Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 80:
Chương 80: Mộng hồi (9)
Tần Khả ngồi cứng đờ trên ghế trang điểm.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm hình bóng người đàn ông bị ánh đèn phòng làm mơ hồ đi phản chiếu trên gương trang điểm, qua một lúc lâu mới chớp mắt, hoàn hồn.
Thì ra…
Biến mất suốt sáu tháng, là vì đi làm chuyện này ư.
Trái tim Tần Khả hơi thắt lại.
Sau khi quen biết Phương Húc Thăng, cô và hắn cũng dần trở thành bạn bè. Một lần rảnh rỗi, Phương Húc Thăng có kể với cô rằng, trước kia anh ta từng giúp Hoắc Trọng Lâu liên hệ với các bác sĩ chỉnh hình và phục hồi mặt ở nước ngoài. Nhưng loại phẫu thuật gần như cả mặt này độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa cả quá trình chuẩn bị, phẫu thuật lẫn phục hồi đều vô cùng đau đớn, chẳng khác nào lặp đi lặp lại quá trình khuôn mặt bị hủy hoại năm xưa vô số lần.
Hơn nữa tỷ lệ thất bại cũng rất cao, nghiêm trọng thậm chí còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng do nhiễm trùng diện tích lớn.
Hoắc Trọng Lâu khi đó lòng như tro nguội, cũng chưa từng để ý người khác nghĩ gì, cho nên đã từ chối đề nghị của Phương Húc Thăng không chút do dự.
Cũng vì thế mà Tần Khả chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt hắn.
Cô tôn trọng quyết định của hắn, tôn trọng tự do của hắn. Quan trọng là, Tần Khả không quan tâm dáng vẻ hắn ra sao, đời trước cô với hắn sớm chiều bên nhau suốt thời gian dài, sau này sống lại, trải qua sinh tử, diện mạo bề ngoài đối với cô từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà quan trọng nhất là, mặt hắn là do cô hủy, cô chỉ có thể càng thêm trân trọng hắn, quan tâm hắn, những vết sẹo kia sẽ nhắc nhở cô rằng người này yêu mình nhiều đến mức nào. Hắn yêu cô không tiếc cả sinh mạng.
Cô thực sự không ngờ, Hoắc Trọng Lâu sẽ đi làm phẫu thuật.
Vì ai, vì nguyên nhân gì, không cần nói cũng biết.
Tần Khả xót xa đứng dậy, xoay người đi ra sau ghế, tới trước mặt Hoắc Trọng Lâu.
Gần sát gương mặt hắn, cô vô thức đưa tay lên, cách tầng không khí mỏng từng chút xuôi theo đường cong khuôn mặt hắn, xuôi xuống dưới.
Khuôn mặt ấy không có khả năng hoàn toàn khôi phục được như ban đầu. Khi nãy cách xa, lại bị ánh đèn trong phòng làm mờ nên cô vẫn chưa nhìn rõ.
Mà hiện tại đứng ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô có thể thấy rõ dấu vết hơi sậm màu trên gương mặt trắng bóc, cùng vết thương cũ bên sườn mặt và vết sẹo nhàn nhạt lưu lại sau phẫu thuật.
Cô không cách nào tưởng tượng sau trận hỏa hoạn ấy hắn đã phải trải qua địa ngục thống khổ ra sao, càng không thể tưởng tượng sau khi trải qua những đau đớn ấy, hắn lại lựa chọn làm phẫu thuật một lần nữa, gánh lên người đau đớn gấp bội phần.
Nhưng chỉ nhìn những vết sẹo này, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến cô như nghẹt thở, ngực và phổi truyền tới từng cơn đau như kim chích.
Nhưng chút đau đớn này, sao so được với những đau đớn mà hắn từng phải chịu?
Trùng tu lại sau khi bị hủy đi phần lớn diện tích mặt, có khác nào lột da tróc xương hết lần này tới lần khác?
Nó đau đớn ra sao… đau đớn đến mức nào?
Bàn tay Tần Khả rơi trên cổ áo hắn, cô theo bản năng siết chặt lấy, nước mắt ngưng kết trong viền mắt đỏ bừng, sau đó ào ạt rơi xuống như dây châu bị đứt.
“Em xin lỗi… Hoắc Trọng Lâu…”
Cô khóc không thành tiếng, gắt gao túm chặt cổ áo hắn, rồi dùng sức mà ôm chặt vòng eo người trước mặt…
“Đều tại em… là em hủy hoại anh… xin lỗi…”
Hoắc Trọng Lâu không dự đoán được phản ứng của cô.
