Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 69


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 69:

 
Chương 69:
 
Tin tức Hoắc Tuấn đeo nhẫn trên ngón áp út tay trái chưa hết thời gian một tiết đã lan truyền khắp trường.
 

Có điều rất nhiều sinh viên đều tỏ thái độ cười cười cho qua.
 
Đeo nhẫn trên ngón áp út tay trái chứng tỏ đã kết hôn, nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra trong trường đại học? Hơn nữa bọn họ vẫn còn nhớ, lần trước hình như cậu hotboy năm nhất này cũng bị đồn là cùng cô bé cấp ba nào đó trùm áo khoác đồng phục trường trung học phụ thuộc đại học A hôn nhau ở sân bóng rổ. Đồn thổi suốt nửa năm, mà đến giờ vẫn chưa từng thấy Hoắc Trọng Lâu thân cận với nữ sinh nào.
 
Cho nên, cũng giống lần trước, tất cả mọi người đều nhất trí coi chuyện này là lời đồn vô căn cứ.
 
Còn về chiếc nhẫn, mọi người đều cho rằng hotboy tính cách khác người, thích đeo nhẫn ngón nào thì đeo thôi, cái này ai quản được.
 
Mà bên kia.
 
Tần Khả đang ở phòng hành chính làm thủ tục nhập học của mình, ở nơi như thế này, cô hiếm hoi bắt gặp được một giáo viên thân thiện hòa ái.
 
Xong xuôi mọi thủ tục, giáo viên kia thân thiết ngẩng đầu hỏi: “Tần Khả này, lát nữa em không bận gì chứ?”
 
Tần Khả không hiểu vì sao thầy lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Dạ không ạ.”

 
“Vậy thì tốt, thầy nhờ một đàn anh hay đàn chị tới dẫn em đi tham quan trường nhé.” Nói rồi, không cho Tần Khả thời gian suy nghĩ hay từ chối, thầy lập tức nhấc điện thoại văn phòng, không biết gọi tới đường dây nào của trường, trực tiếp nối tới ban thư ký hội học sinh: “Thêm một học sinh nữa tới báo danh lớp học bồi dưỡng, các em cử một bạn xuống dẫn em ấy đi tham quan nhé.”
 
Đợi Tần Khả hoàn hồn, giáo viên đã cúp máy, mỉm cười nhìn cô.
 
“Em đợi một lát nhé, văn phòng của hội học sinh nằm ở tầng ngầm thứ hai của tòa này, một chốc sẽ có người tới.”
 
“…”
 
Tần Khả bị hiệu suất làm việc của thầy làm cho nghẹn lời. Nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
 
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”
 
“Không có gì.”
 
Thầy nói không sai, bên hội học sinh có tình nguyện hay không không biết, nhưng tốc độ quả thực rất nhanh.
 
Khoảng ba phút sau khi cuộc gọi kết thúc, ngoài cửa văn phòng hành chính vang lên tiếng gõ nhẹ, một nam sinh dáng người cao gầy tiến vào, “Thưa thầy, em tới đón học sinh lớp bồi dưỡng ạ.”
 
“À, ừ,” Thầy ngẩng đầu, chỉ sang phía Tần Khả đang đứng, “Là em ấy.”
 
Nam sinh quét mắt qua, sau khi nhìn rõ người đứng trong góc, anh ta hơi sững sờ, ngay sau đó hai mắt sáng lên.
 
“Chào em, anh là người phụ trách tới đón em, tên là Ngô Lẫm Đào.”
 
Tần Khả gật đầu, “Em chào anh.”
 
“Em…” Ngô Lẫm Đào dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng không nói gì, anh ta lắc đầu, cười sửa lời: “Vậy em đi theo anh nhé, anh dẫn em đi tham quan trường.”
 
“Làm phiền ạ.”
 
Tần Khả gật đầu, theo sau nam sinh rời khỏi phòng hành chính.
 
