Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 53


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 53:

 
Chương 53:
 
Tần Khả sợ ngây người.
 

Vài giây sau, cách một tầng áo khoác mỏng, cô nghe tạp âm ồn ào rối loạn trong phòng thể chất lại bắt đầu khuếch tán.
 
Tần Khả đẩy Hoắc Tuấn, đè thấp giọng nói: “Anh điên à?”
 
“…”
 
Thấy dáng vẻ bị dọa không nhẹ của cô, Hoắc Tuấn cười khàn: “Đây là giá phải trả cho việc em đột nhiên lén tới đây, lại còn không muốn anh phát hiện.”
 
“Anh…”
 
Lời muốn nói chưa thốt khỏi miệng, người đối diện đã lại hôn chóc lên môi cô một cái, sau đó lập tức lùi ra.
 
Áo khoác đồng phục vẫn bị Hoắc Tuấn phủ trên đầu, sau đó hai cánh tay cô được đỡ lấy, nâng cô đứng dậy khỏi ghế ngồi. Trong tiếng ồn ã càng ngày càng lớn, Tần Khả bước chân lảo đảo, được người nọ kéo vào lòng bảo vệ, một đường đi xa khỏi nơi ồn ào kia, cuối cùng cánh cửa khép lại, bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
 
“Được rồi, giờ an toàn rồi.”

 
Cúi đầu nhìn cô hiếm thấy tỏ ra ngoan ngoãn mà rúc trong lòng mình, giống như sợ đám nữ sinh điên cuồng ngoài kia xé mình thành mảnh vụn, Hoắc Tuấn ở bên ngoài áo khoác, trộm cười vui vẻ.
 
“…!”
 
Tần Khả tức giận cực độ.
 
Cô kéo áo khoác xuống, nghe tiếng ước chừng vị trí người kia, cô đỏ mặt bừng bừng đá một cái vào cẳng chân của người con trai đang khom người đứng trước mặt mình.
 
“Úi…”
 
Chợt nghe tiếng hít ngược một hơi lạnh từ hướng khác truyền tới.
 
Tần Khả sửng sốt, không kịp sửa sang lại mái tóc loạn cào cào do Hoắc Tuấn chụp áo khoác lên, cô hốt hoảng quay đầu lại.
 
Cô trông thấy bốn người khi nãy cùng thi đấu với Hoắc Tuấn, lúc này đang dùng đủ loại biểu cảm khác nhau nhìn mình.
 
Thấy ánh mắt cô quét qua, cả bốn người lập tức giơ hai tay lên:
 
“Không phải tụi này cố ý vây xem.”
 
“Đây là phòng thay đồ của tụi này.”
 
“Tụi này không thấy gì hết.”
 
“Hơn nữa cũng sẽ không nói ra ngoài.”
 
“…”
 
Nhìn bốn người như bị dáng vẻ hung hãn của mình dọa sợ, Tần Khả có chút xấu hổ.
 
Cô quay đầu lại, tức tối lườm Hoắc Tuấn.
 
“Đều tại anh.”
 
Giọng cô nhẹ đến mức gần như không nghe rõ, cô làm khẩu hình miệng mắng Hoắc Tuấn.
 
Hắn nhướn mày, “Anh là vì muốn tốt cho em, em muốn để bọn họ nhìn thấy?”
 
“Anh còn biết là không thể để người ta thấy, ban nãy anh còn…”
 
Nuốt nửa câu sau trở về, Tần Khả hung hăng lườm hắn một lúc, cuối cùng mới coi như tiêu bớt cơn giận.
 
“Em đến cùng bạn… em phải ra ngoài gọi cho cậu ấy.” Vừa nói Tần Khả vừa nhặt áo khoác đồng phục rơi bên cạnh lên, lột ngược rồi cuộn lại như ban đầu, ôm vào trong lòng.
 
