Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 46:
Chương 46:
Nội dung bức thư không hề khó hiểu, ít nhất nếu chọn bừa một bài đọc hiểu văn cổ ngoài chương trình trong đề thi môn ngữ văn cấp ba, so ra còn đơn giản hơn gấp ngàn lần.
Gần như không có từ lạ nào, Tần Khả không tốn nhiều sức đã đọc hiểu toàn bộ nội dung bức thư.
“Đại khái nói là, một họ hàng xa của người nhận thư muốn gả con gái cho lão gia người nhận thư, ừm, cũng chính là trượng phu, đồng thời ở trong thư khen con gái mình hiền lương thục đức, sau khi được gả tới nhất định sẽ hiếu kính chủ mẫu, giữ đúng bổn phận, v…v…”
Tần Khả nói xong, lại nhìn ống kính.
“Trong phòng không còn gì khác nữa, vậy chắc hẳn bức thư này là manh mối quan trọng để giải đáp thân phận, kết hợp với những điều em phân tích ban nãy, không khó để đoán chủ nhân căn phòng này chính là vị chính thất phu nhân nhà giàu kia.”
Người qua đường Giáp tổ ekip rốt cuộc cũng cắn răng đợi được giây phút giải thoát, mở miệng thông báo: “Chúc mừng khách mời giải ra được thân phận của mình, tiến vào phần tiếp theo.”
Nói rồi, anh chàng ngẩng đầu chờ Tần Khả hỏi mình phần tiếp theo là gì.
Nhưng anh ta thất vọng tràn trề.
Tần Khả đứng im tại chỗ, dường như vẫn đang nhìn nội dung bức thư mà trầm tư, còn nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu là thân phận này, vậy thì có thể hiểu ngay ẩn ý của cách nói [tội phạm] rồi. Đây là vụ án giết người trong phòng kín, nhìn bề ngoài người duy nhất có khả năng ra tay chính là chính thất phu nhân, vì vậy mọi người đều coi bà ta là tội phạm. Như nếu thế, tại sao trước thẻ tội phạm lại thêm dấu ngoặc kép?”
Nói rồi, cô ngẩng lên nhìn anh chàng người qua đường Giáp tổ ekip sắc mặt dần biến trắng, đáy mắt lộ ý cười.
“Vì thế tiếp theo, ít nhất nhiệm vụ tiếp theo của em sẽ là tẩy sạch hiềm nghi cho chính mình phải không?”
Người qua đường Giáp tổ ekip: “…”
Người này cmn rốt cuộc là tai họa từ đâu rước về vậy hả??
Không cần nói, về sau khi đoạn này được chiếu, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh giai ekip, quần chúng ăn dưa lại tiếp tục cười rồ nã đạn mạc bình luận.
[Ekip cảm thấy IQ của mình bị nghiền áp.]
[Lần đầu tiên thấy một tổ ekip chết không còn gì luyến tiếc thế này hahahahahaha, nhiệm vụ thứ hai còn chưa thông báo đã bị người ta đoán được rồi hahahaha.]
[Chị gái học bá siêu quá, thành fan mất rồi!]
[Ekip xin từ chức tập thể, ‘show học bá’ tập 1, toang]
…
Mặc dù đã biết mục tiêu cuối cùng của mình, nhưng Tần Khả vẫn không thể không làm theo nhiệm vụ đã phân của tổ ekip.
Nhiệm vụ thứ hai sau khi đã mở ra thân phận là yêu cầu khách mời rời khỏi căn phòng, thu thập càng nhiều thông tin và tập hợp cùng những người chơi khác.
Trước khi tập hợp, Tần Khả được người của tổ ekip dẫn vào phòng hóa trang, đổi một bộ đồ cổ trang cùng trang điểm lại cho hợp bối cảnh.
Sau đó, cô đi đến đại sảnh đường trong viện.
Lúc cô tới nơi, không ngờ còn có người tới sớm hơn cả mình.
Cố Vân Thành, giữ thẻ thông tin [người mù].
Thấy đối phương không bịt mắt, cô nhất thời không hiểu, đây là không cần thiết phải hóa trang thành người mù hay vị khách này quá cao lãnh, không chịu phối hợp.
