Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 47:
Chương 47:
“[Thượng đế], quả nhiên danh bất hư truyền.”
Một câu phun tào lặng lẽ của cô về sau lại tiếp tục khiến quần chúng ăn dưa cười rồ trên đạn mạc:
[Hahahaha má ơi, kỹ năng trào phúng của chị gái học bá cũng phải bật lên rồi à]
[Tui cười rồ luôn các vị ạ hahahahahaha]
[Đây là cái đặc quyền shit chó gì vậy, cười chết tui hahahahaha]
[Bao Thanh Thiên: ???]
[……]
Tề Điềm giận điên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cũng may bộ râu quai nón đã che kín mặt chị ta, cho nên không nhìn biểu cảm gì. Trên thực tế, thân phận cô ta là dễ đoán nhất, ngay khi vừa gỡ bịt mắt, cô ta đã đứng trong một căn phòng được bài trí như công đường.
Lý do cô ta đến muộn, đơn giản chính là vì không thể chấp nhận chuyện mình là nữ khách mời duy nhất phải đổi giới tính, cho nên cao ngạo lên mặt, gây khó dễ ekip.
Ekip phải dỗ lên dỗ xuống mới mang được vị ‘tổ tông’ này tới đây.
Thấy Tề Điềm bị những người khác cười nhạo mà có dấu hiệu lại sắp lật mặt, ekip vội vàng thông báo:
[Các khách mời đã tới đông đủ, thời gian của nhiệm vụ thứ hai kết thúc, tiếp theo sẽ thông báo nhiệm vụ thứ ba: khám nghiệm hiện trường vụ án, tìm ra chân tướng]
Thông báo vừa kết thúc, nhóm Tần Khả đã được người của tổ ekip không biết chui từ đâu ra dẫn tới một căn phòng trong phủ.
Người đi trước đẩy cửa, đưa năm khách mời cùng các cameraman vào phòng, sau đó cánh cửa được đóng lại từ phía sau.
Trên mặt đất vẽ đường cố định dấu vết hiện trường bằng phấn trắng.
Từ đường cố định dấu vết hiện trường có thể thấy dáng chết vô cùng vặn vẹo, lại thêm ánh đèn dầu nhập nhằng trong phòng làm tăng hiệu quả kinh dị, mọi người không hẹn mà cùng đánh một cái run rẩy.
Jully là người đầu tiên lùi về sau nửa bước:
“Đã… đã bảo là thi ngữ văn mà… trong đề thi ngữ văn có bao giờ yêu cầu phải khám nghiệm hiện trường vụ giết người đâu?”
Lăng Sương ngoái lại nhìn Tề Điềm.
“Bao Thanh Thiên, à, không, Bao Thượng Đế, đến lúc ngài thể hiện rồi kìa?”
“…”
Tề Điềm không đến mức sợ hãi, nhưng cô ta nào có biết gì về mấy thứ này, lúc trước vì xây dựng hình tượng còn chém gió là mình thích đọc tiểu thuyết trinh thám, nhưng thật ra nửa quyển truyện trinh thám cô ta cũng chưa đọc bao giờ, hiện tại chẳng khác nào lọt trong sương mù.
Nhưng Lăng Sương đã lên tiếng, trước ống kính đương nhiên cô ta không thể làm một bao cỏ chỉ biết sợ hãi, cho nên chỉ đành căng da đầu ra mà làm bộ làm tịch lượn quanh căn phòng một vòng.
——
Mặc dù có hậu kỳ cắt nối cứu vớt tôn nghiêm, nhưng cô cũng nên cung cấp chút tài liệu sống, khoản ‘gian lận’ này cô ta hiểu rõ hơn ai hết.
Đi xong một vòng, Tề Điềm giả bộ tằng hắng, còn tiện tay vuốt chòm râu giả.
“Căn cứ theo điều tra bước đầu của bổn Thanh Thiên, căn phòng này quả thực đã bị khóa, cả cửa sổ cũng đóng chặt, hơn nữa là khóa từ bên trong, ngoại trừ dấu vết nha hoàn kia vì cảm thấy bất thường mà phá cửa xông vào ra thì không còn dấu vết nào chứng tỏ có người khác từng ở trong này.”
Nói tới đây, cô ta cố tình ngừng lại.
Trên đường tới đây, ở nơi ống kính không quay tới, Tề Điềm đã tìm ekip giờ trò gian lận, hỏi về thân phận của bốn khách mời.
