Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 48:
Chương 48:
Năm phút sau.
Khắp trường quay lại vang lên tiếng loa thông báo quen thuộc:
“Hết giờ làm bài.”
“Thí sinh xuất sắc nhất là——Tần Khả. Điểm bài thi: Tối đa.”
Thông báo kết thúc.
Cửa bốn ‘phòng thi’ đồng thời mở ra, bốn ‘thí sinh’ khách mời lần lượt bước ra.
Người bị loại sớm nhất – July lúc này đang đứng ngoài cửa, bốn người vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Khả.
July: “Lúc thấy đề thi của mọi người tui còn nghĩ kì này toang rồi cơ. Thế bạn học Tần Khả, rốt cuộc làm thế nào mà với một tờ đề thi trắng tinh, bạn vẫn làm được điểm tối đa vậy??”
Lăng Sương: “Chị cũng muốn biết, đề thi gì cơ chứ, không phải chỉ là một tờ giấy trắng sao? Ngay cả đề cũng không viết.”
Cố Vân Thành và Tề Điềm mặc dù không lên tiếng nhưng cũng dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tần Khả.
Hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu, rốt cuộc Tần Khả làm sao phá giải được mật mã đề thi không chữ này.
Vì thế Tần Khả bèn nói ra ba gợi ý mình nghĩ đến lúc trước thuật lại cho bốn người nghe.
Bốn người nghe xong như lọt trong sương mù.
Lăng Sương: “Mặc dù ngay từ lúc nghe em hỏi câu kia chị đã bắt đầu thấy sự khác biệt rồi, nhưng mà, ngữ văn, số chữ ít hơn 200, thư sinh chết dưới chân cầu gãy, ba gợi ý này hoàn toàn không đủ rõ ràng để đoán được rốt cuộc đề thi yêu cầu chúng ta viết gì mà?”
Tần Khả cười khẽ.
Cô nhìn Tề Điềm đầy sâu xa.
“…” Tề Điềm bị cô nhìn thì hơi không thoải mái, nhíu mày “Em nhìn chị làm gì?”
Tần Khả: “Em không nhìn chị, chỉ đang nhìn gợi ý thứ tư thôi.”
“?” Ba người mặt đầy dấu chấm hỏi, Cố Vân Thành như đã hiểu ra điều gì.
Tần Khả dứt khoát nói thẳng: “Mọi người đã quên cách thức cạnh tranh đặc quyền là gì rồi à?”
“…!”
July bừng tỉnh đại ngộ:
“Đáp án là một bài thơ!”
Tần Khả cười: “Đúng một nửa.”
“?”
Lần này ngay cả Cố Vân Thành cũng không nghĩ ra được gì nữa.
Tần Khả: “Đáp án hẳn là phải giống như lúc tranh đặc quyền, là một bài thơ của Lý Bạch.” Ngừng một lát, cô lại nói: “Kết hợp với câu hỏi em hỏi ‘giáo viên chấm thi’, cô ấy nói rằng Thích lang bị cơn hồng thủy cuốn đi, chết ở dưới chân cầu gãy.”
July: “Này thì chứng minh được gì?”
“Có một điển cố tên là ‘Vĩ Sinh ôm trụ’, chắc mọi người đều đã nghe qua? Vĩ Sinh ước hẹn với cô gái mình yêu sẽ cùng nhau bỏ trốn, cuối cùng cô gái kia không thể tới nơi hẹn, Vĩ Sinh ôm chặt trụ cầu chết dưới cơn đại hồng thủy. Bài ‘Trường Can Hành-kỳ 1’ của Lý Bạch có nhắc tới điển cố này.”
Tần Khả chớp mắt, cười nói:
“Hơn nữa trùng hợp là toàn bài thơ gồm 180 chữ, vừa hay phù hợp với yêu cầu dưới 200 chữ.”
Đợi tổ đạo diễn cầm bài thi của Tần Khả tới:
Bốn người còn lại: “…”
Rốt cuộc July không nhịn được nữa mà dậm chân tại chỗ.
“Cái đề biến thái gì thế này! Có mấy ai mà giải được cơ chứ! Bài thơ này đừng nói viết trong vòng 5 phút, bảo đọc thuộc tui cũng chịu thôi!”