Cô khẽ giọng hỏi người qua đường Giáp tổ ekip đang đi bên cạnh mình vấn đề này.
Người qua đường giáp trầm mặc hai giây:
“Cho dù em cố thấp giọng nữa thì micro em đang đeo trên người cũng có thể ghi âm lại được câu hỏi của em đấy.”
“…”
Tần Khả chớp chớp mắt vô tội, sau đó mới muộn màng che đi microphone của mình.
Không nhận được đáp án, Tần Khả quyết định tự tiến lên thăm dò.
“Chào anh.”
Tần Khả khẽ vẫy tay với Cố Vân Thành, coi như chào hỏi.
Cố Vân Thành đáp lại cô bằng một cái gật đầu vô cùng trầm ổn.
“Chào em.”
“…”
“…”
Sự yên lặng đầy lúng túng kéo dài trong chốc lát giữa hai khách mời ít nói nhất của chương trình, cuối cùng Tần Khả là người ‘đầu hàng’. Cô dở khóc dở cười quan sát cách ăn mặt của vị khách mời so ra còn kiệm lời hơn cả mình, sau đó mở miệng dò hỏi:
“Thân phận của anh là… lão gia của nhà phú hộ này?”
Cô Vân Thành gật đầu.
Nét mặt anh ta lộ vẻ chần chừ khoảng năm giây, như đang suy nghĩ câu hỏi này giống như đối phương hỏi bạn ‘how are you’, bạn trả lời ‘i am fine thank you’ xong liệu có nên lịch sự mà hỏi ngược lại một câu ‘and you’ nữa không?
Vì thế năm giây qua đi, Tần Khả thấy anh chàng trên mặt bày ra dòng chữ ‘tôi không biết cũng không sao’ mà hời hợt hỏi một câu:
“Em thì sao?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Chính thất phu nhân, trước mắt đang là người có khả năng giết chết tiểu thiếp của anh nhất trong số những bị tình nghi.”
Cố Vân Thành: “…”
Tần Khả cũng không hi vọng anh chàng khách mời đầu gỗ này sẽ cung cấp cho mình thông tin gì, cô vẫy vẫy thẻ nhiệm vụ trong tay.
“Em nhận được thẻ nhiệm vụ thứ hai, sau khi thu thập đủ thông tin xong thì tập hợp, có vẻ là một nhiệm vụ tập thể. Của anh thì sao?”
Cố Vân Thành trầm mặc hai giây, “Giống của em.”
“…”
Ít nhất cũng coi như phối hợp.
Tần Khả khẽ thở ra một tiếng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dựa lưng cao cách anh ta một chiếc bàn.
“Vậy chúng ta cùng trao đổi thông tin mà mình có được nhé? Công bằng khởi kiến, lần lượt đặt câu hỏi, có thể bắt đầu từ anh.”
Cố Vân Thành: “…”
Tần Khả: “?”
Cố Vân Thành: “…”
Tần Khả: “……”
Nhìn ánh mắt hoàn toàn phối hợp nhưng ù ù cạc cạc của Cố Vân Thành, Tần Khả hít thật sâu, đè xuống cảm giác vô lực trong lòng.
“Được rồi, vậy em trước.”
“Câu hỏi đầu tiên,” Tần Khả nhìn vào mắt Cố Vân Thành, “Thông tin về thân phận của anh có dấu hiệu nào cho thấy anh là người mù hay mắc bệnh về mắt không?”
Cố Vân Thành trầm ngâm giây lát, lắc đầu.
“Không có.” Nói xong, anh ta lại hiếm hoi bổ sung thêm một câu, “Thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật.”
“…”
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, nhìn chiếc thẻ trong tay như có điều suy nghĩ.
Cố Vân Thành chợt mở miệng: “Tôi cũng có câu hỏi.”
“?”
Tần Khả ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh nói đi.”
Cố Vân Thành nhìn thẳng vào mắt cô, “Em là người giết người tiểu thiếp kia?”
Tần Khả: “…”
Bất chợt cảm nhận được một loại chính khí nghiêm nghị trong mắt đối phương, sống lưng Tần Khả theo bản năng mà cứng ngắc, sau khi lấy lại tinh thần thì thầm cười khổ trong lòng. Vốn đang thầm mắng người mới thế này thì làm sau đứng vững trong giới giải trí được, nhưng giờ cô chợt nhìn ra một con đường cho anh chàng rồi.
