Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 51


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 51:

 
 
Chương 51:
 
Cánh cửa phòng riêng đá văng một cánh, nhân viên phục vụ run rẩy đứng bên ngoài.

 
——
 
Không giống với người trước, mới vừa rồi, tên điên này trực tiếp xách cậu tới đây. Không thấy trong phòng có động tĩnh gì, cậu ta bèn đút tay túi quần đứng dựa tường.
 
Nhân viên phục vụ run cầm cập hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn đi vào không?”
 
“…”
 
Thiếu niên nghe vậy lười nhác nhướn mi.
 
Bên kia cánh cửa vang lên một tiếng ‘rầm’.
 
Phục vụ ngây người, mà thiếu niên kia dường như không hề bất ngờ, khóe môi khẽ nhếch, hàm răng trắng khiến sống lưng phục vụ lạnh run:
 

“Có vẻ không cần đến tôi rồi.”
 
Sau đó chợt nghe trong phòng lại có tiếng động.
 
[Thật mướt.]
 
[Em chạy không thoát đâu.]
 
Hai câu, thời gian câu trước cách câu sau không đến năm giây, cậu phục vụ có cảm giác mình vừa tận mắt trông thấy cậu thiếu niên đẹp tựa thiên sứ trong nháy mắt biến thành ác quỷ Tu La dữ tợn.
 
Cậu ta thậm chí chưa kịp thốt lên nửa câu ngăn cản, cửa phòng đã bị đá tung ra.
 
Qua vài giây, thiếu niên đã bước vào trong, cười gằn dẫm lên cổ tay đang tóm chặt mắt cá chân cô gái, thậm chí trong tiếng gào như heo bị chọc tiết của người đang nằm rạp dưới sàn, thiếu niên còn nghiến mạnh…
 
“Mày nói lại lần nữa cho ông?”
 
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
 
Ngay cả Tần Khả cũng sửng sốt, mất một lúc mới hoàn hồn bởi tiếng kêu thét mắng nhiếc thảm thiết của Tống Thanh Trác.
 
“Hoắc… sao anh lại tới đây??”
 
Suýt chút nữa cô thốt ra tên Hoắc Tuấn, may mà một giây trước khi bật khỏi miệng, cô chợt nhận ra, cho dù bỏ qua tổ đạo diễn và các khách mời trong phòng, nhưng Tống Thanh Trác đang nằm dưới sàn lại là người nhà họ Tống ở Tứ Cửu thành.
 
Nếu để hắn nghe được cái tên Hoắc Tuấn, vậy đối với việc sau này Hoắc Trọng Lâu quay về Tứ Cửu thành sẽ là bất lợi lớn.
 
Tần Khả chỉ đành nuốt cái tên đã nói được nửa chừng xuống.
 
Hoắc Tuấn không đáp lời.
 
Hắn ngoái đầu lại nhìn về phía cửa, nhướn mày.
 
“Rượu tôi gọi vẫn chưa mang tới?”
 
“…”
 
Người đang nằm dưới sàn hống hách ngang ngược ra sao, cậu phục vụ đứng ngoài cửa rõ hơn ai hết, mà thiếu niên thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ kia cũng không hề thua kém đối phương nửa phần. Cậu phục vụ không chút nghi ngờ, nếu hôm nay chai rượu kia mang lên chậm, chắc chắn thiếu niên kia sẽ không ngại đập tan tành nhà hàng bọn họ luôn.
 
“Mang, mang tới rồi.”
 
Phục vụ run rẩy quay đi, cầm chai rượu đồng nghiệp chạy từ đầu kia hành lang mang tới, sau đó rón rén đưa chai rượu tây thủy tinh đắt đỏ tới trước mặt thiếu niên.
 
Lúc này, những người khác trong phòng cũng dần hoàn hồn.
 
Tổng đạo diễn và mấy phó đạo diễn hoảng hốt đứng dậy, nhíu mày bước tới:
 
“Tần Khả, cô quen người này à? Mau kêu cậu ta lùi lại, đỡ Tống thiếu dậy… á!!”
 