Mấy người đồng đội một mực yên lặng coi mình thành không khí, cuối cùng nhịn không được nữa, dè dặt mở miệng thăm dò, hỏi: “Hoắc ca, chị dâu… là học sinh trường trung học phụ thuộc kế bên hả?”
 
“.” Hoắc Tuấn liếc cậu ta, cười như có như không: “Không thì sao?”
 

“Ế? Thật đó hả? Má ơi này là tính dụ dỗ trẻ chưa thành niên à?”
 
Người nọ vừa dứt lời đã bị đồng đội bên cạnh thúc cho một cùi chỏ.
 
“…”
 
Nghe cậu ta nói, Hoắc Tuấn không có phản ứng gì, hắn trước giờ chưa từng quan tâm lời người khác nói.
 
Nhưng Tần Khả lại nhíu mày.
 
Sau đó mấy người họ chợt thấy cô gái từ lúc bắt đầu đã không nói chuyện lại còn hơi xấu hổ đứng một bên, lúc này cô quay phắt lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cả bọn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi cứng đờ.
 
“Chúng em là tự do yêu đương.”
 
“…”
 
Bốn người nghẹn họng.
 
Không biết vì sao, bọn họ có cảm giác cô bé thoạt nhìn dịu dàng yên tĩnh kia, trong nháy mắt ánh mắt gần như có thể phóng ra dao găm bất cứ lúc nào.
 
Đứa nào không tin đứa đấy hứng dao.
 
Đứng mũi chịu sào là người vừa lên tiếng hỏi ngu, bị cô nhìn mà sống lưng cứng đờ, cậu ta vội vàng nặn ra một nụ cười:
 
“Tự do yêu đương rất tốt, tự do yêu đương rất tốt.”
 
Tần Khả không nói gì, lúc này mới lộ ra một nụ cười nhẹ.
 
Cô quay đi, ánh mắt lườm Hoắc Tuấn cảnh cáo.
 
“Vừa rồi em mặc áo đồng phục trường đấy.”
 
Hoắc Tuấn thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, nghe vậy chỉ nhướn mày, “Vậy thì sao?”
 
“…” Tần Khả tức giận muốn đá hắn thêm một cái, nghĩ một lát cuối cùng vẫn nhịn xuống, thấp giọng nói: “Nếu anh không muốn làm lớn chuyện để nhà trường xách đi uống trà nói chuyện, thì lập tức nghĩ ra cái lý do mà lấp liếm cho qua đi.”
 
Hoắc Tuấn bật cười, hoàn toàn không để ý.
 
“Bọn họ không thấy em đâu, không sao.”
 
“…”
 
Tần Khả tức cạn lời.
 
Hoắc Tuấn bị cô trừng nửa ngày, cảm thấy dáng vẻ khi tức giận của cô đáng yêu không sao tả xiết. Hắn cười khan một tiếng, “Được rồi, anh đưa em ra bằng cửa khác. Những chuyện còn lại cứ để anh xử lý.”
 
“…”
 
Tần Khả hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, vẫn thấy không yên tâm, dặn dò hắn: “Thầy Hoắc đang bận sứt đầu mẻ trán chuẩn bị cho hôn lễ, anh đừng có kiếm thêm chuyện cho thầy.”
 
Vừa nghe thấy cái tên này, Hoắc Tuấn tức khắc trầm sắc mặt.
 
Hắn cười lạnh, vừa tức vừa ghen mà nhéo cái má mềm mại của cô: “Sao nào? Anh ta kết hôn em còn sốt sắng hơn? Đến giờ vẫn không chịu từ bỏ tâm tư ấp ủ với anh ta?”
 
Tần Khả: “…”
 
Lại lên cơn.
 
Tần Khả lười đôi co vấn đề đã giải thích đến tróc da môi với kẻ ba ngày một trận ghen nhỏ, năm ngày một trận ghen lớn, cũng hiểu Hoắc Tuấn đang mượn chuyện này để ‘làm nũng’ với mình, Tần Khả lập tức giơ tay đánh rụng bàn tay đối phương, đồng thời ‘cảnh cáo’:
 
“Hôm nay anh đã mó tới một đường dây cao áp rồi, tốt nhất đừng có sớ rớ đến đường thứ hai.”
 