Diễn một nhân vật chính diện thiết diện vô tư, hoàn toàn không vấn đề…
Nghĩ lung tung một hồi, Tần Khả lắc đầu.
“Em chỉ phát hiện thân phận cá nhân của em cùng một vài thông tin cơ bản, không có kí ức liên quan đến đoạn này.” Ngừng một lát, cô lại nói, “Hơn nữa, em nghĩ cả câu chuyện đều bắt đầu từ vụ việc này, cho nên ekip sẽ không nói đáp án cho chúng ta sớm vậy đâu.”
Cố Vân Thành: “Vậy sao.”
Tần Khả: “.”
Giọng điệu đối phương vô cùng bình tĩnh, đến mức Tần Khả không biết rốt cuộc đây chỉ là một câu hỏi qua loa cho có, hay thật sự có ý gì khác.
Ngẫm nghĩ hai giây, cuối cùng cô vẫn quyết định lấy ra bức thư mình đem theo.
Cô đặt nó lên bàn, đẩy về phía Cố Vân Thành.
“Đây là thứ có giá trị nhất mà em tìm thấy trong phòng.”
Cố Vân Thành cầm lấy, đọc nhanh một lượt. Nhìn phản ứng của anh ta, đoán chắc đối phương không bị vấp váp gì khi đọc bức thư này, cũng đỡ thời gian cô phải giải thích, Tần Khả nói thẳng:
“Từ câu đề gửi cùng ký tên trên bức thư, có thể dễ dàng đoán được cô gái muốn được gả tới trong thư rất có khả năng là vị tiểu thiếp đã chết kia. Nếu đúng là vậy, vậy lúc trước nàng ta đã bị chủ mẫu nhà này, ừm, cũng chính là em dùng cách nào đó để gả cho lão gia nhà này – là anh.”
Cố Vân Thành đảo mắt, như hiểu ra điều gì.
Anh ta quay sang nhìn Tần Khả, “Tôi là người đầu tiên tới đại sảnh đường, lúc tới nơi có thấy một NPC.”
“Hả?” Hai mắt Tần Khả sáng lên, “Người đó có nói gì không?”
“Nhìn cách ăn mặc cùng xưng hô với tôi, có lẽ là nha hoàn.” Cố Vân Thành liếc nhìn Tần Khả, nói “Cô ta nói trên dưới trong phủ đều đang truyền tai nhau một tin đồn, chính thất phu nhân vì đố kị với sắc đẹp và sự sủng ái của tiểu thiếp nên mới âm mưu hại chết nàng ta.”
“…”
Tần Khả hơi nhức đầu, cô nhíu mày, “Nếu vậy xem ra, cả hiện trường và bối cảnh câu chuyện đều đang cố ý hoặc vô ý chỉ mũi tên hiềm nghi vào em?”
Cố Vân Thành: “Ý em là, em vô tội?”
Do dự chốc lát, Tần Khả gật đầu.
“Chí ít em cảm thấy ‘em’ là vô tội.”
“Em có bằng chứng không?”
“Tất nhiên là có.” Tần Khả gật đầu, “Trước mắt đang có ba bằng chứng.”
“…”
Tần Khả vừa nói xong, Cố Vân Thành còn chưa có phản ứng gì, anh chàng người qua đường giáp tổ ekip từ đầu tới cuối luôn cố gắng coi mình là bức tranh treo tường, lúc này nhìn Tần Khả đầy khiếp sợ.
Cố Vân Thành thì lại tỏ ra rất bình tĩnh, trên thực tế anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy.
“Ba bằng chứng nào?”
“Thứ nhất, chính là bức thư này. Từ nội dung bức thư, có thể thấy tiểu thiếp này chính là bà con họ hàng xa của chính thất phu nhân, ừm, cũng chính là em. Nếu lòng đố kị của ‘em’ mạnh như thế thật, sau khi nhận thư ‘em’ hoàn toàn có thể cự tuyệt. Nhìn cách dùng từ trong thư, thái độ người kia đối với ‘em’ hoàn toàn là nịnh nọt, quyền chủ động hẳn phải nằm trong tay ‘em’, vậy nên cũng sẽ không có cái gọi là trao đổi, hoặc bị ép buộc.”
