Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 62


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 62:

 
 
Chương 62:
 
‘Lời tuyên ngôn’ này của Hoắc Tuấn khiến tất cả khách mời trong đại sảnh sợ ngây người, rất nhiều người còn nhịn không được mò tấm thiệp mời mình nhận được ra xem, rốt cuộc bên trên viết người tổ chức hôn lễ là Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An, hay là Hoắc Trọng Lâu và Tần Khả.

 
Nhìn dáng vẻ này, giống như ngay tiếp theo sẽ có một màn cầu hôn diễn ra trước mắt mọi người.
 
Các khách mời không biết nên bày ra phản ứng gì. Cũng may Hoắc gia vẫn có người không phải kẻ điên. Không biết Hoắc Cảnh Ngôn hay Ngôn An nghe người hầu báo lại chuyện xảy ra ở đại sảnh lễ cưới, bèn cử người tới giải vây, đi đón phù dâu Tần Khả.
 
Nhân vật quan trọng cũng là nhân vật trung tâm của mâu thuẫn đã được dẫn đi, đại sảnh tổ chức tiệc mới dần ôn hòa trở lại.
 
Đám người Đậu Anh Kiệt ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Tuấn quay lại.
 
Hoắc Tuấn bị cả đám nhìn thì bực bội nhíu mày: “Nhìn gì mà nhìn.”
 
“… Nhìn anh hùng chứ nhìn gì.” Đậu Anh Kiệt đặt ly rượu lên khay người hầu bưng ngang qua, sau đó lộp bộp vỗ tay hai cái với Hoắc Tuấn, vừa vỗ vừa nói: “Lời hiên ngang lẫm liệt như vậy mà cũng có thể thốt ra trong hoàn cảnh này, tiểu Hoắc gia, trong lòng tôi cậu đúng là anh hùng tám mét hai.”
 
Hoắc Tuấn không buồn để ý cậu ta, lườm một cái rồi thôi.
 

Nhưng những người khác thì không có ý định buông tha, cứ nhè vào ‘phát ngôn’ ban nãy của Hoắc Tuấn mà trêu chọc hắn, đến cả Tề Nhất Minh im lặng nghe một lúc, cũng lên tiếng:
 
“Người ban nãy là minh tinh Tống nhị thiếu từng nâng đỡ?”
 
Đậu Anh Kiệt: “Không sai, tôi có biết cô minh tinh đó, tên là Tề Điềm, đầu năm nay nhận một vai nữ phụ số 2 trong một bộ phim cổ trang, cũng từ đó mà có chút tiếng tăm, nổi tiếng nhờ leo lên giường kim chủ.”
 
 Đậu Anh Kiệt nói một tràng xong, đang định quay sang hớp một ngụm rượu, bất ngờ khựng lại.
 
Cậu ta cứng người hai giây rồi mới quay lại, ngơ ngác nhìn một loạt ánh mắt đang bắn về phía mình, mờ mịt hỏi: “Mấy cậu nhìn tôi làm gì?”
 
Kiều Cẩn làm mặt quỷ trêu chọc cậu ta: “Đúng là không ngờ nha, lão Đậu, cậu lại có khẩu vị này?”
 
“…”
 
Đậu Anh Kiệt nhất thời nói không nên lời, mặt mày tức nghẹn đỏ bừng, mãi nửa ngày sau mới tức tối giậm chân nói: “Đừng có nói bậy! Tôi căn bản không quen biết cô ta!”
 
“Không quen biết mà cậu thuộc lòng lý lịch của người ta luôn?”
 
“Còn không phải vì vị kia nhà tiểu Hoắc gia sao?”
 

“…”
 
Lời này thốt ra, cả đám sửng sốt.
 
Ngay cả Hoắc Tuấn cũng nhíu mày, “Liên quan gì đến Tần Tần?”
 
“…” Mấy người nghe tiếng Tần Tần này, sắc mặt đồng loạt trở nên quái dị.
 
Đậu Anh Kiệt nóng lòng biện bạch cho chính mình, cho nên là người duy nhất không chú ý tới cái xưng hô này. Cậu ta gấp gáp nói: “Lúc trước không phải vị nhà cậu có tham gia một chương trình giải trí sao, tôi cũng xem chương trình đó một thời gian, sau đó dần có ấn tượng với cô minh tinh kia.”
 
Kiều Cẩn: “Chương trình gì, sao tôi không biết?”
 
Kiều Du: “Nói vậy, đúng như cô minh tinh kia nói, cô ta với Tần Khả, còn có Tống Thanh Trác…”
 
Kiều Du còn chưa nói xong, Hoắc Tuấn đã lạnh lùng đảo mắt qua.
 
Cậu ta rụt cổ lại, tự động im miệng.
 
Hoắc Tuấn nhíu mày một cái, lên tiếng: “Chương trình kia là do Tống Thanh Trác đầu tư, anh ta từng quấn lấy Tần Khả.”
 
