Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 88: Nở Mặt Nở Mày
Sau khi nhận đàn xong bọn họ lại di chuyển qua chỗ gặp quản lý Trương Hữu Xuyên.
Cùng đến hội trường ngồi xuống.
Anh ta mở lời trước.
– Chào Lưu Đổng.
Hôm nay khiến Lưu Đổng thân chinh có việc gì quan trọng chăng?
– Đương nhiên là việc quan trọng.
Không cần vòng vo.
Bắt đầu từ bây giờ anh ko cần quản lý khu này nữa.
Tất cả sổ sách bàn giao lại cho Lâm Chí Trung.
– Tôi ko hiểu lắm.
Ý của cậu là.
– Là anh bị sa thải.
Lý do là tham ô của dân, thao túng thuộc hạ, ăn chặn của công.
– Tại sao? Trương gia chúng tôi đã theo Lưu gia hơn 30 năm rồi tại sao vì chút tiền đó mà anh lại cắt đường sống của tôi? Cái gì gọi là tham ô của dân? Tôi ko thu tiền bảo kê họ thì cũng có kẻ khác quấy phá đòi thôi.
– Trương Hữu Xuyên, anh có tay chân không? Nếu vẫn còn tay chân thì vẫn còn kiếm ra tiền.
Tôi ko hề cắt đường sống của anh.
Tôi nể ba anh trung thành với Lưu gia nên mới ko tịch thu gia sản của anh.
Anh nên biết thân mà cuốn gói đi đi.
– Lưu Trạch Nguyên, cậu định một tay che trời ư? Cậu sa thải tôi cũng ko làm cho địa vị của cậu ở Lưu gia được cũng cố đâu.
– Địa vị của tôi ở Lưu gia cần củng cố sao? Anh nghĩ anh là ai mà có thể củng cố được địa vị của tôi? Anh dùng bạo lực để đe dọa mấy tiểu thương nhỏ bé đó vậy thì bây giờ tôi dùng bạo lực để tổng cổ anh đi.
Đường Hi thu thập bằng chứng đưa cho Lưu Tổng kiện anh ta ra tòa.
– Dạ, Đổng sự trưởng.
– Lưu Trạch Nguyên…
Trương Hữu Xuyên quen bá một vùng tức giận gầm lên liền bị Thất Cửu đi đến bóp lấy cổ anh ta nhấc hổng chân khỏi mặt đất
Lưu Trạch Nguyên đứng dậy đi ra ngoài.
Thất Cửu mới buông hắn xuống chạy theo sau lưng.
– Thất Cửu.
Sau này nhẹ tay chút.
Hiện tại cậu là vệ sĩ riêng của tôi ko phải là ám vệ như trước nữa
– Dạ, gia.
– Ca, vậy còn bác Trương…Sau này cấp cho ông ấy tiền về hưu hàng tháng được ko?
– Ừm.
Ý này ko tồi.
– Em gọi người đến tặng một ít tiền cho cư dân từng bị thu phí bảo kê rồi.
– Ừm.
Lưu gia ko thiếu chút tiền cỏn con này.
Hùm chết để da, Người chết để tiếng.
– Vậy còn ông lão kia?
Lưu Trạch Uyên nhắc đến ông lão từng nhặt Đường Hi lúc nhỏ.
Lưu Trạch Nguyên cười hắc ra
– Thằng nhóc đó thế nào cũng lén lo cho ông ấy thôi.
Không cần lo.
Về tìm Ngân Nhi ăn trưa
– Ừm.
Bọn họ cùng về phim trường nơi Đoàn phim của Bạch Ngân Hy đóng quân.
Đến nơi vẫn nhìn thấy Bạch Ngân Hy đang quay một cảnh khóc.
Họ bị Trịnh Dật Luân kéo qua một góc khuất.
– Hai người núp đi, đừng để cô ấy thấy.
Nhìn thấy 2 người khóc không nổi.