Ngừng một lát, Tần Khả nói ra kết luận cuối cùng, “Vậy nên, chính thất phu nhân không hề đố kị ghen ghét với tiểu thiếp, bằng không vị tiểu thiếp kia cũng sẽ không bước chân vào nhà này được.”
Nghiêm túc nghe Tần Khả nói xong, Cố Vân Thành bất giác gật đầu.
“Ừm, không có lỗ hổng gì lớn. Bằng chứng thứ hai thì sao?”
Tần Khả gãi gãi đầu chóp mũi.
“Bằng chứng thứ hai thì tương đối mang tính suy đoán cá nhân.”
“Hử?”
“Thực ra rất đơn giản, chính là thông tin chung duy nhất mà ekip cho chúng ta từ đầu tới giờ.”
“…” Mắt Cố Vân Thành lóe sáng, “Em nói tới thông báo lúc bắt đầu?”
“Đúng vậy,” Tần Khả gật đầu, “Vừa mở đầu, chúng ta đã biết kẻ hiềm nghi trực tiếp trong vụ án này là chính thất phu nhân, lý do là khi đó chỉ có mình nàng ở cạnh người chết, cửa phòng khóa chặt, nàng ta hôn mê bên cạnh. Vậy cũng tức là, cho dù chính thất phu nhân có nhớ kí ức khi đó, hẳn là nàng cũng như em, không hề hay biết gì.”
Cố Vân Thành ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Cũng không thể loại trừ khả năng chính thất phu nhân sau khi giết người xong thì giả vờ vô tội hoặc tự đánh ngất chính mình.”
“…”
Tần Khả bày ra vẻ mặt bất lực.
“Người hầu trên dưới trong nhà đều truyền tai nhau rằng chính thất phu nhân bất hòa với tiểu thiếp, chẳng lẽ chính thất phu nhân lại ngu xuẩn đến nỗi nhốt chính mình cùng người chết trong căn phòng kín không thể tìm ra bất cứ nghi phạm nào khác, để bị gắn cho tội danh cố ý giết người?”
Cố Vân Thành còn đang muốn nói gì đó, Tần Khả đã mở miệng trước:
“Tất nhiên, suy đoán này trước mắt em vẫn chưa có chứng cứ gì, vậy nên vừa nãy em mới nói, chỉ là suy đoán cá nhân thôi.”
“…” Cố Vân Thành trầm mặc giây lát, “Vậy còn bằng chứng thứ ba?”
Mắt Tần Khả lóe sáng.
“Bằng chứng thứ ba tạm thời em chưa thể nói.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chính bản thân em cũng không chắc suy đoán đó là đúng hay sai.” Tần Khả ngẩng đầu nhìn người kia, “Hơn nữa, nếu suy đoán ấy là đúng…”
Cô chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.
“Vậy, rất có khả năng, kẻ giết người thật sự vẫn đang ẩn giấu trong nhóm khách mời chúng ta.”
Cố Vân Thành: “…”
Cố Vân Thành theo bản năng quay đầu đi, một cách chậm rãi, tận lực không thể hiện quá mức rõ ràng, anh ta nuốt nước bọt.
——
Một giây trước anh ta còn nghĩ hung thủ thật sự của vụ án này không liên quan gì tới chính thất phu nhân, nhưng sau khi thấy nụ cười của Tần Khả, anh ta chợt không còn chắc chắn nữa.
Suy cho cùng… nụ cười ban nãy thật sự rất có… lực sát thương.
Cố Vân Thành đè lại lông tơ dựng ngược sau gáy, tự cho rằng động tác của mình rất kín đáo, không bị trông thấy.
Thế nhưng trên thực tế, cameraman đối diện đã thu gần ống kính, vô cùng chuẩn xác bắt được động tác nuốt nước bọt của anh ta.
Tổ hậu kỳ vô lương tâm còn cố tình phóng to chuyển động của hầu kết.
Đến đoạn này, quần chúng ăn dưa cười đến mức răng rơi đầy đất:
[Hahahahahahahaha dọa chết soái ca mặt than rồi hahahahahaha]
[Cười chết mất hahaha chị gái học bá là cái bảo bối gì vậy!]
