Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 57: Cả Đêm21
Phó Chính Đình như người máy không chút mệt mỏi bắt mông cô dậy quỳ gối khủy tay chống xuống nệm ở phía sau đâm vào.
Trong bóng đêm hôn xuống lưng cô mút lấy da thịt tạo dấu vết trên lưng trắng.
Tay anh nắm lấy hai nhũ thịt bóp rồi xoa nắn nắm kéo.
– A…a….ân …..a…á…ư….ân..
– A….em nói xem là ai đang làm em…?
– Á…..ân ….là…anh….a….là Chính Đình..
Phó lão đại….ah
– Ah….vưu vật….thật biết kêu….
– Á…..a…..ân….lão đại …a..lão đại làm em….ư…a….thật thích
– Dâʍ đãиɠ…là em chạy đến đây tìm anh
– Ưʍ….a….a…là em dâʍ đãиɠ…..a…e đ…ến tìm anh….ân….á…em chịu ko nổi….ưm
– A…..thật sướng …..hưʍ….arg…..
Phó Chính Đình nghe Bạch Ngân Hy rên thập phần dâm mĩ càng đâm nhanh mạnh hơn đỉnh liên tiếp lên điểm G hai cái tinh hoàn đánh bạch bạch bạch vào mông cô.
Anh cầm một bên cánh tay kéo cô về phía mình, cự vật đẩy mạnh tới.
Hoạt động một lúc lâu hai người cuối cùng cũng xuất ra.
Mệt mỏi đổ ập xuống giường
– Mệt thì ngủ một chút đi.
Anh vuốt tóc rồi hôn lên trán cô.
Bạch Ngân Hy mệt lả người nhắm mắt ngủ vùi trên giường lớn
******
Cô độc chạy giữa nơi âm u mù mịt chân trần dẫm lên từng nhánh cây khô, cô bị lạc giữa rừng không tìm ra phương hướng.
Cô loay hoay nhìn 4 phía chỉ toàn là cây cối vô nghĩa, đột nhiên một người nam nhân người đầy máu lại chạy đến chỗ cô cầm lấy tay cô dắt cô chạy đi, Bạch Ngân Hy dẫm hụt một bước liền tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ treo tường đã điểm gần nữa đêm trên người ko mảnh vải hạ thân đã được lau sạch sẽ, cô đưa tay sờ sờ bên giường cũng không có ai.
Cô ngồi dậy nhìn thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nữa ngồi nữa nằm trên ghế sô pha dài phía xa xa một tay gác trên lưng ghế một tay gác để trên đùi dáng ngồi vô cùng tùy ý mà phì phò hơi thuốc lá, cự vật vẫn dựng đứng như cái cột cờ.
Cô vén chăn ngồi dậy chầm chậm đến bên anh, quàng tay qua cổ anh vắt chân ngang người anh nhắm cự vật ngay lỗ nhỏ ngồi xuống ngâm lên một tiếng đau đớn.
Cự vật trướng đau được giải toả thoải mái không thôi nhưng Phó Chính Đình vẫn lo cho cô
– Em điên sao, ko có bôi trơn cũng dám ngồi lên, không sợ bị thương?
Bạch Ngân Hy rũ hai hàng mi cong xuống nước mắt rơi ra, giật lấy điếu thuốc lá trên tay anh đưa lên môi rít lấy một hơi.
Khói thuốc lá tràn ngập trong khoang mũi cô thở ra một hơi thuốc trắng bay lên không trung.
Phó Chính Đình giật điếu thuốc lại dập tắt.
Anh choàng tay ôm cô vào lòng vuốt ve lưng cô an ủi.
Cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống ngực anh.
– Chính Đình…….
– Ừmm….anh biết chuyện rồi….
– Em muốn dựa dẫm vào anh…..
Bạch Ngân Hy vừa ngủ say anh liền gọi về cho Tiêu Chính Kỳ hỏi chuyện.
