Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 56


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 56:

 
Chương 56:
 
Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương rốt cuộc không còn xuất hiện trước mặt Tần Khả nữa.
 

Tần Khả không biết Hoắc Tuấn và nhóm luật sư giải quyết chuyện này thế nào, Hoắc Tuấn cũng không muốn cô lo nghĩ, cho nên chỉ thông báo cho cô kết quả cuối cùng: di sản ba mẹ để lại cho cô đã được hoàn trả lại toàn bộ, đi kèm với đó là một tờ giấy nợ có chữ ký của Tần Hán Nghị, đã được công chứng.
 
Trên giấy nợ ghi rõ những món đồ mấy năm nay Tần gia mua bằng tiền ba mẹ Tần Khả để lại, phía dưới cùng là chữ ký và vân tay của Tần Hán Nghị.
 
“Em không muốn tính toán với nhà họ nữa.”
 
Khi nhìn thấy tờ giấy nợ, Tần Khả gấp nó lại, sau đó tiện tay kẹp vào cuốn sách bên cạnh.
 
Cô ngẩng đầu nhìn sang Hoắc Tuấn đang ngồi dựa nửa người vào cạnh bàn, “Không phải em thông cảm hay thương hại bọn họ, chỉ là không muốn dây dưa gì với họ nữa. Chỉ cần bọn họ không xuất hiện trước mặt em, em cũng không muốn nhìn thấy họ thêm một lần nào nữa.”
 
“Cứ buông tha như vậy, em sẽ không thấy hối tiếc chứ?”
 
Tần Khả nhoẻn miệng cười.
 
“Lãng phí thời gian quý giá với những người này mới thấy hối tiếc, không phải sao?”

 
Hoắc Tuấn trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu.
 
“Nếu em muốn làm vậy, anh nghe em.”
 
Tần Khả: “Thực ra… đây cũng không phải buông tha, mà là sự giày vò dai dẳng không dứt.”
 
“Hử?”
 
Hoắc Tuấn vừa đứng dậy, thân người chợt khựng lại, quay sang nhìn cô gái đang ngồi bên bàn học.
 
Tần Khả ngước mặt, vung vẩy cuốn sách kẹp tờ giấy nợ, cười nhạt.
 
“Một số loại uy hiếp, thay vì lôi hẳn ra, cứ cầm chặt trong tay sẽ càng khiến cho người ta tuyệt vọng và sợ hãi.”
 
Hoắc Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó khẽ nhướn mày.
 
“Em nói đúng.”
 
Chỉ cần tờ giấy nợ này còn trong tay Tần Khả, cũng đủ khiến vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương nửa đời sau sống trong bồn chồn sợ hãi, cun cút lẩn trốn.
 
Đó mới là cái giá dành cho bọn họ…
 
Tần Khả rũ mắt.
 
Bất kể là đời trước, hay đời này.
 
Tần Khả vừa hoàn hồn, chợt thấy một khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt.
 
Cô giật mình, theo bản năng co người vào ghế, sau đó mới lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ hỏi: “Hoắc Tuấn, anh dán lại gần thế làm gì?”
 
Hoắc Tuấn vẻ mặt bình tĩnh.
 
“Anh chỉ đang nghĩ, rốt cuộc từ khi nào em lại trở nên nặng tâm cơ như vậy?”
 
“…”
 
Tần Khả chột dạ, dời ánh mắt sang chỗ khác.
 
Hoắc Tuấn cũng không tiếp tục truy vấn, hắn ngồi thẳng người lại, hỏi: “Thành tích thi đua của bọn em có rồi phải không?”
 
“Ừm.” Tần Khả thở phào nhẹ nhõm, bình ổn lại trái tim, rồi quay sang đáp.
 
Hoắc Tuấn: “Đã có danh sách các trường cử đi học chưa?”
 
Tần Khả: “Không có vấn đề gì lớn.”
 
Hoắc Tuấn: “Thế em muốn tới trường nào?”
 