[Thảm kịch nhân sinh giữa ban ngày: Tiểu Cố kiên cường như sắt vì sao đột nhiên mặt cắt không còn giọt máu, hai đùi run lẩy bẩy?]
[Nụ cười kia đỉnh quá đi hahahahaha]
[AAA mẹ ơi con yêu chị gái bảo bối này rồi!]
[Văn hay nói năng logic lại còn xinh đẹp, ư ư ư ghen tị quá đi]
[Chế bên trên bỏ sót một điểm rất quan trọng: Kẻ cướp biết dọa người, so với bà ngoại sói còn ghê gớm hơn, nhìn Tiểu Cố mặt than của chúng ta sợ kìa hahaha]
[…]
Cố Vân Thành thực sự bị dọa sợ không nhẹ, một phút đồng hồ sau, rốt cuộc cũng có khách mời khác tiến vào đại sảnh đường.
[Kẻ ngu dốt] Lăng Sương.
Phục sức trên người Lăng Sương cũng không khác Tần Khả là bao, chỉ trông hơi giản dị hơn một chút, màu sắc cũng thiên về tối, thứ nổi bật duy nhất là búi tóc tròn giả màu trắng, cùng một đóa hoa giấy trắng cắm bên tai.
Vừa thấy cô, mắt Tần Khả và Cố Vân Thành đồng thời sáng lên.
Tần Khả trông như vừa phát hiện được gì đó. Mà Cố Vân Thành… có lẽ là hậu di chứng mà nụ cười kia của Tần Khả mang lại.
Lăng Sương tiến vào đại sảnh đường, chỉ thấy hai người thì hỏi: “Những người khác vẫn chưa tới à?”
Tần Khả gật đầu, “Em là người thứ hai, chị là người thứ ba.”
Vừa dứt lời, một giọng nói từ ngoài đại sảnh đường nói vọng vào:
“Tôi, tôi là người thứ tư.”
Vừa nghe đã biết là giọng July, nhưng mọi người ngó ra lại không trông thấy mái đầu vàng kim nhạt bắt mắt.
Tần Khả sửng sốt, “July?”
“Đây nè.”
Vẫn chỉ có giọng nói vang lên.
Lần này vẻ mặt Tần Khả ngần ngừ giây lát, “Thân phận của anh không phải là… vị tiểu thiếp chết ngắc chỉ còn lại mỗi hồn phách đó chứ?”
Lăng Sương: “… Phụt.”
Ngay đến Cố Vân Thành cũng nhịn cười không được mà quay mặt đi.
July có vẻ nghẹn mất một lúc, sau đó mới tức hầm hập bước ra từ sau cây cột trụ hành lang.
——
Một thân xiêm y màu sắc sặc sỡ, hơn nữa, rất rõ ràng, là một bộ váy.
Như sợ người khác nhìn không ra, búi tóc giả trên đầu cậu còn cắm một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn.
Lăng Sương và Cố Vân Thành trợn mắt há mồm.
Tần Khả cũng kinh ngạc:
“Thế mà là thật kìa.”
July: “…”
July tức đến bùng nổ, giậm chân nói: “Không phải! Tui còn sống!”
Cố Vân Thành cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khóe miệng giật giật, giống như muốn cười nhưng không biết phải cười thế nào.
Cuối cùng anh ta ho nhẹ một tiếng, “Không phải, cậu ấy đang mặc… quần áo của nha hoàn.”
Tần Khả nghe vậy thì đã hiểu.
Vừa nãy Cố Vân Thành nói anh ta bắt gặp một nhân vật NPC, là nha hoàn trong phủ, hẳn là trang phục người đó mặc cũng giống với quần áo trên người July, cho nên Cố Vân Thành mới chắc chắn như vậy.
July nghe xong thì ủ rũ đi tới.
“Phải, tui xui nhất, ekip nói vốn dĩ chuẩn bị năm nhân vật hai nam ba nữ, kết quả vừa hay tui ‘số đỏ’, bốc được ngay vai khác giới.”
“…”
Tần Khả như nghĩ đến điều gì, ánh mắt thoáng rục rịch.
