Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 65


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 65:

 
 
Chương 65: Đại mộng bình sinh (2)
 
Biết tin Tần Khả thi vào trường cấp ba nghệ thuật, Hoắc Tuấn nhận ra bản thân không mấy bất ngờ.

 
Trong một năm đơn phương giấu giếm, một trong những thông tin về cô mà hắn thu thập được, chính là mẹ ruột Tần Khả là một vũ công. Nhưng khi cô còn nhỏ, ba mẹ cô đã qua đời vì một vụ tai nạn giao thông bất ngờ.
 
Có lẽ vì tưởng niệm mẹ mình, hoặc do gen di truyền từ trong xương cốt, Tần Khả chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình dành cho vũ đạo. Từ bỏ tất cả thành tích xuất sắc để vào trường cấp ba nghệ thuật, đây là hành vi vô cùng ngu ngốc, cũng vô cùng khó hiểu trong mắt của tất cả giáo viên và học sinh Càn Đức.
 
Nhưng Hoắc Tuấn lại không nghĩ như vậy. Lần đầu tiên hắn gặp Tần Khả chính là ngày giỗ của cha mẹ cô, cho nên cô mới ra khu rừng nhỏ sau trường, khóc đến thương tâm như vậy. Đó là lựa chọn cùng chấp niệm của cô, Hoắc Tuấn chỉ muốn giúp cô thực hiện nó.
 
Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi.
 
Dù sao hắn vẫn sẽ ở bên bảo vệ cô, giống như năm hắn học lớp 10.
 
Hoắc Tuấn vẫn luôn nghĩ như vậy.
 
Sự ngạo mạn trời sinh và lòng tự ti từ trong xương cốt chồng chéo mâu thuẫn. Mà hắn, vì cái tính kiêu căng ngạo mạn ấy mà hắn đã sai lầm lần thứ hai trong đời, triệt để đẩy hắn xuống vực sâu không đáy.
 

——
 
Tại phim trường Càn Thành. Đạo cụ nổ đoàn phim chuẩn bị xảy ra sai sót, vụ nổ mạnh quy mô nhỏ đã dẫn tới một trận hỏa hoạn nghiêm trọng thương vong vô số.
 
Cuộc đời Hoắc Tuấn cũng dừng lại ở năm đó.
 
Bởi vì tất cả mọi thứ của người tên ‘Hoắc Tuấn’, đã không còn nữa.
 
Diện mạo, giọng nói, da tóc trên người,…
 
Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU suốt nửa năm, Hoắc Tuấn mới được rời khỏi những dụng cụ duy trì sinh mệnh. Phần diện tích bỏng nặng sau lưng và số lần nhiễm trùng liên tiếp khiến hắn vô số lần bước một chân qua quỷ môn quan, rồi lại vô số lần được đoàn đội bác sĩ tài giỏi nhất trong giới cứu trở về.
 
Mà cha hắn, Hoắc Thịnh Phong sau lần này đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của hắn, thân phận ‘Hoắc Tuấn’ cũng chấp dứt tại đây.
 
Ngày hắn bước chân ra khỏi phòng bệnh, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, trên đời này chỉ còn một người tên là Hoắc Trọng Lâu.
 
‘Hoắc Tuấn’ đã chết.
 
——
 
Như lời Hoắc Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi nói: Cái mạng này của Hoắc Trọng Lâu, là do nhà họ Hoắc hao hết sức lực mới cứu về được.
 

Cả đời này, sống hay chết hắn cũng là người nhà họ Hoắc.
 
Còn gì đáng buồn bằng một trái tim đã chết.
 
Hoắc Tuấn… Hoắc Trọng Lâu khi đó, đã không còn quan tâm hết thảy những thứ này nữa.
 
Hắn còn nghĩ vốn dĩ mình nên chết trong trận hỏa hoạn ấy… dù sao ngay từ đầu hắn đã chẳng có gì.
 