Âm cuối lời phó đạo diễn vừa dứt, chai rượu giá trị trên vạn tệ cũng bị đập vào cạnh bàn vỡ tan.
 
Mảnh thủy tinh văng tung tóe, nước rượu đắt cắt cổ cũng chảy đầy sàn.
 
Tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ, đồng tử co rút nhìn thiếu niên vân vê chai rượu vỡ trong tay.
 
Thiếu niên nhướm mày, cười như có như không nhìn phó đạo diễn kia.
 
“Ông vừa ra lệnh cho ai?”
 
“…”
 
Nhìn ‘hung khí’ trong tay cậu, phó đạo diễn run cầm cập nuốt nước miếng, lắc đầu không dám mở miệng.
 
Người trấn tĩnh nhất trong phòng phải nói đến đạo diễn họ Lâm, ông hơi kiêng dè nhìn thoáng qua chai rượu bị đập vỡ tan chỉ còn sót lại mảnh thủy tinh lởm chởm, ánh mắt rơi xuống người thiếu niên nọ.
 
“Chàng trai… bất kể cậu định làm gì, tôi đề nghị cậu không được kích động. Vị đang nằm dưới sàn là nhà đầu tư của chương trình chúng tôi, có lẽ do uống say nên mới mạo phạm… bạn cậu.”
 
Tổng đạo diễn vừa nói vừa nháy mắt với Tần Khả, đồng thời hạ giọng khuyên giải, “Cho dù cậu không nghĩ cho mình, nhưng hãy nghĩ cho bạn cậu, cậu tốt nhất cũng đừng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, dù sao cậu ta cũng là…”
 
Một tiếng cười đột ngột đánh gãy lời tổng đạo diễn.
 
Hoắc Tuấn ánh mắt sắc lạnh nhìn ông, tựa như đang nghe một câu chuyện hết sức nực cười.
 
“Sao nào, ông định lấy thân phận nó ra uy hiếp tôi?”
 

Hoắc Tuấn lại dồn lực chân, tiếng kêu rên vừa mới hạ thấp lại một lần nữa ré lên.
 
Sắc mặt tổng đạo diễn cùng những người khác trắng bệch, thầm nghĩ cậu ta đúng là tên nhóc lỗ mãng không thiết sống.
 
Mà ngay lúc ấy, bọn họ chợt nghe thấy một câu nói khủng bố đâm vào lỗ tai.
 
Hoắc Tuấn gập đầu gối, ngồi xuống, ý cười lạnh lẽo vờn trong đôi mắt đen sậm.
 
Mảnh chai rượu sắc nhọn gần như sắp đâm thủng cổ tay Tống Thanh Trác, hắn nhẹ giọng cười gằn.
 
“Đừng nói là Tống Thanh Trác, cho dù Tống Thanh Việt làm ra loại chuyện thế này, ông đây cũng sẽ phế đi một cánh tay của hắn.”
 
“…!”
 
Giọng điệu hắn nhẹ bẫng, nhưng cũng đủ khiến những người trong phòng nghe thấy tên Tống Thanh Việt liền cứng người.
 
Đại thiếu gia nhà họ Tống, Tống Thanh Việt.
 
Khác với tên phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp đang nằm dưới sàn, Tống Thanh Việt tuổi trẻ có tài, từ lâu đã được coi là nhân vật tinh anh sẽ nối nghiệp Tống gia.
 
Nếu nhất định phải so sánh, chênh lệch địa vị của hai người này ở Tống gia, hoặc nói là trong mắt gia chủ nhà họ Tống, chẳng khác nào Thái Tử đã định sẵn sẽ thừa kế ngôi vị cùng đứa con của vợ lẽ không học hành lẫn tiền đồ. Hơn nữa đứa con vợ lẽ kia còn có khả năng là do cung nữ sinh ra.
 
