Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 28: Đạo Tâm
-Ầm, một tiếng động khủng khiếp vang lên, sau đó một con gấu tiếp cận yêu thú trực tiếp ngã xuống đụng gãy vô số cành lá dưới đất.
Lâm Đĩnh nhìn thấy một màn này không kiềm được phải nuốt nước bọt ừng ực, cái con gấu này là loại tiếp cận yêu thú đó, thể hình ít nhất phải cao to gấp đôi loại gấu bình thường, nhìn cái đống thịt này phải nặng đến cả tấn là ít, không ngờ vừa mới lòi mặt ra đã bị thằng mập kia đạp ột phát đo đất, “trời ạ rốt cuộc ai mới là yêu thú đây chứ, má ơi thằng mập này lợi hại thế có còn để cho người ta sống nữa không chứ”.
Thì ra từ lúc phân công xong công việc cả bọn bắt đầu lầm lũi tiến vào khu rừng âm thầm mò tới chỗ đoàn đạo phỉ Huyết Hải cư ngụ, lúc đầu thì mọi việc đều bình thường thậm chí có chút thoải mái, nhưng không ngờ ở đâu đột nhiên lại nhảy ra một con gấu xám tiếp cận yêu thú làm cả bọn hoảng hốt một trận, đang định rút vũ khí ra xông lên hội đồng thì tên mập Trương Bình Phàm ở bên đột nhiên bạo phát thần uy, tung một đòn song phi cước tràn đầy chân khí, tội nghiệp cho con vật đáng thương chưa kịp ra oai thì đã lãnh nguyên đòn này một hit knock out.
Nhìn những ánh mắt tràn đày sùng bái và ngưỡng mộ mà lòng Trương Bình Phàm cảm thấy lâng lâng, mà cũng phải thôi một cước hạ gục con gấu tiếp cận yêu thú mấy người được như ta chứ, đó là do tên mập tự mình ảo tưởng như vậy, nhưng thực tế thì…
-Thằng mập chết bầm kia, đậu má ở cái chốn khỉ ho co gáy này khó khăn lắm mới gặp được một đối tượng luyện tập đao pháp vừa tay, thế mà ngươi nỡ nhẫn tâm đập bẹp nó như thế, ông còn tập cái quái gì nữa, nói đi thằng béo kia có phải ngươi muốn chống đối với ông đây không?
Nghe Vô Danh nói thế Mộng Lan ở một bên cũng phụ họa theo.
-Đúng! thằng mập mắc dich ba mươi sáu đường Điểm Tinh kiếm pháp của bà đây cũng đang cần người bồi luyện thế mà thằng mập nhà ngươi lại một cước hủy đi mộng đẹp của ta, ngươi nói xem nên bồi thường thế nào đây?
Nhìn hai con hàng kia kẻ múa người họa thi nhau kể tội hắn Trương Bình Phàm buồn bực chửi ầm lên.
-Mẹ kiếp đúng là gian phu dân phụ mà, rõ ràng là ông đây hành hiệp trượng nghĩa tế thế cứu dân, thế mà trong miệng đôi cẩu nam nữ các ngươi lại biến thành cướp cơm là thế quái nào, trời ạ công đạo ở đâu chứ, thiên lý ở đâu?
-Bớt nói nhảm đi, gian phu dâm phụ thì sao? ông thích đấy ngươi làm gì được ta nào? rõ ràng thằng mập nhà ngươi đang ganh tỵ, đừng kiếm cớ nữa mau nói đi nên bồi thường cho bọn ta thế nào hả.
Có gian tình, nhất định là có gian tình. Nhìn cô nàng Mộng Lan kia tuy không nói gì nhưng dường như cũng ngầm đồng ý với thằng cha Vô Danh kia làm cõi long anh béo tan nát, trong nội tâm thầm nguyền rủa thằng mặt lạnh ăn tiền kia cả ngàn lần “đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà”.
Trong lòng Trương Bình Phàm bây giờ ngoài hối hận ra cũng chỉ có vô cùng hối hận mà thôi “giá như năm xưa đừng vì chút lợi nhỏ ráng nuôi béo rồi thịt thì bây giờ không phải tài sắc kiêm thu hay sao? nhưng con bà nó ai mà ngờ được con bé ngày xưa thò lò mũi xanh xấu bà cố luôn lớn lên lại có thể phổng phao thế này chứ hú hú, đúng là nhìn lầm một lần ôm hận ngàn thu a, ta hận…”
Bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, thế gian cũng không có thuốc chữa hối hận cho nên anh chàng cũng chỉ có thể nhịn đau trong tim, ráng trưng ra bộ mặt lấy lòng hướng cô nàng Mộng Lan kia thể hiện mong gỡ gạc được chút gì đó, dù sao cũng chưa phải là bác sĩ bảo cưới ông đây vẫn còn cơ hội.
-Cái này! quả thật là lỗi của ta đây nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta được, ai bảo con gấu kia ngay cả một cước cũng không đỡ nổi chứ…
Cứ thế anh chàng vô sỉ dũ sạch mọi lỗi, trăm ngàn cái sai đều đổ hết lên đầu con vật tội lỗi ăn trọn một cước ngàn cân đang nằm bẹp dí một đống kia, nhìn tên mập đang ba hoa trước mặt mình Mộng Lan cũng không hề mắc mưu.
