Đọc truyện Công Chúa Lạnh Lùng – Chương 22
Chap 17. Ra đi
Nó mệt mỏi qua nhà pama nuôi. Vừa bước tới cổng đã thấy tiếng nhóc Lâm oang oang lảm nhảm:
– A! Bà chị về rồi hả? Hôm nay bà chị ở trên trường ko được ngủ hay sao mà trông mệt mỏi thế? Ốm hả? Có cần đi bác sĩ ko? Cần uống thuốc ko?
Nó ko chịu nổi bèn lấy tay bịt miệng nhóc Lâm lại, nói:
– Im! Cần gì mà nhóc phải nói nhiều thế? Chị mày đâu có ốm mà phải đi bác sĩ cơ chứ!
– Thế sao bà chị coi bộ mệt thế? Chuyện gì à?_ nhóc Lâm nhìn nó nghi ngờ hỏi.
– Ko có chuyện gì đâu! Mau vào nhà đi!_ nó đánh trống lảng, đi vào nhà.
– Đồ của chị xong hết rồi đây!_ nhóc Lâm sau khi bê khệ nệ một đống đồ dùng của nó, chống tay nói.
– Thanks nhóc!_ nó nháy mắt, cười nhẹ_ rảnh qua chỗ chị chơi nhá!
– Rồi rồi bà chị! Đi nhanh cho tôi nhờ!_ nhóc Lâm vờ xua xua tay đuổi nó.
– Ừm. Bye!
Taxi đưa nó trở về biệt thự. Nó khẽ thở dài nhìn căn biệt thự. Khiến nó nhớ về những quá khứ ko vui.
– Bé Băng về rồi hả? Vô nhà đi chứ sao lại đứng đó?_ Quân ngó thấy nó từ trên phòng nên vội ra mở cửa_ Chìa khoá của em đâu?
– Em cất sâu quá ko lấy được_ nó cười hì hì gãi đầu_ định gọi cho hai xuống mở cửa thì hai xuống trước rồi.
Quân nhìn điệu bộ dễ thương của nó bất giác bật cười xoa đầu nó:
– Được rồi. Vô nhà đi em!
– Dạ!
Anh Quân ngồi xuống chờ nó. Nó lên phòng mình sắp đồ. Hình ảnh của hắn bất chợt vụt qua đầu nó. Nó lắc đầu để xua tan hình ảnh đó. Nhưng càng lắc đầu, hình ảnh của hắn lại cứ xuất hiện càng lúc càng rõ nét hơn.
– Aaaa! Tôi xin anh đấy! Đừng có xuất hiện trong đầu tôi nữa!_ nó ôm đầu kêu lên, quỳ xuống, nước mắt từ khoé mi cứ chảy ra giàn giụa_ đừng… Hic… Tôi… Xin… anh… đó! Hic!
Nó cứ khóc. Khóc rất lâu…
Đôi khi…
Khóc…
Để vơi đi buồn khổ…
Để vơi đi sầu nhớ…
Để trút bỏ hận thù…
Và…
Khóc…
Để quên đi mối tình…
Nhẹ nhàng…
Dai dẳng…
Nó thôi khóc. Nó quyết tâm sẽ tập quên hắn… Người mà nó đã yêu…
– Em xuống rồi nè hai!_ nó cười gượng đi xuống phòng khách.
– Ừm_ Quân mỉm cười, nhưng nhận ra cái gì đó khác lạ trên khuôn mặt nó, anh liền biến sắc_ Bé Băng, sao mắt em đỏ thế kia? Em khóc hả?
Nó giật mình lấy tay dụi mắt:
– Đâu… Đâu có anh… Vừa nãy… Con gì bay vào mắt em… Em dụi chắc vẫn còn đỏ thôi.
– Thôi được rồi… Em…
“Saranghanda keojitmal
~”
– Em xin lỗi anh. Em nghe máy chút_ nó lấy tay móc điện thoại ra_ Alô, tôi xin nghe.
