Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 87: Người Ơn


Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 87: Người Ơn


Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngân Hy được 2 vị phu quân hộ tống đến phim trường trước con mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái.

Đây cũng là lần đầu tiên họ trực tiếp lộ diện bên cạnh cô trước mọi người.
– Vào đi, anh và Trạch Uyên đi xem gia sản một lát.
– Haha vâng, chảnh quá đi, đúng là phú nhị đại có khác.
    Đợi Bạch Ngân Hy đi vào bên trong rồi bọn họ ms đi vòng quanh với sự tháp tùng của vệ sĩ.
– Đây là lần đầu tiên em đến đây đó Nhị ca.
– Bình thường thì khu này do ai quản?
– Là Đại cô mẫu.

Khu phục dựng và mấy khu nhà cổ đều do Trưởng Quản Sự trông coi.
– Vậy ai trực tiếp điều hành?
– Trước đây là một người dưới trướng quản gia Lưu gọi là Quản Lý Trương tên Trương Hữu Bân sau này ông ấy nghĩ hưu nên con trai ông ấy Trương Hữu Xuyên lên tiếp quản.

– Đáng tin không?
– Chuyện này, em ko chắc.

Nhưng em có đọc qua một số tài liệu về khu phục dựng này.

Từ 30 năm trước bác Trương đã đến đây tiếp quản nhưng 13 năm nay đều do Trương Hữu Xuyên trông coi, khu này trước h cho quay phim nhưng ko thu phí.

Tiền thu được là tiền cho thuê mặt bằng của các cửa hàng quán xá xung quanh đây.

Mỗi 2 năm sẽ tu bổ một lần tránh hư hại quá nặng nề.
– Dùng tiền đó tu bổ?
– Ừm, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu.

Số tiền chênh lệch ko nhiều, năm nào cũng đều đều như vậy.
– Hửm? Từ trước đến h đều ko chênh lệch lớn?
– Vâng, mỗi năm đều thu đc từ 27-28 triệu đô la.

Năm làm ăn thịnh vượng nhất là năm Ngân Hy đc giải ảnh hậu nhờ bộ phim cung đấu, cô ấy làm đại sứ quản bá cho phim trường thu hút đc khác nhiều khách du lịch năm đó thu được 28 triệu 600 ngàn đô la.
– Nghe thì rất có lý nhưng thật sự rất vô lý.
– Vô lý?
– Cậu ko nhận ra cũng đúng vì chuyên môn của cậu ko hoàn toàn thiên về tài chính.

Không xét về thời điểm 30 năm trước.

Chỉ xét 13 năm quản lý của Trương Hữu Xuyên thì đã có ko ít lần lạm phát và ít nhất là vật giá leo thang, giá tiền cho thuê cũng đc nâng lên.

Tiền thu vào ko có biến động lớn chứng tỏ đã có sự can thiệp

– Đúng rồi, trong 13 năm qua luật thuế cũng đã được sửa đổi
– Đường Hi, gọi người đi kiểm tra đi.

– Dạ.
– Nhị ca, anh nghỉ chuyện này sẽ đi theo hướng nào.
– Không biết.

Lưu gia quá phức tạp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
– Cũng đúng…tối nay Ngân Hy xong việc chắc phải dự tiệc tất niên với đoàn phim rồi mới về được.
– Không gấp, sáng mai chúng ta về gia trang.
– Gia, có cần mua trà bánh mời đoàn phim ko ạ?
Đường Hi nhỏ giọng ý hỏi Lưu Trạch Nguyên, anh rút cái thẻ màu đen trong ví ra đưa cho cậu.
– Ừmm, cậu sắp xếp giúp tôi đi.

Lấy thẻ này thanh toán.
Đường Hi cầm blackcard trên tay trố mắt ra nhìn chủ nhân của mình
– Gia, ở đây họ có xài thẻ này ko?
– Đặt ở cửa hàng sang trọng một chút.

– Dạ
Đường Hi vừa dứt tiếng thì một ông cụ từ trong cửa hàng cho thuê phụ kiện đi ra, ông lão đi đến gần chỗ Lưu Trạch Nguyên.

Vệ sĩ thấy ông tiến đến liền ngăn lại.

Ông lão ko tức giận ông chỉ tay về phía hai người maqtj quần áo sang trọng đứng ở giữa đoàn người hỏi
– Đây…cậu đây là…là người của Lưu gia đúng không? Cậu còn trẻ như vậy…vậy cậu biết Lục thiếu gia ko?
– Ông à, ông tìm Lục thiếu gia có chuyện gì sao?
Là Thất Cửu ám vệ, cậu đi lên phía trước hỏi ông lão.
– Tôi muốn gặp Tứ lão gia Lưu Quân Hàn, tôi đã ở đây đợi ông ấy 25 năm rồi vẫn ko thấy ông ấy quay lại.