Vì thế khi nghe cậu thiếu niên bất ngờ xông vào phòng nhẹ nhàng bâng quơ nói ra cái tên Tống Thanh Việt, tổng đạo diễn và các phó đạo diễn ánh mắt nhìn nhau đầy kiêng kị.
 
Một nửa có thể là lấy uy dọa người.
 
Nửa còn lại…
 
Tổng đạo diễn nháy mắt với phó đạo diễn đứng cạnh, người nọ hiểu ý, dè dặt cười trừ, hỏi: “Chàng, chàng trai, cậu đừng kích động… Không biết phải xưng hô cậu thế nào?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn biếng nhác liếc mắt nhìn.
 
Hắn mở miệng định nói.
 
Đột nhiên Tần Khả ngồi xuống, ánh mắt đối diện với tầm mắt hắn.
 
Nhìn chằm chằm hai giây, Tần Khả nhận được đáp án của mình.
 
Cô nhíu mày.
 
“Không được.”
 
Hoắc Tuấn khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng trở nên hung dữ: “Cái gì không được?”
 
“…” Tần Khả mặc kệ hắn, quay lại nhìn phó đạo diễn kia, “Chắc hẳn anh đã từng nghe qua tên anh ấy,” Tần Khả chỉ tay vào hắn, “Hoắc Trọng Lâu.”
 
“!!”
 
Những người trong phòng sửng sốt, sau đó đồng loạt biến sắc.
 
“Hoắc, Hoắc đại thiếu??”
 
Phó đạo diễn hoảng sợ, bối rối đến độ quay mòng mòng tại chỗ.
 
Mà thiếu niên ở sau lưng Tần Khả lại khẽ nheo mắt.
 
——
 
Đoạn đối thoại vừa rồi rất đơn giản.
 
Hắn muốn nói ra tên thật của mình, vừa hay làm đảo lộn kế hoạch của ba hắn – Hoắc Thịnh Phong.
 
Nhưng Tần Khả lại nói, “Không được.”
 
Trong mắt hắn xẹt qua tia uất ức giận dữ, hắn rướn người về trước, cắn lấy ngón tay đang chỉ về phía mình.
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả mặt không cảm xúc rút ngón tay lại, liếc Tống Thanh Trác đã đau đến ngất đi, sau đó nhìn Hoắc Tuấn.
 
Cô thấp giọng nói ,”Anh điên đủ chưa?”
 
“…”
 
“Đưa chai rượu cho em.”
 
“…”
 
“Đưa cho em.” Cô chìa tay ra.
 
Không khí ngưng trệ vài giây, thiếu niên vừa bất mãn vừa hung dữ nhìn Tống Thanh Trác đã lăn ra hôn mê, ném chai rượu vỡ qua một bên, sau đó nắm lấy tay cô, kéo dậy.
 
“Em không được động vào.” Hắn nhíu mày, “Cẩn thận cứa đứt tay.”
 
Những người trong phòng nhìn mà ngây người.
 
Đến khi cả hai đều đã đứng dậy, phó đạo diễn vừa mở miệng rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội tiến lên trước, “Ấy, Hoắc thiếu, Hoắc thiếu, đúng là đánh vỡ đầu mới biết người quen, đều là người một nhà mà không nhận ra nhau… Tống thiếu đây là không biết, nếu biét cô Tần là bạn cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ không dám vô lễ.”
 
Những người khác đỡ Tống Thanh Trác đang hôn mê dưới đất dậy.
 
Hoắc Tuấn nghe nói thì cười lạnh, “Ai với ai là người một nhà?”
 
“…”

 
Nụ cười cứng lại trên mặt phó đạo diễn.
 
Hào môn ở Tứ Cửu thành cũng chia ba bảy loại, mà sự chênh lệch giữa Hoắc gia và Tống gia, hiển nhiên không chỉ vỏn vẹn bằng một cái Tống gia.
 
Phó đạo diễn xấu hổ không thôi, Tần Khả kéo tay Hoắc Tuấn.
 
“Đừng làm rộn, đi thôi.”
 
