Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 50:
Chương 50:
“Tìm thấy rồi.”
Tần Khả vừa dứt lời, ánh mắt bốn người trong phòng nhất loạt nhìn sang.
July hít ngược một hơi: “Tìm thấy cái gì? Qủy á!”
“…” Tần Khả buồn cười nhìn cậu, “July, anh phải nhớ kỹ mình là người theo thuyết vô thần.”
Nói rồi, ánh mắt cô nhìn sang người giả đang đặt dựa vào góc tường trước mặt.
“Em tìm ra thủ pháp giết người của hung thủ rồi.”
“?!”
Lần này, Cố Vân Thành đang nghiên cứu bồn tắm cũng dứt khoát quay sang.
Ánh mắt bốn người nhìn vào cổ tay người giả Tần Khả vừa cầm lên, trên tứ chi gồm hai tay hai chân và cổ đều là vết hằn đỏ.
Cố Vân Thành nhíu mày: “Đây chẳng phải vết tích để lại do dùng dây thừng trói vào giường sao?”
Tần Khả gật đầu.
“Đúng vậy.”
Không đợi mọi người nói tiếp, cô đã bẻ quặt mũi nhọn: “Nhưng, dưới vết hằn này hình như còn che giấu dấu vết khác.”
“Hả??”
Vừa nghe thủ pháp giết người sắp được phá giải, ba người đứng ở cửa cũng bất chấp sợ hãi, tò mò mà túm tụm vào.
July tinh mắt nhất, ghé sát lại nhìn chăm chú một lúc, cậu thấp giọng hô lên:
“Hình như đúng đó, nhìn qua thì thấy là một vết đỏ rất rộng, giống như dấu hằn dây thừng, nhưng nhìn kỹ hình như còn có một vết hằn nhỏ và mảnh hơn… màu sắc cũng đậm hơn!”
Tần Khả gật đầu, mỉm cười.
“Trước khi bắt đầu không phải tổ chương trình đã nói rồi sao, vật lý trong cuộc sống thường ngày. Dưới tình huống giãy giụa có thể coi là áp lực ngang nhau, diện tích trói càng nhỏ, sức siết càng lớn, nói cách khác vật trói càng nhỏ thì vết hằn càng sâu.”
Ba người bừng tỉnh, Cố Vân Thành thì nghĩ sâu hơn một bước:
“Ý em là, người này lúc còn sống đã bị một sợi dây thừng mảnh trói chặt tay chân và cổ, kiểu trói ấy vừa vặn khiến mặt anh ta úp xuống không thể cựa quậy, dù có giãy giụa cũng không thoát được, cho nên mới bị chết đuối dưới tình huống không có ngoại lực tác động, mà mực nước chỉ chưa đến 10cm?”
Tần Khả gật đầu.
“Kích cỡ bồn tắm có hạn, nếu dùng kiểu trói chặt lưng, muốn khiến nạn nhân không giãy khỏi mực nước là không có.”
Nói xong, Tần Khả quay đầu lại nhìn mấy cameraman ở ngoài cửa.
“Được rồi, cách thức giết người đã bị chúng tôi phá giải rồi, là do người làm, chứ không phải do ma quỷ tác quái như trong lời đồn thôi, đúng không?”
Bầu không khí im lặng trong giây lát.
Tiếng loa thông báo quen thuộc lại vang lên, chẳng qua lần này có chút chán nản như sự việc diễn ra không đúng ý.
[Chúc mừng khách mời đã hoàn thành nhiệm vụ, tìm ra thủ pháp gây ra án mạng ly kỳ của bệnh viện tâm thần, giúp lòng dân yên ổn.]
Ngừng một lát, loa báo lại vang lên:
[Các bạn có năm phút chuẩn bị, năm phút sau sẽ bắt đầu làm bài thi.]
“…??”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Tần Khả cũng ngơ ngác.
Cô theo bản năng nhìn lướt qua thời gian trên di động. Mặc dù lúc nãy tìm kiếm từng căn phòng đã lãng phí không ít thời gian, nhưng tổng thể còn chưa hết tới ba phần tư thời gian ghi hình tập trước, sao đã bắt đầu thi rồi??