Lúc Tần Khả duỗi tay ra, hắn đã có chút căng thẳng. Khuôn mặt đã đạt được độ phục hồi lý tưởng nhất, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, hắn lo lắng không biết liệu Tần Khả có để bụng hay không.
Nhưng hắn không ngờ, cô lại bật khóc thất thanh.
——
Nhìn vành mắt đỏ bừng cùng những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống của cô, Hoắc Trọng Lâu còn hoảng hơn cả thời điểm nằm trên bàn phẫu thuật.
Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức vươn tay ôm cô vào lòng.
“Sao lại là em hủy hoại anh được? Chuyện này không liên quan tới em… Em cho rằng anh bị hủy dung trong trận hỏa hoạn kia sao? Không phải đâu, là sau này… không may gặp tai nạn ngoài ý muốn…”
“…”
Thấy Hoắc Trọng Lâu cố gắng bịa chuyện để an ủi mình, Tần Khả càng không cách nào kiềm được nước mắt.
Nỗ lực đè xuống khó chịu trong lòng, lí trí quay trở lại, lúc này Tần Khả mới nhớ ra, hiện tại hai người vẫn đang ở đoàn phim, các diễn viên phụ, nhân viên công tác người đến người đi lúc này đều tập trung hết trong phòng trang điểm.
Những người khi nãy vây quanh Hoắc Trọng Lâu tiến vào, đi đầu là chế tác, người nào người nấy sắc mặt vừa bối rối vừa vi diệu đứng im tại chỗ.
Đi không được, không đi cũng không được.
Mở miệng không được, không nói gì cũng chẳng xong.
——
Tần Khả khóc bao lâu, bọn họ đứng một bên nhìn bấy lâu.
Cho dù ở với Hoắc Trọng Lâu nhiều năm, đã không còn da mặt mỏng như trước kia nữa, nhưng lúc này Tần Khả vẫn thấy ngượng chín mặt, màu đỏ trên viền mắt nhanh chóng tràn xuống hai má, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui vào.
Nhưng Hoắc Trọng Lâu thì khác.
Trên phương diện này, hắn luôn là người có ‘thiên phú dị bẩm’, ánh mắt mọi người nhìn mình hắn coi như không thấy, thậm chí coi như xung quanh không một bóng người, hoàn toàn không để bụng.
“Ngài Hoắc…”
Chế tác nhân cơ hội xen vào giữa hai người, trên mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo.
“Cô ấy và ngài là…?”
Hoắc Trọng Lâu giữ chặt Tần Khả đang định giãy ra, bàn tay vẫn đặt trên eo cô không buông.
Hắn nhìn về phía chế tác, nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy là hôn thê của tôi, Tần Khả.”
“Hôn, hôn thê??”
Trán người chế tác lập tức túa đầy mồ hôi lạnh, những người đứng phía sau cũng không đỡ hơn là bao.
——
Mặc dù thấy hai người thân mật, nhưng trong giới giải trí, kim chủ và ‘chim hoàng yến’ của mình còn thân mật hơn thế này nhiều, cho nên bọn họ cũng chỉ nghĩ cô nàng vừa khóc nức nở kia là ‘hoàng yến’ của vị đại kim chủ này thôi, nào ngờ lại được người ta trịnh trọng thông báo là ‘hôn thê’…
Đa số những người ở đây trong đó có cả chế tác đều không quen biết cô gái này, suy cho cùng thì đoàn phim lớn như vậy, bọn họ đâu thể nhớ rõ hết cả từng vai diễn quần chúng nhỏ nhặt.
Nhưng nếu là hôn thê của đại kim chủ, còn tới đoàn phim họ chạy vai quần chúng…
Người chế tác hoàn hồn, cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Thì ra, thì ra là vậy. Thất kính, thất kính rồi. Hôn thê của ngài Hoắc thật sự quá khiêm tốn, vào đoàn cũng được một thời gian dài rồi, vậy mà chúng tôi không ai biết quan hệ của ngài và cô ấy…”
Hoắc Trọng Lâu nghe vậy thì cong khóe miệng.
Hắn hơi cúi người, rũ mắt, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô.
“Tần Tần nhà tôi luôn như thế.”
“Ôi…”
Người trang điểm đứng bên cạnh thấy tạo hình mình bận rộn suốt nửa giờ mới xong bị một trận khóc một trận xoa làm hỏng hết thì quýnh đến độ muốn bật khóc.
Nhưng vì sợ danh kim chủ, nhân viên hóa trang dù giận nhưng không dám nói gì, chỉ đành ấm ức mà nuốt ngược trở lại.