“…”
 
Cảm xúc âm trầm trong mắt hắn tán đi, vài giây sau hắn hoàn toàn áp trở về, trời quang mây tạnh.
 
“Vậy được rồi, ngày mai sẽ nói lại chuyện này.”
 
Nói rồi, hắn nắm tay cô quay người đi về một hướng.
 
“Anh đưa em ra ngoài.”

 
“…”
 
Nhìn theo bóng hai người lãnh đạm rời đi, từ đầu tới cuối coi như trong phòng không có người, bốn thành viên còn lại của đội bóng rổ mãi mới chật vật hoàn hồn.
 
Bốn người ánh mắt phức tạp nhìn nhau, nửa ngày sau mới có người mở miệng:
 
“Tình huống vừa rồi, mấy cậu thấy sao?”
 
“Ý cậu muốn hỏi sau khi đớp chậu cơm chó vừa rồi, tôi có đánh giá gì về bữa cơm?”
 
“Ngon lắm.”
 
“Gâu gâu gâu?”
 
“… Bậy bậy bậy, tôi hỏi các cậu nghĩ sao về chuyện Hoắc ca yêu đương với một cô gái, còn là nữ sinh cấp ba!”
 
“Chuyện này thì nghĩ gì được? Dù có ý kiến cũng vô dụng, chuyện Hoắc ca ai dám quản?”
 
“Nhưng mà vừa rồi đúng là mở rộng tầm mắt, không ngờ lại có người có thể khiến Hoắc ca làm ra mấy loại hành vi ‘ngoan ngoãn’ vậy nha?”
 
“Hiệu trưởng mà nhìn thấy cảnh này, chắc cảm động đến bật khóc nức nở luôn ấy nhỉ?”
 
“… Hiệu trưởng có bật khóc nức nở không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn Hoắc ca mà nghe thấy lời cậu vừa nói, chắc chắn sẽ đánh cậu bật khóc nức nở.”
 
“…”
 
“Ầy, chả trách từ hồi nhập học đến giờ bao nhiêu nữ sinh theo đuổi Hoắc ca cũng không động tâm, thì ra là hoa đã có chủ, chủ còn ở trung học phụ thuộc cách vách.”
 
“Hâm mộ.”
 
“Đừng hâm mộ nữa, mặt mũi, dáng người, thành tích, khí chất thiếu một cái cũng không được, mà cậu thì chẳng có cái nào.”
 
“… Má!!”
 
*
 
Kiều Hiểu Vân đoạn tuyệt với Tần Khả suốt ba tiết học, cho tới khi tần khả phải dùng chiêu ‘mời trà sữa’ mới cứu vãn được tình bạn này.
 
Kiều Hiểu Vân vừa nhai trân châu, vừa tức giận nói: “Qúa đáng, hết sức quá đáng! Hotboy mới của đại học A không ngờ lại là bạn trai cậu. Chuyện quan trọng thế mà cậu giấu nhẹm không cho tớ biết! Cốc trà sữa này không cứu vớt được tình bạn trước kia của chúng ta đâu!”
 
Tần Khả dở khóc dở cười: “Chuyện anh ấy là hotboy mới của trường cũng là tớ từ cậu mới biết mà.”
 
Kiều Hiểu Vân: “Thế lúc mới quen, sao cậu không cho tớ biết cậu có một anh bạn trai đẹp trai hả!”
 
Tần Khả: “Nếu chúng ta vừa quen tớ đã nói thế với cậu, vậy có khả năng chúng ta sẽ không có tiết mục một cốc trà sữa cứu vãn tình bạn này đâu.”
 
