Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 52:
Chương 52:
“Cậu thật sự muốn vào à?”
“Tất nhiên rồi, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao?”
“… Cái đó chỉ có thể tính là cậu đơn phương nói với tớ thôi.”
“Thôi nào, Khả Khả, cậu vào với tớ một lần đi mà, chỉ một lần thôi, xem lát rồi đi ngay, thật đấy! Tớ thề!”
“Cậu nghĩ tớ sẽ tin à.”
“Ừm… sẽ tin!”
“…”
Tần Khả cười khổ, thật sự hết cách với cô bạn. Cô nhìn tấm biển trường đại học A lóe lóe ánh vàng, lại quay sang nhìn Kiều Hiểu Vân, chỉ vào đồng phục trường trung học phụ thuộc đại học A hai người đang mặc.
“Cho dù tớ đồng ý vào với cậu, nhưng cậu nghĩ nhìn đồng phục chúng ta mặc trên người, họ sẽ cho vào sao?”
“…”
Kiều Hiểu Vân chớp chớp mắt, “Vấn đề này tớ đã nghĩ đến rồi. Nhưng tớ thấy những người khác có thể vào tham quan, vậy chắc chúng ta vào cũng không sao đâu nhỉ?”
“Tham quan là mở vào thời gian cố định.” Tần Khả bất đắc dĩ nói: “Quan trọng nhất là, chúng ta là học sinh cấp ba, giờ này đứng ở đây, nghiêm khắc mà nói thì chính là trốn học. Cậu không sợ bị chú bảo vệ tóm được, sau đó xách chúng ta tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm à?”
Kiều Hiểu Vân tức khắc sụp đổ.
“Vậy phải làm sao giờ?” Cô nhìn Tần Khả, chọt chọt hai đầu ngón tay, “Người ta thật sự rất muốn vào xem mà…”
Tần Khả: “?”
Tần Khả: “Nói năng cẩn thận.”
“Ừ.” Kiều Hiểu Vân khôi phục lại dáng vẻ lông bông, “Khả Khả là thông minh nhất, chắc chắn có cách giúp chúng ta lẻn vào mà không bị tóm, đúng không?”
Tần Khả liếc nhìn cô bạn, nói đùa: “Trong mắt cậu, cái thông minh của tớ tức là am hiểu mấy trò bắt gà trộm chó này ấy hả?”
“…” Kiều Hiểu Vân chớp chớp mắt, “Tớ có nói vậy đâu.”
Tần Khả nhìn cánh cổng lớn của trường, quay đi, lặng lẽ thở dài: “Cậu thật sự muốn vào hả?”
“Ừ ừ!”
“Tớ chỉ giúp một lần này, không có ngoại lệ đâu đó.”
“Ừ ừ ừ ừ!”
Kiều Hiểu Vân gật đầu như gà mổ thóc.
Hai phút sau.
Sau gốc cây phía cổng Bắc đại học A.
“Làm thế này có được thật không?” Kiều Hiểu Vân nuốt nước miếng, giơ tay cào cào mái tóc xõa tung vì bị Tần Khả tuột mất dây buộc, lo lắng hỏi.
“OK mà.” Tần Khả trấn an.
Kiều Hiểu Vân hít sâu, chuẩn bị nhấc chân tiến về phía trước.
Tần Khả: “Ấy, đợi đã.”
Kiều Hiểu Vân giật mình hết hồn, vội thu chân vừa nhú ra về, “Sao vậy sao vậy? Chỗ nào của tớ có vấn đề à?”
Tần Khả chỉ vào mắt cô bạn, “Ánh mắt cậu đừng có tỏ ra… ‘anh dũng’ như vậy.”
Kiều Hiểu Vân: “…?”
Tần Khả nghĩ một lát, đổi cách diễn đạt: “Ánh mắt phải thả lỏng, tốt nhất là không có tiêu cự, mắt vừa rồi tràn đầy sức sống quá… phải tỏ ra hờ hững, thẫn thờ, cao lãnh một chút.”
“…?”
Nhìn Kiều Hiểu Vân làm đủ loại biểu cảm, cuối cùng mặt mày đau khổ quay sang nhìn mình, Tần Khả thở dài.