Cô gái này dù có hỏi cũng ko hé lời nào.
Cô là sợ bản thân mình nói xấu người nhà anh sao.
Bạch Ngân Hy ôm chặt lấy anh hơn
– Em lại nằm mơ thấy anh cả người đầy máu…..!thức dậy anh ko còn nằm cạnh em nữa.
– Anh vẫn ở đây….không sao….
– Chính Đình….
– Hửm?
– Em lại sai rồi đúng không?
– Không có.
Em không làm gì sai cả.
Anh sẽ đòi lại công bằng cho em…
– Em không cần…..em chỉ cần anh
– Bảo bối…..
Bạch Ngân Hy hôn lên môi anh mông đưa đẩy từ từ nhấp nhô, chu chu môi châm chọc anh .
– A Uyên gọi bảo bối nghe rất ngọt ngào.
Anh gọi bảo bối nghe giống như ba gọi con gái vậy
– Vậy gọi anh daddy nào….!bảo bối….!anh liền sủng hạnh em
– Hư hỏng….
– Không gọi liền rút ra.
– A…!Đừng….!ưʍ….daddyyyy….
– Em mới là đồ hư hỏng….
Bạch Ngân Hy tay vịn chặt vai anh nhận từng đợt sóng kích ở bên dưới thân mà anh đâm lên.
Hai vú cô xóc nảy trong không trung miệng ngâm nga
– Ân….a….a…anh….muốn….a….muốn anh ngậm vú…..ân
– Tham lam…..
Phó Chính Đình miệng ngậm lấy đầṳ ѵú an ủi, hút vào anh hút rất mạnh như muốn hút ra sữa….
– Em nói xem có khi nào sẽ hút ra sữa không?
– Á….a….ưʍ….nói bậy….a….thật thoải mái….ưʍ….quá trướng…..a…..á….ha
Anh động chừng trăm cái liền đẩy cô nằm xuống ghế dài của sô pha gập hai đầu gối đưa lên sát hai bầu ngực.
Phó Chính Đình ở trên đâm bạch bạch bạch xuống mật huyệt nước văng tung tóe dính lên cả bẹn đùi anh
– Á…ân….a…..quá sâu….anh….a…daddy
– Hửm…..thích không
– A….ân….quá sâu…..a…á…..ư….
– Gọi tiếp cho anh nghe
– A….á ….á…..ân….daddy…..ô…ô…ko được…..ân….em ko được…..
– Arg…..em là vưu vật….chỉ được dâʍ đãиɠ với bọn anh thôi …có nghe ko
Phó Chính Đình gác một chân cô lên vai anh giữ nguyên tốc lực mạnh mẽ đâm tới điểm G
– Á…..á…..ân….a…nghe…ân…..ô…ô…em chết mất…!Chính Đình….ha….ưm
– Ngân nhi…Arg…..có yêu anh không….
-Ân…..á….á….ưʍ…..em yêu anh…..a….!Chính Đình…..a….em yêu anh…..
– A…..sướng quá…..u huyệt hút anh thật sướng…..
– A……ân….á…..á….ưʍ….em yêu anh….
Phó Chính Đình đỉnh tới điểm G mấy chục lần liền phun sâu bạch trọc vào trong cô.
Bạch Ngân Hy triều xuy xuất ra hai ba đạo nước tưới ướt bụng dưới của anh.
Phó Chính Đình ôm cô lên giường để cô nằm nghiêng hai chân khép lại bắt vuông góc rồi lại đưa kiện eo thúc vào, tay anh bóp mông căng tròn của cô hôn xuống cái vai xinh đẹp của cô
– A…a….á….ân….a…..ưʍ….em mệt….a…
– Ưʍ…..chặt thật….ân….em muốn mạng của anh à.
– Ân….a…..a….ưʍ….chịu ko nổi….a…ư
Phó Chính Đình đâm chừng hai chục cái lại bị Bạch Ngân Hy triều xuy mà bắn theo.