Ước chừng đi được khoảng mười mét, Tần Khả ngẩng đầu nói: “Học trưởng.”
 
“Hả?” Ngô Lẫm Đào nghe tiếng thì vội quay đầu lại, “Em muốn hỏi gì hả?”
 
“Không ạ,” Tần Khả lắc đầu, “Em chỉ muốn nói với anh là, trước đây em học ở trung học phụ thuộc đại học A, đã từng sang bên này tham quan mấy lần, cho nên cũng không lạ lẫm lắm… Không cần phiền anh dẫn em đi tham quan đâu ạ.”
 
Ngô Lẫm Đào ngẩn người, vội vàng nói: “Nhưng… Nhưng mà anh nghĩ có một số nơi em không nắm rõ bằng sinh viên trong trường đâu, anh dẫn em đi xem trước đỡ cho sau này xảy ra vấn đề gì…”
 
“Không sao đâu ạ, em có thể tự tìm được.”
 
Ngô Lẫm Đào do dự gãi đầu, sau đó mới chợt nghĩ ra, “Nhưng việc này là trách nhiệm của hội học sinh, năm nào cũng phải làm. Ngộ nhỡ để thầy biết anh không hoàn thành nhiệm vụ, thầy ấy sẽ trách phạt anh mất.”
 
“…”
 
Tần Khả nghẹn họng, người ta đã nói tới nước này rồi, cô còn từ chối nữa thì đúng là quá không nể mặt. Hết cách, Tần Khả chỉ có thể gật đầu.
 
“Vậy làm phiền anh ạ.”
 
Ngô Lẫm Đào cười lộ ra hàng răng trắng lóa, “Không phiền không phiền, đây là việc hội học sinh bọn anh nên làm mà.”
 
Hai mươi phút tiếp theo, Tần Khả bất đắc dĩ phải đi theo đàn anh nhiệt tình thái quá này đi ‘tham quan’ khuôn viên trường rộng lớn.
 
Có điều, biết rõ nguyên nhân đối phương ‘nhiệt tình’, Tần Khả ngoại trừ lễ phép đáp lại mấy câu, còn lại cô không hề cho đối phương bất cứ không gian nào để ảo tưởng.
 
Nhìn đồng hồ thấy đã qua nửa tiếng từ sau khi rời khỏi phòng hành chính, Tần Khả rốt cuộc không kiên nhẫn nổi nữa.
 
“Học trưởng, em mệt rồi, hôm nay chúng ta tham quan tới đây…”
 
“Hả? Em mệt rồi? Không sao, trước thư viện có khu nghỉ ngoài trời, còn vài địa điểm nữa thôi, chúng ta nghỉ một lát rồi tham quan tiếp, sẽ nhanh kết thúc thôi.”
 
“…”
 
Tần Khả cắn răng, trong lòng thầm niệm ‘anh ta không có ác ý vậy không cần làm căng hay kết thù’, rồi mới miễn cưỡng nhịn xuống.
 
Hai người đi tới khu nghỉ ngơi gần đó.
 

Vì là cuối tuần, nhiều sinh viên rảnh rỗi không cần lên lớp, trong khu nghỉ hiện tại cũng khá đông người.
 
Tần Khả và Ngô Lẫm Đào vừa ngồi xuống, chợt cô nghe thấy bàn phía sau có nữ sinh la toáng lên:
 
“Tớ không tin đâu. Nhẫn đeo ngón áp út tức là đã kết hôn, cậu ấy năm nay đã đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật chưa??”
 
Nghe thấy người nọ nhắc đến ‘nhẫn’, trong lòng Tần Khả kêu lộp bộp hai tiếng.
 
Cô lập tức dỏng tai, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên đó.
 
“Tớ cũng nghĩ không có chuyện ấy đâu.”
 
“Đừng nói là kết hôn, cậu ấy nào có giống kiểu đã có bạn gái?”
 
