Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 66:
Chương 66: Đại mộng bình sinh (3)
Năm thứ ba sau khi thay Tần Yên đánh bậy đánh bạ gả vào nhà họ Hoắc, Tần Khả bị chị gái đẩy xuống đường, bị xe tông trúng.
Xương hai chân nát bét, ngoại trừ cắt bỏ thì không còn lựa chọn nào khác. Hoắc Trọng Lâu sau khi biết tin, cả người hắn như phát điên.
Có lẽ đến lúc đó hắn mới nhận ra, sai lầm lớn nhất hắn mắc phải do cái tính ngạo mạn của mình, chính là đã bảo vệ Tần Khả quá mức.
Ngay từ ngày đầu gặp gỡ năm cấp ba, tất cả mọi nhân tố bất lợi xung quanh Tần Khả đều bị hắn loại trừ, hắn thích sự trong sáng đơn thuần của cô, vì thế đã bảo vệ cô thành một người không rành thế sự, không hiểu nhân tâm, không biết hiểm ác.
Cho nên cô mới không thấy rõ bộ mặt thật của đám người nhà họ Tần, để rồi bị bọn chúng lợi dụng cơ hội ấy, đẩy cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Mà hết thảy, đều tại hắn mà ra.
Hắn tự tay bảo vệ cô, cũng đã tự tay hủy hoại cô.
Biết được sự thật ấy, cọng rơm cuối cùng cứu vớt thế giới tinh thần của hắn đã triệt để đứt gãy.
——
Tần Khả tỉnh lại từ cơn đau chết lặng, chợt nhận ra, Hoắc Trọng Lâu đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Cũng có thể nói, hắn đã điên hẳn rồi.
*
Tần Khả bị Hoắc Trọng Lâu nhốt trong tòa kế phía tây biệt thự Hoắc gia.
Hành lang dẫn tới nhà chính bị khóa lại, tòa nhà phía tây trở thành cấm địa, bất cứ ai cũng không được tới gần. Hoắc Trọng Lâu cũng chặt đứt mọi khả năng Tần Khả gặp gỡ hay tiếp xúc với người lạ bên ngoài.
Nhóm người hầu trong biệt thự nhà họ Hoắc là những người duy nhất ngoại trừ Hoắc Trọng Lâu được phép tiếp xúc với Tần Khả. Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng không dám nói chuyện hay thân cận với cô, có người hầu vì nói chuyện với cô đôi ba câu mà bị Hoắc Trọng Lâu đuổi khỏi biệt thự. Có vết xe đổ ấy, những người khác gặp Tần Khả đều vội vàng lảng tránh, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không dám.
Tần Khả vốn đã sợ hãi Hoắc Trọng Lâu, trải qua một loạt chuyện như vậy, cô càng sợ sệt né tránh hắn. Thêm việc mất đi đôi chân khiến từ nay về sau không thể đi lại hay nhảy múa được nữa, cuộc đời Tần Khả dường như đã mất hết ý nghĩa.
Tần Khả chìm trong tuyệt vọng, cô từng nung nấu suy nghĩ đi tìm cái chết, cũng đã thử thực hiện, nhưng không thành công.
——
Người hầu tới thu dọn bộ đồ ăn, lại bất cẩn không để ý trong bộ dao nĩa thiếu mất chiếc dao cắt bò bít tết. Hết thảy vẫn diễn ra như thường. Chỉ là người hầu đang đẩy xe chở chén đĩa cùng đồ ăn thừa qua nhà chính, trùng hợp đụng phải quản gia Hoắc Cảnh Ngôn đi ngang qua.
Hoắc Cảnh Ngôn lơ đãng liếc mắt qua. Ngay khi chuẩn bị thu hồi tầm mắt, anh nhạy bén phát hiện trong bộ đồ ăn thiếu mất một chiếc dao cắt.
Anh gọi người hầu lại, hỏi hai câu, sau đó lập tức chạy sang tòa nhà phía Tây.