-Được rồi! ngươi nói vậy thì con gấu kia có phải hoàn toàn thuộc về bọn ta đúngkhông?
Nghe thế Trương Bình Phàm rủa thầm.
-Giỡ sao bà cô, con gấu đấy là ta đây đánh hạ, trên người nó toàn là bảo bối a, có đánh chết ông đây cũng không lùi bước trước cường quyền.
-Cái này Mộng Lan nàng xem, con gấu kia to vậy mình nàng cũng không thể ăn hết, nhưng ta lại khác nha cái thân thịt béo này của ta tốn hao rất nhiều năng lượng đó, hay là thế này vậy bảy phần con gấu kia về ta còn lại ba phần kia về nàng vậy.
Nghe tên mập phần chia vậy Mông Lan cũng không giận mà cưới.
-Hắc hắc, ăn hết hay không là chuyện của ta, mà cho dù ta không dùng hết không phải còn có Vô Danh và Lâm Đĩnh ở đây sao? cứ quyết định vậy đi.
Nhìn bộ dạng của Mộng Lan không có nửa điểm thương lượng Trương Bình Phàm ngoài buồn bực cũng chả thể làm gì khác được “ai bảo người ta là con gái, đã thế lại là gái đẹp mới chết chứ”, giá như là mẫu dạ xoa thì tốt rồi anh chàng có lẽ không do dự xuất thêm một cước đỡ mệt óc.
Thấy mọi việc cũng đã xong xuôi Mộng Lan bắt đầu không kiêng nể gì chỉ huy Lâm Đĩnh làm cu li.
-Lâm Đĩnh ngươi mau ra xem thử con gấu kia thế nào rồi, nếu chết rồi thì chặt lấy tứ chi mang đi, đợi đến lúc làm xong cái nhiệm vụ này vừa lúc có món tay gấu ăn mừng, ài đáng tiếc là con gấu này còn chưa đạt đến cấp bậc yêu thú nếu không thì lần này kiếm lớn rồi.
Nhìn cô nàng kia không để cho hắn chút mặt mũi nào mà sai bảo khiến trong lòng Lâm Đĩnh vô cùng khó chịu oán thầm.
-Móa có gì hơn người chứ, con đàn bà chết tiệt không biết là ông đây ghét nhất cái kiểu cao cao trịnh thượng đó sao? Muốn cưỡi lên đầu ai đây, đàn bà thì cũng chỉ là đàn bà mà thôi hừ!
Càng nghĩ càng bực bội nên mặt anh chàng hầm hầm đi về phía con gấu kia, nhìn cái đống thịt nặng cả tấn này Lâm Đĩnh cũng chả buồn xem nó có còn sống hay không lập tức rút đao, vốn chuẩn bị chặt bốn cái chân rồi mang đi ai ngờ cái đống thịt đang nằm im bất động đó đột ngột bật dậy.
Vì đang bực tức và tiến lại khoảng cách quá gần nên Lâm Đĩnh không kịp phản ứng một chút nào sắc mặt hắn lúc này tái nhợt xanh mét tràn đầy hoảng sợ, bọn Vô Danh thấy biến cố đột ngột phát sinh cũng giật cả mình vội vàng chạy đến cứu viện, vốn khoảng cách chỉ có vài mét lúc bình thường thì nháy mắt cái là tới, nhưng trong hoàn cảnh mày lại như thiên sơn vạn thủy xa không thể với tới, Lâm Đĩnh lúc này chỉ có một suy nghĩ chính là “xong rồi, lần này chết chắc rồi”.
Vốn là đã nhắm mắt chờ chết nhưng cảnh tượng tay gấu đập xuống thân mình biến thành một đống thịt nhão lại không xảy ra, sau vài giây đồng hồ hắn chầm chậm mở mắt ra thế mà thấy một màn khiến hắn muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng chả xong.
Cái con gấu to xác kia vậy mà làm ra một loại động tác vô cùng nhân tính hóa, cái đầu to đùng kia thế mà liều mạng lắc qua hai bên, trong hai hốc mắt từng giọt nước mắt to đùng ồ ạt chảy ra, hai cái tay gấu thì giấu tiệt ra sau lưng rõ ràng là biểu lộ ý tứ cầu xin còn nhân tính hóa hơn cả con người nữa.
Cả bọn lúc này đúng là bị một màn trước mắt làm cho ngây cả người, thì ra cái con gấu này chỉ bị một cước của Trương Bình Phàm làm cho bất tỉnh mà thôi, với thể chất tiếp cận yêu thú thì nó đã tỉnh dậy từ lâu rồi nhưng không dám động đậy giả chết mong bọn Lâm Đĩnh sẽ bỏ qua cho nó, không ngờ nằm nghe một hồi lại loáng thoáng nghe được cô nàng kia bảo chặt hai tay, hai chân mình đi nhắm rựu làm trong lòng gấu ta rất hoảng sợ, Lâm Đĩnh vốn đang bực mình lại cứ cho rằng nóchết chắc rồi nên mới rút đao soàn soạt, khiến cho con gấu sợ chết kia bật phắt dậy bày ra bộ mặt cầu xin tha mạng làm mọi người đượcmột phen hoảng hốt.
