Con Đường Đại Đạo

Chương 27: Nỗi Niềm Của Sung Sướng Và Thống Khổ


Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 27: Nỗi Niềm Của Sung Sướng Và Thống Khổ


Rốt cộc sau một hồi nháo loạn được Vô Danh tận lực điều hòa, khiến cho Lâm Đĩnh đang ở một bên chờ xem thằng mập kia xấu mặt không khỏi thất vọng.
Cuối cùng vẫn là Vô Danh đứng ra giới thiệu nốt.
-Hề hề tên Lâm Đĩnh này thằng mập kia nói cũng không sai nhưng cũng chưa đủ lắm, hắn ta thuộc dạng da dày thịt béo, thân lừa ưa nặng, không ăn no đòn thì không chịu nghe lời, cho nên Mộng Lan nàng cũng không cần khách sáo làm gì, hắn dám phản kháng cứ trực tiếp trấn áp là được rồi.
Nghe thế anh chàng gào toáng lên.
-Đậu má các ngươi thật là quá đáng mà, hú hú tốt xấu gì ông đây cũng là nam nhi đại trượng phu, mẹ kiếp các ngươi phải giữ lại cho ta vài phần mặt mũi chứ, Mộng Lan muội muội đừng nghe hai thằng khốn này nói bậy, ta đây là người thành thật khiên cung, là anh tài của đất nước hai tên này vì ganh tỵ mới tận lực bôi xấu ta đó, người xưa có câu “người tài thường bị ganh ghét, kẻ bất tài chả ai thèm để ý”.
Vô Danh và Trương Bình Phàm làm sao có thể không nghe ra con hàng kia đang chửi xéo bọn hắn chứ, lập tức nhìn Lâm Đĩnh cười gian hai tay bẻ nghe răng rắc làm anh chàng sợ són đái đang định dở bộ mặt nịnh bợ đê tiện ra cầu xin thì Mộng Lan ở một bên đã lên tiếng, vừa lúc giải nguy làm cho trong lòng anh chàng mừng húm “đứng trước gái đẹp không thể mất mặt a, móa chả lẽ em nó có thần giao cách cảm với mình, đậu má nhất định là tâm ý tương thông trong truyền thuyết rồi.”
Đang tự sướng vô cùng thì một câu nói của cô nàng đã triệt để đập tan ảo tưởng trong lòng hắn.
-Được rồi! bọn đàn ông thối tha các ngươi đều là cá mè một lứa chả có tên nào tốt cả, không cần làm trò khỉ trước mặt ta, đừng nói nhảm nữa có gì thì phun ta đi.
Cả ba thằng nghe nàng ta không hề khách sáo gì chỉ thẳng mặt mà mắng cũng không chút ngượng ngùng cười dâm liên hồi, rốt cuộc vẫn là Trương Bình Phàm da mặt dày nhất bước ra.
-Chơi cũng đã đủ rồi, bây giờ chúng ta nói qua công việc tý, lần này vì để chuẩn bị cho cuộc thí luyện hai tháng sau ta đã đăng ký một cái nhiệm vụ mạo hiểm độ khó tương đối lớn để kiếm điểm cống hiến, các ngươi cũng đã biết vì chuẩn bị cho cuộc thí luyện sắp tới cao tầng cũng không thèm keo kiệt gì nữa, mức thưởng cho các nhiệm vụ đều tăng lên gấp mấy lần quan trọng là điểm cống hiến cũng tăng lên, nếu may mắn làm xong nhiệm vụ lần này có thể gom góp đủ điểm cống hiến đổi lấy pháp khí lợi hại trong tộc cất giữ, vào hai tháng sau cho dù chúng ta không thể sống trở ra cũng có lực mà liều mạng với kẻ thù, tranh thủ thời gian cho tộc nhân khác.
Nghe Trương Bình Phàm nói Vô Danh và Mộng Lan trên mặt biểu bình khẽ ngưng trọng gật gù.
-Tên mập chết bầm nói đúng, tuy rằng hy vọng chúng ta còn sống mà thoát ra khỏi thí luyện chiến tranh là rất nhỏ, nhưng nếu cứ như vậy mà ngã xuống ta thật không cam lòng! người tu đạo chúng ta cầu chính là trường sinh bất tử siêu thoát khỏi đất trời này nói trắng ra là tranh đoạt sinh tử với trời đất, người không chết chính là ta vong, còn cần suy nghĩ gì nữa, vì tiên đạo vô thượng, vì tộc Âu Lạc nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công không cho phép thất bại, thần cản giết thần phật cản giết phật!
