Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 68


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 68:

 
Chương 68:
 
Nghe Ngôn An trêu chọc, Tần Khả rốt cuộc hạ quyết tâm, giật phắt bàn tay từ chỗ Hoắc Tuấn về.
 

Lòng bàn tay Hoắc Tuấn trống không, thân người hắn cứng đờ giây lát, sau đó nhíu mày nhìn về phía đối diện. Món chính vừa được mang tới, Hoắc Cảnh Ngôn đang cúi đầu nhìn miếng bò bít tết trước mặt.
 
Hoắc Tuấn: “Anh không đi nghỉ tuần trăng mật à?”
 
“…?”
 
Ngay cả Tần Khả cũng ngạc nhiên nhìn Hoắc Tuấn, không hiểu vì sao hắn đột nhiên quan tâm Hoắc Cảnh Ngôn như vậy.
 
Trái lại Hoắc Cảnh Ngôn đã cảm nhận được địch ý rõ rệt khi ánh mắt kia vừa quét tới, anh mỉm cười nói với Tần Khả: “Chậc, có người đang chê tôi ngồi đây cản trở làm người ta không thân thiết với em được.”
 
“…”
 
 Tần Khả đỏ mặt, lúc này mới hiểu ý anh.
 
Sau đó cô lại quay sang Hoắc Tuấn, vẻ mặt không tán đồng: “Hôn lễ của chị Ngôn An và thầy Hoắc vì chuyện của anh mà hỏng bét, chỉ làm qua loa cho xong; trong lúc anh hôn mê cũng là hai người luôn lo lắng, anh không nên tỏ thái độ này với thầy và chị.”

 
Nét mặt lạnh lùng của Hoắc Tuấn cứng đờ.
 
Lát sau hắn quay sang, khóe mắt trùng xuống, hạ giọng hỏi: “Thái độ của anh không tốt sao?”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Hoắc Tuấn sở hữu một khuôn mặt đẹp, nhất là đôi mắt, lúc không cười không giận đuôi mắt sẽ hơi cong lên, nếu không phải vì bình thường vẻ mặt hắn quá hung hãn, khẳng định nó sẽ là đôi mắt hoa đào mê đắm lòng người.
 
Mà một cái trùng xuống rất vô ý kia, khiến Tần Khả thực sự không đành lòng mở miệng trách móc hắn.
 
Thấy cô im lặng, Hoắc Tuấn cho rằng cô ngầm thừa nhận, thân người hắn cứng đờ hai giây, sau đó quay trở về, không nhìn thẳng vào Ngôn An và Hoắc Cảnh Ngôn, nhưng cũng mở miệng nói:
 
“Tần Tần nói đúng, là tôi sai, xin lỗi.”
 
“…!”
 
Ngôn An kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Mà Hoắc Cảnh Ngôn ngày thường luôn bình tĩnh thản nhiên, lúc này nét mặt cũng như dại ra.
 
Trên thực tế, người ngồi kế bên Hoắc Tuấn là Tần Khả cũng chịu ảnh hưởng không kém hai người kia là bao.
 
Với cái tính tình này của Hoắc Tuấn, lại nói xin lỗi Hoắc Cảnh Ngôn…
 
Đừng nói là đầu bị đập hỏng thật rồi nha.
 
Sắc mặt Tần Khả bắt đầu nghiêm trọng.
 
 
Hoắc Cảnh Ngôn cũng vậy. Anh nhíu mày, nghiêm mặt bảo: “Buổi chiều sẽ sắp xếp bác sĩ khám lại cho cậu.”
 
Tần Khả vốn nghĩ Hoắc Tuấn sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng không ngờ hắn sau khi nhíu mày không vui thì lại quay sang nhìn cô.
 
“Em cũng muốn anh làm kiểm tra sao?”
 
“… Hả?” Tần Khả ngơ ngác, sau đó gật đầu theo bản năng, “Kiểm tra sẽ yên tâm hơn.”
 
“Được.”
 
Đầu mày thiếu niên thả lỏng, nhân lúc cô còn đang ngơ ngác, hắn lại bắt lấy ngón tay cô.
 
Hơi ấm quen thuộc trong lòng bàn tay khiến hắn yên tâm trở lại.
 
——
 
“Anh nghe em hết.”
 
“…”
 
Vẻ mặt ba người còn lại phức tạp khó lòng tả xiết.
 
