Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 54:
Chương 54:
Nhìn rõ người gọi là Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương, sắc mặt Tần Khả dần trở nên lạnh nhạt.
Vẻ mặt hai người kia còn rối rắm hơn.
Ân Truyền Phương buồn bực nhìn Tần Khả một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nặn ra một nụ cười.
“Tiểu Khả, ba mẹ tìm con vất vả quá. Con chạy tới tận nơi xa xôi này đi học, sao không nói cho ba mẹ một tiếng?”
“Khả Khả? Bọn họ là…”
Khi nghe thấy hai người tự xưng là ba mẹ Tần Khả, Kiều Hiểu Vân kinh ngạc nhìn cô. Cô nhớ rõ ràng trước kia Tần Khả nói với mình, khi cậu ấy còn rất nhỏ, ba mẹ cậu ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ mà.
Tần Khả rũ mắt, giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
“Tớ từng nhắc tới với cậu rồi đó. Họ là ba mẹ nuôi của tớ.”
“Hả, bọn họ chính là…”
Kiểu Hiểu Vân tức giận đang định nói gì đó, lại bị Tần Khả ngăn lại.
Tần Khả: “Cậu về trường trước đi, tớ nói chuyện với họ một lúc rồi về sau.”
“Cậu… có được không?” Kiều Hiểu Vân lo lắng hỏi.
Tần Khả mỉm cười trấn an.
“Không sao đâu.”
“… Vậy được rồi.”
Kiều Hiểu Vân chần chừ cất bước đi về phía cổng trường.
Gần tới cổng, cô quay lại thấy ba người đứng im tại chỗ giằng co một lúc, không biết đang nói gì, sau đó cùng đi tới tiệm cà phê ở góc đối diện cổng trường.
Bước chân Kiều Hiểu Vân hơi do dự rồi dừng lại.
Đứng tại chỗ suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm, quay đi chạy sang đại học A cách vách.
…
Hai mươi phút sau.
Rốt cuộc Kiều Hiểu Vân cũng tìm thấy phòng học môn bắt buộc của sinh viên lớp 1 năm nhất hệ tài chính khoa kinh tế trường đại học A.
Đến ngoài cửa chính của phòng học, Kiều Hiểu Vân gập người với nữ sinh vừa dẫn mình tới: “Em cảm ơn chị!”
Chị gái lớp trên mặt mũi hiền lành nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: “Em thật sự không phải tới tìm Hoắc Trọng Lâu tỏ tình?”
Kiều Hiểu Vân lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, không phải mà! Em tìm anh ấy vì có chuyện rất gấp, thật đấy!”
“Vậy được rồi. Nhưng mà đừng trách chị không nhắc trước, nữ sinh trong trường chưa kịp tỏ tình đã bị Hoắc Trọng Lâu dọa sợ phát khóc, quả thực không chỉ một hai hàng đâu.”
“…”
Kiều Hiểu Vân hoảng hồn trợn lớn hai mắt, “Đáng sợ vậy ạ?”
Chị gái nọ cười dịu dàng.
“Thế nên chị chỉ có thể giúp em tới đây thôi. Có cơ hội sau này gặp lại nhé.”
Chị gái một tay ôm sách, tay còn lại vẫy vẫy Kiều Hiểu Vân, nói xong thì xoay người rời đi.
“…”
Kiều Hiểu Vân đứng cứng ngắc tại chỗ một lúc lâu, rốt cuộc mới chậm rãi hoàn hồn. Cô cắn răng, cứng đờ sống lưng tiến vào phòng học.
Tiết học vẫn chưa bắt đầu.
Trong phòng học tiếng nói cười ồn ã. Thông thường, trong bất kỳ phòng học năm nhất nào, độ phủ kín chỗ ngồi của sinh viên cũng là cao nhất. Có thể hiểu là do sinh viên năm nhất mới từ cấp ba lên, còn khá ngoan ngoãn, vẫn duy trì được tính tự giác của một học sinh cấp ba ưu tú. Về điểm này, rất nhiều sinh viên trải qua cuộc sống đại học với những mục tiêu và xu hướng khác nhau, sẽ dần dần bị mài nhẵn.
Nhưng nhìn độ phủ kín chỗ ngồi trong phòng học lúc này, tuyệt đối không thể dùng từ ‘cao’ để hình dung nữa.