“…” Tần Khả dừng lại, quay sang nhìn Hoắc Tuấn đầy bất đắc dĩ: “Đừng thăm dò em nữa.”
 
Hoắc Tuấn không nói gì.
 

Tần Khả vẫn nhìn hắn: “Trường anh sắp xếp cho em, ngoại trừ đại học A em còn có lựa chọn thứ hai hả?”
 
Lần này Hoắc Tuấn trầm mặc hai giây, rất thành thật đáp:
 
“Không có.”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả giận, “Thế anh còn hỏi làm gì?”
 
Hoắc Tuấn: “Dân chủ.” Hắn chỉ vào Tần Khả, sau đó lại chỉ vào mình, “Tập trung.”
 
“…”
 
Tần Khả im lặng hai giây, rồi bị hắn chọc tức mà phụt cười.
 
“Anh dân chủ quá nhỉ, thiếu gia Trọng Lâu?”
 
Biết rõ cô cố ý nói vậy chọc tức mình, Hoắc Tuấn vẫn không nhịn được mà nheo mắt.
 
Vốn đang ngồi cạnh bàn, lúc này hắn lợi dung ưu thế chiều cao, rất dễ dàng phủ người tới trước mặt cô, thuận tay chống lên hai bên ghế dựa, nhốt cô vào lòng mình.
 
Tần Khả tức khắc cảm nhận được nguy hiểm mà rùng mình, hai vai theo bản năng cứng ngắc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ, mí mắt nâng lên.
 
“Đừng dán lại gần như thế.”
 
“Gần sao?”
 
Người trước mặt mỉm cười lười nhác, ép người lại càng sát.
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả nhịn hai giây, cuối cùng hiếm khi mở miệng nhận thua: “Em sai rồi. Sau này không dám gọi thế nữa.”
 
“Không, em cứ tiếp tục gọi.” Khóe môi Hoắc Tuấn nhếch lên, “Em gọi thêm lần nữa, tôi sẽ tha.”
 
“…?”
 
Tần Khả nghi ngờ nhìn hắn, “Thật hả?”
 
“Ừ, thật.”
 
“…” Bị hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm, lại thêm khoảng cách gần sát, Tần Khả cảm giác mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng, não cũng ngắn lại. Cô nghiêng mặt đi, lòng thầm buồn bực trò đùa miệng nhanh hơn não vừa rồi đã khiến mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
 
Nhưng lại không có cách nào khác.
 
Tần Khả thở dài trong lòng, chỉ có thể cố gắng tránh đi ánh mắt người nọ, giọng nhỏ như muỗi kêu lặp lại xưng hô mình dùng để vui đùa ban nãy.
 
“Thiếu gia Hoắc…”
 
Nào ngờ vừa mở miệng, lại bất ngờ bị thiếu niên kia áp sâu vào lưng ghế dựa, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
 
Hoặc nên nói là cắn.
 
Tần Khả bực mình vì người nào đó không tuân thủ lời hứa, giận dữ đẩy hắn ra, lại không biết chọc phải dây thần kinh nào của Hoắc Tuấn, hắn như phát điên mà dùng một tay ghìm chặt tay cô, đè xuống tay vịn ghế.
 
Sau đó hắn càng cúi sát người, cũng càng dùng sức mạnh mẽ chà đạp hai cánh môi mềm mại.
 
Không biết qua bao lâu, Hoắc Tuấn mới chậm rì rì lùi lại một khoảng cách, tầm mắt còn lưu lại hai cánh môi bị hắn day cắn đến đỏ bừng, giọng nói khàn nặng:
 
“Không tới đại học A, em còn muốn đi đâu?”
 
“…”
 
Náo loạn nửa ngày ra là điểm mấu chốt ở đây.
 
