Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 55:
Chương 55:
Giọng nói lạnh băng đột ngột xen vào giữa ba người, bàn tay Ân Truyền Phương mới giơ lên lửng chừng chợt khựng lại giữa không trung.
Bà ta theo bản năng ngẩng lên, nhìn về phía sau lưng Tần Khả.
Người vừa lên tiếng là thiếu niên thoạt nhìn khoảng 18, 19 tuổi, mặc áo sơ mi trắng quần dài bình thường, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú lúc này bạnh ra một độ cong sắc bén. Bàn tay buông thõng một bên siết chặt thành quyền từ lúc nào, mạch máu xanh nhạt loáng thoáng hằn trên mu bàn tay thon gầy trắng bóc.
Trong đôi con ngươi đen sẫm là mưa rền gió dữ âm u đến đáng sợ.
“Cậu là…”
Không đợi Ân Truyền Phương hỏi ra thân phận, thiếu niên đã đi tới cạnh bàn.
Hắn giơ tay, nắm lấy bàn tay đang kéo cổ áo Tần Khả. Gân xanh trên mu bàn tay gồng lên, năm ngón siết chặt.
Gần như cùng lúc, một tiếng hét thất thanh từ miệng Ân Truyền Phương bật ra.
——
Cổ tay bị bóp chặt khiến bà có cảm giác đối phương muốn trực tiếp bóp tay mình tàn phế!
Cảm giác áp bách cùng sợ hãi đột ngột xuất hiện, cùng với cơn đau thấu tim gan từ cổ tay truyền đến khiến Ân Truyền Phương không kịp nghĩ ngợi gì, gần như cuồng loạn mà hét toáng lên.
“Mày buông ra… Mày muốn làm gì! Tao, tao phải báo cảnh sát!”
Hiển nhiên Ân Truyền Phương đã bị ánh mắt kinh người của thiếu niên đối diện dọa cho mất lý trí, kêu thét như người mắc bệnh tâm thần.
Những vị khách khác trong quán cũng bị hấp dẫn lực chú ý mà nhìn sang phía này, ánh mắt vô cùng phản cảm nhìn người phụ nữ trung niên từ lúc xuất hiện đã không ngừng kêu to gọi nhỏ, chẳng khác nào mụ đàn bà đanh đá điêu ngoa.
“Hoắc…”
Tần Khả hạ thấp giọng, vừa định gọi tên đối phương, những chợt nhớ ra đây là Tứ Cửu thành, ai biết liệu có gặp phải người biết rõ tình huống trong nhà họ Hoắc hay không?
Vì thế, cuối cùng Tần Khả vẫn không gọi tên Hoắc Tuấn ra. Nhưng ý tứ muốn khuyên hắn thu tay lại thì rất rõ ràng.
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng vẫn hất tay, ném cổ tay Ân Truyền Phương đi.
Ân Truyền Phương ôm cổ tay ngã ngồi lên ghế, vừa tức vừa hận lại vừa sợ hãi, bà ta không dám đối mắt với thiếu niên đứng bên cạnh bàn nữa, cun cút quay mặt đi: “Ông cứ ngồi trơ đấy mà nhìn chúng nó hành hung tôi à!”
Tần Hán Nghị bị bà trách móc lúc bấy giờ mới lấy lại tinh thần.
Vừa rồi mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ông ta còn đang mải nghĩ thiếu niên bất ngờ xuất hiện này có quan hệ gì với Tần Khả, đối phương đã cho Ân Truyền Phương một đòn ra oai phủ đầu rồi.
Tần Hán Nghị hoàn hồn, sắc mặt nháy mắt sa sầm.
Ông ta đứng bật dậy.
“Cậu là ai? Đây là chuyện riêng nhà tôi, không cần người ngoài mó tay vào.”
“Nhà các người? Ai là người nhà ông?”
Hoắc Tuấn vừa nghe lời này, nhiệt độ trong mắt thoắt cái rớt xuống điểm đóng băng.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sắc như dao quét ngang qua, khiến da mặt Tần Hán Nghị đau đớn.
Ông ta chưa từng bị mỗi đứa nhãi ranh đối xử thế này bao giờ.
Càng chật vật hơn là, mặc dù đã đứng dậy nhưng ông ta vẫn thấp hơn cậu thanh niên này nửa cái đầu, nhìn cơ thịt ẩn hiện trên cánh tay đang siết chặt kia, Tần Hán Nghị càng không có chút lòng tin nào với giá trị vũ lực của mình.