Bởi vì là siêu cao.
Vượt quá 100% số sinh viên lên lớp, phòng học ban đầu được phân bổ dựa trên số sinh viên một lớp cuối cùng lại không cung cấp đủ chỗ ngồi. Không ít người tới muộn, thậm chí còn phải đứng cuối lớp hoặc chen trong lối đi nhỏ giữa ba dãy bàn.
Hiển nhiên, phần lớn những sinh viên này không phải tới học, thậm chí không phải sinh viên khoa kinh tế.
Mục đích bọn họ tới đây rất rõ ràng, ánh mắt hừng hực như sói không thèm che đậy, cũng nhờ vậy mà Kiều Hiểu Vân vừa bước vào phòng đã ngay lập tức tìm được vị trí ngồi của Hoắc Tuấn.
——
Một nửa số nữ sinh trong phòng đang nhìn về phía này.
Kiều Hiểu Vân thấy người cần tìm, cô cắn răng, tim gan phèo phổi run lẩy bẩy đi tới.
Hoắc Tuấn ngồi trong góc trong cùng dãy bàn bên trái. Khi Kiều Hiểu Vân còn cách hắn tầm sáu bảy mét, nam sinh ngồi kế bên Hoắc Tuấn chợt cười nói:
“Hoắc ca, lại một em gái u mê nữa dâng mình đến tận cửa kìa.”
“…”
Hoắc Tuấn không ngẩng đầu, hàng lông mày nhíu lại.
Đôi mắt sắc lạnh quét lên phía trước.
Bị ánh mắt ấy quét tới, bước chân Kiều Hiểu Vân cứng đờ tại chỗ.
Giờ cô đã biết, điều chị gái lớp trên vừa nói ngoài cửa lớp, ‘rất nhiều nữ sinh muốn tỏ tình với hắn, chưa kịp nói gì đã bị dọa sợ bật khóc’, có lẽ là thật.
——
Người, người này dữ quá đi.
Nếu không phải vì Tần Khả, rất có khả năng Kiều Hiểu Vân đã sợ nhũn chân, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Nhưng nghĩ đến Tần Khả, lại nghĩ đến những điều Tần Khả từng nhắc thoáng qua với cô về ba mẹ nuôi của mình, Kiều Hiểu Vân nắm chặt tay, tiếp tục tiến đến.
Những sinh viên khác trong phòng cũng bắt đầu chú ý tới cô bé thoạt trông tương đối khác biệt này, lớp học dần yên tĩnh lại.
Kiều Hiểu Vân run đến mức mặt mũi trắng bệch, cuối cùng cũng đi tới trước dãy bàn Hoắc Tuấn ngồi, cô dừng lại.
“Anh… Anh Hoắc…”
Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn cô.
Trong đôi đồng tử đen sẫm xẹt qua một tia chần chừ. Hắn cảm thấy đối phương hình như có chút quen mắt, nhưng trong đầu thực sự không có ấn tượng gì.
Cũng nhờ phúc của cái cảm giác quen mắt đó, Kiều Hiểu Vân không biết mình vừa có được cơ hội đứng đây nói một câu với Hoắc Tuấn.
“Em là học, học sinh trường phụ thuộc kế bên…”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt khựng lại.
Câu nói kia khiến hắn nháy mắt nghĩ đến Tần Khả, cũng lập tức hiểu ra cảm giác quen mắt kia là từ đâu mà có. Hôm thi đấu bóng rổ, người ngồi cạnh Tần Khả hình như chính là nữ sinh này.
Tức thời Hoắc Tuấn biến sắc mặt.
Nghĩ cũng không nghĩ, hắn đứng bật dậy: “Em ấy làm sao?”
Phản ứng này của hắn khiến những sinh viên đứng phía xa chú ý thấy, cũng kinh ngạc mà nhìn về phía này.
Khai giảng đã được một thời gian, mọi người đã thấy đủ kiểu loại biểu cảm lạnh tanh không cảm xúc của Hoắc Tuấn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn nôn nóng hấp tấp như vậy.
