Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 60:
Chương 60:
Cuối tuần.
Hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An được tổ chức đúng thời gian.
Người trong giới ai cũng biết Hoắc Cảnh Ngôn là con nuôi của Hoắc Thịnh Phong, nghe nói, độ xem trọng và trọng dụng Hoắc Thịnh Phong dành cho đứa con nuôi này chỉ có hơn chứ không có kém vị Hoắc đại thiếu gia vừa mới về nước.
Có người còn đùa rằng liệu Hoắc Cảnh Ngôn có phải con ngoài giá thú của Hoắc gia lưu lạc bên ngoài hay không. Chẳng qua tin này chỉ là bắt gió bắt bóng, nhiều nhất chỉ dám thì thầm với nhau đôi ba câu, không mấy người tin là thật.
Vì thế cũng ít ai biết rằng, Hoắc Cảnh Ngôn chỉ là bình phong mà gia chủ nhà họ Hoắc dựng lên, đứa con ngoài giá thú thật sự, chính là vị đại thiếu gia được họ sinh lòng thông cảm vì bị Hoắc Cảnh Ngôn dành mất đãi ngộ đặc biệt kia.
Cũng chính vì Hoắc Thịnh Phong coi trọng Hoắc Cảnh Ngôn như vậy, ngay cả lễ cưới cũng tổ chức tại nhà cũ, vì vậy không ít kẻ trước ngày hôn lễ một thời gian dài đã bắt đầu nghĩ cách làm sao để lấy được tấm thiệp mời.
Nhưng thiệp mời bước chân vào Hoắc gia nào có dễ lấy như vậy?
Đến ngày tổ chức hôn lễ, Tần Khả và Hoắc Tuấn ngồi xe tiến vào nhà cũ bằng cổng chính hướng Nam, thấy có ‘khách mời’ không nhận được thiệp bị chặn lại ngoài cửa, đang tranh thủ cơ hội với bảo vệ gác cổng.
Lì xì dày cộp sắp nhét vào ngực bảo vệ tới nơi.
Do xe phía trước chặn ngay lối vào, xe của Hoắc Tuấn và Tần Khả cũng đành chậm lại.
Tần Khả liếc ra ngoài cửa sổ xe, sau đó quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Bên ngoài đang có chuyện gì thế?”
“…”
Hoắc Tuấn từ đầu đã chẳng mang bao nhiêu thành ý đến chúc mừng Hoắc Cảnh Ngôn kết hôn, suốt một đường uể oải lười nhác, nghe cô nói thì nâng mí mắt liếc nhìn qua chiếc xe đằng trước.
Hai giây sau, Tần Khả nghe hắn cười nhạo:
“Không nhận được thiệp mời, định hối lộ bảo vệ.”
Ngoài kia, độ dày của bao lì xì trong tay ông khách đã khiến anh chàng bảo vệ hơi động lòng.
Trong lúc đang đắn đo, bảo vệ vô tình ngẩng đầu, trông thấy một chiếc xe khác đang đỗ ngay sau xe của ông khách này.
Từ góc độ của anh ta, thông qua cửa sổ xe, vừa vặn có thể nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ biếng nhác đang ngồi trên ghế phó lái.
Thiếu niên nhếch khóe môi, tầm mắt hai người đối diện, cũng không tính là bất ngờ, thiếu niên bâng quơ nhấc tay chào anh ta.
“…!”
Hai chân anh chàng bảo vệ mềm nhũn, run rẩy, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Cứng ngắc tại chỗ vài giây, anh ta sực hoàn hồn, nghiêm mặt đẩy bao lì xì sắp nhét vào ngực mình ra: “Không có thiệp mời không được vào trong, đây là quy định của Hoắc gia, xin ngài tự trọng.”
Nói rồi, anh ta mặc kệ ông khách còn đang đứng ngây người tại chỗ vì bị mình bất ngờ thay đổi thái độ, xoay người đi tới cạnh xe ông, ra hiệu cho tài xế lái xe sang một bên nhường đường.
Hoắc Tuấn và Tần Khả ngồi trong xe tiến vào biệt thự.
Bảo vệ thở phào một hơi, đợi đến khi không thấy đuôi xe đâu nữa mới dám đứng thẳng người lại, trên trán toàn là mồ hôi.
Mà lúc này, ông khác kia cũng đã lấy lại tinh thần, nhíu mày không vui nhìn anh ta.
“Không phải cậu nói không có thiệp mời thì không được vào sao? Người ban nãy đến xe còn không thèm dừng, sao hả, thiệp mời của người ta cho cậu xem bằng cảm ứng từ xa à??”