Âm mưu tự sát bị chặn từ trong trứng nước, con dao cắt thịt bò đã được lau sạch sẽ chuẩn bị dùng làm hung khí cũng bị Hoắc Cảnh Ngôn ‘tịch thu’.
Tần Khả giật mình hoảng hốt.
Cô biết quản gia Hoắc Cảnh Ngôn là người mà Hoắc Trọng Lâu tín nhiệm nhất, nếu để Hoắc Trọng Lâu biết được chuyện này, cô thật không dám tưởng tượng hắn sẽ tức giận đến mức nào, sau đó làm gì để trừng phạt mình.
Nhưng Hoắc Cảnh Ngôn chỉ im lặng không nói gì, tịch thu dao xong lập tức xoay người rời khỏi.
Tần Khả thấp thỏm lo sợ rất lâu. Ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Ngôn mang tới hai bàn vẽ cùng một đống màu nước.
Anh đẩy xe lăn, đưa Tần Khả tới nhà kính ở tầng hai.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy em vẽ tranh.”
“Vẽ đủ 100 ngày, tôi sẽ trả lại thứ kia cho em.”
Người đàn ông nét mặt dịu dàng nói với cô gái co ro trên xe lăn.
Từ khi có kí ức, cuộc đời Tần Khả chưa từng được hưởng sự yêu thương chăm sóc của cha hay của anh.
Mà sự ấm áp ấy, cô đã cảm nhận được từ người đàn ông kia.
Đôi mắt ảm đạm tuyệt vọng một lần nữa nhen nhóm lên chút ánh sáng hi vọng.
——
Hoắc Trọng Lâu là người đầu tiên biết cảm xúc của cô thay đổi, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân.
Hắn chỉ thấy người con gái vốn đang dần trở thành con búp bê mất đi sức sống, bất ngờ có sức sống trở lại. Cô bắt đầu thích tới căn nhà kính ở tầng hai, lúc nào cũng ôm bảng vẽ hết bức này tới bức khác.
Mỗi khi cầm bút vẽ, ánh mắt cô bừng sáng, tựa như trở lại ngày đầu hắn gặp cô tại phiến rừng nhỏ sau góc tây bắc trường học.
Đóa hoa bị bão táp tàn phá giũ xuống những cánh hoa tả tơi, nhú lên mầm mon tươi mơn mởn đầy sức sống. Mầm non run rẩy vươn người đón ánh nắng, lại không biết rằng, mây đen sấm sét đáng sợ ẩn sau tầng mây xanh đang ngày một tiến gần.
——
Đến ngày thứ 100, rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng phát hiện chuyện Hoắc Cảnh Ngôn lén dạy Tần Khả vẽ tranh.
Hôm đó Hoắc Trọng Lâu trời xui đất khiến thế nào đột nhiên quay trở lại biệt thự, lúc tiến vào nhà kính, vừa vặn trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn đứng sau lưng Tần Khả, hơi khom người chỉ vào tấm bảng vẽ, không biết đang nói gì với cô.
Người con gái hiếm khi lộ ra biểu cảm gì trước mặt hắn, lúc này khóe mắt cong cong, ý cười trải đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đó là sự dịu dàng mà hắn không còn thấy nơi cô từ sau vụ tai nạn đó.
Vậy mà lúc này, cô lại đang bày ra sự dịu dàng ấy với tên đàn ông khác.
Sự đố kỵ như con rắn độc gặm cắn trái tim Hoắc Trọng Lâu, hắn để mặc cho nó lớn dần, thả cửa cho con dã thú cùng con quỷ hung ác cùng xông ra.
“Các người đang làm gì.”
Hắn nghe giọng nói trầm đặc của mình vang lên. Cuối tầm mắt, người con gái vừa nghe tiếng hắn thì biến sắc hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại.
Hoắc Cảnh Ngôn cũng bất ngờ.
“Thiếu gia Trọng Lâu?” Anh đứng thẳng người quay sang nhìn Hoắc Trọng Lâu, bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm, anh nhíu mày giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang dạy tiểu thư Tần Khả vẽ tranh sơn dầu thôi.”