“Thôi, tớ cho cậu một tình huống mô phỏng nhé. Lần thi giữa kỳ này cậu làm bài nát bét, tụt 10 hạng so với kỳ trước, rồi bất ngờ có thông báo họp phụ huynh, bây giờ cậu phải về báo tin này cho bố mẹ.”
Cô vừa nói xong, nhìn ánh mắt Kiều Hiểu Vân đã bắt đầu dần thành hình.
“Tốt, cứ giữ biểu cảm này, cậu có thể giả bộ như đang gọi điện thoại. Đầu bên kia chính là bố mẹ cậu, hai người chuẩn bị đến họp phụ huynh, đồng thời biết cậu bị tụt 20 hạng.”
Nhìn Kiều Hiểu Vân thuận lợi đi qua cổng lớn đại học, Tần Khả cũng thở phào một tiếng.
Cô tháo dây buộc tóc, lắc lắc cho tóc giũ ra, bộ đồng phục cấp ba trên người đã bị cô cởi ra từ sớm, hai người lột ngược áo lại, để mặt trong ra ngoài.
Sau đó cô vắt áo lên khuỷu tay, tự nhiên xen lẫn tốp năm tốp ba sinh viên cùng đi vào trong trường.
Đến khi hai người hợp lại tại nơi cách cổng trường vài chục mét, Kiều Hiểu Vân hưng phấn đến mức suýt thì nhảy cẫng tới trước mặt Tần Khả.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tần Khả bất đắc dĩ giữ cô bạn lại, “Giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Đi theo tớ! Vì hôm nay tới đây gặp hotboy, bản đồ quanh đây tớ nhắm mắt cũng vẽ được!”
Kiều Hiểu Vân kéo theo Tần Khả bước nhanh về một hướng.
*
Sân bóng rổ của đại học A hôm nay hết sức náo nhiệt, cách giờ mở màn thi đấu còn tận mười mấy phút nữa, thế mà khán đài gần như đã sắp kín chỗ.
Lúc Tần Khả và Kiều Hiểu Vân đến, ghế ngồi trên khán đài đã được lấp kín. Hai người đi dọc theo hàng trước hàng sau rồi vòng qua mấy lối nhỏ, chỗ nào còn trống hỏi thì đều đã có người giành trước, đến khi hỏi hết một lướt, ngay cả chỗ đứng ở hàng trước cũng sắp không còn trống nữa.
Kiều Hiểu Vân tâm tình phức tạp, lấy cùi chỏ chọc chọc sau lưng Tần Khả: “Giờ cậu biết tớ bảo số lượng nữ sinh theo đuổi Hoắc Trọng Lâu có thể xếp quanh khuôn viên đại học A ba vòng, rồi kéo tới cổng trường mình là không phải nói khoác rồi chứ?”
Tâm tình Tần Khả càng phức tạp hơn.
“… Những người này đều là tới vì anh ấy?”
Kiều Hiểu Vân dùng một loại ánh mắt ghét bỏ ‘sao cậu vẫn chưa chịu tin’ liếc nhìn Tần Khả, sau đó cô bày ra gương mặt tươi cười, vỗ vai một nữ sinh ngồi cạnh đang hưng phấn nói gì đó với bạn mình: “Chị ơi, sao hôm nay sân bóng rổ đông người vậy ạ?”
Nữ sinh kia kinh ngạc nhìn cô, “Em không biết hôm nay khoa kinh tế thi đấu với khoa luật à? Hotboy mới của lớp quản trị kinh doanh hôm nay sẽ ra sân thi đấu, tụi này tới ngắm soái ca, tiện thể coi náo nhiệt đó.”
“Thì ra là vậy, cảm ơn chị ạ.”
Kiều Hiểu Vân đứng thẳng người, nhún vai, nhìn Tần Khả. Âm thanh xung quanh càng ngày càng ồn ào náo nhiệt, Kiều Hiểu Vân mở miệng:
“Giờ cậu đã tin chưa?”
“…”
Tần Khả cạn lời.
Khoảng ba phút sau.
Đội bóng của khoa kinh tế và khoa luật lần lượt đi vào từ cửa Đông Nam và cửa Bắc của sân bóng rổ. Tiếng reo vang đinh tai nhức óc ngay lập tức bao trùm khắp sân.
Tần Khả không kịp chuẩn bị, suýt thì giật mình ngã bệt xuống đất.