Anh chàng tổ đạo diễn bị phun một đống nước miếng thì mặt không cảm xúc đưa tay lên vuốt mặt, sau đó nhìn sang Tần Khả, ánh mắt phức tạp, cuối cùng quay đi.
“Thực ra đáp án chính xác của chúng tôi không cần phải viết cả bài thơ, chỉ cần viết được câu ‘thường tồn bão trụ tín, khởi thượng Vọng Phu đài’ là được rồi’(*).”
(*)常存抱柱信,岂上望夫台
Dịch thơ:
Tin chàng thường giữ cột
Vọng Phu thiếp chẳng nguyền (thivien.net)
“?”
Tần Khả ngẩn người, nhìn về phía đối phương.
Vẻ mặt anh chàng tổ đạo diễn càng thêm rối rắm: “200 chữ gì đó, thật sự là em nghĩ nhiều rồi.”
Tần Khả: “…”
Buổi ghi hình ‘show học bá’ tập 1 kết thúc với biểu cảm ngơ ngác này của Tần Khả.
Sau khi khởi chiếu, đạn mạc trên màn hình cũng kết thúc bằng tiếng cười rộn rã cùng dòng bình luận : [Chị gái học bá: Tôi đánh giá cao IQ của cái ekip này rồi].
*
Tối đó là tiệc chúc mừng của ekip.
Vốn dĩ sau khi tập đầu tiên ghi hình xong nên để khách mời cùng các nghệ sĩ mới về phòng nghỉ ngơi, loại chuyện kiểu như ‘tiệc chúc mừng’ này cũng không cần phải tổ chức vội vã như thế này.
Nhưng kim chủ ba ba đã có lời, tổ đạo diễn chỉ có thể làm kẻ câm nuốt hoàng liên, tốn bao nhiêu nước bọt mới trấn an được nghệ sĩ cùng người đại diện của họ, lôi kéo tới ăn bữa tiệc chiều.
Lúc nhận được điện thoại của Kiều Nam, Tần Khả vừa mới ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa lau mái tóc đen dài, vừa đi tới trước bàn trà cạnh sopha đơn, cầm lấy di động đặt trên quyển tạp chí.
“… Chị Nam ạ?”
“Tiểu Khả, em đi ngủ rồi à, sao giờ mới nghe điện?” Giọng Kiều Nam ở đầu dây bên kia hơi sốt ruột hỏi.
“Á, em xin lỗi.” Tần Khả bỏ di động xuống chỉnh về màn hình giao diện mới thấy, ban nãy Kiều Nam đã gọi cho cô tận bảy tám cuộc điện thoại. Cô áp di động vào tai, “Nãy em ở trong phòng tắm, không nghe thấy ạ.”
“Vậy à. Em mau thay đồ rồi tới tầng 3 đi.”
Tần Khả: “?”
Động tác cô thoáng khựng lại, lập tức nghi hoặc: “Ekip cần quay bổ sung cảnh nào ạ?”
“Cũng không phải.” Kiều Nam ngập ngừng hai giây rồi mới bối rối nói, “Là Tống nhị thiếu muốn làm tiệc chúc mừng cho mọi người. Hồi trưa cậu ấy đã bảo rồi, em quên rồi hả.”
“…”
Tần Khả im lặng hai giây, nét mặt dần lạnh nhạt.
“Em không đi được không chị? Ban ngày ghi hình rất mệt, em đang chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Kiều Nam nghẹn lời.
Hiển nhiên cô không ngờ cô bé mới tí tuổi như Tần Khả, khi từ chối người ta lại không thèm chừa mặt mũi như thế.
Bất ngờ qua đi, Kiều Nam hơi xấu hổ liếc nhìn phía trước, rồi mới quay đi, hạ thấp giọng, một lần nữa mở miệng: “Chị hiểu cho em, nhưng mà Tề Điềm, Lăng Sương, July, cả Cố Vân Thành đều tới hết, em mà không đến có phải không hay cho lắm không?”
“…”
Tần Khả rất muốn khịa lại một câu, ‘nếu mấy chuyện này đã không có trong kế hoạch, vì sao em phải tuân thủ’, nhưng cô chỉ hít sâu một hơi, đè ngọn lửa vô danh kia xuống.