Tôi chỉ nhớ ông ấy có một cậu con trai gọi là Lục thiếu gia.
– Cháu là con trai của Tứ lão gia.

Ông tìm ba cháu có việc gì sao? Chúng ta qua quán trà ngồi nói chuyện.
Lưu Trạch Uyên thấy ông cụ chống gậy đứng giữa đường đối mặt vs một đám vệ sĩ mặt hùm mày hổ ko hợp nhãn lắm liền dời sang quán trà cạnh nhà ông lão ngồi xuống nói chuyện.
– Cậu thật sự là Lục thiếu gia sao?
– Ông à, danh xưng Lưu gia ở nơi đây ai dám mạo danh chứ?_Đường Hi cười cười nói với ông lão.
– Lục thiếu gia, tôi đợi nhà cậu vì muốn cảm ơn ân tình mà Tứ lão gia đã cho lão, cả đời này lão cũng đền đáp ko xuể.
Nói đoạn ông lão quỳ xuống lạy anh một lạy.

Lưu Trạch Uyên giật mình vội đỡ ông lão dậy.

– Lão nhân gia, đừng như thế cháu tổn thọ mất.

Ông đứng dậy đi.
– Ngày xưa tôi là một nông phu nghèo nàn rách nát cả nhà 5 người ko có nổi một cục đất để gặm ăn, chạy lũ đến vùng này, ngủ dưới gốc cây.

May mắn được Tứ lão gia cứu giúp, cho tôi mượn nhà để ở tạm, trước khi rời đi còn cố tình để lại một cái túi nilong đen, bên trong có rất nhiều tiền.

Tôi đã ở đây 25 năm rồi, tôi đợi ông ấy quay lại…dù chỉ một lần để cảm ơn ông ấy nhưng đến bây giờ cũng ko gặp được.

Tôi chỉ nhớ ông ấy có một người con trai là Lục thiếu gia của Lưu gia.

– Ba cháu hơn 10 năm nay đều ở nước ngoài.

Ko sống ở đây nên ko có cơ hội gặp ông.

Tình cờ phu nhân của cháu quay phim ở phim trường nên cháu đi vòng quanh xem thử.
– Ra là vậy.

Còn …còn một chuyện nữa.

Ngày xưa tôi nhặt được một đứa trẻ bên bờ sông, Tứ lão gia thấy tôi quá nghèo nên đã nhận về nuôi dạy, ko biết đứa nhỏ đó bây giờ ra sao rồi?
– Đứa trẻ đó là nam hay nữ? tên gọi là gì ông còn nhớ ko?_Lưu Trạch Uyên là người nhã nhặn, ông lão nói chuyện rất chậm nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn hỏi ông .
– Là nam…bây giờ chắc được 25 26 tuổi rồi.

Ngày xưa tôi nghèo lắm chỉ có nước đường cho nó uống nhưng mỗi lần đút cho nó, nó đều cười rất tươi nên Tứ lão gia đã đặt nó tên là Đường Hi.
Lưu Trạch Nguyên nhìn qua chỗ Đường Hi đang ngỡ ngàng, thì ra cậu nhóc trong câu chuyện là Đường Hi.
– Cháu…cháu là Đường Hi.

– Cháu là Đường Hi sao? Trắng trẻo sáng sủa như vậy, chắc chắn Tứ lão gia rất tốt với cháu.

Lão yên tâm rồi.

– Ông cứ yên tâm, Tứ lão gia ngày xưa rất tốt với cháu, bây giờ thiếu gia cũng đối với cháu rất tốt, cháu sống rất vui vẻ.
– Tốt…tốt….tâm nguyện đời này của lão coi như đã hoàn thành rồi
– Ông ơi, nếu ông đã muốn gặp Tứ lão gia như vậy sao ông ko thử hỏi quản lý Trương?
– Hỏi….!ko có tác dụng đâu.

Cậu ta chỉ biết đầu tháng thu tiền giữ tháng thu phí cuối tháng thu thuế.


Tôi hỏi cậu ta mấy lần cậu ta đều đuổi tôi quay về ko cho tôi cách liên lạc.
– Giữ tháng thu phí là ý gì ạ?
– Phí bảo kê.

Mỗi một gian hàng thuê ở đây mỗi tháng đều phải nộp phí bảo kê cho cậu ta, ngày xưa khi ba của cậu ta làm quản lý ông ấy đều giúp chúng tôi đóng một nữa thuế.

Sau này đều ko có nữa.

Cũng may là ngày xưa Tứ lão gia cho tôi hẳn căn nhà này nên ko cần đóng tiền thuê nhà thành ra nhà lão có dư dả được một chút.
– Dạ, cháu hiểu rồi.

Ông giữ gìn sức khỏe, chúng cháu đi đây.
– Cho ông gửi lời thăm Tứ lão gia nhé…
– Dạ.

