Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 43


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 43:

 
Chương 43:
 
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
 

Đơn báo danh của Tần Khả đã có hồi âm từ thứ Sáu, cả bản điện tử và bản giấy đều xác nhận cô đã được tổ chương trình chọn trúng, đồng thời báo cho cô thời gian và địa điểm ghi hình.
 
Vì quay ở tỉnh, cách Càn Thành khá xa, tổ chương trình không có xe đưa đón, chỉ đặt trước cho cô vé máy bay đi và về.
 
Thứ Sáu trước khi tan học, cô nói chuyện này cho Cố Tâm Tình.
 
“Má! Được chọn thật hả??!!”
 
Cố Tâm Tình nghe xong thì ngây ra vài giây, sau đó thiếu điều nhảy cẫng lên.
 
Mãi sau cô mới bình tĩnh lại, kéo cánh tay Tần Khả lắc lắc tới lui mà cảm thán: “Khả Khả, cậu giỏi quá đi mất! Chuyện khi nào thế, sao chả có tí phong thanh gì?”
 
Tần Khả cười khổ ‘giải cứu’ cánh tay mình khỏi tay cô bạn, “Từ hôm thứ Hai, thầy Ngô gọi tớ đến văn phòng, báo chuyện này cho tớ.”
 
“Từ hôm đó á?” Cố Tâm Tình kinh ngạc, “Lúc đó thật chẳng nhìn ra luôn, cái miệng cậu cũng kín quá đi!”

 
“Bởi vì lúc đó vẫn chưa xác định,” Tần Khả nâng cánh tay lên, vẫy vẫy phong thư vừa mở, “Không phải chiều nay mới nhận được thông báo xác nhận trúng tuyển à?”
 
Cố Tâm Tình: “Dù thế nào thì cũng phải chúc mừng cậu, cậu đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường làm đại minh tinh rồi!”
 
Tần Khả bất đắc dĩ mỉm cười.
 
“Đây chỉ là một chương trình mới, không được biết đến rộng rãi, hơn nữa tớ cũng chỉ tới làm nền thôi, những nghệ sĩ mới debut của họ mới là nhân vật chính.”
 
“Đùa cái gì thế,” Cố Tâm Tình lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thuận thế khoác vai Tần Khả, “Khả Khả của chúng ta là thiên tài với bộ não lớn, khuôn mặt xinh đẹp, vũ đạo tuyệt đỉnh, nhất định sẽ áp đảo quần hùng, sao lại có người dám lấy cậu làm nền được.”
 
“… Cậu cứ khen tiếp đi.” Tần Khả lắc đầu cười, chìa tay ấn trán cô bạn, “Có ba hoa chích chòe nữa tớ cũng chẳng phát tiền thưởng đâu!”
 
Cố Tâm Tình: “Hì hì, tiền thưởng đã là gì, sau này phất lên rồi đừng quên chị em! Thành đại minh tinh rồi nhớ để tớ làm người đại diện!”
 
Tần Khả bật cười ra tiếng.
 
Lát sau, như nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt cô nhạt đi, đầu mày khẽ nhăn lại.
 
Cố Tâm Tình tuy rằng tính tình cà lơ phất phơ nhưng chơi thân với Tần Khả đã lâu, rất nhạy cảm với những cảm xúc nhỏ của cô bạn, vì thế lúc này thấy người bên cạnh chợt yên lặng, cô quay đầu lại nhìn một lát, tò mò hỏi: “Khả Khả, vì sao trông cậu không vui mừng chút nào, ngược lại như có vẻ rầu rĩ vậy? Cơ hội này chẳng phải rất phù hợp với cậu sao… Chẳng lẽ cậu không muốn đi?”
 
“…”
 
Tần Khả lắc đầu. Qua giây lát, cô mới khẽ nhíu mày, ngón tay trắng nõn vô thức niết nhẹ bao thư thô ráp.
 
“Tớ chỉ không biết… phải nói với người kia thế nào.”
 
“Hử? Nói với ai cơ?”
 
