Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 61:
Chương 61:
Tần Khả có cảm giác mình như con búp bê cỡ lớn, bị nhóm chuyên viên trang điểm đùa nghịch trong tay, hết tạo kiểu tóc, lại trang điểm khuôn mặt, thay trang phục…
Một tiếng rưỡi qua đi, bước chân ra khỏi phòng trang điểm, thật sự cảm thấy như vừa ‘thấy lại ánh mặt trời’.
Trong biệt thự có người hầu chuyên dẫn đường cho cô.
Đi qua hành lang dài, mặt tường lát sứ trắng như tuyết có thể soi gương, Tần Khả nhìn người con gái mặc chiếc váy kiểu cách cổ điển dài tới đầu gối, trong lòng chợt hoảng hốt.
Nhìn mình thế này thật sự có chút lạ lẫm.
Nhưng không phải chưa từng nhìn thấy. Đời trước, cô là nữ chủ nhân duy nhất của Hoắc gia, địa vị cao quý, thời gian đầu sau ngày kết hôn, Hoắc Thịnh Phong thậm chí còn sắp xếp chuyên gia tới huấn luyện đủ loại tư thái lễ nghi cho cô.
Khoảng thời gian đó, từ việc trang điểm tới phối đồ, ăn mặc, tất cả đều trở thành việc cô cần phải làm. Cho tới khi đến cả nụ cười cũng do người khác quyết định phải cong bao nhiêu độ, hai từ ‘cá nhân’ và ‘tự do’ đã hoàn toàn bị tróc khỏi cuộc sống của cô… Cuộc sống ấy, khiến người ta không rét mà run.
Vì thế sau khi có cơ hội sống lại một lần, Tần Khả đã thề tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ, càng không muốn trải qua cuộc sống không hề có chút hy vọng như vậy nữa. Thế nhưng không ngờ, cố tình cô lại thích Hoắc Tuấn – người đã định sẵn sẽ bị trói buộc với cuộc sống ấy cả đời…
Nhất định vì đời trước cô nợ hắn quá nhiều tình yêu, cho nên đời này bắt buộc phải dùng tình yêu tương đương để bù lại ‘khoản nợ’ ấy.
“Tới rồi, Tần tiểu thư, mời vào.”
“…”
Người hầu đi đằng trước cắt đứt dòng suy tư của Tần Khả.
Cô ngẩng đầu lên mới nhận ra, trong lúc mình đang thất thần, người hầu đã dẫn cô tới lối vào bên hông phòng tiệc.
Vừa dứt lời, được người giúp việc đã mở cánh cửa ra giúp cô. Tiếng trò chuyện trong phòng cũng theo đó tràn ra.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tần Khả hít sâu một hơi, cất bước tiến vào phòng.
Cô định tìm Hoắc Tuấn, nhưng vừa quét mắt một vòng, một khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa hấp dẫn lực chú ý của cô.
Đối phương cũng thoáng ngỡ ngàng nhìn Tần Khả.
“Sao cô lại… ở đây?”
Hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Cô gái trẻ đang cầm ly champagne đứng bên cạnh bàn dài, trông thấy cô, chị ta nâng ly champagne đi tới, nét mặt đã khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Mà trên thực tế, lúc này trong lòng Tần Khả cũng rất bất ngờ, người đang tiến tới không ai khác, chính là người từng ghi hình chương trình với cô – Tề Điềm.
Một năm không gặp, Tần Khả thật không ngờ sẽ gặp lại chị ta trong hoàn cảnh này.
Từ lời chị ta vừa nói, Tần Khả mới nhớ ra: Bữa ăn lần đó, chị ta bỏ về trước, không hay biết sự tình xảy ra lúc sau. Nghĩ chắc hẳn những người khác trong đoàn cũng không kể lại cho chị ta tình hình cụ thể, cho nên Tề Điềm không hề biết chuyện cô có quan hệ với nhà họ Hoắc.
Nhưng vì sao chị ta lại xuất hiện ở đây?
Tần Khả khó hiểu nghĩ.