Trầm mặc hai giây, cô mở miệng:
“Em biết rồi.”
Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng dãn ra, “Chị đợi em chỗ cầu thang nhé.”
“Vâng.”
“Không còn chuyện gì nữa thì chị…”
“Chị Nam ơi.”
“?”
“…” Tần Khả im lặng giây lát rồi mới bình tĩnh khẽ nói: “Nếu là nghĩa vụ phải làm, em sẽ không kêu ca. Nhưng nếu chỉ vì thỏa mãn yêu cầu vô lý của một số kẻ nào đó… em hi vọng đây là lần cuối cùng.”
Kiều Nam sửng sốt.
Đầu dây bên kia, cô vẫn nghe thấy giọng nói kiên nghị của cô gái truyền tới:
“Nếu có lần sau, hoặc có bất cứ sự việc quá đáng nào nữa, em thà chấm dứt hợp đồng. Cùng lắm thì chúng ta cùng ra hầu tòa.”
“…”
Những lời kiên định sắc bén trước tuổi của cô khiến Kiều Nam ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Tuy cô hơi bất mãn với giọng điệu này của Tần Khả, nhưng cũng biết chuyện này là ekip mình đuối lý, cô chỉ đành bất đắc dĩ mà mở miệng trấn an: “Ừ… chị biết rồi, chị sẽ phản ánh lại với cấp trên.”
Vài giây sau, cuộc gọi kết thúc.
Nhìn màn hình đang bật loa ngoài hiển thị cuộc gọi kết thúc, di động quay trở về giao diện chính, Kiều Nam bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
“Tống thiếu, cậu nghe rồi đó.”
“…”
Cô đứng đối diện hành lang dài, nương theo ít ánh sáng lọt qua khe cửa phòng tiệc cách đó không xa, nửa hành lang dài bị bóng tối nuốt chửng, một đóm lửa đỏ rực nhấp nhá lập lòe.
Khách sạn rõ ràng cấm hút thuốc, người thanh niên lại có thể vừa nghe điện thoại vừa tắt thiết bị cảm ứng khói thuốc ở hành lang, lúc này đang đứng dựa tường, nụ cười tà mị.
“Đúng là rất có hương vị, tôi có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát khi mới tắm xong.”
“…”
Kiều Nam nhíu mày, do dự một lát cuối cùng vẫn mở miệng khuyên can: “Tống thiếu, Tần Khả suy cho cùng cũng không phải người trong giới, em ấy chỉ là học sinh cấp ba bình thường, hơn nữa lại còn là người do một người bạn nghệ thuật gia của đạo diễn giới thiệu, ngộ nhỡ gây ra tai tiếng không hay gì, đối với ai cũng không có lợi.”
Tống Thanh Trác rút điếu thuốc, cười lạnh rũ mắt liếc nhìn Kiều Nam.
“Từ bao giờ đến phiên cô dạy đời tôi vậy hả?”
“… Tôi không dám có ý gì, Tống thiếu đừng hiểu lầm.” Kiều Nam bất đắc dĩ cúi đầu.
“Hừ.” Tống Thanh Trác quay đi, “Cô yên tâm, tôi chưa từng cưỡng ép ai bao giờ. Trong cái giới này, tôi muốn ngủ với loại nào mà tìm không được, đáng phải làm ra chuyện tự hạ thấp bản thân như vậy sao?”
“Vâng, Tống thiếu nói phải.” Kiều Nam hùa theo lời hắn, “Chỉ cần cậu ngoắc tay, tự nhiên có khối người muốn được thay thế Tề Điềm, cậu không cần phải dây dưa mãi ở một người.”
Tống Thanh Trác cười lạnh, khẽ phun một ngụm khói, nhìn làn khói chậm rãi tan ra.
Xuyên qua khói trắng lượn lờ, hắn nheo mắt, liếc nhìn Kiều Nam:
“Cô rất che chở Tần Khả. Sao thế, mới quen biết hơn nửa ngày, cô đã muốn cô ta thành nghệ sĩ mới của mình rồi?”
