Con Nhóc Lưu Manh

Chương 33: Mất Tích...


Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 33: Mất Tích…


Sáng hôm sau là chủ nhật, Tuệ Lâm không ngủ nứơng mà dậy sớm chuẩn bị đồ đạc đến thăm Hữu Thắng. Trên đừơng cô có ghé qua mua cháo thịt bằm.
Cạch…
– Cháo thịt bằm nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây_ Tuệ Lâm vừa mở cửa vừa nói nhưng điều cô không ngờ là trong phòng lại có thêm 1 ngừơi nữa.
– Tuệ Lâm?_ Nhật Nam ngạc nhiên lên tiếng.
– Hử? Sao cậu lại ở đây?_Tuệ Lâm cũng khá bất ngờ hỏi lại.
– Này, 2 ngừơi có quen với nhau sao?_ Hữu Thắng bấy giờ mới lên tiếng hỏi.
– Phải, hắn chính là tên sàm sỡ mà em đã kể đấy_ Tuệ Lâm thành thật khai báo.
– Gì chứ, phải gọi là giúp đỡ mới đúng chứ, tớ…_ Còn chưa để cậu nói xong Thắng đã dùng tay không bị thương đánh 1 cái BỐP rõ to vào lưng cậu.

– Mày dám công khai sờ mó ngừơi yêu anh mày à_ Hữu Thắng gằn giọng, nhưng cái đánh cũng không mạnh lắm.
Tuệ Lâm muốn nói lại là cô chưa phải ngừơi yêu của Thắng. Nhưng không muốn cậu cụt hứng nên thôi.
– Cái gì? 2 ngừơi là ngừơi yêu rồi á?_ Nghe xong câu nay Nam liền nhảy đong đỏng lên, phản ứng kịch liệt.
– À ừ…chưa…nhưng sắp rồi_ biết mình lỡ lời, Thắng gật gù qua loa đáp lại.
– Phù…may quá_ Nam thở phào nhẹ nhõm.
– Mày…cái biểu cảm đó là sao hả? Tính giành ngừơi yêu với anh mày sao_ Thắng hung dữ tiếp lời. Theo như Tuệ Lâm thấy thì hình như từ lúc quen biết cô…tính tình của Thắng thay đổi 180 độ.
– Phải, ý tôi là vậy đấy thì sao? Và tôi xin tuyên bố với anh từ nay tôi sẽ công khai theo đuổi Tuệ Lâm, còn anh sẽ là đối thủ của tôi_ Nhật Nam nghiêm túc nói, 2 mắt trừng lớn nhìn Thắng.
Lúc này Tuệ Lâm mới phát hiện ra có cái gì đó sai sai. Không lẽ… Ngừơi anh mà Nhật Nam nhắc tới hôm qua là Thắng á. Như thế thì thật…quá con mẹ nó không xong rồi. Ai nha, tại cái mồm thối của cô mà ra hết.
– Này, 2 ngừơi là …anh em hả_ Tuệ Lâm quay sang hỏi 2 ngừơi mắt lớn mắt bé phóng đạn liên tục kia.
– A…. Phải, NAm là em họ anh đấy_ Nghe xong lời Thắng nói Tuệ Lâm không nhịn đựơc mà vỗ trán. Lần sau chắc cô sẽ không an ủi ai nữa đâu.
Đúng là giúp ngừơi, hại mình. Giờ cô lại bị thêm 1 tên điên đeo bám nữa. Haizzz…
Đứng 1 bên Tuệ Lâm liên tục thở dài, tự kỉ. Mặc kệ 2 ngừơi đang nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn kia.
………
– A…há miệng to ra nào_ Tuệ Lâm cầm muỗng cháo đút cho Thắng ăn, vì cậu bị thương nên hơi bất tiện.
Hữu Thắng ngồi 1 bên cừơi tít mắt. Còn Nhật Nam thì hậm hực rên hừ hừ. Cậu không thèm chấp với ngừơi bị thương.
Tới trưa Tuệ Lâm rốt cuộc cũng ra về. Trứơc khi đi còn dặn dò 2 ngừơi không đựơc gây thương tích gì cho nhau “Dứơi mọi hình thức”. Nếu mà để cô biết đựơc 2 ngừơi gây lộn cô sẽ “Cắt Thằng nhỏ” của họ_ Trích nguyên văn lời Tuệ Lâm