Vì thế lúc này, ánh mắt cô ta rất tự nhiên mà liếc tìm vị trí Tần Khả:
“Nói tóm lại, hung thủ ngoại trừ Tần Khả… khụ, ngoại trừ chính thất phu nhân thì quả thực không ai còn có khả năng này nữa.”
Lời đã nói xong, Tề Điềm vẫn chưa tìm thấy Tần Khả.
Ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, cô ta mới phát hiện, Tần Khả đã ngồi xổm trước đường cố định dấu vết hiện trường cạnh bàn từ lúc nào.
Biểu cảm trên mặt Tề Điềm sắp không duy trì nổi nữa.
Cô ta cười nói, “Chính thất phu nhân, cảm thấy lời bổn Thanh Thiên nói có lý không?”
“…”
Tần Khả đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy ‘danh hào’ của mình thì sửng sốt, cô ngẩng lên: “Gì cơ?”
Tề Điềm biến sắc mặt.
Cô ta cố nín nhịn, cười nói: “Em có đồng ý với những điều chị nói không?”
Tần Khả: “Ừm… chị vừa mới nói gì?”
Tề Điềm: “…”
Lăng Sương bật cười, từ trước cửa sổ đứng dậy, đi qua.
“Bao Thượng Đế nói đây là vụ án giết người trong phòng kín, không thể có hung thủ nào khác, cho nên tiểu thiếp kia là do em, chính thất phu nhân giết.”
Tần Khả: “.”
Tần Khả: “Rồi sao?”
Bị cô nhìn, Tề Điềm hơi chột dạ, “Rồi sao cái gì?”
Tần Khả bất lực đứng dậy.
“Không phải chị nghĩ, nhiệm vụ này giống như đưa cho chị câu đố 1 cộng 1 bằng mấy, chị điền 2 là xong chuyện đấy chứ?”
“…”
Tề Điềm nghẹn họng.
Tất nhiên cô ta cũng biết là không đơn giản như vậy, nhưng thật sự không biết phải làm thế nào, cho nên lúc này chỉ có thể cố gân cổ lên mà vặc lại Tần Khả.
“Không thì em nói xem, tội danh [Tội phạm] của em là từ đâu mà có?”
“Đây là câu hỏi hay, giờ mà nói ra sẽ không còn gì thú vị nữa.”
Nhắc đến cái này, hai mắt Tần Khả hơi sáng lên.
Rồi cô lạnh nhạt liếc nhìn Tề Điềm một cái, lười so đo với trình độ IQ của đối phương, ánh mắt quay trở lại nhìn đường cố định dấu vết hiện trường.
“Cửa ra vào và cửa sổ đúng là đã khóa chặt, nhưng kẻ có hiềm nghi là hung thủ ở trong phòng không chỉ có mình chính thất phu nhân.”
“?”
Đám người Lăng Sương lập tức nhìn sang.
Tề Điềm: “Vậy em nói xem, còn ai nữa?”
“Nàng ta.”
Tần Khả vươn một ngón tay ra chỉ.
Mọi người nhìn theo, tầm nhìn trực tiếp rơi trên đường cố định dấu vết hiện trường màu trắng.
Cố Vân Thành đứng cạnh cửa hai mắt sáng lên.
“Em cũng nghĩ đến rồi.”
Đây là câu trần thuật.
Ba người còn lại mặt mũi ngơ ngác, chỉ có mình Tần Khả mỉm cười, “Nếu đã từng xem qua cái này, thực sự rất dễ liên tưởng, câu đố này của ekip là câu cho điểm mà.”
Lăng Sương hoàn hồn, nhíu mày, “Hai người kẻ hát người đệm, nói cái gì thế?” Cô lại nhìn Tần Khả, “Ý em là tiểu thiếp kia tự sát?”
“Phải, tự sát lại dàn dựng thành bị giết để vu oan giá họa.”
Tề Điềm không phục, cười lạnh: “Sao có thể, thanh kiếm kia trực tiếp đâm vào từ sau lưng, hơn nữa còn là trường kiếm, không phải chủy thủ. Chẳng lẽ tiểu thiếp kia mọc cánh tay thứ ba, vòng ra sau lưng tự đâm chết mình?”
Tần Khả: “Nếu buộc phải nói thì, quả thực là có ‘cánh tay thứ ba’.”
