Con Nhóc Lưu Manh

Chương 32: Ai Cũng Buồn


Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 32: Ai Cũng Buồn

~~ Sau tất cả.
Mình lại chung lối đi
Đoạn đừơng ta có nhau
Bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả
Mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà.
Và ta lại gần nhau hơn nữa.


Tình yêu cứ thế đong đầy
Trong em từng ngày.
Vì quá yêu anh nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành
Cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách.

Vì Trái Tim ta luôn luôn thuộc về nhau.~~
Tuệ Lâm cất tiếng hát, trong lúc hát …cô nghĩ đến Thắng và tình cảm vừa mới chớm nở của 2 ngừơi. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng mà điển trai đó. Nghĩ đến khoảnh khẳc 2 ngừơi hôn nhau…
Kết thúc bài hát…xung quanh cô là 1 mảnh im lặng. Toàn trừơng, ai ai cũng há hốc mồm. Tuệ Lâm còn tự hỏi ” chẳng lẽ cô hát dở đến vậy, nhưng mà mỗi lần hát karaoke ai cũng khen cô hát hay mà”
Bỗng nhiên có 1 vài tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó, toàn trừơng như bùng nổ, từ 1 ngừơi đến hàng trăm ngừơi ra sức mà vỗ tay. Nhiều ngừơi còn liên mồm huýt sáo.
– Hay…
-Hay lắm…
– Phải đấy, hát quá hay…
– Tớ sắp khóc luôn rồi
– Cảm động lắm…
Hàng loạt lời khen liên tục đựơc phun ra. Cả sân trừơng như vỡ oà.
Thiên Băng đứng 1 bên bị mọi ngừơi triệt để phớt lờ. Cô nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ muốn đánh ngừơi, mức độ ghét Tuệ Lâm lại tăng thêm 1 bậc.
……
Đại hội Thể Thao khép lại với giải nhất môn bóng đá thuộc về trừơng Thiên Thanh. Giải nhất môn bóng rổ thuộc về trừơng Kingstar. Giải nhất Karate nữ thuộc về trừơng Thế Thành.
Tối đó, Hoàng Linh rủ cô đi uống nứơc.
– Mấy ngày nay mày lặn đi đâu vậy hả?_ Tuệ Lâm “thâm tình Hỏi thăm Linh.
– Đi vòng vòng xoả stress, vậy thôi_ Linh quậy quậy ly trà sữa trong tay, đáp lời.
– Mày sao vậy, thất tình à_ Nhận ra đựơc tâm trạng không vui của Linh, Tuệ Lâm hơi hạ giọng xuống hỏi thăm.
– Gần giống vậy
– Không lẽ… Mày định bỏ cuộc_ Tuệ Lâm đoán
– Chắc vậy…anh ấy…chưa bao giờ là của ta và cũng sẽ không bao giờ là của tao mày à_Linh đáp lại với giọng buồn buồn.
– Chẳng lẽ, mày đã thấy đựơc …cái gì à_ Tuệ Lâm biết Linh không phải là ngừơi dễ dàng bỏ cuộc, chắc phải có gì đó tác động đến cô ấy.
– Phải, tao đã thấy tất cả, thấy cảnh 2 ngừơi ôm ấp nhau, thấy vẻ mặt mừng rỡ của anh ấy khi gặp lại ngừơi yêu…Suốt bao nhiêu năm qua…tao chẳng là gì trong mắt anh ấy cả_ Nói xong, Linh cũng bật khóc. Tuệ Lâm ngồi 1 bên vỗ vai cô, an ủi.
Lát sau Tuệ Lâm lái xe đưa Linh về nhà. Nhưng điều cô không thể ngờ đựơc là cô lại gặp 1 ngừơi…
Nhật Nam đang thẫn thờ bứơc trên đừơng cái. Có vẻ như tâm trạng của cậu không đựơc tốt cho lắm.
Tuệ Lâm chạy lại gần kêu tên cậu, cậu cũng không hề có tí phản ứng nào cả. Cô còn huơ tay múa chân đủ thứ trứơc mặt cậu, nhưng hình như Nam đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý.
Cuối cùng, cô phải vỗ 1 cái Bốp thật mạnh vào lưng cậu mới làm cậu tỉnh ra.