Lâm Đĩnh và Vô Danh nghe được những lời đó của Mộng Lan bất giác nội tâm máu nóng sôi trào, người ta là phụ nữ còn có tinh thần quyết một trận tử chiến, chúng ta là đan ông trên vai gánh cả bầu trời há có thể lui bước sao?
-Hắc hắc một cái nhiệm vụ nho nhỏ mà thôi Vô Danh ta còn chưa có để vào mắt.
Lâm Đĩnh càng trực tiếp hơn rống lên.

-Chém! chém bỏ mịa nó!
Nghe được tiếng rống thô tục của thằng cha này cả ba người đều quay lại nhìn hắn khinh bỉ một hồi làm mặt anh chàng cũng hơi hồng lên.
-Được rồi chúng ta vừa đi lãnh binh khí vừa nói, nhiệm vụ ta đăng kí lần này cũng không dễ ăn đâu, cho nên các ngươi nhất đinhh phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng đừng có mà khinh địch.
Vô Danh nghe thế có hơi nhíu mày bèn hỏi lại tên béo.
-Nghe ngươi nói vậy thì chắc nhiệm vụ này có chút phiền toái rồi, nói đi rốt cuộc là nhiệm vụ gì chứ?
Lâm Đĩnh và Mộng Lan ở một bên cũng đang dỏng tai lên chờ tên mập nói.
-Thời gian của chúng ta không có nhiều nên ta đã chọn một cái nhiệm vụ nhanh gọn lẹ, hắc hắc chính là tiêu diệt đoàn phỉ tặc Huyết Hải đang hoành hoành gần địa bàn của Vô Vi Nam phái.
Nghe đến đó Vô Danh có hơi giật mình cười khổ.
-Mẹ kiếp thằng mập nhà ngươi cũng ác thật đó, không chọn thì thôi đã chọn là chọn loại nhiệm vụ thuộc loại khó nhằn nhất, được rồi cái không nên chọn ngươi cũng đã chọn bọn ta còn có thể làm gì chứ, nói nghe kế hoạch đi, đừng bảo với ta là ngươi đếch có kế hoạch gì, bốn người chúng ta cứ thế xông lên nhé?
Tên béo nghe thế nhìn Vô Danh với vẻ khinh thường.
-Móa! ngươi cho là ông đây giống các ngươi sao? cứ thế xông lên? não có bị vô nước mới xông lên, không nói nhân số chênh lệch chỉ riêng thằng thủ lĩnh và mấy tên phó cũng đủ tiễn cả nhóm xuống hoàng tuyền mấy chục lần rồi…
Mộng Lan nãy giờ bảo trì trầm mặc lúc này đột nhiên chen ngang.
-Được rồi tên béo kia ngươi mau nói đi, đừng có câu giờ nữa!
Vốn Trương Bình Phàm còn định lên mặt giảng đạo một hồi nhưng nghe Mộng Lan nói như vậy thì đành buồn bực trả lời.
-Mộng Lan muội muội đã hỏi thì ta nào dám dấu, tương quan thực lực giữa chúng ta và đoàn đạo phỉ Huyết Hải rất lớn, nhất là tên đầu lĩnh Huyết Hải theo tình báo ta nắm được thì thằng khốn đó đang bế quan đột phá Sơ Nhập tu giả rồi, nếu để hắn thành công thì nhiệm vụ này chỉ sợ là phải dẹp bỏ, bây giờ nhân cơ hội thủ lĩnh chúng đang bế quan, chúng ta tấn công Huyết Hải đoàn là thích hợp nhất, nhân số của bọn chúng tất cả là hơn bốn mươi người tu vi thấp nhất cũng là Phàm Cảnh tầng bảy, tên thủ lĩnh là tầng chính đỉnh cao, năm tên phó đoàn chủ là tầng tám chưa tính mấy thằng lâu la nữa, cho nên việc dùng sức mạnh cường công là không thực tế.

Lâm Đĩnh cũng khá tò mò chen vô một câu.
-Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nghe hắn nói ghế Trương Bình Phàm liền quay sang nhìn hắn cười híp cả mắt, khiến anh chàng sợ đến nỗi xém tý són đái, cái ánh mắt đó! đậu má mỗi lần gặp phải cái loại ánh mắt chó má đấy là ta biết đếch có chuyện gì tốt lành rồi!
-Hắc hắc Lâm Đĩnh ngươi hỏi rất hay, phải làm sao à? ĐCM ông đã nói rồi mà ngươi vẫn chưa hiểu à, người ta đông hơn thì phải đánh lén chứ sao nữa! chả lẽ lại lao lên cho bọn nó chém thành thịt băm à.