Ánh mắt Tần Hán Nghị xoay chuyển, mềm nắn rắn buông, lập tức quay sang nhìn Tần Khả ngồi phía đối diện.
“Tần Khả, đây là bạn mày đấy à? Mày cứ trơ mắt ra đó mà nhìn bạn mày đối xử với ba…” Rốt cuộc Tần Hán Nghị không có hoàn toàn mất hết liêm sỉ mà thốt ra hai từ ‘ba mẹ’ ở thời điểm này, ngập ngừng giây lát, ông ta sửa miệng: “Mày cứ đứng đó mà nhìn bạn mày động tay động chân với trưởng bối của mày thế à?”
Tần Khả cười lạnh trong lòng.
Đến lúc này rồi, hai vợ chồng ông ta vẫn nghĩ cô là Tần Khả yếu đuối sẽ bị mấy lời này khiêu khích hay sao?
Tần Khả không vội mở miệng.
Cô đứng dậy khỏi chỗ mình, vòng qua Hoắc Tuấn, đi thẳng đến trước mặt Tần Hán Nghị mới dừng lại.
Nhìn đứa con gái mình dõi theo từng bước lớn lên, vốn nghĩ rằng đã quá hiểu rõ, nhưng khi ánh mắt lạnh nhạt ấy đứng ngay trước mặt mình, Tần Hán Nghị chỉ cảm thấy ánh mắt kia khiến ông vừa lạ lẫm vừa chột dạ.
Trước khi Tần Khả dừng lại ngay trước mặt mình, Tần Hán Nghị vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng đứa con gái đứng trước mặt ông đã mở miệng:
“Anh ấy là bạn tôi, nhưng các người không phải trưởng bối của tôi. Các người không xứng.”
“Mày!”
“Hơn nữa, vừa rồi người muốn động thủ trước…” Tần Khả liếc nhìn Ân Truyền Phương, cười lạnh: “Không phải là các người sao? Sao nào, chỉ có các người thích làm gì thì làm, thích đánh ai thì đánh, đảo ngược lại thì là chúng tôi hành hung người vô cớ? Chú dì à, bộ mặt vô sỉ của hai người đúng là giống hệt mười năm trước, không thay đổi một li nào.”
Tần Hán Nghị nghe vậy thì tức điên, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ.
“Tần Khả! Mày cẩn thận lời nói!”
Tần Khả phản kích không chút do dự.
“Các người không để tâm những việc mình đã làm trong quá khứ, vì sao tôi phải để ý cái này? Nói mấy câu mà thôi, dựa vào trình độ mấy năm nay hai người ngấm ngầm chiếm di sản cha mẹ tôi để lại, mấy câu kia chẳng lẽ lại khiến hai người thấy xấu hổ, mất mặt? Tôi thấy, chú đánh giá độ dày da mặt mình quá thấp rồi!”
“…!”
Trừ lần hai bên khắc khẩu khoảng một năm trước, Tần Khả bỏ nhà ra đi, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương chưa từng thấy cô nói năng sắc bén như vậy bao giờ.
Cả hai bị Tần Khả mắng ngay đơ tại chỗ, mãi sau mới tức đến hổn hển mà lấy lại tinh thần.
Ân Truyền Phương ôm cổ tay nhảy lên định phản bác, lại bị Tần Hán Nghị giữ lại. Ông dùng sắc mặt u ám mà nhắc nhở Ân Truyền Phương, trong quán cà phê càng ngày càng có nhiều người chú ý tới bọn họ.
Cho dù nơi này là Tứ Cửu thành, không phải nơi họ sinh sống, nhưng đã làm lớn chuyện đến mức này, tất nhiên bọn họ hiểu rõ ai mới là bên không bắt được gà mà còn mất nắm gạo.
“Có người này ở đây, chúng ta có muốn cưỡng chế lôi Tần Khả về cũng không được…” Tần Hán Nghị hạ giọng xuống mức thấp nhất, nhắc nhở vợ: “Chúng ta trở về đã, trở về tính kế lâu dài.”
Ân Truyền Phương tức không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi gằn ra mấy tiếng: “Chẳng lẽ cứ thế tha cho nó?”