“Nhưng mà các cậu có nhớ, năm ngoái ở sân bóng rổ, Hoắc nam thần xác thực đã kiss một nữ sinh trước mặt tất cả mọi người mà, cái đó tuyệt đối không phải tin đồn nhảm, tớ tận mắt nhìn thấy, khoảng cách lúc đó chỉ cách tớ mười ghế thôi.”
 
“…”
 
Cách đó mấy mét, sống lưng Tần Khả cứng đờ.
 
Chỉ cách mười ghế thôi sao… Vậy hiện tại cô chỉ có thể hi vọng người ta không quá nhạy bén thôi.
 
“Tần Khả…?”
 
Tiếng gọi bên tai kéo ý thức của cô quay về.
 
Tần Khả hoàn hồn, nhìn Ngô Lẫm Đào, “Anh vừa nói gì ạ?”
 
Ngô Lẫm Đào dở khóc dở cười.
 
Hiện tại anh ta đã biết mình và cô bé này hoàn toàn không có chút khả năng nào rồi, cũng không ôm ấp ảo tưởng nữa, chỉ cố gắng hoàn thành bổn phận giới thiệu tình hình cơ bản cho cô.
 
Vừa định nhắc lại lời mình vừa nói một lần, chợt có người vỗ lưng anh ta:
 
“Này, trưởng ban Ngô ở đây làm gì thế?”
 
Một nữ sinh hớn hở thò đầu vào, có vẻ là người quen của Ngô Lẫm Đào.
 
Ánh mắt người nọ quét qua Tần Khả, không khỏi dừng lại hai giây, “Đây là… bạn gái hả? Chậc chậc, xinh nha, chẳng trách giấu kỹ thế.”
 
“Không phải không phải!” Ngô Lẫm Đào vừa nghe xong mặt đỏ tưng bừng, lại sợ Tần Khả giận, vội vàng xua tay phủ nhận, “Em ấy là sinh viên mới của lớp bồi dưỡng, thầy nhờ tôi dẫn đi quanh trường.”
 
“À… Thì ra là thế.”
 
Mắt nữ sinh đảo một vòng, cười hì hì hỏi Tần Khả: “Cô bé, đã có bạn trai chưa? Trưởng ban Ngô của tụi chị được lắm đó, em xem có…”
 
“Lâm Thiến, đừng có nói linh tinh!” Ngô Lẫm Đào có chút nóng nảy.
 
Nhưng sắc mặt Tần Khả lại hoàn toàn bình tĩnh, nghe cô hỏi cũng chỉ nhàn nhạt trả lời.
 
“Cảm ơn chị, nhưng em có bạn trai rồi.”
 
“…”
 
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại chợt sửng sốt.
 
Ngô Lẫm Đào có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ chả trách em ấy bài xích mình như vậy, thì ra là hoa đã có chủ.
 
Nữ sinh tên Lâm Thiến lấy lại tinh thần, cảm thán: “Cũng đúng, em xinh thế này, làm gì có chuyện lên đại học mới yêu đương?”
 
Không biết cô nhớ đến điều gì, lẩm bẩm một câu:
 
“Trai xinh gái đẹp có đôi có cặp hết rồi, đúng là sầu không sao tả xiết.”
 
Nghe có vẻ không phải chị ấy đang nói mình, Tần Khả vừa quay sang nhìn kỹ vẻ mặt đối phương, chợt nghe Lâm Thiến hớn hở hỏi: “Tham quan trường à? Thế có muốn vào trải nghiệm giảng đường đại học không?”
 
Ngô Lẫm Đào: “Còn muốn đi đâu? Bình thường cũng chỉ đứng nhìn từ ngoài là được rồi chứ? Nếu không thì tốn nhiều thời gian lắm.”
 
“Vậy sao được, đây là trình tự tất yếu khi dẫn tân sinh tham quan trường mà!” Lâm Thiến vỗ ngực, “Để tớ dẫn em ấy đi, trưởng ban Ngô bận gì thì làm đi!”
 
Ngô Lẫm Đào lăm lăm nhìn cô, hạ giọng nói: “Cậu thế này tính là mượn việc công làm chuyện tư?”
 
