Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 78


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 78:

 
Chương 78: Mộng hồi (7)
 
Toàn bộ ghế lô lặng ngắt như tờ.
 

Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn về phía cuối sopha. Vị Hoắc đại thiếu gia được đồn thổi là đi du học ở nước ngoài, không may dung mạo bị hủy trong một cuộc tập kích khủng bố, là người có tính cách thô bạo khiến người ta kinh hãi, lúc này lại bị một cô gái thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi đè lên ghế sopha, túm cà vạt ‘cưỡng hôn’.
 
Cảnh này mà truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu kẻ sẽ kinh ngạc rớt kính.
 
Phương Húc Thăng là người lấy lại tinh thần nhanh nhất.
 
Thầm cảm thán một cô gái nhỏ nhắn đơn thuần lại có phong cách hành sự khốc liệt tới vậy. Anh ta vỗ tay, kéo sự chú ý của những người khác trở về, đồng thời bật thiết bị âm thanh hình ảnh trong phòng.
 
“Đừng nhìn nữa, nam nữ yêu nhau người ta chơi trò tình thú, mấy cậu lại nhìn lom lom y như đám nhà quê, ra ngoài đừng có nhận là bạn của Phương Húc Thăng này nữa!”
 
Những người ngồi trong ghế lô tới vui chơi cùng Phương Húc Thăng, tất nhiên không ai là không có đầu óc.
 
Vừa nghe Phương Húc Thăng cho mọi người một bậc thang đi xuống, cả nam lẫn nữa bắt đầu hùa theo cười nói ồn ào, không tiếp tục nhìn chằm chằm về phía hai người nữa.
 
Tiếng nhạc cùng tiếng nói cười ầm ĩ lại vang lên, nhanh chóng nuốt chửng cả phòng.

 
Trong đám nháo nhác, có người mò mẫm ngồi xuống bên cạnh Phương Húc Thanh, tranh thủ cơ hội mời rượu mà ghé lại thấp giọng hỏi anh ta: “Cô gái kia là bạn gái của Hoắc đại thiếu gia ư? Không phải nói là cái gì mà em gái của vị hôn thê sao? Hơn nữa tôi thấy thái độ của Hoắc thiếu ban nãy, cũng không giống bạn gái cho lắm.”
 
“…” Phương Húc Thăng liếc mắt, thấy người vừa hỏi là một trong số những tên bạn nhậu của mình, là phú nhị đại không học hành nghề nghiệp, anh ta nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Cậu quan tâm làm đếch gì?”
 
“Chậc, thì tôi cũng tò mò mà.”
 
“Tò mò?” Phương Húc Thăng hạ thấp giọng, “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, từ lúc cô bé kia bước chân vào, hai tròng mắt cậu đã dính lấy người ta không rời. Tống Thanh Trác, tôi khuyên cậu một câu, cậu điên thật, nhưng Hoắc Trọng Lâu còn điên hơn cậu nhiều. Nếu cậu dám chạm vào cô ấy thật, cậu ta có thể giết cậu đấy.”
 
“…”
 
Nghe ra ý tứ cảnh cáo trong lời Phương Húc Thăng, hai mắt Tống Thanh Trác lóe lên, xấu hổ lùi lại.
 
“Rồi, tôi không động vào người ta được chưa.”
 
Trong góc sopha.
 
Hoắc Trọng Lâu đã sớm lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Hắn thật sự nằm mơ cũng không ngờ, sau khi mình tháo bỏ mặt nạ, Tần Khả chẳng những không sợ hãi hay trốn tránh, ngược lại còn…
 
Hoắc Trọng Lâu vốn muốn đẩy cô ra.
 
Nhưng nhìn thấy hàng lông mi khép hờ run rẩy cùng cánh môi mềm mại gần trong gang tấc như đang mời gọi người chà đạp, con mãnh thú giam cầm quá lâu trong tim hắn rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, nó cắn đứt gông cùm xiềng xích, nhảy bổ ra.
 
Xung quanh là tiếng nhạc ồn ào, Tần Khả khó khăn lắm mới hoàn hồn lại. Hai má cô đỏ bừng ướt át, cảm nhận được Hoắc Trọng Lâu bị mình kìm dưới thân đã mở mắt, bị hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm, Tần Khả rốt cuộc cũng có chút thẹn thùng.
 
