Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 49


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 49:

 
 
Chương 49:
 
Nghe thấy câu hỏi của Hoắc Tuấn, cô mới nhớ ra mà bỏ điện thoại xuống xem giờ.

 
Đã sắp 10 giờ tối.
 
Thầm than một tiếng đồng hồ sinh học của mình, Tần Khả bất đắc dĩ bò lên giường.
 
“Buổi chiều ghi hình, tối có tiệc chúc mừng. Em vừa mới ra khỏi phòng tắm.”
 
“Tiệc chúc mừng?” Hoắc Tuấn nhíu mày, “Mới quay tập 1, sao lại có tiệc chúc mừng?”
 
“…”
 
Thầm thở dài vì sự nhạy bén của Hoắc Tuấn, Tần Khả do dự không biết có nên nói về sự tồn tại của Tống Thanh Trác cho Hoắc Tuấn biết hay không.
 
Nghĩ đến đời trước Tống Thanh Trác bị Hoắc Tuấn đánh gãy một chân, cuối cùng cô vẫn nuốt lời định nói xuống. Hơn nữa cô không muốn mình trở thành Tề Điềm thứ hai, làm trò cười trong tổ chương trình.
 

“Không có gì. Ghi hình tập đầu tương đối vất vả, tổ chương trình làm bữa chiêu đãi khách mời thôi.”
 
“…”
 
Đầu bên kia im lặng không nói gì.
 
Mà sự im lặng ấy lại khiến Tần Khả bất an.
 
Đang định mở miệng thăm dò liệu Hoắc Tuấn có phải biết mình đang giấu giếm gì không, chợt cô lại nghe âm thanh khuếch đại trong điện thoại khôi phục lại trạng thái bình thường:
 
“Chiều nay, tài khoản của anh nhận được một khoản tiền, vừa vặn hai vạn.”
 
“…” Tần Khả im lặng, qua hai giây lên tiếng: “Là em trả đó. Công việc gia sư giờ không làm nữa, vậy số tiền trả học phí gia sư cho Linh Linh em cũng không thể nhận. Tiền tổ chương trình trả trước đã nhận được rồi, cho nên nay em mới trả lại cho anh.”
 
Đầu bên kia lại trầm mặc lần nữa.
 
Không biết qua bao lâu, Tần Khả mới nghe hắn thấp giọng cười đầy bất đắc dĩ.
 
“Được, anh hiểu rồi.”
 
“?” Tần Khả, “Anh hiểu gì cơ?”
 
Hoắc Tuấn: “Hiểu sau này trong nhà chia việc. Em sẽ nuôi gia đình.”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả đỏ mặt cãi, “Ai chia việc với anh?”
 
Nghe ra cô đang xấu hổ, Hoắc Tuấn cười càng vui vẻ.
 
“Mặc dù hiện tại anh không biết làm việc nhà, nhưng để sau này chia việc hài hòa, anh sẽ bắt đầu học.”
 
Tần Khả: “…” Phi.
 
Lúc trước chỉ nghĩ người này bị điên, sau khi thân thiết hơn mới biết, hắn không chỉ điên, ở trước mặt cô lúc nào cũng… mất hết liêm sỉ.
 
Tần Khả càng nghĩ, hai má càng nóng rực bất thường.
 
Cô lăn một vòng trong chăn, lẩm bẩm: “Sáng mai quay thêm tập nữa rồi về… đợi em về rồi chúng ta nói chuyện.”
 
Nói xong, như sợ Hoắc Tuấn lại thốt ra câu nào quá đáng, cô vội vã cúp máy trước.
 
Đầu dây bên kia.
 
Đến khi màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc hoàn toàn tối hẳn, nụ cười trên mặt Hoắc Tuấn mới dần nhạt đi.
 
Hắn để di động lên bàn, đồng thời cánh tay phải đặt dưới bàn cũng nhấc lên, trong tay hắn là ống nghe của điện thoại cố định.
 