-Ấy đừng nóng đừng nóng, có gì từ từ nói đánh lén phải không ta hiểu rồi….
-Hiểu cái rắm ông đã nói xong đâu, đánh lén là lẽ đương nhiên nhưng đánh lén không chưa đủ, để đảm bảo thì cần thêm chút gia vị, hắc hắc cái này thì phải nhờ đến Mộng Lan muội muội ra tay rồi, ta nghe nói Mộng Dẫn Hương của nàng có thể làm cho kẻ hít phải trong nửa tiếng toàn thân mềm như bún, không có tu vi Sơ Nhập tu giả chỉ có nước bó tay chịu chết phải không?
-Hì hì chỉ là thủ đoạn bàng môn tả đạo tự bảo vệ mình mà thôi, phận nữ nhi yếu đuối lăn lộn chốn giang hồ như ta cũng phải có chút gì đó phòng ngừa mấy tên đàn ông lòng dạ bất lương chứ, Mộng Dẫn Hương tuy không phải là độc dược gì mạnh mẽ lắm nhưng nếu tên béo nhà ngươi đã muốn thì ta cũng không ngại dùng nó trên cái thân núc ních thịt mỡ của ngươi.
Lâm Đĩnh ở một bên nghe mà toát cả mồ hôi hột thầm nhủ may mắn không trêu chọc bà cô này nếu không bị nàng ta âm thầm ột liều “không lấy gì làm mẽ lắm” thì có mười thằng Lâm Đĩnh cũng nhão như bún, sau đó thì cái gì roi da, sáp nến…vv chả phải rơi hết lên đầu mình sao!
-Ha ha Mộng Lan nàng đùa vui quá, nhưng chỉ Mộng Dẫn Hương thôi chưa đủ, ở đây ta may mắn kiếm được ít Ám Hồn độc nữa, chỉ cần hạ một chút vào thức ăn hay nước uống thì…..hắc hắc….
Nghe thấy cái tên Ám Hồn độc cả Mộng Lan và Vô Danh không kiềm được mà rùng mình hoảng sợ một hồi, lại nhìn tên mập đang cười tà ác phía trước quả là khiến người ta không rét mà run.
Chứng kiến bộ dạng hoảng sợ của hai người Lâm Đĩnh cũng tò mò hỏi.
-Ám Hồn độc là gì thế?
Lần này không ngờ lại là cô nàng Mộng Lan trả lời.
-Ám Hồn là một loại kịch độc đứng đầu trong các loại độc có thể giết chết tu sĩ phàm cảnh, đáng sợ ở chỗ nó không màu, không mùi, không sắc, không vị khi đã hòa lẫn vào nước ăn hay thức uống thì không có cách nào phát hiện ra, kẻ trúng độc cũng không hề biết mình bị trúng độc trừ khi được người hạ độc kích phát hiện vẫn chưa có thuốc giải, những điều ở trên vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, theo truyền thuyết thì kẻ bị trúng loại độc này sau khi chết đi linh hồn cũng không thể thoát được vẫn bị nó bám theo, cho dù chuyển thế đầu thai cũng chỉ có thể sống không quá mười lăm tuổi.

-Cái gì có loại độc biến thái vậy à? trời ạ tên mập chết bầm có thứ tốt vậy mà dấu làm của riêng, mau! Mau, móc ra chia cho ông một ít nào.
Nhìn thấy con hàng kia lao đến Trương Bình Phàm cũng chỉ cười híp mắt nói.
-Ngươi vội cái gì chứ, muốn thì chốc nữa ta đưa cho chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại đổi ý thôi.
-Đổi ý cái rắm, bảo bối sát nhân đoạt bảo, hủy thi diệt tích tốt vậy ai không thích, đừng nói nhiều mau đưa ra đây vài hũ coi nào.
Nghe hắn nói thế cả hai người kia nhìn về phía hắn với ánh mắt cực kì quái dị, thấy cảnh đó thì trong lòng anh chàng có hơi chột dạ lại liên tưởng đến hình như thái độ của thằng mập kia hôm nay đặc biệt dễ chịu, đồ tốt thế mà nó dễ dàng móc ra không phải là tính cách của con hàng này a, bỏ mẹ mắc hỡm rồi!
Đang muốn dừng lại lén lút lùi về sau thì bị một cánh tay to béo nắm cổ lôi ngược lại.
