Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 292: Chỉ Là Nhớ Em Thôi


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 292: Chỉ Là Nhớ Em Thôi


Tiêu Cận Ngôn nói cô đừng quan tâm, nhưng ngay cả Lưu Phấn, cô cũng chẳng tìm thấy nữa.
Tô Cẩm Tinh đã gọi cho Lưu Phấn nhiều lần, không có ngoại lệ, tất cả đều bị tắt.
Đã hai ngày rồi.
Cô bối rối vì không có tin tức gì về Lưu Phấn cả.
Nhưng chiều nay, có một chút tin tức.
Hai người mặc sắc phục cảnh sát đến tập đoàn Tô thị.
Người dẫn đầu xuất trình thẻ cảnh sát, sau đó hỏi: “Cô có phải là cô Tô Cẩm Tinh không? Chúng tôi đến từ Đội điều tra hình sự.

Có người báo cảnh sát rằng họ bị cưỡng chế thô bạo.

Cô có tiện cho chúng tôi đến nói chuyện không?”
Xem ra tổng giám đốc Vương đã báo cảnh sát.
Cô gật đầu, kêu trợ lý đi rót trà, tự mình mời cảnh sát vào phòng khách.
“Cô Tô Cẩm Tinh, xin hỏi cô có biết ông Vương Hữu Tài không?”
Hóa ra tổng giám đốc Vương tên thật là Vương Hữu Tài.
Tên cũng chân thật quá.
Cô gật đầu: “Cũng coi như có quen biết, ông ấy là khách hàng cũ của công ty chúng tôi.”
“Ngày hôm kia chúng tôi nhận được điện thoại của ông ấy, nói rằng ông ấy bị một nam thanh niên tấn công dữ dội khi đến bệnh viện thăm một người bạn, hơn nữa các người còn bỏ trốn, xin hỏi có chuyện đó không?”
Đối mặt với cảnh sát, Tô Cẩm Tinh chỉ đơn giản kể lại mọi chuyện về ngày hôm đó.

“… Chính là như thế, ông ta là người đụng tôi trước, trong tay còn có dao Thụy Sĩ, thế nhưng ông ta dẫn theo rất nhiều người chặn cửa phòng bệnh, tôi hoàn toàn không có chỗ để trốn, cho nên nhân cơ hội đoạt dao trong tay ông ta để phòng vệ.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Cô Tô, cô yên tâm, chúng tôi đã lấy tất cả các giám sát từ bệnh viện.

Ông ta đã có hành động không phù hợp với cô, có bằng chứng video cho việc này.

Nhưng một người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã xuất hiện và giải cứu cô, ông Vương Hữu Tài đã bị đá xuống đất trong cuộc đối đầu với anh ta, đó cũng là sự thật.”
Tô Cẩm Tinh có chút lo lắng: “Ông ta bị thương nặng sao?”
“Chấn động não, gãy xương nhẹ, tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng phải nằm trên giường nghỉ mấy tháng.

Nếu ông ta có hành vi xấu với cô, chúng tôi sẽ xử phạt ông ta theo pháp luật, nhưng ông ta thực sự đã bị nam thanh niên kia đánh bị thương, chúng tôi cũng phải tìm được người kia.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cắn môi: “… Tôi sẽ thanh toán chi phí y tế cho ông ta, cũng như tổn thất về công việc và tinh thần.

Ông ta có thể đề xuất, tôi sẽ đền bù.”
“Cô Tô, việc bồi thường thì là đương nhiên, nhưng chúng tôi phải phá án, phải có đầu có cuối.

Chúng tôi phải tìm người đàn ông đó, sau đó lại nói về việc bồi thường, để vụ án có thể được kết thúc thuận lợi.”
Cốc cốc cốc.
Trợ lý đẩy cửa đi vào, nói: “Sếp, chủ tịch Tiêu tới, nói là muốn gởi văn kiện cho cô.”
Tiêu Cận Ngôn tới đây?
Tô Cẩm Tinh giật mình, nhanh chóng đứng lên: “Bảo anh ấy đưa tài liệu cho cô, rồi bảo anh ấy mau quay về đi.”
“Vâng.”
“Không cần phiền như vậy, anh trực tiếp mang cho em.” Tiêu Cận Ngôn bỏ qua trợ lý rồi bước vào.
Nhìn thấy hai người cảnh sát đứng cách đó không xa, trong lòng anh lập tức hiểu ra.
“Vị này là?” Người cảnh sát rất tinh mắt, lập tức nhìn về phía tay phải của anh.
Tô Cẩm Tinh còn nhanh hơn, nhanh chóng nhảy vào vòng tay anh, kéo hai tay của anh ôm eo mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài, với áo sơ mi trắng bên trong và quần tây đen.
Tay của Tiêu Cận Ngôn bị cô kéo, anh vòng qua eo cô, tay cũng được chiếc áo dài che phủ.
“Sao anh lại tới đây?”
Để diễn thật hơn, cô còn dang tay quàng qua cổ anh: “Anh bận như vậy, cứ để cấp dưới đưa tới là được rồi, cần gì phải đích thân đến.”
Tô Cẩm Tinh đang đứng quay lưng về phía cảnh sát, nháy mắt với anh một cách điên cuồng.
Hai người quen nhau nhiều năm, loại hiểu biết ngầm này khá điêu luyện, anh cũng vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc khó giành được này, ôm chặt eo cô vào lòng: “Anh nhớ em, đưa tài liệu chỉ là cái cớ thôi, làm phiền công việc của em không?”
Tô Cẩm Tinh thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, hai người họ phản ứng nhanh và phối hợp khá chặt chẽ.
“Không, là cảnh sát hỏi em một chút tình hình.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Đã đến lúc phải xem xét kỹ hơn.