Ngay từ đầu đã chẳng có ai quan tâm hắn.
 
Dù sao thì…
 
Chỉ cần cô ấy sống sót, sống thật tốt, vậy là đủ rồi.
 
Còn hắn, ngay cả chút tư cách cuối cùng xuất hiện bên cạnh cô cũng không còn nữa.
 
Trái tim hắn như tro tàn, như cái xác không hồn nghe theo mọi sắp xếp của Hoắc Thịnh Phong, trở lại Tứ Cửu thành.
 
*
 
Tại Hoắc gia ở Tứ Cửu thành, Hoắc Trọng Lâu mơ mơ hồ hồ sống qua hai năm.
 
Cuộc sống ở đây cũng không tệ. Cho dù ngọn lửa năm ấy đã hủy đi dung mạo và tất cả của hắn, nhưng người ở đây không ai dám tỏ vẻ gì với hắn, bọn họ luôn luôn lễ độ cung kính, coi hắn là đại thiếu gia nhà họ Hoắc. Hoắc gia bối cảnh hùng hậu, cho dù tướng mạo hắn đáng sợ hơn đi nữa, tính cách hắn quái đản hơn đi nữa, cũng không ai dám bàn tán trước mặt.
 
Mà Hoắc Trọng Lâu không hề để tâm.
 
Hoặc nói cách khác, đối với một người đã mất hết niềm vui cuộc sống, cho dù là địa ngục, hắn cũng cảm thấy không tồi.
 
Vì có thứ gì ‘tồi tệ’ hơn sự tồn tại của hắn nữa?
 
Hoắc Trọng Lâu không có khát vọng sống, nhưng hắn cũng sẽ không lựa chọn cái chết.
 
Niềm kiêu hãnh là thứ duy nhất còn sót lại trong xương cốt hắn, hắn không cho phép bản thân vứt bỏ không màng tới sinh mạng mà hắn nợ Hoắc gia, giống như một tên hèn nhát.
 
Ngoại trừ điều này…
 
Có lẽ vẫn còn một chút chấp niệm cuối cùng mà hắn không muốn thừa nhận.
 
Hoắc Trọng Lâu hiện giờ đã không còn chú ý tới tin tức về Tần Khả nữa, hắn thậm chí cưỡng ép chính mình quên đi sự tồn tại của cô… Tất nhiên không phải vi hối hận hay vì hận thù linh tinh gì cả.
 
Hoắc Trọng Lâu chưa từng hối hận việc mình cứu cô, cho dù phải trả cái giá quá đắt. Hắn chỉ sợ nếu biết được tin tức gì về cô dù chỉ một chút, hắn cũng sẽ phá nát những khắc chế trói buộc bản thân thành từng mảnh.
 
Người đã quen đi dưới địa ngục, suốt đời chỉ thấy một thế giới xám tro với dung nham và than cốc. Nếu trước mắt hắn xuất hiện một tia sáng mặt trời, một giọt mưa, một sợi không khí… hoặc một sự tồn tại tương tự như hy vọng… trong sáng mà xinh đẹp… Hắn không chắc mình liệu có kiềm chế được bản thân không chiếm lấy nó, đoạt lấy làm của riêng mình hay không.

 
Cho nên, tốt nhất là không biết gì hết.
 
Mỗi ngày đầu tháng, hắn sẽ chỉ hỏi Hoắc Cảnh Ngôn – quản gia nhà họ Hoắc một câu:
 
“Cô ấy vẫn sống tốt chứ?”
 
“Vẫn tốt.”
 
Chỉ cần hai từ đó là đủ rồi.
 
Không cần che giấu dục vọng quan tâm không đáy, ngăn chặn tất cả mọi mối nguy, cho dù là đến từ hắn. Đây là điều tốt nhất mà hắn có thể làm cho cô.
 
Chỉ có điều, mọi sự trên đời đều không như ý nguyện.
 