Bên kia, July nhìn ra nghi hoặc của cô.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cái này suy ra được nè… tui nghĩ chắc bọn họ không ngờ chúng ta lại tìm ra đáp án nhanh như vậy, khẳng định vẫn đang giữ lại cả đống gợi ý chưa kịp dùng đâu.”
Tần Khả: “…”
Năm khách mời đợi trong căn phòng cuối cùng khoảng năm phút đồng hồ, người phụ trách ‘giám khảo’ và ‘chấm thi’ của tổ đạo diễn tới lững thững đến muộn.
Thấy chỉ có một người tới, Tề Điềm là người đầu tiên mở miệng hỏi: “Lần này không phân phòng thi nữa sao?”
Lăng Sương: “Muốn phân cô tự đi mà phân, giờ ai mà kéo tôi sang phòng riêng, tôi cắn người đó.”
Người qua đường Ất tổ đạo diễn: “…”
Người qua đường Ất đứng cách xa Lăng Sương vài bước, sau đó mới đọc quy tắc thi: “Phương pháp thi lần này là tranh trả lời, vì vậy năm khách mời có thể cùng tập trung trong này.”
Cố Vân Thành: “Đề thi lần này là gì?”
July lo lắng hỏi: “Không phải lại là giấy trắng đấy chứ?”
Người qua đường Ất tổ đạo diễn lắc đầu, lộ ra nụ cười mỉm thần bí.
“Tất nhiên không phải.”
“Đề thi lần này rất đơn giản: Tìm ra thứ trốn trong tầng lầu này… quỷ.”
“…!?”
Sắc mặt năm khách mời thoắt cái trắng bệch.
July đứng cách người của tổ đạo diễn nhất, sắc mặt trắng có thể so với bức tường sau lưng.
Vài giây sau cậu mới run lẩy bẩy giơ tay: “Tôi có thể… có thể bỏ thi không?”
“Tất nhiên là có thể.” Người qua đường Ất tiếp tục cười nói, “Nhưng phải đợi có một khách mời tìm ra đáp án rồi mới được bỏ nha~”
July: “…”
Nha cái đầu anh.
July, Lăng Sương, Tề Điềm vừa nghe thấy từ ‘quỷ’, đại não gần như rỗng tuếch ngay tức khắc, lúc này ba người theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Khả.
Ngay cả người thoạt nhìn trầm ổn đáng tin như Cố Vân Thành, suy nghĩ một hồi mà không tìm ra manh mối gì, anh ta cũng đồng loạt quay lại nhìn về phía sau.
Tần Khả đang suy nghĩ được một nửa, chợt cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình, cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Mọi người nhìn em như vậy… là nghĩ quỷ ở trên người em hả?”
July chỉ thiếu điều hai mắt rưng rưng mà nhìn cô: “Tần đùi lớn, em là hi vọng duy nhất giúp tụi này thoát khỏi bể khổ.”
“…” Tần Khả dở khóc dở cười.
Chộn rộn một hồi, Tần Khả hơi nghiêm mặt: “Nhưng mà đúng là hình như em có nghĩ ra gì đó.”
“??”
Tần Khả: “Thực ra từ khi chúng ta bước chân vào tòa nhà này, ngoại trừ loa thông báo nói người dân trong trấn truyền tai nhau có quỷ ra thì những suy nghĩ có liên quan tới quỷ đều là tự mình tưởng tượng ra… ngoại trừ một điểm.”
Cố Vân Thành: “Lời của các bệnh nhân tâm thần.”
Tần Khả búng tay, “Phải. Chính là nó.” Cô nhìn những người khác, “Vậy tức là: câu hỏi cuối cùng yêu cầu chúng ta tìm ra ‘quỷ’ trong lời bọn họ, rốt cuộc là thứ gì.”
Mặt Tề Điềm trắng bệch, phản bác lại: “Nhưng bọn họ đều là bệnh nhân tâm thần, biết đâu là tự họ lên cơn điên thì sao?”
“Nếu chỉ có một người nói như vậy thì còn có thể dùng bệnh tâm thần để giải thích, nhưng nếu tất cả đều nói như vậy…” Tần Khả xòe tay ra, “Chị không cảm thấy chuyện này nhất định có ẩn tình sao?”