Hoắc Tuấn nhíu mày, cuối cùng vẫn để mặc cô lôi đi, chỉ là trước khi ra khỏi cửa, hắn nhân lúc Tần Khả đã ra trước, hắn ngoái đầu lại liếc nhìn Tống Thanh Trác đã được đỡ qua một bên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
 
“Đợi nó tỉnh các người nói cho nó biết, còn dám có suy nghĩ không yên phận với Tần Khả, ông đây khiến nó nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn mà sống.”
 
“…”
 
Tần Khả đứng ngoài cửa nổi giận đùng đùng.
 
Cô quay lại xách người đi, cách một quãng xa vẫn nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô vọng lại.
 
“Anh giỏi lắm, muốn vào trại cải tạo hay vào tù…”
 
Một lúc sau, những người trong phòng hai mặt nhìn nhau, im như thóc.
 
Không biết qua bao lâu mới có một người của tổ đạo diễn ngượng ngùng cười:
 
“Đúng là chân nhân bất lộ tướng. Bối cảnh này của Tần Khả… hơi khủng bố.”
 
Tổng đạo diễn cau mày nhìn phó đạo diễn đứng cạnh, “Chuyện này cậu không biết?”
 
Phó đạo diễn mặt mày ủ ê, “Trên thông tin cá nhân cô ấy cũng không có viết mình là người của đại thiếu gia nhà họ Hoắc mà, tôi làm sao biết cô ấy lại có quan hệ với Hoắc gia.”
 
“Cũng đúng, có bối cảnh này rồi, cô ấy giấu giếm mà đến tham gia chương trình của chúng ta làm gì?” Một người khác lầm bầm, “Ai mà ngờ trong một tổ chương trình lại có tận hai người đều là…”
 
Nói được một nửa thì dừng.
 
Hiển nhiên người nọ cũng nhận ra mình lỡ lời, cho nên vội im miệng không nói nữa, nhưng trong nhóm khách mời, Lăng Sương vừa mới lấy lại tinh thần nghe thế thì cười lạnh.
 
“Đạo diễn Tề, anh có nhìn rõ không đấy? Nhìn cách Tần Khả ở chung với người kia, anh cảm thấy em ấy giống với Tề Điềm?”
 
“…” Sắc mặt phó đạo diễn nọ khẽ biến.
 
Lăng Sương quay đi, “Cũng may người đã đi rồi. Bằng không với cái tính ấy, nghe thấy lời này chắc ai cũng ngăn không nổi.”
 
Phó đạo diễn hoàn hồn, ngẫm lại, mặt biến sắc.
 
Ngay cả tổng đạo diễn đứng cạnh cũng trừng anh ta.
 
Đến khi tàn cuộc, Tống Thanh Trác còn đang hôn mê đã được người của tổ đạo diễn đưa đi, Tề Điềm cũng vì câu đuổi cút kia mà chạy mất dạng, lúc này chỉ còn lại ba khách mời cùng lên xe bus.
 
Đi một đoạn đường, July chợt cười khẽ.
 
“Này, mọi người nói xem, Tần đùi lớn có còn quay lại ghi hình không?”
 
“…” Tầm mắt Cố Vân Thành rời khỏi cửa sổ xe, “E là khó.”
 
Lăngg Sương: “Hôm nay làm trận như vậy, tôi cũng nghĩ không có khả năng đâu. Tống Thanh Trác không có tư cách lên mặt với Hoắc gia, cho dù có bị đánh gãy tay cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi. Nhưng Tần Khả… nếu là bạn gái tôi, khẳng định tôi sẽ không cho em ấy quay lại nơi thế này đâu.”
 
July: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
 
“…”
 
Trong xe yên tĩnh vài giây, bất chợt Lăng Sương bật cười.
 
“Cũng chưa chắc.”
 
“?”
 
“Đợi qua vài năm nữa, mặc kệ chúng ta lăn lộn ra sao trong cái giới này, nói không chừng có một ngày sẽ được chỉ lên trang đầu mặt báo viết về vị phu nhân mới thượng vị của nhà họ Hoắc, khoe khoang rằng cô ấy từng cùng quay chương trình với chúng tôi, cũng coi như bạn bè đấy.”
 