“Cậu vừa nói…” Hoắc Tuấn nhướn mày, chút dịu dàng trong mắt khi nói chuyện với Tần Khả ban nãy đã hoàn toàn tan sạch, đáy mắt kết một tầng băng lạnh lẽo, “Người điều tra thông tin về cô ấy là ai?”
 
“Tống nhị thiếu gia, Tống Thanh Trác.”
 
“Vì sao anh ta lại điều tra cô ấy?”
 
“Cái này tôi không chắc lắm, nhưng tôi vừa xác nhận được một tin.”
 
“?”
 
“ ‘Show học bá’ Tần Khả đang tham gia ghi hình, người đầu tư chính là Tống Thanh Trác.”
 
“…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lạnh đi.
 
Vài giây sau, hắn cười nhạt, “Tiệc, chúc, mừng… móng vuốt của một số kẻ nào đó cũng thật đê tiện, đã mon men đến địa bàn của tôi rồi.”
 
Nói xong, Hoắc Tuấn cúp máy.
 
Hắn cất bước đi tới trước cửa, đẩy mở cánh cửa lớn của thư phòng.
 
“Cố Cầm.”
 
“Thiếu gia.”
 
Tiếng đáp của quản gia trung niên từ tầng một vọng lên.
 
“Đặt vé máy bay giúp tôi, lên tỉnh.”
 
“Vâng, thưa thiếu gia. Nhưng cậu định đi làm gì, hay để tôi kêu người chuẩn bị trước?”
 
Tay chống lên lan can gỗ, Hoắc Tuấn rũ mắt, nụ cười phóng túng, ánh mắt dọa người.
 
“Không cần, tôi tự đi.”
 
“Đi cắt móng vuốt của kẻ dám sớ rớ đến địa bàn của tôi.”
 
*
 
Năm rưỡi sáng hôm sau, sớm hơn một tiếng rưỡi trước thời gian ghi hình đã định, Tần Khả đã bị điện thoại của tổ chương trình lôi dậy từ trong mơ.
 
Hôm qua Tần Khả bị hỗn loạn đồng hồ sinh học, buổi tối vì lạ chỗ mà ngủ không ngon, cô mở mắt trong tiếng rung của di động, nhìn trần phòng khách sạn xa lạ, nhất thời có cảm giác mê man không biết hiện tại là ngày nào giờ nào.
 
Đợi lý trí dần tỉnh lại, Tần Khả mò mò di động, nghe điện thoại, giọng hơi khàn khàn.
 
“… Alo?”

 
“Xin lỗi em, Tiểu Khả, bên đạo diễn nói hôm nay thời tiết rất thích hợp, cho nên muốn quay trước, em mau tới đại sảnh khách sạn tập hợp, được không?”
 
“…”
 
Dù sao cũng là công việc, Tần Khả chỉ đành đè lại nội tâm bực bội, nghiến răng nói một tiếng, “Vâng, em sẽ tới nhanh nhất có thể.”
 
Nửa giờ sau, Tần Khả nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó xuống đại sảnh khách sạn.
 
Bốn khách mời khác cũng lục tục xuống.
 
Tối qua bọn họ rời khỏi tiệc chúc mừng còn muộn hơn Tần Khả, cho nên lúc này sắc mặt cũng chẳng tốt gì cho cam.
 
Nhất là khi mang theo áp suất thấp, bước ra khỏi cửa, nhìn bầu trời tối sầm nặng nề, vẻ mặt Lăng Sương y như đồ phu chuẩn bị vào lò mổ.
 
“Cái này gọi là thời tiết rất thích hợp??”
 
Đối diện với khuôn mặt giận dữ gằn từng chữ của Lăng Sương, anh chàng phụ trách buổi quay hôm nay của tổ đạo diễn run rẩy co rụt vào một bên.
 
July ngẩng đầu nhìn trời, cũng cười không nổi, mặt mũi trắng bệch:
 
“Tui có dự cảm chẳng lành.”
 
Tần Khả: “…”
 
Trùng hợp ghê, cô cũng vậy.
 