Tần Khả tức giận không muốn nói chuyện, nhưng nhìn tia nguy hiểm trong đôi đồng tử đen như mực, giống như đang uy hiếp ‘nếu dám không nói anh sẽ làm thêm lần nữa’, Tần Khả chỉ đành nén cơn giận xuống mà đi ‘dỗ dành’ đứa trẻ to xác.
 
“Em không muốn tới trường khác. Đơn nguyện vọng đã nộp rồi, em điền đại học A.”
 
“… Thật?”
 
Ánh mắt hắn vụt qua một tia sững sờ, giống như rất bất ngờ.
 
“Ừm.” Tần Khả gật đầu,”Nếu không có gì thay đổi, bắt đầu từ học kỳ sau, chúng ta sẽ được là sinh viên cùng trường trước một năm rồi.”

 
“…”
 
Thấy hắn vẫn im lặng thất thần, Tần Khả mỉm cười: “Vậy anh Hoắc Tuấn, bắt đầu từ học kỳ sau, xin chỉ dạy nhiều hơn nhé?”
 
Hoắc Tuấn nghe câu trêu đùa của cô thì hoàn hồn.
 
Hắn nheo mắt, giơ tay nâng cằm cô lên, khẽ hôn xuống góc môi, sau đó mới ngẩng lên nói:
 
“Được thôi. Có điều…”
 
“Em muốn được ‘chỉ dạy’ thế nào?”
 
“…!”
 
Hai má cô tức khắc đỏ bừng.
 
Qua vài giây, cô thẹn quá hóa giận muốn đá cẳng chân người con trai trước mặt.
 
Chỉ là ngay lúc này, cửa thư phòng bị người giúp việc gõ mấy cái.
 
Hoắc Tuấn nhíu mày, không quay đầu.
 
“Ai?”
 
Người giúp việc biết rõ vị thiếu gia này vui giận bất thường, dè dặt cẩn thận lên tiếng:
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, Hoắc quản gia từ nhà cũ tới, nói là có việc nên tới thăm Tần tiểu thư.”
 
Lời vừa dứt, Hoắc Tuấn còn chưa mở miệng, Tần Khả đã ngạc nhiên hỏi:
 
“Thầy Hoắc tới ư?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn tức nghiến răng nghiến lợi.
 
“Không cho đi.”
 
“?” Tần Khả, “Anh không nghe thấy giúp việc nói thầy ấy tới tìm em à?”
 
Hoắc Tuấn: “Vậy nên càng không được đi.”
 
“… Vì sao?”
 
“Không vì sao cả.”
 
“…”
 
Tần Khả mặc kệ hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng lại, cô đẩy hắn vào ghế, sau đó xoay người nhẹ nhàng thong thả rời đi.
 
Ngoài cửa thư phòng.
 
Người hầu thấy cửa thư phòng không có dấu hiệu báo trước, bất ngờ bị đẩy ra, sau đó thấy Tần Khả mỉm cười đắc thắng bước ra khỏi phòng.
 
“Thầy Hoắc đang ở đâu?”
 
“Ở… ở gian sườn dưới lầu ạ.”
 
Bị nụ cười xinh đẹp của Tần Khả làm cho choáng váng, người giúp việc mất một lúc mới lắp bắp nói xong.
 
“Được rồi, cảm ơn chị.”
 
Tần Khả mỉm cười, khẽ gật đầu với người giúp việc, sau đó đi về phía cầu thang.
 
Người giúp việc còn đang thấy lạ, ban nãy người lên tiếng không phải thiếu gia Trọng Lâu nhà mình ư, sao giờ đã không thấy đâu rồi. Đúng lúc này, từ trong thư phòng bất ngờ vọng ra một tiếng quát giận dữ:
 
“Tần Khả!”
 
“…!”
 

Người giúp việc giật bắn người, theo bản năng ngẩng lên nhìn về phía trước, chỉ thấy cô gái đang quay lưng về phía này bước đi tựa hồ tâm trạng càng thêm vui vẻ, cô bật cười, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng xuống lầu.
 
