Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 79


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 79:

 
Chương 79: Mộng hồi (8)
 
“Hoắc Trọng Lâu, anh nói đi?”
 

Tần Khả vừa dứt lời, ba người nhà họ Tần lập tức ngây người. Người đứng ngay trước mặt Tần Khả là Tần Yên trong lòng lộp bộp hai tiếng, không hiểu sao đột nhiên sinh ra một dự cảm bất an.
 
Nhưng Ân Truyền Phương thì không nhạy bén, cũng không có đầu óc như con gái mình. Sau vài giây ngây người, ba ta lập tức hưng phấn, vì trong mắt bà ta, ở Hoắc gia mà dám bất kính đến mức gọi thẳng tên Hoắc Trọng Lâu, Tần Khả đúng là đang tự tìm đường chết.
 
Như vậy không cần bọn họ nhọc lòng, Hoắc Trọng Lâu cũng sẽ không chấp nhận một người vô lễ như Tần Khả, đuổi nó ra khỏi Hoắc gia.
 
Như sợ Hoắc Trọng Lâu không nghe thấy câu nói kia của Tần Khả, bà ta thu lại tia hưng phấn dưới đáy mắt, cất cao giọng lạnh lùng nói:
 
“Tần Khả! Mày đúng là không biết lễ nghĩa gì! Cậu Hoắc nói thế nào thì cũng là đại thiếu gia Hoắc gia, lại là anh rể tương lai của mày, sao mày dám gọi thẳng tên cậu ấy như vậy!? Mau xin lỗi cậu Hoắc, nhân lúc cậu ấy chưa nổi giận thì cút… thì đi càng xa càng tốt!”
 
Ân Truyền Phương nói xong, đắc ý thỏa thê quay lưng lại với Hoắc Trọng Lâu, lạnh căm căm nhìn Tần Khả.
 
Bà ta chờ mong nhìn thấy phản ứng Tần Khả hốt hoảng thất thố của Tần Khả, nhưng đã thất vọng. Đứa con gái sau khi tới Hoắc gia tính tình đã thay đổi 180 độ, trên mặt cô không có chút gì là sợ hãi, trái lại so với lúc trước càng thêm bình thản.
 
Thậm chí còn có ý cười như có như không.

 
Ánh mắt cô nhìn về ba người nhà họ Tần giống như đang nhìn mấy tên hề, lạnh nhạt trào phúng.
 
Ân Truyền Phương rốt cuộc không giữ được sắc mặt nữa.
 
Bà ta định nói tiếp gì đó, bất ngờ lại nhớ đến một chuyện.
 
——
 
Rõ ràng tất cả người trong Hoắc gia đều nói đại thiếu gia là người tính tình nóng như lửa, vui giận bất thường, vì sao nghe Tần Khả gọi thẳng tên mình, đến giờ hắn vẫn không có phản ứng gì?
 
Chuyện này quá khác thường!
 
Ân Truyền Phương cắn răng, quay lại nhìn Hoắc Trọng Lâu nãy giờ không nói lời nào.
 
Hắn vẫn đứng ngay sau lưng Tần Yên.
 
Chiếc mặt nạ hồ ly trắng tạo cảm giác không hài hòa với thân phận che khuất tất cả biểu cảm trên mặt hắn, chỉ lộ ra đôi con ngươi đen sậm.
 
Đến khi xoay người lại Ân Truyền Phương mới biết, đôi mắt ấy rõ ràng đang nhìn chính mình.
 
Mang theo giận dữ ngồn ngộn mà lạnh lẽo.
 
“…!”
 
Sống lưng bà ta toát một tầng mồ hôi lạnh.
 
Những lời khích bác ra đến miệng lập tức nuốt ngược trở về, một chữ cũng không dám thốt ra. Bà ta cúi đầu, tròng mắt xoay chuyển liên tục, cố gắng nhớ lại xem câu nào của mình chọc giận Hoắc Trọng Lâu.
 
Nhưng hoàn toàn không tìm ra đáp án.
 