Một hai năm nay Tề Điềm mặc dù gọi là có tiếng tăm trong giới giải trí, nhưng vẫn chưa đến mức ôm được cây đại thụ như Hoắc gia. Chỉ dựa vào bản thân chị ta, hẳn là không có tư cách tới tham gia hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An mới đúng…
Tần Khả còn đang nghi hoặc, phía bên cạnh chợt có một người đàn ông trung niên bước tới, tự nhiên thân mật ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tề Điềm, còn cười tủm tỉm cúi đầu hôn lên má chị ta một cái, hỏi: “Honey, đang nói chuyện với ai đấy?”
“…”
Tần Khả sợ ngây người.
Cô biết quy tắc ngầm trong giới giải trí không phải là chuyện gì mới mẻ, nhưng trước mắt bất ngờ xuất hiện một màn thân mật hôn hít, người đàn ông nhìn tuổi tác phải gấp đôi Tề Điềm, lực sát thương quả thực có chút nặng nề, đến mức Tần Khả sững sờ nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Sắc mặt Tề Điềm cũng không tự nhiên, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh, chị ta mỉm cười khoác lấy cánh tay người đàn ông trung niên, yểu điệu ghé sát lên.
“Là cô bé từng tham gia một chương trình giải trí với em, là học sinh ưu tú của một trường cấp ba trọng điểm đó… nhưng không phải ở Tứ Cửu thành.”
Nói rồi, Tề Điềm quay sang nhìn Tần Khả, ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa: “Tính ra, giờ em còn đang học cấp ba nhỉ? Sao lại tới đây? Chẳng lẽ học hành không vội, lại vội chạy vào showbiz?”
Giọng điệu Tề Điềm không hề che dấu địch ý.
Trên thực tế, lúc này trong lòng chị ta vô cùng vui sướng. Ngay từ hồi ghi hình chung chị ta đã không vừa mắt Tần Khả, suy cho cùng cũng là vì Tần Khả xuất thân sạch sẽ, lại có tương lai tốt đẹp, càng ngứa mắt vẻ lạnh lùng cao ngạo của cô khi nhìn Tống Thanh Trác – người mà chị ta nghĩ mọi cách để nịnh bợ.
Mặc dù Tần Khả chỉ ghi hình hai tập đã rút, nhưng sau khi chương trình phát sóng, cô lại trở thành người được lượng khán giả vốn đã ít ỏi chú ý và yêu thích nhiều nhất, chính điều này đã khiến Tề Điềm đố kỵ phát điên…
Giờ biết đứa con gái kiêu ngạo ngày trước cũng bò lên bằng quy tắc ngầm như mình, không còn thanh danh gì đáng nói, trong lòng Tề Điềm rất khoái chí.
Tần Khả bất lực.
Không ngờ đã qua lâu như vậy, Tề Điềm vẫn còn địch ý đối với mình.
“Chị nhầm rồi.” Tần Khả nói, “Tôi chỉ chuyển tới trung học phụ thuộc đại học A thôi.”
Nụ cười trên mặt Tề Điềm cứng đờ.
Trung học phụ thuộc đại học A không phải là trường trọng điểm của thành phố, mà nằm trong tốp 27 trường trọng điểm của cả nước luôn rồi. Hơn nữa nếu không có bối cảnh vững chắc, Tần Khả làm sao có thể từ Càn Thành nhỏ như cái mắt muỗi chạy tới Tứ Cửu thành, lại còn đứng vững ở đây?
Khúc cua này quá đột ngột, Tề Điềm không dám tin, buột miệng hỏi trong vô thức: “Nghe có vẻ rất giỏi… Chị nghe danh trường đó đã lâu, nếu em học ở đấy, chúng ta lại quen biết, chi bằng tuần sau hôm nào rảnh chị tới thăm em nhé?”
“…”
Biết chị ta đang cố ý thử mình, Tần Khả cười nhạt.
“Có lẽ không tiện lắm.”
Tề Điềm thầm cười lạnh, quả nhiên là gạt người, nhưng không đợi chỉ ta mở miệng nói lời châm chọc, Tần Khả đã bình thản cất lời: “Thật không may, tuần này em vừa nhận được suất cử đi học bồi dưỡng của trường, sau này có lẽ sẽ không về trường nữa, nếu chị Tề nhất quyết muốn đi, vậy đợi đến đầu tháng 9, rồi em dẫn chị đi dạo quanh đại học A, nhé?”