Lâm Thiến giả vờ không hiểu: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tớ với em ấy có duyên, tớ tìm bừa một phòng cho em ấy vào nghe giảng là được rồi!”
 
Nói rồi, không cho Ngô Lẫm Đào cơ hội từ chối, Lâm Thiến ‘cướp’ ngay Tần Khả đi.
 
Ngoài miệng thì bảo ‘tìm bừa một lớp vào nghe giảng’, nhưng Lâm Thiến hiển nhiên là đã có sẵn đích đến, lập tức chạy thẳng sang tòa nhà giảng đường phía Đông khu nghỉ.
 
Dọc đường có trò chuyện với Tần Khả nhưng cũng là hồn phách trên mây.
 
Tần Khả cũng không để bụng.
 
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trôi qua tiết ‘dự thính’ này, rồi kiếm cớ rời đi, nghĩ chắc chị gái thoạt nhìn hồn vía trên mây này sẽ không ngăn cản mình đâu.
 
Nghĩ vậy, Tần Khả thả lỏng hơn không ít.
 
Tâm tình thoải mái này kéo dài rất lâu, đến khi theo Lâm Thiến lên tới tầng 4, tâm tình Tần Khả vẫn rất tốt.
 
Hai người đứng trước cửa một phòng học đối diện thang máy, Lâm Thiến kiễng chân dòm vào trong.
 
Mặc dù đã ra chơi nhưng phòng học này vẫn vô cùng yên ắng, thậm chí không có sinh viên nào rời khỏi chỗ. Ở đại học, tình huống này thật sự rất quái dị.

 
Lâm Thiến quan sát vài giây, sau đó quay lại cười thần bí với Tần Khả: “Tiết này là tiết đại số tuyến tính của một thầy bên khoa vật lý. Thầy ấy dữ lắm, thi thoảng kiểm tra ngẫu nhiên còn gọi theo sổ điểm danh, sinh viên không ai dám đến học ké cả.”
 
“Học ké?” Tần Khả sửng sốt, “Đại số tuyến tính là môn cơ bản, vì sao phải học ké ạ?”
 
“Ấy? Em hiểu rõ chương trình đại học ghê nhỉ, cũng chả trách, dù sao em cũng là học sinh của lớp bồi dưỡng mà.” Lâm Thiến cười nói, “Chị nói thật cho em biết nhé, không phải tiết học có vấn đề, mà là sinh viên tới học có vấn đề. Chỉ cần là môn cơ bản của lớp tài chính khoa kinh tế, mỗi phòng học đều xuất hiện tình trạng chật cứng chỗ ngồi.”
 
“… Khoa kinh tế?” Tim Tần Khả đập lỡ một nhịp, “Bởi vì anh… Hoắc Trọng Lâu ạ?”
 
“Ế?? Em biết cậu ấy à??” Lâm Thiến kinh ngạc quay lại nhìn Tần Khả. Vài giây sau cô lấy lại tinh thần, lắc đầu cảm thán, “Mỹ danh đã truyền xa tới mức sinh viên chưa vào trường cũng biết rồi sao? Hầy, tình địch càng ngày càng đông.”
 
Tần Khả: “…”
 
Ngại quá, tình địch thật 24K.
 
Tâm tình Tần Khả rất vi diệu, vừa ngẩng lên đã thấy Lâm Thiến đi tới đẩy cửa trước phòng học.
 
Tần Khả vô thức thốt lên: “Chị ơi, không phải không được vào học ké sao?”
 
Lâm Thiến hùng hồn nói: “Thế nên chị mới dẫn em theo đó. Em là tân sinh của lớp bồi dưỡng, dẫn các em đến trải nghiệm giảng đường đại học là một mục trong chuyến tham quan trường, cho dù là giáo viên cũng không được từ chối.”
 
