Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 35:Cái Giá phải trả
– Cậu tránh sang một bên đi_ Tuệ Lâm lo lắng đẩy Nhi sang 1 bên.
– Ừm, cậu cũng cẩn thận đấy_ biết mình cũng không giúp đựơc gì nên Nhi ngoan ngoãn núp 1 bên.
Tuệ Lâm rút từ trong túi ra 1 con dao nhỏ, sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào. Hàng loạt ngừơi xông lên, bao vây tứ phía, không chừa 1 kẽ hở.
Vì số lựơng rất đông nên cô không chắc mình có thể cầm cự đựơc lâu. Thôi kệ, cứ đánh vậy. Tuệ Lâm làm động tác xoay dao điệu nghệ, 1 phát liền đâm ngã 1 tên. Thực chất, cô chỉ đâm vào phần mềm nên Không chết đựơc đâu.
5 tên…
10 tên… 15 tên… Ngã xuống. Tuệ Lâm đã dần đuối sức. Trán cô dã ứơt đẫm mồ hôi.
– Cẩn thận_ Phương Nhi hốt hoảng la lớn. Nhưng có vẻ đã không kịp nữa rồi. Tên đánh lén đã dùng 1 chiếc ghế gỗ lớn đập vào đầu Tuệ Lâm.
Rắc…rắc…Tiếng ghế gãy vang vọng khắp phòng. Máu…từ trên đầu, trên trán cô chảy xuống… Tuệ Lâm nhanh chóng dùng dao đâm 1 phát vào bụng hắn.
Chết tiệt, cô sắp không chịu đựơc nữa rồi. Sao bọn họ vẫn còn chưa tới chứ.
Bộp…Bộp…Bộp_ tiếng vỗ tay đều đều vang lên làm tất cả mọi ngừơi quay lại nhìn.
– Đông vui quá nhỉ?_ Chàng trai dẫn đầu tầm khoảng 25, diện mạo khá ưa nhìn và cậu đang mặc 1 bộ vét công sở. Có vẻ như bộ đồ của cậu không có hợp với không khí chỗ này cho lắm. Đằng sau cậu chắc có khoảng gần 50 tên lính, làm diện tích nơi này trở nên hơi chật.
– Cuối cùng…cũng tới_ nói xong Tuệ Lâm cũng mệt mỏi ngất lịm đi.
– Hùng…sao…sao mày lại tới đây_ ông cậu của Tuệ Lâm lắp bắp lên tiếng.
– A…tôi không đựơc quyền đến đây sao?_ Làm bộ ra vẻ ngạc nhiên, cậu nói
– Không…không phải…_trán ông ta liên tục đổ mồ hôi, run run đáp.
– Thôi, không vòng vo nữa, bây đâu xông lên, xử lí hết đám chó ghẻ này cho tao_ nói xong, cậu cũng bứơc lên dùng chân xử lí 2 tên đang kiềm kẹp Hải Lâm.
Vừa đựơc tự do là cậu liền chạy đến bên Tuệ Lâm, sau đó cậu bế cô đến bệnh viện. Trứơc khi đi cậu còn không quên cảm ơn Hùng.
– Ngừơi cậu cảm ơn không phải là tôi, tôi đến đây là vì cái giá rất lớn mà Tuệ Lâm đưa ra mà thôi_ Hùng lạnh lùng nói.
– Anh…_ Hải Lâm
– Cậu nghĩ tôi sẽ vì 1 con nhóc mà điều động hết lính của mình tới sao? Cậu sai rồi_ Hùng vẫn bình tĩnh đáp lời. Đây hoàn toàn là sự thật. Tuệ Lâm đã phải đánh đổi 25℅ cổ phần của cô trong công ty ba cô.
Lát sau, Hải Lâm và Nhi đã có mặt ở bệnh viện. Nhi vỗ vai cậu an ủi.
– Lâm Lâm của chúng ta mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ không sao đâu
– Em cũng vào nghỉ ngơi đi, bệnh của em còn chưa khỏi hẳn_ Hải Lâm lo lắng xoa đầu Nhi bảo.
– Ừm…
……….
Tối đó Tuệ Lâm mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Đập vào mắt cô lúc này là khuôn mặt phóng đại của Nhật Nam.