*
 
Kết quả kiểm tra cho thấy não bộ Hoắc Tuấn không có bất cứ vấn đề gì.
 
Nhưng Tần Khả biết, hắn vẫn rất bất thường.

 
Trước kia Hoắc Tuấn chưa từng khắc chế tình cảm của mình đối với cô, cũng chưa từng khắc chế dục vọng của mình.
 
Nhưng giờ lại khác. Từ sau khi tỉnh lại, hắn dường như đang tận lực nói với cô rằng: Đối với hắn, lời cô nói chính là lệnh trời, cho dù trái ngược hoàn toàn với ý muốn của hắn, hắn vẫn sẽ làm theo không chút do dự.
 
Ngoài ra…
 
Lời sấm của Ngôn An đã thành sự thật. Hoắc Tuấn trở nên cực kỳ dính Tần Khả, gần như thành song sinh dính liền thật sự, Tần Khả đi đâu hắn cũng muốn đi theo.
 
Nếu không phải Hoắc Tuấn cao hơn mình quá nhiều, Tần Khả còn hoài nghi liệu hắn có đu lên người mình như koala hay không.
 
Nhưng dù vậy, hắn lại không quá bướng bỉnh.
 
Mỗi lần bị Tần Khả bất đắc dĩ đẩy ra, hắn sẽ lại ôm lấy, lúc nào thực sự chọc Tần Khả bực bội, hắn sẽ không cưỡng cầu, chỉ rũ mắt im lặng đứng một bên.
 
Sự hung tàn hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt đào hoa.
 
Hiện tại Hoắc Tuấn đã tận dụng và phát huy hết ưu thế khuôn mặt đẹp của mình. Nhìn hắn như con chó hoang thui thủi đáng thương ngước mắt nhìn mình, Tần Khả thật sự không đành lòng nặng lời.
 
Tần Khả thật muốn lôi Hoắc Tuấn đưa cho bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa, cô thật sự hoài nghi bọn họ đã sơ ý sót mất bước kiểm tra quan trọng nào.
 
Người này thật không bình thường chút nào.
 
Đúng lúc này, Tần Khả nhận được email thông báo của đại học A, thông báo cho cô một tin vô cùng tốt giúp cô thoát khỏi tình trạng quẫn bách hiện tại.
 
——
 
“Lớp học bồi dưỡng?” Hoắc Tuấn từ sau ghế ngó đầu vào, theo thói quen vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, ôm luôn cả ghế ngồi, dù sao cũng ôm được, hắn không để ý.
 
Tần Khả sau nhiều lần giãy ra bất thành đã hoàn toàn từ bỏ. Cô để mặc Hoắc Tuấn thân mật cọ cổ, tay lướt xem nội dung email lại một lần.
 
Sau đó Tần Khả bật cười.
 
“Xem ra em không thể ở nhà giết thời gian với anh rồi. Theo thông báo trên này, muộn nhất tối ngày kia em phải có mặt ở đại học A.”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày.
 
“Nếu đã là học bồi dưỡng, đợi đến ngày khai giảng không được à? Vì sao bọn họ lại muốn học trước?”
 
Hoàn toàn không thèm che đậy ích kỷ cùng oán niệm.
 
Tần Khả chỉ vào mục thư chính, “Không phải đã nói rõ rồi sao, ‘Nhằm giúp các bạn được cử đi học mở rộng vốn tri thức cấp ba, đồng thời nhanh chóng thích ứng với cuộc sống học tập ở giảng đường đại học.’ ”
 
“Phải học hai tháng, còn lâu hơn mấy học sinh lớp 12 đang ở lại trường… Vả lại sau khi năm nhất khai giảng, các em lại bị chia về các lớp thường?”
 
“Ừm, chắc là vậy đó.” Tần Khả không chắc chắn lắm, gật đầu.
 
“Có thể không đi không?”
 
“Tất nhiên không thể.”
 
“…” Hoắc Tuấn chuyển mục tiêu công kích, trực tiếp túm lấy gốc rễ sự việc: “Trước kia sao anh chưa từng nghe nói đại học A có lớp học bồi dưỡng?”
 
Tần Khả: “Có thể là vì thành tích hồi cấp ba của anh không ổn định, lại thêm cả lịch sử đánh nhau ‘anh dũng huy hoàng’ kia, cho nên vụ cử đi học bồi dưỡng này hoàn toàn không liên quan gì tới anh?”
 