“Nếu không thì sao.” Bị hai đứa nhãi ranh nói cho không ngóc được đầu ở chốn đông người, Tần Hán Nghị đã tức lắm rồi, giờ thấy vợ còn không chịu nghe lời, ông ta càng điên tiết, hung hăng trừng mắt lườm bà.
“…”
Ân Truyền Phương dù không cam lòng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hai người định rời khỏi ghế, Tần Khả chợt lên tiếng.
“Hai người vẫn nhớ lời tôi nói chứ?”
“…”
Thân người Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương sựng lại. Ánh mắt Tần Hán Nghị không mang thiện chí, nheo mắt nhìn Tần Khả. “Mày nói gì?”
Ánh mắt Tần Khả thờ ơ lạnh nhạt.
“Tôi vừa nói rồi, giờ nói lại lần cuối. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, các người vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Phần di sản ba mẹ để lại cho tôi sau khi trưởng thành các người cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa, bằng không…”
Cô cười nhẹ, ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
“Chú, Tần Hán Nghị, dì, Ân Truyền Phương, còn cả cô con gái Tần Yên của hai người, tất cả chi phí ăn mặc ở đi lại trong mấy năm qua, trong đó có bao nhiêu tiền là lấy từ số di sản của ba mẹ tôi để lại, chắc hẳn hai người vẫn còn nhớ chứ?”
Ân Truyền Phương: “Mày… mày nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người!”
“Tôi có ngậm máu phun người hay không, luật sư công chứng tài sản biết rõ nhất.”
Tần Khả không hề dao động, cười lạnh.
“Nhớ lời tôi nói. Chỉ cần các người xuất hiện trước mặt tôi một lần thôi, bất luận Tần gia các người trong quá khứ đã chiếm bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ bắt các người trả lại toàn bộ, không tin cứ thử xem.”
Ân Truyền Phương giận sôi máu, thậm chí quên mất thiếu niên đang đứng sau lưng cô, bà ta giương nanh múa vuốt xông tới, lại bị Tần Hán Nghị kéo lại.
“Đừng có làm tôi mất mặt!”
Tần Hán Nghị khẽ quát một tiếng, sau đó quay lại nhìn về phía Tần Khả. Ông ta gằn lên một nụ cười nanh ác mà khinh miệt.
“Chỉ bằng mày? Mày còn chưa thành niên nữa là, quyền nuôi dưỡng ở trong tay chúng tao, mày quên rồi à? Tao với dì mày không chấp nhặt với đứa nhãi ranh như mày, có phải mày không coi chúng tao ra gì rồi không? Mày có tin tao lập tức có thể dùng quyền nuôi dưỡng…”
“Ông có thể làm gì?”
Một thanh âm hờ hững đánh gãy lời Tần Hán Nghị.
“…” Tần Hán Nghị ngẩng đầu, ánh mắt mang chút kiêng dè nhìn ra phía sau Tần Khả. Khi nãy sở dĩ ông ta nhẫn nhịn đến cực điểm cũng vì chút kiêng dè đó.
Tất nhiên không phải ông kiêng dè Tần Khả. Ba mẹ Tần Khả để lại cho cô bao nhiêu, trong lòng ông ta biết rõ. Một đứa con gái chưa tới mười tám tuổi, quyền nuôi dưỡng còn đang trong tay vợ chồng ông. Trong mắt ông, Tần Khả hoàn toàn không tạo thành uy hiếp.
Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa.
Nhưng còn cậu thanh niên đang đứng sau lưng Tần Khả, một người lạ mặt vừa xuất hiện đã ném họ vào thế bị động, trực giác ông nhắc nhở phải kiêng dè người này.
Tần Hán Nghị đã ngờ ngợ: Tần Khả có thể tới Tứ Cửu thành, có thể yên ổn đi học, sinh sống, có chỗ đứng trong cái thành phố rộng lớn phồn hoa này… nhất định phải có người trợ giúp.
Mà giờ xem ra, cái người đó rất có thể chính là thiếu niên vội vã đuổi tới này.
Cho nên Tần Hán Nghị không thể không kiêng dè.
“Các người nghĩ nơi này là Càn Thành, là nơi các người có thể tùy tiện buông lời uy hiếp, giễu võ giương oai?”
Thiếu niên ban nãy bị cô giữ lại, vẫn luôn giữ im lặng, lúc này rốt cuộc lại đứng ra lần nữa, Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn Tần Hán Nghị, ánh mắt lạnh lùng trầm mặc.