Tay nắm cà vạt cứng ngắc buông ra, Tần Khả ngại ngùng muốn lùi lại.
 
Hai luồng hô hấp nóng hổi vừa tách ra, cô chợt cảm thấy sau gáy bị đè nặng, sau đó bị hắn ép tới sát người.
 
Nụ hôn lần này đổi người nắm quyền chủ động thành Hoắc Trọng Lâu, so với nụ hôn trước đó càng thêm kịch liệt.
 
Trong đôi mắt đen sậm là khát vọng đã khổ sở kiềm nén lâu ngày. Giống như đang đi trên sa mạc mênh mông khiến người ta tuyệt vọng, bất chợt gặp một hồ nước trong suốt, hắn kiệt lực khát cầu mỗi hơi thở của cô, tựa như muốn nuốt cô vào lòng, hòa vào xương cốt.
 
Những ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía này khiến Tần Khả ngượng đến bốc cháy.
 
Nhưng cuối cùng cô vẫn không đẩy hắn ra, chỉ vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
 
*
 
Trên xe trở về, tất nhiên chỉ có Tần Khả cùng Hoắc Trọng Lâu.
 

Nhớ lại ánh mắt trêu chọc của Phương Húc Thăng khi tiễn hai người xuống, Tần Khả thật chỉ muốn kiếm cái hố mà nhảy xuống.
 
Không biết qua bao lâu, cô mới bình phục lại trái tim ngại ngùng.
 
Tần Khả nhìn sang bên cạnh.
 
Hoắc Trọng Lâu đã đeo lại mặt nạ hồ ly trắng. Vì bị chiếc mặt nạ che khuất, cô không cách nào biết được vẻ mặt hắn lúc này là gì.
 
Có điều…
 
Từ nụ hôn ban nãy, chắc là cô đã thành công rồi nhỉ?
 
Tần Khả đang thầm suy nghĩ, đột nhiên trong xe vang lên giọng nói.
 
“Cô rất ghét Tần Yên sao?”
 
“…”
 
Tần Khả ngẩn người. Dù không hiểu vì sao Hoắc Trọng Lâu đột nhiên lại hỏi vậy, nhưng cô cũng không gạt hắn: “Tần gia và Tần Yên luôn lừa gạt em, tất nhiên là em không thích bọn họ.”
 
Người nọ bật ra tiếng cười khàn đặc, giọng điệu có chút u ám:
 
“Qủa nhiên.”
 
“… Qủa nhiên cái gì?” Tần Khả có dự cảm không tốt.
 
“Cô chỉ vì muốn trả thù Tần Yên, cho nên mới muốn tôi đá cô ta, cưới cô.”
 
“…” Tần Khả: “?”
 
Tần Khả bị lời này làm nghẹn họng nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi thở dài.
 
Cô cắn răng nói:
 
“Em đã nói đó là lần cuối cùng… nếu anh không tin, vậy em cũng không nói nữa.”
 
Hoắc Trọng Lâu quay sang nhìn cô.
 
Trong đôi đồng tử đen sậm ẩn chứa lạnh lẽo như tự ngược: “Vậy cô nói xem, vì sao cô lại thích tôi? Nếu không phải vì quyền thế của nhà họ Hoắc, không phải vì muốn trả thù Tần Yên… vì sao cô lại thích một thứ quái vật như tôi!?”
 
Âm cuối gằn lên khàn đặc khiến hai tay tài xế đang đặt trên vô lăng cũng khẽ run rẩy.
 
Tần Khả tức điên.
 
Nhưng cô không thể nói rằng vì mình biết thân phận hắn, biết hắn chính là Hoắc Tuấn – người đã xông vào cứu mình.
 
Nếu nói thật với hắn vào lúc này, cho dù hắn không truy cứu cô vì sao lại biết được sự thật giấu sau tầng tầng lớp lớp nghiêm mật, Hoắc Trọng Lâu cũng sẽ cho rằng cô chỉ đang thương hại hắn, muốn báo đáp hắn.
 
Người này tự ti từ trong xương cốt, cũng kiêu ngạo từ trong xương cốt.
 
Chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận thứ tình cảm như bố thí ấy.
 