-Sao thế? chú mày không phải muốn vài hũ sao? ài chúng ta là anh em tốt ta sao có thể keo kiệt được chứ, đây! chừng này đủ độc chết một đám tu sĩ phàm cảnh tầng chín rồi đấy, hắc hắc ngay cả Sơ nhập tu giả mà nuốt hết chỗ này đảm bảo không chết cũng lột da, sao thế có phải cảm động đến rơi nước mắt không? ài ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ hô hô!
Trong lòng Lâm Đĩnh bây giờ đang thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông thằng mập ác tâm này vài trăm lần, hắn chỉ hận không thể nhảy ra chà đạp lên cái bộ mặt bỉ ổi đó vài ngàn lần cho bõ tức, vốn hắn chỉ mới hơi nghi ngờ nhưng thằng mập này tự dưng ân cần thế này thì con m* nó khẳng định là có vấn đề rồi.
Lâm Đĩnh bây giờ chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng ĐCM nó cái tay đầy mỡ của thằng mập kia không biết từ lúc nào đã khóa chặt cái cổ của hắn rồi, mấy lần Lâm Đĩnh lén dùng sức thoát ra mà nó đếch động đậy chút nào, mặt mày Lâm Đĩnh lúc này đổi màu xanh mét cố trấn tĩnh nở ra nụ cười mà hắn cho là đáng thương nhất bắt đầu tìm đường chuồn êm.
-Cái này! ài chúng ta là anh em tốt ta làm sao có thể đoạt đồ vật yêu thích của ngươi chứ, dù gì ta đây cũng có thể tính là nửa quân tử à, cái món Ám Hồn độc này tốt quá ta nuốt không trôi, thôi thì ngươi giữ lại cho mình dùng đi.
Thấy con hàng kia có dấu hiệu đánh bài chuồn thì Trương Bình Phàm lập tức xé bỏ mặt nạ.
-Đậu má muốn chạy à em không có cửa đâu, mẹ kiếp ngoan ngoãn nhận lấy đi hay là để ông phải dùng biện pháp mạnh.
Nhìn bộ dạng thằng mập kia hùng hùng hổ hổ, khí thế khiếp người khiến trong lòng anh chàng sinh ra sợ hãi, làm quái gì dám ý kiến ý cò gì nữa nhưng vẫn cố biện hộ “ông đây không phải là sợ chỉ là quân tử không chấp cái thiệt thòi trước mắt, mà ta cũng không tin cái thứ này có gì tà môn, cái đẹt nói đến đây mới nhớ hình như ông đếch phải quân tử”
Tên mập nhìn Lâm Đĩnh cất cái bình độc dược vô người thì tâm tình vô cùng vui vẻ, còn hai người kia cũng nhìn hắn với ánh mắt quai quái, đang định hỏi xem là có chuyện gì thì đã đi đến phòng lãnh binh khí mất rồi, mỗi người đều được nhận một thanh chiến đao, riêng Mộng Lan thì đã có một thanh kiếm tùy thân.
Vốn Lâm Đĩnh tưởng bở lần này có thể được sờ đến vũ khí của người tu tiên nhưng con m* nó xém tý anh chàng tức ói máu, làm gì có pháp khí nào ở đây chỉ là mấy thanh đao được chế tác hơi đặc biệt hơn binh khí thế tục mà thôi, ở chốn phàm nhân có thế nói là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, nhưng đặt ờ giới tu hành chỉ là thứ rác rưởi chả ai thèm.
Điều làm hắn cản thấy an ủi một chút là mấy thanh chiến đao này cũng không tồi, sắc bén, chắc chắn có thừa, khi truyền chân khí vào thì toàn thân đao như sáng lên, độ cứng rắn sắc bén tăng lên mấy lần có lẽ không thua gì mấy thanh phi kiếm rồi, chỉ là không có bất cứ thần thông hay linh tính nào mà thôi.
Sau khi nhận lãnh binh khí xong cả bốn người đi đến trước không gian trận pháp thông với ngoại giới, khi tên béo lấy ra ngọc bài xác định nhiệm vụ và thân phận thì cả đám mới được phép bước vào trận pháp không gian.
Núi Thông Thiên cái khác không nói chứ pháp trận không gian thì cao tầng không hề keo kiệt bố trí đến mười mấy cái đi thông khắp cả nước, chỉ là bình thường chúng được canh phòng rất nghiêm ngặt, người không có nhiệm vụ hay công văn trên người cấm tiệt bén mảng đến gần nếu không giết chết tại chỗ, đương nhiên đó là với tu sĩ cấp thấp mà thôi, tu sĩ từ Sơ nhập tu giả trở lên đã có quyền tự do sử dụng nhưng phải báo cáo mục đích và điểm đến để dễ bề quản lý, một ngày chỉ có thể sử dụng một lần miễn phí nếu dùng thêm thì sẽ bị thu phí.