Nó càng nghe điện thoại thì sắc mặt ngày càng tối sầm lại. Quân cũng rất thắc mắc tại sao.
– Điều tra cho tôi. Gửi một cái trực thăng xuống biệt thự Heart S2 ngay bây giờ! Mau lên!
Cuối cùng, nó ném bốp điện thoại xuống sàn, chửi thề:
– CHẾT TIỆT!!! BỌN KHỐN KIẾP!!!
– Sao thế em? Chuyện gì vậy?
Nó vẫn sầm mặt mày, có chút cộc cằn nói:
– Pink có vấn đề. Em phải qua Mĩ ngay!
– Pink? Tập đoàn bí ẩn Pink đứng thứ 5 TG ko? Em có quan hệ gì với Pink?_ Quân ngơ ngác hỏi nó, mặt nhìn rất… Ngu (==
)
– Ủa? Cái tên đáng ghét đó chưa nói gì với anh sao?_ nó hơi bất ngờ hỏi anh.
– Ko. Có nói gì đâu_ Quân lắc đầu nói_ lần trước mới nghe em là bang chủ Angle thôi. Biết gì đâu.
Nó ngồi phịch xuống sôpha, khẽ nói:
– Em là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Pink.
– Sao… Sao? Một trong
“Nhị công chúa tài năng
” là em ư? Thật sao?_ Quân bất ngờ hỏi.
– Đúng_ nó gật đầu_ người còn lại là Ana.
– Sốc thiệt_ Quân khẽ cười_ thì ra là người hai hâm mộ lại là chính em gái của hai! Haha! Cho hai xin chữ kí!
– Hì. Có gì mà xin chữ kí chứ_ nó nhún vai_ bình thường thôi.
Quân khẽ lắc đầu. Thế mà bình thường ư? Anh thôi linh tinh nữa mà vào hẳn vấn đề đang thắc mắc:
– Thế… Chuyện gì đang xảy ra với Pink vậy?
Mặt nó sầm lại như cũ. Nó gằn từng tiếng:
– Nhân viên trong công ty… Đánh cắp tài liệu quan trọng cho buổi kí hợp đồng sắp tới với JS – tập đoàn của nhà Ana và bán cho công ty đối thủ.
– Thật sao? Do ai làm?
– Hiện tại vẫn chưa tìm ra. Em sẽ qua Mĩ điều tra.
– Lâu ko?
– Em chưa biết được. Nhưng lần đi Mĩ này có thể khá lâu.
– Ừm. Anh sẽ qua thăm em.
– Chuyện này… Anh đừng nói cho ai biết là em sẽ về Mĩ… Được ko? Nhất là… Minh Tuấn…
Quân bất ngờ.
– Tại sao?
-…_ Im lặng.
– Anh biết rồi. Em yên tâm_ Quân thở dài.
– Cảm ơn anh. Máy bay sắp tới rồi. Em phải đi đây.
– Anh tiễn em.
Nó và Quân ra sau sân nhà đón máy bay. Một chiếc trực thăng bay tới thả thang dây xuống. Nó trèo lên thang dây, quay lại nhìn anh.
– Em chào hai Bin. Hai nhớ giữ gìn sức khoẻ nha!
– Anh biết rồi. Bye em!
Nó đi mất. Quân trở vào nhà. Chân nặng nề bước đi vô thức… Trụ sở Pink, Mĩ.
Một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt lạnh tựa băng bước vào công ty của Pink. Vừa vào tới cổng đã bị bảo vệ chặn lại:
– Này cháu, đây là chỗ làm việc chứ ko phải chỗ muốn ra thì ra muốn vào thì vào đâu!
Cô gái nhíu mày ko hài lòng, đôi môi khẽ mấp máy:
– Sao tôi ko vào được?
