Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 19: Oan Gia Tương Phùng
Bứơc vào phòng là 2 nam sinh. Ngừơi vào trứơc cô chưa gặp bao giờ nhưng… Ngừơi vào sau lại chính là tên hội trửơng đáng ghét đó.
– Hửm… Em gái dễ thương này là ai vậy_ Cậu con trai đi trứơc có vẻ ngoài khá lãng tử, điển hình cho loại ngừơi thay bồ như thay áo, khi thấy Tuệ Lâm liền ngạc nhiên hỏi
– À. Em ấy đựơc cô Hoa gọi tới phụ chúng ta 1 tay_ Thiên Băng trả lời
Ngựơc lại với Cậu ta thì Hữu Thắng không có biểu hiện gì nhiều. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy khoé môi cậu đang khẽ nhếch.
– Chào em, anh tên là Dương Thiên Bảo, hội phó hội học sinh, nếu có gì thắc mắc cứ hỏi anh_ Cậu tự nhiên khoác vai Tuệ Lâm bày ra vẻ mặt phong tình câu dẫn cô.
– Nói vậy 2 ngừơi là anh em hả_ Tuệ Lâm cũng không để ý lắm đến cánh tay trên vai mình, vô tư hỏi.
– Phải, Sinh đôi đấy, tại khác trứng cho nên mới khác nhau vậy đó_ Thiên Bảo sảng khoái đáp lời, cả ngừơi lại nhích tới gần cô hơn.
– Hèn chi, nhìn 2 ngừơi thấy chẳng giống nhau tí nào
– Này, Cậu còn không mau dẹp cái trò ve vãn gái nhà lành của mình đi, …thấy gái đẹp là tơm tớp à_ Khi thấy 2 ngừơi thân ngừơi thân cận như vậy ,trong lòng Hữu Thắng bỗng khó chịu, không nhịn đựơc mà lên tiếng.
– Phải đấy, anh doạ đàn em chạy mất bây giờ_ Băng vội nói, tay cũng kéo Tuệ Lâm về phía mình, tránh xa ông anh lang sói của cô ra.
– Đựơc rồi, đùa tí thôi mà 2 ngừơi cứ làm như tôi sẽ ăn thịt cô bé vậy_ Rút tay mình lại, Thiên bảo đáp
– Không nói chuyện phiếm nữa, bắt tay vào làm việc đi, không còn nhiều thời gian đâu_ Hữu Thắng nghiêm túc nhắc nhở mọi ngừơi.
Việc bọn họ phải làm là lên kế hoạch chi tiết cho Đại Hội Thể Thao sắp tới. Sau đó mới đưa bản thảo cho cấp trên quyết định.
Hội học sinh gồm 4 thành viên chủ chốt. Và 6 thành viên phụ. Đây là nơi tụ tập những học sinh có thành tích tốt nhất trong trừơng về nhiều mặt khác nhau.
……
Sau khi đựơc ăn cơm bổ sung năng lựơng Tuệ Lâm phải lao đầu vào làm việc… Cụ thể là làm chân sai vặt đó mà. Nhưng có vẻ là cô toàn phá đồ chứ có phụ đựơc gì đâu.
-Tuệ Lâm, lấy giùm chị sắp tài liệu trên kệ.tầng cao nhất ấy
Sau đó chỉ nghe 1 tiếng Rầm…
Vì chiều cao có giới hạn nên kết quả là kệ sách ngã, giấy tờ sách vở văng tung toé. Và Tuệ Lâm phải mất hơn nửa tiếng để sắp xếp lại như cũ.
– Em gái dễ thương, pha cho anh ly cà phê nào, nhớ bỏ ít đừơng thôi đấy
Lật đật chạy đi pha cà phê. Lại lật đật chạy vào. Do cái tật đi không nhìn đừơng mà toàn ngắm đâu đâu nên Tuệ Lâm vấp phải cuốn sách ngay góc bàn lúc nãy dọn sót và thế là… Có bao nhiêu cà phê đều đổ lên tài liệu trên bàn.