Tề Nhất Minh im lặng từ đầu tới cuối bỗng bật cười.
 
Sau đó dùng ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Tôi nghe nói năm ngoái Tống Thanh Trác không cẩn thận ngã gãy cổ tay, còn xương gãy xương nứt, phải nằm nhà dưỡng thương suốt nửa năm.”
 
“…”
 
Nói xong cậu ta lại im miệng.
 
Những người xung quanh dựa theo lời cậu ta đào sâu suy nghĩ một hồi, nhất thời đồng loạt biến sắc, vẻ mặt quái dị nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuấn.
 
Vẻ mặt Hoắc Tuấn bình thản, ngữ khí không một gợn sóng.
 
“Là tôi làm đó.”
 
Những người khác: “…”
 
Qủa không phải một đáp án khiến người ta bất ngờ.
 
Là người đoán ra trước nhất, Tề Nhất Minh không có phản ứng gì. Cậu ta nhìn Hoắc Tuấn, “Vậy là giờ cậu với Tống Thanh Trác đang kết thù với nhau à?”

 
“…” Hoắc Tuấn không nói gì.
 
Đậu Anh Kiệt tiếp lời: “Không phải quá rõ ràng rồi sao? Bẻ gãy cổ tay người ta, rốt cuộc cậu đã dùng bao nhiêu lực thế hả tiểu Hoắc gia?”
 
Hoắc Tuấn lười biếng nhướn một bên mày, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười lạnh như băng.
 
“Không phải bẻ.”
 
“?”
 
“Là dẫm gãy, không cần dùng quá nhiều lực.”
 
Đậu Anh Kiệt: “…”
 
“Giỏi lắm anh bạn.” Đậu Anh Kiệt không dám nhìn thẳng vào mắt người này nữa, bèn quay lại nhìn Tề Nhất Minh, “Này đâu còn là trình độ kết thù nữa, phải là kết tử thù rồi mới đúng. Ban nãy cậu định nói gì, mau nói đi, tôi sợ lát nữa ông con giời kia nhất thời kích động, vác trường đao tới tìm tiểu Hoắc gia thách đấu mất.”
 
Tề Nhất Minh cũng hết sức bất lực.
 
Cậu ta nhìn Hoắc Tuấn một cái, giọng điệu mang ý nhắc nhở: “Cậu biết, anh ta có trong danh sách khách mời tới đây hôm nay không?”
 
Tất cả mọi người đồng loạt sửng sốt, bao gồm cả Hoắc Tuấn.
 
Hoắc Tuấn lấy lại tinh thần, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.
 
“Hôm nay anh ta cũng tới?”
 
Tề Nhất Minh: “Lúc vào tôi có thấy, nhưng khi đó không biết cậu với anh ta có thù oán, ban nãy nghe cô minh tinh kia nói xong, đảo mắt một vòng quanh phòng đã không thấy người đâu nữa rồi.”
 
“…”
 
Tức thời mọi người biến sắc mặt.
 
Cả đám đồng loạt quay sang nhìn Hoắc Tuấn, mà Hoắc Tuấn dường như vừa nghĩ tới gì đó, sắc mặt âm u lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhanh chóng chạy về lối cửa hông, cũng là lối Tần Khả vừa đi khỏi.
 
Đậu Anh Kiệt hiếm khi nóng nảy nói: “Sao giờ cậu mới nói!”
 
Tề Nhất Minh: “Tôi không biết tiên tri, càng không biết cậu ấy lại thẳng thừng dẫm gãy tay Tống Thanh Trác!”
 

“Rồi rồi rồi, trước tiên đừng so đo cái này nữa, mau đuổi theo!”
 
“Phải tìm được Tống Thanh Trác trước cậu ta, bằng không có trời mới biết cậu ta sẽ gây ra chuyện gì.”
 
“…”
 
Tưởng Sấm nói xong, cả đám lập tức gấp rút đuổi theo.
 
*
 
Hôm nay Ngôn An là cô dâu, ở trong phòng trang điểm còn bị giày vò thảm hơn Tần Khả.
 
Tần Khả được giải vây dẫn tới đây, chưa trò chuyện với Ngôn An được mấy câu đã bị chuyên viên trang điểm ‘đuổi’ sang một góc.
 
Trong phòng người qua người lại chạy đôn chạy đáo, Tần Khả ngại ở trong phòng cản lối, đợi một lúc rồi cô cũng xoay người rời khỏi phòng.
 
“Tần tiểu thư, cô muốn trở lại phòng tiệc sao?”
 
Người hầu đứng ngoài cửa hỏi.
 
“…” Tần Khả nhớ lại lời Hoắc Tuấn nói ban nãy, hai má không khỏi nóng lên, nghĩ bây giờ mà quay lại, mình với Hoắc Tuấn ai càng giống con khỉ trong vườn bách thú hơn.
 
Cô mắng thầm một tiếng trong lòng, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười.
 
“Phòng tiệc ngột ngạt lắm, tôi ra ngoài hít thở không khí một lát.”
 