Giảng đường rộng lớn nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Kiều Hiểu Vân bị hắn làm giật mình lùi về sau một bước, sau đó mới kiềm chế run rẩy mà mở miệng: “Khả Khả cậu ấy, ba mẹ nuôi của cậu ấy tới… Tình hình… tình hình có vẻ không ổn lắm…”
Cô còn chưa nói xong, Hoắc Tuấn đã rời khỏi chỗ ngồi, thẳng tắp bước ra khỏi phòng học.
Kiều Hiểu Vân vội vàng đuổi theo.
Bạn cùng bàn hắn hoàn hồn, sửng sốt, theo bản năng há miệng gọi: “Hoắc ca, còn hai phút nữa vào lớp rồi, cậu…”
Chưa dứt lời, Hoắc Tuấn vừa đi đến cửa lớp rất không may đụng ngay phải giảng viên đang ôm sách bước vào, hai người mặt đối mặt, biểu cảm của sinh viên trong lớp có chút vi diệu.
Mọi người đều cho rằng hắn sẽ quay trở lại lớp, không ngờ lại thấy hắn khẽ gật đầu một cái, bước nhanh ra khỏi phòng học.
“Em có việc gấp xin nghỉ, cảm ơn thầy.”
Nói xong, người cũng đã mất tăm mất tích.
Qúa cmn…
Kiêu căng.
Cả phòng học tức khắc im thin thít.
Giảng viên già lấy lại tinh thần, quay sang nhìn cả lớp, không những không tức giận, ngược lại còn cười ha ha hỏi:
“Anh chị chắc cũng không có việc gấp, muốn xin nghỉ đấy chứ?”
“…”
Những học sinh đến vì mục đích khác, đang chuẩn bị chuồn, nghe vậy thì cứng người.
Lát sau, cả đám ngượng ngùng ngồi xuống, ủ rũ lắc đầu.
Giảng viên già cười khoái trá bước lên bục giảng.
“Một đứa đổi về một đống, quá hời.”
Cả lớp: “…”
*
Tần Khả dẫn Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương tới quán cà phê đối diện trường.
Tứ Cửu thành đông đúc, trung học phụ thuộc đại học A lại nằm trong trung tâm thành phố, dù là thời gian đi làm hay ngày nghỉ lễ, mấy chỗ như quán cà phê không lúc nào là thiếu khách.
Sau khi vào quán, ba người tìm một bàn ngồi xuống.
Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương lần đầu tiên tới thành phố lớn thế này, trong lòng khó tránh khỏi có chút câu nệ, ánh mắt cũng có vẻ không được tự nhiên.
Nhất là sau khi hai người ngồi xuống, thấy Tần Khả tự nhiên mà đi tới trước quầy gọi ba ly cà phê, Ân Truyền Phương sa sầm mặt, nói với chồng: “Em đã bảo mà, chắc chắn nó có tiền ba mẹ nó để lại mà chúng ta không biết, anh còn không tin. Nếu không một đứa con gái mới mười sáu mười bảy tuổi, làm sao vào học ở đây được, lại còn sống ở đây?”
Tần Hán Nghị cũng có chút kiến thức xã hội, nghe vợ nói thì nhíu mày.
“Chuyện nó chuyển tới trường này, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã làm được. Em nghĩ ai cũng có thể tùy tiện vào học trường này được à?”
“… Hứ.” Ân Truyền Phương sắc mặt khó coi liếc nhìn bóng lưng Tần Khả, “Dù sao thì, chắc chắn là nó có giấu tiền riêng, hoặc là ba mẹ nó trước khi chết quen được bạn bè gì đó.”
“Nếu ba mẹ nó mà tính toán trước tất cả cho nó, hoặc là nhờ bạn bè chăm sóc, tài sản nhà nó còn có thể rơi vào tay bà con xa như chúng ta à??”
“…”
Ân Truyền Phương cứng họng, tức giận nói: “Thế anh bảo rốt cuộc là sao! Nó là trẻ mồ côi, Yên Yên nhà chúng ta còn không có đãi ngộ tốt như nó, dựa vào cái gì nó có thể tới sống ở thành phố lớn này??”
Sắc mặt Tần Hán Nghị cũng âm u nặng nề.