Tần Khả: “…”
 
Rốt cuộc cô đã hiểu, Ngô Lẫm Đào vì sao lại bảo Lâm Thiến mượn việc công làm chuyện riêng.
 
Lúc hai người vào phòng, vẫn còn hai ba phút nữa mới đến giờ vào học, mà thầy giáo đại tuyến đã đứng sẵn trên bục giảng rồi.
 
Nghe cửa phòng học bị đẩy mở, ông ngẩng đầu nhìn sang.
 
Nhìn chằm chằm hai giây, thầy giáo đại tuyến nhíu mày: “Hai em học khoa nào, tôi không có ấn tượng, hai em không phải sinh viên khoa kinh tế đúng không?”
 
Nói rồi, thậm chí không đợi hai người giải thích, thầy đã hừ lạnh.
 
“Lớp tôi không cho phép vào học ké, nếu muốn học, rất đơn giản, hai em qua phòng giáo vụ làm đơn xin học môn phụ, tôi thêm tên các em vào danh sách. Nhưng mà báo trước, thêm tên rồi tức là học sinh chính thức của lớp, bài tập không nộp đúng giờ, thi không tới, tôi cho trượt hết.”
 
Bài học đầu tiên của Tần Khả sau khi lên đại học ấn tượng vô cùng sâu sắc, thầy giáo này quả nhiên hung y như trong lời đồn.
 
Lâm Thiến rốt cuộc chớp được khoảng trống, cười giải thích với thầy giáo đang đứng trên bục giảng.
 
“Thưa thầy, thầy hiểu lầm rồi. Cô bé này là học sinh lớp bồi dưỡng năm nay, em là thành viên hội học sinh phụ trách dẫn em ấy tới trải nghiệm giảng đường đại học. Ban nãy em hỏi bên phòng giáo vụ, các thầy cô bảo tiết của thầy là dạy môn cơ bản, phương pháp dạy cũng tốt, thích hợp để dự thính, cho nên em mới dẫn em ấy lên đây.”
 
Nghe giải thích xong, đầu mày thầy giáo mới hơi thả lỏng.
 
Chẳng qua ông biết rõ Lâm Thiến chỉ lấy cớ cho đẹp, chứ mục đích thật sự người mù cũng rõ.
 
Thầy đại tuyến hời hợt nhìn Lâm Thiến một cái, sau đó mới nhìn sang Tần Khả, thầm đánh giá vài giây: “Em là học sinh lớp bồi dưỡng khóa này?”
 
“… Vâng.” Tần Khả vừa tiến vào phòng học đã chú ý thấy Hoắc Tuấn đang nằm rạp trong góc bàn, cô không dám lớn tiếng, sợ người nào đó phát hiện.
 
——
 
Hiện tại người nào đó đang không được bình thường, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
 
Ở ngoài cổng trường đã dặn là không được chủ động tới tìm mình, vốn nghĩ thế là không phải lo gì nữa, ai mà biết chính cô lại chủ động dâng mình vào hang sói?
 
Đúng là vạch miệng sói ra nhét đầu thỏ vào mà.
 
Đáng tiếc thầy giáo đại tuyến không biết rối rắm trong lòng cô, còn hỏi lại một câu:
 
“Em tên là gì?”
 
“…”
 
Này là sợ mình giả mạo để tới học ké?
 
Trầm mặc vài giây, Tần Khả khe khẽ lên tiếng:
 
“Tần Khả ạ.”
 
“…!”
 
Trong góc bàn nào đó, ‘sói xám’ đang nằm rạp trên bàn đôi tai nhạy bén chợt dựng thẳng, vèo một cái ngồi bật dậy.
 
Tốc độ của động tác này khiến hai nam sinh đang lầm rầm tán gẫu bên cạnh giật thót.
 
“Ấy đệch, Hoắc ca, sao thế? Mơ thấy ác mộng à?”
 
“…” Hoắc Tuấn không nói gì, nhìn chằm chằm người con gái rõ ràng đã phát hiện ánh mắt mình phóng tới, cả người héo hon không thiết sống.
 