Mà lúc này.
 
Hoắc Trọng Lâu rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt lạnh như băng khỏi Ân Truyền Phương, chuyển sang nhìn Tần Khả.
 
Đứng ngay trước sopha, cô không sợ sệt không lùi bước, cái cằm xinh đẹp khẽ nhướn, yên lặng nhìn hắn.
 
Cô tin tưởng hắn như thế ư.
 
Hoắc Trọng Lâu thầm thở dài trong lòng, im lặng cất bước đi vào sảnh chính.
 
Hắn dừng lại bên người Tần Khả, rũ mắt nhìn cô.
 
“Em quyết định rồi?”
 
Giọng hắn khàn khàn, sâu trong đó ẩn giấu sự run rẩy cũng khát vọng chính hắn cũng không nhận ra.
 
“Em chưa từng thay đổi hay dao động.”
 
Tần Khả nói.
 
Đoạn đối thoại không đầu không đuôi vang lên trong đại sảnh, ngoại trừ Hoắc Trọng Lâu, tất cả những người khác đều mờ mịt.
 
Ngay cả Hoắc Cảnh Ngôn cũng nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó liếc ba người nhà họ Tần, mang theo chút thương hại nhàn nhạt.
 
——
 
Tuy không biết ước định giữa Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu, nhưng anh cũng đã đoán được nó là gì rồi.
 
Mà lúc này sắc mặt Tần Yên đã trắng bệch.
 
Kể từ khi Hoắc Trọng Lâu im lặng bước chân vào đại sảnh, ánh mắt không hề liếc qua mình mà đi thẳng về phía Tần Khả, cô ta biết chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

 
Nhìn cuộc đối thoại thân mật giữa Hoắc Trọng Lâu và Tần Khả, cô ta càng chắc chắn suy đoán của mình.
 
——
 
Tần Khả đã nhân lúc cô sơ sẩy không có mặt ở đây mà câu dẫn Hoắc Trọng Lâu!
 
Lửa giận bốc lên như muốn thiêu rụi lý trí của Tần Yên, trên khuôn mặt giảo hoạt lộ ra chút dữ tợn.
 
Nhưng Tần Yên vẫn nhớ hiện tại mình đang đứng ở đâu, càng hiểu rõ so với Hoắc gia ở Tứ Cửu thành, Tần gia bọn họ nhỏ bé không bằng con kiến.
 
Cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Trọng Lâu.
 
Tần Yên nhịn được, nhưng có người lại nhịn không được.
 
“Cậu Hoắc, tôi không hiểu cậu có ý gì?”
 
Tần Hán Nghị từ đầu tới cuối không nói một lời, ra vẻ hiền lành mặc kệ vợ ‘bắt nạt’ Tần Khả, lúc này rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa.
 
Ông ta đi tới giữa sảnh.
 
“… Có gì mà không hiểu.”
 
Hoắc Trọng Lâu nghe được đáp án của Tần Khả, đôi đồng tử đen sậm thoáng run rẩy, hiện tại đã chậm rãi trấn định lại.
 
Sự vui sướng cực độ khi có được thứ mình luôn khao khát nhưng không dám như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực hắn. Hắn cố gắng dằn xuống, không mảy may thể hiện ra ngoài, tự mình hưởng thụ cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp toàn thân.
 
Hoắc Trọng Lâu cởi một nút áo tây trang, thản nhiên ngồi xuống sopha.
 
Dựa lên lưng ghế sopha mềm mại, hắn liếc mắt về phía Tần Hán Nghị vừa mở miệng.
 
Tần Hán Nghị bị ánh mắt kia dọa sợ, hai chân vô thức run rẩy.
 
——
 
Tính ra thì, đây là lần đầu tiên ba người nhà họ Tần mặt đối mặt trò chuyện với Hoắc Trọng Lâu.
 
Lúc trước, bất luận việc lớn nhỏ gì cũng là Hoắc Cảnh Ngôn ra mặt thay Hoắc Trọng Lâu, bọn họ muốn gặp hắn cũng không gặp được.
 