Lát sau, thấy Tần Khả bưng khay đồ uống tới, Tần Hán Nghị thấp giọng nói: “Em bớt mồm bớt miệng lại. Hôm nay bằng bất cứ giá nào, lừa cũng được dỗ cũng được, thậm chí là túm cổ cũng phải lôi nó về. Nếu không đến lúc luật sư phụ trách thẩm tra chuyển giao di sản của ba mẹ nó tới nhà, không thấy nó, số tiền kia chúng ta một đồng cũng đừng hòng lấy được!”
“…”
Ân Truyền Phương cắn răng, cuối cùng dù không cam tâm nhưng vẫn gật đầu.
Cùng lúc, Tần Khả cũng bưng ba cốc cà phê trở lại bàn.
Đón lấy ánh mắt đánh giá phức tạp của hai vợ chồng Tần Hán Nghị, Tần Khả bình tĩnh đặt hai cốc cà phê tới trước mặt họ. Sau đó cô ngồi xuống đối diện hai người, đổ một phần ba gói đường vào cốc, thong thả khoáy đều, sau đó mới ngẩng lên nhìn hai người.
Ân Truyền Phương bị cà phê sánh ra làm bỏng tay, chật vật ngẩng lên, đối mặt với nụ cười thong dong của Tần Khả, bà ta không khỏi nặn ra một nụ cười gượng gạo, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Tiểu Khả, xem ra con ở đây sống rất tốt nhỉ.”
Tần Khả làm như không hiểu lời bà nói, nhàn nhạt gật đầu.
“Tốt hơn hồi ở Tần gia.”
“…!”
Câu này vừa thốt ra, cả Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đều biến sắc.
Ân Truyền Phương xưa nay miệng lưỡi sắc bén, lộ ra vẻ mặt hung ác muốn trách mắng mấy câu, lại bị Tần Hán Nghị giữ chặt tay dưới gầm bàn. Ông ta nhìn vợ cảnh cáo, nhắc vợ đừng quên mục đích thật sự hôm nay hai người tới đây.
Sau đó Tần Hán Nghị mới buông lỏng nét mặt, quay sang nhìn Tần Khả.
“Tiểu Khả, ba biết con không nói không rằng bỏ đi, nhất định là đã nảy sinh hiểu lầm gì với ba và mẹ con, chúng ta…”
“Chú Tần.”
Tần Khả bất ngờ mở miệng ngắt lời Tần Hán Nghị, xưng hô này khiến hai người ngồi đối diện sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.
“Con… sao con lại gọi ba như vậy?”
Tần Khả mặt mày lạnh tanh: “Vốn dĩ tôi nên gọi chú dì như vậy. Dù sao thì chú dì chưa từng coi tôi là con gái, mà sự thật hai người cũng không phải ba mẹ tôi.”
“Mày nói năng thế à!” Ân Truyền Phương rốt cuộc không nhịn được nữa, bà ta cất cao giọng, những vị khách xung quanh quay sang nhìn bà vô cùng phản cảm, nhưng bà ta không hề tự ý thức được, ánh mắt dữ dằn u ám nhìn chằm chằm Tần Khả: “Chúng tao khổ cực nuôi mày bao nhiêu năm, giờ mày lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, ỷ vào mấy thứ ba mẹ mày để lại cho mày mà muốn giẫy khỏi chúng tao, đúng không!?”
“…”
Đối diện với vẻ mặt hung ác của Ân Truyền Phương, nữ sinh ngồi đối diện từ đầu tới cuối không hề có vẻ sinh lòng thoái y hay run sợ.
Cô chỉ ngồi im, ánh mắt như giếng cổ không một gợn sóng nhìn Ân Truyền Phương, tựa như một khán giả lãnh đạm xem một vở kịch tức cười.
Đối diện với ánh mắt ấy, Ân Truyền Phương không thốt được lời nào.
Bà ta phẫn hận nghiến răng, “Mày nhìn tao vậy làm gì, chẳng lẽ tao nói sai à!?”
Tần Khả rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra nụ cười nhạt.
“Các người ‘khổ cực’ nuôi nấng tôi khi nào?” Cô gằn từng câu từng chữ, ngữ khí tràn đầy trào phúng. Không đợi hai vợ chồng Tần Hán Nghị phản bác, Tần Khả đã cười lạnh quay đi. “Rõ ràng là các người khổ cực giấu giếm, tiêu sạch phần di sản mà ba mẹ tôi để lại mới đúng?”
“…!!”
Đối diện, hai người sắc mặt đột biến.