Không đợi Tề Điềm phản bác, Tần Khả đã mở miệng: “Chỉ cần một khối đá đông, thanh kiếm cắm trong khối đá, với cả…”
Cô nhìn chiếc bàn tròn giữa phòng, ngay cạnh đường cố định màu trắng đối diện chân mình, cười nhạt.
“Với cả một chiếc bàn giúp nàng ta giẫm lên, ngửa lưng ra sau là có thể ‘nằm’ ngay lên mũi kiếm.”
Tần Khả vỗ vỗ chiếc bàn tròn, “Chính là nó.”
Suy nghĩ trong đầu Tề Điềm đảo quanh bảy tám vòng, lúc này đại khái đã dám chắc suy đoán của Tần Khả chính là chân tướng. Nhưng cô ta vẫn không cam tâm, tròng mắt liếc đảo xung quanh, chợt nghĩ ra điều gì, cô ta dồn dập chất vấn Tần Khả:
“Đấy chỉ là suy đoán của em, suy đoán của tôi là em chính là hung thủ. Em định nói gì?”
“Cái này không cần em ấy nói, để tôi.” Lăng Sương bước ra, “Tôi là kíp nổ của cốt truyện. Trước khi tới đại sảnh đường, tôi tìm được một thứ có vẻ như sổ ghi chép trong phòng mình, trong đó có viết chính thất phu nhân thời trẻ vô tình bị thương gân tay, không thể nâng được vật nặng, càng đừng nói đến có sức mà đâm thanh kiếm xuyên qua người sống.”
Lăng Sương cười khinh thường.
“Cho nên, tiểu thiếp kia không thể là chính thất phu nhân giết được.”
Tề Điềm ngơ ra: “Vậy… thật sự là nàng ta… tự sát?”
Tần Khả: “Loại trừ hết các khả năng không thể xảy ra, cái cuối cùng còn lại, dù khó tin đến đâu, cũng phải là sự thật.”
Tần Khả nói xong, Cố Vân Thành ở một bên hiếm khi ăn ý tiếp lời.
“Sherlock Holmes, hoặc nên nói là tác giả, Arthur Conan Doyle.”
Lăng Sương trêu chọc:
“Trước khi vào phòng hai người đã khớp khẩu cung đúng không?”
“Chỉ là những người có cùng sở thích trinh thám thôi.” Tần Khả cười khẽ.
Lăng Sương: “Sao chị lại thấy không giống nhỉ, cứ như vừa vào đây, hai người đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi ấy.”
“…” Tần Khả nhìn Cố Vân Thành, “Anh nói hay em nói?”
Cố Vân Thành không nói gì, chỉ làm một động tác mời.
Tần Khả mỉm cười nhìn Lăng Sương, “Thực ra, ngay sau khi thấy Tề Điềm, đoán được thân phận của chị ấy, em và anh ấy đã hiểu đại khái sự tình rồi.”
Lăng Sương: “?”
Thấy mình nói đến đây mà Lăng Sương vẫn chưa hiểu, Tần Khả tiếc nuối nói: “Xem ra, chị chưa xem kết cục của bộ 1 ‘Bao Thanh Thiên thời niên thiếu’ rồi.”
Lăng Sương: “…”
Lăng Sương: “Chị xem linh tinh mấy tập, từ sau khi ca khúc chủ đề phim thành nỗi ám ảnh tuổi thơ, đến nỗi buổi tối đi vệ sinh chị cũng phải thấp thỏm liếc nhìn cửa sổ một cái, từ đó trở đi chị đã thề sẽ không động đến bất cứ thứ gì có liên quan đến phá án nữa.”
Tần Khả và Cố Vân Thành hai mặt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười tỏ vẻ đã hiểu.
——
Hiển nhiên, cả hai đều biết Lăng Sương đang nhắc đến cảnh nào của tập bao nhiêu.
Tần Khả: “Đúng là ám ảnh tuổi thơ thật.”
Lăng Sương: “Vụ án này coi như đã giải quyết xong rồi đúng không? Giờ gọi ekip vào nộp đáp án được chưa?”
“…”
Ánh mắt Tần Khả lóe sáng, “Thực ra, em nghĩ không cần vội.”
“?”
Ánh mắt mọi người lại rơi trên người Tần Khả.