“…”
Gà cậy gần nhà, bảo vệ thực sự không thèm đặt ông khách đã không có thiệp mời còn cố tình muốn tới nịnh bợ này vào mắt, anh ta nhìn ông khách như nhìn một tên thiểu năng, cuối cùng thẹn quá thành giận nói:
“Thưa ngài, nếu ngài ngay cả chủ nhân chiếc xe kia là ai cũng không biết, hà tất phải tới nơi này xem náo nhiệt?”
“…!”
Ông khách bị anh ta nói cho thì mặt đỏ tía tai, cẩn thận ngẫm lại, quả thật mình ngay cả biển số xe cùng bóng người lướt qua trong xe cũng không có ấn tượng gì.
Ông ta tức nghẹn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn cơn tức mà mở miệng hỏi, giọng điệu mang chút mỉa mai: “Sao nào, ở Tứ Cửu thành này còn đại nhân vật nào mà tôi không biết đến?”
“…” Bảo vệ chán ghét liếc nhìn ông ta. Nếu không phải hiện tại chưa có xe của vị khách khác tới, anh ta cũng lười đôi co với đối phương. Nhưng giờ lại không có chuyện gì khác cho anh ta dời lực chú ý, chỉ đành giận dữ đáp: “Đó là xe của Hoắc đại thiếu gia, nơi mà ngài đang muốn bước vào sau này chính là của cậu ấy, ngài nói xem cậu ấy có tính là ‘đại nhân vật’ mà ngài nói không?”
“!”
Ông khách kinh hãi.
Bảo vệ nhìn cũng thấy tức cười, vừa xoay người định rời đi, chợt nghe người nọ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bám riết hỏi: “Đó… người ngồi trong xe vừa rồi chính là Hoắc đại thiếu gia Hoắc Trọng Lâu?”
“Phải.” Bảo vệ phất tay, “Ngài cũng thấy rồi đó, vừa rồi cậu ấy cũng trông thấy, tôi không thể cho ngài vào được, ngài mau đi đi. Ầy… cũng không biết đại thiếu gia có giận lẫy lên tôi không, đúng là xui xẻo mà!”
“…”
Đến nước này vị khách kia cũng đã hoàn toàn từ bỏ, xám xịt leo lên xe, quay đầu bỏ đi.
Bảo vệ trở lại phòng bảo an, kể cho đồng sự nghe chuyện vừa rồi, đồng sự cũng bật cười:
“Cậu đúng là xui xẻo.”
“Thì đó?”
“Mà người kia cũng buồn cười, đến cả thiếu gia nhà mình với xe của cậu ấy cũng không biết, còn muốn vào hóng hớt?”
“… Cái này thì không thể trách người ta được.”
“Lại còn không trách?”
“Đại thiếu gia về nước chưa đến một năm, nghe nói đang ầm ĩ với ngài Hoắc. Cậu xem, từ sau khi về nước, cậu ấy về đây được mấy lần? Ngoại trừ mấy buổi tiệc giao lưu trong giới không thể vắng mặt, đã mấy người từng chính thức nhìn thấy cậu ấy, càng đừng nói tới người không cả có tư cách nhận thiệp mời.”
“Cũng đúng… tính tình đại thiếu gia thật cổ quái. Gia nghiệp rộng lớn cứ bỏ mặc không cần, thật sự không sợ sẽ bị đứa con nuôi chiếm mất sao?”
“Xuỵt! Lời này không được nói linh tinh, sau này chúng ta còn phải nhìn sắc mặt cậu ta mà kiếm cơm ăn, ngộ nhỡ lời này lọt vào tai người khác, cậu đừng mong giữ được bát cơm này!”
“…”
Đến cả bảo vệ Hoắc gia cũng có suy nghĩ như vậy, người ngoài chỉ có hơn chứ không kém.
Hoắc Tuấn và Tần Khả xuống xe đi tới phòng tiệc, cả quãng đường gặp mấy nhóm năm ba khách mời tụ lại với nhau, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nghị luận về Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn – hai vị thiếu gia nhà họ Hoắc.
Tần Khả tâm tình phức tạp nhìn Hoắc Tuấn.
Nét mặt hắn vẫn tự nhiên như thường, giống như vị thiếu gia nguy cơ tràn ngập trong lời bọn họ không phải mình. Hắn nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt Tần Khả đang nhìn mình, cũng nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao hả?” Hoắc Tuấn cười gợn đòn: “Sợ anh hạ độc thủ với thầy Hoắc của em à?”
“…”
Nghe hắn cố ý nhấn mạnh hai từ ‘của em’, Tần Khả nhịn không được liếc xéo hắn, “Đây là hôn lễ của thầy Hoắc với chị Ngôn An, lúc trước nói đùa thì không sao, nhưng hôm nay thì không được. Ngộ nhỡ bị ai nghe được làm to chuyện, đến lúc đấy em lại lo anh bị thầy Hoắc hạ độc thủ.”