– Vì đây là chỗ làm việc! Cô hiểu chứ?_ bảo vệ hơi bực mình_ Lẽ ra bây giờ cô đang ở trường học chứ? Trông cô trẻ vậy mà!
Cô gái đứng yên một lúc lâu suy nghĩ rồi nhàn nhạt trả lời:
– Tôi tốt nghiệp rồi. Đến đây xin việc.
Bảo vệ tỏ vẻ ko tin:
– Cô tốt nghiệp rồi? Nhưng cô làm gì có hồ sơ xin việc đâu?
– Hồ sơ tôi gửi rồi. Đến nhận việc thôi_ cô gái vẫn thản nhiên lạnh lùng nói, ko phát giác một chút sơ hở lỗi lầm nào.
– Vậy hả_ bảo vệ vẫn tỏ ra ngờ vực nhìn cô gái.
– Được rồi. Tránh xa cho tôi vô!
Nói xong cô gái lách người đi vào trong bỏ lại cái tượng đứng ngoài. Rút điện thoại ra, cô gái chờ bên kia nhận máy rồi lạnh giọng nói:
– Thư kí Elly, phòng tiếp tân, 10 phút!
Nói xong cô gái cúp máy ngay lập tức và bước vào phòng tiếp tân. Có nhiều tiếng xì xào nổi lên:
– Ai vậy? Trông kiêu quá!_ nhân viên 1 nhận xét.
– Cô là ai? Sao lại ở đây? Có hẹn trước với ai ko?_ nhân viên 2 kênh mặt lên hỏi cô gái.
Cô gái sầm mặt. Có loại nhân viên như vậy ở công ty ư?
– Tôi là ai ko quan trọng. Ko cần biết vì sao tôi ở đây. Tôi cũng ko hề có hẹn với ai cả_ cô gái nhẫn nhịn trả lời từng câu hỏi, giọng ko lấy chút biến đổi.
– Hahahaha! Cô nghĩ Pink là gì mà ngang nhiên như chốn ko người vậy? Hay muốn gặp phó giám đốc mà đến đây? Rất tiếc cô ko có cửa đâu_ nhân viên 2 tiếp tục kênh kiệu nói, tràn đầy ý mỉa mai.
– Phó giám đốc? Kang In?_ cô gái hơi bất ngờ nói. Ko ngờ lũ nhân viên này có trí tưởng tượng lớn thật.
– Chứ còn ai vô đây nữa?_ nhân viên 2 tức giận_ Ai cho cô gọi hẳn tên phó giám đốc ra thế hả?
– Ai đang nhắc tới tôi thế?_ một tiếng nói từ thang máy vọng ra, mang ít nhiều khó chịu.
Cô gái và nhân viên quay ngoắt đầu lại. Trong thang máy là một chàng trai khoảng 22-23 tuổi, gương mặt sắc nét, ngũ quan hoàn hảo, dáng người chuẩn, cao ráo bước ra. Nhân viên tất thảy đều cúi chào và hơi chút run sợ:
– Kính chào phó giám đốc!
Cô gái đứng đó nhìn phó giám đốc. Cô cảm thấy khá quen người này. Cô đã coi ảnh người này và đã thấy rất quen. Nay còn quen hơn.
– Kang In?_ cô hơi thắc mắc chàng trai này. Hình như đã có lần cô gặp ngoài đời.
Chàng trai tên Kang In xoay người về hướng cô, đột nhiên giật mình và cảm thấy vui mừng:
– Nguyễn Bảo Nhi, là em hả? Em về VN rồi cơ mà?
Là nó. Nó là cô gái chưa biết danh tính mà nhân viên thắc mắc. Nó nhíu mày, thắc mắc:
– Kang In… Hình như tôi có biết anh ngoài đời chứ ko phải trong ảnh. Tại sao anh biết tôi?
– Quên rồi hả?_ Kang In bật cười_ Anh là Kang In học trên lớp em một khoá đó. Anh đã từng tỏ tình với em… Ko nhớ sao?