“…!”
Sắc mặt Tề Điềm thoắt cái trắng bệch, ngay lập tức phản bác theo bản năng: “Sao có thể như vậy, em không phải mới đang là học sinh lớp 11 sao?!”
Tần Khả mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn bình thản như cũ.
“Em may mắn đoạt giải trong một cuộc thi năm nay, cũng giành được suất cử đi học duy nhất của khối 11.”
Nói xong, Tần Khả nhàn nhàn liếc nhìn đối phương đang sững sờ.
“…”
Vẻ mặt Tề Điềm nhất thời càng khó coi.
Lúc này, người đàn ông trung niên khoác tay Tề Điềm cũng nghe ra chút ý vị từ cuộc đối thoại của hai người.
Ông ta mỉm cười, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tề Điềm, ánh mắt quét về phía Tần Khả mang ý đánh giá, sau đó mới quay lại nhìn Tề Điềm.
“Cùng tham gia chương trình với em, còn được cử tới đại học A học? Bạn bè của em quả đúng là ngọa hổ tàng long nhỉ?”
“Vâng…”
Tề Điềm mặt mày cứng ngắc, gượng gạo cười đáp.
“Có điều tôi thấy em hơi lạ mặt,” Người đàn ông trung niên quay lại, ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi liếc nhìn Tần Khả, cười hỏi: “Không giống như người có khả năng được nhận thiếp mời, em tới cùng vị nào?”
Ánh mắt Tần Khả lạnh đi.
Thái độ và giọng điệu của đối phương rất xuồng xã, hiển nhiên coi cô cũng giống như Tề Điềm, là con chim hoang yến được nuôi dưỡng trong lồng, lần này còn trắng trợn hỏi ‘kim chủ’ của cô là ai.
Tần Khả lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, một bóng người dừng lại bên cạnh cô.
“Sao em chuẩn bị lâu vậy?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người con trai mang theo chút oán trách không hề che đậy.
“…” Tần Khả giật mình quay sang, thấy Hoắc Tuấn đang đứng sau lưng mình, “Anh đợi lâu rồi hả?”
“Ừ.” Hoắc Tuấn nhíu mày, “Ít nhất cũng hai mươi phút rồi, biết thế đã không giao em cho người không đáng tin như Hoắc Cảnh Ngôn.”
“…”
Tần Khả bất đắc dĩ.
Chuyện này thì liên quan gì tới thầy Hoắc, rõ ràng hắn đang gây rối vô cớ.
Nhưng Tần Khả vẫn dung túng cho qua, coi như mình chưa nghe thấy gì.
Người đàn ông trung niên đang cười tủm tỉm chợt biến sắc.
Ông kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Tuấn, tỉ mỉ đánh giá một hồi, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
——
Vừa rồi Hoắc Tuấn tới, ông ta đã chú ý tới thiếu niên này. Nhưng thấy đối phương có vẻ ngang ngược hống hách, ông chỉ cho rằng hắn là tiểu thiếu gia không hiểu chuyện nhà ai.
Nhưng giờ thì khác.
Dù là tiểu thiếu gia ngỗ nghịch của nhà nào, nếu đã được đưa tới đây, làm sao dám gọi thẳng tên Hoắc Cảnh Ngôn, giọng điệu lại còn không khách khí như vậy?
Trừ khi…
Nghĩ đến khả năng rất có thể xảy ra ấy, sắc mặt người đàn ông trung niên đột biến.
Vài giây sau, ông ta đã thay ngay sang một khuôn mặt phỉnh nịnh, chẳng khác nào biểu diễn kịch đổi mặt nạ Tứ Xuyên.
“Chẳng lẽ… cậu chính là đại thiếu gia nhà họ Hoắc mới về nước không lâu, Hoắc Trọng Lâu?”
“…”
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc ngước mắt nhìn lướt qua đối phương.
Coi như ngầm thừa nhận.
Người đàn ông vừa đưa ra suy đoán này bất ngờ tỏ ra vui mừng quá đỗi.
