Bạn đang đọc Công Chúa Băng Giá, Anh Sẽ Là Người Sưởi Ấm Trái Tim Em – Chương 11
Một ngày nữa lại tới, ông mặt trời từ từ hé lộ chào new day, ánh nắng chan hòa chiếu sáng vạn vật như bừng tỉnh khỏi cơn mộng dài, Khả Nguyệt chuẩn bị tới trường, tạm biệt Đường Lập rùi cô hội tụ zs mấy nhỏ bạn, rùi tiết 1 and 2 trôi qua nhanh chóng…
Khả Nguyệt thấy buồn ngủ nên ở trên lớp, 2 đứa bạn thì kéo nhau zô canteen chiến đấu.Minh Quân từ bàn bên cạnh đi tới:
_Nguyệt hok xuống canteen sao?
_À hok – Khả Nguyệt đag úp mặt xuống bàn thì ngẩng dậy.
_Sao thấy Nguyệt mệt mỏi zậy? Bệnh sao?
_Tại hum qua ngủ trễ nên thấy mỏi zậy à! – cô mỉm cười, chợt cô khựng lại..
Đôi mắt cô dừng lại tại cổ của Quân, sợi dây chuyền mà rất quan trọng zs cô, nó đc làm = bạc thật,rất đẹp, mặt dây chuyền là là hình 2 ng` 1 trai 1 gái nắm tay nhau cười tươi phía dưới gắn thêm dòng chữ BFF ( Best friend forever), ngày đó ng` ấy nói:
” Đây là món quà anh tặng em , chúng ta mãi mãi là bạn của nhau, sau này anh nhất định trở lại tìm em!
“, còn nhớ cô đã khóc rất to :
” Hok em hok mún chúng ta là bạn, em muốn làm vợ anh cơ, anh đừng đi mà..!
”
Cô òa lên, anh xoa đầu cô rồi đeo sợi chuyền cho cô, vì lí do lam ăn nên gia đình chuyển sang Mĩ, cô cảm thấy rất cô đơn, anh bỏ cô, bố cô cũng bỏ cô, từ đó cô dần trở nên khó gần, ít cười và lạnh nhạt, cô chỉ siêng năng học tập và chăm sóc ẹ thật tốt vì mẹ cô là ng` thân duy nhất có thể cho cô ấm áp và làm điểm tựa.
Thấy sắc mặt cô khó coi, Quân liền huơ huơ tay trước mặt Khả Nguyệt:
_Nguyệt bị sao zậy? Nhớ anh nào hả?
Khả Nguyệt giật mình nhìn Minh Quân, ái ngại chỉ vào sợi dây:
_Sợi dây đó….
Minh Quân có chút ngạc nhiên nhưng rôi nói ẩn ý:
_Vật kỉ niệm của anh zs 1 ng` con gái, mình đag đi tìm cô ấy!
Khả Nguyệt nhíu mày sy nghĩ.
_Khả Nguyệt nek, chủ nhật nếu rảnh Nguyệt đi chơi zs Quân đc hok? Quân có bất ngờ này dành cho Nguyệt!
_Tại sao?
_Cứ đi rùi bik!
Rồi Quân xích lại gần cô, thì thầm vào tai cô:
” 4h chiều tại cổng trường nhé! Quân đợi Nguyệt
“, nói xog còn nháy mắt tinh nghịch làm mấy nữ sinh nhìn thấy ghen tị phải bik!
Anh đã ra khỏi lớp, còn cô vẫn ngồi đó sy nghĩ về câu nói hàm ý hồi nãy và cả sợi dây chuyền trên cô Quân :
” Lẽ nào là anh ấy? Chẳng trách mình có cảm giác rất quen thuộc mỗi lần nói chuyện như vậy! Nhưng Quân thì đâu phải anh ấy?! Mà nếu hok phải, mình tự hi vọng rùi thất vọng rùi hay sao?..