Mọi người vốn bị con gấu này làm cho ngây người một lúc nhưng nhìn cái động tác tiếp theo của nó khiến cả đám không nhịn được phải bò lăn ra cười một trận, số là con gấu này thấy thằng cha trước mặt mình vẫn đứng ngây người cầm đao nhìn mình, nên nó tưởng những người kia không muốn tha cho nó nên liều mạng cầu xin, nó bèn quỳ xụp xuống hai tay gấu giấu vào trong lòng, hai mông chổng lên trời mặt gấu nằm sát đất khóc rống lên khiến mọi người cười đau cả bụng.
Đến lúc này thì cho dù Lâm Đĩnh vốn bị con gấu kia dọa sợ gần chết cũng khẽ mỉm cười thả lỏng thu đao lại.
Cuối cùng vẫn là cô nàng Mộng Lan bước lên trước mở miệng nói.
-Con vật đáng thương chắc là ngươi nghe hiểu bọn ta nói có phải không, được rồi không phải sợ có ta ở đây những tên ác tâm kia không dám làm gì ngươi đâu.
Dường như con gấu kia thật sự hiểu được Mộng Lan nói cái gì bèn ngừng khóc, lập tức bày ra bộ mặt nịnh bợ trắng trợn, cái đầu to đùng khẽ nhích tới dụi dụi vài bộ ngực căng phồng lồi lõm của cô nàng kia khiến cho ả ta cười lên khanh khanh từng hồi, ba thằng đực rựa bên ngoài chỉ có nhìn mà đố kị đỏ mắt mắng thầm con gấu kia là sắc quỷ, càng quá đáng hơn là cái lưỡi to đùng đó còn lợi dụng quét một phát từ giữa hai khẽ rãnh hun hun kia lên đến khuôn mặt mịn màng đó, đúng là tức chết người mà.
Chưa bao giờ sát ý của ba anh chàng lại hừng hực đến thế, bây giờ cả ba chỉ muốn ngay lập tức mang con gấu kia đi làm thịt hay chưng hấp gì đó cho bõ ghét, nhưng một câu nói của cô nàng kia triệt để đập tan mộng tưởng đó.
-Con gấu này đáng yêu quá ta muốn nuôi làm sủng vật không có ý kiến gì chứ?
-Bà cô à bọn ta còn có thể có ý kiến gì chứ, bây giờ mà nêu ra ý kiến không phải muốn chết sao.
Đó là ý nghĩ của cả bọn lúc này.
Sau cả hồi nháo loạn cả bọn lại tiếp tục trèo đèo lội suối tiến đến mục tiêu, không biết có phải do con gấu xám này hay không mà từ lúc gặp được nó trên đường đi lại thuận lợi đến không ngờ, ngay cả một con chuột cũng không hề gặp được.
Khi sắc trời gần tối cả bọn rốt cuộc cũng chỉ cách mục tiêu gần một cây số, nếu quan sát kĩ có thể lờ mờ nhận thấy bóng người lảng vảng xung quanh một hang động, Trương Bình Phàm bắt đầu ra hiệu ọi người chậm lại.
-Đã đến gần mục tiêu rồi mọi người chậm lại thôi, xem tình hành này bọn nó canh gác khá nghiêm ngặt, địa thế hang này dựa vào vách núi, bên trên còn có người canh gác nên tấn công từ trên xuống là không được, chưa kể còn mất thời gian leo xuống nữa cho nên chỉ có thể tấn công từ dưới lên mà thôi, theo ta thấy sơ qua thì bán kính một trăm mét từ cửa hang có khoảng bốn đến năm trạm gác đợi trời tối sẽ trinh sát kĩ hơn, mọi người đừng quên phần việc của mình, Lâm Đĩnh ngươi theo bọn ta lẻn lên đầu nguồn nước đi, Mộng Lan nàng ở lại chuẩn bị Mộng Dẫn Hương đi, cố gắng đừng để bị phát hiện nếu không thì rắc rối to.
Sau khi nghe Bình Phàm nói xong ba người bắt đầu thay đổi quần áo dạ hành ẩn thân đợi trời tối, khi mặt trời đã hoàn toàn xuống núi để lại sau lưng một khoảng không gian tăm tối cũng là lúc ba bóng người lén lút xuất phát tiến về hướng hang núi, cũng may thị lực của người tu tiên vượt xa thường nhân, đêm tối cũng không ảnh hưởng gì đến họ nhiều lấm chứ nếu không riêng cái vụ mò đường thôi cũng làm cả bọn mệt chết, khi đến gần hang núi thì Vô Danh và Bình Phàm tách ra dò xét, Trương Bình Phàm mang theo Lâm Đĩnh tiến lại gần nguốn nước, không ngờ lại thuận lợi vô cùng, thấy thế nên tên béo yên tâm để hắn ở lại đợi thời cơ còn bản thân thì rời đi tiếp tục dò xét.
Chính bản thân Lâm Đĩnh cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến như thế, vốn tưởng phải khó khăn lắm thậm chí có giao chiến mới tới được nguồn nước nhưng ai biết được sự tình lại đơn giản vậy, chỉ việc chạy đến và đợi chả lẽ bọn này bất cẩn đến thế?