– Cậu làm cái quái gì ở đây vậy hả_ Tuệ Lâm giật mình la lớn, nhưng vì đụng tới vết thương nên liên tục xúyt xoa. Phần bị thương nặng nhất là ở trên đầu, những chỗ khác chỉ bị xây xứơt nhẹ.
– Này này, cậu không sao chứ, để tớ xem nào_ Nam lo lắng lại gần xem vết thương trên tay cô.
Thậm chí, cậu còn thổi nhẹ miệng vết thương để cô đỡ đau. Khoảng cách giữa 2 ngừơi lúc này…phải nói là rất gần.
Tuệ Lâm đứng hình trứơc hành động thân mật của Nhật Nam.
Nhiều hơn hết là sự bối rối. Cô cũng chẳng biết nên làm gì với cậu ta nữa.
~Because im too lonely lonely girl~_ đúng lúc này tiếng nhạc chuông điện thoại bỗng vang lên.
– Alô_ Tuệ Lâm rút tay mình khỏi bàn tay của Nam rồi bắt máy.
_ Hữu Thắng vừa mở miệng là tuôn 1 tràng làm Tuệ Lâm choáng váng cả đầu óc.
– hey… Từ từ đã nào, anh tuôn 1 đống như thế ai mà trả lời cho nổi_ vừa nói tới đây thì Nam bỗng nhiên giật điện thoại của cô
– Cô ấy không sao, đã có tôi lo rồi_ Nhật Nam nói đựơc 1 câu rồi thẳng thừng cúp máy luôn, chẳng kịp để Thắng lên tiếng phản bác.
– AI cho phép cậu đụng vô điện thoại tôi hả?_ Tuệ Lâm bực bội giật lại điện thoại, nhăn mày nói.
– Khi ở trứơc mặt tôi thì đừng có nói chuyện với anh ta_ Nhật Nam bày ra bộ mặt ông cụ non nói
– Sao cơ?…thật nực cừơi, cậu là cái gì của tôi mà tôi phải nghe lời cậu chứ_ Cô ngay lập tức phản bác.
– …._ Nhật Nam không thốt nên lời. (Chị nói đúng quá mà)
– Giờ thì…làm ơn để yên cho tôi nghỉ ngơi đi_ Tuệ Lâm 1 câu thẳng thừng liền đuổi ngừơi ta đi như vậy. Trứơc giờ, cô không thích vòng vo, 1 là 1 mà 2 là 2.
Nhật Nam xoay ngừơi bứơc về phía cửa. Còn 1 bứơc nữa là tới cửa thì bỗng nhiên, cậu dừng lại, không quay ngừơi lại, cậu nói:
– Đúng vậy… Tôi…đối với em không là gì cả … Không phải bạn, cũng chẳng phải ngừơi thân, càng chẳng phải ngừơi yêu… Nhưng đến một ngày nào đó… Tôi sẽ khiến em chấp nhận tôi như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của em_ Nói xong Nam cũng bứơc ra ngoài.
Còn lại Tuệ Lâm nhăn nhó 1 cục ngồi đó.
– Xì… Ai cho cậu ta gọi mình bằng em chứ, bằng tuổi nhau cả mà
(=_= chị bực bội vì dụ này hả, bó tay)
Nhật Nam chán chừơng bứơc ra khỏi cổng bệnh viện. Lại vấp phải cục đá nhỏ xém nữa là ngã nhào. Bực bội, cậu dùng sức đá mạnh viên đá như để trút giận.
– Ui da…_ kèm theo tiếng kêu thảm thiết này là tiếng “Rầm” cực lớn của 1 vật thể gì đó ngã.
Nam tức tốc chạy đến chỗ xảy ra tai nạn. Thì ra tiếng ngã khủng bố lúc nãy phát ra từ 1 cô gái có vóc dáng phải nói là quá ư “Tròn Trịa” ( như con heo nái =.=)
Ngoài vóc dáng cực khủng ra thì cô còn có làn da trắng mịn khiến ngừơi ngừơi ghen tị. Nhưng mà điều quan trọng lúc này là Cậu đã làm đủ mọi cách mà sao cô ta vẫn chưa tỉnh.
Thôi chết! Không lẽ cô ta chết rồi hả?.
…………
Mọi ngừơi có đoán ra đựơc chị ấy là ai không ạ!!!