Lăng Sương giơ hai tay: “Được rồi, tôi đầu hàng, đừng có phân tích nữa, mau tìm thôi. Giờ tôi chỉ muốn rơi khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt.”
Tần Khả gật đầu: “Vẫn phân công như lúc đầu nhé, ba người tìm ngoài này, em với Cố Vân Thành vào phòng vệ sinh tìm. Lần này nhất định, không được bỏ sót bất cứ điểm dị thường nào dù là nhỏ nhất.”
“Được.”
Cả nhóm thống nhất.
Tần Khả và Cố Vân Thành đi vào phòng vệ sinh.
Lần này, để tránh bỏ sót bất cứ dấu vết nào, Tần Khả dứt khoát đề nghị mọi người bật hết flash của mình lên lần nữa.
Cô và Cố Vân Thành mỗi người phụ trách nửa bên phòng, bắt đầu kiểm tra mỗi ngóc ngách.
Thế nhưng đến tận khi lưng mỏi chân tê, mọi người vẫn không tìm được bất cứ dấu vết nào. Chỉ có ba người ở phòng ngoài là tự mình dọa mình, chốc chốc sợ bóng sợ gió kêu thét một trận.
Cố Vân Thành thở dài, “Bên này không tìm được gì.”
Tần Khả bất đắc dĩ chống đầu gối đứng dậy, “Bên em cũng…”
Giọng cô chợt ngừng lại.
“?”
Không nghe thấy nửa câu sau, Cố Vân Thành khó hiểu quay lại, thấy cô đang giữ im tư thế nửa đứng dậy cứng ngắc giữa không trung, ánh mắt không lay động nhìn chằm chằm vào vị trí bên cánh tay, giống như phát hiện ra điều gì.
Cố Vân Thành vừa định mở miệng.
Tần Khả đã ngẩng lên, “Mau gọi mọi người vào đây!”
Cố Vân Thành sửng sốt, nhưng anh không hỏi gì, ngó đầu ra bên ngoài ra hiệu gọi ba người kia.
“Hình như Tần Khả phát hiện được gì đó.”
Ba người sửng sốt, gần như cùng lúc chạy lại.
Phòng vệ sinh nhỏ hẹp lại trở nên chật chội.
July sốt ruột mở miệng hỏi: “Tần đùi lớn, em phát hiện được gì rồi?”
Tần Khả vẫn giữ nguyên tư thế kia, cánh tay cầm di động chiếu sáng cũng không hề nhúc nhích. Cô ngẩng đầu, “Cái gương này… có chút cổ quái.”
“??”
Bốn người ngạc nhiên, lục tục ghé sát lại.
Tần Khả: “Vốn em cũng không chú ý, cho tới vừa nãy định đứng dậy, ánh đèn flash vô tình rọi vào mặt gương…”
Lăng Sương nuốt nước miếng, “Em muốn nói gì?”
Tần Khả thoáng do dự.
“Rất có thể nó là gương hai chiều.”
Bốn người: “…”
Sắc mặt cả bốn khó coi như gặp quỷ.
“Làm, làm sao để kiểm chứng?” Tề Điềm lắp bắp nói, “Tôi nhớ là… dùng đầu ngón tay thử xem?”
Tần Khả gật đầu, “Em vừa thử rồi, nhưng cách làm này chỉ có thể dùng để phán đoán, không thể dùng trong tình huống phản trinh sát.”
Cố Vân Thành: “Hay là phải đập vỡ?”
Người qua đường Ất của tổ đạo diễn đứng phía sau hoàn toàn bị quên lãng: “????”
“…”
Tần Khả cũng nghẹn lời, sau đó lập tức bật cười: “Không cần đâu, mọi người tắt đèn đi là được.”
“Tắt đèn trong cái hoàn cảnh này sao? Huhuhuhu tui muốn từ chối…”
July nói vậy nhưng vẫn giơ tay tắt công tắc đèn.
“Sau đó thì sao.” Cố Vân Thành hỏi.