”
Khả Nguyệt vò đầu bứt trán, bảo đảm 3 tiết còn lại ẻm sẽ chẳng thể nào tập trung zô bài vở đc cho coi.Minh Quân chốc lát cứ khẽ nhìn cô, thấy vậy chỉ bik cười khổ, nhưng lại rất vui khi thấy phản ứng của cô.
***********
Tại nhà Đường Lập:
Bộ dạng ngẩn ngơ của Khả Nguyệt hok qua đc mắt Đường Lập, anh liền hỏi cô 1 cách nghi ngờ:
_Em làm sao zậy?
_À hả? hok hok có j, mà nek, Chủ nhật tôi có việc bận nên anh hok cần đợi tôi ăn cơm đâu!
_Em đi đâu?
_Tôi, tôi đi chơi zs Bích Trâm và Yến Linh,sao anh hỏi chi nhiều thế? – cô ngập ngừng.
_Ukm zậy thui!
Khả Nguyệt cố ăn nhanh để lên lầu, chờ Đường Lập về lại công ti ms dám xuống dưới dọn dẹp, cô sợ! Sợ ánh mắt dò hỏi của anh, tuy anh zs cô hok có j cả..nhưng cô vẫn trốn tránh, đơn giản là hok mún anh biết.
**************
Hum nay là đúng ngày hẹn:
Khả Nguyệt mặc một cái quần sooc jean ngắn, áo cô mặc phogn cách Drop-top màu vàng, trông cô rất teen, mái tóc dài đc cột cao lên, mái ngố xinh xinh, làn môi đỏ khẽ mỉm cười, cô bắt đầu đi bộ tới trường học.
Gió khẽ xào xạc, chiếc lá bay bay, trước cổng trường, 1 chnag trai đứng đó. Hum nay Quân mặc quần jean phá cách, chiếc áo khoác đen bên ngoài, trông là lớp áo trắng mỏng, mái tóc bồng bếnh theo gió nhẹ, bênh cạnh anh là con moto đen bóng thật lẫm liệt. Ôi nhìn anh thật giống như hoàng tử bạch mã à hok hoàng tử moto đang đợi nàng công chúa xinh đẹp xuất hiện. hơ hơ @.@
Khả Nguyệt đag nghĩ miên man, vừa đi vừa nhẩm lời hát.Cổng trường bây h hok bóng ng`, vắng vẻ.Quân quay ra nở nụ cười thân thiện, Nguyệt ngừng lại:
“Sao..sao giống anh ấy quá..!
“.thấy cô đứng bất động, anh ms lại gần cô:
_Này, sao đột nhiên dừng lại?Nguyệt đag nghĩ đó?
_À hok, mà Quân định đưa Nguyệt đi đâu? – gãi đầu.
_Đi thôi! – nói rùi kéo cô đi.
Đưa nón bảo hiểm cho cô, ra hiệu cho cô lên xe.Đúng là chết tiệt,xe j gồi cứ chúi về phía trước, Khả Nguyệt lun giữ khoảng cách, tay bám vào yên xe đằng sau.Minh Quân khẽ nhếch môi cười, cậu phóng nhanh hơn, giò ù ù đập vào mặt, Quân lạng lách, Khả Nguyệt chịu hok đc, lên tiếng:
_Quân chạy chậm lại đc hok?Mình sợ!
_Vậy ôm mình đi! – tỉnh bơ
_Bá đạo – cô chửi rùi nhìn hướng khác tỏ vẻ hok đồng ý.
Quân đc nước cố tình phóng nhanh hơn, nếu hok giảm tốc độ thì có thể gây tai nạn mất! Khả Nguyệt đành nhượng bộ, cô vòng tay ôm láy eo anh.Minh Quân đạt dc ý nguyện cũng thả phanh chậm lại:
_Vậy ms phải chứ!
Khả Nguyệt dứ nắm đấm vào gần đầu cậu mún quánh nhưng bị bắt quả tang:
_Này, đừng tưởng mình hok bik nha!
_Bik j?