Một tiếng sau, các thành viên ‘show học bá’ đứng trước một tòa nhà cũ bỏ hoang nằm ở ngoại ô, mặt không cảm xúc.
 
Tổ đạo diễn hôm nay đổi sang một người dẫn chương trình mới vô cùng nhiệt tình.
 
“Chào mừng các khách mời đến với địa điểm ghi hình lần này. Tất cả hoạt động tiếp theo của chúng ta sẽ tiến hành trong bệnh viện tạm thời ngừng hoạt động này.”
 
Anh chàng ngừng một lát, “Vậy, vẫn như cũ, tập này chúng ta cũng xoay quanh một chủ đề, đó chính là…”
 
“Ma quỷ hả?”
 
Một giọng nói âm u từ bên cạnh vang lên.
 
Biểu cảm trên mặt các khách mời lập tức biến hóa vi diệu.
 
Mọi ánh mắt dồn tới, người vừa nói chính là Lăng Sương mặt không cảm xúc.
 
Người dẫn chương trình lấy lại tinh thần, xấu xổ cười gượng: “Lăng Sương đừng bi quan như vậy chứ? Hơn nữa chúng ta là ‘show học bá’, hoàn toàn chỉ tin vào khoa học.”
 
July nhỏ giọng chen miệng vào: “Ống thẻ và thẻ tên tập trước có lời muốn nói.”
 
Người dẫn chương trình: “…”
 
Anh ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Thôi nào, mọi người thả lỏng đi. Chủ đề lần này của chúng ta rất khoa học! Tên là ‘vật lý trong cuộc sống thường ngày’.”
 
“…”
 
Năm khách mời đồng loạt nhìn bầu trời âm u cùng tòa bệnh viện bỏ hoang lạnh lẽo âm trầm, sau đó bày ra vẻ mặt nghi ngờ với anh chàng tổ đạo diễn.
 
Người dẫn chương trình co rút khóe miệng, cuối cùng từ bỏ việc giải thích, ra hiệu cho người dẫn bọn họ vào trong.
 
“Ít nhất thì lần này không có bịt mắt mà vào…” July đi đầu, nhỏ giọng tự an ủi.
 
Lăng Sương theo sau cười lạnh một tiếng.
 
“Chắc là sợ khách mời lên cơn đau tim, bị đưa vào nơi…”
 
Cố Vân Thành chợt tiếp lời: “Nơi này chính là bệnh viện.”
 
“…”
 
Năm khách mời ăn ý cùng trầm mặc hai giây, một giọng nói âm u từ nhóm phía sau vang lên:
 
“Dưới tầng có nhà xác đấy~~~”
 
“!!!!”
 
Người đi đầu đội ngũ cứng người như bị điểm huyệt.
 
Những người còn lại cũng chẳng đỡ hơn là bao.
 
Năm người cứng ngắc quay đầu lại, thấy rõ người vừa lên tiếng.
 
Vài giây sau, tiếng gào kinh thiên động địa vang vọng khắp bệnh viện.
 
“Tổ!! Đạo!! Diễn!!”
 
Nếu nhóm khách mời được đeo thiết bị báo nhịp tim, có thể lúc này cả tòa nhà sẽ vang dội tiếng ‘tít——’ chói tai.
 
Trải qua một phen ‘rèn luyện tim phổi’, nhóm khách mời cũng coi như run rẩy an toàn lên tới tầng tiến hành ghi hình.
 
Gần như ngay khi Tần Khả – người đi cuối vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tiếng loa thông báo trầm thấp như đang đọc bài truy điệu cũng vang lên khắp tầng lầu.
 
[Nơi đây là bệnh viện tâm thần đã xây dựng nhiều năm của tiểu trấn, nghe đồn, nó được xây dựng trên một bãi tha ma. Người của tiểu trấn đều không tin lời đồn này, cho tới khi…]
 
Lăng Sương: “Đệch.”
 
July khóc chít chít: “Tui muốn ngừng quay! Thật đó!”
 