Kiều Hiểu Vân cắn ống hút, ngẫm nghĩ: “Cũng đúng.” Vừa nói xong, cô lập tức hoàn hồn, tức tối lắc đầu: “Không đúng không đúng, rõ ràng là lỗi của cậu!”
 
“Rồi rồi rồi,” Tần Khả cười khổ, “Là lỗi của tớ.”
 
Kiều Hiểu Vân: “…”
 
Huhuhu không cảm thấy được an ủi chút nào, vẫn còn tức lắm.
 
Kiều Hiểu Vân phẫn nộ giải quyết hết cốc trà sữa lớn trước mặt, cuối cùng mỹ mãn mà nấc cụt một cái, nằm ngả ra sopha mềm của tiệm trà sữa.
 
Cơn giận tiêu tan.
 
Tần Khả ngồi đối diện không nhịn được bật cười, cô bạn vô tâm vô phế đáng yêu thế này, trêu chọc vui quá đi.
 
Dường như chú ý thấy phản ứng của Tần Khả, Kiều Hiểu Vân hơi ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.
 
“Khụ…  vị trà sữa của tiệm này không tồi.”
 
Tần Khả nhoẻn miệng cười, không vạch trần.
 

Đúng lúc này, cửa tiệm lại bị đẩy ra, vài cô gái có vẻ là sinh viên đại học đi thành nhóm tiến vào.
 
Bốn năm người gọi đồ uống, sau đó ngồi ngay xuống bàn kế bên Tần Khả và Kiều Hiểu Vân.
 
Bọn họ ngồi chưa được mấy giây đã bắt đầu bàn tán sôi nổi:
 
“Mấy cậu nghe nói gì chưa, hình như Hoắc Trọng Lâu của khoa kinh tế đã có bạn gái rồi đó?”
 
“… Đệch?”
 
“Thật hay giả thế!”
 
“Má, thư tỏ tình tớ còn chưa nghĩ ra phải viết thế nào, sao cậu ấy đã có bạn gái rồi??”
 
“Phải đó, không phải hai ngày trước mọi người còn bảo, từ khi khai giảng đến giờ, quanh người Hoắc Trọng Lâu không có sinh vật giống cái nào có thể lại gần phạm vi nửa mét sao??”
 
“…”
 
Nét mặt Tần Khả cứng đờ.
 
Mà phía đối diện, Kiều Hiểu Vân dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa mà nhìn cô.
 
Hai người đang không tiếng động tiến hành trao đổi suy nghĩ, chợt thấy mấy nữ sinh bên cạnh sau khi trải qua giai đoạn phủ nhận rằng mình không thể tiếp thu thông tin ác mộng này, bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng.
 
“Trường nào, ngành nào, đại học năm mấy lớp nào? Tớ nhất định phải đi xem xem tiểu yêu tinh hẫng mất Hoắc Trọng Lâu mặt mũi ra sao!”
 
“Nghe nói không phải sinh viên trường mình.”
 
“? Yêu gái đất khách? Vậy với giá trị nhan sắc của Hoắc nam thần, không phải bị cạy góc tường là chuyện sớm hay muộn sao?”
 
“Thực ra cũng không tính là yêu gái đất khách…”
 
“Chị ơi, đừng có lấp lửng nữa, nói toẹt ra đi.”
 
Người đầu tiên mở miệng thoáng do dự một lát, sau đó mới hạ giọng thì thầm: “Tớ không biết thông tin này có đúng hay không nữa, lúc đó người ở sân bóng rổ thực sự quá đông, tớ không thấy rõ được gì cả. Dù sao thì có người đứng gần đó nói, Hoắc nam thần trực tiếp chụp áo khoác che người đó lại rồi cúi xuống hôn, mà nữ sinh đó mặc đồng phục của trường trung học phụ thuộc kế bên trường ta đó.”
 
“…”
 
Bầu không khí thoáng chốc lặng ngắt.
 
Lát sau, bàn kế bên vang lên tiếng hét khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ:
 
“Đệch, má, nó!! Học sinh cấp ba!!!”
 