Làm vậy sẽ chỉ khiến hắn triệt để rời xa cô.
 
Tần Khả siết chặt đầu ngón tay.
 
“Em thừa nhận… ban đầu em tiếp cận anh là vì Tần Yên.”
 
Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn Hoắc Trọng Lâu.
 
“Nhưng em sẽ không vì Tần Yên mà nói dối. Em nói thích anh thì chính là thích anh, không một ai có tư cách khiến em phải nói dối chuyện này!”
 
Thân người Hoắc Trọng Lâu cứng đờ.

 
Hồi lâu sau, hắn dựa người ra sau ghế, nhắm mạnh hai mắt.
 
“… Được.”
 
Giọng hắn khàn khàn.
 
“Tôi cho cô thời gian một ngày cuối cùng để hối hận. Nếu đã thật sự quyết định, đợi ngày mai bình tĩnh lại, hãy nói cho tôi biết lựa chọn của cô.”
 
Tần Khả vốn định từ chối, cô cảm thấy thời gian một ngày là hoàn toàn không cần thiết, nhưng do dự giây lát, vì để Hoắc Trọng Lâu yên tâm, cuối cùng cô chỉ đành nghe theo.
 
Dù sao cũng chỉ có một ngày.
 
Cô đã đợi rất lâu, cũng không vội một ngày.
 
*
 
Buổi tối ngày hôm sau.
 
Tần Khả từ sớm đã ngồi trong đại sảnh nhà chính chờ Hoắc Trọng Lâu trở về.
 
Nhưng chờ mãi không thấy Hoắc Trọng Lâu về, ngược lại lại đợi được ba người nhà họ Tần.
 
“Mấy thứ này để vào phòng chúng tôi, mấy thứ kia thì mang vào phòng Yên Yên đi.”
 
“À còn cái này nữa.”
 
“Nhẹ tay chút! Đừng có làm vỡ, kẻo các người chẳng đền nổi đâu.”
 
“…”
 
Tần Khả trợn mắt kinh ngạc nhìn ba người chỉ huy nhóm người hầu trong nhà, xách túi lớn túi bé hôm nay bọn họ mua được sang tòa kế.
 
Chỗ này… không biết đã càn quét bao nhiêu cửa hàng??
 
Tần Khả vốn đã có ác cảm với ba người này, bây giờ thấy bọn họ quẹt thẻ Hoắc gia, dùng tiền của Hoắc gia mà không hề biết xấu hổ, cô càng cảm thấy ghê tởm cùng cực.
 
Nhìn nhóm người hầu mang đồ đi rồi, ba người kia mới chú ý thấy Tần Khả đang ngồi trên sopha trong đại sảnh.
 
Ân Truyền Phương đang cười xán lạn như hoa cúc, sắc mặt tức khắc lạnh đi mấy độ.
 
——
 
Sau khi lừa được Tần Khả ký tên lên giấy chuyển nhượng tài sản, ba người nhà họ Tần cũng đã xé rách lớp mặt nạ.
 
Nếu không phải hôn sự với Hoắc gia tới bất ngờ, Hoắc Cảnh Ngôn còn nói rõ cả nhà bốn người nhà họ Tần cùng tới Tứ Cửu thành tham gia hôn lễ, bọn họ đã đuổi Tần Khả ra khỏi nhà từ lâu rồi.
 
Lúc này trông thấy Tần Khả, Ân Truyền Phương chỉ như thấy gánh nặng, lại sợ cô sẽ lắm lời nói ra điều gì không nên nói, tất nhiên sẽ không cho cô sắc mặt dễ coi.
 
“Sao mày lại ngồi đây?”
 
Ân Truyền Phương hục hặc liếc xéo Tần Khả, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét muốn ngay lập tức đuổi cô ra ngoài.
 
Tần Khả coi như không thấy, dời tầm mắt khỏi bóng những người hầu vừa rời đi, nhàn nhạt mở miệng.
 
“Dì Ân à, Tần Yên dù sao vẫn chưa gả vào nhà họ Hoắc, các người đã vung tay quá trán thoải mái tiêu tiền của họ… có vẻ không hay lắm đâu?”
 
