Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 89: Tiệc Tất Niên Ở Đoàn Phim
Sau ngày hôm qua Hứa Ngôn đã bị cho sa thải khỏi đoàn phim và bị Lưu thị âm thầm phong sát.
Lần này chỉ có dựa vào cái bầu đó mà sống bám kim chủ nhưng cái bầu của ai thì vẫn chưa ai biết.
Hai vị họ Lưu ngứa chân ngứa tay ko chịu ở yên trong nhà ngủ nghỉ mà lại chạy đến sau lưng đạo diễn ngồi sát phạt cả buổi chiều.
Còn cậu trợ lý nhỏ Đường Hi thì đã lên xe ngủ mất dạng tự bao giờ, đến khi thức dậy đã là chiều tối, cậu lảo đảo xuống xe nhìn Thất Cửu đứng như trời trồng ngoài cổng lớn ngó nghiên ngó dọc
– Thất Cửu, sao vậy?
– Tôi đang đợi đồ ăn nhà hàng mang tới.
– Gia đặt đồ ăn à.
– Là Lưu tổng đặt đồ ăn ở nhà hàng của Gia.
Đãi tiệc tất niên cho đoàn phim luôn ạ.
Đường Hi Quân tay anh sao rồi?
– Không sao, chuyện nhỏ mà.
Hai người đứng nói luyên thuyên một hồi thì xe thức ăn đến.
Họ cùng nhân viên tạp vụ trong đoàn giúp nhân viên nhà hàng chuẩn bị tiệc tất niên, bày biện trang trí.
– Đường Hi.
– Dạaaa
Nghe giọng gọi quen thuộc của gia chủ, Đường Hi lập tức bỏ việc trong tay xuống chạy qua.
– Kiếm ít chai rượu vang qua đây.
Lúc nãy Lục thiếu gia quên gọi rồi.
– Dạ.
Đường Hi quay về nhà đi vào tủ rượu nhìn qua một lượt rồi lầm bẩm: “Chọn loại nào đây ta? Ko đủ hệ trọng để đãi loại cao cấp, nếu chọn loại rẻ tiền thì mất sỉ diện quá.
Thôi chọn loại trên tầm trung một chút vậy”.
Đường Hi ôm vang đỏ vang trắng vodka mỗi loại 2 chai đi đến bữa tiệc.
Đến nơi cũng đã 8 giờ rồi.
Đã quay cảnh cuối cùng của năm nay.
– Cắt…hoàn thành.
Thu dọn về mừng năm mới thôi
Bạch Ngân Hy quay bốn phương tám hướng cúi đầu cảm ơn nhân viên đoàn phim sau đó mới đi ra dựa vào người anh chàng cao lớn mặc vest sang trọng trêu chọc
– Lưu đổng đại nhân, thiếp được về nhà với chàng rồi.
Lưu Trạch Nguyên cười cười bước lùi lại cố ý né cô, Bạch Ngân Hy mất đi chỗ dựa liền chới với chu môi liếc anh một cái.
– Chàng thật đáng ghét, một cái dựa cũng tiếc với ta.
– Được rồi, đi ra chụp hình với mọi người đi.
– Dạ.
Bạch Ngân Hy ra ngoài nhận hoa chụp hình với mọi người xong liền đi thay đồ xong xuôi mới đến khu vực ăn uống lung linh gần đó.
– Ây ya, đúng là nhà hàng cao cấp có khác, bày trí như buổi dã ngoại vậy.
Đồ ăn cũng bắt mắt.
Cô nhân viên trang điểm khen nức nở.
Nhà sản xuất đi qua vỗ vỗ tay mấy cái để mọi người tập trung lại rồi mới nói.
– Mọi người, tập trung lại cùng ăn tất niên nhé.
Bữa tiệc này phải cảm ơn Lưu Tổng của chúng ta, đều là anh ấy chiêu đãi đoàn phim của chúng ta.
Cảm ơn Lưu Tổng, cảm ơn Lưu Đổng cảm ơn Bạch lão sư, cảm ơn.
Nhà sản xuất và đạo diễn lịch sự cúi người cảm ơn họ.
– Ở đây Lưu Đổng là sếp lớn nhất, mời Lưu Đổng khui rượu mở tiệc nhé.
Lưu Trạch Nguyên mỉm cười nhận lấy chai rượu tay vặn vài cái cho lỏng bớt rồi nói.
– Người ta hay nói, người đàn ông nào cũng có nóc nhà của mình.
Hôm nay vừa khéo tôi đến đây vì cái nóc dinh thự của tôi, nên nếu nói sếp lớn thì tôi ko qua mặt được bà xã đại nhân.
Bạch lão sư, em khui đi.
– Hahaaaa, Vâng.
Bạch Ngân Hy cười rộ lên, nhận lấy chai rượu bật bung nắp ra rượu tràn bọt văng tung tóe như pháo hoa.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
– Qua đây, anh lấy beefsteak cho em.
– Thật sang, người I nói tiếng anh nghe sang quá đi._ Bạch Ngân Hy lủi thủi sau lưng anh tay chọt chọt eo anh miệng thì châm chọc Lưu Trạch Uyên
– Thế có muốn nghe tiếng I ko?