Bọn họ đi xa nhà ông lão thì mới nói chuyện về quản lý Trương.
– Thất Cửu, gọi quản lý Trương ra họp.

Đường Hi đi đặt trà bánh cho thiếu phu nhân rồi quay lại đây.

Trạch Uyên xem thử có ai có thể thay thế vị trí cậu ta ko.
Ba người lớn nhỏ đồng thời vâng dạ rồi mỗi người mỗi việc.

Lưu Trạch Nguyên thì đi một vòng thăm hỏi hết mọi người sống ở con phố này xem như đi thị sát tình hình.

Đến trước một cửa hàng cổ cầm anh liền dừng lại.

Lưu Trạch Uyên đang lướt điện thoại sau lưng cũng dừng bước nhìn lên.

– Ca, anh muốn mua cổ cầm cho Ngân Nhi à?
– Ừm, lâu lắm rồi ko nghe cô ấy đàn nữa.
– Qua con phố cổ bên cạnh có một phân xưởng chuyên làm cổ cầm của chúng ta.

Qua đó xem thử.
– Ừm.
Bọn họ lại đi vòng qua con phố bên cạnh.

Nơi đây có khu dệt lụa khu làm gốm khu làm quạt làm giấy rồi có cả xưởng làm cô cầm.

Lưu Trạch Nguyên bước vào bên trong nhìn qua mấy cây cổ cầm bày trên kệ gỗ.

Ko có loại của Bạch Ngân Hy từng dùng.

– Xin chào quý khách.
Một nhân viên nữ đi ra cúi đầu lịch sự chào hỏi cho đến khi nhìn thấy huy hiệu của vệ sĩ xung quanh thì mới giật mình lắp bắp chạy đi gọi quản lý.

Quản lý là một người trung niên trạc tuổi mấy lão gia ở Lưu gia.


Ông mặc sườn xám màu xám dài đến mắc cá chân đi nhanh ra ngoài, ông nhìn Lưu Trạch Nguyên một cái liền biết cậu là gia chủ Lưu gia.
– Xin chào, tôi là quản lý ở đây, chẳng hay Gia chủ đến đây có việc gì căn dặn.
– Ông biết tôi là gia chủ?
– Tôi may mắn được dự lễ cưới của Nhị gia.
– À…ra là thế…tôi muốn mua một cây Lục Ỷ
– Bên ngoài này chỉ trưng bày mấy loại thường thôi, mời cậu theo tôi đến phòng trong.

Xem thử nơi đó có thức cầm cậu tìm hay không.
– Được…cảm ơn chú.
Quản Lý dẫn mấy người Lưu Trạch Nguyên vào phòng trong, phòng trong này đúng là vừa nhìn đã thấy cao cấp.

Mỗi cây đàn đều được đặt trên một cái bàn riêng, đầu treo ngọc bội thân đàn cũng có hương thơm nhè nhẹ của gỗ quý.
– Đây là Lục Ỷ cổ cầm mà cậu cần tìm.

Đàn này khá đắt và khó làm nên hiện tại chỉ có 2 cây ở đây thôi.

Cậu xem thử.
Lưu Trạch Nguyên ko xem, cậu ko rành về đàn chỉ hỏi một câu.
– Cây nào là “Đồng Tử Hợp Tinh”?
Ông ta cười hiền chỉ vào cây màu đen bên trái.
– Cậu cũng am hiểu về cổ cầm?
– Ko phải tôi, là phu nhân của tôi.

Cô ấy từng nói Lục Ỷ hoàn mỹ nhất là được làm bằng.

cây ngô đồng và tử mộc hợp lại.
– Thiếu phu nhân đúng là am hiểu sâu rộng.

Nếu thiếu phu nhân thích đàn như vậy tôi sẽ tặng cô ấy một cây đàn quý làm quà.

Xin gia chủ đợi tôi một lát.
– Vâng.
Quản lý nói xong liền lùi bước đi về phòng mình ôm ra một cây đàn màu nâu khác, hình dáng cũng khác cây đàn lúc nãy.

Ông đặt lên bàn.
– Đây là Tiêu Diệp cổ cầm, đây là thức rất khó chế tác vì hình dáng uốn lượn mang tính nghệ thuật cao của nó nên để có 1 cây âm tốt ở Tiêu Diệp khó hơn nhiều so với các thức khác.

Đây là cây đàn hiếm, được chế tác rất tỉ mỉ công phu.

Trước giờ xưởng chỉ mới làm được một cây đúng tiêu chuẩn.
– Cô ấy chắc hẳn sẽ rất thích, cảm ơn chú
– Ơn nghĩa gì chứ, chúng tối sống nhờ Lưu gia, tôi mang đồ của Lưu gia trả lại cho Lưu gia thôi.

Tôi gọi người gói đàn lại cho cậu.
– Được


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.