– À… Em nhớ rồi_ nó nhàn nhạt nói_ hình như hôm đó anh còn bị Ana chửi cho té khói vì can tội giẵm lên giày cao gót thì phải?
– Em vẫn như ngày xưa nhỉ? Lạnh lùng, vô cảm_ Kang In nhăn mặt_ Mà em toàn nhớ những cái xấu của con trai bọn anh vậy nhỉ? Mấy vụ tỏ tình hoành tráng nhất quả đất thì em lại ko hề bổ sung vào bộ não tẹo nào. Chán thật! Em như bị đứt dây cảm xúc ý!
Nó vẫn thản nhiên ko chút cảm xúc, ngắn gọn nói khiến Kang In muốn bật ngửa:
– Anh bây giờ mới biết hả?
– Trời ơi! Xỉu mất!
Nhân viên từ nãy tới giờ hoá tượng. Gì mà tỏ tình? Gì mà màn tỏ tình hoành tráng nhất quả đất? Cái gì là đứt dây tình cảm? Họ quen biết nhau?
– Mà… Em tới đây làm gì?_ Kang In đổi chủ đề, hỏi nó.
– À, em…
– Thưa tổng giám đốc tôi đã tới!_ Thư kí Elly từ thang máy vội vàng chạy tới_ giám đốc tới lâu chưa ạ?_ quay sang Kang In_ Chào phó giám đốc!
– 9 phút 52s_ nó nhìn đồng hồ, lạnh giọng_ được rồi, Elly cô chuẩn bị họp công ty đi. Phải xử lý hết vụ này.
– Dạ. Tôi biết rồi, thưa tổng giám đốc!
Thư kí đi mất. Nó quay lại nhìn đám tượng đang mắt chữ 0 mồm chữ A, thấy buồn cười lắm nhưng ko thể cười, đành đổi sang giọng lạnh lùng run sợ:
– Mấy người này sao vậy? Ko nghe thấy hả?
– Tổng… Tổng giám đốc… Là… Là em hả?_ Kang In lắp bắp, nhìn nó.
– Đúng! Chuyện này nói sau. Bây giờ đi chuẩn bị họp giải thích cho tôi vụ ăn cắp tài liệu vừa rồi_ nó nói xong bỏ đi để lại cơn gió lạnh thổi vù vù vào mấy người kia.
– Tổng… Tổng giám đốc… Là Nguyễn Bảo Nhi sao? Một trong Nhị công chúa tài năng?!? Trong phòng họp lúc này phải phát biểu một câu rằng đây là một nhà bằng băng chứ ko phải là nhà bình thường. Ai cũng toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy vị chủ tịch cũng như vị tổng giám đốc đáng quý này. Nó chỉ ngồi im lấy tay gõ gõ lên bàn, tạo thành những tiếng âm thanh khô khốc. Y như một cuộc tra tấn tinh thần vậy. Mọi người đều thầm kêu than xin chấm dứt cái kiểu đe người khủng khiếp này. Thà rằng quát mắng ầm ĩ còn đỡ hơn bây giờ. Ngay cả ngài Kang In đáng quý của chúng ta cũng đang trong hiện trạng đông cứng ko dám ho he gì. Cuối cùng nó cũng
“nhân từ
” mở miệng nói nhưng đều làm tất cả rùng mình:
– Nói! Tại sao lại như vậy? Phó giám đốc Kang, anh giải thích cho tôi!
Kang In ớn lạnh. Tuy là người đã từng quen biết với nó nhưng anh ko ngờ rằng nó lại lạnh lùng và đáng sợ như vậy:
– Thưa… Thưa chủ tịch…
– Gọi tôi là Tổng giám đốc_ nó cắt ngang_ những lúc này ko dùng đến chức danh chủ tịch điều hành công việc. Phó giám đốc Kang, chẳng nhẽ anh mới làm việc ở đây có hai tháng nên ko biết quy củ?