Và còn nhiều lần khác nữa…
……
5giờ chiều
– Em về trứơc đây_ Thiên Băng nói với Thắng rồi đeo cặp da bứơc ra cửa
– Tớ cũng vậy, chào tạm biệt em gái xinh đẹp_ nối bứơc Băng , Thiên Bảo không quên chào Tuệ Lâm
Tuệ Lâm không đáp lại, nhàm chán ngồi trên ghế nghịch bút. Bây giờ chỉ còn cô và Hữu Thắng trong phòng. Cậu yên tĩnh ngồi đó xem xét và sửa lại bản thảo bên dứơi đưa lên.
– Này, hot d….à không hội trửơng, em đựơc phép về chưa vậy_ theo thói quen định gọi hot dog nhưng cô đã kịp thời sửa lại
– Chừng nào tôi về cô mới đựơc về_ Bá đạo phán 1 câu làm Tuệ Lâm trực tiếp chết đứng
– Tại sao chứ?
– Nghĩa vụ_ Ngắn gọn đáp lại 2 chữ, thậm chí cũng không thèm ngẩn đầu nhìn cô.
Chán nản bĩu môi Tuệ Lâm tiếp tục sự nghiệp nghịch bút.
Mãi đến 6g30 Hữu Thắng mới cho phép cô về. Xoa xoa bụng đói cô theo sau Thắng ra ngoài. Vừa ra đến cổng trừơng đang định đến trạm xe buýt thì lại thấy ánh đèn xe máy chiếu tới.
– Đi ăn không_ Ngồi trên chiếc Air Blade phân khối lớn Thắng cộc lốc hỏi
Còn Tuệ Lâm thì… Khỏi cần nói nghe tới đồ ăn là phản ứng y hệt Hoàng Linh à. Thế là cô nhanh nhẹn ngồi lên xe, còn thúc dục Hữu Thắng đi mau
Ngồi phía trứơc cậu không biết nên khóc hay nên cừơi. Chẳng lẽ ai mời cô ta đi ăn thì cô đều sẽ không hỏi gì mà leo lên xe mặc cho ngừơi ta chở đi vậy hả. Cho dù có bắt đi bán cũng không ai biết.
Sau khi xử lí hết 3 tô bún bò Tuệ Lâm vui vẻ xoa cái bụng căng tròn. Và thái độ đối với Thắng lại thay đổi 180 độ.
Tuệ Lâm là vậy đấy, ai mua đồ ăn cho cô là cô sẽ đối xử khác liền.
Vì vừa ăn no nên Tuệ Lâm đề nghị đi bộ 1 lát cho tiêu bớt.
– Này, Hội thao sắp tới cô có muốn tham gia hay không?_ Hữu Thắng đột nhiên hỏi
– Thi thố gì chứ, chẳng có gì hay ho cả_ cô tỏ vẻ không quan tâm đáp
– Nếu có phần thửơng lớn thì sao?
– Cũng vậy thôi, không có hứng thú_ cô đáp
– Vì sao?_ Thắng không hiểu hỏi
– Chẳng sao cả, em đoán chắn cũng nhiều học sinh không có hứng thú nhưng lại bị bắt buột tham gia,
– Vậy theo cô nghĩ thì làm thế nào để mọi ngừơi có hứng thú tham gia
– Ừm…đầu tiên cái ta cần là động lực. Phần thửơng lớn không thể nào tốt bằng phần thửơng mình cần cả. Tâm lí học sinh khá giống nhau, không phải ai cũng thích tiền. Phần quà thiết thực 1 chút sẽ tốt hơn
– ừm. Cô nói cũng có lý_ Thắng gật gù công nhận
– Thôi, tới nhà em rồi, em vào trứơc đây
– Khoan đã,
– Có chuyện gì? _ cánh tay đang mở cổng của Tuệ Lâm dừng lại, quay lại thắc mắc hỏi
– Tôi tửơng nhà cô rất nghèo chứ
– đâu có,.. Nhà em rất…_ quen miệng định khai sự thật nhưng kịp dừng lại
– Sao?
– Đương nhiên là rất nghèo rồi, đây là… Là nhà ngừơi quen em đó mà. Thôi em vào nhà trứơc đây, bye_ Tìm đại 1 cái cớ xong liền vọt vào nhà. Phù, may quá mém tí nữa là lộ rồi.
Mà 2 ngừơi không hề hay biết hình ảnh 2 ngừơi trò chuyện vui vẻ đều đựơc thu vào 1 đôi mắt gần đó.