“… Tống thiếu lại hiểu lầm rồi.” Kiều Nam nhíu mày, nhưng không để Tống Thanh Trác nhìn thấy. Giọng điệu cô vẫn bình tĩnh không chút biến hóa: “Tính cách của Tần Khả không thích hợp với nơi như showbiz, tôi cũng không có ý che chở em ấy, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải so đo với một đứa trẻ không hiểu quy củ, tự hạ thấp bản thân mình chưa nói, còn dễ làm to chuyện.”
“Cô còn nói không che chở.”
Tống Thanh Trác cười lạnh.
“Đặt lại tâm tư vào trong bụng đi, nếu đã nói là không cưỡng ép, tôi sẽ không cưỡng ép.”
“Vậy cậu…?”
“Nhưng làm sao cô biết, sau khi tôi nói rõ quy tắc, người ta sẽ không nhào tới, giống như Tề Điềm ấy?”
“…”
Kiều Nam hiểu ý Tống Thanh Trác.
Khóe môi cong lên, nhưng nụ cười trào phúng ấy rất nhanh đã bị cô đè xuống. Kiều Nam khẽ cúi người, “Vậy chúc cậu thành công.”
Tống Thanh Trác không nói gì.
Cô chuẩn bị qua chỗ cầu thang đợi Tần Khả, vừa quay đi, chợt nghe Tống Thanh Trác hỏi:
“Nếu cô đã biết Tần Khả là học sinh trường nào, còn biết cô ấy được ai giới thiệu… vậy cô có biết nhiều hơn về cô ấy không?”
“… Ý cậu là chuyện về phương diện nào?”
Tống Thanh Trác mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Chẳng hạn như tình hình kinh tế, điều kiện gia đình các loại ấy.”
“…”
Kiều Nam sửng sốt.
Câu hỏi này của Tống Thanh Trác thực sự khiến cô bất ngờ. Dù sao thì, cô không nghĩ trước khi Tống Thanh Trác có hứng thú quan tâm đến tình hình kinh tế trong nhà của những ‘món đồ chơi’ của mình… Chẳng hạn như Tề Điềm, mặc dù được Tống Thanh Trác gọi ‘bảo bối’ này, ‘bảo bối’ nọ, nhưng cả ekip đều biết, Tề Điềm theo Tống Thanh Trác cũng chỉ là chuyện từ đầu tháng này.
Nếu nói ra, chỉ e hiểu biết của Tống Thanh Trác đối với Tề Điềm chỉ giới hạn ở tên nghệ danh và thân thể.
Kiều Nam thất thần mấy giây, chợt nghe Tống Thanh Trác tựa hồ lại thay đổi chủ ý:
“Thôi bỏ đi, tôi còn không tra được, hỏi cô thì có ích gì…”
Nói chưa dứt lời, hắn dập tắt điếu thuốc, lười nhác đi về phía tấm thảm được ánh đèn trong phòng hắt ra chiếu sáng.
*
Trong mắt Tần Khả, cái gọi là tiệc chúc mừng cũng chỉ là lấy danh nghĩa tập thể nhưng lại để thỏa mãn lòng ích kỷ của một số kẻ say mê với chính quyền lực hoặc sự khống chế mà tiền tài mang tới cho mình.
Nhất là đối với những người không nằm trong phạm vi quyền lực kia có thể khống chế, lại không có hứng thú với những kẻ a dua nịnh nọt, chẳng hạn như Tần Khả, bữa tiệc kiểu này chẳng khác nào một hình thức tiêu hao sinh mệnh.
Tần Khả khẽ ngáp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố phồn hoa.
Dòng xe qua lại như mắc cửi, đường phố ồn ã như ban ngày. Trên những ngôi nhà cao tầng, vô số ô cửa kính phản chiếu màn đêm đen đặc, bóng dáng nam nữ đan xen phù phiếm đeo lớp mặt nạ cười méo mó, quần ma loạn vũ.
Tần Khả cúi đầu xem giờ.
Sau đó cô đứng dậy.
Ngồi tham gia cái tiệc chúc mừng này tròn một tiếng đồng hồ, cô cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa lắm rồi. Đứng dậy, trông thấy bóng mình trên kính, người con gái trên kính có khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt và biểu tình toát lên vẻ hững hờ xa cách.