Tháng 12, cuối năm thứ hai sau khi trở lại Tứ Cửu thành, câu trả lời mà Hoắc Trọng Lâu nhận được đã không còn là hai từ kia nữa.
 
Mà là trầm mặc.
 
Hoắc Trọng Lâu cứng ngắc ngồi trong thư phòng u ám, hồi lâu sau mới chậm rãi hoàn hồn, hắn bật cây đèn sát đất, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Vì sao anh không nói gì?”
 
“Tôi đang suy nghĩ xem nên dùng từ gì, thiếu gia Trọng Lâu.” Hoắc Cảnh Ngôn thành thực đáp.
 
“… Anh có ý gì?”
 
“Ý tôi là, tiểu thư Tần Khả, gần đây không ổn lắm.”
 
“…”
 
Mấy chục phút tiếp theo, Hoắc Trọng Lâu biết được tường tận toàn bộ thông tin mà Hoắc Cảnh Ngôn vừa điều tra được, về Tần Khả và chuyện cô bị mưu đoạt số di sản ba mẹ để lại.
 
Nghe lời Hoắc Cảnh Ngôn thuật lại, bóng người dưới ánh đèn gồng lên cứng ngắc, cánh tay gác trên tay vịn sopha càng lúc càng siết chặt, gân xanh nổi lên.
 
Đợi Hoắc Cảnh Ngôn nói xong, Hoắc Trọng Lâu mở miệng, giọng nói khàn đặc đến đáng sợ.
 
“Cho nên ý anh là, hiện tại cô ấy đã hai bàn tay trắng, mà đám người nhà họ Tần còn muốn đuổi cô ấy ra khỏi cửa?”
 
“…” Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc hai giây, “Có thể nói vậy.”
 

“!”
 
Một tiếng hừ nặng nề vang lên, thư phòng tối tăm chìm trong sự im lặng chết chóc.
 
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Ngôn mới lại mở miệng, hỏi: “Thiếu gia Trọng Lâu, cậu định làm gì giúp tiểu thư Tần Khả?”
 
“… Số di sản kia có lấy lại được không?”
 
“Về mặt luật pháp, nếu dùng biện pháp chính thống thì rất khó.”
 
“…”
 
Lần này Hoắc Trọng Lâu trầm mặc lâu hơn.
 
Nửa ngày sau, trong bóng tối vang lên tiếng cười khàn khàn, ngữ khí lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
 
“Vậy anh bảo với Hoắc Thịnh Phong, tôi muốn cưới một người.”
 
“… Là tiểu thư Tần Khả sao?”
 
“Không.”
 
“?”
 
“Kêu Tần gia, để đứa con gái ruột của bọn chúng… gả, vào, nhà, này.”
 
“…”
 
*
 
Hoắc gia có địa vị quyền thế ra sao, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương không cách nào tưởng tượng được.
 
Cho nên Hoắc Cảnh Ngôn chỉ hơi vén lên một góc nhỏ của bức tranh sơn dầu vô tận, lộ ra một góc ngọn núi băng, đã đủ khiến bọn họ phát cuồng.
 
Miếng phomat thơm ngon ở ngay trước mắt, bọn họ thậm chí không nghe lọt tai lý do Hoắc Cảnh Ngôn nói, càng không nhìn thấy sự thương hại phức tạp mà lạnh nhạt lóe lên nơi đáy mắt anh.
 
Vì thế, sau khi Hoắc Cảnh Ngôn đưa ra yêu cầu cả nhà họ cùng xuất phát tới Tứ Cửu thành để chuẩn bị cho công việc trước và sau hôn lễ, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương không chút do dự tạm thời gác lại chuyện đuổi Tần Khả ra khỏi nhà, một lòng một dạ phối hợp ‘thành toàn’ cho con gái và vị thiếu gia nọ.
 