Tần Hán Nghị thực sự không ngờ, một người trẻ tuổi như vậy cho dù tính tình nóng nảy như trong lời đồn, nhưng ông ta không ngờ khí thế của hắn lại hoàn toàn đè bẹp mình.
 
Tần Hán Nghị vốn còn tỏ ra kiên cường, sau khi đi tới sopha thì chút kiên cường ấy cũng bay sạch.
 
Nhưng vợ con đang ở phía sau, ông ta chỉ có thể cố căng da đầu mà mở miệng:
 
“Cậu Hoắc, thái độ của cậu hiện giờ thật khiến người ta rất khó hiểu. Chúng tôi không biết dạy con, khiến con bé Tần Khả không hiểu lễ nghĩa mà gân cổ chống đối lại người lớn, mà chúng tôi lại là khách, cho nên mới muốn để Tần Khả về nhà tự cảnh tỉnh lại, đỡ cho ảnh hưởng tới hôn lễ. Nhưng dường như cậu không có ý này?”
 
“Các người đúng là không biết dạy con.”
 
Hoắc Trọng Lâu cười khàn, giọng nói mang chút giận dữ.
 
“Nhưng không phải Tần Khả, mà là đứa con gái thật sự đang đứng sau lưng các người mới đúng?”
 
“…!”
 
Sắc mặt ba người nhà họ Tần khó coi tới cực điểm, nhất là Tần Yên.
 
Ân Truyền Phương đanh giọng nói: “Cậu Hoắc! Cậu nói thế là có ý gì! Lúc trước là cậu kêu Hoắc quản gia tới Càn Thành, nói ái mộ Yên Yên nhà chúng tôi đã lâu, muốn kết làm thông gia với Tần gia! Sao bây giờ cậu lại nói những lời này, chẳng lẽ Yên Yên đã làm gì khiến cậu không vui ư?? Nếu vậy cậu cứ việc nói thẳng, để Yên Yên sửa lại là được!”
 
Hoắc Trọng Lâu: “Sửa?”
 
Hắn bật cười, lắc đầu: “Không cần. Tâm tính cô ta đã thành cái dạng này, tôi thấy cũng hết hy vọng uốn nắn lại rồi. Huống hồ, cô ta không phải kế thừa bộ mặt ích kỷ nham hiểm của các người sao?”
 
“…!”
 
Sắc mặt Tần Yên xanh trắng.
 
Mà Tần Hán Nghị rốt cuộc cũng nổi giận.
 
“Cậu Hoắc, cho dù Hoắc gia ghê gớm hơn Tần gia, nhưng cậu cũng đừng nhục mạ chúng tôi như thế!”
 
Nhưng Ân Truyền Phương lại không nghĩ vậy.
 
Bà ta sắc mặt trắng bệch đứng lặng hồi lâu, giống như không thể chấp nhận ước mơ con gái chim sẻ biến phượng hoàng tan vỡ thành trăm mảnh.
 
Sau vài giây cứng ngắc bà ta cũng phản ứng lại, điên cuồng căm tức nhìn Tần Khả.
 
“Có phải mày không! Có phải mày nói mấy lời bôi nhọ Tần gia trước mặt cậu Hoắc không!? Tao biết mà, thứ ăn cháo đá bát như mày, mày ghen ghét với Tần Yên, cho nên mới châm ngòi thổi gió quan hệ giữa cậu Hoắc và chúng tao, hủy đi cuộc hôn này!”
 
Ân Truyền Phương vừa nói vừa hùng hổ sấn tới.
 
Nhưng không biết từ lúc nào bảo vệ Hoắc gia đã đứng trong đại sảnh, thấy Hoắc Cảnh Ngôn ra hiệu, bọn họ xông tới kéo Ân Truyền Phương đang điên cuồng la lối khóc lóc lại.
 
Ân Truyền Phương phát điên vì mộng đẹp tan tành, bà ta quay đầu cắn một trong những bảo vệ đang lôi mình.

