Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 20: Hải Lâm Đi Học
– Á …ha.ha.ha_ tiếng cừơi trong trẻo vang vọng khắp ngôi biệt thự có số nhà 122
– Mày có câm mồm đi không hả_ Hải Lâm nghiến răng quát Tuệ Lâm
Nguyên lai là lúc nãy bố cậu mới gọi về bảo cậu đi học. Hải Lâm mới 18 tuổi hơn em mình 1 tuổi nên vẫn phải hoàn thành chương trình học 12.
Và nguyên văn câu nói của bố cậu qua điện thoại là:
– Mày đó, học không lo học suốt ngày ngồi ghế dựa, đọc báo, uống cà phê. Mày làm như mày là ông cụ 80 không bằng. Mày có việc làm đàng hoàng đi rồi tao cho mày đọc, bày đặt giả dạng tri thức gì chứ, Bệnh Trĩ thì có…
– Mày mà không đi học tao về đốt hết đống báo của mày bây giờ. Còn nếu mày mà không đi nữa, tao sẽ nhờ bác sĩ nữ tới trị bệnh trĩ cho mày_ Cuối cùng ông còn không quên cảnh cáo cậu.
Không ngờ giọng nói của ông có sức công phá rất ư là “Nhỏ” làm Tuệ Lâm đang chuẩn bị đi học nghe không sót 1 chữ. Thế là có ai đó cừơi đến nỗi muốn sái quai hàm.
– đựơc rồi, đựơc rồi…phụt ha ha ha…_ Tuệ Lâm vẫn không nhịn đựơc mà bật cừơi
– Mày cừơi đủ chưa?!
– Đủ rồi ,đủ rồi_ Nhìn thấy gương mặt đã đen như đít nồi của Hải Lâm cô liền kiềm nén cơn cừơi lại.
– Đi học thôi_ Hải Lâm bực bội bảo. Cậu cũng không muốn bị bà già nào đó tới khám mông cho mình. Ba cậu là 1 ngừơi nói là làm nên cậu vẫn nên thoả hiệp thì hơn.
– Hử… Anh tính mặc như vậy đi sao?_ Tuệ Lâm nhìn Hải Lâm đang mặc chiếc áo thun với quần jean đen thắc mắc
– Mày có ý kiến gì_ nghe xong lời này Tuệ Lâm đang định nói tiếp lại thấy khuôn mặt như sắp bùng phát của Hải Lâm liền im bặt, Lắc đầu liên tục, từ chối cho ý kiến.
Cả 2 cùng đi đón xe búyt đến trừơng.
– Woa..
– Ai mà đẹp trai vậy nhỉ?
– Anh đẹp trai ơi…
….
Sự xuất hiện của Hải Lâm khiến toàn trừơng như bùng nổ. Nữ sinh bắt đầu tụm 5 tụm 7 bàn luận.
Vì tránh để lộ thân phận Tuệ Lâm yêu cầu anh cô ở trên trừơng cứ làm như không quen biết với cô. Hải Lâm cũng có ý định này nên không có ý kiến.
Hải Lâm đựơc xếp vào lớp chọn 12A1 , cùng lớp với Hồ Hữu Thắng, 2 anh em Dương Thiên Bảo và Dương Thiên Băng.
Giờ ra chơi
Thế là số lựơng học sinh nữ bình thừơng trong căn tin đã ít, nay lại còn ít hơn. Bởi vì bọn họ bận tụ tập trứơc lớp 12A1 ngắm trai đẹp rồi còn đâu.
Vì sáng nay đã ăn sáng rồi mà Hoàng Linh lại lặn mất tăm, không thấy mặt mũi nên Tuệ Lâm buồn chán mò lên sân thựơng phơi nắng. Nhưng có vẻ chỗ này đã có ngừơi chiếm dụng mất rồi.
– Tiểu Lâm Lâm, phải không?_ Đang định về lớp lại nghe giọng nói của nam sinh đứng bên hành lang sân thựơng vang lên.
Do lúc nãy cậu ta quay lưng nên cô không nhìn đựơc rõ mặt.
