Con Đường Đại Đạo

Chương 29: Tâm Không Tạp Niệm, Thần Du Thiên Địa


Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 29: Tâm Không Tạp Niệm, Thần Du Thiên Địa


Từ lúc lấy được tuyệt thế dâm thư Lâm Đĩnh như bắt được chí bảo, chỉ hận không có em nào mang ra khai đao thực hành, trời đêm lạnh lẽo cộng với mới ngâm nước xong cũng không thể nào xua tan được sự nóng bức trong người hắn, cứ nghĩ đến gái là máu nóng trong người hắn lại chảy rần rần, nhưng khổ nỗi ở cái chỗ đồng không mông quạnh này thì kiếm đâu ra giống cái cho hắn động đực.
-Chả lẽ số phận cuộc đời ta là tự xử sao, mẹ kiếp tu tiên giả ngồi đọc dâm thư sau đó tự xử bị truyền ra ngoài thì đúng là ô danh thiên cổ nha, không được! vận công ta vận công!
Vì hòa bình thế giới, vì thanh danh “Tình thánh”, Lâm Đĩnh quyết định chui vào sau ảo ảnh tĩnh tâm ngưng thần đề luyện chân khí với cây dùi cui căng cứng.
Bất tri bất giác hắn đã tiến vào trạng thái tâm không tạp niệm thần du thiên địa, nếu để cho người tu tiên khác biết thằng khốn này vì đè nén dục hỏa trong người mới có thể tiến vào trạng thái này, thì đúng là có khi bị hắn làm cho tức chết, tay nào đang ôm con cọp cái trong lòng chắc cũng phải bật dậy bóp cổ thằng lỏi này vài cái cho bõ tức.

Những tu tiên giả khác có ai không vài ba trăm lần đau khổ truy cầu, nhập định chai cả mông đít mới miễn cưỡng tiến vào tâm không tạp niệm vậy mà thằng cha này cứ thế tiến vào, người so với người thật muốn điên tiết lợn.
Tâm không tạp niệm thần du thiên địa là một trạng thái lý tưởng để tu luyện, lĩnh ngộ…vv, trạng thái này tuy không thuộc loại chỉ có thể ngộ không thể cầu, nhưng không phải bất kì người tu tiên nào cũng có thể tiến vào dễ dàng, có người đi trên tiên đạo mấy chục năm trời số lần tiến vào trạng thái tâm không tạp niệm cũng chỉ đếm được trên hai bàn tay mà thôi, càng không nói đến việc thần du thiên địa cao cấp hơn một chút.
Con người từ khi sinh ra trên thế giới này bất kì ai cũng phải có thất tình lục dục, đó đã là một loại bản năng của nhân loại, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng không tránh khỏi quy luật này, khi nó đói nó sẽ đòi ăn, khi nó vui nó sẽ cười, khi nó đòi hỏi mà không được đáp ứng nó sẽ khóc…vvv, đó đều là thể hiện của thất tình lục dục, người tu tiên xét về bản chất vẫn là từ nhân loại nhỏ yếu mà đi lên đương nhiên sẽ kế thừa bản năng nguyên thủy của người phàm, mọi suy nghĩ ý niệm đều từ bảy loại tình cảm và sáu loại dục vọng này mà ra, cho nên một người bình thường muốn tiến vào trạng thái tâm không tạp niệm vô cùng khó, càng không nói đến người tu tiên thất tình lục dục đã được phóng đại theo tu vi của họ mạnh hơn người phàm vô số lần, muốn tiến vào thì càng là khó trong khó!
Việc Lâm Đĩnh có thể dễ dàng tiến vào trạng thái này cũng là có quan hệ rất lớn đến lần ngộ đạo trước, nếu hắn không lãnh ngộ được đạo của mình, không cô đọng được đạo tâm thì hắn cũng không có khả năng phản phác quy chân trở về bổn nguyên như thế!
Tu tiên chính là truy cầu trường sinh, truy cầu lực lượng…vv nói trắng ra chính là theo con đường thỏa mãn dục vọng của bản thân, nhưng dục vọng của con người là vô tận, khi người tu tiên tu luyện để có được sức mạnh, trường sinh bất tử, thần thông to lớn thì theo đó bảy loại tình cảm và sáu loại dục vọng của họ cũng lớn mạnh lên, người có tu vi càng cao thì dục vọng và tình cảm càng mạnh mẽ, muốn trở về trạng thái phản phác quy chân khó càng thêm khó.