“…”
 
Nghe cô trêu chọc, Hoắc Tuấn cũng không bực bội. Hắn ghé thấp người về trước, nghiêng mặt hôn chóc một cái lên khóe môi cô.
 
Hôn lén xong, giọng điệu còn mang vẻ không cam lòng.
 
“Vậy anh đi cùng em.”
 
Tần Khả giơ tay chỉ chỉ vào bốn chữ ‘lớp học bồi dưỡng’ trên màn hình, trêu đùa: “Đàn anh à, tự trọng.”
 
Hoắc Tuấn: “…”
 
Hoắc Tuấn: “Anh về trường với em chắc cũng được chứ?”
 
Tần Khả ra vẻ kinh ngạc: “Mấy ngày trước không phải anh nói mình không khỏe, muốn ở nhà nghỉ cho khỏe hẳn, cho nên xin nghỉ hai tháng, đến lúc thi cuối kỳ mới đi à?”
 
Hoắc Tuấn: “…”
 
Hoắc Tuấn mặt không đổi sắc: “Không phải anh nói.” Nói rồi, hắn hôn lên mặt cô một cái cho hả giận, Tần Tần càng ngày càng giỏi trêu ghẹo hắn.
 
Thấy Hoắc Tuấn còn muốn sấn người tới, Tần Khả cười cười trốn về sau, không cho hắn đạt được mục đích.
 
Hai ngày sau chính là chủ nhật.

 
Sáng dậy, Tần Khả đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để chuẩn bị đến đại học A báo danh. Có điều trước khi đi, cô còn phải giải quyết nốt một vấn đề nho nhỏ.
 
“Không ai trông thấy đâu.” Hoắc Tuấn đứng trước cửa xe được người hầu mở sẵn, rũ mắt nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả lắc đầu, “Sẽ thấy. Anh là nhân vật nổi tiếng của đại học A, chỉ cần xuất hiện ở phụ cận đại học A cũng đủ bắt mắt rồi.”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn không nói gì, lom lom nhìn cô.
 
Tần Khả dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Cái này không có tác dụng với em đâu, đừng thử nữa. Em không muốn vừa mới chính thức nhập học đã bị nữ sinh toàn trường ghi thù, cho nên anh không cần uổng phí sức lực, em sẽ không đổi ý đâu.”
 
“…”
 
Vài phút sau.
 
Tần Khả mặt không cảm xúc ngồi lên xe đi thẳng tới đại học A, kế bên là người đuổi thế nào cũng không đi, đành phải thả lên xe cho đi cùng.
 
Nhà cũ Hoắc gia cách đại học A không gần, lại thêm cả tắc đường kẹt xe, phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới tới nơi.
 
Giữa đường, Hoắc Tuấn nhìn ngoài cửa xe không nghĩ tới thứ gì, chợt ngẩng đầu nói với tài xế: “Tìm xem gần đây có trung tâm thương mại hay bách hóa nào không, tôi cần mua ít đồ.”
 
Tần Khả: “?”
 
Cô khó hiểu quay sang hỏi Hoắc Tuấn: “Có gì mà phải mua ngay bây giờ?”
 
“Một thứ rất quan trọng.” Hoắc Tuấn chỉ nói vậy, nhưng không tiết lộ là mình muốn mua gì.
 
Theo lời hắn, tài xế rẽ vào một trung tâm thương mại gần đó theo hướng dẫn của thiết bị chỉ đường.
 
Hôm nay là cuối tuần, trung tâm thương mại nào ở trung tâm Tứ Cửu thành cũng rất tấp nập.
 
Hoắc Tuấn mở cửa xuống xe nhưng lại chưa đi, chống tay lên cửa rũ mắt nhìn cô.
 
Tần Khả sửng sốt, “Em cũng phải đi?”
 
“Ừ.” Cuối cùng Hoắc Tuấn cũng chịu tiết lộ, “Anh muốn tặng em một… món quà mừng nhập học.”
 
“?”
 
Tần Khả gần như muốn từ chối theo bản năng, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, cô lại không đành lòng.
 
Cuối cùng chỉ đành xuống xe cùng hắn.
 
Tài xế cũng định đi cùng, lại bị Hoắc Tuấn dặn ngồi trong xe chờ.
 
“Anh muốn mua quà gì?” Tần Khả bị dáng vẻ thần thần bí bí của hắn làm nổi cơn tò mò, sau khi bước chân vào trung tâm thương mại thì dứt khoát hỏi thẳng.
 