Tề Điềm sắc mặt trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, chỉ đành quay lại nhìn cameraman đi phía sau để tìm kiếm cảm giác an ủi hư vô, rằng ‘đây chỉ là đang quay chương trình’.
 
Trái lại Cố Vân Thành và Tần Khả thì không có biểu tình gì, nghiêm túc nghe đoạn thông báo âm khí nặng nề nói một câu cuối cùng:
 
[Cho tới một ngày, tại đây xảy ra một vụ án mạng ly kỳ.]
 
Tiếng thông báo tới đây thì dừng lại.
 
Để lại mấy khách mời sắc mặt khó coi nhìn nhau.
 
July: “… Hết rồi hả?”
 
Cố Vân Thành: “Ừ.”
 
Lăng Sương: “Thế họ muốn chúng ta làm gì?”
 
Tề Điềm: “Cameraman, các anh… có biết không?”
 
Cameraman lắc đầu, mọi người thất vọng quay lên, chợt nghe Lăng Sương đi trước kinh ngạc kêu lên: “Tần Khả, em đi đâu đấy!?”
 
Tần Khả bị gọi lúc này đang đứng cách nơi họ tụ tập khoảng năm sáu mét, trước một cánh cửa âm u đen kịt, vẻ mặt vô tội.

 
Cô chỉ vào cánh cửa.
 
“Nếu đã đưa chúng ta lên tầng này, chắc là họ muốn chúng ta vào trong xem thử?”
 
Bốn người còn lại: “…”
 
Mặc dù nói là vậy…
 
July và Cố Vân Thành cắn răng, giờ đang ghi hình, sao có thể tỏ ra nhát gan không bằng một con gái được?
 
Thấy hai người chậm rãi tiến lên, Tề Điềm không cam lòng tỏ ra yếu thế trước mặt Tần Khả cũng đi theo.
 
Lăng Sương thì không hề quan tâm đến mặt mũi, cũng không có thiết lập hình tượng gì, nhưng cô thật sự rất sợ ma.
 
Càng sợ phải ở một mình.
 
Vì thế rất nhanh, cả năm người đều tập trung trước cửa phòng bệnh đầu tiên.
 
“Ai mở trước?” July nuốt nước bọt, dè dặt hỏi.
 
Lăng Sương bạnh hàm, nghiêm túc nói: “Dùng kéo bao chùy quyết định nhé?”
 
Tần Khả: “?”
 
Lăng Sương: “Khụ, là kéo búa bao… vừa rồi là tiếng địa phương.”
 
Tần Khả: “…” Tội nghiệp, sợ tới mức tiếng địa phương cũng phụt ra rồi.
 
Cố Vân Thành: “Ừ.”
 
Thấy Cố Vân Thành trịnh trọng gật đầu tán thành, Tần Khả suýt nữa thì cười ra tiếng.
 
“Để em mở cho.”
 
July lắc đầu, “Như, như vậy không hay cho lắm?”
 
Cố Vân Thành hít sâu một hơi, mang tinh thần cảm tử gió khơi lạnh hắt hiu sông Dịch, “Để… tôi.”
 
“…”
 
Lần này Tần Khả thật sự không nhịn được cười.
 
Sau đó cô vội nghiêm mặt, “Công bằng nhé, mỗi người mở một cánh, có nhiều cửa thế này mà.”
 
“…”
 
Mọi người nhìn nhau.
 
Bọn họ biết rõ, nếu có sự việc đáng sợ gì xảy ra, vậy chắc chắn khả năng gặp phải của cánh cửa đầu tiên là lớn nhất. Về sau ít nhiều cũng đã được chuẩn bị tâm lý.
 
Lúc này Tần Khả xung phong mở cửa, còn cho bọn họ một bậc thang leo xuống.
 
Mọi người không từ chối nữa, lùi ra nhường chỗ cho cô.
 
Tần Khả bước lên, cầm tay nắm cửa trực tiếp tiến vào, bốn người đằng sau nghẹn một tiếng thét kinh hãi trong cổ họng, chưa kịp kêu lên.
 