Đã có kinh nghiệm lần trước, lần dịch chuyển này Lâm Đĩnh đã chuẩn bị sẵn tinh thần ruột gan nhộn nhạo một hồi nhưng khi đến nơi hắn chỉ thấy hơi choáng một tý rồi hồi phục lại ngay.
-Ê ê Vô Danh sao lần này dễ chịu thế, ta nhớ lần trước chúng ta gần như phải lết ra đó?
-À cái này liên quan đến vấn đề khoảng cách và tu vi người sử dụng, lần trước chúng ta chỉ là tu sĩ Phàm Cảnh mà lại sử dụng Pháp trận cự ly xa để di chuyển cho nên mới bị như thế, khoảng cách dịch chuyển càng xa thì yêu cầu tu vi càng cao, lần trước gần như đã là cực hạn của chúng ta rồi, nếu khoảng cách xa hơn nữa ta và tên béo cũng không dám dắt ngươi đi đâu, lần này chỉ dịch chuyển ở khoảng cách gần nên mới dễ chịu thế này.
Trương Bình Phàm đợi Vô Danh giải thích xong rồi lên tiếng nhắc nhở.
-Được rồi chúng ta đã ở phụ cận Vô Vi Nam phái rồi, làm việc phải cẩn thận ra ngoài rồi thì không yên ổn như ở trong tộc đâu, nhất định phải đi cùng nhau không được tách ra, tốt nhất tránh va chạm với các tu sĩ khác, hoàn thành nhiệm vụ xong lập tức về núi kẻo đêm dài lắm mộng.
Mộng Lan nghe thế thì trả lời.
-Đã theo các ngươi đến đây thì tên mập nhà ngươi cứ an bài là được.
-Bọn ta cũng không ý kiến gì!
Trương Bình Phàm thấy cả đám đồng ý thì nói.
-Tốt vậy chúng ta xuất phát thôi, theo tình báo thì nơi bọn chúng cách chúng ta khoảng hai mươi cây số trong một cái động thiên nhiên, đầu tiên Lâm Đĩnh ngươi lẻn lên đầu nguồn nước đợi bọn nó ra lấy nước thì đổ nguyên bình Ám Hồn độc xuống, nhớ canh cho kĩ thời gian, ở đây có thêm một bình nữa ngươi cầm lấy khi thấy thời cơ tới cứ rải toàn bộ xuống nước từ từ, chỉ cần bọn nó dính phải một chút thôi thì coi như chúng ta đã thành công một nửa, để đề phòng Mộng Lan nàng chuẩn bị sẵn Mộng Dẫn hương đi, càng nhiều càng tốt tiện thể ỗi người một viên thuốc giải, ta và Vô Danh sẽ bố trí ít cạm bẫy đề phòng cá lọt lưới tiện thể phụ tránh trinh sát, mất công có kẻ ở phía sau làm ngư ông, được rồi có ai còn thắc mắc gì nữa không?
-Có ta, mẹ kíp sao lại là ông đây lẻn lên thượng nguồn chứ, móa ta không tin bọn nó ngu đến nỗi không có người canh gác, ta không đồng ý hú hú bị bắt được thì ta tàn đời trai à? nguy hiểm thế ông không đi!
Nghe con hàng kia chối đây đẩy thì hai thằng kia không nói một lời tay đấm chân đá túi bụi, ngay cả cô nàng Mộng Lan cũng co giò sút vài cái làm chàng kêu lên oai oái, nhưng chuyện liên quan đến tính mệnh, cái công việc nguy hiểm đó để thằng khác đi làm thì hơn, mình có mỗi cái mạng nhỏ đi sau đoạn hậu thấy tình hình không ổn thì dọt lẹ, cho nên có đánh chết hắn cũng không đồng ý, chỉ đến khi Mộng Lan muội muội giở tuyệt chiêu độc môn đạp trứng thần công thì anh chàng mới xanh mét mặt mày vội vàng đáp ứng.
-Nói giỡn sao đồng ý thì may ra còn có đường sống, không đồng ý thì sống không bằng chết, đồ ngu cũng biết lựa chọn thế nào, đúng là cái cùa nợ nó hại đời ta.
Bây giờ Lâm Đĩnh đã vô cùng thấm thía cái câu “nỗi niềm của sung sướng và thống khổ cũng từ đấy mà ra.”
-Móa biết điều sớm thế có phải tốt hơn không, đúng là thằng cha đê tiện cứ phải no đòn thì mới chịu làm việc.
Trương Bình Phàm cảm thán nói ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.