Cánh môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười mang vẻ cao ngạo mà lạnh nhạt.
“Cô ấy đã chán ghét không thèm tính toán với mấy người, các người nên biết điều mà cút xa một chút. Đằng này lại cố chấp ở lại khiến cô ấy ghê tởm thêm?”
“…”
Sắc mặt hai vợ chồng Tần Hán Nghị càng ngày càng khó coi, Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt.
Hắn thậm chí lười liếc mắt nhìn hai người một cái. Nhìn về phía lối rẽ cầu thang tầng hai, có ba người đàn ông mặc tây trang nghiêm cẩn đi lên.
Ba người nhanh chóng quét mắt qua khu vực tầng hai, lập tức tìm được Hoắc Tuấn. Sau đó cả ba bước nhanh tới, dừng lại trước mặt Hoắc Tuấn.
“Thiếu gia Trọng Lâu.”
“Lấy được tư liệu chưa?” Hoắc Tuấn hỏi.
“Rồi ạ. Trên đường tới đây chúng tôi đã xem qua rồi.”
“Phải, chính là hai người này.” Hoắc Tuấn liếc đánh mắt về phía hai vợ trồng Tần Hán Nghị lúc này đã dần biến sắc mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch, ý cười lạnh lẽo: “Nếu đã xem qua tư liệu, tình hình thế nào các anh cũng đã rõ, phải làm gì, đây là chuyên môn của các anh, chắc không cần tôi phải dạy vào chứ?”
“Xin thiếu gia yên tâm.”
“…!”
Hoắc Tuấn yên tâm. Hai vợ chồng Ân Truyền Phương giật thót, tim gần như nhảy bắn lên cổ họng. Bọn họ bắt đầu hoài nghi hôm nay đến đây liệu có phải là quyết định sai lầm. Đối với bọn họ mà nói, Tứ Cửu thành là đầm rồng hang hổ, dường như có một mưu tính đã được dựng sẵn từ rất lâu nhưng họ không hề hay biết. Hôm nay, hai người lại ngu ngốc tự động nhảy vào bẫy.
Sắc mặt Tần Hán Nghị xanh trắng, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định.
“Các người… các người có ý gì!? Muốn cưỡng chế chúng tôi sao? Đây là xã hội pháp trị, cho dù các người có quyền có thế, cũng đừng mơ tưởng…”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Hắn nhướn mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Hán Nghị đầy nguy hiểm, “Tư liệu này, chỉ là tôi quan tâm Tần Khả, cho nên mới tiện tay điều tra một vài việc lòng lang dạ sói mà các người từng làm. Còn bọn họ…”
Hoắc Tuấn liếc nhìn ba người đứng nghiêm cẩn bên cạnh, quay lại, cười nhạt.
“Họ là người của văn phòng luật trong tổng công ty của ba tôi, bọn họ sẽ nói chuyện với hai người về cái quyền nuôi dưỡng kia, cùng với phần tài sản mà các người đã chiếm mất nhưng không chịu thừa nhận.”
“Các… các người không được làm như vậy, ai muốn nói chuyện với các người!”
Rốt cuộc Tần Hán Nghị không duy trì được vẻ trấn định nữa. Ông ta tránh đi bàn tay Hoắc Tuấn vỗ nhẹ lên vai mình, sau đó quay đầu tính chạy về lối cầu thang, lại bị giọng nói thong thả của Hoắc Tuấn kéo lại.
“Ông không muốn nói ở đây à? Không sao, họ có thể đưa hai người tới đồn cảnh sát hoặc tòa án, đến đấy từ từ mà nói.”
Nói rồi, không thèm liếc mắt nhìn hai người đã cứng đờ đứng lặng lại chỗ, Hoắc Tuấn kéo tay Tần Khả, xoay người bỏ đi.
*
Mãi đến khi ra khỏi tiệm cà phê một lúc lâu, Tần Khả mới lấy lại tinh thần.
Trong lòng cô vẫn kinh ngạc không thôi, nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhiều, chỉ quay sang nhìn người con trai đang đi kế bên.
“Anh… biết và bắt đầu điều tra chuyện của em từ khi nào?”
“…”
Hoắc Tuấn không trả lời ngay câu hỏi của cô. Hắn quay sang, trước tiên quan sát sắc mặt cô.