Cũng không cần bọn họ kêu ra.
 
‘Tách’ một tiếng, Tần Khả đã bật hết công tắc đèn trên tường cạnh cửa.
 
Cả căn phòng lập tức sáng như ban ngày.
 
Ngoài cửa sổ, mùa đông trời sáng rất muộn, lại thêm sắc trời âm trầm, càng tạo cảm giác như mây đen đè ngay trên đỉnh đầu.
 
Tần Khả đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng dừng lại ở chiếc phòng bệnh duy nhất trong căn phòng trống trải.
 
Có một người nằm trên giường.
 
Chính xác mà nói…
 
Là một người bị trói trên giường, tay chân và cổ đều bị dây dừng trói chặt.
 
Những người còn lại cũng cùng lúc nhìn sang, Tề Điềm hét lên một tiếng, July co rúc trốn sau lưng Tần Khả, giọng nói run rẩy hết sức chân thật.
 
“Tần Tần Tần Khả… người người người người kia… còn sống hay chết…”
 
Tần Khả dở khóc dở cười.
 
“Là diễn viên quần chúng.”
 
Lăng Sương: “Anh, anh ta diễn, diễn quỷ hả?”
 
Diễn viên quần chúng trên giường: “……”
 
Thấy bốn người trong đó có cả Cố Vân Thành mặt mũi trắng bệch, Tần Khả hiếm thấy nổi lên ý trêu chọc.
 
Cô sờ cằm, làm bộ nghiêm trọng.
 
“Cái đấy thì em không biết, phải hỏi thử xem.”
 
Lăng Sương: “…”
 
Cố Vân Thành dần lấy lại tinh thần, thần trí ổn định, bình tĩnh không một gợn sóng mà nói một câu, “July sợ phát khóc rồi.”
 
“…”
 
Tần Khả quay lại nhìn: đúng thật.
 
Cô buồn cười, “Trêu mọi người thôi, khẳng định là diễn người sống, nếu không sao lại dùng dây thừng trói vào giường, rõ ràng đây là dây thừng dùng để trói bệnh nhân tâm thần để tránh bất ngờ phát bệnh.”
 
Tần Khả vừa nói vừa tiến lên trước.
 
“Mọi người mau lại đây, để anh ấy diễn xong còn nghỉ, bị trói chặt thế này, không biết đã đợi chúng ta bao lâu rồi.”
 
Người trên giường bị trói thành cái bánh chưng, cổ không ngọ nguậy được, nghe cô nói thì cảm động vô cùng.
 
Coi như còn có một người tỉnh táo.
 
Năm người cùng bước lên trước.

 
Vừa tới cạnh giường bệnh, không đợi Tần Khả lên tiếng hỏi, đối phương đã chủ động nói chuyện:
 
“Có… có người…”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
“Chúng tôi?”
 
Anh chàng diễn viên quần chúng rất kính nghiệp, không liếc nhìn cô lấy một cái, nhìn vào hư không thều thào: “Có… có quỷ…”
 
Bốn khách mời vừa bình tĩnh lại, một lần nữa cứng đờ người: “…”
 
Trái lại Tần Khả không lấy làm ngạc nhiên.
 
Cô lại hỏi: “Qủy gì? Nào có quỷ?”
 
Diễn viên quần chúng tiếp tục thều thào:
 
“Có quỷ… có quỷ đang nhìn tôi…”
 
Tần Khả: “?”
 
Tần Khả đứng thẳng người, ánh mắt quét một vòng quanh phòng bệnh trống trải.
 
Không phát hiện được gì, cô thu hồi tầm mắt, lúc này mới thấy bốn người phía sau đã không so đo hiềm khích lúc trước, không ngại giới tính bất đồng mà ôm nhau thành một cục.
 
Tần Khả bật cười thành tiếng.
 
“Mọi người tin thật đấy à?”
 
“…”
 
July nuốt nước miếng, nhìn diễn viên quần chúng nằm trên giường đầy kính nể.
 