Lát sau, hắn cong khóe miệng: “Không, là mộng đẹp.”
 
“Hả? Thế cậu mơ thấy gì?”
 
“Mơ thấy…” Hoắc Tuấn khẽ liếm hàm trên, cười đáp: “Con thỏ tự mình nhảy vào trong bát.”
 
Bạn học: “??”

 
Mà lúc này, phía trên bục giảng.
 
Nghe Tần Khả nói ra tên mình, nghi ngờ trong lòng thầy giáo đại tuyến đã vơi hơn nửa, cuối cùng ông hỏi thêm một câu ngoài lề:
 
“Em giành được suất đi học bồi dưỡng từ cuộc thi nào?”
 
“…”
 
Tần Khả đã sớm cảm nhận được ánh mắt người nọ dính chặt lên người mình, cô phờ phạc:
 
“Cuộc thi toán học ạ.”
 
Thầy giáo đại tuyến vừa mới cúi xuống thì chợt khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
 
Ông thật sự không ngờ tới.
 
Còn đang định hỏi thêm, chuông báo vào lớp đã vang lên.
 
Tất nhiên ông sẽ không vì vấn đề của mình mà làm trễ thời gian học của cả lớp, có điều ánh mắt nhìn Tần Khả đã ôn hòa hơn rất nhiều.
 
“Học sinh được cử đi học bồi dưỡng từ cuộc thi toán, đúng là rất giỏi. Hai em mau tìm chỗ ngồi xuống đi.”
 
“…”
 
Chống đỡ hàng loạt ánh mắt của sinh viên trong lớp, Tần Khả chậm rì rì lết bước tới chỗ trống hàng đầu tiên, ngồi xuống.
 
Tần Khả hồn vía trên mây, thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh.
 
Sau khi thầy giáo tuyên bố tan học, các học sinh mới bắt đầu dám ho he. Nam sinh ngồi cạnh Hoắc Tuấn hỏi: “Hoắc ca, buổi trưa đến nhà ăn hay là về… í, đi đâu đấy Hoắc ca?”
 
Nhiều nữ sinh trong lớp đều đang nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, nghe tiếng cậu bạn kia, số còn lại cũng lập tức quét mắt qua.
 
Hoắc Tuấn thản nhiên bước đi trong sự chú mục của quần chúng.
 
Bàn trong phòng học là kiểu bàn liền, mặt bàn rất hẹp, cũng không cao lắm.
 
Người con gái ngồi vị trí thứ hai góc ngoài bàn đầu vẫn chưa đứng dậy.
 
Hoắc Tuấn đi băng băng không thèm để ý xung quanh, đích đến đã rất rõ ràng. Học sinh trong lớp vốn đã định rời đi nhưng lại tò mò dừng bước, chờ đợi xem điều gì diễn ra tiếp theo.
 
Sau đó bọn họ trông thấy, Hoắc Tuấn dừng ở lối vào của dãy bàn đầu tiên, lách người vào sau đó xoay lưng lại, mặt hướng về chỗ ngồi bên cạnh.
 
Hoắc Tuấn rũ mắt cười như có như không, nhìn người con gái bị mình chặn phía trong.
 
Trò lưu manh diễn một cách trơn tru, khiến cả lớp mặt nghệt như ngỗng.
 
Lâm Thiến ngồi kế bên Tần Khả, lúc này đã đứng dậy, cô sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn: “Bạn học Hoắc, cậu đây là…”
 
“Cướp sắc.”
 
Từ cổ họng Hoắc Tuấn bật ra tiếng cười khàn khàn hài hước.
 
Cả lớp: “…?”
 
Sau đó có nam sinh lấy lại tinh thần thì lập tức oán giận, người này tiết trước còn đang nói muốn giữ trinh!
 
Cầm thú lẳng lơ!
 
Tần Khả nghe thế cũng không hoảng, phối hợp ‘diễn’ cùng hắn:
 
“Em có bạn trai rồi, xin anh tự trọng.”
 