Người giúp việc dỏng tai nghe ngóng, nghe thấy trong thư phòng có tiếng chân người đang bước nhanh ra ngoài, trái tim nhỏ bé run bắn, vội vã cắm đầu chạy mất.
 
*
 
“Phù dâu ấy ạ??”
 
Trong gian phòng phía sườn ngoài, Tần Khả ngồi trên sopha, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Ngôn ngồi đối diện.
 
“Việc này… em chưa từng tham dự hôn lễ ai bao giờ, lỡ như đến lúc đó tay chân lóng ngóng…”
 
“Bên Ngôn An không có bạn bè chưa lập gia đình thích hợp làm phù dâu, thầy lại mới về nước, trong nước cũng không có bạn bè thân thiết.” Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ, “Thầy với chị Ngôn An của em bàn bạc một hồi, cuối cùng thấy tìm em và Trọng Lâu là thỏa đáng nhất.”
 
Tần Khả do dự: “Vậy hôn lễ của thầy và chị sẽ tổ chức vào ngày nào ạ…?”
 
Lần này đến lượt Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
 
“Lúc trước thầy đã nhờ Trọng Lâu báo em rồi mà, cậu ấy không nói gì với em à?”
 
“…”
 
Trầm mặc vài giây, vẻ mặt cả hai dần chuyển thành xấu hổ cùng hiểu rõ.
 
Đúng lúc này, đầu xỏ gây tội đẩy cửa đi vào.
 
Vừa vào cửa, Hoắc Tuấn đã không hề do dự ném ngay ánh mắt lạnh như băng về phía Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Không phải anh đang chuẩn bị hôn lễ à, còn có thời gian chạy loạn khắp nơi?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy, không đáp lời, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, tháng trước tôi nhờ cậu gửi thiệp mời dự hôn lễ cho Tần Khả, xem ra cậu quên rồi nhỉ?”
 
“…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe lên, vô thức rũ mắt nhìn sang Tần Khả.
 
Tần Khả cũng đang dùng vẻ mặt vi diệu nhìn hắn.
 
Hai người nhìn nhau vài giây, Tần Khả quay đi: “Thầy Hoắc, chắc là khi đó em đang bận rộn cho thi cử, anh ấy có nhắc, nhưng mà em quên mất, xin lỗi thầy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn hấp háy mắt, cuối cùng cũng không vạch trần lời nói dối Tần Khả vì giữ mặt mũi cho Hoắc Tuấn.
 
Anh chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Không sao, việc học quan trọng. Thiệp mời thầy sẽ nhờ người đưa tới sau, chuyện làm phù dâu, em suy nghĩ xem nhé, Ngôn An sẽ liên lạc với em sau.”
 
“… Vâng.”
 
Tần Khả gật đầu.
 
Hàn huyên thêm mấy câu, Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy chào tạm biệt ra về.
 
Tần Khả muốn tiễn lại bị Hoắc Cảnh Ngôn ngăn lại.
 
“Một người đàn ông lịch thiệp không thể làm phiền nữ giới.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nói đùa, ánh mắt liếc qua Hoắc Tuấn.
 
“Thiếu gia Trọng Lâu, cậu tiễn tôi nhé?”
 
Biết Hoắc Cảnh Ngôn còn có chuyện muốn nói với Hoắc Tuấn, Tần Khả không khăng khăng đòi tiễn nữa. Cô nhìn Hoắc Tuấn mặt mày u ám một cái, sau đó nhìn hai người một trước một sau ra khỏi biệt thự.
 
Đi tới cổng chính biệt thự, đoán chắc người trong biệt thự sẽ không nghe được động tĩnh gì, Hoắc Tuấn lúc bấy giờ mới cau mày nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Anh…”
 
“Không phải cậu muốn ‘giấu’ em ấy trong căn biệt thự này mãi đấy chứ?” Hoắc Cảnh Ngôn bất ngờ ngắt lời hắn, quay người lại hỏi.
 