Đang nghĩ ngợi thì dường như ở đằng sau bụi cỏ xa xa có hơi rung lên khiến hắn giật cả mình vội vàng nhảy vào đằng sau một thân cây gần đó ẩn thân tim đập bình bịch, tuy hắn phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không chắc là bản thân mình có bị phát hiện hay không, chầm chậm rút thanh chiến đao ra khỏi vỏ Lâm Đĩnh mới dần bình tĩnh lại, dường như việc có thêm thanh chiến đao trong tay khiến cho lòng tin của hắn tăng lên nhiều, lẳng lặng chờ đợi một lúc khiến cho Lâm Đĩnh biết được mình còn chưa bị phát hiện, hắn cẩn thận nhìn về phía bụi cây khẽ lung lay lúc nãy nhưng lần này lại không hề cảm thấy gì.
-Chả lẽ ta nhìn nhầm sao? không thể nào rõ ràng bụi cây đó có lay động mà, mặc kệ cứ cẩn thận vẫn hơn.
Mặc dù chỉ là một bụi cây đơn giản nhìn sơ qua cũng không có gì khác thường nhưng trong lòng Lâm Đĩnh vẫn luôn có cảm giác dường như bụi cây này có gì đó kì lạ.
Lén lút chầm chậm mò đến gần bụi cây đó khi đã ở cách nó chỉ khoảng vài mét, hắn vẫn không thấy có gì khác thường nhưng Lâm Đĩnh rất tin vào cảm giác của mình nên thử dò xét một phen.
Tiện tay bắt một con sâu ở gần đó sau đó xem như ám khí ném về phía bụi cây , vốn hắn cũng không ôm hy vọng gì nhiều nhưng màn tiếp theo làm Lâm Đĩnh giật cả mình thầm hô “không tốt”.
Thì ra khi hắn ném con sâu qua thì nó đột nhiên xuyên qua và biến mất sau bụi cây như xuyên qua không khí vậy, không hề có tý cản trở nào cứ như bụi cây trước mặt chỉ là ảo giác, nhìn thấy màn này thì anh chàng đã biết là hỏng bét quá sơ ý rồi, cái bụi cây đó nhất định là do một loại ảo ảnh nào đó biến hóa ra ngụy trang ra rồi, thực chất làm gì có bụi cây nào.
Vừa nghĩ đến đó trong lòng Lâm Đĩnh thầm hối hận chỉ muốn vả cho bản thân mình một cái, hắn đã tiến lại quá gần giờ có muốn chạy thì đã muộn đúng là khuyết thiếu lịch duyệt hại chết người, cho nên Lâm Đĩnh cố gắng nằm im tại chỗ tay nắm chặt đao, tập trung tinh thần nhìn về phía cái ảo ảnh phía trước.
Có hối hận lắm thì cũng vô dụng rồi, việc đến nước này chỉ có ra tay bất ngờ đoạt lấy tiên cơ thì may ra mới có một con đường sống, cũng may hắn cũng không đến nỗi ngu trước khi dò xét đã ẩn thân vào một bụi rậm gần đó, tuy không cao cho lắm nhưng muốn từ vị trí ảo ảnh đó mà phát hiện ra hắn chính là nằm mơ, chỉ cần kẻ núp trong ảo giác ra ngoài dò xét thì Lâm Đĩnh cũng có vài phần nắm chắc chém chết tại chỗ.
Một phút, hai phút, ba phút…. mười lăm phút đồng hồ trôi qua không hề có bất kì tiếng động nào giữa vị trí của hắn và cái ảo ảnh kia chìn trong im lặng và áp lực một cách đáng sợ, trong lòng Lâm Đĩnh đã có chút nóng nảy nghi thần nghi quỷ, hắn vốn là người trẻ tuổi lại khuyết thiếu kinh nghiệm thấy phía bên kia vẫn một mực im ắng thì đã muốn mặc kệ tất cả lao về phía trước thi triển loạn đao trảm, có cái gì thì cũng thành thịt băm hết đỡ phải chịu sự dày vò thế này, nếu không phải trong lòng dường như còn có một cảm giác nguy cơ cường liệt tồn tại thì hắn đã lao lên rồi.
Khoảng ba mươi phút sau Lâm Đĩnh dường như đã chịu đựng đến tận cùng giói hạn rồi, tay chân nằm im không nhúc nhích đã có cảm giác hơi tê dại nếu đợi thêm một lúc nữa có lẽ không cần kẻ thù động thủ hắn chắc cũng biến thành bán thân bất toại luôn quá, lúc đó thì có muốn động cũng không được, đang muốn bất chấp tất cả lao lên thì từ lòng bàn chân bỗng có một cái gì đó mềm mềm lạnh lạnh trườn bò khiến lông tóc hắn dựng đứng cả lên, chầm chậm quay đầu nhìn lại thì xém tý nữa anh chàng mém xỉu, toàn thân sợ đến nỗi không dán run trái tim như bị ai đó bóp chặt muốn ngừng đập ngay tại chỗ, cơ thể cứng ngắc như tượng đá mọi cơ năng thân thể dường như đều đóng lại.