Tần Khả ngây người, ngay sau đó cô mỉm cười vô vị, xoay người, lặng lẽ đi ra lối cửa sau phòng tiệc.
Đến khi bóng người cô sắp biến mất sau cánh cửa, người đàn ông trẻ tuổi đứng giữa phòng đang được đủ loại ong bướm vây quanh, làm như vô tình mà quét mắt về lối cửa sau.
Nụ cười trên mặt hắn nhạt đi.
Ngay cả một lý do qua loa cho có lệ cũng lười nghĩ, hắn nhét ly rượu trong tay vào ngực một cô nàng người mẫu trước mặt không biết từ xó xỉnh nào chui ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn đứng dậy, sải bước về phía cửa sau.
Tề Điềm vừa vặn đứng thẳng ngay lối đi, hai mắt cô ta sáng lên, như con bướm hoa vội xoay một vòng, ngọt ngào gọi: “Nhị thiếu, anh…”
Từ thứ tư còn chưa thốt ra khỏi miệng, Tống Thanh Trác không liếc nhìn cô lấy một cái, đi thẳng ra ngoài.
Mặt Tề Điềm cứng đờ.
Vài giây sau, cô ta oán giận cắn răng, dậm chân mà đi về phía khác.
Cùng lúc đó.
Trên hành lang dài ngoài phòng tiệc.
Cách đó không xa là bồn rửa tay mở sẵn, mặt gương trước bồn được đỡ bởi một loại đá không rõ tên có màu đen, mặt ngoài đá thô ráp sần sùi, làm nổi bật dòng nước mô phỏng theo thác nước chảy xuống, phản chiếu ánh nước óng ánh.
Tần Khả đứng trước bồn rửa, dùng khăn giấy lau khô nước ở tay, sau đó ném cục giấy vo tròn vào sọt.
Cô quay người chuẩn bị đi ra lối thang máy.
Chỉ là vừa mới xoay người, từ trong gương, cô chợt trông thấy một bóng người đi ra từ bậc thêm sau lưng mình.
Tống Thanh Trác.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, Tần Khả theo bản năng mà nhíu mày một cái. Nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại cảm xúc nơi đáy mắt, coi như không thấy hắn mà lạnh nhạt rời tầm mắt.
Cô quay sang hướng khác, bước xuống bậc thềm rời đi, không nói một lời.
Hành lang chợt vang lên tiếng cười nhẹ.
“Một người lớn sống sờ sờ như tôi, lần đầu tiên bị bơ hoàn toàn thế này đấy.”
“…”
Tần Khả coi như không nghe thấy, hoặc chỉ là tiếng kêu lích chích của côn trùng chim chóc.
Cô không muốn đáp lời hắn, tăng tốc độ bước chân.
Nhưng nhờ lợi thế chiều cao và cặp chân dài, người sau lưng bước một bước, rất dễ dàng chắn ngay trước lối cô đi.
——
Tống Thanh Trác cúi đầu, nụ cười trên mặt hơi đanh lại.
Hắn từng gặp đủ loại phụ nữ muôn hình muôn vẻ, người cao ngạo đến đâu đi nữa, sau khi biết bối cảnh của hắn cũng mềm nhũn dán lên như không xương. Quy tắc của thế giới này chính là vậy, tiền tài và địa vị sẽ khơi ra vực sâu dục vọng mà con người không thể chạy thoát.
Vinh hoa phú quý công danh lợi lộc, bình thường phải phấn đấu vài chục năm mới có được, giờ đột nhiên lại thu về tay chỉ trong giây lát, mà mình chỉ cần trả giá bằng một chút những thứ hư vô không sờ tới… chẳng hạn như lương tâm hay điểm mấu chốt.
Trên đời này có mấy người vượt qua được bài kiểm tra ấy?
Thậm chí… không cần đến thứ hấp dẫn lớn như vậy.
Chỉ một miếng phomat, đã đủ để những kẻ trong cái vòng luẩn quẩn này đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, không từ thủ đoạn mà giành giật.
Cho nên Tống Thanh Trác không tin có loại con gái nào mà hắn không có được tới tay.
Nếu có, vậy khẳng định là ‘phomat’ hắn cho vẫn chưa đủ.
