Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 67


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 67:

 
 
Chương 67:
 
Hoắc Tuấn bất ngờ mở bừng mắt.

 
Xung quanh rất tối, không nhìn rõ thứ gì, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác để biết mình đang nằm trên một chiếc giường rộng mềm.
 
Còn đây là đâu, bây giờ là lúc nào, hắn hoàn toàn không thể nhận biết.
 
Cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi tuyệt vọng cùng cực, không giống như vừa trải qua một giấc mơ, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy khiếp đảm tới vậy.
 
——
 
Hắn sợ đó không phải mơ.
 
Hắn sợ đó mới là hiện thực chân chính, mà cái gọi là hiện thực hạnh phúc kia chỉ là mộng cảnh hắn tự ảo tưởng ra sau khi phát điên.
 
Đâu là thật đâu là giả, Hoắc Tuấn không dám kiểm chứng.
 

Qua giây lát, hắn chợt cảm thấy bên tay trái mình có gì đó khẽ động đậy. Một thứ gì đó mềm mềm ấm ấm, đang đè trên cổ tay hắn.
 
Tỉ mỉ cảm nhận, dường như còn có hơi thở nhè nhẹ ngưa ngứa.
 
Trái tim Hoắc Tuấn chợt run lên.
 
Ngón tay hắn không kiềm được run rẩy, bàn tay phải không bị gò bó lần mò trong đêm.
 
Một tiếng ‘tạch’ thật khẽ vang lên, chiếc đèn đầu giường bật mở, ánh đèn dìu dịu trút xuống.
 
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn sang tay trái mình.
 
——
 
Người con gái nhỏ nhắn nằm rạp bên tay hắn, cơ thể hơi cuộn lại, hai tay nắm chặt mu bàn tay và cổ tay trái hắn, hơi thở nóng ấm phả lên tay.
 
Đồng tử chợt co rút, đáy mắt gợn sóng.
 
Hô hấp là thật.
 

Độ ấm cũng là thật.
 
Cả nhịp đập trái tim từ da thịt truyền tới, cũng rất chân thật.
 
Trái tim chết lặng vì bị nhấn chìm cảm giác tuyệt vọng, bất giác nhói lên tê tái.
 
Hắn vươn tay khẽ khàng chạm lên mái tóc dài mềm mại của cô, càng cố khắc chế đánh thức cô khỏi giấc ngủ, bàn tay lại càng không nghe lời mà run rẩy kịch liệt.
 
Viền mắt hắn đỏ lên.
 
“Anh xin lỗi…”
 
Thanh tuyết khẽ run rẩy, trái tim hắn cũng run rẩy theo.
 
Hoắc Tuấn chậm rãi lật người dậy, hơi cúi xuống vòng tay ôm lấy người cô. Hắn khép hai mắt, cúi xuống khẽ lên tóc cô một nụ hôn.
 
“Xin lỗi em… Tần Tần.”
 
Hoắc Tuấn thấp giọng nỉ non.
 
Đêm dần về khuya.
 
Hai luồng hơi thở trong phòng chậm rãi vấn vương, quấn quýt, hòa làm một…
 
*
 
Sáng hôm sau, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An là hai người đầu tiên tới phòng Hoắc Tuấn.
 
Trước khi vào phòng hai người còn đang khẽ giọng nói về tình trạng của Hoắc Tuấn, cho tới khi Hoắc Cảnh Ngôn đẩy mở cửa phòng, bắt gặp cảnh tượng trên giường, bước chân hai người không khỏi khựng lại.
 
Hoắc Cảnh Ngôn vô cùng bất ngờ, kinh ngạc quay sang hạ giọng hỏi Ngôn An đứng bên cạnh: “… Tỉnh rồi à?”
 
Ngôn An cũng vừa mới hoàn hồn. Liếc mắt nhìn hai người thân mật ôm ấp trên chiếc giường mềm mại, ánh mắt buông lỏng.
 
Cô mỉm cười, lần đầu tiên sau mấy ngày căng thẳng lo lắng, Ngôn An nói đùa: “Khả Khả ôm chặt vậy rồi, nếu còn chưa tỉnh chắc chắn là ma làm.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn cô đầy bất đắc dĩ.
 
Ngừng một lát, anh lại hỏi: “Vậy chúng ta…”
 
“Ra ngoài trước đi.” Ngôn An nói, “Đừng quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi. Hơn nữa người đầu tiên hai đứa muốn gặp sau khi tỉnh dậy, chắc chắn không phải chúng ta.”
 

Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười bất lực.
 
“Em nói đúng.”
 
“…”
 
Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đạt được nhận thức chung, nhất trí xoay người ra khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, dặn dò người hầu trông coi tầng này không tới quấy rầy hai người trong phòng, xong xuôi hết thảy mới rời đi.
 