Trong đầu Lâm Đĩnh lúc này trống rỗng hoàn toàn bị một nỗi sợ hãi khủng khiếp chiếm cứ, cái thứ mềm mềm lành lạnh đang chầm chậm trườn bò trên người hắn không ngờ lại là một con rắn toàn thân đen xì, cái lưỡi thỉnh thoảng lại thò ra thụt vô dường như Lâm Đĩnh có thể nghe được từng tiếng “phì” “phì” của nó, với người khác sao thì hắn không biết chứ phải nói cái biến cố này làm cho tâm thần Lâm Đĩnh gần như sụp đổ, hắn vốn là một người không sợ trời không sợ đất có thể nói là vô pháp vô thiên nhưng khốn kiếp ở chỗ lại là cái thứ dài dài trơn trơn này lại là khắc tinh của hắn, ở thế giới kia từ nhỏ Lâm Đĩnh đã bị cái bệnh sợ loài vật này, cho nên cha của hắn thường xuyên bắt bắt những con rắn độc hay không độc làm thịt băm cho hắn ăn để bài trừ nỗi sợ, nhưng khổ nỗi khi ăn thì Lâm Đĩnh cũng không hề thấy sợ thậm chí đó còn là món khoái khẩu của hắn là đằng khác, nhưng khi nó còn sống lại là một chuyện khác hẳn.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn cho đây là một chuyện sỉ nhục vô cùng không dám nói với ai cả, thậm chí có lần bị một con rắn nước trườn đến cách hắn vài mét mà Lâm Đĩnh đã sợ đến nỗi vừa khóc vừa bỏ chạy, lớn lên hắn cũng đã vài lần thử khắc phục nỗi sợ hãi bằng cách nuôi một con rắn cỏ trong phòng, nhưng từ khi nuôi nó hắn không dám ở trong phòng của mình luôn, cuối cùng phải nhờ anh bạn hàng xóm qua làm món rắn cỏ chiên giòn để an ủi nỗi sợ.
Một người bị bênh sợ rắn khủng khiếp trớ trêu thay lại bị cái thứ kịch độc đó trườn bò chầm chậm trên người là một loại “hưởng thụ” cỡ nào a, nếu không phải là Lâm Đĩnh tu luyện nghịch thiên thần điển Chư Thiên Tạo Hóa công nội tạng xương cốt đã vượt xa người thường thì có lẽ đã vỡ tim mà chết từ lâu rồi.
Nhưng hoàn cảnh của Lâm Đĩnh bây giờ gần như là chết cũng không sai, chỗ nào con rắn nho nhỏ đó bò đến là hắn mất cảm giác đến đó, bao nhiêu chân khí, nguyên lực dường như không hề tồn tại, cuối cùng khi nó trườn bò qua mặt hắn ra ngoài tâm thần Lâm Đĩnh mới hơi hồi phục một chút nhưng toàn thân ướt sũng nước, cơ thể trên dưới như thoát lực phải mất tý chút thời gian hắn mới lấy lại được quyền điều động thân thể.
Khi Lâm Đĩnh mới lấy lại chút tinh thần thì bất chợt một tiếng động khe khe khẽ vang lên từ chỗ ảo trận vang lên “phụt” rồi “phập” một phát.
Vừa mới lấy lại được chút tinh thần xém tý nữa thì bị biến cố này dọa cho đầu óc thác loạn luôn, thì ra khi con rắn kia từ chỗ hắn bò ra ngoài khiến bụi cây hơi lay động làm kẻ đứng phía sau ảo ảnh phát động tấn công bằng cơ quan ám tiễn, một lần bắn ra ba mũi tên, con rắn tội nghiệp kia đương nhiên một thân lãnh trọn hai mũi, một mũi còn lại xuyên qua bụi rậm cách đầu Lâm Đĩnh chỉ một cm tý chút nữa thì xuyên táo bảo sao hồn phách hắn không lêm mây cho được, thậm chí dưới đũng quần Lâm Đĩnh đã có vè ươn ướt rồi.
Hai lần liên tiếp bị dọa cho ngây người cho nên đến khi từ trong ảo ảnh xuất hiện một người đi ta hắn vẫn chưa ý thức được, cũng còn may trời đất phù hộ không hiểu cái tên kia thế nào mà vừa đi vừa làu bàu khiến hắn tỉnh lại kịp lúc.
-Tổ bà nó làm ông nghi thần nghi quỷ sợ đến xém tý đái mịa ra quần rồi, thì ra là một con rắn chó má làm bố mày mất công ngồi đợi gần cả tiếng.
Tên này chính là kẻ ngồi canh thượng nguồn nước đề phòng có kẻ dở trò, hắn vốn chỉ là một tên tán tu am hiểu một ít thủ thuật mê hoặc tầm mắt, vì sợ chết cho nên mới dốc hết sức lực bày ra cái ảo ảnh kia ôm cây đợi thỏ, định bụng nếu thấy có kẻ đui mù nào mò lên thì núp trong đó bắn lén đối phương, còn nếu địch nhân đông quá thì kệ mịa nó muốn làm gì nó làm mình im lặng đợi xem kì biến “bảo mệnh đệ nhất mà lại dù sao cũng đếch phải ông chết đầu tiên là được rồi”.
Nhìn ba mũi ám tiễn của mình có hai mũi cắm xuyên qua đầu rắn và thân rắn tên phỉ tặc phụ trách cảnh giới có chút đắc ý vì kĩ thuật bắn tên của mình “ài ông đây quả là thần xạ a, chặc chặc có lẽ là đệ nhất thần xạ của tu tiên giới cũng nên, bỏ mịa xém tý quên bà nó chính sự rồi!”