Hiện giờ ai mà không biết, trong giới thượng lưu, Hoắc đại thiếu gia chính là nhân vật chạm vào nóng bỏng tay. Luận về quyền thế tài lực, số gia tộc so được với Hoắc gia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều bao năm qua ngoại trừ người con nuôi Hoắc Cảnh Ngôn, Hoắc gia cũng chỉ do một mình gia chủ Hoắc Thịnh Phong dầu muối không ăn lại có ảnh hưởng to lớn nắm quyền. Một năm trước truyền ra tin tức Hoắc thiếu gia về nước, không biết bao nhiêu kẻ đã nung nấu suy nghĩ ôm đùi vị đại thiếu gia này.
Chỉ tiếc, đa số ngay cả mặt người ta cũng chẳng được thấy.
Mà hôm nay, ngay trước hôn lễ, người mà tất cả mọi người muốn nịnh nọt bợ đỡ nhất trong Hoắc gia lại tự dâng mình tới trước mặt ông ta, thử hỏi ông ta có thể không vui sướng?
Đôi con ngươi lộc cộc đảo một vòng, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp ‘bắc cầu’.
Người đàn ông trung niên chỉ vào Tề Điềm – người từ sau khi nghe thấy thân phận của Hoắc Tuấn đã hoàn toàn sững sờ, ông ta cười xun xoe lấy lòng:
“Trùng hợp quá, bạn gái tôi và bạn gái Hoắc thiếu là người quen cũ, âu cũng coi như có duyên, chi bằng chúng ta…”
Không đợi ông ta nói nốt nửa câu sau, Hoắc Tuấn lạnh lùng dời tầm mắt, nắm tay Tần Khả xoay người rời đi.
“Không có thời gian.”
“…”
Nụ cười cứng đờ trên mặt ông ta.
Thấy hai người sắp đi khỏi, Tề Điềm lúc này mới hoàn hồn, trong lòng xẹt qua một loại cảm xúc không cam lòng, gần như là dữ tợn.
Cô ta không kịp suy nghĩ, lập tức cất cao giọng hô lên:
“Tần Khả, cô đúng là lắm chiêu trò. Lúc trước dụ dỗ Tống nhị thiếu gia ăn mê hồn dược, điên đảo si mê quấn lấy mình, giờ chưa quá nửa năm đã ôm được chân Hoắc đại thiếu gia?”
“…!”
Tần Khả và Hoắc Tuấn đồng thời dừng bước.
Tề Điềm vừa rồi vì không khống chế được cảm xúc giọng hơi sắc bén cao vút, hơn nữa hôn lễ chưa bắt đầu, nhạc chỉ mở nhẹ, các vị khách cũng tụm lại thấp giọng trò chuyện, nghe thấy giọng cô ta, xung quanh lập tức có nhiều vị khách bắt đầu chú ý về phía này.
Bốn phía chợt im lặng như tờ.
Sắc mặt Tề Điềm xanh trắng.
Kỳ thật ngay khi vừa mở miệng cô ta đã hối hận, nhưng lỡ lời trong lúc kích động, cô ta cũng không thể coi như các khách mời đang yên lặng nhìn về phía này toàn bộ đều mất trí nhớ. Đối diện với ánh mắt sắc lạnh như dao của Hoắc Tuấn, chị ta chỉ đành cố căng da đầu mà nói:
“Hoắc đại thiếu, cậu không biết đứa con gái đi cạnh mình tối nay là người thế nào đâu? Vừa hay tôi với cô ta có quen biết, cho nên cũng coi như có chút hiểu biết về cô ta, cậu đừng để vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt. Trước kia chúng tôi từng cùng nhau tham gia chương trình, hồi đó tôi đang quen với Tống nhị thiếu, nhưng chính cô ta lại giở chiêu trò, lừa giành mất Tống nhị thiếu. Cuối cùng sau khi lấy được tiền tài có được lợi ích, cô ta trực tiếp đá cậu ấy, không nói một lời lẳng lặng bỏ đi.”
“…”
Nghe Tề Điềm nói, Tần Khả dùng ánh mắt khó tin nhìn chị ta.
Nếu không phải từ nãy tới giờ mọi người đứng đối mặt nhau, Tần Khả thật không dám tin có người lại vô liêm sỉ tới mức ngang nhiên đổi trắng thay đen, chỉ vì muốn hắt cho cô một xô nước bẩn.