Hoắc Tuấn lạnh mặt: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Tôi chỉ cho hai người một cơ hội cần thiết.”
 
“Cơ hội gì?”
 
“Dẫn cô ấy tới trước mặt tất cả mọi người, Hoắc Tuấn.” Hoắc Cảnh Ngôn hạ giọng, “Giờ cậu đã ‘về nước’, người muốn có quan hệ thông gia với Hoắc gia thật sự không phải ít. Cho dù ba cậu không có ý định này, nhưng nếu cậu vẫn im lặng không lên tiếng, không có động tác gì, sẽ không ai coi em ấy là phu nhân tương lai của nhà họ Hoắc.”
 
“…” Cảm xúc dưới đáy mắt hắn âm trầm. Qua một lúc lâu, hắn ngẩng đầu: “Anh muốn chúng tôi nhân cơ hội này, công bố quan hệ với mọi người?”
 
Đối diện với ánh mắt tràn đầy bài xích cùng địch ý của thiếu niên, Hoắc Cảnh Ngôn cười khan.
 
“Tôi biết lòng chiếm hữu em ấy của cậu mãnh liệt ra sao, Hoắc Tuấn, nhưng cậu phải nghĩ kỹ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn em ấy cả đời không được ra ngoài gặp ai, cả đời không dính dáng đến cái vòng mà cậu cảm thấy sẽ làm em ấy vấy bẩn?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngừng lại, không cho Hoắc Tuấn cơ hội tiếp lời, anh trầm giọng nói tiếp: “Cho dù cậu làm được, chẳng lẽ cậu muốn em ấy suốt đời suốt kiếp phải trốn trong cái biệt thự này, ngay cả một cái tư cách danh chính ngôn thuận trước mắt người ngoài cũng không có?”
 
“…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn âm u lạnh lẽo, bàn tay buông thõng bên người cũng nắm chặt thành quyền.

 
Nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, cũng không làm gì.
 
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không muốn bức ép hắn quá. Hai người trầm mặc nửa phút, Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa đã được tài xế mở sẵn cửa, đồng thời vừa đi vừa nói một câu cuối cùng.
 
“Cậu tự suy nghĩ cho kỹ đi, Hoắc Tuấn. Cậu và em ấy cần một cơ hội thế này.”
 
“…”
 
Hoắc Cảnh Ngôn đi rồi, Hoắc Tuấn quay vào biệt thự.
 
Nhóm người giúp việc nhạy bén nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, đã sớm chuồn hết qua góc nào đó trong biệt thự rồi. Sảnh chính chỉ còn lại hai người Tần Khả và Hoắc Tuấn.
 
Vẻ mặt Hoắc Tuấn hơi âm trầm.
 
“Em muốn đi làm phù dâu cho hai người họ?”
 
“…” Sau mấy phút bình tĩnh, lúc này Tần Khả đã khôi phục lại cảm xúc, cũng đã quyết định xong, cô đứng dậy, gật đầu: “Nếu chị Ngôn An và thầy Hoắc đều có lời mời, về tình về lý em nên đi.”
 
Sắc mặt Hoắc Tuấn lại u ám hơn một chút.
 
Nhưng khiến cô bất ngờ là, ngay sau đó hắn không hề nói không cho cô đi.
 
Trong lòng Tần Khả rất kinh ngạc, nhịn không được đi qua.
 
“Thầy Hoắc nói gì với anh hả?”
 
Mắt Hoắc Tuấn chợt lóe.
 
Cuối cùng hắn vẫn không dấu giếm, thẳng thắn nói thật: “Anh ta nói anh cần một cơ hội.”
 
Tần Khả sửng sốt, “Cái gì?”
 
“Anh cần một cơ hội… dẫn em tới trước mặt tất cả mọi người.” Giọng hắn hơi trầm xuống, kiềm lòng không đậu vươn tay ôm lấy người trước mặt.
 