 
Người nọ vì đang ghìm bà ta lại mà không tránh đi, bị cắn trúng hổ khẩu (kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái), anh ta giận dữ tát Ân Truyền Phương một bạt tai.
 
‘Bốp’ một tiếng.
 
Giòn tan vang dội.
 
Ba người nhà họ Tần đồng loạt ngây ngốc.
 
Ân Truyền Phương sau khi hoàn hồn lại thì dường như thật sự phát điên rồi…
 
“Tôi phải tố anh! Tôi phải tố các người!… Các người dám bắt tôi, còn dám đánh tôi!? Tôi phải tố chết các người!!”
 
“Bà Ân, bà đừng hiểu sai sự việc.”
 
Đúng lúc này, Hoắc Cảnh Ngôn bất ngờ bình thản lên tiếng:
 
“Người sẽ bị đưa ra trước bàn thẩm phán, không phải Hoắc gia, mà là Tần gia các người.”
 
Ân Truyền Phương đang la lối phát điên tất nhiên không rảnh để nghĩ về vấn đề này, Tần Hán Nghị sắc mặt đột biến.
 
Ông ta tựa hồ đã đoán ra gì đó, nhưng vẫn cố ôm một tia hi vọng cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
 
“Hoắc quản… Hoắc Cảnh Ngôn, anh nói vậy là có ý gì!?”
 
“Ý của tôi rất đơn giản.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn giơ cánh tay chắp sau lưng ra phía trước, kẹp văn kiện mở ra, đặt trên cánh tay, tay còn lại kéo những trang giấy bên trong xuống.
 
‘Soạt’ một tiếng.
 
Những trang giấy xếp chồng dài chấm đất bị Hoắc Cảnh Ngôn cầm lơ lửng giữa không trung.
 
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười.
 
“Cách đây không lâu Hoắc gia bị mất hai thẻ tín dụng không hạn mức, sau đó chúng tôi phát hiện, hai chiếc thẻ này bị quẹt trộm. Đây, là chứng từ hóa đơn ba vị đã tiêu sài suốt một tuần qua tại Tứ Cửu thành.”
 
“Các người… các người nói dối! Số tiền kia, số tiền kia là các người tự tiêu, chúng tôi chỉ tới làm khách!”
 
“Đúng vậy, nếu không tới Hoắc gia làm khách, làm sao lấy được hai thẻ đen vô hạn mức của thiếu gia Trọng Lâu?”
 
“…!”
 
Mặt Tần Hán Nghị vàng như giấy, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
 
Đến nước này chẳng lẽ còn không hiểu… Cái gì mà bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cái gì mà ái mộ đã lâu mạo muội cầu hôn, cái gì mà mơ mộng hão huyền đu lên tới nhà họ Hoắc ở Tứ Cửu thành…
 
Tất cả đều là giả!
 
Ngay từ đầu đã là cạm bẫy!
 
Tiền là bọn họ tiêu!
 
Nhân viên phục vụ tại các cửa hàng và video giám sát đều có thể làm chứng, bọn họ như châu chấu thấy nhà cái, chỉ biết lao đầu vào tham lam hưởng thụ… còn cả những hóa đơn kia…
 
Mấy ngày này bọn họ tiêu pha không chút kiêng kỵ, đó chắc chắn là món tiền lớn vô pháp tưởng tượng, cũng chắc chắn đủ cho cả ba bọn họ vào tù bóc lịch nhiều năm!
 
Thấy hai vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đã sắp sụp đổ, Hoắc Cảnh Ngôn liếc mắt ra hiệu cho mấy bảo vệ.
 
“ ‘Mời’ bọn họ về phòng, cho họ xem bản hợp đồng mà tôi đã phác thảo, để bọn họ suy nghĩ lựa chọn lợi hại.”
 
“Vâng, Hoắc quản gia.”
 
Dù chống cự thế nào, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương cũng bị dẫn đi.
 