Tần Khả: “Em có một suy đoán nho nhỏ. Chắc anh chị vẫn còn nhớ, những chiếc thẻ mà chúng ta rút được trước khi bắt đầu nhiệm vụ chứ?”
Tần Khả nói rồi lấy chiếc thẻ của mình ra.
“Em là [Tội phạm].”
Lăng Sương không cam lòng nói: “Chị là [Kẻ ngu dốt].”
Tề Điềm: “… [Thượng đế].”
Cố Vân Thành: “[Người mù].”
Jully: “[Con hát].”
Tần Khả gật đầu: “Ban đầu em đã không hiểu, vì sao lại thêm dấu ngoặc vào danh từ. Mới cách đây không lâu, rốt cuộc em đã hiểu ra rồi. Những từ này không phải đại biểu nghĩa gốc của chúng, mà là có một tầng ẩn dụ.”
“Ví dụ như… em không phải tội phạm thực sự.”
Cố Vân Thành gật đầu, “[Người mù] của tôi cũng có hàm ý, đại khái là tôi không nhìn ra mối bất hòa trong quan hệ gia đình, dẫn đến sự việc bi thảm xảy ra.”
Lăng Sương: “Ồ, vậy của tôi là… hình như tiểu thiếp không muốn gả vào nhà này, tất cả là do người mẹ là tôi làm chủ.”
Tề Điềm nhíu mày, rất không tình nguyện phối hợp, “Tôi phán án sai, không xứng là [thượng đế] thật sự.”
“…”
Trầm mặc qua đi.
Tần Khả mang theo ánh mắt ba người còn lại, cùng nhìn July, người nãy giờ không lên tiếng.
Cô mỉm cười.
“Vậy, [Con hát] thì sao?”
Ánh mắt July lóe lên, cậu bày ra vẻ mặt vô tội: “Nha hoàn này trước kia là một đào kép, một lần suýt thì bị đánh chết, sau đó được người trong phủ cứu, cho nên giờ không còn là đào kép, không tính là con hát nữa?”
Tần Khả: “Em lại cảm thấy, anh vẫn là con hát, nhưng là kiểu ‘con hát’ khác mà thôi.”
July hơi biến sắc.
Tần Khả cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Thực ra kế hoạch của tiểu thiếp nếu chỉ như phần mà chúng ta suy đoán thì thực sự không chặt chẽ, suy cho cùng khả năng xảy ra sai lệch cũng là vô cùng vô tận, mà chỉ cần nàng ta ngã lên mũi kiếm, hết thảy sẽ không còn cách nào vãn hồi nữa.”
Cố Vân Thành: “Ý em là, nàng ta cần trợ thủ.”
“…”
Tần Khả gật đầu.
“Khối đá đông để giữ kiếm cần thời gian tan chảy, một khi thời gian phát hiện sai lệch, toàn bộ kế hoạch sẽ thành công cốc. Nếu nàng ta đã chết, làm sao chắc chắn được thi thể của mình được phát hiện sau khi khối băng đã tan hết, nước bị máu che lấp?”
Nghe đến đây Cố Vân Thành đã hiểu.
Anh ta quay lại nhìn July, “Vậy nên, nàng ta cần một người mà mình xác định có thể khống chế làm người ‘phát hiện’ hiện trường án mạng.”
“Không sai.” Tần Khả nói.
Gần như ngay khi lời cô vừa dứt, âm thanh loa báo chợt vang lên:
“ Nhiệm vụ của [Con hát] thất bại, July OUT.”
Mọi người sửng sốt.
July ủ rũ cúi đầu, cũng bỏ đi nét mặt sợ hãi lúc trước, “Nhiệm vụ của tôi với mọi người không giống nhau, tôi phụ trách [che giấu chân tướng], giờ thất bại rồi.”
Nói rồi, July lại hướng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Khả.
“Nhưng làm sao mà em đoán được,” Cậu bày ra vẻ mặt đáng thương vô tội, “Anh còn tự cho là anh diễn tốt lắm cơ.”
“Đúng là rất tốt.” Tần Khả thành thật gật đầu, “Ngay từ lúc xuất hiện, anh đã lợi dụng việc bị đổi giới tính để dẫn đi lực chú ý của mọi người.”
July: “Nhưng vẫn bị em phát hiện.”
Tần Khả cười.
“Nhưng anh vì hoàn thành nhiệm vụ mà quá nôn nóng.”