Như đã nói thất tình lục dục chính là bản năng và là bản nguyên của con người, không có nó thì không có nhân loại, người tu tiên muốn vọng tưởng xóa bản năng của chính mình trở thành hình tượng thần tiên ăn mây uống sương gì đó, không vui, không buồn, không tình, không nghĩa quả là một điều đáng cười, nếu ý tưởng như vậy mà thành công thật thì có lẽ toàn bộ tu tiên giới và nhân loại cũng đến hồi diệt vong rồi.
Trở lại chính đề tý như ở trên đã nói thất tình lục dục chính là gốc rễ của con người, muốn ở trong đó mà tiến vào trạng thái tâm vô tạp niệm vô thúc vô cầu thì gần như không thể, chỉ là sự việc không có gì là tuyệt đối, một đứa bé sơ sinh có dục vọng, nhưng dục vọng của nó vô cùng nhỏ bé rất dễ dàng thỏa mãn, đói cho nó ăn muốn ngủ cho nó ngủ…vv, vậy sau khi thỏa mãn toàn bộ thất tình lục dục của một đứa bé sơ sinh, sau đó không phải chính là tâm vô tạp niệm sao?
Khi mọi dục vọng ý niệm đều được thỏa mãn, thất tình lục dục hoàn toàn viên mãn người tu tiên hoàn toàn có thể đạt tới trạng thái tâm vô tạp niệm lý tưởng, nhưng loại này cũng chỉ đạt tới tiểu thừa mà thôi rất dễ sụp đổ, người chân chính đạt tới tâm vô tạp niệm thần du thiên địa đó là phải trở về bản nguyên của chính mình, muốn chiếm hữu thì chiếm hữu, muốn độc ác liền độc ác, muốn tâm không tạp niệm thì không tạp niệm, đạt đến khống chế thất tình lục dục hoàn hảo đó mới là đại thừa, ví dụ đơn giản chính là khi chúng ta còn nhỏ yếu chúng ta để cho bản năng nguyên thủy chi phối, nhưng khi lớn lên chúng ta còn có thể như vậy sao? câu trả lời đương nhiên là…..ta không cần phải nói, người tu tiên vì sao phải trải qua tai kiếp liên miên, lịch lãm tu luyện, cô đọng đạo tâm? mục đích chính là để điều khiển thất tình lục dục rèn luyện ý chí của chính mình đạt đến cảnh giới đại thừa không phải sao!
Trạng thái lúc này của Lâm Đĩnh khá kì lạ, trong thân thể Chư Thiên Tạo Hóa công và Hóa Khí Quyết vận chuyển liên miên vô cùng thông suốt, so với bình thường phải gấp đôi, tâm thần hắn lại khác hẳn, trong lòng Lâm Đĩnh lúc này không buồn không vui, không suy nghĩ không muộn phiền, hắn tuy đang nhắm mắt nhập định thế mà lại có thể nhìn thấy chính bản thân mình, cả cơ thể toát ra từng luồng sáng vàng, dường như tâm thần hắn ở bên ngoài cơ thể đang đứng ở trên cao quan sát một kẻ xa lạ vậy.
Nếu là bình thường nhìn thấy cảnh này có lẽ anh chàng đã sung sướng hét toáng lên bắt đầu tính toán mỗi ngày có nên lại gần phòng tắm nữ tu luyện công không, sau đó có bao nhiêu nước dãi liền bắt đầu ào ạt chảy ra, chỉ là ở cái trạng thái chết tiệt vô dục vô cầu này hắn lại không thể nảy ra ba cái ý tưởng mang tính sáng tạo vậy mới đau chứ!

