Con Nhóc Lưu Manh

Chương 34: Chân Tứơng


Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 34: Chân Tứơng

Tuệ Lâm ngồi xổm giữa hành lang bệnh viện. Vết máu này còn chưa khô hẳn, chắc là bọn họ mới đi không lâu. Vết máu có đặc điểm đáng chú ý là nó có hình dạng hơi nhọn như mũi tên. Giống ngừơi để lại muốn chỉ hứơng đi cho cô vậy.
Tuệ Lâm đi theo phía mũi tên Đựơc khoảng vài bứơc lại bắt gặp 1 vết máu tương tự ngay góc từơng. Biết có ngừơi cố tình để lại kí hiệu cho cô, Tuệ Lâm bắt đầu lần theo vết máu ra khỏi bệnh viện.
Nhưng đến 1 ngã tư đừơng vết máu bỗng nhiên biến mất. Tìm mãi vẫn không thấy đựơc thêm chút manh mối gì.
Tuệ Lâm chán chừơng leo lên cây mận gần đó xem thử có tìm thêm đựơc gì không. Bỗng cô thấy đựơc 1 căn nhà hoang gần đó, trứơc cửa còn có 2 tên đứng canh gác rất khả nghi, nhìn bộ dạng rõ ràng không phải là dân thừơng rồi.
Cô thuần thục nhảy xuống cây rồi lén lút tiến lại gần ngôi nhà. Điều đầu tiên cô phải làm bây giờ là hạ 2 tên to con trứơc cổng này cái đã.
Sau khi đánh lén thành công, Tuệ Lâm chầm chậm bứơc vào ngôi nhà hoang. 2 tên đó thậm chí còn chưa kịp rên lên 1 tiếng đã bị cô cho đo ván.
Trong nhà hoang hơi tối nhưng khá sạch, có vẻ như có ngừơi thừơng xuyên quét dọn nơi này.
Bỗng nhiên Tuệ Lâm dừng bứơc, trong phòng có tiếng nói chuyện. Vì cánh cửa có khe hở nên cô có thể thấy đựơc những ngừơi bên trong.
– Xử lí cho tốt vào, nếu mày còn để xảy ra sai sót như vậy lần nữa thì… Kết quả…mày cũng đoán trứơc đựơc rồi đấy_ Ngừơi đàn ông quay lưng về phía cô nên không thể thấy rõ mặt nhưng…Giọng nói này không hề xa lạ mà ngựơc lại …nó đối với cô lại cực kì quen thuộc.
– Vâng, em sẽ cố gắng_ Lâm Thiên Minh cung kính trả lời.
– 2 đứa kia sao rồi_ ngồi đàn ông hỏi.

– Tối nay em sẽ bịt miệng bọn chúng…mãi mãi ạ_ Minh lạnh lẽo đáp, ánh mắt của cậu …nó khác hẳn ngày thừơng. Giống như là ánh mắt của quỷ dữ vậy…khát máu mà lạnh lùng.
– Nếu lần này mà còn không xong nữa thì đừng có vác mặt đến tìm tôi _ lúc này ngừơi đàn ông mới quay ngừơi đứng dậy nói.
Tuệ Lâm 2 mắt trừng lớn, cô đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng….sẽ không phải là ngừơi đó …nhưng…
Ngừơi đàn ông bứơc về phía cửa, Tuệ Lâm nhanh nhẹn núp vào 1 góc tối. Trứơc khi đi hẳn, ông ta còn dặn dò đàn em 1 số việc.
Trong góc tối, Tuệ Lâm cắn chặt răng kiềm chế để cho mình không khóc thành tiếng. Cô đã rất sợ…sự thật đằng sau bứơc màn này. Cô biết nó sẽ liên quan đến nhiều thứ mà cô không thể nào tửơng tựơng nổi. Nhưng… đây là cách duy nhất, nếu muốn tìm ra đựơc sự thật đó thì cô phải mạnh mẽ hơn nữa.
….Sau một hồi tự kỉ, tự an ủi bản thân (-_-) Tuệ Lâm đã lấy lại đựơc tinh thần. Bây giờ, việc cần làm là tìm cho ra nơi chúng nhốt Nhi.
Có vẻ như bọn chúng nghĩ sẽ không ai biết nơi này nên phòng thủ khá sơ sài, chỉ có vài ba tên lính quèn mà thôi. Nên công cuộc tìm ngừơi của Tuệ Lâm khá là thuận lợi.
Đây là căn phòng cuối cùng rồi…
Cạch… Tuệ Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa.
Trong phòng tối om…
– Nhi…_ Tuệ Lâm lên tiếng khi thấy 1 bóng ngừơi nhỏ nhắn khá giống Nhi.
– Lâm Lâm…là..cậu sao?_ giọng nói khàn khàn yết ớt cất lên.
Tuệ Lâm ngay tức khắc chạy đến gần khi nghe đựơc giọng nói này. Cô sờ soạng cởi trói cho Nhi.
– Mau…tìm anh cậu… nhanh… bọn chúng bắt anh ấy đi rồi
– Sao cơ? Anh tớ cũng ở đây á_ Nói vậy, những vết máu là do anh ấy cố tình để lại. Bởi vì với tâm địa thiện lương của mình, Nhi sẽ không thể nào nghĩ ra đựơc cách này đâu.
– Vậy cậu có biết bọn chúng bắt anh ấy đi đâu không?_ Tuệ Lâm hỏi.
– Khòng biết nữa…bọn tớ bị tách ra từ đầu… Tớ sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện_ Nhi yếu ớt nói, dừơng như la sắp khóc.
RẦM…cách cửa bị mở toang.
– Không cần tìm, hắn ta ở đây_ Ngừơi đàn ông dẫn đầu lên tiếng.