Cô vừa dứt lời, Cố Vân Thành và July cũng sửng sốt, sau đó đồng thời nở nụ cười nhẹ.
 
*
 
Trong chiếc xe hơi chạy thẳng ra sân bay.
 
Tần Khả bất lực nhìn thiếu niên mặt mày u ám ngồi kế bên, “Anh vẫn đang tức giận vì chuyện ban nãy sao?”
 
Hoắc Tuấn: “Ban nãy là chuyện nào?”
 
Tần Khả: “…”
 
Ý hắn tức là không chỉ có một chuyện.
 
Cô ngẫm nghĩ, mở miệng thăm dò: “Chẳng hạn như… chuyện em không cho anh nói ra tên thật của mình?”
 
“…”
 
Nhắc đến chuyện này, nháy mắt Hoắc Tuấn càng thêm bực bội.
 
Hắn quay đầu sang, khóe môi cong lên, nụ cười lạnh như băng: “Suy cho cùng, em cũng chỉ muốn cái thân phận của anh ở Hoắc gia, hơn nữa còn phải là người thừa kế chính thống, thân phận đứa con hoang của anh khiến em cảm thấy… nhục nhã sao?”

 
Nói tới âm cuối, ánh mắt thiếu niên xẹt qua tia chột dạ.
 
Dường như hắn hơi nặng lời.
 
Dưới đáy lòng hắn thầm nghĩ liệu có nên giả bộ đáng thương mà lấp liếm cho qua cửa này hay không, chợt nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô.
 
“Anh học được trò nóng nảy với em rồi đấy à, Hoắc Tuấn?”
 
“…”
 
Âm mưu trong lòng bị chọc thủng, thiếu niên cứng người đanh mặt, vẫn cố ra vẻ: “Chẳng lẽ anh nói không đúng?”
 
Tần Khả chống cằm, nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừ, hình như cũng không sai.”
 
“…!”
 
Hoắc Tuấn sững người, qua vài giây, trong đôi đồng tử đen sậm xẹt qua tia cảm xúc, gần như cùng lúc, hắn cúi người ép cô sát vào trong chiếc ghế da.
 
“Tần, Khả!”
 
Hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Người bị ép phía dưới vẫn giữ nụ cười, không hề có vẻ sợ hãi bộ dang hung dữ của hắn. “Là anh lôi chuyện này ra nổi nóng với em trước, làm sao, em nói thì sao, em không được nói hả?”
 
“…”
 
Hắn bị cô làm tức nghẹn họng, nhưng lại không có biện pháp trị cô.
 
Vì thế giằng co vài giây, cuối cùng hắn chỉ cúi đầu, cắn một ngụm lên môi cô như trút giận. Thế nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt hắn chợt có chút khác lạ.
 
Không phải là sự phẫn nộ trước đó, mà là cảm xúc từ đáy mắt kia cuộn trào lên. Hắn buông lỏng người, thả chậm động tác, đôi mắt một lần nữa nhìn lên hai cánh môi oánh nhuận.
 
Tần Khả nhận ra nguy hiểm, cô giơ tay bưng kín miệng.
 
Đồng thời cố gắng đưa chủ đề câu chuyện nghiêm túc trở lại: “Vì sao anh đột nhiên tới đây?”
 
“…”
 
Những cảm xúc trong đáy mắt bị Hoắc Tuấn đè xuống một cách chậm rãi. Hắn hít sâu một hơi, ngồi trở lại, chỉ là vẫn cầm chặt bàn tay trắng nõn mảnh dẻ của cô, nắm trong tay đùa nghịch không chịu buông.
 
“Còn không phải tại em chuyện gì cũng không chịu nói với anh à?” Giọng điệu hắn thoáng chút nguy hiểm.
 