Tần Yên lọt lại sau cùng, ngoại trừ sắc mặt khó coi thì cảm xúc không quá kịch liệt, cô ta đờ đẫn theo sau, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người không nói một lời nào nữa từ sau khi Hoắc Trọng Lâu bước chân vào đại sảnh.
 
“Các người… không, mày với anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?”
 
Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu đồng thời sững người.
 
Hoắc Trọng Lâu mở miệng định nói, chợt thấy người con gái đứng trước sopha cong khóe mắt cười.
 
“Nói một cách khái quát thì…”
 
Cô bất ngờ quay lại, không hề báo trước mà khẽ nhấc mặt nạ của Hoắc Trọng Lâu lên, đặt lên môi hắn một cái hôn phóng túng mà vang dội.
 
Đặt mặt nạ về chỗ cũ, cô đứng thẳng dậy, xoay người.
 
“Chính là quan hệ mà chị đang thấy đấy.”

 
“… Qủa nhiên là mày câu dẫn anh ấy!”
 
Hai mắt Tần Yên đỏ ngầu, không cam lòng trừng Tần Khả.
 
Chỉ là chưa kịp giãy giụa đã bị bảo vệ ‘mời’ về phòng.
 
Tần Khả thu hồi tầm mắt, nhìn xuống người đàn ông thân người hơi cứng đờ ngồi trên sopha, đang dùng ánh mắt vừa phức tạp vừa kiềm chế nhìn mình.
 
“Sao vậy?”
 
Tần Khả mờ mịt chớp mắt, thật sự không hiểu thâm thù đại hận trong mắt hắn là từ đâu mà ra.
 
Hoắc Trọng Lâu trầm mặc vài giây, rồi khàn giọng hỏi: “Vừa rồi em làm cái gì?”
 
Tần Khả tiếp tục chớp mắt.
 
Nhưng lần này, cô nhịn không được mà cười rộ lên.
 
“Ừm… coi như tuyên bố chủ quyền không?”
 
“…”
 
“Anh bất mãn?”
 
Tần Khả phát hiện thói xấu từ trong xương cốt của mình dường như đã bị dáng vẻ này của Hoắc Trọng Lâu khai quật ra hết. Cô mỉm cười trêu chọc hắn:
 
“Nếu bất mãn, em để anh hôn lại nhé?”
 
“…!”
 
*
 
Ba người nhà họ Tần ký xong giấy nợ, vội vã chạy về Càn Thành với khoản nợ ngập đầu.
 
Không còn bọn họ tác quái, Hoắc gia rốt cuộc cũng yên ổn lại.
 
Ngày kết hôn định sẵn ngày một tới gần, Tần Khả vốn cho rằng mình và Hoắc Trọng Lâu sẽ thuận lý thành chương thay thế kế hoạch gốc mà kết hôn, nhưng cô không ngờ là…
 
“Hủy bỏ?”
 
Tần Khả ngơ ngác nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lộ vẻ bất đắc dĩ.
 
“Là thiếu gia Trọng Lâu hôm qua tự mình quyết định.”
 
“…”
 
Tần Khả nghẹn lời hơn mười giây mới tìm về giọng nói của mình.
 
“Hiện tại anh ấy đang ở đâu?”
 
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn chợt lóe.
 
“Thiếu gia Trọng Lâu lúc này hẳn là đang ở bên kia đại dương.”
 
Tần Khả: “…?”
 
Tần Khả: “Anh ấy bị tôi dọa sợ, đào hôn rồi??”
 
Nghe ra ý đùa giỡn trong lời cô, Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư Tần Khả, có lẽ thiếu gia Trọng Lâu chỉ là cần thời gian để chuẩn bị… thời gian hai người quen nhau cũng chưa lâu, lập tức thành hôn không khỏi có chút hấp tấp.”
 
Tần Khả: “…”
 
Chỉ tính riêng đời này, cô và Hoắc Trọng Lâu đã quen nhau gần mười năm, thế này còn tính là ít, vậy trên thế giới này mấy đôi tình nhân kết hôn được với nhau.
 
Tần Khả tất nhiên hiểu đây chỉ là cái cớ, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn không chịu tiết lộ, cô cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ có thể nhịn xuống.
 