Hoắc Tuấn từ đầu tới cuối luôn nắm chặt tay cô không buông, nghe cô hỏi thì quay sang nhìn, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên.
 
Đôi con ngươi đen sậm lấp lánh rạng rỡ.
 
“Em sẽ biết nhanh thôi.”
 
Tần Khả: “…?”
 
Ôi.
 
Dự cảm không lành trong lòng là sao đây…
 
Tần Khả còn chưa kịp tiến hành suy đoán âm mưu của Hoắc Tuấn cùng dự cảm bất an trong lòng, đã bị Hoắc Tuấn kéo tới trước dãy quầy đá quý toàn cầu.
 
Tần Khả sửng sốt, theo bản năng quay sang nhìn hắn, “Anh…”
 
Nữ nhân viên bán hàng thấy tướng mạo Hoắc Tuấn thì hai mắt sáng rực, mặc dù có thấy hai bàn tay đang nắm chặt và chú ý tới Tần Khả, nhưng nhiệt tình của cô vẫn không hề giảm bớt.
 
Nữ nhân viên cười tươi rói tiến lại.
 
“Chào hai bạn, hai bạn muốn mua gì ạ?”
 
Hoắc Tuấn kéo tay an ủi Tần Khả vì ngửi được mùi bẫy rập mà cảm thấy bất an, nghe tiếng thì quay sang.
 
“Nhẫn đôi.”
 

Nữ nhân viên sáng bừng hai mắt, ngay khi hai người bước vào cửa cô đã quan sát trang phục hai người đang mặc.
 
Tất cả đều là mẫu mới ra trong mùa này của các hãng thời trang cao cấp.
 
Thầm đánh giá hai vị khách trẻ tuổi trước mặt một phen, nụ cười nữ nhân viên bán hàng càng tươi như hoa.
 
“Vâng, mời hai bạn đi theo mình.”
 
Cô đi vào trong quầy kính. Tất cả các quầy ở đây đều lắp đèn sáng rực, quầy bày trang sức đá quý cũng không ngoại lệ.
 
Do dự một lát, nữ nhân viên bán hàng hỏi: “Hai bạn muốn nhẫn đôi loại nào ạ?”
 
Hoắc Tuấn không mấy am hiểu về mảng này.
 
“Có gì khác biệt?”
 
“Ừm… Nếu là trang trọng một chút, chẳng hạn như cần dùng cho lễ đính hôn hay kết hôn, chúng tôi nghĩ hai bạn nên lấy nhẫn kim cương.”
 
Nói rồi, nữ nhân viên liếc nhìn về phía cô bé đứng sau chàng trai, vốn tưởng mình nói vậy người ta chí ít cũng khấp khởi vui mừng, nhưng bất ngờ là sau khi nghe cô nói xong, cô bé kia chỉ khẽ nhíu mày.
 
Mặc dù Tần Khả không nói gì, nhưng nhân viên bán hàng cũng đoán được, cô không đồng ý với đề nghị này.
 
——
 
Lẽ nào cô bé này không hài lòng với bạn trai?
 
Nữ nhân viên bán hàng thấy lạ, khe khẽ thở dài lẩm bẩm: Có bạn trai nhan sắc cấp độ hại nước hại dân thế này, từ quần áo tới khí chất cũng đủ biết người ta là cậu ấm nhà giàu, quan trọng nhất là sau khi bước chân vào tiệm, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thẩy thấy cậu ta có tình cảm với cô bé này…
 
Nếu còn không hài lòng thì đúng là lãng phí của trời.
 
Còn chưa kịp phóng ánh mắt khinh thường qua, nhân viên bán hàng chợt thấy cô bé ghé sát lại gần bạn trai mình, hạ giọng xuống thật thấp:
 
“Em vẫn chưa đủ 18 tuổi, còn nửa năm nữa mới tới độ tuổi kết hôn quy định, anh có nhớ không?”
 
“…?”
 
Nhân viên bán hàng ngây người, sau đó không lãng phí ánh mắt khinh bỉ, lập tức phóng lên người Hoắc Tuấn.
 
——
 
Khí chất Hoắc Tuấn vừa nhìn đã biết đang là sinh viên hoặc thậm chí có khả năng đã sắp tốt nghiệp ra trường.
 