“Hử??”
“Trước khi mọi người tới hiện trường, và khi vừa đặt chân vào đây, anh luôn vô tình hữu ý cố gắng kéo mọi người suy nghĩ theo hướng đây là vụ án [mưu sát]. Nếu lúc ở đại sảnh đường, anh lần đầu nhấn mạnh [mưu sát], em chỉ hoài nghi theo trực giác thì sau khi đến căn phòng này, anh lại nói lần thứ hai. Em đã cảm thấy thực sự có gì đó không đúng.”
“…”
Trước khi bị Hắc Bạch Vô Thường của ekip lôi đi, July nhìn Tần Khả thật sâu, thở dài, để lại di ngôn:
“Em quá đáng sợ. Sau này nhớ thi vào trường cảnh sát, không thể để tổ quốc mất đi nhân tài như em được.”
Tần Khả nhoẻn miệng cười.
Sau khi July rời đi, tổ đạo diễn cũng tuyên bố vụ án đã được giải quyết.
Bước cuối cùng: Tới phòng [Con hát], tìm kiếm chân tướng cuối cùng của vụ án.
*
Chuyện về sau vô cùng đơn giản.
Tần Khả cùng ba khách mời không bị loại cùng đi tới phòng của nha hoàn [Con hát], dễ dàng kiếm được một cuốn sổ có vẻ là nhật ký trong phòng.
Có điều cuốn nhật ký đã rách nát, nội dung cũng không đầy đủ, chỉ mơ hồ ghép nhặt được vài trang còn sót lại.
Cách ghi nội dung trong cuốn nhật ký cũng giống với bức thư Tần Khả lấy được trong phòng mình, đều là cổ văn, vì thế cô rất tự nhiên đảm nhận vai trò phiên dịch lại:
(Dưới đây là bản dịch)
(Vì tác giả cũng rặn không ra cổ văn mà viết nhật ký)
[Năm Thuận Hòa, ngày 19 tháng 2]
Quán trà có người kể chuyện mới tới.
Hàng xóm nói người đó là một thư sinh phong lưu, ta không tin.
Thư sinh ai đời lại đi kể chuyện.
[Năm Thuận Hòa, ngày 24 tháng 2]
Hôm nay Thanh Nhi kéo ta đi theo bằng được.
Ồ, hắn hiểu biết thật nhiều.
[Năm Thuận Hòa, mồng 7 tháng 3]
Hôm nay ta lại đi một mình, Thanh Nhi mà biết nhất định sẽ trêu chọc cho coi.
Nhưng mà, hôm nay tiểu nhị bưng cho ta một ly trà, bảo là huynh ấy mời.
Hừ… định dùng trò này lấy lòng cô nương người ta ư, ta còn lâu mới mắc câu.
[Năm Thuận Hòa, ngày 18 tháng 5]
Mẹ bảo, thư sinh giỏi ăn nói là những kẻ bạc tình phụ lòng nhất.
Huynh ấy, huynh ấy cũng là người như vậy sao?
Kệ đi… phải hay không cũng không liên quan gì tới mình.
[Năm Thuận Hòa, mồng 3 tháng 6]
Hôm nay huynh ấy không tới.
[Năm Thuận Hòa, mồng 4 tháng 6]
Thì ra người hay ngồi bên cạnh ta là con gái duy nhất của phủ doãn.
Mọi người trong quán trà đều truyền nhau rằng, nàng ta sắp gả cho huynh ấy.
Ngày sau vinh hoa phú quý, một bước lên mây, tiền đồ vô lượng… dù sao cũng quen biết, ta có nên gặp mặt chúc mừng huynh ấy không?
[Năm Thuận Hòa, mồng 6 tháng 6]
Huynh ấy đúng là tên ngốc!
Cho dù là từ chối cũng, cũng nào có kiểu không chừa lại mặt mũi cho người ta như vậy!
Nhìn huynh ấy bị gia đình của phủ doãn kia đánh bị thương… tím bầm hết cả, may cho huynh ấy còn cười được!
[Năm Thuận Hòa, ngày 29 tháng 7]
Không ngờ mình đã làm cái việc định chung thân suốt đời ấy. Chuyện này rốt cuộc cũng phải nói cho mẹ thôi.
Không biết bà có thể tha thứ cho mình không.
[Năm Thuận Hòa, mồng 10 tháng 8]
Mẹ lừa ta!