Tần Khả giơ tay bắt lấy bàn tay Hoắc Trọng Lâu đang xoa loạn đầu mình, bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Hôm nay em còn có một cảnh cuối, hay là anh về trước đi?”
Giọng cô vẫn mang chút nghẹn ngào sau khi khóc.
Hoắc Trọng Lâu đau lòng, đầu mày hơi nhăn lại, rõ ràng không muốn để cô làm việc trong tình trạng này.
Hắn ngẩng đầu nhìn chế tác.
“Cảnh gì, nhất định phải quay trong hôm nay sao?”
Chế tác vừa tranh thủ thời gian gọi đạo diễn tuyển diễn viên tới hỏi nhân vật của Tần Khả trong đoàn phim, trên trán lại túa thêm một tầng mồ hôi lạnh.
Nghe thấy Hoắc Trọng Lâu hỏi, ông lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Tất nhiên không cần, tất nhiên không cần, tiểu thư Tần Khả tới lúc nào cũng được, khi nào rảnh thì tới.”
Hoắc Trọng Lâu hài lòng gật đầu.
Tần Khả cực kỳ bất đắc dĩ, cô hạ thấp giọng, hơi nghiêng người nói:
“Hoắc Trọng Lâu, anh đừng làm rộn, đây là công việc của em.”
“Đây là công việc của em, mà anh là ông chủ của em. Cho nên hẳn là em nên nghe theo sắp xếp của anh chứ nhỉ.”
Tần Khả: “…?”
Tần Khả: “Sao anh lại thành ông chủ của em?”
Hoắc Trọng Lâu hùng hồn dõng dạc nói: “Anh là nhà đầu tư của đoàn phim này, hơn nữa là người rót vốn đầu tư lớn nhất thời điểm hiện tại, cũng tức là, lương của mọi người đa phần là so anh trả. Người trả lương không phải ông chủ thì là gì?”
Tần Khả: “…”
Nói rất có đạo lý, cô không tìm được lời mà phản bác.
Hoắc Trọng Lâu nhếch môi, nhìn sang người chế tác đang đứng bên cạnh lau mồ hôi.
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng ư?”
“Đúng đúng đúng, tất nhiên là đúng, ngài Hoắc chính là ông chủ của chúng tôi.” Người chế tác cười nịnh nọt.
Tần Khả thầm trợn mắt.
Nếu nghe theo Hoắc Trọng Lâu sắp xếp, vậy cảnh cuối của cô hôm nay chẳng phải đi tong rồi sao.
Nghĩ vậy, Tần Khả hết cách, cô sa sầm mặt: “Phân cảnh của em chỉ còn lại rất ít, hôm nay quay xong là có thể kết thúc, anh không được làm ảnh hưởng đến công việc của em.”
“…”
Hoắc Trọng Lâu rũ mắt nhìn cô.
Thấy cô thật sự kiên quyết, hắn chỉ đành nhượng bộ.
“Được rồi.”
Hắn thở dài tiếc nuối, lại nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu cô.
“Anh ở đây đợi em. Không được đuổi anh về.”
“Em có thể không đuổi anh về, với điều kiện anh không được ảnh hưởng em làm việc.” Tần Khả nhỏ giọng ‘cảnh cáo’.
Tiền án quấy nhiễu người khác làm việc của người nào đó thực sự không phải ít, Tần Khả không yên tâm hắn chút nào.
Hoắc Trọng Lâu thấy cô phòng bị, hắn bật cười:
“… Được. Anh đồng ý với em.”
Vài phút sau.
Tần Khả đã hối hận.
Hoắc Trọng Lâu quả thực rất ‘phối hợp’, không lên tiếng, không quấy rầy, thậm chí không hề nhúc nhích.
——
Hắn kêu người mang tới một chiếc ghế dựa, đặt ngay cạnh bàn trang điểm của Tần Khả, mắt nhìn chằm chằm Tần Khả được nhân viên trang điểm lại từ đầu.
Ánh mắt nóng rực sáng quắc, trong đó chứa đựng tất cả nỗi nhớ nhung suốt nửa năm không gặp.
Đừng nói là Tần Khả, ngay cả nhân viên trang điểm cũng chịu hết nổi. Trong thời gian trang điểm mắt ngắn ngủi, Tần Khả đã thấy tay người trang điểm run lên mấy lần.
… Cảm giác tai họa quen thuộc.
Tần Khả thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng cũng trang điểm mắt xong, nhân viên trang điểm run rẩy tay ‘xin tha’.
“Phần mắt đã xong rồi. Nhưng mà chị thực sự không làm tiếp được nữa, phần còn lại em nhờ người khác trang điểm nốt nhé.”