Lâm Đĩnh vốn đã tỉnh lại rồi nghe được thằng kia tự sướng không nhịn được mà khinh bỉ một hồi “móa cách nhau có vài mét mà hụt được mới là lạ đó, đã thế còn một mũi nữa lạc đàn xém tý xuyên đầu ông mày đây này thằng mù kia.” đang thầm rủa thằng kia cả trăm lần thì đột nhiên tên phỉ tặc một tay ôm đũng quần chay nhanh đến chỗ bụi cây Lâm Đĩnh đang núp, vốn tưởng bị phát hiện Lâm Đĩnh không tự chủ được nắm chắc thanh đao định bụng sẽ tung một đòn toàn lực liều mạng, nhưng màn kế tiếp sút làm mắt hắn lồi cả ra xém tý tức chết.
Thì ra thằng cha kia vốn mót đái đã lâu, đúng lúc Lâm Đĩnh ném sâu dò xét anh chàng sợ quá cố gắng nhịn đái tĩnh tâm ngưng thần phòng bị, nhưng bà nội nó đái ị là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải nói nhịn là có thể nhịn à nha, rốt cuộc khi thấy con rắn kia bị bắn chết thì hắn cuối cùng không thể nhịn được nữa chạy đến bụi cây Lâm Đĩnh đang núp mà xả bớt nỗi buồn.
Khổ nỗi thằng cha kia gấp quá chi lo xả hàng mà không để ý cái vòi nho nhỏ mới móc ra đã bị một thằng đực rựa nằm bên dưới nhìn thấy hết, như thế thì cũng thôi đi cùng lắm Lâm Đĩnh cũng chỉ buồn nôn vài ngày mà thôi, nhưng khốn nỗi cái vòi đó lại hướng về phía hắn mà bắn, bao nhiêu “tinh hoa” đất trời được Lâm Đĩnh lãnh trọn.
Từng tiếng “xè” “xè” đặc biệt vang vọng trong đêm tối, tên đạo phỉ canh gác còn đang cảm thấy tâm hồn bay bổng thì hai chân nhói lên một cái trong lòng dâng lên cảm giác không ổn thì một thanh đao sáng loáng đã từ bụi cỏ dưới đất quét lên mang theo âm thanh tử vong “vù”, biến cố bất ngờ xảy ra làm tên phỉ đạo hồn phi phách tán bất chấp tất cả liều mạng lùi về sau chỉ là vừa mới lùi lại thì từ hai đùi truyền đến cảm giác đau nhức cường liệt “phụt” một tiếng nửa người trên của tên phỉ đạo và hai chân đã tách rời khỏi thân thể từng dòng máu bắt đầu phun ra như suối.
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức từ lúc Lâm Đĩnh vung đao cắt đứt chân tên đạo phỉ, sau đó hoành đao chém ngược lên và tên khi tên đạo phỉ nhích người lùi lại tổng cộng mới chỉ là một chớp mắt mà thôi, đừng nói là tên đạo phỉ nho nhỏ này tu vi chỉ có tầng bảy, cho dù là cao thủ tầng chính Phàm cảnh đỉnh phong bị cắt đứt hai chân thì kết cục có lẽ cũng không hơn là mấy, một đao chứa đầy chân khí phối hợp với sức lực của Lâm Đĩnh nhẹ nhàng chẻ tên kia ra làm hai mảnh ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu lên đã mất mạng “bịch” thân thể tên đạo phỉ lúc này mới chạm đất sau đó tách làm hai nửa, máu me nội tạng vung vãi ra đất thấm ướt một khoảng lớn.
Mặt mũi Lâm Đĩnh lúc này xanh mét, hai mắt bốc lửa nhớ lại tình cảnh vừa rồi thằng ch* này động thổ trên đầu thái tuế là lửa giận trong lòng lại bốc lên, không nhịn được lại đạp cho cái thân thể chia đôi kia vài cước sau đó bổ thêm vài đao mới từ từ hả được cơn giận trong người.
Sau một hồi sự phẫn nộ trong lòng đã dần biến mất, khi nhìn lại cái thân thể không khác thịt băm là mấy kia hắn không nhịn được mà dạ dày dâng lên một trận nhộn nhạo, mặt mày tái xanh, Lâm Đĩnh vội quay đầu về phía sau cố gắng đè nén cảm giác nôn mửa trong lòng sau đó hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm tình trong lòng.
Cảm giác lần đầu tiên giết người có hơi là lạ, không giống như mấy cuốn tiểu thuyết mô tả là hoảng loạn hay sợ hãi gì gì đó, hắn cảm thấy so với giết gà cũng không khác là bao trong lòng chỉ là hơi kì dị một chút, điều làm cho hắn buồn nôn là không ngờ bản thân mình lại có thể ra tay chém tên kia thành thịt băm, cứ nghĩ đến cái đống huyết nhục nội tạng nhầy nhầy lẫn lộn là hắn lại muốn nôn mửa một trận.
Cố gắng bình ổn lại nội tâm Lâm Đĩnh cũng không quay đầu lại mà một mạch bước đi về hướng có tiếng nước chảy, còn may vị trí phục kích của tên kia cũng khá gần nguồn nước, đi khoảng chục mét cuối cùng cũng thấy được một khe suối từ trong lòng núi chảy ra.
Trên người hắn lúc này dính đủ thứ mùi tanh hôi tởm lợm, cái thứ này cũng chả phải dễ chịu gì, nhất là cái loại “tinh hoa” mà thằng khốn kia trước khí chết để lại trên mình hắn đang bây giờ đang liều mạng khoe hương khiến Lâm Đĩnh càng nghĩ càng điên tiết.