Hoắc Tuấn nghe xong, trầm tư vài giây, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy em phải bảo vệ anh đó.”
Tần Khả: “…”
Được rồi.
Có tên bạn trai thế này, ngoại trừ cam chịu thì còn cách nào khác.
Phù dâu phù rể phải tới trước để chuẩn bị. Tần Khả Hoắc Tuấn chân trước vừa đặt lên sàn sứ phòng tiệc, chân sau đã có một đám người hầu không biết chui đầu ra ùn ùn kéo tới, mang hai người vào phòng trang điểm…
“Tiểu thư Tần Khả mời đi bên này…”
“Đại thiếu gia, bên phía Hoắc quản gia đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, còn đợi mỗi cậu thôi. Cuối cùng cậu cũng tới!”
Hai người bị cưỡng chế tách ra.
Tần Khả và Hoắc Tuấn bị mấy chuyên viên trang điểm giày vò gần một tiếng đồng hồ. Tần Khả tính tình tốt, có mất kiên nhẫn tới mấy cũng vẫn kiềm chế, mà Hoắc Tuấn thì không được như vậy. Tóc mới tạo hình được một nửa, ‘thùng thuốc nổ’ đã muốn nổ tung trời, nhóm chuyên viên trang điểm bị dọa sợ mất mật, Hoắc Tuấn thành công kết thúc sớm quá trình trang điểm tạo hình chẳng khác nào tra tấn.
Lúc hắn ra tới phòng tiệc, Tần Khả vẫn còn đang bị nhóm chuyên viên giày vò trong kia, chưa thấy ra đại sảnh phòng tiệc.
Hoắc Tuấn vừa định quay vào ‘cứu người’, nhưng chưa kịp quay đầu thì đã bị giọng nói phía sau gọi lại:
“Hoắc đại thiếu gia, đã về Tứ Cửu thành rồi, mà sao gặp cậu còn khó hơn cả trước kia nữa?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hoắc Tuấn nhướn mày, quay đầu nhìn.
Lọt vào mắt quả nhiên là mấy đứa bạn xấu của hắn.
Đậu Anh Kiệt, Tưởng Sấm, Tề Nhất Minh, còn có cả Kiều Cẩn Kiều Du, tất cả đều là mấy người Tần Khả từng gặp ở Càn Thành.
Người vừa lên tiếng trêu đùa là Đậu Anh Kiệt, lúc này cũng đã tới trước mặt hắn, tiến lên đấm tay.
“Tôi làm chứng thay Hoắc thiếu gia nhé, cậu ấy không giống đứa vô công rồi nghề này đâu,” Kiều Cẩn cười nói, “Người ta bỏ ra nửa năm ôn tập là thi được vào khoa kinh tế đại học A, là thiên tài đó nha, nào có thời gian lông bông với đám chúng ta?”
Người tướng mạo có chút hung dữ hay đút tay túi quần – Tưởng Sấm – hiện tại cũng rút tay ra, tiến lên nói:
“Vừa xuống máy bay đã nghe Kiều Cẩn biểu dương tinh thần ham học của cậu ba chục lần, lỗ tai tôi sắp đóng kén luôn rồi.” Nói rồi, Tưởng Sấm bật cười, “Không tồi, giỏi lắm ông bạn.”
Ngoại trừ Đậu Anh Kiệt nhàn rỗi ở nhà làm một phú nhị đại vô công rồi nghề tiêu chuẩn, Phùng Sấm và Tề Nhất Minh đều có công ty phải quản lý, hơn nữa đều là công ty của gia đình hoặc công ty con. Mà trên phương diện này, các cụ trong nhà đều nhất trí để đám con cháu sau khi tốt nghiệp lập tức mang về các công ty trau dồi kinh nghiệm.
Kiều Cẩn Kiều Du thì đang học đại học ở nước ngoài, sáu người tụ tập đông đủ được thế này cũng rất hiếm hoi.
Hoắc Tuấn lộ ra nụ cười tự đáy lòng.
“Bận rộn thế mà vẫn tới tham gia hôn lễ?”
“Tụi này phải hỏi cậu mới đúng.” Tề Nhất Minh đứng dựa lên chiếc bàn dài gần đó, từ đầu tới giờ không nói gì, lúc này chợt đứng thẳng người dậy, cười như có như không: “Với quan hệ của cậu và Hoắc Cảnh Ngôn, tụi này gặp được cậu ở đây mới bất ngờ đó…”
Tề Nhất Minh đi tới trước mặt Hoắc Tuấn, hạ tầm mắt, nhìn tấm thẻ nhỏ cài trên ngực Hoắc Tuấn.