_Kính chiếu hậu
Khả Nguyệt ló lên, hiểu ra lè lưỡi đáng yêu rồi ngồi im nhìn cảnh vật bên ngoài. Cô thấy con đường này thật quen thuộc. Chẳng phải đường về nhà cô đêy sao? Minh Quân đậu xe trước 1 con hẻm nhỏ, bước xuống xe vẻ rất trầm tư…
_Vẫn hok thay đổi là bao, chỉ khác anh và em, lớn hết rùi!
Khả Nguyệt chả hiểu mô tê j, chợt thấy nơi đây, đúng, đây là nơi mình và anh đã chia tay nhau mà, sao Quân bik đc?!!
Minh Quân chậm rãi gỡ sợi dây chuyền trên cổ ra, đưa tới trước mặt Khả Nguyệt:
_Em còn giữ chứ?!
Khả Nguyệt đơ vài s , lôi từ trong cổ áo chiếc dây chuyền rùi tháo nó ra, chậm chậm:
_Sao Quân lại có nó?
_Anh là…Minh Hoàng..anh đã trở về..!
_Quân nói dối. – cô lắc lắc đầu vẻ hok đúng.
_Anh lặp lại lần nữa..anh là Minh Hoàng, anh quay về… – nắm tay Khả Nguyệt – là để tìm em!
Khả Nguyệt giật phăng ra, mắt đã ngân ngấn nước:
_Mình..mình hok đùa đâu Quân à!
_Anh hok đùa, anh là Minh Hoàng, Minh Hoàng của em đây! – anh nói lớn.
_Tôi hok tin đâu, anh xạo tôi, anh ấy đã hok trở về rùi, đừng nói nữa..! – cô bịt tai lại định quay bước đi thì giọng nói anh níu cô:
_Hok Nguyệt à, em nhớ hok? Chính tại nơi này, anh đã chia tay em để theo gia đình sang Mĩ, anh tặng em sợi dây chuyền này là để làm vật kỉ niệm, và anh đã thực hiện lời hứa, anh đã quay về tìm em. Em bik hok? Anh lúc nào cũng nhớ tới em….
Khả Nguyệt quay lại, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, khó khăn hỏi anh:
_Có thật, có thật là anh hok?
Minh Hoàng mỉm cười gật nhẹ.Chỉ chờ có thế, cô chạy tới ôm chầm lấy anh, nói như trách:
_Sao anh ác thế? Bỏ em lại cô đơn lắm bik hok? Sao quay lại mà hok báo zs em, lại còn đổi tên làm j?
_Ngốc ạ! Anh mún cho em bất ngờ thôi! – vẫn thói quen cũ, Minh Hoàng xoa đầu cô.
Khả Nguyệt nghe vậy cảm động lắm nhưng vẫn mắng anh:
_Cảm động mún khóc lun đây này, bất ngờ cái đầu anh ý!
Cô vui mừng quá,khóc 1 to hơn, bờ vai nhỏ run lên, nước mắt đã thấm 1 bên ngực áo anh, lúc này anh ms mắng yêu:
_Thôi khóc đi bà cô mít ướt, nhìn áo anh này!
Khả Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, quệt nước mắt, cười tươi y như đứa trẻ:
_Um anh về rùi, em hok khóc nữa!
_Anh đưa Nguyệt đi ăn kem chịu hok? – Minh Hoàng nháy mắt.
2 ng` lên xe, họ hok bik rằng, ở 1 góc khuất, 1 con người, 1 cái mặt lạnh, đôi mắt đag rực lửa, hắn đập mạnh vào vôn lăng, miệng lầm bầm:
_Hắn..là j của em? 2 người thân thiết nhỉ?!
Nói rồi hắn lao như điên dại về phía trước….
Sau khi ăn kem xog, Minh Hoàng chở Khả Nguyệt đi chơi rồi đi ăn ăn tối, anh chở cô đi vòng quanh thanh phố, kể rất nhiêu chuyện cho cô nghe, Khả Nguyệt cứ cười suốt, cô vui vì anh đã trở về – ng` anh trai thanh mai trúc mã.