“Đại ca diễn xuất thật tốt, sau này em bái anh làm thấy học nghệ nhé?”
 
Thế nhưng vị đại ca đầy tinh thần kính nghiệp không thèm để ý cậu, vẫn tiếp tục lặp lại câu nói kia:
 
“Có quỷ đang nhìn tôi.”
 
Vẫn không có được thông tin gì, Tần Khả đứng tại chỗ suy nghĩ.
 
Phòng bệnh trống trải, lạnh lẽo, tịch mịch, âm u.
 
Ngoài cửa sổ đen kịt.
 
Bệnh nhân tâm thần nằm trên giường lẩm bẩm.
 
Cô nghe thấy tiếng July lầm rầm niệm: “Tôi tin khoa học tôi là người kiên định theo thuyết vô thần tôi tin khoa học tôi là người kiên định theo thuyết vô thần…”
 
Tần Khả cười bất đắc dĩ.
 
“Mọi người xem xem dưới gầm giường có gì không nhé? Em vào phòng vệ sinh xem thử.”
 
“…!”
 
Vừa dứt lời, cô thu được bốn luồng ánh mắt kinh hãi nhìn dồn về mình.
 
Tần Khả nhịn cười: “Em không nói cái kia, em nói là mọi người nhìn xem có dấu vết hay thứ gì cụ thể không.”
 
Lăng Sương cấp tốc ngắt lời cô: “Không không không em đừng giải thích càng giải thích càng đáng sợ.”
 
Tần Khả gật đầu.
 
Cô vừa xoay người định vào phòng vệ sinh duy nhất trong này xem thử, chợt nghe tiếng Cố Vân Thành: “Để ba người họ kiểu tra ngoài này, anh đi cùng em.”
 
“Vâng.”
 
Tần Khả không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
 
Hai người cùng nhau đi vào phòng vệ sinh.
 
Nhưng nhìn độ sạch sẽ gọn gàng trong này, so với căn phòng trống không ngoài kia cũng chẳng khác nhau là bao. Những nơi nhìn đến ngoại trừ một bệ rửa tay, một bồn tắm, một tấm gương, một cái bồn cầu ra thì không còn gì khác.
 
Tần Khả cùng Cố Vân Thành tra xét khắp một vòng cũng không tra được gì, đành quay ra phòng ngoài.
 
“Mọi người có phát hiện gì không?”
 
“Không…”
 
“Ừm, vậy xem ra căn phòng này không có manh mối rồi, chúng ta sang phòng khác xem đi.” Tần Khả nói.
 
Những người khác tất nhiên cũng tán đồng.
 
Năm người rời khỏi căn phòng đầu tiên, sang phòng tiếp theo.
 
Hành lang dài có tổng cộng 6 phòng.
 
Năm người đi hết năm phòng đầu, những bệnh nhân trong phòng đều giống hệt như người ở phòng đầu tiên. Ở những phòng khác, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.
 
Hết vòng năm người, căn phòng thứ sáu lại tới lượt Tần Khả mở cửa.
 
Lần này trước khi mở cửa, cô đứng trước cửa chần chừ giây lát.
 
Rồi quay lại nói với bốn người kia: “Nếu chúng ta không bỏ sót thứ gì, vậy căn phòng cuối cùng này rất có thể chính là nơi xảy ra biến số.”
 
“…”
 
Sắc mặt bốn người ngưng đọng.
 
Tần Khả: “Em mở đây?”
 
Lăng Sương cứng ngắc, bất chấp nói: “… Mở đi.”
 
Tần Khả mở cửa, vào phòng, bật điện, một loạt hành động lưu loát liền mạch.
 
Đèn vừa sáng, không biết ai nặng nề mà hít vào một hơi lạnh.
 
——
 
Trong phòng không có thứ gì.
 
Khác với những phòng trước mỗi phòng có một diễn viên quần chúng, căn phòng cuối cùng này, ngoại trừ dây trói đã cởi vứt trên giường bệnh thì không còn gì khác.
 