Xưng hô lạnh nhạt xa lạ kia khiến Ân Truyền Phương và cha con Tần Yên đồng loạt sửng sốt. Hoàn hồn lại, Ân Truyền Phương bực bội nhướn mày:
 

“Mày nói thế là có ý gì! Chị mày gả cho đại thiếu gia nhà họ Hoắc là chuyện sớm muộn, ngày cử hành hôn lễ cũng đã chọn xong rồi, chẳng lẽ chưa phải người một nhà!?”
 
Nói xong, bà ta lại cười lạnh:
 
“À, tao biết rồi, mày đang đố kỵ với Yên Yên, đúng không? Tao nghe người hầu thì thầm to nhỏ với nhau là hai ngày nay mày muốn tới tìm Hoắc đại thiếu gia? Mày đang muốn làm trò gì hả??”
 
Tần Khả nhíu mày.
 
Không cho cô cơ hội mở miệng biện giải, Ân Truyền Phương đã lạnh lùng liếc nhìn cô.
 
“Mày từ bỏ đi thì hơn, người Hoắc đại thiếu gia thích là Yên Yên chứ không phải mày. Mày tranh thủ lúc này nịnh nọt chị mày, tương lai biết đâu Hoắc thiếu sẽ nể tình chị mày mà cho mày miếng cơm ăn. Nếu không chỉ dựa vào một mình mày, không bối cảnh không quan hệ, chỉ dựa vào mấy cái thứ nhảy nhót kia mà muốn vào giới giải trí?”
 
“……”
 
Nghe đến đây, Tần Khả rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười.
 
Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của bà ta quá mức chói mắt, mà sự thật lại càng khiến cô thấy nực cười.
 
“Mày cười cái gì!”
 
Dù trì độn đến mấy, Ân Truyền Phương cũng biết Tần Khả đang cười khinh miệt mình.
 
Tần Khả nhàn nhạt cong khóe môi.
 
“Tất nhiên là cười đám người buồn cười.”
 
“Mày…” Ân Truyền Phương tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Mày cút ra ngoài cho tao!”
 
Tần Khả ngồi trên sopha trong đại sảnh, nghe vậy thì không hề nhúc nhích.
 
“Nơi này là Hoắc gia chứ không phải Tần gia, bà không có tư cách bắt tôi cút ra ngoài.”
 
Ân Truyền Phương cười lạnh, “Nơi này đúng là Hoắc gia, nhưng mày đừng quên nhờ ai mày mới được bước chân vào đây, chúng tao có thể cho mày vào, tất nhiên cũng có thể đuổi mày cút!”
 
“… Vậy sao?”
 
Tần Khả rũ mắt, im lặng mỉm cười.
 
“Hoắc quản gia?”
 
“Bà Ân, lửa giận hơi lớn rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn luôn đứng trên khúc quanh cầu thang, từ trên lầu hai đi xuống.
 
“…!”
 
Sắc mặt Ân Truyền Phương đột biến, vội quay đầu lại. Nhìn rõ người nọ thật sự là quản gia Hoắc Cảnh Ngôn, bà ta thầm kêu khổ một tiếng.
 
——
 
Đến Hoắc gia gần một tuần, bà ta cũng nghe ngóng được từ chỗ người hầu, rằng Hoắc Cảnh Ngôn trên danh nghĩa là quản gia nhà họ Hoắc, nhưng thực tế cũng là con nuôi của gia chủ Hoắc Thịnh Phong. Ở ngay trước mặt anh ta giơ nanh múa vuốt, quả thực không phải hành động khôn ngoan.
 
Nghĩ vậy, Ân Truyền Phương vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười.
 
“Hoắc quản gia, thật ngại quá, con gái chúng tôi không hiểu chuyện, lộ chuyện xấu trong nhà, khiến cậu chê cười rồi.”
 
Sắc mặt Hoắc Cảnh Ngôn không hề thay đổi, thong thả từ cầu thang đi xuống.
 
“Bà Ân khiêm tốn quá rồi. Tôi thấy tiểu thư Tần Khả tri thư đạt lễ, cử chỉ hành sự có chừng mực, cũng không có vẻ gì là không hiểu chuyện.”
 
“…”
 
Ba người nhà họ Tần biến sắc.
 