Nghĩ vậy, đáy mắt Tống Thanh Trác xẹt qua tia cười lạnh.
“Em muốn gì?”
“?”
Tần Khả khó hiểu nhìn đối phương.
——
Tên phú nhị đại mới hồi sáng còn giúp bạn gái giành đặc quyền, tối đến lại chặn đường cô ở hành lang, không mở màn, đột nhiên hỏi cô muốn gì.
Phú nhị đại thời nay đều tự coi mình là thần đèn à?
“Đừng giả ngốc với tôi, vô nghĩa.” Tống Thanh Trác cười dùng một tay chống lên bức tường sau người cô, hơi khom người, nheo mắt, nhấn từng câu từng chữ: “Kiều Nam nói em chỉ là học sinh cấp ba bình thường, kêu tôi đừng có suy nghĩ gì với em, có cũng vô dụng. Nhưng tôi lại không cho là vậy. Nếu em là học sinh cấp ba ngây thơ đơn thuần, vì sao lại tới nơi này, vì sao lại dẫm lên vũng nước đục này?”
Tần Khả hiểu ý hắn.
Ánh mắt cô lạnh đi, khóe môi khẽ nhếch.
“Vì tiền.”
Giọng cô bĩnh tĩnh không gợn sóng. Thứ giao dịch dung tục nhất thốt ra từ miệng cô, giống như vấy nhuộm lên đóa hoa thơm thánh khiết.
“…”
Đáy mắt Tống Thanh Trác đồng thời xẹt qua tia chán ghét cùng say mê.
Vẻ mặt hắn cũng rối rắm giữa hai cảm xúc phức tạp, bộ mặt hắn khi ấy có thể nói là dữ dằn. Nhưng cuối cùng vẫn hóa thành vẻ tươi cười như đeo mặt nạ.
“Vậy thì là điều kiện đơn giản nhất rồi.”
Nói rồi, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Hắn muốn kéo cô về phòng, từ từ thưởng thức ‘của ngon hiếm lạ’ mà mình dù tốn bao nhiêu cũng phải ăn được đến miệng.
Thế nhưng, Tống Thanh Trác lại nắm vào không khí.
Trong một khắc ấy, cảm giác đồ đến tay còn bị vuột mất khiến hắn suýt chút nữa làm lộ ra bộ mặt thật hung ác.
Nhưng Tống Thanh Trác vẫn cắn răng nhịn xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn người hai giây trước bất ngờ lùi về sau, lúc này đang lộ ra nụ cười tươi tắn.
“Thế nào, sợ tôi không cho em cái giá em vừa lòng?”
“…”
Cô gái vóc người không tính là quá cao ngước đôi mắt hạnh, trong đôi đồng tử lạnh lùng là sự hờ hững như đang nhìn con kiến dưới chân giày.
Tống Thanh Trác nghe thấy tiếng cô cười lạnh nhạt.
“Chắc anh hiểu lầm rồi, tiền tôi nói là số tiền niêm yết ghi rõ ràng trên hợp đồng để đổi lấy việc tôi tới đây tham gia chương trình…” Tần Khả liếc mắt về sau, “Cùng với miễn cưỡng chấp nhận tham gia loại ‘tiệc chúc mừng’ lãng phí thời gian kiểu này nhiều nhất một lần.”
“…!”
Rốt cuộc Tống Thanh Trác cũng hiểu ra sự trào phúng chế giễu không chút lưu tình của cô.
Hắn cười lạnh, “Em không muốn nhiều hơn sao? Tổ chương trình trả cho em được bao nhiêu đồng phí ghi hình? Ngủ với tôi một đêm, tôi có thể cho em nhiều gấp mười gấp trăm lần.”
“…”
Một chút tôn trọng cuối cùng dành cho con người trong mắt cô hoàn toàn lui sạch.
Cô chán ghét thu lại tầm nhìn, xoay người rời đi, nói nhiều thêm một chữ với loại người như hắn cũng khiến cô cảm thấy lãng phí thời gian bào mòn sinh mạng một cách vô ích.
Nếu phải so sánh, chuyện này chẳng khác nào truyền nước biển cho một con ruồi.
Nhưng lũ ruồi nhặng lại có một đặc tính chung.