Người phụ nữ của anh mà Vương Hữu Tài dám động vào, ông ta phải trả giá đắt.”
“Anh cảnh sát nói trong bệnh viện có camera giám sát, toàn bộ hành vi dâm ô của ông ta đều bị quay lại.

Nhất định sẽ có pháp luật trừng trị ông ta.”
“Vậy là tốt rồi, làm phiền đồng chí cảnh sát.

Vợ tôi vốn nhút nhát và yếu ớt, cô ấy đã gặp đả kích lớn khi gặp phải chuyện này, hai ngày nay cô ấy sợ hãi đến mức ngủ không yên, hy vọng anh cảnh sát có thể đưa Vương Hữu Tài ra trước công lý.”
Những lời của Tiêu Cận Ngôn rất trôi chảy.
Nhưng trợ lý của Tô Cẩm Tinh lại há miệng hình chữ O.
Vợ ư?
Sếp của mình trở thành vợ của Tiêu Cận Ngôn từ khi nào thế?
Trước đó không phải có tin đồn trên mạng rằng Tiêu Cận Ngôn sắp đính hôn, và đối tượng là Ngô Mẫn Mẫn trên chương trình TV hai ngày trước à.
À, đúng rồi, sếp của mình cũng có mặt trên chương trình truyền hình đó để tìm kiếm bạn đời.
Mới có mấy ngày, cho dù gặp nhau trong ngày ghi hình chương trình truyền hình, nhưng sao nhanh như vậy đã trở thành vợ rồi?
“Hai người là vợ chồng à?”
“Đúng.”
Cảnh sát vẫn có chút nghi hoặc: “Thật sao?”
Tiêu Cận Ngôn ôm Tô Cẩm Tinh chặt hơn và cười nói: “Chuyện này có thể là giả được không? Chúng tôi có hai đứa con, một trai một gái.”
“… Anh Tiêu, xin hỏi anh có xe mô tô không?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Nhà có người già và trẻ em, nhất định phải có ô tô, xe mô tô không thể che chăn mưa gió được.

Anh cảnh sát, anh hỏi mô tô làm gì vậy? Có liên quan đến vụ án Vương Hữu Tài và vợ tôi không?”
“Có một…”
Một cảnh sát định nói, nhưng bị người khác chặn lại.

Anh ta cười nói: “Không có gì, tình hình hôm nay chúng tôi cũng đã hiểu đại khái.

Cô Tô, nếu cô nhớ chi tiết nào khác thì xin vui lòng cho chúng tôi biết bất cứ lúc nào.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được.”
“Vậy tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi đi trước.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Thư ký Trương, giúp tôi tiễn hai vị cảnh sát.”
“Vâng.”
Nhìn họ lần lượt rời khỏi phòng, Tô Cẩm Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô lùi lại một bước nhanh chóng rút khỏi vòng tay của anh.
Lúng túng đứng tại chỗ.
“Vừa rồi tôi cũng trong tình thế cấp bách…”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Anh lại ước có nhiều trường hợp cấp bách như thế nữa.”
Tô Cẩm Tinh trừng mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Vương dám gọi cảnh sát ư? Ông ta không sợ mình cũng bị đào gốc sao?”
“Chuyện ông ta quấy rối vẫn chưa thực hiện được, chỉ bị xử phạt nhẹ thôi.

Nhưng trái lại là anh, ngày đó anh xuống tay thật sự hơi nặng, ông ta quanh năm đắm chìm trong tửu sắc nhất định là chịu không nổi, chắc là bị thương không nhẹ, đương nhiên là có thù tất báo.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Lần trước bị đánh nặng hơn, ông ta cũng không gọi cảnh sát, sao lần này…”
“Lần trước?” Tiêu Cận Ngôn dừng lại hỏi: “Lần trước… ai đã đánh ông ta?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.