Bản năng chiếm hữu cố chấp khiến hắn sinh ra sự sợ hãi mơ hồ sẽ mất đi người trước mặt, khiến hắn lo sợ bất an. Vì thế hắn theo bản năng, từ tận sâu đáy lòng bài xích đề nghị của Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Nhưng hắn biết Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, là vì tốt cho Tần Khả.
 
Hắn không nên vì lòng ích kỷ của mình mà giấu nhẹm cô ở một nơi chỉ mình hắn mới thấy được, không để cô tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn đầy xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son ngoài kia… Cô ấy cũng cần có địa vị và sự tôn trọng khi là người mà hắn yêu.
 
“Anh sẽ đưa em đi… chúng ta cùng nhau.”
 
Tần Khả thấy người con trai ôm mình có chút không cam lòng mà nói ra câu này, trong giọng nói mang sự bồn chồn chính hắn cũng không nhận ra, tựa như con dã thú sắp bị người ta xông vào địa bàn, bất an nôn nóng cào móng vuốt, cổ họng rỉ ra tiếng gầm gữ thị uy mà đầy tuyệt vọng.
 
 Tần Khả cảm thấy buồn cười, nhưng lại không nhịn được mà đau lòng.
 
Nhìn hắn từng chút chắp vá lại bản năng cùng tính cách vừa cố chấp vừa tối tăm của mình, nhìn hắn lặng lẽ giao tranh với người tí hon hung hăng dữ tợn trong lòng.
 
Tần Khả phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
 
Cô chầm chậm đưa tay lên, ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của thiếu niên trước mặt. Cô siết chặt cánh tay, để hắn cảm nhận được hơi ấm và sự tồn tại của mình.
 
Sau đó cô khẽ khàng mở miệng.
 
“Anh không cần sợ, Hoắc Tuấn.”
 
Ngừng một lát, cô dịu dàng cười khẽ, tựa như đang trêu đùa, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: “Nếu đã quyết định cùng anh bước vào cái vực sâu không đáy này, em không có ý định sẽ trèo lên, em mong anh dần tốt lên, cũng sẽ giúp anh dần tốt lên. Mặc kệ kết quả ra sao, em mãi mãi ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không rời đi.”
 
Thân người Hoắc Tuấn hơi khựng lại.
 
Ngay sau đó, hắn cầm lòng không đậu càng siết chặt hai tay, ôm cô chặt chẽ vào lòng.
 
Giây phút này, trái tim lạnh băng cứng rắn của hắn cảm động đến rối tinh rối mù, hắn vùi đầu vào hõm vai cô, hít lấy hương thơm nhè nhẹ trong làn tóc, nhịn không được mà nỉ non: “Tần Tần…”
 
Chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng, Hoắc Tuấn chợt cảm thấy người con gái trong lòng đang nhẹ nhàng giãy ra.
 
Giống như vừa nhớ tới điều gì.
 
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt khẩn trương, ánh mắt vốn dịu dàng như nước cũng hơi bồn chồn:
 
“Hôn lễ của thầy Hoắc với chị Ngôn An đột nhiên làm em nghĩ đến một việc… Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
 
“Ừ.” Chưa từng thấy cô bày ra nét mặt nghiêm trọng như vậy khi hỏi mình điều gì, Hoắc Tuấn ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô.
 
Bốn mắt nhìn nhau, thấy Tần Khả là thật sự nghiêm túc, thậm chí ánh mắt cũng lộ ra rối rắm khẩn trương, Hoắc Tuấn chỉ đành gật đầu: “Em hỏi đi.”
 
Tần Khả do dự một lát, cố gắng chậm rãi nói ra suy nghĩ bất ngờ nhảy ra tạo thành cái nhọt khó chịu không dứt trong lòng mình:
 
“Giả sử, em nói là giả sử, dưới tình huống nào, hoặc là với nguyên nhân gì, anh sẽ kết hôn với Tần Yên?”
 
“…”
 
Năm giây sau.
 
Hoắc Tuấn: “???”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.