Đi chơi vui vẻ, Minh Hoàng đưa cô về nhà, nhưng cô chỉ yêu cầu anh đưa tới đầu hẻm để mình tự đi vào, mục đích là hok mún anh bjk nơi ở hiện tại của cô, Minh Hoàng lúc đầu hok đồng ý rùi cũng gật đầu, đợi cô đi khuất vào trong ms phóng xe đi.
Zs tâm trạng đag thoải mái, cô vừa đi vừa hát, nhưng ms bước vào cửa, cô đã nhận thấy mùi thuốc súng, sống lưng cô lạnh dần, liếc nhìn phòng khách hok có ng`, tưởng Đường Lập đã ngủ nên cô ung dung bước vào.Đag uống nước, bỗng nhiên đằng sau cô phát ra âm thanh lạnh lùng:
_Hư, đi chơi vui nhỉ?
_À ừm tất nhyn – cô giật bắn mình lùi lại phía sau.
Câu trả lời của cô khiến anh điên tiết hơn:
_Ôm nhau thắm thiết thật đấy!?
_Sa..sao anh..anh theo dõi tôi?
_Tôi là chồng của em, s hok đc bjk e làm j? Với ai? – mắt Đường Lập đỏ ngầu.
_Sao anh nặng lời như vậy làm j? Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh quan tâm làm j?
_Hắn ta là ai? – ĐL hok quan tâm cô nói j.
_Bạn! – gọn.
_Bạn? Em nghĩ tôi là 1 thằng ngốc? – cao giọng.
_Anh hok bjk j thì đừng nói!
Khả Nguyệt nói rồi toan bước đi nhưng anh đã nắm tay bờ vai cô quay lại phía mình, đôi mắt anh lạnh lẽo xoáy vào gương mặt cô, Khả Nguyệt có chút sợ hãi, ĐL lại gằn lên:
_Nói, là ai? Sao lại ôm hắn?
_Anh buông tôi ra! – cô hét lên, mặt nhăn lại vì đau.
Máu nóng trong ng` Đường Lập dồn lên, anh hok đủ kiên nhẫn.
_Trả lời!
_Ưm.. – cô định giằng ra lần nữa, nhưng anh đã nhanh chóng chiếm gọn lấy môi cô, nụ hôn ngấu nghiến như muốn chiếm hữu tất cả.Khả Nguyệt thật sự rất bực, tay cô đấm mạnh vao lưng anh, nhưng vô hiệu, anh vẫn cứ ghì chặt lấy cô, Khả Nguyệt cắn mạnh vào môi chảy máu, lúc này anh ms buông cô ra, Khả Nguyệt giận dữ chùi môi hét lên:
_Sao anh lại làm như vậy? Sao tra xét tôi như vậy? Tôi hok phải vợ anh, chỉ do mẹ tôi ép buộc thôi, anh cũng hok có quyền chen vào cuộc sống của tôi, anh hok là j của tôi cả!
” Hok la j của tôi cả, hok là j của tôi cả!…
“, câu nói ấy của cô vảng lại trong đầu anh như 1 đoạn băng tụa chậm làm tim anh bỗng nhói lên, ánh mắt anh thất vọng nhìn cô tha thiết, buồn thăm thẳm, a way đi để lại câu nói:
_Đúng, tôi hok là j của em hết!
Câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng anh nhưng sao cô lại cảm thấy nó thật nặng nề đến vậy? Cô hok iểu sao mình lại nói như vậy nữa?! Có lẽ do nhất thời hok kìm đc tức giận.Cô chợt buốt nhói trog tim, nhìn dáng đau khổ của anh bước đi mà Khả Nguyệt chỉ mún chạy lại ôm chạt lấy anh.Nhưng cô hok làm vậy, Khả Nguyệt đứng chôn chân xuống đất, khẽ lấy tay dặt lên ngực trái:
_Cái cảm giác này, thật khó chịu..!
Khả Nguyệt ngồi sụp xuống nền nhà…….