Mà nếu cô bé này chưa tròn 18, vậy rõ ràng còn đang học cấp ba, hơn nữa nhìn tư thế thân mật của hai người…
 
Chao ôi, cầm thú.
 
Ánh mắt nữ nhân viên nhìn Hoắc Tuấn càng thêm khiển trách.
 
Hoắc Tuấn chợt cảm thấy đau đầu.
 
Hắn sâu sắc hoài nghi Tần Khả là cố ý làm vậy, ánh mắt nữ nhân viên từ nhiệt tình ôn hòa ban đầu đã chuyển sang phòng bị, giống như nếu phát hiện tình huống có gì bất thường sẽ lập tức báo cảnh sát.
 
Nhưng vì kế hoạch trong lòng, Hoắc Tuấn chỉ đành nhượng bộ.
 
“Nhẫn đôi tình nhân bình thường là được.”
 
Ánh mắt nữ nhân viên bán hàng lúc bấy giờ mới thả lỏng, dẫn hai người sang gian tủ khác.
 
“Đây là cặp nhẫn đôi trơn, rất thích hợp đeo ngày thường. Hai bạn vẫn đang là học sinh sinh viên phải không? Đôi nhẫn này rất hợp với tuổi của hai bạn đấy…”
 
Trong lúc nữ nhân viên còn đang mải giới thiệu, Hoắc Tuấn đã nhanh chóng quét mắt sang một đôi khác.
 
Hắn chỉ tay vào quầy tủ kính.
 
“Cặp nhẫn hình trái tim này, lấy cho chúng tôi xem.”
 
Mắt nữ nhân viên sáng lên.
 
“Các bạn thật có mắt chọn,” Nữ nhân viên khôi phục trạng thái chuyên nghiệp, thái độ lập tức ân cần trở lại, kéo tủ lấy ra cặp nhẫn được chỉ định, “Đây là thiết kế mới của cửa hàng chúng tôi năm nay, số lượng có hạn, với thiết kế mỗi chiếc nhẫn chỉ khắc nửa trái tim, ngụ ý trời sinh một cặp…”
 
Nữ nhân viên còn muốn nói thêm vài câu hoa mỹ, vì mẫu có hạn cũng đồng nghĩa với giá cả thuộc top cao nhất trong cửa hàng, cũng sẽ kéo tiền thưởng của cô lên. Nhưng không đợi cô kịp mở miệng, thiếu niên đã cầm lấy hai chiếc nhẫn ghép lại với nhau.
 
Nhìn chăm chú giây lát, thiếu niên lộ ra nụ cười hài lòng.
 
“Ừm, rất có cảm giác tình nhân.”
 
Nhân viên bán hàng: “…”
 
Nhân viên bán hàng: “??”
 
Tuổi còn trẻ măng, bộ dạng cũng đẹp trai sáng sủa, mà sao cảm giác đầu óc không bình thường cho lắm?
 
Mà Tần Khả lại hiểu tâm tư Hoắc Tuấn nhất.
 
Nhìn cả quầy cũng chỉ có một đôi khiến người khác nhìn vào là biết ngay là nhẫn tình nhân, nếu tách ra đơn lẻ sẽ cảm thấy như thiếu thiếu gì đó.
 
Có như vậy, ý đồ của Hoắc Tuấn khi tặng cô cặp nhẫn này mới đạt hiệu quả tốt nhất.
 
Tần Khả hết sức bất lực.
 
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, cặp nhẫn này quả thật cô đã lập tức nhìn trúng ngay khi bước tới trước quầy. Mặc dù bản chất mục đích khác nhau, nhưng chí ít tâm tư của cô và hắn là trùng khớp.

 
“Món quà mừng nhập học này, em thích chứ?”
 
Hoắc Tuấn dời tầm mắt, quay đầu lại hỏi Tần Khả.
 
Nhìn sự mong đợi trong đáy mắt hắn, mặc dù biết rõ ý đồ của hắn, Tần Khả vẫn cam chịu mà gật đầu.
 
“Ừm, thích.”
 
“…”
 
Đôi đồng tử trong mắt hắn khẽ co lại.
 
Buổi tối đêm hắn tỉnh dậy, ôm người con gái đang ngủ say trong lòng, Hoắc Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều.
 
Tất nhiên cũng bao gồm cả việc: bất kể bằng cách gì, Tần Khả cũng đã mơ thấy giấc mơ đó sớm hơn cả hắn.
 