Tần Khả thở dài: “Em không nói với anh, không phải vì anh biết rồi sẽ phát điên như hôm nay sao?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn đuối lý.
 
Trong khoang xe lại yên lặng hồi lâu, bất chợt cô lại nghe thấy hắn mở miệng: “Sau này đừng đi quay nữa.”
 
“…” Tần Khả quay sang nhìn hắn, không hề bất ngờ.
 
Hoắc Tuấn: “Có kẻ như Tống Thanh Trác làm nhà đầu tư cho chương trình, anh không yên tâm cho em.”
 
Tần Khả trầm mặc hai giây.
 
“Được.”
 
“…”
 
Lần này tới phiên Hoắc Tuấn bất ngờ. Hắn kinh ngạc nhìn cô, hiển nhiên không ngờ người con gái trước giờ luôn độc lập tự chủ đến chuyện này lại ‘nghe lời’ như vậy.
 
Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, Tần Khả quay đi, “Em cũng không phải đang trong kì phản nghịch, tất cả những yêu cầu hợp lý em đều sẽ đáp ứng, chẳng hạn như chuyện lần này. Em cũng không muốn anh lo lắng cho em nữa.”
 
Hoắc Tuấn im lặng nhìn cô.
 
Vài giây sau, hắn chợt mở miệng: “Cùng anh đi Tứ Cửu thành nhé.”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Cô lập tức khẽ nhíu mày, “Cái này, chính là yêu cầu vô lý.”
 
Hoắc Tuấn: “Ở đó điều kiện giáo dục tốt hơn, cũng có nhiều không gian để phát triển. Nơi đó mới là nơi chân chính thích hợp dành cho em.”
 
Tần Khả thở dài một tiếng.
 
“Những thứ anh nói tất nhiên em biết chứ. Nhưng nếu sống ở đó, khả năng kinh tế cần thiết cho việc học hiện tại em không gánh được.”
 
Không đợi Hoắc Tuấn mở miệng, Tần Khả đã mang ý cảnh cáo mà liếc nhìn hắn: “Đừng nói những lời không nên nói, chúng ta đã thống nhất trước rồi.”
 
Hoắc Tuấn nhìn cô chăm chú.
 
“Anh không cho em tiền, là Hoắc gia cho em mượn.”
 
Tần Khả ngây người: “?”
 
Hoắc Tuấn: “Trên đường tới đây anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta mỗi người lùi một bước. Anh sẽ để nhà họ Hoắc lấy danh nghĩa viện trợ mà chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí trong thời gian học của em. Đây vốn dĩ là một trong số những dự án bồi dưỡng nhân tài dưới tên Hoắc gia, em không cần lo lắng. Sau khi em tốt nghiệp, dựa theo điều kiện viện trợ, em có thể lựa chọn vào làm việc trong xí nghiệp của Hoắc gia, cũng có thể tự do lựa chọn nghề nghiệp, rồi trả tiền theo kỳ hạn.”
 
Tần Khả còn mải tiêu hóa lời hắn nói, Hoắc Tuấn đã nắm tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
 
Thiếu niên rũ mắt, giọng nói trầm thấp hơi khàn:
 
“Nếu không anh thật sự không thể chịu đựng được việc phải rời xa em lâu như vậy, Tần Tần.”
 
Nghe thấy cái xưng hô thân mật này, hai má Tần Khả tức khắc nóng lên.
 
Cô rút tay lại, nhỏ giọng lầm bầm.
 
“Anh phạm quy.”
 
Hoắc Tuấn đuổi theo bàn tay cô, ghé vào tai cô, cọ cọ làn tóc mềm mại: “Tần Tần…”
 
“…”
 
Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua chín.
 
Hoắc Tuấn lại cọ cọ cô một hồi, rốt cuộc mới nghe thấy cô mềm nhũn mà ừ một tiếng:
 
“Đây là giới hạn cao nhất mà em có thể chấp nhận, Hoắc Tuấn.”

 
“Ừ, anh biết.”
 
Thiếu niên vui vẻ thấp giọng cười bên tai cô.
 