– Là cậu, tên điên Nguyễn thị Nam đó_Ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến nghiêng thành đổ nứơc của cậu ta Tuệ Lâm liền cao giọng đáp.
– Hình như tên tớ không phải vậy nha , với lại tớ không phải là tên điên_ Nhật Nam thật là cảm thấy bất lực với cô, tên ngừơi ta hay vậy mà lại đi thêm chữ Thị vào. Đúng là chẳng đâu vào đâu mà.
– Tôi biết, là tôi cố tình thêm vào đó_ Tuệ Lâm ra vẻ ta đây, bĩu môi đáp.
– Chứ không phải do cậu quên hả?_ Đây rõ ràng là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
– Cậu nghĩ tôi là ai hả? Tôi chỉ thử cậu thôi_ Tuệ Lâm cố tình tìm 1 cái cớ để che dấu cho cái tật hay quên của mình
– Vậy sao? Nếu vậy cậu có thể nói đúng tên tôi không?_cậu buồn cừơi hỏi.
– Dễ ẹt, là… Nguyễn Thanh Nam phải không?_ Tuệ Lâm cảm thấy khá chắc chắn với câu trả lời của mình, hùng hổ đáp.
– Không phải
– vậy… Nguyễn Hoàng Nam
– Cũng không
– Nguyễn Huy Nam
– không luôn_ Nhật Nam vẫn kiên nhẫn đáp lời.
Và hàng chục cái tên xấu xí, cực bựa khác đựơc cô liệt kê ra nhưng đáp lại cô luôn là 1 chữ Không.
……
– Chẳng lẽ là Nguyễn Thu Nam hả??
– Cũng không nốt_ Nhật Nam dở khóc dở cừơi, có cái tên mà cũng khó nhớ vậy sao.
– Chết tiệt… Tên gì vậy trời_ Tuệ Lâm điên tiết vò đầu bức tóc, vò đến nỗi sắp thành ổ quạ luôn rồi.
– Phì…hì hì hì_ Nhìn bộ dáng này của cô cậu không nhịn đựơc mà che miệng cừơi.
– Cậu còn cừơi gì hả? Rốt cuộc tên cậu là cái quái gì vậy?_ Tuệ Lâm hết chịu nổi cái trò đoán tên này rồi.
– Nếu cậu tự nhận là cậu quên thì may ra tớ còn suy xét lại_ Nhật Nam vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ,Cậu thật rất muốn thấy lại khuôn mặt tức giận của cô nha.
( Sở Thích quái dị (=_=))
Tuệ Lâm đang rất muốn tìm thứ gì đó để đập. Cô rất muốn biết nhưng lòng tự tôn không cho phép cô đầu hàng. Nhưng mà cô tò mò muốn chết a. Tò mò là bản chất của cung Bảo bình mà, đâu nói bỏ là bỏ đựơc.
– Đựơc rồi, tôi biết tôi là bà già lẩm cẩm bị mất trí nhớ ngắn hạn nên cậu làm ơn nói tên thật cho tôi biết_ Sau 1 hồi đấu tranh nội tâm gay gắt Tuệ Lâm cuối cùng cũng bỏ cuộc. Trưng ra khuôn mặt chù ụ, bĩu môi nói.
– Nhớ đấy, là Nguyễn Nhật Nam, đã nghe rõ chưa_ Nhân cơ hội lúc cô không chú ý cậu búng 1 cái lên trán cô.
Tuệ Lâm đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không thèm tranh cãi với cậu.
Nhật Nam sao, ai lại đặt tên lót là Nhật chứ. Làm cô nghĩ nát cả óc cũng không ra. Cô hận cái ngừơi đặt tên này. Đúng vậy, là do bọn họ đặt tên ngu chứ không phải là do cô không biết.
Suy nghĩ 1 lát lại đổ hết mọi tội lỗi trên đầu ngừơi khác. Nội tâm cũng không hề cắn rứt mà thoải mái bứơc xuống lầu.
( Chị chơi Lầy quá >_