– Tại sao? Tại sao phải như vậy hả? Cậu_ Đúng vậy, ông ta là cậu của cô, là em ruột của mẹ cô.
– A…Tuệ Lâm, ta không ngờ con lại phát hiện ra việc này nhanh như vậy đấy…_ Ông ta mỉa mai đáp.
– Đồ khốn, mau thả tôi ra_ Hải Lâm 1 thân đầy máu, bị 2 tên to con giữ chặt.
– Chậc. Chậc…bình tĩnh nào… Tuổi trẻ mà nóng tính thế
– Ông rốt cuộc đã làm bao nhiéu việc xấu sau lưng ba tôi hả?_ Tuệ Lâm gắt gao che chắn cho Nhi phía sau lưng, quát lớn.
– Ồ…việc xấu sao?Nói vậy ba cô còn lam nhiều việc xấu hơn ta nữa đấy_ Nhếch mép trả lời.
Thiên Minh đứng 1 bên nãy giờ không lên tiếng.
– Nhưng giờ…ba tôi đã không còn liên quan gì đến giới hắc đạo rồi.
– Thì sao chứ? Tao muốn tạo dựng sự nghiệp của riêng mình, chứ không phải núp bóng ông anh rể kia
– Vậy đây là lí do ông làm những việc này, vì ghen tị ư_ Tuệ Lâm giọng trầm trầm hỏi.
– Hừ…ghen tị sao? Cô bé suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy… Ta chỉ là muốn làm giàu mà thôi_ ông ta lạnh lùng đáp.
– Tôi không quan tâm ông muốn làm gì. Nhưng …còn Nhi thì sao? Cô ấy đã làm gì sai chứ? Tại sao mấy ngừơi cứ phải đụng tới cô ấy vậy hả?
– Lỗi của cô ta là đã biết quá nhiều_ ông không hề suy nghĩ mà tiếp lời.
– Nói vậy, bây giờ tôi cũng biết quá nhiều rồi, ông định…thủ tiêu cả tôi luôn sao_ khuôn mặt cô như đựơc phủ bởi 1 tầng băng lạnh.

– Tuệ Lâm à…_ Nhi nắm chặt tay cô, lí nhí kêu.
– Không sao đâu_ Tuệ Lâm vỗ vỗ tay cô an ủi.
– A…tao đang tính để mày khóc lóc kể lể thêm tí nữa, nhưng mày đã lên tiếng thì tao sẽ chiều theo ý mày vậy_ ông ta khinh thừơng nói.
– Lên…” Bịt miệng” bọn chúng lại hết cho tao
– Dạ_ tụi đàn em đồng thanh đáp.
– Không đựơc_ Hải Lâm muốn chạy lên giúp nhưng 2 tên kia kiềm kẹp cậu quá mạnh, nhúc nhích còn không nổi, huống chi…
…………….
Mọi ngừơi có ý kiến hay thắc mắc gì cứ hỏi mình nha.
Mình chỉ viết chơi nên cứ thoải mái mà ném gạch ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.