Có lẽ ngay từ đầu cô không biết hắn là Hoắc Trọng Lâu, cho nên khi biết được thân phận thực sự của hắn, cô đã muốn bỏ trốn, nhưng hắn lại hiểu lầm là vì Hoắc Cảnh Ngôn…
 
Nhưng dù như thế, cuối cùng cô vẫn ở lại bên hắn.
 
Đôi đồng tử hắn khẽ run lên.
 
Lát sau hắn rũ mắt, bật ra tiếng cười khàn đặc.
 
“Tần Tần.”
 
“Hử?” Cô ngơ ngác quay sang, đáp lại tiếng gọi của hắn.
 
Tựa như tâm ý tương thông, ngay khoảnh khắc cô xoay người, Hoắc Tuấn cũng cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi cô.
 
“Em biết không? Anh chỉ yêu mình em thôi.”
 
“…”
 
Cảm nhận được ánh mắt của chị gái bán hàng đối diện, còn có những vị khách và nhân viên khác trong cửa hàng, hai má Tần Khả nhất thời nóng rực lên.
 
Đợi đến khi thanh toán xong, Tần Khả cõng theo cả tá ánh mắt, gần như muốn ngay lập tức đá bay Hoắc Tuấn mà chạy chối chết ra khỏi cửa hàng.
 

 
Tới cổng ngoài đại học A, Tần Khả xuống xe trước, sau khi nhận được lời cam đoan không chủ động đến tìm mình của Hoắc Tuấn, cô mới xoay người đi báo danh.
 
Mà Hoắc Tuấn rảnh rỗi không có gì làm, hỏi bạn học thì biết chiều nay vừa vặn cũng đang có lớp chuyên ngành, vì thế trực tiếp lên lớp luôn.
 
Mấy ngày này không có hắn ‘chống đỡ’, giảng đường vắng đi thấy rõ.
 
Vì thế khi Hoắc Tuấn bất ngờ xuất hiện trong phòng học, ngoại trừ người bạn nhắn tin cho hắn đã sớm biết, những người còn lại đều kinh ngạc muốn rớt hàm.
 
Trên confession của trường lập tức có bài đăng mới.
 
Tất cả những thứ này Hoắc Tuấn đều không quan tâm.
 
Tranh thủ giờ giải lao, hắn ngồi xuống chỗ mà cậu bạn cùng lớp đã giữ sẵn hộ, sau đó thản nhiên lôi di động ra gửi ‘tin nhắn quấy rầy’ bạn gái nhà mình.
 
Vừa mới gõ được mấy chữ, cậu bạn bên cạnh đã tò mò ngó qua hỏi:
 
“Hoắc ca, không phải đang ở nhà dưỡng bệnh sao? Sao đột nhiên lại đi học?”
 
Hoắc Tuấn gửi đi một tin nhắn, đợi nửa ngày không thấy hồi âm, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm di động, rồi mới hời hợt đáp: “Khỏi rồi.”
 
“Vậy thì tốt quá, chuyến này ông bị bệnh, không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.”
 
Bàn phía trước cũng có người ngoái xuống trêu chọc.
 
Từ góc độ người nọ vừa vặn thấy được bàn tay cầm di động của Hoắc Tuấn.
 
Người nọ nhìn một lát, rồi bật cười.
 
“Ế? Hoắc ca, bệnh một trận xong còn đeo cả nhẫn nữa hả? Đi chùa xin nhẫn đổi vận đấy à?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn nghe vậy động tác thoáng khựng lại, đuôi mày khẽ nhướn, tựa hồ rốt cuộc cũng nổi lên chút hứng thú.
 
Hắn đặt di động chưa nhận được tin nhắn trả lời xuống, tay trái giơ lên.
 
“Đẹp không?”
 
Bạn học: “…”
 
Bạn học: Cười quá cmn lẳng lơ, ông đây không dám tiếp lời.
 
Người lên tiếng hỏi đầu tiên cũng bị nụ cười này làm cho choáng váng, gần như ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt thù địch của đám nữ sinh phóng tới.
 
Cậu ta cố căng da đầu, cười nói: “Đeo nhẫn trên ngón áp út tay trái hình như không ổn lắm đâu, Hoắc ca đây là có ý gì?”
 
“Ừ,”
 
Ngẫm nghĩ giây lát, Hoắc Tuấn nghiêm túc đáp: “Giữ trinh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.