Không hề có vẻ tức giận như hắn tưởng tượng.
Hoắc Tuấn: “Ở Càn Thành, từ lúc em chuyển tới khu tập thể bên ngoài trường, em nghĩ anh có thể yên tâm mà không điều tra gì hết?”
“…” Tần Khả nghẹn họng, sau đó lại hỏi: “Vậy tư liệu kia thì sao, chắc cũng không phải anh chuẩn bị trong một hai ngày phải không?”
Hoắc Tuấn hừ lạnh.
“Mặc dù biết em không muốn chủ động tính toán với họ, nhưng loại tiểu nhân lòng tham vô đáy này sẽ không dễ dàng buông tha lợi ích trước mắt… anh chỉ lo trước khỏi họa mà thôi.”
Tần Khả: “…”
Suy nghĩ hai giây, Tần Khả gật đầu, có chút rầu rĩ nói: “Anh nói đúng. Bọn họ sẽ không buông tha.”
Hoắc Tuấn nghe giọng liền biết cô không vui, hắn nhíu mày, dừng bước, đồng thời kéo Tần Khả đang lầm lũi đi về phía trước lại.
Tần Khả bị hắn kéo thì ngẩn ra, khó hiểu quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“…”
Hoắc Tuấn thả tay, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn gượng gạo mà làm một động tác bản thân chưa từng làm, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.
“Anh sẽ giải quyết thay em, sẽ không để em phiền lòng.”
Tần Khả ngây người.
Giống như bị hạ chú định thân, cô ngơ ngác đứng tại chỗ.
——
Đây là lần đầu tiên cô lơ đãng lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn, mà hắn, một cách trúc trắc mà tràn đầy dịu dàng, hắn khẽ vỗ về an ủi cô.
Tựa như con dã thú hung ác giơ ra bộ móng vuốt dày nặng nhuốm đầy máu tanh, nhưng lại dè dặt cẩn thận thu lại những cái vuốt sắc nhọn, dùng hết khả năng cùng sự khắc chế lớn nhất của mình, nhẹ nhàng vỗ về ‘con mồi’ bé nhỏ trước mặt.
Tần Khả đã quá quen thuộc Hoắc Tuấn, hoặc nên nói là Hoắc Trọng Lâu.
Chính vì sự quen thuộc ấy, cho nên cô hiểu rõ: với cái tính cách cố chấp mài giũa ra từ muôn vàn mấp mô trong quá khứ của Hoắc Tuấn, trong từ điển của hắn chỉ có chiếm hữu và tranh đoạt, bắt hắn chủ động làm ra hành vi ‘an ủi’ kiểu này… khó khăn biết bao nhiêu.
Từ cái góc khuất cố chấp, tối tăm, không một tia nắng có thể chiếu rọi ấy.
Người con trai của cô, vì cô, bắt đầu bước một bước chân về phía cô…
Độ ấm cùng lực độ cực nhẹ hãy còn phảng phất trên đỉnh đầu chưa tan, cho dù người làm ra hành động ấy đã mất tự nhiên mà thu tay về.
Thiếu niên quay mặt đi, trên khuôn mặt xưa nay chỉ thấy vẻ lạnh lùng sắc bén, hôm nay lần đầu tiên thấp thoáng hiện lên một chút ửng đỏ.
Hoắc Tuấn ho khẽ một tiếng, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, xoay người định bước đi.
Tần Khả hoảng hốt hoàn hồn.
Giây phút ấy, ngay cả người luôn tỏ ra bình lặng của cô cũng nhịn không được bật cười.
“Anh ngượng ngùng à, Hoắc Tuấn?”
“Không.”
Giọng nói lạnh tanh cứng ngắc.
Tần Khả càng cười tươi hơn, nhẹ cất bước đuổi theo, tới bên cạnh hắn, cô nghiêng đầu nói:
“Nhưng em thấy mặt anh đỏ kìa.”
“…”
Sườn mặt căng cứng của thiếu niên càng bạnh ra, mắt nhìn chằm chằm phía trước trông hơi dữ.
Tần Khả cười khoái chí.
“Thì ra anh cũng biết đỏ mặt.”
Thiếu niên rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn dừng bước, quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lại ảo não ngao ngán, uy hiếp:
“Em còn nhìn nữa… anh sẽ hôn em đó.”