Bọn họ chăm chú quan sát Bạch Ngân Hy quỳ dưới sàn nhà khóc đến mặt mày trắng bệch.
– Cắt…Ngân Hy làm tốt lắm.
Nghỉ trưa thôi.
Dù đã hô cắt nhưng Bạch Ngân Hy vẫn chưa đứng lên nổi, nước mắt vẫn chảy ra ôm đầu gối khóc nấc.
Trịnh Dật Luân vội chạy đến ôm lấy cô vỗ vỗ nói mấy câu an ủi.
Bạch Ngân Hy cầm khăn giấy chấm nước mắt ngước lên nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng Trịnh Dật Luân càng khóc to hơn.
Cô đưa tay ra muốn ôm lấy anh.
Lưu Trạch Uyên đi đến ôm cô vào lòng.
– Làm sao thế này, ko sao ko sao, từ từ bình tĩnh lại.
– Huhu…ngược chết em rồi…huhu…sao…!hức …..sao có thể…huhu….sao có thể bi thương đến vậy….huhu….
– Ôi…sau này sẽ hạnh phúc bù lại…em lạnh không…mặc thêm áo của anh.
– Không…hứccc….ko lạnh….
– Đừng khóc nữa.
Lưu Trạch Nguyên nói chuyện với nhà sản xuất xong đi đến thấy hai người vẫn đứng ôm nhau ở đó liền thở dài.
– Ngân nhi, đây là lý do em ko cho anh đến phim trường sao?
– Nelson, huhu……
Bạch Ngân Hy buông người kia ra liền sà vào lòng người nọ tiếp tục khóc.
– Được rồi, khóc đến mặt xanh mặt trắng rồi…đi ăn trưa thôi.
Lưu Trạch Nguyên rút khăn giấy trên tay cô chấm nước mắt trên mặt cô rồi dẫn cô đi về phía xe riêng.
Cô ngồi một lát, lại uống nữa cốc nước rồi mới bắt đầu ăn cơm của mình.
Là gà xào nấm và canh rong biển
– Em lại ép cân à? Hôm qua em mới ăn salad xong mà?
– Đâu có, ko ép cân nữa.
– Em vừa uống nữa cốc nước để làm no bớt rồi mới ăn cơm, ăn cơm sẽ rất nhanh no bụng, mà lượng thức ăn nạp vào cũng rất ít.
– Anh còn nghiên cứu cả cái này à?
– Anh có cô vợ hay giảm cân thì phải nghiêm túc nghiên cứu chút.
– Anh thật là…cũng may Trạch Uyên và Chính Đình dễ tính.
Nếu anh ấy mà giống anh thì em chết mất.
– Phó Chính Đình dễ tính? Anh có nghe nhầm ko vậy?
Lưu Trạch Nguyên cười ra tiếng, nhướn mày nhìn cậu em ngồi cạnh.
Lại nghe Bạch Ngân Hy nói tiếp
– Trạch Uyên, Chính Đình là hung dữ nhưng cách sinh hoạt khá tùy ý.
– Ngân nhi, Trạch Uyên nhã nhặn nhưng cách sinh hoạt ko có tùy ý thậm chí còn kỹ tính ngang ngửa Chính Kỳ.
– Hả?
– Anh chỉ là nuông chiều em thôi cô gái ngốc, em ko biết trợ lý của anh khổ sở vs anh như thế nào đâu.
– Lưu Đổng, em về rồi.
Đây là băng ghi hình và tài liệu thu thập được.
Đường Hi hồ hởi chạy vào đưa sấp tài liệu cho sếp nhà.
Bạch Ngân Hy theo quán tính nhìn vào tay cầm sấp hồ sơ thì thấy vết trầy trầy bầm bầm lấp ló sau tay áo.
Cô buông đũa xuống xắn tay áo Đường Hi lên.
Vệt bầm dài hơn nữa bắp tay như bị gậy đánh trúng.
– Đường Hi, làm sao thế này?