“…”
Tần Khả mở mắt, dở khóc dở cười.
“Không sao, làm phiền chị rồi.”
“Không phiền không phiền, là việc chị nên làm…”
Nhân viên trang điểm cười khổ. Nhân lúc quay lưng lại với Hoắc Trọng Lâu, cô hạ giọng thật thấp, nói đùa với Tần Khả:
“Chị chưa từng thấy hôn phu nào dính người thế này đâu, cứ như sợ chớp mắt một cái em sẽ bị cướp đi mất không bằng. Tần tiểu thư, chị phục em đấy, đúng là biết cách dạy!”
Tần Khả không biết nên khóc hay nên cười.
Nhân viên trang điểm đi tìm người khác tới giúp, Tần Khả quay sang nhìn Hoắc Trọng Lâu, quả nhiên thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô thở dài: “Quấy rối bằng ánh mắt cũng là quấy rối.”
“… Anh biết sao được bây giờ.” Thấy không còn ai quấy rầy, Hoắc Trọng Lâu đứng dậy đi tới trước người cô, “Đã nửa năm anh không được gặp em rồi, hôm nay phải nhìn cho đủ.”
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Thôi được rồi, anh nhìn đi.” Vừa dứt lời, cô lập tức cảnh giác ngước mắt, đồng thời giơ tay lên.
Ngón trỏ thon dài trắng nõn đặt lên môi hắn, chặn đứng nụ hôn sắp sửa rơi xuống.
Tần Khả nheo mắt, “Nhìn thì được, nhưng không được tập kích. Lỡ lớp trang điểm lại bị anh làm nhem đi, chị nhân viên trang điểm chắc chắn sẽ liều mạng với anh.”
Hoắc Trọng Lâu tiếc nuối ngồi xuống.
*
Dưới sự ‘giám sát’ của đích thân kim chủ Hoắc Trọng Lâu, hiệu suất của tổ trang điểm hạ thấp chưa từng có.
Một tiếng sau, Tần Khả rốt cuộc cũng bước chân ra khỏi phòng trang điểm, mà nhóm nhân viên hóa trang đã căng thẳng tới mức sắp tróc một tầng da.
Vì có Hoắc Trọng Lâu ở đây, Tần Khả bình thường hầu như chỉ cần quay một lần là qua hôm nay lại NG liên tiếp mấy lần.
Cho đến khi cô không nhịn được nữa mà nhìn hắn khiển trách, hắn mới mỉm cười đầy cưng chiều mà thu lại ánh mắt.
Hắn quay sang người chế tác nãy giờ rón ra rón rén ngồi bên cạnh hỏi mượn một cuốn kịch bản, nhàm chán lật xem.
“Ngài Hoắc, ngài có khát không? Uống ly nước nhé?”
Bên tai chợt vang lên một giọng nói ngọt lịm.
“…”
Thân người Hoắc Trọng Lâu hơi khựng lại, hắn liếc mắt, ngẩng đầu.
Một cô gái cười tươi rói đứng bên cạnh chiếc ghế mềm mà hắn ngồi, trên khuôn mặt cũng có thể coi là xinh đẹp là lớp trang điểm dày đến cộm mắt.
Nhìn cô ta một giây, hắn đã nhìn ra dục vọng giấu trong mắt đối phương.
Hắn nhếch khóe môi, đáy mắt xẹt qua ý cười lạnh lẽo.
“Cô ta là ai?”
Người chế tác điên cuồng nháy mắt với Tề Điềm, nhưng một người bị dục vọng và quyền thế che mờ con mắt nào có chuyện sẽ từ bỏ cơ hội này?
Nghe thấy Hoắc Trọng Lâu hỏi, người chế tác phải cố căng da đầu mà trả lời: “Đây là… đây là nữ chính của phim, tên Tề Điềm.”
“Ồ.” Hoắc Trọng Lâu khẽ hừ một tiếng, thờ ơ lướt qua cuốn kịch bản trong tay, giọng nói thoáng lạnh đi: “Chính là người mà Tần Tần nhà tôi làm thế thân cho?”
Người chế tác: “…”
Người chế tác sắp bật khóc tới nơi: “Thật xin lỗi ngài Hoắc, nếu biết tiểu thư Tần Khả là hôn thê của ngài, chúng tôi cũng sẽ không để cô ấy phải diễn thế thân.”
“Đừng nói thế.”
Hoắc Trọng Lâu cười bâng quơ, tiện tay ném quyển kịch bản đã xem xong lên chiếc bàn bên cạnh, sau khi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo thấy rõ.