“Phía trước là ban công tầng hai, để tôi dẫn đường cho cô.”
 
“Không cần đâu ạ.” Tần Khả cười đáp, “Em tự đi được.”
 
“Vâng, có chuyện gì Tần tiểu thư cứ gọi.”
 
“…”
 
Có kí ức mơ hồ từ đời trước, Tần Khả cũng không mấy lạ lẫm nơi này.
 
Trên thực tế, ban công ấy là nơi cô thích tới nhất hồi sống ở Hoắc gia, cho nên cô không tốn nhiều thời gian đã dễ dàng tìm được nơi đó.
 
Ban công rộng khoảng chừng ba mươi mét vuông, lan can bạch ngọc chạm khắc đơn giản, một nửa ban công thiết kế mặt sàn gỗ có bậc thang đi lên, mặt sàn cao hơn vài chục phân so với nền, chính giữa sàn gỗ kê một chiếc bàn nhỏ, vài ba chiếc ghế đặt quanh bàn.
 
Trên bàn chỉ bày một bình hoa, có lẽ người hầu trong nhà muốn phối với hôn lễ hôm nay, cho nên hoa cắm trong bình là những bông hoa hồng champagne xinh đẹp.
 
Tần Khả bước lên bậc thang, đi vòng qua chiếc bàn và những đóa hoa hồng, tới hàng lan can bằng đá bạch ngọc mới dừng bước.
 
Tòa chính vốn đã cao hơn các tòa khác, khoảng cách giữa các tầng cũng lớn, nói là ban công tầng hai, nhưng thực tế độ cao đã bằng tầng 4 tầng 5 của các tòa nhà khác.
 
Người bình thường đi tới trước lan can sẽ không khỏi nhũn chân sợ hãi, nhưng nhờ thói quen đời trước, Tần Khả đi thẳng một đường không dừng bước cho tới sát rìa lan can.
 

Cô hơi khom người, cánh tay chống lên thành lan can bạch ngọc.
 
Tần Khả ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng khép mắt.
 
Ánh mặt trời vàng dịu, cơn gió khẽ phả lên mặt.
 
Vẫn là cảm giác thảnh thơi nhẹ nhõm mà cô quen thuộc nhất.
 
Tựa như gặp lại bạn cũ lâu ngày xa cách, Tần Khả cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười nhẹ cho sự cửu biệt trùng phùng.
 
Đến khi một giọng nói vang lên, đập tan mọi hứng thú vui thích của cô…
 
“Quả nhiên em ở đây.”
 
“…”
 
Tần Khả nhíu mày, trừng mắt nhìn người đang đứng dưới bậc thang gỗ.
 
Là Tống Thanh Trác một năm không gặp.
 
Nhìn rõ người tới là ai, đầu mày Tần Khả càng nhíu chặt.
 
“Sao anh lại ở đây?”
 
“Tôi là khách nhà họ Hoắc mời tới, vì sao lại không thể ở đây?” Tống Thanh Trác bật cười, bước lên bậc, sâu trong ánh mắt che giấu những gút mắc cùng cảm xúc phức tạp: “Ngược lại là em, một năm trước hùng hổ đứng trước mặt tôi nói những lời kia, tôi còn thực sự cho rằng em là người không bao giờ động tâm vì tiền tài lợi ích. Sao nào, mới quay đi quay lại đã nhảy vào lòng Hoắc Trọng Lâu rồi?”
 
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bước lên sàn gỗ.
 
Ánh mắt hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới.
 
“Váy phù dâu cơ à. Nghe Hoắc Trọng Lâu nói mấy lời kia, đúng là khiến người ta cảm động phát khóc… Tần Khả, thực ra Tề Điềm nói không sai, đây là thủ đoạn của em phải không? Cố ý tỏ ra thanh thuần cao ngạo, khiến chúng tôi quấn lấy em như bị ma nhập… Không phải em đang làm trò quỷ này sao?”
 
Thấy Tống Thanh Trác càng lúc càng tới gần, Tần Khả nhíu mày xoay người sang bên cạnh.
 
“Ngài Tống, có phải anh uống nhiều rồi không?”
 
Tống Thanh Trác không để ý lời trào phúng của cô, chỉ cười gằn tiếp tục nói: “Bây giờ thế nào? Em có cảm thấy thỏa mãn không? Nhìn Hoắc đại thiếu gia và tôi điên cuồng theo đuổi mình, có phải em đắc ý lắm không?”
 
“…”
 
Những kẻ điên có một loại bản năng sinh tồn, chính là tự biên tự diễn, về điểm này Tần Khả đã được lãnh giáo sâu sắc từ Hoắc Tuấn.
 
Có điều Hoắc Tuấn cô sẵn sàng chịu đựng, còn người này…
 
Tần Khả lạnh mặt.
 
“Ngài Tống, anh còn tiến gần thêm, đừng trách tôi không khách khí.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.