Đến được cái khe nước này hắn cũng không quản gì nữa cứ thế mà nhảy ùn xuống tắm táp một hồi thỏa thê, vừa tấm hắn vừa trầm từ hồi tưởng , tự hỏi bản tâm mình xem từ lúc nhận nhiệm vụ này cho đến lúc giết chết tên kia thì có điều gì khúc mắc không?
Vấn đề này nhất định phải nghiêm túc tự vấn bản thân, nếu cứ một mực né tránh sau này nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu luyện, thậm chí sinh ra tâm ma hoặc nghiêm trọng hơn thân tử đạo tiêu xóa tên luân hồi.
-Hừ Lâm Đĩnh ta tự nhận từ lúc tu đạo đến giờ chưa làm điều gì mà lương tâm cảm thấy áy náy, ta hãm hại tên phó tổng quản tại vì hắn muốn chèn ép thậm chí muốn loại bỏ ta, ta không có sai, ta tham gia loại nhiệm vụ này là vì đại đạo chưa thành tâm chưa viên mãn ta không cam lòng ngã xuống, vì thân nhân cho dù địch của cả thế gian ta cũng không lùi bước huống chi bọn đạo phỉ này tiếng ác đồn xa giết người, cướp của, hãm hiếp có việc ác nào chưa làm chứ? cho dù có giết sạch bọn chúng băm cho chó ăn ta cũng cảm thấy không thẹn với lòng, đó chính là thay trời hành đạo, đã có đạo lại có lý thì việc gì phải băn khoăn, cần giết cứ giết, càn tha cứ tha cần cứu giúp thì cứu giúp, làm sao bản tâm không cảm thấy áy náy là được, trong mắt thiên hạ cho kẻ đó là tốt nhưng trong mắt ta là xấu thì cứ giết thôi, kẻ mà thiên hạ xem là xấu mà ta thấy tốt thì ta tha, việc ta ta làm đường ta ta đi, đạo do tâm ta không phải do trời càng không phải do người, chỉ cần bản tâm thấy đúng thì nó là đúng thấy sai thì nó là sai.
Trong khoảnh khắc này dường như trong lòng Lâm Đĩnh cảm thấy vô cùng thông suốt, thoải mái như đã lĩnh ngộ thêm một điều gì đó, linh hồn dường như thăng hoa thêm một bậc, đột nhiên công pháp Chư Thiên Tạo Hóa và Hóa Khí Quyết đột ngột chấn động thể nội, vận hành theo một quỹ tích huyền ảo nào đó mà Lâm Đĩnh không hề hay biết kéo từ trong hư vô ra một sợi tơ màu vàng nhập vào thân thể Lâm Đĩnh, khi nó vừa chìm vào thân thể Lâm Đĩnh thì dị biến nổi lên, chân khí và bổn nguyên khí trong người hấn sôi lên điên cuồng cắn nuốt sợi tơ màu vàng đó, cả người hắn lúc này như một lò lửa đáng sợ nhiệt độ toát ra khiến nước suối sôi lên sùng sục bốc hơi mù mịt, thiên địa linh khí bốn phía xung quanh điên cuồng hướng thân thể hắn tụ tập, Lâm Đĩnh lúc này phải chịu đựng một nỗi đau đớn khủng khiếp, còn kinh khủng hơn cả lần đầu tiên tu tập Hóa Khí Quyết nhiều, hắn cảm giác từng tấc huyết nhục da thịt như bị ai đó nung chảy ra sau đó tái tạo rồi lại chảy ra cứ thế tiếp diễn, không chỉ vậy ngay cả linh hồn hắn cũng phải chịu nỗi thống khổ vô cùng tâm thần hắn gần như đã vỡ vụn, chỉ là Lâm Đĩnh vẫn nắm chắc một tia thanh mình, tinh thần kiên định đạo ta do ta không phải do trời càng không phải do người, cuối cùng sau gần một tiếng đồng hồ giằng co tín niệm kiến định của hắn dần dần cô đọng thành một khối ẩn sâu trong linh hồn, sau khi Lâm Đĩnh thành công cô đọng đạo tâm tu vi hắn vậy mà không ngờ đã nhảy lên tầng bảy lại còn vô cùng chắc chắn nữa chứ, trong cơ thể lại nhiều thêm một tia chân khí vô cùng tinh thuần.
Từ từ mở mắt ra, những biến hóa trên thân thể mình Lâm Đĩnh đều nhận ra được, hắn hơi có chút vui mừng nhưng cũng không như trước kia mừng đến nỗi phát khóc phổng mũi lên tận trời, thu hoạch lớn nhất của lần này chính là việc thành công cô đọng đạo tân của chính mình, trên người Lâm Đĩnh giờ đây đã lờ mờ toát ra một ít khí chất đại đạo chỉ là vô cùng mờ nhạt như có như không khiến hắn trông có vẻ trầm ổn hơn tý chút chả còn vẻ nham nhở lúc trước,chẳng quachỉ một câu cảm thán phía sau đã hoàn toàn phá hỏng toàn bộ hình tượng.
-Ài không ngờ lần đầu giết người lại có thể cô đọng đạo tâm tu vi tinh tiến, vậy chả phải mỗi ngày mà không mỗi giờ thịt một tên tu vi tiến vù vù sao, đáng chờ mong à nha.