“Lại còn là phù rể?”
Mắt kính cậu ta lóe sáng, Tề Nhất Minh quay sang nhìn những người khác, rồi quay lại trêu chọc:
“Hoắc quản gia cho cậu uống canh mê hồn hay gì? Trước kia hai người không phải như nước với lửa sao, sao lại biến chiến tranh thành tơ lụa rồi?”
Hoắc Tuấn cười nhạt, không phản bác, chỉ hỏi:
“Vì sao không thể là tôi không so đo với anh ta?”
Mấy đứa nhìn nhau, cười rồ.
Đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy góc phòng tiệc có tiếng ồn ào khe khẽ.
Đậu Anh Kiệt đứng trước mặt Hoắc Tuấn ngẩng đầu nhìn theo ra sau lưng Hoắc Tuấn, lập tức ngây người.
“Ồ… Í? Cô gái này sao trông quen thế nhỉ?”
“…”
Mọi người cũng lục tục nhìn theo.
Sau khi nhìn rõ Tần Khả trong bộ váy phù dâu đỏ rực rỡ, Hoắc Tuấn thu lại ý cười trên mặt.
Hắn không nói một lời, xoay người, lập tức đi qua.
“… Í đệch.”
“Tần Khả.”
Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du gần như thốt ra cùng một lúc.
Ba người còn lại sững sờ. Tề Nhất Minh vừa thấy cô đã khẽ nheo mắt suy nghĩ, nghe hai anh em Kiều Cẩn nói thì bật cười, đẩy giọng kính.
“Qủa nhiên không nhớ lầm…”
Đậu Anh Kiệt vẫn còn ngơ ngác: “Tần Khả? Cái tên này hơi quen tai nha? … Là đại tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi cửa của nhà nào trong giới hả? Nếu không sao tôi lại không có ấn tượng?”
Kiều Cẩn sắc mặt phức tạp, quay đầu liếc cậu ta một cái.
“Bộ não cá vàng của cậu thì nhớ được cái gì?”
Đậu Anh Kiệt: “…”
Tưởng Sấm tương đối im lặng, lúc này thẳng thừng bổ xuống một đao: “Càn Thành, Hell bar, từng gặp.”
“—— Á! Là nhỏ đó!”
Đậu Anh Kiệt phản ứng lại, lập tức quay sang hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du: “Không phải các cậu bảo hai người họ chia tay rồi sao?”
Kiều Cẩn chột dạ gãi mũi: “Tôi đâu có nói vậy đâu, chỉ là nghe nói Tần Khả chuyển trường, đi đâu thì không ai biết, cho nên nghĩ là đã chia tay rồi.”
Kiều Du: “Qủa nhiên, tiểu Hoắc gia làm gì có chuyện dễ dàng buông tha như vậy.”
Đậu Anh Kiệt: “Chậc, ghê gớm… Dẫn thẳng con nhà người ta tới đây luôn.”
Được lời này của Đậu Anh Kiệt nhắc, những người khác mới giật mình bừng tỉnh. Kiều Cẩn hơi biến sắc: “Này là dẫn người tới ra oai phủ đầu, hay là tiền trảm hậu tấu? Ông cụ Hoắc mà biết lại chẳng to chuyện?”
Đậu Anh Kiệt lại như vừa hiểu ra điều gì: “Chẳng trách tiểu Hoắc gia ngoài mặt bất hòa với Hoắc Cảnh Ngôn nhưng vẫn tới tham gia hôn lễ… Thì ra là vì vụ này.”
Tưởng Sấm không nói gì, quay sang nhìn Tề Nhất Minh.
Tề Nhất Minh cảm nhận được ánh mắt cậu ta, khóe miệng khẽ nhếch.
“Để tôi nói hả?”
“Ừ.” Tưởng Sấm đáp.
“Nói gì cơ?” Ba người còn lại không hiểu.
Tề Nhất Minh bật cười: “Mấy cậu đoán sai rồi.”
“?”
Tề Nhất Minh chỉ vào bộ váy Tần Khả đang mặc, “Váy phù dâu. Tức là bất kể tiểu Hoắc gia đã làm gì, Tần Khả cũng đã được nhà họ Hoắc công nhận rồi.”
“…!”
Vẻ mặt mấy người càng thêm phức tạp.
Lát sau mới nghe Kiều Cẩn rì rầm nói: “Cả Hoắc gia đều công nhận… xem ra không lâu nữa, đám chúng ta lại được tham gia hôn lễ lần nữa rồi.”
“Rõ ràng cậu ta tuổi nhỏ nhất đám mà?”
“…”
Đậu Anh Kiệt nghiến răng:
“Anh em độc thân cùng hội cùng thuyền, đứa nào lấy vợ trước đứa đấy là chó.”