Tần Khả ngoắc tay gọi bọn họ, “Ai thị lực ban đêm tốt? Em không tốt lắm.”
Bốn người bốn mặt nhìn nhau.
Tần Khả bất lực: “Vậy mọi người cùng thử đi.”
Bốn khách mời tiến lên, dưới sự hướng dẫn của Tần Khả lần lượt khom người trước mặt gương.
Tần Khả dựng thẳng di động đã bật sẵn flash trong tay rồi đưa tới sát mặt gương. Để chắc chắn một bên đủ tối, cô còn cố gắng bưng kín xung quanh đèn, đảm bảo ánh sáng đều xuyên qua mặt gương, chiếu sang bên kia.
Vài giây sau…
“AAAAAAAAAAA!!”
Tiếng thét điên cuồng vang vọng khắp cả tòa nhà.
Lại thêm mười mấy phút qua đi, người qua đường Ất của tổ đạo diễn bị bốn khách mời gần như phát điên mà vồ lấy đấm đá ngay tại hiện trường, cuối cùng mặt mũi bầm dập mà tuyên bố [Bài thi kết thúc].
*
Bóng ma ám ảnh của kỳ này quá sâu, đến tận khi lên xe trở về, ngoại trừ Tần Khả, bốn khách mời còn lại đều phá lệ trầm mặc, sắc mặt khó coi.
Hiển nhiên là bộ dáng kinh hồn chưa dứt.
——
Tần Khả rất tò mò rốt cuộc mấy người họ đã nhìn thấy gì, nhưng khả năng nhìn trong bóng tối của cô thật sự rất kém, còn chưa kịp nhìn đã bị Lăng Sương điên cuồng lôi đi, miệng lẩm bẩm ‘chị là vì tốt cho em’.
Tổ đạo diễn suýt nữa bị đánh vây hội đồng đã sâu sắc tự cảnh tỉnh, cử một người đứng ra làm đại diện, cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra vụ việc tương tự nữa.
Sau đó, dưới ánh mắt nghiến răng nghiến lợi như muốn lột da uống máu của nhóm khách mời, tổ đạo diễn rón rén đưa ra đề nghị mời khách, đưa bọn họ tới nhà hàng khá có tiếng trong nội thành, uống canh an thần.
Thời gian quay tập hai theo dự tính là đến quá trưa, cả năm khách mời trong đó có Tần Khả đều không có sắp xếp gì tiếp theo. Vé máy bay đặt cũng là chiều tối. Hơn nữa vừa trải qua một phen ‘sinh tử trắc trở’, mọi người đã thân thiết hơn nhiều, cho nên cũng không dị nghị.
Vì thế cả nhóm liền đồng ý.
Nhà hàng này mới nổi tiếng trong mấy năm gần đây, bình thường rất đông khách. Nghe nói tổng đạo diễn của chương trình có chút giao tình với ông chủ sau màn của nhà hàng, trong thời gian ngắn đã đặt được một phòng VIP riêng.
Trên bàn cơm.
Tần Khả ngồi trong góc không nổi bật, lặng lẽ uống canh, nghe người của tổ đạo diễn và khách mời sôi nổi nói về đủ loại chuyện trong giới ngoài giới.
Xưa giờ Tần Khả không có hứng thú với bát quái, cho nên cũng chỉ nghe chứ không nói chen vào.
Bữa cơm sắp tới hồi kết, không khí bàn ăn đang vui vẻ hài hòa, đúng lúc này, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài.
Vị khách không mời mà tới tự nhiên như ruồi sải bước vào phòng.
——
“Bữa cơm náo nhiệt thế này, sao đạo diễn Lâm không gọi tôi?”
Dám không chút kiêng nể như vậy trước mặt tổ đạo diễn cùng các khách mời, ngoại trừ Tống Thanh Trác tất nhiên không còn ai khác.
Hắn vào phòng được mấy phút, phía sau mới có phục vụ chật vật chạy vào, thấy rốt cuộc vẫn không ngăn được người, cậu phục vụ áy náy mà gập người xin lỗi đạo diễn Lâm.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, vị khách này cứ nhất quyết xông vào…”
“Không sao.” Đạo diễn Lâm là người từng trải, cũng hiểu rõ tính tình của đám thiếu gia phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp này, cho nên ông không làm khó phục vụ, chỉ vẫy tay bảo: “Là khách của tôi, cậu ra ngoài đi.”
Phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người ra khỏi phòng.
Mà lúc này, Tống Thanh Trác không hề coi mình là người ngoài, cất bước đi tới góc trong cùng của phòng. Hắn giơ một tay kéo ghế, vừa kéo vừa cười nói: “Nhưng mà đạo diễn Lâm này, ông chọn chỗ này kém quá, phục vụ không một ai có mắt nhìn, ai cũng dám cản?”
“…”
Tổng đạo diễn đè nén lửa giận, mặt cười nhưng lòng không cười, đáp lại lời Tống Thanh Trác: “Tống thiếu dù sao cũng là quý nhân của Tứ Cửu thành, nơi nhỏ bé này người ta không nhận ra cũng là bình thường, Tống thiếu đừng chấp nhặt làm gì.”
“Tất nhiên là tôi không chấp nhặt, bọn chúng xứng sao?”
Tống Thanh Trác nói rồi, tự cười một mình.
“Tống thiếu nói phải, bọn họ nào có xứng.”
Những người khác không dám hùa theo, Tề Điềm dẫn đầu nhoẻn miệng cười yêu kiều, bộ dạng chân thành, giống như thật sự nghe được câu chuyện rất hài hước.
Thế nhưng Tống Thanh Trác không nhìn ai cả.
Hắn kéo chiếc ghế lại cạnh bàn, tay còn lại nhấc lên, đặt trên dựa lưng của chiếc ghế trước mặt.
Tống Thanh Trác khom người xuống gần 90 độ mới dừng lại, sau đó nghiêng mặt nhìn cô gái ngồi kế bên.
“Thế nào, chuyện cười của tôi không buồn cười à?”
“…”
Tần Khả liếc nhìn hắn, sau đó lạnh nhạt quay đi.
Những người đang ngồi đây không ai hay biết về đoạn gián khúc xảy ra trong buổi tiệc chúc mừng tối qua, lúc này mọi người chỉ thấy Tần Khả hoàn toàn không để Tống Thanh Trác vào mắt.
Cả phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Vài giây sau phó đạo diễn hoàn hồn, vội cầm ly rượu chạy qua, vừa đi vừa cười lấy lòng:
“Ấy, Tống thiếu đừng hiểu lầm, đây là lỗi của tổ đạo diễn chúng tôi, sáng nay ghi hình không may dọa mấy khách mời sợ khiếp vía một phen, phỏng chừng Tần Khả giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần, chuyện có buồn cười nữa e là cũng cười không nổi.”
“…”
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau. Hơn ai hết bọn họ hiểu rõ phó đạo diễn là đang nói dối. Lần này tất cả khách mời đều bị dọa chết khiếp, duy mình Tần Khả là không hề sợ hãi.
Nhưng bọn họ cũng biết, thời điểm này phó đạo diễn đã mở miệng cho mọi người bậc thang leo xuống rồi, nếu vạch trần thì đối với ai cũng không tốt.
Vì thế dù là người trước giờ luôn chống đối với Tần Khả như Tề Điềm lúc này hai mắt lóe sáng, đứng lên lấp liếm thay Tần Khả:
“Phải đó Tống thiếu, sáng nay ghi hình em sợ chết mất, anh uống với người ta hai ly cho người ta bớt sợ nha.”
Tề Điềm cọ cọ người hắn.
Nhưng khi cô vừa định ôm cánh tay hắn, chợt thấy hắn biến sắc mặt:
“Cút!”
Tề Điềm kinh hãi đứng ngây tại chỗ, cánh tay cứng ngắc giữa không trung.
“Tống thiếu, anh…”
“Tôi kêu cô cút, nghe không hiểu hả!?” Tống Thanh Trác quay lại nhìn cô, vẻ mặt khiến người ta khiếp sợ.
Tức khắc vành mắt Tề Điềm ầng ậng nước, cô ta cắn môi, dậm chân, nén nước mắt chạy ra ngoài.