“Thế không phải là trẻ vị thành niên à?!”
 
“Cầm thú…”
 
“…”
 
Đầu ngón tay đỡ ống hút của Tần Khả khẽ run lên.
 
Kiều Hiểu Vân ngồi đối điện rất không phúc hậu mà che miệng cười.
 
Tần Khả nhìn cô bạn đầy bất lực.
 
Mà bàn bên kia đã bẻ ngoặt chủ đề, bắt đầu thảo luận đến khả năng chia tay của hai người:
 
“Không thể tưởng tượng nổi, Hoắc nam thần sẽ nhìn trúng một đứa nhóc cấp ba? Nữ sinh cấp ba thế nào mới có thể thu phục được con ngựa hoang như cậu ta?”
 
“Chậc, nói cứ như cậu hiểu cậu ta lắm ấy.”
 
“Tớ không cần hiểu cậu ta, tớ chỉ cần hiểu đám nữ sinh như sói như hổ trường mình là đủ rồi. Thế nên càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, sao cậu ta lại đi yêu đương với một đứa nhóc cấp ba?”
 
“Chưa biết chừng chẳng được bao lâu là chia tay thôi.”
 
“Tớ cũng nghĩ thế. Biết bao nhiên chị em đại học A đang chực chờ giở hết các ngón thủ đoạn mà câu dẫn? Bạn trai đẹp trai dễ giữ hả? Không có khả năng đâu.”
 
“Thế bạn gái cậu ta thế nào? Xinh không?”
 
“Chưa thấy. Lúc đó Hoắc nam thần bảo vệ ghê lắm, một sợi tóc cũng không lộ ra. Nhưng mà nghe nói dáng người bình thường, chắc cũng chẳng xinh đẹp hơn ai.”
 
“…”
 
Bàn kế bên, Kiều Hiểu Vân vốn đang cười hóng chuyện, nghe bọn họ nói vậy thì khóe môi tức khắc hạ xuống, ánh mắt không vui liếc nhìn mấy nữ sinh kia.
 
Nhưng bên kia đang tám đến sôi nổi, căn bản không ai chú ý tới ánh mắt Kiều Hiểu Vân.
 
Cô quay đi, đè giọng xuống thật thấp, lầm bầm: “Ít nhất còn đẹp hơn mấy chị gấp vạn lần… Ở sau lưng trù ẻo người ta chia tay, còn chế giễu diện mạo vóc dáng bạn gái người ta, không phải ghen tỵ vì nam thần không nhìn trúng mấy người sao… hứ!”
 
Tần Khả ngồi đối diện nghe thấy, không khỏi mím môi cười.
 

Lát sau, hai người im lặng đợi thêm hai mươi phút, nhóm nữ sinh đại học A mới tan cuộc, đứng dậy rời khỏi tiệm trà sữa.
 
Đợi đến khi người cuối cùng ra khỏi cửa, Kiều Hiểu Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
“Trời ơi, làm tớ sợ muốn chết.”
 
Tần Khả ngước mắt nhìn cô, “Sợ cái gì?”
 
“Còn không phải sợ bọn họ đột nhiên phát hiện cậu chính là đứa nhóc cấp ba mà họ muốn diệt trừ cho hả giận à?” Kiều Hiểu Vân vẫn chưa hết kinh sợ, liếc nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả nói đùa: “Tớ có sở trường chạy cự ly ngắn.”
 
Kiều Hiểu Vân ngây người, sau đó lập tức bày ra biểu tình phức tạp, “Qủa không hổ là người con gái đã chiếm được trái tim Hoắc nam thần, thời điểm này mà cậu vẫn còn cười được.”
 
“?” Tần Khả dở khóc dở cười, “Thời điểm này là thời điểm nào?”
 
Kiều Hiểu Vân: “Cậu không nghe thấy hả! Mấy chị gái vừa rồi đã giúp các cậu vạch sẵn một trăm khả năng chia tay rồi kia kìa!”
 
