Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 291: Ông Ta Dùng Tay Nào Ôm Em Anh Sẽ Chặt Tay Đó


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 291: Ông Ta Dùng Tay Nào Ôm Em Anh Sẽ Chặt Tay Đó


Bộ dụng cụ y tế không khó kiếm.
Trong tủ ở góc xa của phòng khách.
Ông cụ họ Tiêu là người hoài cổ, dụng cụ y tế được để trong một chiếc tủ quần áo kiểu cũ, cửa tủ cũng được chạm trổ hoa văn.
Sợ quấy rầy đến ông nội Tiêu và bác Lâm, cô không bật đèn, trong bóng tối cũng không nhìn rõ, chỉ có thể dùng tay sờ vào, mơ hồ có thể cảm nhận được, hình như là hình hoa lan.
Cô nhớ rằng trong tên của bà nội Tiêu Cận Ngôn có chữ Lan.
Vì lý do này, cả cuộc đời ông cụ Tiêu đều thích hoa lan nhất, tất cả các loại hoa lan đều được trồng ở phía trước và sau của ngôi nhà cổ.
Nghĩ đến đây, khóe môi của cô không khỏi cong lên.
Người của Nhà họ Tiêu dường như đều có tình yêu đẹp, ông nội và bà nội phu thê tình thâm, bác trai Tiêu và bác gái Tiêu cũng khiến người ngoài ghen tị, rồi tới thế hệ sau…
Tiên sinh cũng như thế.
Về phần Tiêu Cận Ngôn, cô lắc đầu và quyết định dừng suy nghĩ về cuộc hôn nhân tuyệt vọng đó.
Cô tìm hộp thuốc, sau đó đi vào phòng bếp rót một cốc nước nóng, cuối cùng nhẹ nhàng đi lên lầu.
Chỉ là, cầu thang trong ngôi nhà cũ vẫn hơi cũ, mặc dù cô bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn có một số tiếng động cót két.
“Ông nội Lâm, ông đang nhìn cái gì vậy?”
“Suỵt, im lặng đi, đừng để mẹ cháu nghe thấy, cô ấy sẽ xấu hổ.”
“Tại sao mẹ lại xấu hổ?”
“Tại vì…”
Bác Lâm không biết nên giải thích như thế nào với đứa nhỏ, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.
Xem ra rượu huyết hươu tối hôm qua vẫn rất hiệu nghiệm!
Đúng là gừng càng già càng cay, cách của ông cụ tuy đơn giản nhưng tốt thật, ngày hôm qua hai người rõ ràng có chút ngượng ngùng xa lánh, nhưng hôm nay lại khác hẳn.

“Được rồi, ngủ ngoan đi.

Gần đây bố mẹ có rất nhiều việc phải làm.

Chúng ta không nên gây phiền phức cho bọn họ.”
Tô Cẩm Tinh trên cầu thang không để ý đến cuộc nói chuyện của một già một trẻ trong căn phòng ở tầng dưới.
Khi cô trở lại phòng ngủ với hộp thuốc, cô phát hiện Tiêu Cận Ngôn đang dựa vào đầu giường, trên đùi ôm một máy tính, tay phải bị thương đang buông xuống gầm giường, anh chỉ dùng tay trái để gõ vào bàn phím.
“Có việc gấp à?” Tô Cẩm Tinh cầm hộp thuốc đi tới, liếc nhìn màn hình, là giao diện của một phần mềm vẽ.
Tiêu Cận Ngôn nhướng mi, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng: “Không có chuyện gì.”
Anh đóng máy tính xách tay và ngồi dậy: “Bọn trẻ ngủ chưa?”
“Ừm, đã muộn như vậy, chắc là ngủ rồi, lại không phát ra tiếng động gì.”
“Anh hơi lo bọn chúng lạ giường, không quen ngủ ở nhà cũ, ngủ là tốt rồi.”
Tô Cẩm Tinh bất lực: “Bọn chúng không giống như anh, khác gối là không thể ngủ được, hai hạt đậu đỏ này rất dễ ăn dễ ngủ.”
“… Điểm này không giống anh, nhưng mà giống em nhỉ.

Em có nhớ không, khi còn cấp hai, anh đã đến đợi em dưới khung cửa sổ phòng em mỗi đêm.

Ngày hôm đó sao sáng quá, anh định đưa em đến vòng đu quay trong công viên giải trí để ngắm sao, nhưng cuối cùng, em ngủ như một con lợn trên vòng đu quay, sắp bình minh mới tỉnh dậy.”
“Lúc đó tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh trung học, buồn ngủ muốn chết luôn rồi…”
“Thật đáng tiếc, ngày hôm đó là bầu trời đầy sao đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Nhắc đến chuyện trước đây, bầu không khí giữa bọn họ có chút quen thuộc, giống như là bạn cũ lâu ngày không gặp.
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Thực ra, ngay từ đầu có lẽ chúng ta không nên kết hôn.

Làm bạn cả đời còn hơn là vợ chồng, và có lẽ chuỗi ngày ác mộng sau đó sẽ không xảy ra.