– Bị sao vậy? Ai đánh cậu?
– Thì ai nữa, người của hắn đó, cả đám xúm nhau đánh em.
Nhưng em là ai chứ, Lục Quân đó.
Nếu gia cho em dùng…!ừm…!thì em xử bọn nó hết rồi.
– Nạp Lan, gọi y tá đoàn phim qua đây.
– Thất Cửu, gọi người qua đó xem.
– Ko cần đâu Gia, em đánh chúng nó nằm bẹp hết rồi.
– Bao nhiêu người đánh cậu? Đi đi Thất Cửu, dọn hết tàn dư bọn đó.
– Khoảng hơn 20 người
– Cái gì? Họ dí 1 mình cậu?
Bạch Ngân Hy há hốc mồm.
Đường Hy chỉ có võ cận chiến còn bọn họ có gậy gộc vậy mà cậu chỉ bầm một bên tay.
Đúng là Lục Quân có khác.
– Thoa thuốc rồi ăn cơm.
Mệt thì đi nghỉ một lát đi.
– Dạ.
Đợi Đường Hi đi khuất bóng Bạch Ngân Hy mới hỏi anh.
– Anh, hay gọi thêm người qua hỗ trợ cậu ấy đi.
– Ko cần đâu, bây giờ có Thất Cửu qua công việc của cậu ấy đã giảm xuống rồi.
Với lại cậu ấy là Lục Quân, nếu còn cần người bảo vệ thì mất mặt lắm.
– Nhưng như hôm nay nguy hiểm quá rồi.
– Hôm nay cậu ấy 1 chọi 20, bọn họ có đao và gậy gỗ còn cậu ấy phải bảo vệ chứng cứ trong tay nên khó phòng vệ, với lại Đường Hi là người dùng ám khí giỏi nhất Dạ Nguyệt.
Chỉ sợ hiện tại bọn người kia mỗi người đều ăn một cây kim rồi.
– Ôi thiên ơi,cậu ấy có đánh chết họ ko vậy?
– Ko chết đâu, phong cách của Đường Hi là ko gϊếŧ chết_ Lưu Trạch Uyên ung dung nói
– Hazzz Mọi người gây chuyện với ai lại để thằng nhỏ chịu trận vậy?
– Trương Hữu Xuyên.
– Là Quản Lý Trương của khu phục dựng này sao?
– Ừm.
Hắn ta thu phí bảo kê, ăn chặn của công nên anh sa thải hắn rồi.
Để Anh họ của Nạp Lan lên thế chỗ.
– Ra vậy…Anh à, 2 người đi đến đâu là nơi đó có sóng gió.
– Anh ko có, anh thanh tao nhã nhặn như vậy anh chỉ là ngọn gió xuân thôi.
Gia của em mới là sóng đấy.
Đi đến đâu đánh tan tác đến đó.
– Hahaaa, Trạch Uyên anh càng ngày càng tự mãn đó.
– Thiếu gia thiếu phu nhân mọi ng uống gì.
Xe đồ uống đến rồi.
– Là ai tặng vậy?
– Lưu Trạch Nguyên
– Hả?
– Là anh gọi người chuẩn bị, em hả cái gì?
– Em nào biết đâu.
Chị muốn uống Hồng trà.
– 2 ly Capuchino.
– Dạ.
– Dạo này ko thích machiato nữa sao, lại uống hồng trà?
– Không phải.
Uống machiato sẽ tăng cân.
– Ngân nhi…
– Em muốn giữ cân thôi, ko phải giảm cân.
Bạch Ngân Hy có tật giật mình tự lên tiếng thanh minh với anh làm cho Lưu Trạch Nguyên thấy hơi tội.
– Em sợ anh cái gì? Anh chỉ muốn nói sức khỏe của em ko tốt đừng giảm cân quá cơ thể sẽ chịu ko nổi.
Anh xót.
– Nhị ca nói đúng đó.