Sau khi ghé qua 1 tiệm gần đó ăn cơm cô đến thăm Phương Nhi.
Nhưng lúc cô đến thì phòng bệnh trống không, chẳng có ai cả. Tuệ Lâm tửơng mình nhìn lầm nên dụi mắt liên tục. Nhưng phòng bệnh vẫn vậy, không có 1 bóng ngừơi mà chỉ có 1 đống lộn xộn.
Đồ đạc gồm ly tách, bình nứơc, chén tô, chăn mền rơi rớt mọi nơi. Tất cả là 1 đống hỗn độn.
Tuệ Lâm đã thử chạy đi tìm những ngừơi cô phái tới canh gác… Nhưng kết quả là không thấy ai cả. Cứ như mọi ngừơi đều cùng lúc biến mất vậy.
– Mẹ nó…_ Tuệ Lâm tức giận đấm liên tục vào bức từơng, đấm đến mức tay cô chảy đầy máu, cả bàn tay đều tê dại mới chịu ngừng tay. Đây là cách để cô xã cơn tức của mình.
Tuệ Lâm ôm đầu ngồi xổm, dựa lưng vào từơng. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra.
– Gọi viện trửơng đấy đây cho tôi, NHANH_ Tuệ Lâm nhấn mạnh từ nhanh cho thấy sự đè nén lúc này của cô. Tuệ Lâm đang mất kiên nhẫn, trong tâm trí cô hiện giờ là 1 mớ hỗn độn.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, hết lần này đến lần khác Nhi đều phải chịu đau khổ, cả về thể xác lẫn tinh thần. 1 đứa bạn thân như cô đã làm đựơc gì hả… Không Gì Cả…
Lúc bấy giờ 1 ngừơi đàn ông mặc áo blu kế bên là cô y tá đang lật đật chạy đến
– Hộc hộc…có…có chuyện gì…xảy ra vậy_ vị viện trửơng thở dốc, đứt quãng nói.
– Nhìn phòng bệnh_ Tuệ Lâm ra lệnh.

– Sao cơ?_ Ông ta vẫn không hiểu lắm hỏi lại.
– Bứơc lại đây và nhìn vào phòng bệnh_ Tuệ Lâm đứng dậy ngoắc ngoắc tay, gằn giọng.
Tuy Không biết đã xảy ra việc gì nhưng ông vẫn làm theo lời cô. Ông không sợ cô nhưng cái ngừơi sinh ra cô…ông ta mới là đáng sợ.
Viện trửơng liên tục đổ mồ hôi khi nhìn thấy phòng bệnh như vậy. Đến nỗi ông phải dùng khăn chấm chấm lau trán. Bệnh nhân mà mất tích 1 phần cũng là lỗi của bệnh viện. Việc này, vẫn nên tìm cách giải quyết thật tốt.
– Tôi cho ông 24h để tìm ngừơi, còn nếu không tìm đựơc thì đừng vác mặt đến gặp tôi…và cái bệnh viện này của ông đừng mong mà đứng vững_ Đây không phải lời doạ nạt, cô sẽ làm thật nếu Nhi mà xảy ra chuyện. Ba cô, không phải là kẻ dễ chọc.
Nói xong Tuệ Lâm xoay ngừơi bứơc đi. Nhưng vừa đi đựơc 3,4 bứơc lại bất ngờ dừng lại. Tuệ Lâm cúi ngừơi nhìn xuống nền đất. Cả ngừơi cô gần như nằm xuống để nhìn rõ hơn.
Vài ngừơi đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt quái dị. Tuệ Lâm không quan tâm cô còn đang bận nghiên cứu nền nhà mà.
Thứ cô phát hiện chính xác là vết máu. 1 vệt máu thẳng tắp, giống như là có ai đó đã có tình để lại vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.