Nói Tần Khả tri thư đạt lễ, cử chỉ hành sự có chừng mực vốn không có gì, nhưng đặt vào tình huống lúc này, sau mấy câu lời qua tiếng lại giữa Tần Khả và Ân Truyền Phương, ba người nhà họ Tần nghe câu này xong cảm giác vô cùng chói tai.
 
Giống như… đang chế nhạo bọn họ không hiểu lễ nghĩa, không có chừng mực.
 
Tần Yên rốt cuộc không nhịn được nữa.
 
Cô ta cúi đầu, ra vẻ áy náy nói:
 
“Xin lỗi Hoắc quản gia, có phải chúng tôi làm ồn đến anh không? Tiểu Khả, em cũng xin lỗi Hoắc quản gia đi, sau này đừng chống đối mẹ như vậy nữa.”

 
“Mẹ?”
 
Khiến Tần Yên ngoài ý muốn chính là, đứa em gái yếu đuối hôm nay đột nhiên không còn nghe lời mình nữa.
 
Người con gái ngồi trên sopha hơi nhướn cằm, trào phúng nhìn ba người.
 
“Bà ta là mẹ chị, không phải mẹ tôi. Bà ta không xứng.”
 
“Mày!”
 
Thấy Tần Khả chuẩn bị vạch trần mấy việc không hay trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn, Ân Truyền Phương tức muốn hộc máu, cũng không kiêng nể gì nữa, sấn sổ xông tới trước mặt Tần Khả.
 
Đúng lúc này.
 
Sau lưng bọn họ.
 
Trước huyền quan rộng rãi, cửa lớn hai cánh đột ngột mở ra, một bóng người cao gầy tiến vào.
 
Ánh sáng sau lưng phác họa một thân đĩnh bạt được tây trang ôm gọn, duy chỉ có chiếc mặt nạ hồ ly trắng là khiến ba người nhà họ Tần đồng loạt sững sờ.
 
Tần Khả cũng hơi bất ngờ.
 
——
 
Người này sao từ công ty trở về cũng đeo mặt nạ?
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Thiếu gia Trọng Lâu.”
 
Tần Yên bất ngờ hoàn hồn.
 
Cô ta kiêng dè liếc nhìn Tần Khả một cái. Khúc mắc giữa Tần Khả và Tần gia không thể để người Hoắc gia biết, bằng không vị Hoắc gia đại thiếu nghe nói là người ái mộ mình sẽ nghĩ thế nào về nghĩ thế nào về gia đình cô ta.
 
Ngộ nhỡ làm lỡ mất chuyện cô ta được gả vào Hoắc gia…
 
Mắt Tần Yên lạnh đi.
 
Lát sau, cô ta cắn răng, hạ quyết tâm đi nhanh về phía người đàn ông đang đứng trước cửa.
 
Thấy tất cả mọi người đều ở đây, Hoắc Trọng Lâu có chút bất ngờ cùng không vui.
 
“Chuyện gì thế này?”
 
Hắn nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn định lên tiếng, bất chợt một bóng người chắn ngang giữa anh và Hoắc Trọng Lâu.
 
——
 
Tần Yên tỏ vẻ áy náy, ánh mắt cũng lộ vẻ buồn bã.
 
“Em xin lỗi, Hoắc thiếu, em gái em tính tình xưa nay không tốt, không ngờ tới Hoắc gia rồi vẫn không chịu yên, lại gây rắc rối cho Hoắc gia và anh.”
 
Ngừng một lát, cô ta quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Tần Khả vẫn bình thản ngồi trên sopha.
 
Cơn giận xẹt qua đáy mắt Tần Yên.
 
“Tần Khả, em về Càn Thành đi, hôn lễ của chị với Hoắc thiếu em không cần tham gia nữa!”
 
“…”
 
Tần Khả khẽ bật cười, đứng dậy, ngữ điệu có chút trào phúng.
 
“Chị quyết định ư?”
 
Sắc mặt Tần Yên hết sức khó coi: “Đây là hôn lễ của chị…”
 
“Nhưng hôn lễ của chị không phải cũng có hai nhân vật chính sao?”
 
Tần Khả dời tầm mắt, nhìn sang người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly trắng.
 
“Hoắc Trọng Lâu, anh nói đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.