Tần Khả thầm thở dài khe khẽ trong lòng.
 
——
 
Không, anh không biết.
 
Anh không biết em phải có dũng khí lớn bao nhiêu, phải thích anh nhiều đến mức nào, mới có thể hạ quyết tâm một lần nữa cùng anh đi tới thành phố từng gieo rắc đầy rẫy nỗi ác mộng cho em…
 
*
 
Sang học kỳ hai lớp 10, Tần Khả chính thức chuyển tới trung học phụ thuộc đại học A.
 
Tháng 6 năm đó, Hoắc Tuấn thi đại học kết thúc, tiến vào đại học A với thành tích cao hơn điểm đầu vào 20 điểm.
 
Cuối tháng 8, trung học phụ thuộc đại học A và đại học A lần lượt khai giảng.
 
Trải qua một học kỳ thích ứng, lên lớp 11, về cơ bản Tần Khả đã quen với nhịp độ học tập cùng phương pháp giảng dạy của các giáo viên ở đây, cũng dần trở nên quen thuộc với những bạn học xa lạ.
 
Với nền tảng đã từng học qua chương trình cấp ba của đời trước, thêm vả sự cố gắng nỗ lực của cô, trong đợt thi cuối kỳ hai lớp 10, Tần Khả lại một lần nữa là học sinh có thành tích cao nhất lớp, đứng trong top 3 toàn khối.
 
Đối với việc mình đã cố hết khả năng nhưng vẫn không đứng nhất toàn khối, Tần Khả chỉ có thể cảm thán, thế giới này luôn luôn có những thiên tài khiến cô phải ganh tỵ.
 
Chẳng hạn như học sinh đứng đầu toàn khối kia.
 
Hoặc lại tỷ như… người nào đó bao năm không học hành đàng hoàng, ấy thế mà chỉ dựa vào nỗ lực của một học kỳ cuối cùng, vẫn có thể bước chân vào đại học A.
 
Mặc dù tự nhận mình cũng đủ thông minh, nhưng chắc chắn cô vẫn có sự chênh lệch nhất định với những thiên tài kia. Tần Khả đeo tai nghe, tiếp tục nghe nội dung bài tiếng Anh.
 
Trong lớp học ồn ào, vừa nghe hiểu bài phát trong tai nghe, vừa lặp lại  những từ mới quan trọng, Tần Khả cho rằng cách học này sẽ giúp rèn luyện ngữ cảm.
 
Trước mắt, hiệu quả không tồi.
 
Đang chuẩn bị nghe lại lần hai, chợt thấy hai tai lỏng ra, tiếp đó tất cả âm thanh ồn ã trong phòng lập tức lọt vào tai.
 
Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu.
 
Đứng trước mặt là cô bạn cùng bàn ‘mới’ cô quen được hơn một học kỳ, Kiều Hiểu Vân, cô nhóc này có tính cách giống Cố Tâm Tình đến lạ.
 
Tần Khả đã sớm nhận ra một điều, mặc dù tính cách cô thiên về lặng lẽ, không thích nói chuyện, nhưng có vẻ cô rất hợp làm bạn với những người tâm địa lương thiện mà cởi mở phóng khoáng thế này.
 
Hoặc là nói, người có tính cách như cô nhóc này, bạn bè cùng giới có ai mà không thích?
 
“Khả Khả, đừng nghe tiếng Anh nữa.” Kiều Hiểu Vân nhét một tấm ảnh vào tay Tần Khả, “Cái này tớ vất vả lắm mới giành được đấy, mau xem mau xem! Chính là hotboy mới của đại học A mà hôm qua tớ nói với cậu đó! Sao nào, tớ nói đúng chứ! Đẹp trai đúng không??”
 
“…”
 
Nghe đến nửa đoạn sau, Tần Khả đã nhìn rõ người con trai trong hình.
 