Nhưng cô cũng lập tức không nghĩ nhiều, nhịn không được mà nhìn July cười nói: “Thực ra trông đẹp lắm.”
——
Tần Khả là thật lòng.
July là con lai, hình như có 1/8 dòng máu Tây Ban Nha, cho nên da dẻ trông cũng trắng hơn người khác, ngũ quan thiên về thanh tú, lại thêm mái tóc vàng kim mềm mại, thoạt nhìn cứ như cậu em trai nhà bên.
Bây giờ mặc trang phục nha hoàn lên người cũng không mất đi cảm giác hài hòa.
Có điều…
“Nha hoàn trong phủ hẳn cũng không ít, sao chỉ có mình cậu là khách mời?” Lăng Sương hỏi ra nghi vấn trong lòng Tần Khả.
July dường như vẫn đang chìm trong nỗi đau bị đổi giới tính, nghe vậy thì mặt như đưa đám, “Bởi vì tui là nha hoàn bên cạnh chính thất phu nhân, hơn nữa còn là người đầu tiên phát hiện hiện trường mưu sát.”
“…”
Ngón tay Tần Khả vô thức gõ nhẹ trên mặt bàn, nghe thấy câu này thì thoáng khựng lại, cô như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn July, sau đó ngón tay lại bắt đầu khẽ động. Động tác nhẹ có quy luật tiết tấu thế này, ở một mức độ nào đó có thể giúp đại não cô nâng cao tốc độ vận chuyển thông tin.
Cố Vân Thành chợt quay sang nhìn Lăng Sương.
“Tần Khả giữ thẻ [Tội phạm] là chính thất phu nhân, tôi giữ thẻ [Người mù] là lão gia, July giữ thẻ [Con hát] thì là nha hoàn của chính thất phu nhân, thế thân phận của cô là gì?”
“…”
Nét mặt Lăng Sương cứng lại. Cô không nói gì, sắc mặt không mấy dễ nhìn mà liếc nhìn Cố Vân Thành.
Tần Khả nghe anh ta hỏi thì hoàn hồn, quay sang nhỏ giọng nhắc Cố Vân Thành:
“Chị ấy có thể là mẹ vợ anh đó.”
Cố Vân Thành: “???”
Dù đã cố ‘nhắc khẽ’, nhưng hiển nhiên vì chưa quen với việc mình đang ở trường quay nên cô lại quên mất sự tồn tại của chiếc microphone nhỏ mình đang đeo trên cổ áo, vì thế câu này lại bị ghi âm lại.
Không cần nói cũng biết.
Tổ hậu kỳ bất lương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội chọc ghẹo khách mời, nhất là khách mời tự động mang hiệu quả đông lạnh bên người như Cố Vân Thành.
Khán giả xem đến đoạn này, thấy mặt Cố Vân Thành bị thay thế bằng meme khuôn mặt anh da đen nghi vấn, không ít người bật cười kinh thiên động địa.
Mà hiện tại, rốt cuộc Cố Vân Thành cũng lấy lại tinh thần.
Đáy mắt anh ta ẩn giấu vẻ khiếp sợ, phức tạp nhìn Tần Khả, “Là mẹ em…?”
Chưa dứt lời, Tần Khả đã kịp thời sửa lại suy nghĩ sai lệch của anh ta.
“Không phải mẹ em, là mẹ của người tiểu thiếp đã chết của anh đó.”
Cố Vân Thành: “…”
Những người khác chưa có phản ứng gì, Lăng Sương lại ngạc nhiên mà nhìn Tần Khả.
“Làm sao em biết? Lúc tới chị vẫn chưa kịp nói mà nhỉ?”
Tần Khả chỉ vào mắt mình.
“Suy diễn logic.”
Lăng Sương & July & Cố Vân Thành: “…?”
Nhìn ánh mắt ù ù cạc cạc của ba người, Tần Khả lặng lẽ thở dài.
Đạn mạc:
[Hahahahahaha nỗi sầu của học bá]
[Chị gái học bá: nhân sinh thật là…]
[Một lần nữa cảm nhận được nỗi đau bị nghiền ép của cả ekip, thì ra không chỉ có tổ đạo diễn hahahahahaha]
[Đau lòng thay chị gái, sau này phải cân hết IQ cho cả đoàn rồi]
Mà Tần Khả lúc này đang cố gắng giải thích ngắn gọn hết mức có thể:
“Nhìn tóc giả, tuổi cao tóc trắng, hiển nhiên là trưởng bối của chủ nhân trong nhà.”