– Xin… Xin lỗi Tổng giám đốc_ Kang In hơi run run trước khí thế của nó, nhưng rồi vẫn cố gắng bình tĩnh tối đa để báo cáo công việc_ Về việc tài liệu quan trọng bị rớt vào công ty đối thủ, đó là do mạng của công ty đã bị phá mật khẩu bảo vệ. Có lẽ đó là do người làm trong công ty phá. Hơn nữa, người đó rất rành về vấn đề này.
– Hacker?_ nó nhíu mày_ Điều tra cặn kẽ cho tôi. 3 ngày, đúng giờ này ba ngày sau mấy người phải điều tra xong cho tôi. Ko mấy người tự biết hậu quả.
– Vâng, thưa Tổng giám đốc_ Kang In thở phào, cung kính.
– Tăng ca làm bản tài liệu mới cho tôi. Hoàn thành trước một tuần, nhớ đó!
– Vâng!_ người trong phòng họp đồng thanh.
Nó đứng dậy kết thúc cuộc họp. Mọi người đứng dậy theo. Nó nhớ ra điều gì đó, đành mở miệng nói tiếp, mang một chút đe doạ:
– Còn nữa. Cấm ko được tiết lộ chuyện tôi trở về. Nói với tất cả nhân viên khác nữa. Nếu ko…
Mọi người lạnh xương sống, ko tự chủ mà gật đầu. Hài lòng, nó nói tiếp:
– Và… Thay toàn bộ nhân viên tiếp tân cho tôi. Thái độ như thế ko thể chấp nhận được!
Gật đầu tập 2.
Nó rời khỏi phòng là lúc toàn bộ nhân viên thở mạnh một tiếng, nghĩ lại mà rợn người. Ko ngờ một cô gái mới có tầm 16, 17 tuổi mà sức sát thương lớn đến vậy. Thế này thì ko chết vì bệnh tật thì cũng chết vì khủng bố tinh thần mất!
Nó về biệt thự nhà mình ở Mĩ. Nó khá nhỏ so với căn biệt thự ở VN. Nhưng nó lại thích căn biệt thự này. Đập vào mắt khi bước vào cổng là Hoa hồng đen và xanh xếp xen kẽ với nhau. Cây phong lan rất quý được xếp thành một hàng treo cao dọc đường đi. Căn biệt thự màu trắng tương phản với màu hoa ko gây chói mắt mà rất hài hoà với nhau.
Phòng khách bên trong là một trong những khu vực kiến trúc đẹp nhất biệt thự. Đồ đạc trong này chủ yếu là bằng pha lê và thuỷ tinh. Bật đèn lên, tất cả đều lung linh đến lạ kì. Nó bước nhẹ lên căn phòng luôn luôn chỉ hai màu: đen và trắng.
Nhấc chân tới giường, nó nằm phịch xuống. Quá mệt mỏi! Vừa tới Mĩ là nó lao đầu vào công ty giải quyết công việc. Cũng là để muốn hình ảnh một ai đó tránh xa mọi suy nghĩ trong đầu. Một người mà ai cũng biết là ai…
Một giọt nước khẽ rớt ra trôi theo gò má bé nhỏ. Tim nó vỡ vụn. Thà rằng nó ko thừa nhận tình cảm của mình, cứ mặc nó lặng lẽ trong đáy trái tim… Như vậy có lẽ tốt hơn chăng?
~
Một nơi xa nào đó, có người vẫn đang chơi đùa với một cô bé mà vẫn chưa biết gì. Chỉ thấy… Trong lồng ngực chợt nhói lên rất đau…
Mặc dù…
Ko biết người con gái mình yêu đang cách mình rất xa…
Và giọt nước đó tràn trên khoé mắt cô ấy…
Khóc thầm…
Yên lặng…
~end chap 17~