Anh xoay cô úp xuống để tay cô chống xuống nệm cả người đề lơ lửng trên không chân kẹp lấy hông anh.
Anh nắm lấy eo cô làm tư thế đẩy xe mà luân động.
Động Bạch Ngân Hy đến thần hồn điên đảo rêи ɾỉ đứt quãng
– A…a……a…a…..a ch..ịu…..a…ko….nổi …
– Aaa….sướng quá….âm thanh nghe thật hay….
Tiếng nước chạch chạch, tiếng giường kẻo kẹt tiếng da thịt đập vào nhau bạch bạch bạch.
Muốn bao nhiêu dâm mĩ có bấy nhiêu dâm mĩ
– A…..a…..á…..sẽ chế…t…..a….anh….á….
– Aaaaa….Ngân Nhi….anh bắn….a…..
– Aaaaaaaaa….hưʍ….ha….ha….
Bạch Ngân Hy hớp lấy hớp để không khí.
Phó Chính Đình gác một chân lên giường rút cự vật ra buông cô xuống, giữ bóng đêm tịch mịch ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo chiếu lên cự vật bóng loáng nước, cự vật còn đang giật giật.
Bạch Ngân Hy ngồi dậy bò đến dùng tay sục phân thân anh miệng ngậm lấy đầu nhũ anh liếʍ ɭáρ.
Anh kéo cô quỳ thẳng lên hôn lên môi cô.
Áp cô xuống giường mở rộng hai chân đỡ cự bổng đâm vào càn quấy xâm lấn u huyệt tuyệt mĩ của cô.
– Ân…..a…..á….Lão đại…a…ư….ô…ô…
– Ngân nhi….em có biết bây giờ và lúc bình thường em khác nhau đến mức nào không……
– A….a….á…..ân…huhu….e…!không biết…..a….ô…huhu….thân thể em…..á….!sao lại như vậy….huhu….
– Đừng sợ…..du͙ƈ vọиɠ của con người chính là như vậy……đừng khóc….em rất tuyệt vời…….bảo bối của anh
– A….á….a….hưʍ…a….anh….á…huhu….!chết mất…..chậm lại…..
– Ân…..bảo bối…….anh yêu em…..
– Á….a……a……a…..em ra…..em ra…..ân
Bạch Ngân Hy bị anh đâm đến đầu óc tê dại lại xuất ra hai đạo thủy mật u huyệt hút chặt bắt anh giao nộp tinh hoa.
Cô nức nở, thân mình xụi lơ chân mỏi đến nhấc lên ko nổi nữa.
Phó Chính Đình muốn rút ra cô liền cản lại
– Anh đừng rút.
Anh ôm em đi.
Mau ôm lấy em
Phó Chính Đình ôm chầm lấy cô đến chỗ gối nằm xuống phân thân đã mềm vẫn nằm yên trong huyệt đạo ẩm ướt.
Anh chống tay dậy nhìn xuống hỏi cô
– Làm sao thế.
Anh mang em đi tắm nhé, anh lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra cho em.
– Không cần.
Cứ để như vậy, anh ôm em đi
– Ngân Nhi phải lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra….anh bắn vài trong rồi.
– Không muốn, ko cần lấy.
Em chỉ cần anh thôi…..Chính Đình…..Chính Đình
Bạch Ngân Hy hai tay quơ loạn tìm kiếm lưng anh kéo sát vào thân người
– Anh ở đây…..đừng sợ …..
– Anh ôm em ngủ có được không….
– Được….ngủ đi…..anh ở đây……..
Phó Chính Đình tay vuốt lưng trần nuột nà của người yêu, 4 chân đan vào nhau anh hôn lên mái tóc mềm, chỉ muốn khảm cô vào thân thể, phía dưới kết hợp ko hề rút ra.
Trao cho cô sự an toàn mà cô đang tìm kiếm