Dù sao thì… Nếu chúng ta là bạn, anh và Dương Tuyết Duyệt có thể ở bên nhau, và cô ta sẽ không gây ra tai nạn xe hơi đó…”
Yết hầu của Tiêu Cận Ngôn cuộn lên cuộn xuống, ánh mắt hơi nặng trĩu, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Tiểu Tinh Tinh, càng nghĩ về vụ tai nạn xe cộ đó, anh càng nghĩ khi đó mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Tô Cẩm Tinh nghi hoặc hỏi: “Ý anh là, có người đứng sau Dương Tuyết Duyệt ư?”
“Đúng.”
“Mẹ cô ta Vương Gia Linh?”
“Đó phải là người có nhiều năng lực hơn mẹ con bà ta.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Đó là ai? Có một suy nghĩ tôi cảm thấy khá đúng.


Ai được lợi nhiều nhất sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.

Trong chuyện này, Lưu Phấn được lợi nhiều nhất, tiếp theo là Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt, còn ai khác sao?”
Trong đầu Tiêu Cận Ngôn, chậm rãi hiện ra một người.
Tô Cẩm Tinh tiếp tục: “Vụ tai nạn đó không phải là vì muốn có Nhà họ Tiêu sao? Ồ đúng rồi, còn có cổ phiếu tiềm năng là anh.

Gia đình ba người họ đã nắm hết lợi thế rồi, còn ai được lợi nữa?”
Hai mắt Tiêu Cận Ngôn khẽ nheo lại: “Có lẽ mục tiêu của người này chưa bao giờ là nhà họ Tiêu.”
“Không phải nhà họ Tiêu sao? Vậy hắn lại hao tâm tổn sức đi tạo ra tai nạn xe cộ lớn như vậy, hắn muốn cái gì?”
Trong đầu anh có thêm nhiều nghi ngờ.
Để làm một trận chiến lớn như vậy, không phải vì tiền, không phải quyền lực, để làm gì?
Âm mưu đó chỉ có thể là vì – con người.
“Chuyện này không nói nữa, tôi bôi thuốc cho anh trước đi.”
Tô Cẩm Tinh ngồi xuống giường, tìm thấy cồn i-ốt và tấm gạc từ hộp thuốc.
Cô nhẹ nhàng nâng tay anh lên, nhíu mày thật sâu khi nhìn thấy vết thương của anh: “Thật xin lỗi, tôi… tôi xuống tay nặng quá.”
Tiêu Cận Ngôn để mặc cho cô kéo tay mình, ngoan ngoãn nằm xuống mà phối hợp với cô, nhẹ giọng nói: “Lúc đó em thật sự muốn gϊếŧ tổng giám đốc Vương đó sao?”
“Tôi không có,” Tô Cẩm Tinh lắc đầu, cảm thấy có chút tức giận: “Lúc đó tôi thực sự cảm thấy cơn tức giận đã dồn lên đỉnh đầu rồi, tôi không muốn ông ta tiếp tục nói nữa, tôi thật sự không muốn gϊếŧ ông ta, tôi không dám…”
“Anh biết rồi, đừng sợ.” Tiêu Cận Ngôn vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng nói: “Trước khi anh đến, ông ta có làm gì quá đáng với em không?”
“…Không có gì.”
“Thật sự không có gì?”
“… Cũng kéo tôi một chút, nhưng tôi nhanh chóng đẩy ra.”
Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tay nào?”
“Cái gì?”
“Ông ta dùng tay nào kéo em?” Tiêu Cận Ngôn cười khẩy: “Ông ta dùng tay nào ôm em, anh sẽ chặt tay đó.”

“…”
“Làm sao vậy? Sao lại ngây ra thế, bị dọa sợ à?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không…”
Không phải sợ, chỉ là cảm thấy… cặp song sinh thực sự rất kỳ diệu.
Những điều anh đã nói đã làm lại có thể giống hệt như tiên sinh.
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên thở dài, giọng điệu của anh trở lại dịu dàng: “Đáng lẽ anh không nên nói những lời như vậy trước mặt em, nhưng đừng lo, anh nhất định sẽ ra mặt thay em.

Còn tên Lưu Phấn nữa, thỏa thuận quyên tặng này, ông ta ký thì ký, không ký cũng phải ký thôi.”
Trái tim Tô Cẩm Tinh hơi hẫng lên: “Anh định làm gì?”
“Em không cần phải lo lắng về điều đó.

Hãy để chuyện này cho anh.

Sáng sớm ngày mốt, anh sẽ đưa thỏa thuận quyên tặng và Lưu Phấn đến bệnh viện.

Em sắp xếp để đứa nhỏ kia về nước đi, tránh đêm dài lắm mộng, giải phẫu phải làm càng sớm càng tốt.”
“Đây… coi như là sự đền đáp vì tôi đã giúp anh diễn kịch ư?”
Anh từ từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của cô: “Đây là sự ăn năn của anh đối với những việc khốn nạn mà anh đã làm trong quá khứ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.