“Tần Tần ghét nhất có người lấy danh nghĩa của tôi tạo đặc quyền cho cô ấy. Có thể nghĩ như vậy, nhưng không được phép nói.”
“Vâng, vâng…” Người chế tác chột dạ lau mồ hôi.
Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng quét mắt nhìn Tề Điềm, nụ cười trên mặt cô ta càng lúc càng cứng đờ, đã sắp không duy trì được nữa.
Hắn hừ lạnh.
“Tôi nghe nói, hơn 70% phân cảnh của nữ chính đều do Tần Tần hoàn thành. Là ông chủ của đoàn phim, tôi không thể không hỏi một câu. Nếu như vậy, đoàn phim này còn cần cô làm gì, trang trí sao, hử?”
“…!”
Giọng nói âm trầm khàn đặc khiến Tề Điềm sợ run, sắc mặt trắng bệch, vội vã xua tay nói: “Không… không, ngài Hoắc hiểu lầm rồi, tôi không có, thật, thật sự…”
“Không? Ý cô là tôi bôi nhọ cô?”
“Không, không không… tất nhiên không phải vậy!”
Tề Điềm sợ tới mức lắc đầu như trống bỏi.
Chút lãnh đạm cuối cùng trong mắt hắn rút sạch, hắn lạnh lùng nhìn cô ta.
“Tôi không so đo với cô, vì Tần Tần sẽ không chấp nhặt với loại người như cô. Nhưng cô ấy giỏi nhẫn nhịn, còn tôi thì không… vậy nên, đừng để tôi trông thấy cô nữa… cút!”
Tề Điềm không dám rên một tiếng, hai mắt đỏ bừng ngấn lệ vội vã xoay người bỏ chạy.
Tận mắt thấy Tề Điềm bị Hoắc Trọng Lâu mắng đuổi đi không chút lưu tình, mấy diễn viên nữ còn lại trong đoàn vốn cũng rục rịch vì thân phận quyền thế của Hoắc Trọng Lâu, lúc này tất cả đều im bặt.
Ai cũng không muốn trêu chọc vào vị Tu La này.
Mà lúc này, ánh mắt người chế tác nhìn về phía Hoắc Trọng Lâu cũng mang vẻ nể phục từ tận đáy lòng.
“Ngài Hoắc, tình cảm của ngài đối với tiểu thư Tần Khả…” Chế tác cười cười, giống như đang chọn lọc từ ngữ, sau đó mới nói tiếp: “Đúng là tình sâu như một.”
Hoắc Trọng Lâu không nhìn Tần Khả, tránh làm ảnh hưởng cô đóng phim, nhưng lại chán không có gì làm, nghe người chế tác nói vậy, ánh mắt hắn lóe lên.
“Tôi thích cô ấy nhiều năm, cuối cùng mới được ở bên cô ấy… đương nhiên tôi sẽ trân trọng cô ấy. Bất cứ thứ gì có khả năng ảnh hưởng xấu đến tình cảm của chúng tôi, tôi sẽ bóp nát nó từ trong trứng nước.”
Người chế tác cười đáp: “Người thâm tình như ngài, thời buổi này càng ngày càng hiếm gặp.”
“Bởi vì cô ấy xứng đáng.”
Hoắc Trọng Lâu nhếch khóe môi, đột nhiên quay sang cười nói với người chế tác: “Ông có muốn nghe trước kia cô ấy ưu tú thế nào không?”
Người chế tác: “…?”
Ông ta thầm nghĩ, tôi con mẹ nó dám phun ra một chữ ‘không’ sao?
Ông ta gật đầu lia lịa: “Tôi rửa tai nghe kỹ.”
“…”
Vì thế, khi Tần Khả kết thúc cảnh quay cuối cùng của mình, lặng lẽ đi về phía Hoắc Trọng Lâu, lại thấy hắn đang kể cho chế tác nghe ‘công tích vĩ đại’ về thành tích hồi đầu năm lớp 12 của mình.
Tần Khả: “…”
Mặt Tần Khả đỏ bừng, vội vã nhào lên.
“Kết thúc rồi, đi thôi.”
Hoắc Trọng Lâu đang nói dở câu thì bị cô kéo dậy khỏi ghế.
Chần chừ 0,1 giây, hắn rút danh thiếp của mình ra, đặt lên mặt bàn trước ánh mắt vừa mừng vừa sợ của chế tác.
“Còn nhiều chuyện tôi vẫn chưa kể xong, hôm khác kể tiếp ông nghe.”
Người chế tác: “…”
Thôi khỏi ai đó dẫn vị kim chủ si hán này đi đi.