Những người khác trong phòng cũng kinh hãi không thôi, cả đám ngây ra như phỗng.
Ai trong tổ chương trình cũng biết rõ, chương trình này là Tống Thanh Trác đầu tư để nâng đỡ Tề Điềm.
Làm sao chương trình vừa mới bắt đầu quay, kim chủ đã muốn đá Tề Điềm rồi??
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Những cũng có một số người đã sớm nhìn quen hoặc suy nghĩ xoay chuyển mau chóng, lúc này ánh mắt đầy sâu xa mà nhìn người đang ngồi trên chiếc ghế phía trước Tống Thanh Trác, từ đầu tới giờ luôn đứng ngoài cuộc.
Bên trái Tần Khả là Lăng Sương. Tống Thanh Trác thu lại tầm mắt, không khách khí giơ chân đạp lên chiếc ghế Lăng Sương đang ngồi.
“Cô cũng không có mắt nhìn à?” Hắn hất đầu, “Ra chỗ khác ngồi.”
“…”
Lăng Sương cắn răng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói gì, đứng lên kéo ghế qua chỗ khác.
Tống Thanh Trác một tay kéo ghế, ‘rầm’ một tiếng đặt ghế xuống.
Nhưng khác với những chiếc ghế khác quay hướng bàn ăn, Tống Thanh Trác lại trực tiếp đặt ghế quay sang hướng Tần Khả.
Hắn cười, một tay kéo quần, ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn chằm chằm người con gái ngồi đối diện bàn ăn, sườn mặt hướng về phía mình.
Lúc này những người trong phòng dù phản ứng có trì trệ đến mấy cũng đã hiểu, Tống nhị thiếu muốn đổi mục tiêu rồi.
Người của tổ đạo diễn và ba khách mời còn lại nhìn nhau, Cố Vân Thành chau mày định đứng dậy, lại bị một phó đạo diễn khác của tổ đạo diễn ngồi bên cạnh giữ lại.
“Giữ mình mà sống.” Đây là tôn chỉ nhất quán trong cái giới này.
Mà bên kia, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Tống Thanh Trác nhìn chằm chằm Tần Khả suốt mấy chục giây, nhưng người kia lại không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, thìa đũa không dừng, tốc độ không nhanh hơn cũng chẳng chậm lại, thản nhiên như kẻ bên cạnh mình chỉ là không khí.
Nhiều nhất là không khí ấy khiến người ta hơi chán ghét một chút.
Trong lòng Tống Thanh Trác cuồn cuộn bốc lên một ngọn lửa đen vô danh.
Nhưng càng khiến hắn tức giận hơn là: ngọn lửa ấy không muốn hắn nổi giận với cô, ít nhất không phải cách hắn nổi giận với Tề Điềm như ban nãy…
Ngọn lửa ấy khiến hắn càng thêm ham muốn…
Ham muốn có được cô.
Tống Thanh Trác nghe hiểu suy nghĩ chân thực nhất trong lòng mình, vẻ mặt âm trầm ban đầu không hề báo trước mà gợn lên một nụ cười.
Vài giây sau, người đàn ông trẻ tuổi cười vang.
Khiến những người khác đang im lặng nín thở cũng phải ngây người.
Tống Thanh Trác cười xong, một tay gác lên lưng dựa của ghế cô.
Giọng hắn âm trầm mà đầy ái muội, ghé lại:
“Đã ai từng khen em, em không những xinh đẹp, tính cách cũng rất thú vị chưa?”
“…”
Rốt cuộc Tần Khả cũng nhíu mày.
Ánh mắt cô lộ vẻ chán ghét, đôi đũa cùng chiếc thìa múc canh đồng thời đặt xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy khi chạm lên mặt đĩa sứ hảo hạng.
Giữa căn phòng tịch mịch, âm thanh ấy lại phá lệ chói tai, khiến người của tổ đạo diễn đều biến sắc mặt.
Đã thế, những lời cô nói sau đó càng khiến bọn họ không biết phải phản ứng thế nào.