“Dạy vẽ tranh sơn dầu? Dạy kiểu gì?” Ánh mắt Hoắc Tuấn càng thêm u ám, “Dạy trên giường ư?”
“!”
Sắc mặt Tần Khả thoắt cái trắng bệch, sự vũ nhục cùng oan khuất to lớn khiến cô phẫn nộ không kịp nghĩ ngợi gì lập tức đỡ xe lăn đứng dậy, nhưng cô đã quên mất mình không còn đủ tứ chi, thân người nhất thời thoát lực khiến Tần Khả ngã lăn xuống sàn.
Bàn vẽ cùng thuốc màu cũng bị lật đổ theo.
Hoắc Cảnh Ngôn vội vàng ngồi xuống muốn đỡ cô, nhưng hành động ấy càng như đổ thêm dầu vào lửa, lửa giận trong đầu Hoắc Trọng Lâu ngùn ngụt bốc lên.
“Tránh xa cô ấy ra!!”
Hoắc Trọng Lâu nổi trận lôi đình gầm lên, khiến cả Hoắc Cảnh Ngôn và Tần Khả sợ ngây người.
Tần Khả vừa mới ngẩng lên, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Hoắc Trọng Lâu bước nhanh tới, vòng tay qua eo vác cô lên vai.
Tần Khả theo bản năng mà vùng vẫy, nhưng Hoắc Trọng Lâu đã bước thẳng ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hoắc Cảnh Ngôn lo lắng với trạng thái tinh thần lúc này của Hoắc Trọng Lâu sẽ làm ra chuyện gì quá đáng, vội cất bước đuổi theo, nhưng lại bị ánh mắt lạnh gai người của hắn làm đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Tôi không ngại có thêm một khán giả đâu.”
Thân người Hoắc Cảnh Ngôn cứng đờ.
Hoắc Trọng Lâu bỏ lại một câu rồi xoay người đi thẳng.
Tần Khả bị hắn vác vào phòng ngủ, dọc đường không ít người hầu trông thấy đều sợ ngây người, nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản. Tần Khả đã lờ mờ đoán được Hoắc Trọng Lâu muốn làm gì, mới đầu cô còn cố đè xuống khiếp sợ mà cầu xin hắn buông tha cho mình, nhưng sau một đường nhận bao nhiêu ánh mắt của nhóm người giúp việc, cuối cùng cô không nhịn được mà bật khóc.
Thế nhưng lúc này cơn giận đã hoàn toàn hủy đi lý trí của Hoắc Trọng Lâu, ngay cả tiếng khóc khiến hắn đau lòng nhất cũng không mảy may xao động trái tim điên cuồng của hắn.
Hắn đem Tần Khả không ngừng vùng vẫy về phòng ngủ, đóng sầm cửa sau đó hung hăng ném cô xuống giường.
Giãy giụa suốt một đường, dây buộc tóc của cô đã tuột ra lúc nào không hay, mái tóc đen dài như thác xõa tung xuống cần cổ trắng nõn và hai bên vai. Cô mặc chiếc váy trắng dài, chân váy tản mác trên giường lớn màu xanh nước biển.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn còn vương vệt nước mắt, xinh đẹp không gì sánh được.
Đáy mắt Hoắc Trọng Lâu bừng lên một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt.
Tất cả cảm xúc bất ngờ nổ tung, hằn lên đôi mắt đáng sợ, lý trí không còn sót lại chút gì… Trên tấm váy trắng dính vài giọt sơn dầu nhức mắt, tựa như mấy nét vẽ sậm màu trên nền tranh vải.
Hoắc Trọng Lâu muốn vẽ lại ‘bức tranh’ ấy.
Hắn không hề kiềm nén tà niệm dưới đáy lòng, cứ mặc chúng lần theo con rắn độc kia, cùng đám dã thú ma quỷ ào ạt xông ra.