Đang mơ tưởng tự sướng thì bị sách linh đã lâu không lên tiếng nhảy ra đạp ột phát khiến hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng tắt ngúm.
-Hắc hắc không phải ta xem thường Lâm Đĩnh ngươi nhưng trạng thái ngươi vừa gặp chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cho dù là Phá Giới giả cũng không phải chỉ cần muốn là có thể tiến vào trạng thái này đâu, lần này không ngờ ngươi đánh bậy đánh bạ ăn may một lần, lấy tư chất của ngươi muốn tiến vào lần nữa chắc đợi mãn kiếp.
Nghe được cái giọng eo éo đó là hắn như nuốt phải ruồi trong lòng cực kì khó chịu nghĩ thầm nhưng không nói ra, tại vì chỉ cần hấn dám mở mồm đảm bảo con hàng kia sẽ thừa nước trấn áp đến khi nào hắn tuyệt vọng mới thôi.
-Mẹ kiếp cái gì mà lấy tư chất của ta chứ móa đúng là khinh người quá đáng mà.
Nhìn thằng cha kia lần này im lặng nhận mệnh sách linh có chút đắc ý, nhưng điểm tới là dừng thì được rồi, mất công làm quá thằng não bò này điên lên xông xuống dưới kia chém giết thì bỏ m*, lúc đó thì nó khóc không ra nước mắt à.
Thấy sách linh ung dung cắp đít bỏ đi Lâm Đĩnh mới hậm hực bò lên bờ,lại nhìn dòng suối trong veo bốn phía không người đột nhiên anh chàng sinh ra mót đái, vừa lúc có thể xả nước cho vơi bớt nỗi buồn, thế là Lâm Đĩnh vui vẻ vô tư móc vòi đúng trên bờ suối câu xuống “tong” “tong” “tong” trong lòng thì ác độc nghĩ.
-Hô hô cho bọn mi uống ít nước tiểu thơm ngon bổ dưỡng của ta trước đã, ài trước khi chết còn được hưởng phúc lợi bậc này thì bọn đạo phỉ các ngươi may mắn lắm đó.
Sau khi hoa cỏ hái xong anh chàng lại lần mò về phía tên đạo phỉ lúc trước, nhìn lại cái đống thịt băm có hơi ghê nhưng chịu thôi ai bảo hắn ra tay nặng thế chứ, đúng là tự vác đá đập mình, thầm nhủ lần sau có giận lắm thì một đao là được rồi, cố nén buồn nôn hắn vận công bế khí dọn dẹp cái đống bầy nhầy đó ném sạch xuống suối, trong lòng thầm nhủ từ nay về sau có đánh chết ông cũng không nhảy xuống con suối này nữa để cho thằng nào phúc đức thâm hậu sử dụng đi.
Dọn dẹp xong đương nhiên những thứ trên người tên kia đều được Lâm Đĩnh thu lại toàn bộ, trên người hắn cũng không có gì nhiều chỉ có cây tụ tiễn đã bắn ra ba mũi tên lúc trước, thứ này dùng để đánh lén lúc địch nhân không đề phòng còn được chứ lôi ra chính diện thì có vẻ vô dụng quá, gặp phải người mang áo giáp càng vô dụng đúng là không giá trị mấy, nhưng chẹp chẹp có tiện nghi không chiếm thì là đồ ngu, món thứ hai chính là một tấm bùa chú hắn không nhận ra, mà nói đến vấn đề này hắn có biết cái chi mô, cho nên dù có đặt bảo bối phù chú trước mặt Lâm Đĩnhhắn mặt không đổi sắc tim không đập loạn rất có phong phạm cao nhân nhất đẳng xem tiền tài như mây khói, món thứ ba là….. à cái này có chút thú vị là một quyển sách, bề ngoài ghi mười hai yếu quyết xxxx, vừa nhìn thấy cái bìa anh chàng chừi ầm cả lên.
-Đậu má thằng cờ hó thứ hàng này mà cũng dám lấy ra, quyển sách rách nát này mà móa nó giấu kĩ bà cố làm ông cứ tưởng bảo bối m* gì, sách? sách có hay lắm thì cũng làm quái gì bằng được mấy cuốn DVD siêu nét của ông, thứ hàng kém chất lượng này mà cũng mang theo đúng là mất mặt giới đàn ông quá chết đáng đời, à mà quên nhắc mới nhớ bỏ mịa rồi đi đến thế giói này nhanh quá có kịp mang theo cái gì đâu, trời ạ Maria nữ thần của nòng anh từ nay đôi ta mỗi người mỗi ngả biết khi mô mới có thể gặp lại chứ.
Lâm Đĩnh đấm ngực dậm chân bộ dạng đau lòng không thôi, sau một hồi than khóc vô tình lại nhìn thấy quyển mười hai yếu quyết xxx, bèn lén lút thò tay nhanh chóng cất vô người mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng xác định đếch có thằng nào lảng vảng quanh đây mới yên tâm vỗ ngực vài cái miệng lẩm bẩm.
-Thôi kệ chẹp có còn hơn không, ài nghĩ lại thì cái bọn đạo phỉ này cũng biết đường trữ hàng gớm, trong ba món chỉ có nó là hữu dụng nhất à nha, đa tạ huynh đệ ngươi vậy, lên đường mạnh giỏi nhá.