“Qủa, quả nhiên không giống…”
 
July run rẩy.
 
Tần Khả nhíu mày, ánh mắt quét khắp phòng một lượt, cuối cùng dừng ở một nơi.
 
“Cửa phòng vệ sinh.”
 
“… Gì, gì cơ?” Lăng Sương nghe tiếng hai hàm răng mình va lập cập.
 
Tần Khả: “Những căn phòng trước, cửa phòng vệ sinh đều đóng. Ở đây không giống.”
 
Theo lời cô, bốn người cũng nín thở nhìn sang.
 
Qủa nhiên, cửa hơi hé ra một khe nhỏ.
 
Bên trong tối thui.
 
Cả năm người không hẹn mà cùng im lặng, họ nghe thấy bên trong có tiếng gì đó phát ra:

 
“Tí tách… tí tách…”
 
Là tiếng nước.
 
Trong căn phòng âm u tịch mịch, ánh sáng trong phòng và bóng tối ngoài cửa thê lương đan dệt, tiếng nước quỷ dị kia khiến da đầu người ta tê rần.
 
Tần Khả là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
 
Cô lấy di động ra, bật flash.
 
“Chúng ta vào xem đi.”
 
Lăng Sương: “Chị có thể từ… từ chối không?”
 
Tần Khả: “Có thể. Nhưng dị thường có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không nhất định là ở một bên đâu.”
 
Lăng Sương: “…”
 
Lăng Sương: “Chị đi.”
 
Năm người dịch từng bước qua.
 
Vẫn là Cố Vân Thành và Tần Khả sóng vai đi trước.
 
Hai người đẩy cửa, dùng flash chiếu lên cánh cửa, không có gì bất thường.
 
Tần Khả giơ tay bật công tắc đèn của phòng vệ sinh.
 
Mọi người cùng nhìn vào.
 
“Hình như không có—AAAAAAAAAA……!!”
 
Tề Điềm bất ngờ nhảy tới bên cạnh Lăng Sương.
 
Ba khách mời ngoại trừ Tần Khả và Cố Vân Thành bắt đầu la hét, có tiếu tấu chẳng khác gì bài đồng diễn nốt cao thần thánh.
 
Lần này Tần Khả thật sự không cười nổi nữa.
 
——
 
Vừa rồi ánh mắt họ cùng tập trung về một chỗ, chính là chiếc bồn tắm lớn góc trong cùng.
 
Mới nhìn thì không thấy gì, nhưng nhìn sâu vào trong sẽ thấy một thân thể còng queo nằm trong bồn tắm.
 
Nửa mặt ngâm trong tầng nước thấp dưới đáy bồn, tư thế hết sức quỷ dị, nhìn kiểu gì cũng không giống người sống.
 
Con ngươi Tần Khả co rút.
 
Mấy giây sau, cô mới thở ra một hơi, dở khóc dở cười mà lên tiếng: “… Là giả.”
 
“… Hả?”
 
Tiếng hét chói tai của ba người dừng lại.
 
Tần Khả chỉ tay, “Mặc dù đúng là mô phỏng người chết, nhưng bản chất cũng chỉ là người giả với độ mô phỏng cực cao thôi.”
 
Lăng Sương hé mắt nhìn, rồi lập tức quay phắt đi: “Dù là thế cũng không giúp chị bớt sợ hơn đâu.”
 
Tần Khả chưa nói gì, chợt nghe tiếng loa dưới lầu lại vang lên.
 
Không biết do lương tâm thức tỉnh, hay vì sợ hãi giọng hét kinh hồn vừa rồi, lần này giọng loa thông báo đã bình thường hơn rất nhiều.
 
[Chúc mừng khách mời đã phát hiện hiện trường án mạng.]
 
Ánh mắt Lăng Sương hung ác: “Ai chúc mừng đấy, chuyện này có gì đáng để chúc mừng hả? Rốt cuộc ai dàn dựng lên cái kịch bản này vậy hả? Nửa đêm ngồi ở nhà viết kịch bản mà không thấy sợ à!?”
 