Hoắc Tuấn nhướn mày.
 
“Bạn trai em có đẹp trai bằng anh không?”
 
Tần Khả: “…”
 
Dù cô nói là có hay không, hình như chung quy vẫn là đang khen hắn đẹp trai?
 
Tần Khả bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, đáp cho có lệ: “Tàm tạm.”
 
“Em nói dối, chắc chắn không đẹp trai bằng anh.”
 
Tần Khả: “…” Diễn nghiện luôn rồi.
 
Hoắc Tuấn nói sang chuyện khác: “Nhưng mà bạn trai em hẳn là có tiền hơn anh.”
 
“?” Tần Khả không đỡ được vụ này, mờ mịt nhìn hắn.
 
Hoắc Tuấn rũ mắt, ánh mắt đáng thương được hắn sử dụng thuần thục trong hai tháng gần đây lại bị lôi ra: “Anh không có tiền.”
 
Tần Khả: “…”
 
Anh tháo chiếc nhẫn có giá một chuỗi số 0 đang đeo trên tay xuống rồi hãy nói chuyện.
 
Mọi người: Wào.
 
Tần Khả: “…”
 
Anh có liêm sỉ tí đi.
 
“Nhưng có một điểm, nhất định anh ta không bằng anh.”
 
Hoắc Tuấn chợt nói.
 
Tần Khả ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Điểm gì?”
 
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn cô.
 
“Nhất định anh ta không yêu em bằng anh.”
 
Giây phút này ánh mắt hắn hoàn toàn nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Tần Khả không khỏi ngỡ ngàng: “Vì sao?”
 

Hoắc Tuấn im lặng mỉm cười.
 
——
 
“Bởi vì anh là anh của hiện tại, anh ta là anh ta của quá khứ. Anh của hiện tại chắc chắn yêu em hơn anh ta của quá khứ. Cho dù hiện tại và quá khứ chỉ cách nhau 0.1 giây, anh cũng rất có lòng tin.”
 
Tần Khả triệt để ngây ngốc tại chỗ.
 
Những lời này chỉ có hai người tâm ý tương thông hiểu được.
 
Những học sinh khác tất nhiên không hiểu.
 
Bọn họ chỉ thấy, anh chàng hotboy mới của trường, mới nhập học một năm nhưng tính cách vô cùng lạnh nhạt còn khó thân cận, bệnh nặng một trận trở lại lớp học ngày đầu tiên, bất ngờ nhất kiến chung tình với cô bé tân sinh của lớp bồi dưỡng tới dự thính. Nhìn kiểu này, có lẽ linh hồn cũng bị câu mất luôn rồi.
 
Đã thế em gái người ta còn có bạn trai rồi.
 
Cặn bã!
 
Các nữ sinh không chiếm được hắn và trước giờ đều cho rằng hắn vô cùng hoàn mỹ, lúc này đồng thoạt căm giận mắng thầm.
 
Mà nam sinh quen biết Hoắc Tuấn đứng một bên dại ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên xin lỗi Tần Khả:
 
“Thực ngại quá, xin lỗi em nha, cái cậu này thời gian trước bị bệnh, chắc là quên chưa uống thuốc hoặc là uống thuốc quá liều, cậu ấy chỉ đang đùa với em thôi, đừng cho là thật nha.”
 
“Không được, phải coi là thật. Bởi vì anh rất nghiêm túc.” Hoắc Tuấn đúng lúc nói chen vào.
 
“…”
 
Nam sinh đang cố gắng vớt vát mặt mũi cho hắn tức đến thiếu điều ngất lăn tại chỗ. Cậu ta quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Tuấn, hạ thấp giọng nói, nhưng trong lớp học lặng ngắt như tờ thì hoàn toàn không có tác dụng: “Hoắc ca, cậu nghiêm túc cái gì… không nghe người ta bảo đã có bạn trai rồi à? Cậu muốn nghiêm túc làm đứa chen ngang hay kẻ thứ ba hả?”
 