Đến khi cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh, chợt nghe thấy trong tiếng reo của các nữ sinh dần có một cái tên, ban đầu hỗn loạn lung tung, dần dần tìm được tiết tấu chung mà hợp thành một tiếng:
“Hoắc Trọng Lâu! Hoắc Trọng Lâu…..”
Tần Khả vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.
Cô nghĩ mình có thể tưởng tượng được tâm trạng của người nào đó lúc này.
Nghĩ vậy, cô hơi nhón chân lên, tầm nhìn vượt qua đỉnh đầu các nữ sinh phía trước hào hứng tới mức đứng hẳn dậy, nhìn xuống sân bóng rổ phía dưới.
Thiếu niên đang thấp giọng nói gì đó với đồng đội thân người chợt khựng lại, một đồng đội đứng đối diện hình như đang nói đùa gì đó, chợt thấy hắn liếc sang, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt lạnh như băng quét qua khán đài đang gào thét hăng hái nhất.
Phản ứng này của hắn càng khiến các nữ sinh như được bơm máu gà, tiếng hô gần như sắp phá sập trần phòng.
Tần Khả bịt tai dở khóc dở cười: “Tớ đi nhầm vào hiện trường tổ chức concert nào à?”
Kiều Hiểu Vân đang high cực điểm vẫn bớt chút thời gian mà đáp cô một câu:
“Fan bình thường đu idol làm gì có thật lòng thật dạ như bọn tớ!?”
Tần Khả: “…”
Được rồi.
Cũng may, trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, tiếng còi của trọng tại rốt cuộc cũng vỗ yên trận kích động của các nữ sinh.
Một vài nam sinh không chịu được màn tra tấn lỗ tai vừa rồi đã rời khỏi chỗ, Tần Khả còn chưa hoàn hồn, Kiều Hiểu Vân đã kéo cô lại hai chỗ trống.
“Khả Khả, mau qua đây ngồi!”
“…”
Tần Khả do dự hai giây rồi mới ngồi xuống.
Cô hơi lo lắng, vì vị trí này hình như hơi… sát phía trước.
Nói đúng ra, là ở ngay hàng hai.
Nhưng trong phòng nhiều nữ sinh như vậy, Hoắc Tuấn lại bị âm thanh ồn ào phiền nhiễu nên không muốn nhìn về phía khán đài, Tần Khả lúc này mới yên tâm.
Chắc không xui xẻo vậy đâu, mới trốn học một lần đã bị anh ấy phát hiện?
Mặc dù không hiểu rõ lắm quy tắc cùng một số thao tác trong bóng rổ, nhưng Tần Khả vẫn nhìn ra trận này Hoắc Tuấn chơi không tồi.
Nhất là sau mỗi lần hắn ném rổ hoặc trợ công thành công, những tiếng cổ vũ hừng hực khí thế càng thêm đinh tai nhức óc.
——
Qua hơn nửa trận đấu, Tần Khả bắt đầu hơi lo lắng cho cổ họng của các nữ sinh đang cổ vũ một cách điên cuồng ở đây.
Cho tới tận khi tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên.
Điểm số dừng nhảy, khoa kinh tế giành chiến thắng.
Tiếng hô chói tai của các nữ sinh lại vang lên, âm vang cuồn cuộn, gần như muốn lật tung nóc phòng lên.
Thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ đen đang là tâm điểm toàn hội trường, trận đấu kết thúc, hắn đi qua một bên sân, lấy chai nước khoáng trong balo, nhíu mày nhẫn nhịn tiếng hô hét chói tai, uống hai ngụm nước.
Các thành viên còn lại của đội bóng rổ khoa kinh tế đứng vây quanh băng ghế dài, thắng trận tất nhiên ai cũng vui vẻ, vì thế lúc này cả đám đang hùa nhau trêu đùa:
“Hoắc ca, nhân khí lại tăng rồi ha?”
“Chậc, cứ đà này, khéo chúng ta phải làm đơn xin nhà trường mở rộng sân bóng đấy, cái phòng bé tí tẹo này làm sao chứa được hết fan Hoắc ca.”
“Nhưng mà nói thật, chất lượng fan Hoắc ca rất được đó nha. Ban nãy đang thi đấu tao nhìn thấy một cô bé, xinh đẹp tuyệt trần!”