Hơn nữa mùa này rất lạnh cần rất nhiều năng lượng.
Em ăn ít như vậy ko thấy trong người rất mệt sao?
Lưu Trạch Uyên dùng lời lẽ giọng điệu nhẹ nhàng nhất dỗ ngọt cô.
– Dạ vâng.
Bạch Ngân Hy dịu dàng cười một cái liền đồng ý thỏa thuận, lý do rất đơn giản hiện tại thể trạng cô ko tăng cân quá mức cho phép và sau một tháng ăn kiên thì cơ thể cô lúc nào cũng mệt mỏi.
Lưu Trạch Nguyên và Lưu Trạch Uyên là một cặp giống như Tiêu Chính Kỳ và Phó Chính Đình.
Một người cứng rắn một người nhẹ nhàng một người nắn một người vuốt.
Có điều Bạch Ngân Hy lại rất hưởng thụ chuyện này.
– Bạch lão sư cảm ơn cô nhé_Anh quay phim đi ngang chỗ cô ngồi giơ giơ ly cà phê trong tay ngỏ ý cảm ơn cô.
– Đại ca à, ko phải em mua đâu là anh ấy đó.
Bạch Ngân Hy hất mặt về phía ông chồng mình đang ung dung chéo nguẩy ngồi uống cà phê.
Anh quay phim cười hì hì phân bua
– Thì cũng nhờ cô nên Lưu đổng mới đến đây.
Cảm ơn cô cũng hợp lý mà.
Nhưng cũng phải cảm ơn Lưu đổng nhé
– Không có gì đâu, nhờ mọi người chiếu cố bà xã tôi là được rồi
– Âyyyy, chuyện nhỏ.
Đương nhiên là chuyện nhỏ, vì Lưu đổng ra mặt rồi ai dám ăn hiếp Bạch Ngân Hy nữa chứ.
– Lưu Đổng cảm ơn anh.
Lần này là đến nhà sản xuất.
Lưu Trạch Nguyên chỉ treo nụ cười công nghiệp trên môi rồi nói mấy câu như “đừng khách sáo” “cực khổ rồi”.
Bạch Ngân Hy nhìn anh xong lại cười với Lưu Trạch Uyên.
– Uyên, nhìn nhị ca anh kìa.
Đúng là nở mài nở mặt.
– Ngân nhi, em ko biết đâu.
Nếu xét về kỹ năng giao tiếp, anh ấy chỉ kém anh thôi đấy.
– Anh ko biết sao, anh ấy dùng giọng nói để thuyết phục người khác đó.
Ngày xưa anh ấy là trưởng ban phát thanh của trường.
– Ngân nhi, tối nay đoàn phim có ăn tất niên ko?
– Dạ có, nghe mọi người bàn là ăn đồ nướng ngoài trời nhưng mà có lẽ thu dọn xong cũng 9h khuya rồi ko biết đặt người mang đến kịp ko.
Bạch Ngân Hy vừa dứt câu Lưu Trạch Uyên đã nhảy vào.
– Chuyện này đơn giản, đặt nhà hàng của nhị ca, anh thanh toán.
– Nhà hàng, anh lấy lại được nhà hàng rồi s?
– Ừm.
Vừa làm xong thủ tục mấy hôm trước.
– Mừng quá đi, chuyện nhà hàng em luôn thấy có lỗi với anh.
– Ngốc.
Anh là ai chứ, mấy cái nhà hàng đó anh kinh doanh vui thôi.
Lấy lại sau này làm của hồi môn cho con chúng ta.
– Làm sao anh biết nó là con gái mà hồi môn
– Anh thích con gái.
– Nhưng em thích con trai.
– Ngân nhi, anh cũng thích con gái.
Bạch Ngân Hy nhìn họ chu môi nhăn mài nghĩ ngợi rồi chậc một cái lại nói tiếp.
– Thật là…sanh con gái rồi em ko tranh chồng lại nó.
– Hahahaaaaa