Hoắc Tuấn ngẫm nghĩ.
 
“Lốp dự phòng cũng được.”
 
“…” Cậu bạn kia tức ngất.
 
Nhìn nam sinh có lòng tốt tới xin lỗi giùm Hoắc Tuấn, Tần Khả rốt cuộc không đành lòng diễn cùng hắn tiếp nữa.
 
Cô bất đắc dĩ lườm Hoắc Tuấn.
 
“Đừng quậy nữa.”
 
Ngữ điệu nhẹ nhàng, không hề có vẻ kệch cỡm hay giấu giếm thân mật.
 
Thái độ thân thiết ấy khiến đám sinh viên đã chuẩn bị sẵn sàng cắn hạt dưa vây xem, nhất thời sững sờ tập thể. Cả đám mặt đối mặt nhìn nhau vài lần, ù ù cạc cạc, hướng đi này có vẻ không đúng lắm…
 
Nam sinh đứng cạnh Hoắc Tuấn chậm mất nửa nhịp, rốt cuộc cũng hoàn hồn.
 
Cậu ta nhìn Tần Khả, lại nhìn Hoắc Tuấn, ngơ ngác.
 
“Hai người… quen nhau?”
 
Hoắc Tuấn vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng Tần Khả đã nói rồi, hắn không diễn nữa, chỉ chỉ vào mình, nói:
 
“Chính chủ, kiêm lốp dự phòng.”
 
“Chính chủ cái…” Nam sinh chợt khựng lại, trợn tròn mắt nhìn Hoắc Tuấn, giọng nói nháy mắt nâng cao tám độ: “Em ấy là bạn gái cậu!?”
 
Cả lớp: “???”
 
Hoắc Tuấn bật cười.
 
Hắn không đáp, mà vươn tay ngoắc ngoắc đầu ngón tay Tần Khả, “Giờ không giấu được nữa rồi, có thể đeo chưa?”
 
“…”
 
Tần Khả nhìn hắn đầy bất đắc dĩ.
 
Hoắc Tuấn rất đắc ý.
 
Hắn cởi hai nút áo sơ mi, tháo xuống một sợi dây chuyền mảnh, gỡ ra chiếc nhẫn xỏ trong dây.
 
Sau đó Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, không kịp nghĩ ngợi, lập tức luồn chiếc nhẫn cùng một cặp với mình vào ngón áp út của cô.
 
Tần Khả mỉm cười, “Cái này khi nào kết hôn mới đeo.”
 
“Cho nên anh mới muốn em đeo ở đây.” Hoắc Tuấn nói, “Như vậy, kẻ nào còn dám sớ rớ, anh giúp hắn chặt tay thay chi giả.”
 
“Ồ, nhưng anh vừa rồi không phải muốn giúp em tìm lốp dự phòng sao?”
 
Hoắc Tuấn hùng hồn không gì sánh được: “Chính chủ là anh, lốp dự phòng cũng chỉ có thể là anh.”
 
Vừa nói, hắn vừa giúp cô điều chỉnh mặt nhẫn, “Đẹp lắm.” Nụ cười không cách nào che giấu dâng đầy trong đôi đồng tử đen.
 
Hoắc Tuấn nắm tay cô, bước ra khỏi ghế ngồi.
 
“Đi thôi, tới nhà ăn.”
 
“Không phải anh không thích nhà ăn, gần một năm chưa từng tới đó rồi sao?”
 
“Năm nay khác.”
 
“?”
 
“Anh phải cho mọi người biết, con Tần Tần này là của nhà anh, ai cũng đừng hòng cướp mất.”
 
Tần Khả: “ ‘Con’ ?”
 
Hoắc Tuấn: “…”
 
Tần Khả: “…”
 
Hoắc Tuấn: “Gâu.”
 
“…” Vài giây sau, Tần Khả buồn cười nói: “Anh là đang phạm quy đó, Hoắc Tuấn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.