Mẹ căn bản không hề suy nghĩ, bà giấu ta định gả ta tới Hồ gia làm thiếp!
Mẹ nhốt ta lại rồi.
Sao mẹ có thể đối xử với ta như vậy.
[Năm Thuận Hòa, ngày 21 tháng 8]
Hôm nay huynh ấy lén tới thăm ta nhưng lại bị mẹ ta phát hiện.
Mẹ sai đám hạ nhân đánh huynh ấy toàn thân đầy máu, thế mà huynh ấy vẫn chịu đựng, cười với ta. Uổng cho huynh ấy bao năm đọc sách thánh hiền… rõ ràng đã nói năm nay huynh ấy muốn thi đậu công danh… vì ta, thực sự không đáng…
[Năm Thuận Hòa, mồng 6 tháng 9]
Rốt cuộc mẫu thân vẫn nhận sính lễ của Hồ gia.
Mẹ nói nếu ta còn không yên phận, lần tới mẹ sẽ kêu người đánh gãy tay huynh ấy, để huynh ấy cả đời không thể cầm bút được nữa…
Huynh ấy viết chữ đẹp như vậy…
Duyên phận giữa ta và Thích lang chỉ đành chấm dứt tại đây.
Cứ để ta gả qua đó đi.
Càng nhanh càng tốt.
Đừng làm chậm trễ huynh ấy nữa.
[Năm Thuận Hòa, ngày 11 tháng 11]
Ta không dám tin mình đã thấy huynh ấy.
Cách xa ngàn dặm.
Làm sao huynh ấy tìm được tới đây!
Huynh ấy tới đây thì có ích gì?
Ta đã là thiếp của Hồ gia… ta đã không còn xứng gặp lại huynh ấy nữa rồi.
[Năm Thuận Hòa, ngày 13 tháng 11]
Huynh ấy điên rồi!
Sao huynh ấy dám nói những lời như vậy!
Nhưng ta…
Nhất định là ta cũng điên rồi nên mới bị huynh ấy thuyết phục.
[Năm Thuận Hòa, ngày 15 tháng 11]
Ta vậy mà lại thật sự đáp ứng huynh ấy
Chúng ta có thể thành công sao
[Năm Thuận Hòa, ngày 19 tháng 11]
Thì ra đã sớm bị phát hiện rồi!
Nàng ta cố ý chờ đến tối chúng ta cùng hẹn bỏ trốn mới vạch trần ta!
Ta đã khiến Thích lang bị thương một lần rồi, ta không thể để huynh ấy bị thương lần thứ hai… Nhưng dù ta quỳ lạy dập đầu cầu xin ra sao, nàng ta cũng không thả ta đi…
Thích lang…
[Ngày 20]
Huynh ấy chết rồi
Tất cả chúng ta đều là tội nhân
Thích lang
Chờ ta đền tội cho chàng
…
Nhật ký đến đây thì dừng lại.
Tâm trạng mọi người phức tạp, nhất thời không một ai lên tiếng.
Cuối cùng Lăng Sương bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ống kính.
“Các lãnh đạo à, lần sau trước khi đổi từ âm mưu kinh dị sang bi kịch tình yêu, có thể nhắc trước chúng tôi một tiếng được không?”
Tổ đạo diện rất thản nhiên mà coi như chưa nghe thấy gì.
Tần Khả đứng im tại chỗ cầm cuốn ‘nhật ký’ trong tay, mi tâm khẽ nhíu.
Cô có cảm giác mình đã bỏ sót gì đó.
Đúng lúc này, tiếng loa thông báo lại vang lên:
“Vụ án kết thúc, các khách mời đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tiếp theo, mỗi bạn sẽ được đưa tới trường thi ngữ văn riêng, tiến hành trả lời câu hỏi.”
Lăng Sương: “Ế? Giờ thi đọc hiểu ngữ văn bản hiện trường rồi hả?”
Cố Vân Thành nhịn không được mở miệng: “Thì ra các anh vẫn nhớ đây là bài thi ngữ văn.”
“…” Tổ đạo diễn: “Trước khi trả lời câu hỏi, mỗi bạn có một cơ hội đưa ra câu hỏi hợp lý với giáo viên chấm thi.”
Nói xong một câu không đầu không đuôi, loa thông báo đột nhiên im bặt.