– Tuệ Lâm?_ Nhật Nam có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cô.
– Cậu bị sao vậy hả? Nhìn cứ như ngừơi điên ấy, thất tình à?_ Tuệ Lâm vô tư phun một tràng, sao hôm nay gặp ai cũng thấy mang bộ dạng này thế nhỉ.
– Không có gì…chỉ là…
– Là gì?
– Ừm… Tớ hỏi cậu một câu nhé_ Nam hơi phân vân khi nói ra lời này.
– Đựơc…cứ hỏi đi_ Tuệ Lâm thản nhiên nói.
– Ví dụ như… 1 ngừơi anh em cậu rất mến lại đi thích ngừơi mà cậu thích thì cậu sẽ xử lí như thế nào?_Nhật Nam thành thật hỏi.
– Hử?…Có vậy mà cũng hỏi…Còn thế nào nữa…Đương nhiên là phải giành lấy rồi. Anh cậu thích thì có liên quan gì đến việc cậu thích ngừơi ta chứ_ Tuệ Lâm vô tư nói, đâu hay vì lời nói của mình sẽ gây ra cho chính bản thân biết bao nhiêu rắc rối sau này.
– Phải…Giành lấy sao?_ Nam mơ hồ hỏi lại.
– Tất nhiên rồi, còn giờ thì… Cừơi lên nào_ vừa nói cô vừa dùng tay kéo kéo khoé miệng của Nhật Nam thành hình nụ cừơi.
( Như hình minh hoạ phía trên)
Lát sau Nam mời cô đi ăn và điều dĩ nhiên là chỉ cần có đồ ăn là Tuệ Lâm sẽ không chối từ.
( Còn gật đầu liên lục ấy chứ -.-)
……
Tối đó
~ because im too lonely lonely girl xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn~ Tuệ Lâm vừa mới ăn tối xong, đang chuẩn bị đi ngủ lại có ngừơi gọi đến.
– Alô, ai vậy?
– Dạo gần đây em bỏ bê anh quá đấy_ Giọng nam trầm trầm từ đầu dây bên kia cất lên
– Wẩy, sao anh lại biết số em?_ Vừa nghe giọng là cô biết ngay là Thắng rồi.

– Em quên anh là Hội trửơng hội học sinh hả, có gì mà anh không biết chứ_Hữu Thắng cao giọng đáp.
– Cái này gọi là điều tra bất hợp pháp đó nha_ Tuệ Lâm vui vẻ đùa giỡn.
– Anh hiện đang nằm liệt giừơng đó, có điều tra cũng vậy
– Chân tay thế nào rồi, chừng nào mới đựơc xuất viện_ Tuệ Lâm hỏi thăm
– Tay thì chắc sắp lành rồi, còn chân thì … Chắc phải đợi khá lâu rồi đấy, nằm viện riết chắc từ đẹp trai thành xấu trai luôn quá _ Hữu Thắng chán nản than thở
– Xấu thì xấu miễn sao có ngừơi thương là đựơc rồi_ Tuệ Lâm bĩu môi đáp
– Chỉ cần có em yêu là đủ rồi_ Hữu Thắng lên giọng, sến súa nói
– Oẹ…oẹ…gớm quá, dẹp ngay cái giọng điệu kinh tởm đó đi_ Tuệ Lâm làm bộ mắc ói, khinh bỉ đáp lời.
– Nói chứ mai nhớ đến thăm anh đấy, chủ nhật ở nhà làm gì.
– Ngủ chứ gì, anh không biết chứ ngủ là sự việc cấp bách trên toàn cầu, giờ ngừơi ta còn mong đựơc ngủ khoẻ, ngủ tốt như em đấy…
– Sắp thành heo tới nơi rồi mà còn ngủ.
– Hử. Anh mới nói ai heo đó
– aha… Không có gì
Thế là 2 ngừơi tám đến tận 10 giờ đêm mới chịu ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.