Thiếu niên mặc áo bóng rổ đen từ trên xuống dưới, đứng trong nắng, hình như đang luyện ném rổ trước khi thi đấu. Ánh nắng cuối hè chiếu lên người hắn, phác họa ra một vầng kim sắc xán lạn, đường nét ngũ quan vốn đã thanh lãnh tuấn lãng, dưới ánh mặt trời càng gợi lên một tầng mỹ cảm.
 
Đồng phục bóng rổ không che giấu được vóc người cao thẳng, trong nháy mắt kéo điểm đánh giá vẻ bề ngoài của hắn tăng lên đến mức tối đa.
 
Cũng khó trách đại học A mới khai giảng chưa được mấy ngày, vị trí hotboy trường đã thay đổi.
 
Kiều Hiểu Vân: “Giờ cả trường đều đang đồn về anh ấy đấy, anh ấy tên là Hoắc Trọng Lâu, học khoa kinh tế đại học A, là khoa vương bài đó nha… cái gì cũng tốt, tiếc là tính cách hơi dữ.”
 
“Hả?”
 
Tần Khả ngẩng đầu.
 
Kiều Hiểu Vân chìa tay, dịch bức ảnh trên cùng xuống, lộ ra bức ảnh còn lại.
 
“Nè, tất cả có hai tấm, vì lúc đang chụp tấm thứ hai thì bị phát hiện, người chụp hình lập tức sợ chạy mất dép.”
 
“…”
 
Tần Khả nhìn chằm chằm tấm ảnh.
 
Thiếu niên nhìn vào ống kính, ánh mắt hung dữ, nhíu mày, dáng vẻ mất kiên nhẫn như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới đánh người.
 
Tần Khả bật cười.
 
“Thế này mới giống anh ấy.”
 
“Hả? Khả Khả cậu nói gì cơ?”
 
“… Không có gì.” Tần Khả cười đáp.
 
Kiều Hiểu Vân cũng không nghĩ nhiều, lấy tấm hình lại, tiếc nuối thở dài, “Đẹp trai thế này, tiếc là không thể nói chuyện với anh ấy, tớ nghe nói nữ sinh theo đuổi anh ấy nhiều tới nỗi có thể xếp hàng ba vòng quanh đại học A rồi kéo tới cổng trường mình đó.”
 
“…”
 
Nghĩ đến diện tích rộng đáng sợ của đại học A, trong khuôn viên trường còn phải chia ra các phố, Tần Khả dở khóc dở cười: “Có phải hơi nói quá lên không.”
 
Hai mắt Kiều Hiểu Vân trợn lớn.
 
Lát sau, cô cấp tốc đẩy tấm hình chụp Hoắc Tuấn tới trước mặt Tần Khả…
 
“Cái mụ này, lần trước tớ bảo anh ấy đẹp trai lắm cậu còn không tin…”
 
“Tớ có không tin đâu.”
 
“Lúc đó cậu bảo ‘cũng được’ tức là không tin rồi. Tớ bảo nhé, cho dù cậu xinh đẹp rạng ngời mỗi ngày tự ngắm mình trong gương, ngắm mãi đến mức thẩm mỹ cũng mệt theo, nhưng cậu không được như vậy, cậu phải có chút nhận biết cơ bản đối với người khác giới. Cho dù lấy cái danh mỹ nam, hotboy đắp lên người anh ấy cũng quá đáng tiếc cho sắc đẹp này!”
 
“Rồi rồi rồi…” Tần Khả bật cười ‘đầu hàng’, “Anh ấy đẹp trai nhất, được chưa?”
 
Lúc này Kiều Hiểu Vân mới chịu thu ảnh lại.
 
“Được, vậy tớ coi như cậu đồng ý rồi nhé.”
 
Tần Khả ngây người, “Đồng ý gì cơ?”
 
Kiều Hiểu Vân đã đạt được mục đích, cười tíu tít chạy đi:
 
“Chiều nay đại học A sẽ tổ chức thi đấu bóng rổ mừng tân sinh viên, tớ coi như cậu đã đồng ý cùng đi xem với tớ rồi nha!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.