Đọc truyện Công Chúa Lạnh Lùng – Chương 24- End
– Băng Băng về rồi Minh Tuấn!_ một chàng trai mang khuôn mặt lãng tử đang chạy hộc tốc vào văn phòng Tổng giám đốc ko thèm gõ cửa.
Hắn đang ngồi trên ghế xem tài liệu nghe tên Ken nói lập tức bật dậy muốn đi tìm nó nhưng cố kiềm mình ngồi lại xuống ghế nói, giọng pha chút tức giận:
– Con nhỏ đó về thì sao? Bỏ đi ko nói tiếng nào giờ muốn tớ đi tìm cô ta hả? Ko đời nào!
Ken bó tay trước sự cứng đầu của thằng bạn. Nghĩ một lúc chưa ra kế sách, Ken đành chuồn ra ngoài gọi điện nhờ sự giúp đỡ của bà vợ quái chiêu.
– Alu, bà xã yêu đó hả? Ông xã nhờ bà xã chút!
“…
”
– Ừ. Có cách nào ko bà xã
“…
”
– Ủa cách đó được ko? Ngộ nhỡ…
“…
”
– Bà xã đừng mắng ông xã chứ. Vậy để ông xã thử!
“…
”
– Hêhê! Cứ tin tưởng ông xã chứ! Bye bà xã! Chụt! (sặc)
Ken trở lại phòng như ko có chuyện gì xảy ra. Chừng 5 phút sau, điện thoại di động của Ken có cuộc gọi tới. – Alô, chuyện gì vậy bà xã?
“…
”
– CÁI GÌ? Ko đùa chứ?_ Ken hét to làm hắn đang ngồi yên trên ghế cũng phải suýt bật ngửa_ Ko thể tin được. Ông xã tới ngay!
– Chuyện gì thế Ken?_ hắn vuốt ngực bình tĩnh lại, hỏi Ken.
– Gay.. Gay rồi! Băng Băng…
– Nhỏ đó làm sao?_ hắn đứng phắt dậy, tay đập xuống bàn.
– Băng… Băng Băng… Ana thấy Băng Băng… Ôm một thằng con trai rất thắm thiết… Lại còn cười nói nữa… Nhưng….
Chưa kịp nói, hắn đã chạy mất tiêu để Ken ở lại ngơ ngác: – Tên này! Đã nói xong đâu mà…_ nhưng ngay sau đó lại hí hửng gọi cho Ana_ Nhiệm vụ hoàn thành thưa bà xã! Đi thôi!
~
Hắn đang phóng xe rất nhanh khiến cái gì chỉ cần sán gần chiếc xe này là có thể vinh dự đi đàm đạo với Diêm Vương ngay lập tức. Tới cổng biệt thự nhà Nguyễn Hàn, hắn bắt gặp một đôi trai gái đang nói chuyện và cười đùa với nhau khiến hắn muốn băm vằm ra ngay lập tức. Phanh xe tới sát gần khiến cặp đôi này quay ngoắt vào hắn:
– Ơ, Tên đáng ghét… Sao anh lại ở đây?_ nó bất ngờ nhìn hắn_ sao trông anh hằm hằm vậy? Bị bệnh hả?
– Đi theo tôi!_ hắn gằn giọng.
– Nhưng còn anh ấy…_ nó níu lại, nhìn vào chàng trai đang đứng hình_ Tôi đang bận mà tên đáng ghét!
– Cái gì?_ hắn gằn giọng_ cô mau đi theo tôi!
– Tên đáng ghét! Sao Anh cứ thích làm theo ý mình vậy hả?_ nó bực mình cố rút cánh tay đã bị bóp chặt đến đỏ ửng của mình lên khỏi tay hắn_ Buông ra! – Tôi ko buông! Đi theo tôi!
Hắn kéo tay và nhét nó vào xe phóng đi. Chàng trai thất thần nhìn chiếc xe mất hút dần mà lòng nghẹn đắng:
“Chúc em hạnh phúc, Bảo Nhi… Ko, Băng Băng… Kang In này sẽ luôn theo dõi em… mãi mãi…
”
Lại nhắc tới nó và hắn. Hắn đang lao xe với tốc độ rất điên cuồng. Nó kêu hắn chậm lại ko sẽ gây nguy hiểm. Vậy mà hắn đâu thèm nghe!
Chiếc xe dừng lại chỗ cánh đồng Bồ công anh trước kia bốn bọn nó đã từng tới chơi. Y như cũ, hắn lại cầm tay nó kéo phắt đi ra giữa cánh đồng rộng lớn. Hắn buông tay ra, nhưng rồi lại nắm chặt đôi vai của nó, cúi đầu nhìn nó đang bất ngờ và gần như gầm lên:
– Nói! Cậu giải thích đi! Anh ta là ai? Tại sao cậu lại nói cười với anh ta?
Nó nhăn mặt vì đôi vai bị bóp chặt. Nhìn thẳng vào hắn, nó cười mỉa:
– Anh ta là ai tại sao tôi phải giải thích với anh? Nực cười!