July ngoan ngoãn giơ tay, “Lỡ như là người giúp việc cao tuổi trong nhà thì sao?”
“…” Ánh mắt Tần Khả rơi trên xiêm y được làm tương đối ẩu thả mà cậu đang mặc, “Đây, là quần áo hạ nhân và nha hoàn mặc.” Rồi cô lại nhìn sang bộ đồ với đường may tinh xảo Lăng Sương mặc trên người, “Đây mới là quần áo người có địa vị tương đối cao trong nhà mặc.”
July tự hỏi ngu để rồi bị giẫm lên chân đau lần nữa, anh chàng khóc không ra nước mắt.
Cố Vân Thành nối tiếp vụ ‘hỏi ngu’: “Vậy vì sao lại là mẹ của tiểu thiếp mà không phải mẹ anh, hoặc là mẹ em?”
Tần Khả vươn ra một ngón tay.
July và Cố Vân Thành nhìn theo hướng tay chỉ, Lăng Sương thì không thể nhìn được, bởi vì người Tần Khả chỉ chính là cô.
Theo hướng tay trắng nõn cô chỉ, mọi người thấy bông hoa trắng nhỏ cài bên tai Lăng Sương.
Tần Khả bỏ tay xuống.
“Địa vị trong nhà của tiểu thiếp không cao, nếu cả lão gia và chính thất phu nhân đều không cài hoa, khẳng định mẹ họ cũng không cài. Cho nên chị ấy chỉ có thể là mẹ của tiểu thiếp.”
“…”
Tần Khả nói xong, cả đại sảnh đường càng thêm an tĩnh.
Người qua đường giáp của ekip đã sớm nhìn quen năng lực của Tần Khả, hiện tại mặt không cảm xúc đứng trong góc tường, mà ba khách mời lần đầu tiên được cô khai sáng đầu óc thì ba mặt nhìn nhau. July là người đầu tiên phản ứng.
Cậu một bước nhảy tới trước mặt Tần Khả.
“Chủ mẫu đại nhân! Sau này Linh Nhi sẽ ôm đùi ngài, theo ngài lăn lộn!”
“…”
Tần Khả hết hồn, “Linh, Linh Nhi?”
Jully đáng thương nhìn cô, “Trên tấm thẻ hạ nhân tui nhận được viết vậy đó.”
Tần Khả: “… à.”
Không để hai người nói thêm gì, July đã bị Lăng Sương đứng sau xách ra một bên. Cô khoanh tay, đứng bên cạnh Tần Khả, nhướn mày nhếch môi, lạnh nhạt nhìn July.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu không được ôm, cho nên cặp đùi này chị chiếm trước.”
“…?”
Mấy chục giây tiếp theo, Tần Khả bày ra vẻ mặt bất lực, Cố Vân Thành thì mặt lạnh tanh nhìn Lăng Sương và July vì chuyện ai có quyền ôm cặp đùi vàng này mà nảy sinh một trận đấu đá cấp bậc mẫu giáo.
Trận đấu này rốt cuộc cũng ngừng lại khi người cuối cùng tiến vào đại sảnh đường.
[Thượng đế], Tề Điềm.
Bốn người trong đại sảnh đường trợn mắt há mồm nhìn ngây ngốc.
July: “Phụt hahahahaha…”
‘Nha hoàn’ tiểu bạch kiểm đầu vàng ôm bụng cười, thiếu điều cười bò lăn lộn dưới đất.
Lăng Sương vài giây sửng sốt qua đi, cô lau đi vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc của mình, không hề che dấu mà bày ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Cố Vân Thành cũng không nhịn được phải quay mặt đi.
——
Tề Điềm mặt bôi nhọ nhồi đen phát sáng, trên trán vẽ hình trăng non, mép dán bộ râu quai nói, tức tối đến suýt bật khóc.
Trong đại sảnh chỉ có duy nhất mình Tần Khả lặng lẽ phun tào.
“[Thượng đế], quả nhiên danh bất hư truyền.”