Vải vẽ bị lật ra, khắp mặt giấy vẽ dày đặc những nụ mai hồng ẩn hiện, cánh mai đỏ rực thấm đẫm hơi mưa, cành mai run rẩy trong mưa rào gió giật, nhưng lại bị cây bút lông dùng sắc mực nồng đậm áp chế không thể giãy thoát, chỉ có tiếng cành mai nức nở đầy bất lực trong gió táp mưa sa.
*
Từ ngày đó, Hoắc Trọng Lâu không cho phép Tần Khả gặp mặt Hoắc Cảnh Ngôn một lần nào nữa.
Mà Tần Khả cũng không còn mặt mũi nào gặp lại anh nữa.
Lớp kính chắn trong nhà kính bị Hoắc Trọng Lâu đập nát hết, hắn kêu người xây tường chắn che lại, tia ánh sáng cuối cùng trong tòa nhà phía Tây bị hắn tước đoạt khỏi Tần Khả.
Nhưng tựa như một loại phản kháng, mỗi ngày cô vẫn sẽ tới căn phòng đó ngồi, không quan tâm cũng không nói chuyện với hắn, ngày ngày lặng lẽ ngồi đó.
Mà sau ngày đó, Hoắc Trọng Lâu dù làm gì cũng không thể đả động được cô. Chỉ cần ở trước mặt hắn, cô như hoàn toàn biến thành một con búp bê, không cần nói chuyện cũng chẳng cần cảm xúc, càng không cần trò chuyện cùng hắn.
Hoắc Trọng Lâu như kiến bò chảo nóng, vô số đêm lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Có phải em thích Hoắc Cảnh Ngôn không?”
Cô không trả lời, nhiều nhất chỉ cho hắn một cái nhìn thoáng qua lạnh nhạt. Đối với người đã tướt đoạt đi hết mọi thứ của cô, khiến trái tim cô chết lặng, nếu đã định sẵn là chạy không thoát, vậy còn gì đáng sợ hơn tình trạng bây giờ nữa. Vì thế Tần Khả cũng lười giải thích với hắn.
Hoắc Trọng Lâu cho rằng, hai người họ sẽ tiếp tục giày vò nhau như vậy, cho tới khi hắn triệt để phát điên, hoặc chết đi.
Thậm chí hắn đã viết sẵn di thư. Trong di thư, hắn nói khi hắn chết, tất cả mọi thứ của mình sẽ thuộc về Tần Khả, tòa nhà phía Tây sẽ không còn là nơi giam cầm cô nữa.
Hắn sẽ trả tự do cho cô, nhưng phải đợi sau khi hắn chết. Thậm chí Hoắc Trọng Lâu còn tự ngược mà nghĩ rằng, liệu có nên âm thầm tiết lộ cho cô biết sự tồn tại của bức di thư này, như vậy biết đâu hắn có thể lặng lẽ chết trong tay người hắn yêu nhất.
Suy cho cùng người hận hắn nhất chính là cô.
Chỉ là Hoắc Trọng Lâu trăm triệu lần không ngờ tới… cô lại ra đi trước.
Hôm đó là một đêm giông tố, Hoắc Trọng Lâu không ở nhà.
Sét đánh xuống gây ra hỏa hoạn.
Tòa nhà phía Tây bị khóa mất lối thoát đã trở thành địa ngục.
Khi Hoắc Trọng Lâu trở về, cái gì cũng không còn nữa.
Tần Khả đã đem sinh mạng được hắn cứu sống, từ đầu chí cuối trả hết lại cho hắn.
Tất cả mọi người trong Hoắc gia run bần bật, cho rằng Hoắc Trọng Lâu sẽ triệt để điên dại.
Nhưng không, hắn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Giống như người chết trong ngọn lửa ấy hoàn toàn không có quan hệ gì với mình. Hắn lẳng lặng bước qua cánh cửa của tòa nhà phía Tây cuối cùng cũng mở ra, dẫm lên những thứ bị ngọn lửa thiêu đốt cháy đen, đi tới phòng cô.