– Mau nói đi!_ hắn tím mặt_ anh ta là gì của cô? – Hahaha!_ nó cười lớn_ Tại sao? Anh là gì của tôi mà tra khảo tôi chứ? Anh…
Nó chưa kịp nói xong, miệng nó đã bị bịt kín lại. Hắn hôn nó! Nó muốn chống cự, nhưng đã bị hắn giữ rất chặt. Dần dần mất kiểm soát, mắt nó cũng nhắm lại và cuốn theo nụ hôn ngọt ngào…
.
.
.
– Tôi thích cô!_ hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thủng con người, khiến tim nó rung lên từng đợt.
Nó cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó, khoé mắt rơi dần những giọt lệ long lanh như pha lê. Hắn lấy tay ngửng đầu nó lên, thấy nó đang khóc thì rất hoảng hốt:
– Tôi… Tôi xin lỗi! Lẽ ra tôi ko nên như vậy! Tôi xin lỗi!
– Ngốc!_ nó phì cười trong khi giọt nước mắt vẫn đang rơi.
– Hả?_ hắn nghệt mặt nhìn nó.
– Ngốc! Ko sao cả!_ nó vẫn cười_ chỉ vì tôi vui quá thôi!
– Nghĩa là…? .
.
.
– Minh Tuấn, tôi… cũng… Thích anh!_ nó ngập ngừng nói, trên môi vẫn ko thiếu nụ cười.
Hắn tim như ngừng đập vì quá vui mừng. Sợ mình nghe nhầm nên hắn lay lay nó hỏi lại:
– Thật… Thật ko? Tôi… Ko nghe nhầm chứ? Là sự thật phải ko?
– Anh ko nghe nhầm_ nó khẳng định_ nhưng… Tôi sẽ ko nhắc lại lần hai đâu.
– Ừm… Tôi biết rồi mà!
– Anh khác với mọi khi quá. Ai mà nhìn thấy anh như thế này chắc sụp đổ hình tượng trầm trọng!
– Vợ lo cho anh hả? Vậy thì anh phải cố giữ hình tượng để vợ ko phải xấu mặt mới được!
– Ai là vợ anh chứ! Đáng ghét!_ nó đỏ mặt, đánh vào ngực hắn.
– Thui đau chồng mà! Vợ gì ác thế!_ hắn cười đểu.
– Đi chết đi!
– Hahaha!
…
– Minh Tuấn, anh im lặng chút!_ nó liếc nhìn xung quanh, ra hiệu với hắn.
– Chuyện gì vậy?_ hắn tới gần nó hỏi.
– Có chuyện vui! Nó nhếch mép cười đểu khiến hắn phải rùng mình.
“Có người sắp chịu khổ rồi đây
” hắn lắc đầu tiếc thay cho số phận của người bị nó chơi.
Nó nắm tay hắn len lén tới gần một bụi cây. Nơi đó có vài con người đang tranh cãi nhau:
– Nè, ông xã tránh ra cho bà xã cái coi!
– Chật quá rồi bà xã. Tránh thêm chút nữa là bị phát hiện đó.
– Hai cái người này im lặng đi ko bị phát hiện bây giờ!_ một giọng nam lên tiếng phá tan vụ cãi nhau.
Hai người vừa choảng nhau xìu xuống cố ngó ra chỗ cánh đồng.
– Ơ… Hai người đó đi đâu rồi?
– Hai người đó đang ở đây này!_ nó lạnh lùng nói từ đằng sau khiến
mấy người đang rình mò giật mình ngã bổ chửng ra đất.
– Ana, Ken, anh Quân, em gái, nhóc Lâm và tên kia_ hắn chỉ vào từng người_ Sao mấy người lại ở đây?
– Ơ… À… Bọn tui…_ Ana lắp bắp rồi hướng về mấy người kia cầu cứu. – Ui giời! Bà chị, bọn này chỉ muốn xem hai người
“tình củm
” một tí thôi mà!_ nhóc Lâm nhún vai rồi hoảng hốt trốn ra sau Ana khi thấy mặt nó đang tối dần_ Bà chị bình tĩnh, bình tĩnh!
– Thế còn Kang In?_ nó di rời mục tiêu sang người mà hắn gọi là
“tên kia
“_ Sao anh ở đây?
Kang In ngồi dậy sau cú ngã, nghe nó hỏi thì thản nhiên đáp ko chút sợ hãi:
– Nhân vật trong câu chuyện này tại sao ko được coi tí thành quả nhỉ?
– Nè nè! Anh muốn chết cũng đừng có mà lôi chúng tôi chết chung chứ!_ Ken run rẩy khi thấy mặt hắn và nó tối sầm lại.
– NÓI!_ nó và hắn cùng hét lên.
– À… Thì_ Kang In bắt đầu run run nhìn Quân cầu cứu.
Quân
“hành hiệp trượng nghĩa
” ra tay
“cứu giúp
” (>.