Bốn khách mời còn lại, trong đó có Tần Khả, đồng loạt sửng sốt.
Nhưng không đợi mọi người trao đổi với nhau về suy nghĩ cùng ý kiến với thông báo đột ngột này, mỗi người đã bị người của tổ đạo diễn cưỡng chế tách ra, đưa tới phòng kín dành cho mỗi người.
Có lẽ hai anh chàng được gửi tới lúc đầu đều bại thảm hại trước Tần Khả.
Lần này, tổ đạo diễn phân đến phòng cô một chị gái trung tuổi thoạt nhìn rất nghiêm khắc, giống hệt như quản gia Cố Cầm trong biệt thự nhà Hoắc Tuấn, và cả giáo viên phụ trách của trung học Càn Đức.
Tần Khả vừa nhìn đối phương hai giây, còn chưa nghĩ ra nên chào hỏi thế nào, đã nghe đối phương nghiêm mặt nói:
“Em có thể hỏi tôi một câu hỏi. Sau khi hỏi xong sẽ lập tức bắt đầu làm bài thi.”
“Em…”
“Chú ý: “Câu hỏi không được liên quan tới nội dung và đáp án câu hỏi trong đề, chỉ được hỏi những nội dung liên quan đến vụ án lần này. Em có ba mươi giây suy nghĩ, quá thời gian không hỏi coi như tự động bỏ quyền.”
“…”
Tần Khả không có ý định biện giải hay lãng phí thời gian.
Cô cúi đầu, não bộ vận chuyện cấp tốc, khi đồng hồ bấm giây chỉ còn lại đúng 5 giây đếm ngược, Tần Khả rốt cuộc cũng bắt được nghi vấn lóe lên trong đầu mình lúc trước.
Cô ngẩng lên nhìn về phía người phụ nữ trung niên.
“Em có câu hỏi.”
“Mời hỏi.”
Tần Khả: “Người kể chuyện tên Thích lang kia làm sao mà chết?”
“…”
Nét mặt người phụ nữ trung niên chợt cứng lại.
Gần như cùng lúc, Tần Khả chắc chắn mình đã bắt chính xác được điểm mù của câu chuyện.
——
Trong suốt toàn bộ ‘vụ án’ cô trải qua, từ đầu tới cuối chỗ khiến cô có cảm giác không thoải mái và khó hiểu nhất chính là đây.
Cô loáng thoáng có trực giác rằng: câu hỏi này sẽ liên quan trực tiếp đến đề thi và đáp án.
Người phụ nữ trung niên im lặng thoáng chốc, lát sau đã lấy lại tinh thần. Nét mặt cũng khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Tối ngày 19 tháng 11 năm Thuận Hòa bất ngờ xảy ra một trận đại hồng thủy, người kể chuyện họ Thích không chịu chạy trốn, chết đuối dưới cây cầu gãy trong thành.”
Ánh mắt Tần Khả chợt khựng lại.
Nhưng không cho cô thời gian phản ứng, người phụ nữ trung niên lại mở miệng: “Được rồi, cơ hội đã hết, bắt đầu làm bài thi.”
Vừa dứt lời, một tờ giấy thi được đặt lên mặt bàn trước mặt Tần Khả.
Cô cúi nhìn.
Một giây sau, chính cô cũng ngơ ngác.
——
Trên giấy thi không có gì cả.
Một tờ giấy trắng tinh.
“Đây… là đề thi ạ?”
Tần Khả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên ngẩng lên nhìn đồng hồ, uy nghiêm như giáo viên phụ trách trường trung học Càn Đức:
“Đã đến giờ làm bài. Em có năm phút trả lời câu hỏi, năm phút sau nộp bài.”
Tần Khả không lần chần nữa.
Cô chau mày cầm cây bút bên cạnh, nhìn chằm chằm vào giấy thi.
Cùng lúc, suy nghĩ trong đầu lao nhanh như tên bắn.
Gợi ý 1: bài thi ngữ văn
Gợi ý 2: thời gian làm bài 5 phút, nếu tính mỗi phút 40 chữ, số chữ phải viết dưới 200.
Gợi ý 3: tiểu thiếp, thư sinh, chết dưới chân cầu gãy.
Gợi ý 4: …
Linh quang trong đầu chợt lóe.
Giây tiếp theo, khóe môi cô cong lên, nhanh chóng cúi xuống làm bài.