Đó là nếu không đập chết nó, nó sẽ xông tới hết lần này tới lần khác, khiến người ta chán ghét vô cùng.
——
Cũng giống như con đang chắn trước mặt cô lần thứ hai.
Một con ruồi nhặng sặc sỡ sắc màu.
Mà lúc này, vẻ mặt ‘con ruồi sặc sỡ’ đã bắt đầu có chút hung ác.
“Rốt cuộc em có biết tôi là ai, có bối cảnh ra sao hay không? Chuyện hồi trưa em đã quên rồi? Cho dù là thứ em đã đạt được, chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ giành được, thậm chí không cần lý do. Nếu em chịu theo tôi, khiến tôi vui vẻ, em biết mai này ở giới giải trí em sẽ có tiền đồ thế nào không?!”
Tần Khả mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Tôi không cần biết, cũng không có hứng thú với mấy thứ của anh.”
Tần Khả giơ tay, cho hắn nhìn màn hình di động đang phát sáng.
“Tống tiên sinh, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu anh còn khiến tôi cảm thấy an toàn của mình bị đe dọa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tống Thanh Trác tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn vẫn không cam lòng, gằn giọng hỏi:
“Tôi không tin, nếu em vì tiền mà tới, vì sao lại không muốn có nhiều tiền hơn.”
“Vì tiền, đủ dùng là được. Thực ra đây là đạo lý rất đơn giản, nhưng rất nhiều người lại không hiểu được. Người sở dĩ gọi là người, vốn bởi vì con người biết khắc chế, có lí trí, biết dừng lại lúc thích hợp. Nhưng hiện giờ rất nhiều người đều lấy chủ nghĩa công lợi cổ xúy cho lòng tham không đáy để lừa bịp nội tâm, cái này mọi người đều giống nhau, họ có thể đường hoàng mà ‘trần truồng’ chạy rông ngoài phố, không cần liêm sỉ mặt mũi, dù sao thì mọi người đều giống nhau cả.”
Khóe môi cô cong lên một nụ cười trào phúng.
“Nhưng những kẻ đến cả khắc chế và lí trí cũng không hiểu ấy, có khác gì đám súc sinh chỉ biết giành giật thức ăn không?”
“À, Tống tiên sinh, anh cũng giống những kẻ đó đấy.”
Tần Khả nói xong, lạnh lùng mà bình tĩnh mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Tống Thanh Trác ở sau ngây ngốc trông theo.
Thấy cô sắp đi xa, hắn rốt cuộc cũng hoàn hồn, tức muốn hộc máu.
“Cô một con nhãi 16 tuổi lại muốn dạy đời một người 26 tuổi như tôi?”
Cô quay đầu lại, cười đầy ghét bỏ.
“Không liên quan đến tuổi tác.”
“?”
“Chết một lần, những đạo lý này anh sẽ lĩnh ngộ hết.”
“…!”
Tất nhiên Tống Thanh Trác sẽ lại coi đây là lời chế nhạo không chút lưu tình của cô.
Bóng cô biến mất trong thang máy, hắn giận dữ quay người đá tung thùng rác kim loại cạnh chân.
…
Tần Khả trở về phòng thì vào phòng tắm một lần nữa.
Cuối cùng cũng coi như gột sạch được mùi rượu và khói thuốc buồn nôn bị dính lên người trong bữa tiệc, Tần Khả mặc áo ngủ, thả mình lên chiếc giường mềm của khách sạn.
Vừa nằm xuống được vài chục giây, di động để đầu giường chợt rung lên lần nữa.
Tần Khả: “…”
Cô mặt không cảm xúc nhấc đầu khỏi giường.
Cô thề, nếu còn liên quan đến Tống Thanh Trác, vậy thì dù không được cầm số tiền còn lại, cô cũng phải làm chút gì đó để xả cơn giận này.
Nhưng vừa cầm máy lên, thấy rõ tên người gọi, Tần Khả ngây người.
Lập tức, trước khi kịp ý thức được, khóe môi cô đã kiềm lòng không đậu mà cong lên.
Cô nhận cuộc gọi.
Giọng thiếu niên dễ nghe ở đầu bên kia mang chút trầm thấp không vui.
“Sao giờ mới bắt máy?”