“À, ý cậu là mấy cái khả năng… tớ bị đá hoặc bị đục chân tường ấy hả?” Tần Khả cười hỏi.
 
“Cậu còn cười nữa.” Kiều Hiểu Vân tức giận đùng đùng, “Cậu rộng lượng ghê ha! Bị người ta tính kế thế mà vẫn không giận??”
 
“…”
 
Tần Khả chớp chớp mắt, có sao nói vậy: “Chỉ là mấy người xa lạ chưa từng quen biết thôi mà. Vả lại giống như cậu nói đó, bọn họ chỉ đang ghen tỵ vì tớ có được người hoặc mối tình mà họ cũng muốn có, vì sao tớ phải tức giận với họ?”
 
Kiều Hiểu Vân nghẹn lời trong chốc lát.
 
“Mặc dù cậu nói cũng đúng…”
 
Lần này thời gian trầm mặc kéo dài, cuối cùng Kiều Hiểu Vân vẫn nói ra lo lắng trong lòng: “Cậu không sợ, chuyện họ nói sẽ thành sự thật hả?”
 
“?”
 
“Ừm… thì ngộ nhỡ Hoắc nam thần bị đứa con gái hư hỏng nào rắp tâm câu dẫn mất thì sao?” Kiều Hiểu Vân do dự, “Dù sao thì, cậu biết đó, số lượng tình địch của cậu thực sự đông lắm lắm lắm luôn.”
 
Tần Khả mỉm cười.
 
“Tớ không sợ.”
 
“Í? Vì sao?” Kiều Hiểu Vân không nghĩ liền nói: “Con trai mười người đẹp trai thì chín người là cặn bã, cậu có lòng tin với người ta vậy hả?”
 
Vừa nói xong Kiều Hiểu Vân đã lập tức hối hận, vội vàng phẩy tay: “Ấy ấy cậu coi như tớ vừa nói linh tinh đi, đừng để trong lòng…”
 
“Không sao, đúng là tớ rất tin tưởng anh ấy.”
 
Tần Khả nói xong thì im lặng giây lát, cô cầm ống hút trong tay đảo vòng vòng.
 
Không biết nghĩ cô tới chuyện gì, Kiều Hiểu Vân chợt thấy cô bạn mình đang yên lành tự nhiên bật cười, sau đó ngước mắt lên. Đôi đồng tử sạch sẽ trong vắt thấy đáy.
 
“Anh ấy không giống như những người con trai khác… không, anh ấy không giống người bình thường cho lắm.”
 
Kiều Hiểu Vân sửng sốt, đột nhiên cười phụt một tiếng:
 
“Vậy hai người đúng là trời sinh một cặp.”
 
“…?”
 
“Cậu không biết à, trong lớp mình, thậm chí là trong khối, rất nhiều bạn học đều nói cậu không giống như những cô gái bình thường. Thực ra tớ cũng thấy vậy đấy, hahahahahaha.”
 
“.”
 
Lần này Tần Khả ngẩn người hồi lâu.
 
Lúc sau cô mới bật cười, cúi đầu nói: “Có lẽ… là thế thật.”
 
*
 
Ra khỏi tiệm trà sữa, cách giờ mở cổng trường buổi chiều còn khoảng nửa tiếng nữa, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân đi thẳng tới hướng cổng chính của trường.
 
Hiện tại ngoài trường vẫn chưa có người, Tần Khả cùng Kiều Hiểu Vân cười cười nói nói, đi tới trước cổng ngoài trường. Đúng lúc này sau lưng hai người chợt vang lên một tiếng gọi.
 
“Tần Khả!”
 
Cả hai đồng thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang.
 
Nụ cười trên mặt Tần Khả nhạt đi.
 
Đứng trước tấm bia đá cạnh cổng trường là vợ chồng nhà họ Tần.
 
Tần Hán Nghị, Ân Truyền Phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.