Bọn họ nói cô chết trong phòng tắm, trước khi chết không hề giãy giụa cầu sinh, giống như thản nhiên mà đón nhận kết cục của mình.
Thứ duy nhất cô để lại là một quyển sổ.
Không phải nhật ký, là quyển sổ cô lấy ra trong lúc vội vàng. Cuốn sổ được thấm đẫm nước để tránh bị ngọn lửa thiêu rụi, bên trên chỉ có vài câu chữ bị nước làm nhòe.
Là những lời cô viết cho hắn.
[Anh đã hỏi rất nhiều lần. Bây giờ tôi sẽ trả lời anh, tôi không thích Hoắc Cảnh Ngôn, chỉ là còn nợ anh ấy một lời cảm ơn. Anh ấy không chịu nói nguyên nhân, chỉ nói anh vì tôi nên mới phát điên. Nếu là vậy, cũng tốt, vì cuối cùng tôi cũng có thể khiến anh buông tha tôi, cũng buông tha chính bản thân mình.
Hoắc Trọng Lâu.
Kiếp sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa… được không]
Giữa tàn tro tĩnh lặng chết chóc, Hoắc Trọng Lâu ôm chặt thứ duy nhất cô lưu lại cho mình, cuộn người ngồi thụp xuống.
Bên ngoài tòa nhà, những người hầu nghe thấy tiếng gào thét khàn đặc tuyệt vọng.
Không biết tiếng thét gào ấy chất chứa bao nhiêu thống khổ, mới khiến người khác nghe vào trái tim đều đau đớn chết lặng.
*
Sau trận hỏa hoạn, mọi người nghe tin.
Không ít người tới chia buồn, nhưng lại vồ hụt… vì không thấy Hoắc Trọng Lâu đâu cả.
Trên dưới Hoắc gia loạn như ong vỡ tổ, không một ai tìm được hắn.
Ngay cả Hoắc Cảnh Ngôn luôn bình thản trong mọi tình huống lúc này cũng hốt hoảng. Chỉ có mình anh biết, trong hộp thuốc ở thư phòng của tòa chính, lọ thuốc ngủ đã không cánh mà bay.
Ở Tứ Cửu thành tìm không thấy, Hoắc Cảnh Ngôn chợt nhớ đến một nơi, anh vội vã trở lại Càn Thành ngay trong đêm.
Trên đường tới trung học phụ thuộc Càn Đức, Hoắc Cảnh Ngôn bất ngờ nhận được điện thoại từ Hoắc Tuấn.
Vừa thấy số điện thoại, trái tim Hoắc Cảnh Ngôn lập tức trùng xuống.
Anh bắt máy.
Giọng nói khàn khàn ở đầu bên kia rất bình tĩnh.
“Tôi đã gửi định vị cho anh rồi.”
“Hoắc Trọng Lâu.”
“Tránh làm ô uế nơi của cô ấy.”
“Hoắc Trọng Lâu——!”
“Suỵt… đừng nói gì cả.” Hắn bật cười, nhưng càng về sau, thanh tuyến bắt đầu run rẩy, cho đến khi trở thành tiếng nghẹn ngào giữ trong lồng ngực. “Là lỗi của tôi… Chỉ tiếc là đã muộn rồi.”
“Bên cạnh cậu có người không!? Có ai nghe thấy không?!”
“…”
Điện thoạt trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống mặt cỏ lẫn lớp đất mềm xốp, lăn hai vòng, đụng vào lọ thuốc trống không, dừng lại.
Người đàn ông dựa lên thân cây, ngẩng đầu, nhìn bức tường đối diện.
Ánh mặt trời dìu dịu, gió khẽ thổi qua.
Nước mắt lăn dài, hắn nhắm mắt, lặng lẽ nở nụ cười.
“Tần Tần.”
Hắn khẽ giọng nỉ non, âm cuối gần như sắp tan biến.
“Cuối cùng em cũng tới đón anh.”