– Anh chưa nói cho em nghe bao giờ hết.
– 364 giorni per amarti, 1 per dirti : è vero…..TI AMO
– Có nghĩ là gì vậy?
– 364 ngày để yêu em, 1 ngày để nói…ANH YÊU EM
Bạch Ngân Hy nhắm mắt rùng mình như ăn phải chanh.
– Ôi mẹ ơi…..
– Hahaaaaaaaa.
– Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nó nói tiếng I đó.
– Ngộ độc “đường” rồi….
– Em ko biết sao, người I rất thơ mộng.
– Em biết, anh cũng rất dẻo miệng nhưng chưa nghe anh nói mấy câu kiểu này bao giờ
– Bây giờ nghe rồi, có muốn nghe thêm ko?
– Khôngggggg, chịu ko nổi.
Nổi da gà hết rồi
– Hahaahaaa
3 người nam thanh nữ tú đang nói chuyện rôm rả bên này thì nhà sản xuất bắt đầu kêu gọi mọi người tham gia trò chơi.
– Nào chúng ta cùng chơi trò chơi nhé.
Mỗi người rút một cái hồng bao, bên trong này có gì?….!bên trong này có hình phạt và có cả tiền, có ít có nhiều.
Ai bốc được tiền thì kèm theo đó là phải uống rượu nhé.
Tiền là số chẳn, cứ 100 CNY sẽ uống một ly ok.
Bắt đầu
Mọi người lần lượt rút thăm, đến lược Bạch Ngân Hy và hai vị họ Lưu thì họ từ chối, nhường niềm vui cho mọi người vậy.
– Thế sao được chứ, cùng chơi cho vui nào.
Nếu 2 vị Lưu tổng tài ko tham gia thì Bạch lão sư tham gia đi.
Cô là người của đoàn phải tham gia nhé.
Bạch Ngân Hy cười cười rút 1 cái hồng bao.
– Bây giờ điểm danh nhé.
Trịnh lão sư?
– Thật và thách.
Mọi người cười reo yêu cầu Trịnh Dật Luân chọn thật hay là thách.
– Tôi chọn thật.
Sau khi anh chọn thật mọi người trong đó đều vỡ òa ai cũng dành hỏi.
Trịnh Dật Luân tùy tiện chỉ vào một nhân viên nữ.
– Vậy tôi sẽ hỏi nha……anh và Bạch lão sư hợp tác nhiều dự án vậy anh có bao giờ thích cô ấy chưa?
– Ôi trời, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ nha_Nhà sản xuất reo lên.
Trịnh Dật Luân hơi bất ngờ nhìn qua chỗ Bạch Ngân Hy đang đứng còn Lưu Trạch Nguyên nhướn mài nhìn nữ nhân của mình chỉ có Bạch Ngân Hy vẫn đang ngơ ngác.
– Em ko biết gì nha, chuyện này em bị động.
– Bọn anh đã nói gì đâu_Lưu Trạch Uyên cười cười.
Anh muốn biết câu trả lời nha.
Anh ta nhìn Bạch Ngân Hy một hồi liền cuối đầu cười một cái rồi mới trả lời.
– Đã từng.
– Ohhhhhhhhhhhhh
Mọi người xung quanh reo lên.
Bạch Ngân Hy càng ngơ ra hơn.
Mọi người dần bình tĩnh lại mới nghe Trịnh Dật Luân nói tiếp.
– Đừng phấn khích quá há.
Cũng khá lâu rồi, 3 năm trước lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã cảm nắng cô ấy nhưng sau đó biết được Tiêu Nam Cực là bạn trai cô ấy thì tôi lập tức bị dập tắt cái tia nắng đó luôn.
Chỉ vậy thôi.
Bạch Ngân Hy cười hì hì nhẹ nhỏm trong lòng nhìn 2 vị phu quân đang xem trò vui nói
– Tiết quá ko có trò hay cho 2 người xem rồi
– Em thật đắc ý.
Trịnh Dật Luân và cô trong giới được mọi người biết đến là tam giác bạn thân cùng Tiêu Chính Kỳ.
Chỉ là, nếu cô và Tiêu Chính Kỳ là một đôi mà Trịnh Dật Luân lại thích cô thì mối quan hệ này coi như vào ngõ cụt rồi.
Cũng may đó chỉ là chuyện 3 năm trước.
– Tôn lão sư, hồng bao của cô là gì vậy
– Của tôi là 200CNY
Mọi người reo hò yêu cầu Tôn Kỳ uống 2 ly rượu
– Vậy còn Bạch lão sư
Bạch Ngân Hy mở hồng bao ra liền có chút ngoài ý muốn.
– 500CNY
– Ohhhhhh, chúc mừng Bạch lão sư rút đc cái nhiều tiền nhất.
– Nhà sản xuất, sao tôi cứ có cảm giác anh gài tôi vậy?
Mọi người xung quang cười ha hả đòi Bạch Ngân Hy cạn chén.