*
 
Tần Khả tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nặng nề thì đã sắp tới giữa trưa.
 
Mấy ngày liên tục ngồi canh bên giường Hoắc Tuấn, gần như không chợp mắt phút nào, tối qua cơ thể cô mệt mỏi không thể chống đỡ nổi nữa mới ngủ lịm đi.
 
Trải qua giấc ngủ nặng nề, sau khi tỉnh dậy đầu cô váng vất không biết hiện tại là giờ nào năm nào.
 
Nhưng ngay sau đó lý trí lập tức kéo cô từ trong mê man tỉnh lại. Nghĩ tới Hoắc Tuấn, Tần Khả vội chống tay xuống giường ngồi dậy.
 
Nhưng khi cô vừa khẽ động đậy, đỉnh đầu chợt vang lên một giọng ngái ngủ khàn khàn:
 
“Đừng lộn xộn.”
 
“…!” Thân người Tần Khả cứng đờ. Lúc bấy giờ cô mới nhận ra mình đang được người ta ôm trong lòng, cánh tay săn chắc vòng qua lưng cô, ôm chặt cô vào ngực, lắng nghe nhịp đập vững vừng mạnh mẽ của trái tim.
 
Dường như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn nghe lời của cô, đôi tay kia càng siết chặt, hơi thở ấm nóng khẽ cọ lên cô người con gái trong lòng.
 
Người con trai hai mắt nhắm nghiền không biết đang ngủ hay đã thức, khẽ nỉ non vào tai cô: “… Để anh ôm thêm lúc nữa nhé, Tần Tần.”
 
Tần Khả từ cơn hốt hoảng ban đầu dần lấy lại tinh thần, lúc này mới chắc chắn Hoắc Tuấn đã thực sự tỉnh lại.
 
Cô chớp chớ mắt, kiềm nén cảm giác cay xè ở viền mắt. Cô yên lặng để Hoắc Tuấn ôm mình, lát sau mới nhẹ giọng hỏi:
 
“Anh tỉnh lâu chưa?”
 
“Ừm…” Giọng nói khàn khàn biếng nhác của người nọ kề sát bên tai, có cảm giác hấp dẫn lạ thường. Hắn trầm ngâm giây lát, cuối cùng dứt khoát từ bỏ việc suy nghĩ, rúc đầu vào cổ cô, thân mật hôn lên vành tai cô, “Không biết nữa.”
 
“…” Tần Khả bất lực.
 
Cô khẽ giãy thoát ra, vất vả lắm mới kéo cái cổ bị hôn đến ngứa ngáy của mình cách xa khỏi Hoắc Tuấn, lại bị hắn nhíu mày ôm trở lại.
 

“Chỉ ôm một xíu nữa thôi.” Hắn khẽ làu bàu, giọng điệu đáng thương tội nghiệp.
 
Tần Khả dở khóc dở cười.
 
——
 
Hoắc Tuấn mà đáng thương tội nghiệp?
 
Đừng nói là bị đập hỏng đầu rồi đấy nhé?
 
Dù trong lòng thầm mắng như vậy, nhưng Tần Khả cũng không tránh né nữa.
 
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa. Giọng Ngôn An mang theo ý trêu đùa vọng vào.
 
“Mặt trời lên cao ba thước rồi, các bảo bối, hai đứa định ngủ qua giờ cơm tối luôn đấy hả?”
 
Về phương diện này Tần Khả da mặt cực kỳ mỏng, nghe Ngôn An nói vậy hai má tức khắc nóng bừng, vươn tay đẩy nhẹ Hoắc Tuấn một cái.
 
“Chị Ngôn An lên giục rồi kìa.”
 
Vừa nói xong Tần Khả lại ngẩn người, cô ngẩng lên, ánh mắt hoang mang vô tội nhìn Hoắc Tuấn, “Làm sao họ biết anh tỉnh rồi?”
 
“…” Hoắc Tuấn vùi đầu vào cổ cô bất mãn hừ một tiếng, “Chắc hồi sáng mấy người đó không biết điều mà xông vào phòng.”
 
Tần Khả bất lực sâu sắc.
 
Hai mươi phút sau.
 
Tần Khả và Hoắc Tuấn tắm rửa xong, cùng nhau đi tới phòng ăn ở nhà chính.
 
Khiến cả hai cùng bất ngờ là, người đáng lẽ ra đang đi công tác nước ngoài – Hoắc Thịnh Phong cũng có mặt trên bàn ăn.
 
Hoắc Tuấn nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, kéo Tần Khả ngồi sang một bên.
 