Tần Khả biết rõ.
 
Muốn thật sự xóa bỏ tiếc nuối cùng chấp niệm đời này của mình, hôn lễ chỉ là hình thức. Về bản chất, cô phải khiến Hoắc Trọng Lâu hoàn toàn chấp nhận mình, chấp nhận chính hắn, chấp nhận tình cảm giữa hai người mà không mang khúc mắc trong lòng.
 
… Dưa hái xanh không ngọt.
 
Tần Khả tự an ủi bản thân như vậy, cuối cùng xua tan ý nghĩ đuổi sang bên kia đại dương trói người mang về.
 
Có điều cô tuyệt đối không ngờ, Hoắc Trọng Lâu vừa đi là biến mất liền sáu tháng, hoàn toàn bặt vô âm tín, Hoắc Cảnh Ngôn cũng không chịu hé lấy một lời.
 
Tần Khả bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi.
 
Trong sáu tháng chờ đợi, cô cũng không nhàn rỗi mà tất bận công việc của sáu tháng này.
 
——
 
Đời này, Tần Khả bị Tần Yên lừa sửa nguyện vọng, vào trường cấp ba nghệ thuật, về sau được người tìm kiếm ngôi sao lựa chọn, ký hợp đồng với một công ty giải trí cỡ trung, trở thành nghệ sĩ hợp đồng.
 
Nhưng đúng như lời Ân Truyền Phương nói, một nhân vật nhỏ bé không bối cảnh không quan hệ, không am hiểu đối nhân xử thế uốn mình theo người, ngoại trừ khả năng nhảy mua ra thì khả năng diễn xuất cũng không nổi bật.
 
Cho nên lăn lộn mấy năm trong giới vẫn cứ là nhân vật vô danh.
 
Nhờ sở trường đặc biệt về nhảy múa, cô có cơ hội làm thế thân trong một vài cảnh nhảy múa của mấy bộ phim truyền hình, cũng nhờ vậy mà từng hợp tác ngắn hạn với không ít ngôi sao lớn trong giới.
 
Cơ hội lần này cũng thế.
 
Hơn nữa đối tượng hợp tác lần này, trùng hợp còn là người mà cô quen biết.
 

——
 
Tề Điềm.
 
Cô ta là minh tinh được Tống Thanh Trác nâng đỡ, hai người gặp nhau trong ‘show học bá’.
 
Có điều khiến Tần Khả bất ngờ là, đời này Tề Điềm lên như diều gặp gió, thời điểm hiện tại miễn cưỡng coi như tiểu hoa lưu lượng tuyến một.
 
Lần này không biết thổi gió bên tai kim chủ nào, thổi ra được vai nữ chính trong một kịch bản cải biên từ tiểu thuyết mạng Tấn Giang.
 
Tần Khả vào đoàn phim gần hai tháng, chứng kiến hết thói xấu của cô nàng.
 
Cũng may, rốt cuộc cô cũng chịu đựng được đến cảnh quay cuối cùng của mình vào cuối tháng này.
 
——
 
Hợp đồng kết thúc, cô sẽ nhận được một số tiền thù lao xa xỉ. Khoản tiền ấy cũng đủ để cô giải quyết vấn đề chi tiêu của mình suốt một thời gian dài mà không cần dựa vào Hoắc gia.
 
Tần Khả nghĩ, sau khi lấy được khoản thù lao, cô cần phải xin phép nghỉ ngơi để đền bù tổn thương tinh thần ở đoàn phim suốt hai tháng vừa qua.
 
Ôm tâm lý ấy, Tần Khả kêu tài xế dừng xe.
 
“Cho tôi xuống ở đây là được rồi.”
 
Tài xế bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Tần Khả từ kính chiếu hậu.
 
“Tiểu thư Tần Khả, Hoắc quản gia dặn tôi phải đưa cô tới tận cổng thành điện ảnh. Mỗi lần cô cứ làm thế này, Hoắc quản gia mà biết nhất định sẽ trách tôi.”
 