Lưu Trạch Uyên bên cạnh nhìn cô cười tà
– Phu nhân, chỉ cần nàng năn nỉ ta…ta sẽ uống giúp nàng.
– Anh……..em ko cần, em tự uống.
Lát nữa say, về em sẽ quậy lại anh.
Bạch Ngân Hy dọa anh xong liền uống cạn rượu, một cái nhăn mài cũng ko có, uống như uống nước lã vậy.
– Cậu đắt ý sớm quá rồi.
Tửu lượng của cô ấy cao lắm đấy.
– Vậy chúng ta thật có duyên cả 5 người đều bất bại trên bàn nhậu.
– A Uyên, em vẫn còn nhớ hôm bái đường anh say bí tỉ phải nhờ Chính Đình đưa về.
– Cô nương ơi, hôm đó anh tiếp khách từ sáng đến chiều đó, em nghĩ ai mà ko say chứ.
Đều tại đỡ rượu cho gia nhà em ấy.
– Lưu Đổng, tôi mời anh một ly, chính thức cảm ơn anh đã rót vốn cho dự án lần này.
– Mời.
– Lưu Tổng tôi cũng mời anh một ly, cảm ơn anh đãi chúng tôi tiệc hoành tráng như vầy.
– Đừng khách sáo.
Bọn họ mời qua mời lại hết uống với người này lại uống với người kia.
Một lát Bạch Ngân Hy chỉ còn một mình, cô nép qua một bên nói chuyện với Tôn Kỳ còn bọn họ đã tiếp rượu đến xa bờ
– Ngân Hy, hôm nay đoàn phim được diện kiến Lưu Đổng ngày mai mặt báo sẽ đưa tin rầm rộ cho xem
– Em cũng đang lo đây.
Em vẫn chưa hỏi anh ấy về chuyện này.
Trước giờ anh ấy đều ko lộ diện trước truyền thông
– Trước giờ bọn họ đều chỉ khen cậu ấy tài năng và trẻ tuổi như vậy đã nắm chức chủ tịch tập đoàn lớn.
Bây h mà lộ vẻ ngoài soái khí như vậy ko biết còn rầm rộ đến mức nào
– Anh ấy bên ngoài hòa nhã nhưng bên trong sâu như biển lặng.
Ko giống như Tiêu lão sư.
Nếu nhà báo đưa tin lung tung kết cục sẽ khá thảm.
– Nhắc Tiêu lão sư mới nhớ cậu ấy đâu.
Ko đến cùng họ?
– Anh ấy bận lo trang trí năm mới ở nhà ạ.
Họ tự mình đến đấy em cũng bị bất ngờ.
– Hai chị em nói gì mà vui thế
– Nói anh là một phú nhị đại .
– Danh xưng này anh ko nhận nha.
Anh cùng em tự lập nghiệp, sau này cũng dựa vào năng lực đi lên, nên gọi là cao phú soái thì đúng hơn.
Cậu ta kìa, phú nhị đại đích thực.
– Hahaaa_Tôn Kỳ nghe xong liền cười ha hả
– Nói anh thì nói anh đi, đừng lôi em vào_Lưu Trạch Uyên tay đưa ly rượu lên môi nhấp một ít rồi phản ứng lại với ông a.
– Lưu luật sư, anh đã tốt nghiệp tiến sĩ luật năm bao nhiêu tuổi vậy?_Tôn Kỳ thắc mắc
– Dạ 25 tuổi.
Anh ấy còn lợi hại hơn em, 24 tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ rồi.
– Hình như Ngân Hy cũng là học bá đúng ko.
– Chị lại khen em rồi.
Năm trước em mới tốt nghiệp thạc sĩ thôi.
– Ôi trời tôi đang đứng giữa những người thiên tài đấy này.
– Hahaaa, ko đâu ko đâu.
Chị khéo khen rồi.
Trò chuyện uống rượu đến 11h mọi người mới giải tán thu dọn quay về quê nhà ăn tết.
Bạch Ngân Hy lên xe mở cửa sổ vẫy tay với fan ở phía ngoài cổng hét lớn năm mới vui vẻ với họ.
Rồi đóng kín cửa lại dựa vào người Lưu Trạch Nguyên ko nói 1 lời tùy ý ngủ say.
– Sao thế này?
– Không sao.
Bình thường cô ấy uống rượu sẽ như thế, ngủ tầm 1 tiếng sẽ dậy sau đó mới chính thức say rượu.
– Thật kỳ quái.
Em nghe cô ấy kể lúc cô ấy bị mù cô ấy uống rất nhiều rượu.
Ngày nào cũng uống.
Nhưng nếu say thì cô ấy phải làm thế nào lúc đó?
– Lúc đó uống để quên sầu, nhấm từng chút cho thấm vào ruột gan, càng uống càng tỉnh ko say được đâu
Bạch Ngân Hy từ trong tiềm thức nghe đc, nước mắt vô thức chảy ra, cô khẽ cự quậy tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng anh…chỉ thấy anh cúi đầu hôn xuống vầng trán xinh đẹp nhỏ giọng nói
– Ngoan…..