Nhìn dáng vẻ quang minh chính đại, lời lẽ hùng hồn kia, quả thực đã thuyết minh bốn chữ ‘trơ trẽn vô sỉ’ một cách hùng hồn.
Lần đầu tiên gặp phải người như vậy, Tần Khả cơ hồ giận đến không nói nên lời.
Mà lúc này, mấy khách mời đang im lặng cũng bắt đầu nổi lên tiếng rì rầm khe khẽ.
“Kia là Hoắc đại thiếu gia Hoắc Trọng Lâu? Đúng là cao ráo tuấn tú y như trong lời đồn.”
“Cô gái đứng cạnh cậu ấy là ai, nghe cô minh tinh kia nói, hình như là loại lăng nhăng lắm?”
“Ha, thứ đồ chơi mấy vị ấy đem theo bên người cho vui, có ai mà tốt đẹp? Có điều cô minh tinh kia gan cũng lớn thật, hùng hổ vạch trần ngay trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải là xé rách thể diện Hoắc gia hay sao? Tôi thấy cô ta sau này đừng mong lăn lộn được trong giới nữa.”
“Mặt mũi Hoắc gia hôm nay coi như nát bét rồi, không biết vị thiếu gia này sẽ xử lý ra sao?”
“Còn thế nào nữa, ngoại trừ đuổi người ta ra ngoài phủi sạch quan hệ, còn không thì làm gì cũng là trò cười cho thiên hạ. Cứ nhìn đi, chưa biết chừng vị Hoắc đại thiếu này sẽ còn nổi trận lôi định vớt vát lại mặt mũi của bản thân nữa đấy.”
“…”
Những lời bàn tán như vậy rì rào nổi lên khắp ngóc ngách phòng tiệc.
Đứng giữa tiêu điểm của mọi người, thiếu niên lạnh lùng quét mắt về phía cửa hông cách đó không xa.
Bảo an hiểu ý, nhanh chóng tiến tới.
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc liếc nhìn Tề Điềm.
“Ném con mụ điên này ra ngoài.”
“…!”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Tề Điềm, đến cả những vị khách vừa nghị luận sôi nổi cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Tề Điềm bị bảo an một trái một phải lôi ra ngoài mới lấy lại tri giác, cô ta điên cuồng giãy dụa, ngoái đầu lại kêu lên:
“Hoắc đại thiếu, cậu phải tin tôi! Lời tôi nói chính là sự thật!”
Hoắc Tuấn mặt mày lạnh tanh vô cảm.
“Cô nhìn cho rõ, cô ấy không phải người đi cùng.”
Các khách mời sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.
“Bắt đầu phủi sạch quan hệ rồi đó hả?”
“Cách làm này cũng khá thông minh đấy, chỉ nói là có quen biết, không nói là do mình đưa tới, dù sao cô gái kia cũng không dám phản bác.”
“Vị Hoắc đại thiếu gia này, quả nhiên rất tâm cơ.”
“…”
Thế nhưng bọn họ còn chưa bàn tán xong, chợt nghe thiếu niên lạnh lùng cất giọng:
“Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi, cũng là hôn thê tương lai, là người con gái duy nhất đời này tôi sẽ cưới.”
“!”
Vừa dứt lời, đại sảnh yến tiệc nhất thời ồ lên.
Tề Điềm trợn mắt khó tin nhìn hai người, ngay sau đó lập tức giãy dụa điên cuồng:
“Cậu đừng để nó lừa. Một năm trước Tần Khả sử dụng thủ đoạn câu dẫn Tống Thanh Trác, giờ cô ta lật lại trò cũ, cô ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu!”
“…”
Gân xanh trên trán Hoắc Tuấn nổi lên.
Nhân viên bảo an chưa kịp lôi cô ta đi, hắn đã nhịn không được tiến tới, hung ác bóp chặt cằm cô ta, gần như nhấc người lên ngay tại chỗ, khiến cô ta không thể thốt ra nổi một tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh sợ tột độ nhìn hắn.
Tất cả mọi người hoảng hốt nín thở, chợt thấy hắn chậm rãi nhếch khóe miệng.
Lộ ra nụ cười lạnh như băng.
“Nâng cô ấy trong tim, mặc cô ấy dẫm đạp, tôi cam tâm tình nguyện.”