Tần Khả xua tay.
 
“Không đâu. Nếu anh ấy trách, chú cứ kêu anh ấy tới tìm cháu.” Ngừng một lát, Tần Khả nói: “Hơn nữa không phải cháu muốn làm khó chú, mà là chiếc xe này thật sự quá bắt mắt.”
 
——
 
Ngồi xe sang Rolls Royce đến đoàn phim để đóng thế thân, nếu để đồng nghiệp phát hiện, bát cơm này của Tần Khả khéo không giữ được mất.
 
Tần Khả nhân lúc không ai chú ý len lút xuống xe, chờ xe lăn bánh rời đi cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào trong thành điện ảnh.
 
Nếu không phải vì gần trang viên Hoắc gia ngay đến cả một trạm xe bus công cộng cũng không tìm thấy, cô đã chẳng cần mạo hiểm thế này.
 

 
Tới đoàn phim, Tần Khả phát hiện bầu không khí trong đoàn hôm nay náo nhiệt khác thường.
 
Hình như đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
 
Tần Khả kéo người bạn mới quen trong đoàn dò hỏi.
 
Người nọ kinh ngạc nhìn Tần Khả.
 
“Cậu chưa nghe nói gì sao? Đoàn phim chúng ta có thêm người đầu tư, rót vào một khoản tương đối khả quan. Các khoản dự toán lúc trước phải chắt chiu ra sao cậu cũng biết đấy, vị kim chủ kia vừa tới, bọn họ mừng phát điên.”
 
Dừng một lát, người nọ lại thấp giọng nói:
 
“Chế tác từ sáng sớm đã chạy đi đón người ta rồi, kêu mọi người phải hào hứng lên, phải đề nhà đầu tư nhìn thấy tinh thần hăng hái của đoàn phim chúng ta, không được ủ dột nặng nề.”
 
“… Thì ra là thế.”
 
Tần Khả bật cười.
 
“Hơn nữa cậu có thấy không, cô nàng tiểu thư Tề Điềm ngày thường sét đánh không dậy đủng đà đủng đỉnh tới muộn, hôm nay cũng tới sớm đấy. Buổi sáng không có cảnh của cô ta, còn ở đó mà làm màu…”
 
Người nọ bĩu môi, mắt lộ vẻ khinh thường.
 
“Tớ thấy rõ ràng cô ta đang tính câu dẫn kim chủ mới.”
 
“Được rồi, đừng hóng chuyện nữa.
 
Tần Khả cười đẩy cô nàng.
 
“Còn không mau đi chuẩn bị trang điểm đi? Cẩn thận lát nữa người trang điểm lại xử cậu.”
 
Diễn viên phụ hay thế thân như Tần Khả tất nhiên không có phòng trang điểm riêng. Tần Khả là thế thân của nữ chính, đãi ngộ cũng tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là không phải ngồi trang điểm bên ngoài mà thôi.
 
Cô cùng nhóm diễn viên phụ cùng chen chúc nhau trong một phòng trang điểm nhỏ.
 
Cửa phòng mở ra, một nhóm người ùa vào kèm theo chút ồn ào náo động, Tần Khả vừa mới trang điểm mắt xong.
 
“Đây là phòng trang điểm phụ của chúng tôi, tôi dẫn ngài vào trong tham quan.”
 
“…”
 
Giọng nói nịnh nọt của nhóm chế tác truyền đến, người trang điểm thu tay lại, Tần Khả rốt cuộc cũng có thể động đậy.
 
Cô ngước mắt lên, sau đó sững sờ.
 
Trong gương, người nọ đứng sau lưng cô, dưới ánh đèn có chút mơ hồ, khuôn mặt kia…
 
“Hoắc Tuấn!?”
 
Tần Khả hô lên thất thanh.
 
Ngay sau đó, cô nghe tiếng người nọ cười khàn:
 
“Thì ra em vẫn còn nhớ.”
 
“Anh là Hoắc Trọng Lâu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.