Hoàn hồn lại từ khiếp sợ to lớn, cổ họng Ân Truyền Phương khô khốc, “Mày, làm sao mày biết chuyện di sản!?”
“Phải, làm sao tôi lại biết nhỉ?”
Cô khẽ giọng cười rộ lên, khóe mắt hạnh xinh đẹp cũng cong theo. Cả khuôn mặt thoạt nhìn ngoan ngoãn mà vô hại, nhưng giây phút này, vẻ mặt ấy lại khiến vợ chồng Tần Hán Nghị sợ hãi tột độ.
“Trong mắt các người, không phải tôi chính là cái cây rung tiền có thời hạn sao? Tôi là con ngốc bị các người lừa gạt, một mạch lừa gạt suốt bao nhiêu năm, nhìn các người lấy danh nghĩa nuôi nấng tôi mà tiêu sạch di sản ba mẹ tôi để lại, cho Tần Yên những thứ tốt nhất, đến lượt tôi thì toàn qua loa có lệ, thậm chí còn phải dùng những thứ Tần Yên ném đi không cần nữa.”
Hai vợ chồng Tần Hán Nghị bị vạch trần, sắc mặt hoàn toàn xanh trắng, mà Tần Khả vẫn duy trì nụ cười vô hại. Nhưng trong đôi mắt cô, nhiệt độ hạ tới điểm đóng băng thì không hề tan bớt.
“Các người chưa một giây phút nào thật sự coi tôi là con gái hay mà? Sau suốt một thời gian dài không ngó ngàng tới, biết được tôi chưa chết, hai người vội vàng chạy tới tìm tôi trước khi tôi thành niên… Sao nào, sợ tôi không ở đó, các người sẽ không thể chiếm được toàn bộ phần di sản ba mẹ để lại cho tôi sau khi trưởng thành sao?”
“…”
Sắc mặt Tần Hán Nghị cùng Ân Truyền Phương vô cùng kinh khủng.
Bọn họ không dám tin mà đối mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi cùng nghi hoặc to lớn trong đáy mắt người kia. Cụ thể chuyện di sản, ngay cả Tần Yên bọn họ cũng không nói, rốt cuộc Tần Khả từ đâu mà biết được…
Tần Hán Nghị ép chính mình phải bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười, nhìn Tần Khả.
“Tiểu Khả, nhất định là con nghe người nào có lòng dạ xấu xa châm ngòi ly gián rồi? Chú với dì Ân không hề có ý độc chiếm di sản của ba mẹ con, chúng ta định sau khi con trưởng thành sẽ giao lại cho con mà…”
“Những năm trước đây tôi ngu xuẩn đến mức nào mới khiến các người khinh thường đến vậy, giờ còn tiếp tục coi tôi là con ngốc mà dỗ dành lừa gạt?”
Tần Khả không chút do dự ngắt lời ông.
Thấy ông ta bị mình vạch trần xong còn không biết liêm sỉ mà dùng cách này hòng lừa gạt mình, Tần Khả thực sự ghê tởm không thôi.
“Các người từ bỏ đi, tôi sẽ không về cùng các người, càng không ngu ngốc tiếp tục để các người lừa gạt, hai tay dâng lên di sản cha mẹ để lại.”
“Tần Khả, mày…”
Ân Truyền Phương chó cùng dứt dậu, đập bàn đứng bật dậy.
Tần Khả lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta.
“Đừng có dùng dáng vẻ cha mẹ này dạy dỗ tôi, dì không xứng. Nếu không muốn sau khi trưởng thành, tôi mời luật sư yêu cầu các người trả nôn sạch ra phần di sản mà các người đã ‘nuốt’ mất, một đồng cũng không thiếu…”
Sắc mặt Ân Truyền Phương thoắt cái trắng bệch, Tần Khả thản nhiên cười lạnh.
“Vậy thì đừng chủ động xuất hiện trước mặt tôi.”
Ân Truyền Phương giận sôi gan.
Bà ta nắm cổ áo cô xách lên, giơ tay định tát.
Ánh mắt Tần Khả sắc lạnh, vừa định ra tay, chợt sau lưng cô vang lên một giọng nói âm u khàn đặc:
“Bà dám động vào cô ấy…”
“Tôi vặn sạch mọi ngón tay bà.”