“Tống tiên sinh, mặc kệ đã có ai từng nói với anh hay chưa, giờ tôi cũng phải nói, tùy tiện gián đoạn bữa tiệc của người khác, không hỏi ý kiến đã tự tiện kéo gần khoảng cách, nhất là khi chúng ta chỉ là người xa lạ, hành vi này của anh thể hiện mình rất thiếu giáo dưỡng.”
Nói rồi, Tần Khả đứng dậy, ra khỏi chỗ ngồi.
Đồng thời cô cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế:
“Hơn nữa người phục vụ vừa rời khỏi phòng ít nhất còn biết nói câu xin lỗi, tôi thật sự không hiểu, anh vừa nói cậu ta không xứng?”
Khóe môi cô nhếch lên, đáy mắt lại không hề có ý cười.
“Nghĩ kỹ lại, đúng thật là rất tức cười.”
“!” Ánh mắt Tống Thanh Trác đanh lại.
Tần Khả quay sang khẽ gật đầu với người của tổ đạo diễn và ba khách mời: “Trong người em không thoải mái, em xin phép về trước.”
Nói rồi, cô đi thẳng ra cửa phòng, đầu cũng không ngoái lại.
Tống Thanh Trác cuối cùng cũng hoàn hồn.
Hắn lạnh mặt, đứng dậy đuổi theo, không kịp nghĩ gì đã nắm lấy cô tay cô.
Tần Khả bị kéo, buộc phải dừng lại.
Cô lạnh lùng quay đầu, nói: “Buông ra.”
Tống Thanh Trác bật cười, tay càng siết chặt, “Tôi không buông, em làm gì được tôi…”
Lời chưa dứt.
Tần Khả xoay người lại, cổ tay lật một cái, nắm ngược lại cổ rồi đến cánh tay hắn, đồng thời chân phải kẹp vào giữa hai bàn chân Tống Thanh Trác, nửa thân trên dồn lực gập eo…
“Rầm!”
Một cú ngã nặng nề xuống sàn phòng.
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng.
Làm xong một cú quăng vai tuyệt đẹp có thể lấy làm mẫu dạy học, Tần Khả đứng thẳng người dậy, sửa sang lại áo quần bị động tác vừa rồi làm xộc xệch. Cũng may hôm nay cô mặc đồ tương đối rộng rãi, không làm cản trở động tác tay.
Xong xuôi rồi, cô cúi xuống nhìn người trẻ tuổi đang nằm dưới sàn, dường như bị cú quăng vừa rồi làm cho choáng váng ngây ngốc.
Tần Khả cười lạnh.
“Tối qua tôi đã muốn làm thế này rồi. Nhưng dù sao ngài Tống cũng là nhà đầu tư, tôi nhịn. Nhưng quá tam ba bận, đạo lý này có vẻ ngài Tống chưa từng nghe qua?”
Tần Khả nói xong, lạnh lùng thu lại nụ cười, cô liếc nhìn đối phương, sau đó sải bước đi về phía cửa.
Nhưng vừa đi được một bước, cổ chân cô lại bị nắm chặt.
“…”
Thân người cô cứng lại.
Cô có chút không dám tin mà cúi đầu.
Không phải ảo giác.
Tống Thanh Trác bị cô quăng ngã chật vật nằm dưới sàn, phản ứng đầu tiên sau khi hoàn hồn không phải bò dậy, mà là nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô.
Bàn tay hắn thậm chí còn khẽ vuốt ve mắt cá chân cô.
“Thật mướt.”
Tần Khả: “…”
Tần Khả có cảm giác ghê tởm như chính mình bị cái lưỡi nhớp nháp của con rắn độc liếm tới.
Mà Tống Thanh Trác dưới sàn tựa hồ biết chắc cô sẽ không ra tay tàn độc, hắn cười đắc ý.
“Em chạy không thoát đâu.”
Ngay lúc này, cửa phòng bị đá tung, một thiếu niên bất ngờ tiến vào, sườn mặt lạnh lẽo sắc bén.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên tiến lên hai bước, một chân hung hăng dẫm lên cổ tay của kẻ đang nằm dưới đất.
Tiếng tru tréo như giết heo vang lên, thiếu niên nhếch miệng, nụ cười lạnh căm mà dữ tợn.
“Mày nói lại lần nữa cho ông?”