Bốn người nhà họ Tần được Hoắc Cảnh Ngôn đưa tới Tứ Cửu thành, dừng chân tại tầng ba tòa kế bên của nhà cũ Hoắc gia.
 
Hưởng thụ cuộc sống xa hoa phung phí giữa chốn đô thị phồn hoa bậc nhất, ba người nhà họ Tần được nếm của ngọt, ngay cả Tần Yên vốn còn có chút dị nghị, ngay tối hôm đó đã sốt sắng bày tỏ mình hoàn toàn đồng ý cuộc hôn nhân này.
 
Để đảm bảo mấy con cá nhà họ Tần hoàn toàn cắn câu, mấy ngày sau đó, ba người nhà họ Tần được Hoắc Cảnh Ngôn cử người dẫn đường, ở Tứ Cửu thành hưởng thụ cuộc sống ăn chơi sa đọa không chút kiêng kỵ, vui đến quên trời quên đất.
 
Ngoại lệ duy nhất chính là Tần Khả, sang ngày thứ hai cô đã không muốn đi cùng nữa.
 
——
 
Chuyện này đến quá mức bất ngờ, đột ngột, cũng rất kỳ quái.
 

Khiến đáy lòng Tần Khả không khỏi bất an.
 
Vì thế hôm đó, ngoài cửa thư phòng bị người hầu trong nhà coi là cấm địa, Tần Khả dè dặt giơ tay gõ lên cánh cửa.
 
Trong bóng tối, vẻ mặt Hoắc Trọng Lâu âm trầm.
 
Hắn nhấc điện thoại gọi cho chủ quản người hầu trong biệt thự, đến tột cùng là kẻ nào mới tới không biết sống chết lại dám gõ cửa thư phòng hắn.
 
Chủ quản giật thót tim, vội vàng kiểm tra, sau đó lập tức báo lại với Hoắc Trọng Lâu:
 
“Thưa thiếu gia, là em gái vị hôn thê của cậu, tên Tần Khả. Cô ấy nghe nói hôm nay cậu có nhà, bèn hỏi người hầu đường tới thư phòng, chắc là muốn tới chào hỏi cậu… bây giờ tôi sẽ lên mời cô ấy xuống lầu.”
 
“…!”
 
Nghe thấy cái tên kia, bàn tay cầm ống nghe của hắn chợt run rẩy.
 
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt u ám quét qua căn phòng tối tăm, sau đó rơi trên cánh cửa đang đóng chặt.
 
Tiếng gõ cửa lại khẽ vang lên.
 
Hoắc Tuấn dùng sức nhắm nghiền mắt.
 
“… Không cần.”
 
Giọng hắn khàn khàn, thanh tuyến khẽ run rẩy. Cúp máy, hắn lại trầm mặc giây lát, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài thoáng chần chừ, có lẽ người bên ngoài định bỏ cuộc, trái tim Hoắc Trọng Lâu bỗng nhảy dựng.
 
——
 
“Vào đi.”
 
Đáy lòng hắn đến cuối cùng vẫn không kiềm nén được dục vọng đã chôn vùi bao lâu nay.
 
Hướng về phía trước, nơi có ánh mặt trời, những giọt mưa và không khí mát lành, nơi có sự tồn tại tương tự như ánh sáng hy vọng… Rốt cuộc hắn vẫn không kiềm lòng được mà vươn tay ra.
 
Cánh cửa gỗ nặng nề bị cô gái nhỏ đẩy mở.
 
Ánh mặt trời đã lâu không thấy, từ hành lang sau lưng cô ùa vào phòng.
 
Tinh thần hắn chợt hoảng hốt.
 
“Xin chào?”
 
——
 
Đứng nơi ánh sáng cùng bóng tối giao thoa.
 
Đó là câu đầu tiên cô nói với hắn.
 
Từ giây phút đó, ‘Hoắc Trọng Lâu’ đã sống lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.