Tâm thần hắn thoát ra khỏi thân thể cũng không tự sướng lâu chỉ nhìn qua đôi chút rồi bắt đầu quét một vòng bốn phía xung quanh, trong bán kính trăm mét là một màu tối om nhưng ở xa hơn nữa lại có rất nhiều điểm sáng đủ màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng..vv tâm thần hắn không tự chủ được bị kéo về phía đó và bắt đầu phân tích công dụng của từng điểm sáng, thì ra những màu sắc từng người phát ra bị Lâm Đĩnh nhìn thấy dưới trạng thái thần du thiên địa chính là liên quan đến công pháp tu luyện của họ, màu xanh chính là mộc hoặc thủy, màu đỏ là hỏa…vv sau khi đã biết rõ công dụng của những quầng sáng này Lâm Đĩnh cũng không dừng lại lâu liền tiến về nơi có những quầng sáng dày đặc chói mắt nhất, trong đó có một quầng sáng màu đỏ tươi như máu xuyên thấu đất đá bốc lên tận trời cao, những quầng sáng khác đều phải đứng cách xa một khoảng vô cùng bắt mắt.
Dưới một ý niệm tâm thần Lâm Đĩnh bất chợt xuất hiện cách nó chỉ vài mét, khi Lâm Đĩnh nhìn xuống liền thấy ngọn nguồn phát ra vầng sáng màu máu huyết chói mắt này lại là một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trong một huyệt động có lẽ là tu luyện, người này vóc người cao gầy, trên thân khoác một bộ giáp đen sì dữ tợn làm cho hắn trông có vẻ to con hung ác hơn một chút, khuôn mặt thanh tú, mày kiếm vắt cao, mái tóc đen xì cứng cỏi đâm tua tủa bốn phía, bình thường có thể tính là đẹp trai chảy nước, chỉ là một vết sẹo dài đáng sợ vắt ngang từ bên tai kéo xuống tận cằm đã phá hủy toàn bộ diện mạo, một thằng cha mặc áo giáp đen khắc họa dữ tợn mặt ăn một sẹo đã thế xung quanh người còn có một quầng sáng như máu huyết lưu động, có nhìn thế quái nào cũng chả phải là người tốt trong truyền thuyết.
Khi đang chuẩn bị quan sát kĩ hơn vô tình tâm thần Lâm Đĩnh va chạm vào luồng sáng quanh người của tên kia, đột nhiên hắn ta mở bừng mắt, cái khoảnh khắc thằng cha giáp đen mở mắt ra, Lâm Đĩnh cảm thấy đó không phải một đôi mắt của con người mà là hai cái đèn pha thì đúng hơn.
-Vâng thưa quý vị đấy là lần cuối cùng tôi thấy anh ấy lảng vảng quanh đấy.
Ở cách đó năm trăm mét Lâm Đĩnh đang nấp trong ảo ảnh toàn thân bỗng run lên, bất chợt phun ra một ngụm máu tươi sau đó đổ vật ra đất, hai tay ôm lấy đầu trông vô cùng thống khổ, trong đầu hắn lúc này là một mảng hỗn loạn, cảm giác như bị ai đó cho vào máy ly tâm xoay vài trăm vòng sau đó lôi ra, hắn đang nằm nhưng cả thiên địa ruột gan dường như đang dịch chuyển vậy, cái cảm giác đó tuyệt đối không dễ chịu gì, phải mất một lúc lâu tâm thần Lâm Đĩnh mới khôi phục được một chút, miễn cưỡng ngồi dậy vận công điều hòa thân thể, sau vài chục vòng chu thiên hắn mới có thể bình ổn được khí huyết đang bốc lên trong người nhưng đầu óc vẫn còn ong ong không cách nào bài trừ.

-Sách linh tại sao lại như thế này?
-Hừ còn tại sao nữa vừa rồi ngươi nhập định vô tình tiến vào trạng thái thần du thiên địa, kẻ có tu vi sơ nhập tu giả tiến vào trạng thái này có bị mạnh mẽ đánh tan cũng không sao, cùng lắm đầu óc hơi đau tý thôi là hết, nhưng ngươi mới có tu vi Phàm Cảnh tầng bảy linh thức chưa thể ngưng thực ngoại phóng mà dám thi triển thần du thiên địa đi dò xét kẻ có tu vi hơn xa ngươi, bị như vậy là còn nhẹ vô cùng may mắn rồi đã là vạn hạnh trong bất hạnh, đáng lý ra khi tâm thần ngươi bị chấn tan thì ý thức phải mất hết biến thành người thực vật mới phải ta cũng không giúp gì được, tưởng lần này chết chắc rồi ai ngờ ngươi chỉ bị choáng váng tý chút, hài! đúng là số *** chó mà!
Lâm Đĩnh nghe thế biết là mình vừa dạo quanh một vòng trước mặt diêm vương mồ hôi lạnh ứa cả ra, hắn thầm rủa cái trạng thái du thiên du địa gì đó cả vài trăm lần, rõ ràng là ông có muốn đâu tự dưng xém tý mất mạng lãng xẹt, từ nay về sau cứ thành thật tu luyện bình thường thì tốt hơn à nha, mấy cái mộng du gì đấy để thằng tài đức hơn hưởng đi.
Vừa mới suy nghĩ độc ác một tý mà đầu óc lại đột nhiên choáng váng, Lâm Đĩnh liền hoảng sợ không dám nghĩ lung tung nữa, tập trung vận công cố tu phục tinh thần bị tổn thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.