Tiếng loa báo vẫn chưa dừng, nghiêm túc nói:
 
[Theo giám định bước đầu, đây là hiện trường đầu tiên của án mạng, nạn nhân bị dìm chết, trước khi chết nạn nhân có đau đớn giãy giụa, nhưng không có dấu vết ngoại lực cưỡng bách.]
 
[Người dân thị trấn sau khi biết tin thì đều cho rằng là do quỷ gây án. Mời các khách mời xác định cách thức giết người, tìm ra sự thật, lòng yên lòng người dân.]
 
Thông báo kết thúc được một lúc, căn phòng vẫn chìm trong im lặng chết chóc.
 
Cuối cùng July than dài một hơi, ôm ngực buồn rầu nói:
 
“Dân bị dọa vỡ mật rồi, trấn an vô ích.”
 
Tần Khả quay lại nhìn, ngoại trừ cô và Cố Vân Thành, ba người còn lại sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt hoảng sợ. Đừng nói là điều tra và đưa ra phán đoán chuẩn xác, giờ chỉ e hỏi ‘1 cộng 1 bằng mấy’, ba người họ cũng phải mất nửa ngày mới phản ứng lại được.
 
Tần Khả bất lực quay lên, nhìn Cố Vân Thành.
 
“Chúng ta vào tra thử xem.”
 
“Ừ.”
 
Sau khi xác định là người giả, Cố Vân Thành không có biến động cảm xúc gì lớn. Lúc này anh ta cúi đầu, cùng Tần Khả đi vào trong.
 
Người giả được làm như thật, da dẻ rất đàn hồi, ngay cả vết dây trói hằn trên da cũng có.
 
Cũng may trọng lượng là ‘giả’, không cần sự giúp đỡ của Tần Khả, Cố Vân Thành cũng lật được người bị chết đuối trong bồn lên.
 
Phía sau lúc nhát lại vang lên tiếng hét khe khẽ đầy nhịp điệu.
 
Để điều tiết bầu không khí, Tần Khả nói đùa: “Chúng ta làm thế này có tính là phá hoại hiện trường vụ án không?”
 
Cố Vân Thành: “Anh nghĩ thân phận của chúng ta chắc hẳn là tổ chuyên án, cho nên không tính.”
 
Tần Khả nghĩ nghĩ, cười nói:
 
“Cũng đúng.”
 
Sau khi chuyển người giả ra, Cố Vân Thành bắt đầu nghiên cứu bồn tắm, vừa quan sát vừa nói: “Nếu đã là hiện trường đầu tiên, vậy cũng tức là, người này bị chết đuối trong bồn tắm.”
 
Tần Khả gật đầu. “Vâng.”
 
Cố Vân Thành nhíu mày.
 
Anh ta lấy tay kiểm tra đáy bồn, “Nút đáy bồn tắm là nút chết, tức là không có khả năng nước thoát đi sau khi người bị dìm chết…”
 
Cố Vân Thành chau mày nhìn người giả.
 
“Người này… dưới độ sâu chưa đến 10cm nước… chết đuối?”
 
Ngoài cửa, Lăng Sương căng thẳng nhắc một câu: “Hơn nữa, loa báo có nói, trên người nạn nhân không có dấu vết của ngoại lực cưỡng bách…”
 
July lầm bầm: “Chẳng, chẳng lẽ thật sự là… quỷ, quỷ dìm chết người kia?”
 
Sắc mặt Tề Điềm thoắt cái trắng bệch.
 
Cố Vân Thành quay lại, hiếm hoi nói đùa một câu.
 
“Không phải cậu là người theo thuyết vô thần sao?”
 
July khóc không ra nước mắt.
 
Lăng Sương cũng vô cùng căng thẳng, ánh mắt ráo hoảnh: “Tần Khả, sao em… không nói gì?”
 
Tần Khả vẫn im lặng.
 
Lát sau, hai mắt cô chợt sáng lên.
 
“Tìm ra rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.