Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 288: Anh Không Thể Để Em Gặp Nguy Hiểm Lần Nữa
Cả hai đều là những người thông minh, Tô Cẩm Tinh nhanh chóng hiểu ý của anh.
Thương trường biến hóa thay đổi trong nháy mắt, anh vừa mới thương lượng việc kinh doanh đá quý với Alexander.
Một khi tổng giám Vương phát hiện ra, có khả năng sẽ thử mọi cách để làm rối tung giao dịch này, tâm huyết mà bọn họ cực khổ diễn trò cũng uổng phí vô ích.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Anh nói đúng, tốt hơn hết nên ký hợp đồng với Alexander trước.”
“Em nghĩ anh sợ điều này à?”
“Không phải sao?”
Tiêu Cận Ngôn bất lực thở dài: “Anh sợ tổng giám đốc Vương biết chuyện này, đồng nghĩa với việc ông ta biết được điểm yếu của anh.
Nếu sau này, ông ta lợi dụng em để uy hiếp anh thì anh phải làm sao? Nếu ông ta đòi tiền và đá quý thì dễ bàn, nhưng người này hoàn toàn là một kẻ bỉ ổi, không hề có giới hạn, ngộ nhỡ em bị thương thì anh phải làm sao? Hơn nữa, không chỉ có ông ta, mấy năm nay một mình anh tung hoành trên thương trường, nhất định đã đắc tội không ít người, nếu những người này biết, muốn dùng em để trả thù anh, vậy anh phải làm sao? Anh không thể để em rơi vào nguy hiểm lần nữa.”
Tô Cẩm Tinh lắng nghe anh nói, một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó mới hiểu được anh đang nói điều gì.
“Anh… đã đắc tội rất nhiều người ư?”
“Trong kinh doanh, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn.
Anh muốn tối đa hóa lợi ích của bản thân, nhưng cái bánh lớn như vậy, anh ăn nhiều hơn một chút thì người khác sẽ không có ăn.
Cắt đường tiền tài của người ta là như gϊếŧ cha mẹ của người ta.
Bây giờ không biết có bao nhiêu người ngóng trông anh chết nữa.”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì giật mình: “… Trước đây anh không kinh doanh như thế này.
Lần trước tôi đã phát hiện ra.
Anh luôn nói rằng muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao bây giờ lại muốn cắt đường tiền tài của người ta chứ?”
“Bởi vì chỉ bằng cách này, anh mới có thể đạt được mục đích của mình nhanh hơn.”
“Mục đích gì?”
“Bước lên đỉnh cao,” Anh nói: “Hễ đứng ở đỉnh cao thì không được mềm lòng.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Anh thực sự đã khác trước, Dương Tuyết Duyệt đã làm anh thay đổi sao?”
“Cô ta không có bản lĩnh như vậy.”
“Tiêu Cận Ngôn, tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành một cỗ máy kiếm tiền mà không có cảm xúc.
Kiếm tiền là quan trọng, hơn nữa với năng lực của anh, việc đạt đến đỉnh cao cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trước đây là anh dạy tôi, muốn kinh doanh thì trước hết phải biết làm người.”
Tiêu Cận Ngôn sững sờ trong giây lát.
“Không biết mấy năm nay anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao anh cũng là em trai của anh ấy… Tôi không muốn nhìn thấy anh trở nên như thế này.”
Phong Nghiêu nhíu mày: “Dù sao anh cũng là cái gì?”
“… Không có gì.”
Reng reng reng.
Chuông điện thoại vang lên.
Anh nhấc máy: “Alo?”
“Cận Ngôn, bây giờ cháu đang ở đâu?”
Tiêu Cận Ngôn nghe thấy giọng nói của ông cụ Hình ở đầu bên kia điện thoại, liếc nhìn Tô Cẩm Tinh, ra hiệu cho cô đợi anh, sau đó bước đến chỗ xa hơn trả lời: “Cháu đang ở bên ngoài.”
Ông cụ Hình hỏi: “Một mình?”
Giọng anh hơi khàn: “Vâng.”
“Hôm nay cháu đi đâu vậy? Quách Khánh An nói hôm nay cháu không đến công ty.
Không phải cháu… đi cùng người phụ nữ đó chứ?”
Tiêu Cận Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Gần đây tâm trạng của cháu không tốt.
Hôm nay cháu đến gặp bác sĩ tâm lý.”
“Ồ, ra là vậy…”
“Vâng.”
“Bác sĩ tâm lý nói thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Hơi nghiêm trọng, nhưng đang chuyển biến tốt hơn.”
“Vậy là tốt rồi,” Ông cụ Hình dặn dò: “Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Chú Hình, chú gọi muộn như vậy chỉ để hỏi hôm nay cháu đi đâu thôi sao?”
Ông cụ Hình cười khan: “… Chú cũng lo lắng thôi.
Hôm nay nghe nói người phụ nữ kia đi tìm cậu Lưu Phấn của cô ta, gặp phải một chút tai nạn, cuối cùng được một người trẻ tuổi cứu, chú còn tưởng…”
“Chú tưởng là cháu sao?”
“Theo những lời của Lưu Phấn và tổng giám đốc Vương, người trẻ tuổi đó rất giống cháu.”
Đầu óc Tiêu Cận Ngôn đột nhiên ong ong: “Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó sao?”
“Không.
Nghe nói người đàn ông đó đội mũ bảo hiểm, không nhìn rõ mặt nên chú mới gọi điện hỏi cháu.”
“Chú Hình, nếu đã không nhìn rõ mặt, vậy sao chú lại nghĩ người đàn ông đội mũ bảo hiểm là cháu chứ?”
“…”
“Còn nữa, chú liên lạc với Lưu Phấn từ khi nào vậy? Ông ta báo cáo chuyện hôm nay cho chú sao?”
Ông cụ Hình hơi trở tay không kịp trước câu hỏi đột ngột của anh, đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Cận Ngôn, tốt xấu gì chú cũng là trưởng bối của cháu, cháu đang chất vấn chú sao?”
“Cháu không có, chú Hình, chú là ân nhân của cháu, cháu không dám chất vất chú.
Cháu chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc cháu và người trẻ tuổi kia có gì giống nhau mà chú lại nghĩ đó là cháu chứ?”
Tiếng thở của ông cụ Hình trở nên gấp gáp: “Chú chỉ đoán thôi, không phải cháu là tốt rồi, không có việc gì thì chú cúp máy đây.”
“Đợi đã chú Hình, cháu còn một chuyện hơi khó hiểu, muốn hỏi chú.”
“…Cháu nói đi.”
“Nhắc đến vụ tai nạn, tối hôm qua cháu chợt nhớ đến một chuyện.
Trong vụ tai nạn của mẹ cháu năm đó, nếu là do một mình Dương Tuyết Duyệt làm, hình như hơi miễn cưỡng nhỉ.
Năm đó cô ta chỉ là nhân viên cửa hàng 4S, cho dù cô ta động tay động chân vào chiếc xe, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, hai chiếc xe vẫn không được tìm thấy, cô ta cũng không thể có năng lực lớn đến mức khiến chiếc xe biến mất trong nhiều năm chứ, ngay cả cháu tìm khắp nơi vẫn không thấy.”
Giọng của chú Hình đột nhiên căng thẳng: “Rốt cuộc cháu muốn hỏi gì?”
“Chú Hình, cháu đang nghĩ, có lẽ Dương Tuyết Duyệt chỉ là một quân cờ, người độc ác đứng sau hậu trường thực sự là một người khác?”.