Hắn có thể coi như không thấy gì, nhưng Tần Khả thì không được.
 
Sau khi lấy lại tinh thần, cô lễ phép chào hỏi:
 
“Con chào chú.”
 
“Ừ.” Hoắc Thịnh Phong ngồi tại vị trí chủ vị, tựa hồ không có bất cứ dị nghị gì đối với việc con trai mình nắm tay một đứa con gái kéo tới bàn ăn, thậm chí ông còn ôn hòa nhìn Tần Khả một cái.
 
Đối với việc này, Tần Khả cũng không hề bất ngờ.
 
Đời trước mặc dù không tiếp xúc nhiều với Hoắc Thịnh Phong, nhưng trong ấn tượng ít ỏi của cô về ông, cô cảm thấy tính cách người này, hoặc chí ít là tính cách mà ông thể hiện bên ngoài, hoàn toàn khác hẳn với đứa con trai của mình.
 
So sánh với quyền lực và địa vị của Hoắc gia, người này thoạt nhìn quá mức ôn hòa, trong ấn tượng của mình, Tần Khả chưa từng thấy ông nổi giận bao giờ.
 
Nhưng tất nhiên cô sẽ không ngây thơ cho rằng, Hoắc Thịnh Phong ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài.

 
Tần Khả rũ mắt, lúc này mới nhận ra tay mình còn đang bị Hoắc Tuấn nắm chặt, ngay trước mặt bao nhiêu người đang ngồi trên bàn.
 
Mặt Tần Khả nóng lên, im lặng giãy ra, nhưng lại bị Hoắc Tuấn nắm lại càng chặt.
 
Tần Khả vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.
 
Thấy Hoắc Tuấn hoàn toàn không để Hoắc Thịnh Phong vào mắt, Hoắc Cảnh Ngôn không khỏi nhíu mày. Qua vài giây, anh bình tĩnh mở miệng:
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, ngài Hoắc vì chuyện của cậu mà vội vã trở về.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không nhiều lời, chỉ nói vậy rồi thôi, ánh mắt sâu xa nhìn Hoắc Tuấn.
 
Nhưng Hoắc Tuấn không hề có phản ứng, giống như hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.
 
Tần Khả im lặng.
 
Những chuyện Hoắc Tuấn từng trải qua cô không biết, cũng không tham dự vào, cô cảm thấy mình không có tư cách đứng ra hòa giải, càng không thể ỷ vào tình cảm của Hoắc Tuấn đối với mình mà làm nhiễu mối quan hệ của hắn với mọi người.
 
Phòng ăn nhất thời chìm trong sự im lặng lúng túng.
 
Hoắc Thịnh Phong đưa tờ báo gấp trong tay cho người hầu. Ông quay sang nhìn Hoắc Tuấn, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.
 
“Buổi chiều gọi bác sĩ tới khám tổng quát cho con đi.”
 
Hoắc Tuấn không hề ngẩng lên.
 
Món ăn đầu tiên được đặt tới trước mặt mỗi người, Hoắc Tuấn dùng dao nĩa cắt một miếng bánh khai vị, rồi lại tự nhiên như thường mà đặt nó vào chiếc đĩa trước mặt Tần Khả.
 
Làm xong hết thảy hắn mới bâng quơ đáp một câu: “Không cần, không chết được.” Giọng điệu lạnh nhạt.
 
Nghe cách hắn dùng từ, Hoắc Thịnh Phong nhíu mày, “Con đã hôn mê suốt hai ngày.”
 
“…” Không biết nhớ tới điều gì, con dao trên tay Hoắc Tuấn chợt khựng lại giữa không trung. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, rũ mắt, mở miệng thơ ơ trào phúng: “Ồ, thảo nào bây giờ tôi chỉ muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện.”
 
Hoắc Thịnh Phong sững người.
 
Rõ ràng cũng rất bất lực với đứa con trai duy nhất này.
 
Bữa trưa kết thúc trong im lặng.
 
Sau khi xác định sức khỏe Hoắc Tuấn không có vấn đề gì lớn, sau bữa ăn, Hoắc Thịnh Phong lập tức ra sân bay. Hoắc Cảnh Ngôn quả thực không nói quá, công tác khai thác thị trường ở nước B đang đến thời điểm mấu chốt, ông đã dồn lại rất nhiều việc mà gấp gáp trở về.
 
Hoắc Thịnh Phong đi rồi, không khí trên bàn ăn mới dần thả lỏng.
 
Ngôn An nhìn hai người, ánh mắt lại liếc tới nơi bị mặt bàn che khuất.
 
“Vừa nãy chị đã định hỏi rồi. Hai đứa ngủ một giấc dậy đã thành song sinh dính liền rồi hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.