“Lúc đấy thiếu chút nữa là mày chuyền bóng vào mặt tao, là vì ngắm em gái đến xuất thần luôn hả mạy?!”
“Bớt nhiều lời, có phúc cùng hưởng! Mau chỉ anh em xem nào!”
“… Được được được, nhìn kia kìa. Đó, ngay hàng trước, dãy hai, nhìn thấy chưa?”
“Đệch, đúng thật.”
“Hoắc ca Hoắc ca, mau mau mau, gặp cực phẩm rồi…”
Mấy người trong đội ngoắc Hoắc Tuấn chỉ về phía khán đài.
Hoắc Tuấn mất kiên nhẫn, định mở miệng, ánh mắt vừa liếc qua chợt khựng lại.
Đám người kia vốn chỉ định trêu chọc hắn thôi.
Chơi chung với nhau một thời gian, bọn họ hiểu rõ Hoắc Trọng Lâu được tụi con gái thích nhiều đến mức nào, bản thân hắn càng không thèm phản ứng lại. Có một thời gian các thành viên trong đội thấp thỏm bất an, không biết ai truyền nhau tin đồn rằng Hoắc Trọng Lâu là gay.
Có điều sau khi Hoắc Trọng Lâu nghe được tin đồn thì cười lạnh một tiếng, sau đó đập mỗi đứa một trận, tin đồn tự động sụp đổ.
Mà lúc này, thấy Hoắc Trọng Lâu ngây người tại chỗ, mấy đồng đội có cảm giác như vừa thấy quỷ.
“Tình huống gì đây?”
“Cái này… mặc dù đúng là có chút xinh đẹp trong trẻo, nhưng cũng không phải thần tiên hạ phàm, sao Hoắc ca mới liếc mắt một cái đã chết mê chết mệt rồi?”
“Chẳng lẽ là… quen nhau??”
Mấy người còn chưa thảo luận xong, Hoắc Tuấn đã hoàn hồn.
Hắn vặn chai nước lại ném vào trong balo, sau đó lấy di động ra, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Cách đó mười mấy mét.
Khi vừa chạm phải ánh mắt Hoắc Tuấn, trong lòng Tần Khả lộp bộp một tiếng.
Cô không vội hoảng hốt cúi đầu trốn đi, chợt nghe Kiều Hiểu Vân đứng bên cạnh kịch động mà túm lấy cánh tay mình.
“Khả Khả, Khả Khả! Hoắc Trọng Lâu đang nhìn về phía chúng ta kìa!”
Kiều Hiểu Vân chưa dứt lời, chung quanh đã vang lên tiếng hét chói tai, hiển nhiên việc Hoắc Tuấn nhìn về phía này không chỉ một mình Kiều Hiểu Vân phát hiện.
Đúng lúc này, di động trong tay Tần Khả rung lên.
Tần Khả lòng thầm run rẩy, cúi đầu xem tin nhắn.
[Có mang áo khoác không]
Do dự một lát, Tần Khả dè dặt trả lời lại một chữ: “Ừm.”
Người kia trả lời ngay lập tức:
[Khoác vào]
Tần Khả sửng sốt, gửi đi một icon chấm hỏi.
[Là tốt cho em]
Di động rung lên hai lần.
[Nếu không đừng trách anh không nhắc em]
Kết thúc câu thứ hai còn kèm theo một icon ác ma.
Nhìn thấy icon kia, Tần Khả theo bản năng muốn ngẩng đầu, chợt nghe thấy tiếng kêu đầy kích động của Kiều Hiểu Vân:
“Ối ối ối có phải anh ấy đang đi tới đây không??!!”
“…!”
Tần Khả không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng giũ áo đồng phục khoác lên người.
Tiếng hét bên tai càng lúc càng cao, những nữ sinh ngồi hàng đầu đã kích động mà đứng hết dậy, Tần Khả khổ sở giãy dụa giữa quay lưng chạy và không chạy.
Sau đó tiếng hét bên tai cô chợt ngừng lại.
Một bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô. Áo đồng phục trong tay bị cầm lên, che kín tầm nhìn.
Vài giây sau.
Có người luồn từ dưới áo khoác vào, hung hăng ngậm lấy hai cánh môi cô.
Thế giới bên ngoài áo đồng phục.
Cả sân bóng rổ to như vậy, trong nháy mắt im lặng như tờ.