Cố Tâm Tình ngẫm nghĩ, hỏi: “Với gia đình Tần Yên á? Nhưng cậu chuyển ra khỏi đó rồi mà, chuyện này hẳn là không cần nói với họ nữa chứ?”
 
Tần Khả lắc đầu, “Không phải.”
 
“Ế? Thế là ai?”
 
“…”
 
Lại qua gần nửa phút, Cố Tâm Tình vẫn chưa nhận được câu trả lời từ phía Tần Khả.
 
Mà trong nửa phút ấy, Tần Khả dường như đã hạ quyết tâm, cô đứng thẳng dậy, “Tiết tự học cuối tớ xin nghỉ nhé, tối nay về thu dọn đồ đạc, sáng sớm mai phải bay rồi, không thể chậm trễ.”
 
“Hả? … À, ờ, tớ biết rồi.”
 
Cố Tâm Tình chưa kịp hoàn hồn đã thấy cô bạn cùng bàn nhanh như cắt xách balo ra về.
 
Ngây người hai giây, Cố Tâm Tình nghi hoặc mà thu hồi tầm mắt.
 
——
 
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Khả hốt hoảng bất an như vậy, không giống với cô bạn bất kể gặp phải chuyện gì cũng bình tĩnh đối mặt mà cô biết chút nào.
 
Ừm… Thế rốt cuộc là ai nhỉ?
 
*
 
Tần Khả rời khỏi trường học trước một tiết.
 
Tan học sớm hơn một tiếng so với bình thường, tài xế Hoắc Tuấn sắp xếp đến đón cô hiển nhiên còn chưa tới. Thầm nghĩ tối nay trở về mình chắc chắn sẽ phải đối mặt với vấn đề không nhỏ, để không làm lỡ thời gian và hành trình của ngày mai, rốt cuộc cô vẫn quyết định bắt xe về biệt thự.
 
Hai mươi phút sau, cô tiến vào cửa nhà, bắt gặp ánh mắt sửng sốt của người hầu trong biệt thự.
 
“Tần tiểu thư?” Đối phương liếc nhìn đồng hồ treo cạnh huyền quan, sau đó mới kinh ngạc mà quay đầu lại: “Sao cô về sớm thế?”
 
“Ừm, ở trường có chút chuyện, nên tôi về trước.”
 
Tần Khả mập mờ giải thích, thay giày, rồi vừa đưa balo cho người hầu vừa hỏi: “Bây giờ Hoắc Tuấn có nhà không?”
 
“…”
 
Đợi hai giây không nghe thấy tiếng đáp lại, Tần Khả đang thay dép lê, thấy lạ bèn ngẩng lên.
 
Người hầu có chút khó xử.
 
“Có ạ. Chỉ là…”
 
“Sao vậy?”
 
“Ừm… Hoắc thiếu gia hiện đang có khách, có lẽ không tiện lắm.”
 
“Vậy à, không sao. Tôi đợi được.”
 
Tần Khả gật đầu. Trước khi đi qua cô lại chần chừ mà nhìn thoáng qua vẻ mặt người hầu kia, có cảm giác đối phương cứ ấp a ấp úng như đang có điều giấu giếm.
 

Chẳng lẽ là…
 
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
 
Nhưng ngay sau đó, Tần Khả lại bật cười mà lắc đầu phủ định suy nghĩ ấy.
 
Nếu Hoắc Tuấn, hoặc Hoắc Trọng Lâu thật sự có quan hệ không bình thường với người phụ nữ khác, có thể phân tán bớt lực chú ý cùng sự cố chấp đến phát cuồng của hắn đối với cô, vậy đời trước có lẽ cô đã ‘hạnh phúc’ hơn.
 
Trong lúc suy nghĩ miên man, Tần Khả đã ngồi vào sopha trong phòng khách đối diện huyền quan.
 
Người giúp việc pha cho cô một ly Latte không đường mà cô thích nhất, làn khói mỏng nhẹ nhàng bốc lên, Tần Khả vừa định cảm ơn, chợt nghe người giúp việc ngập ngừng hỏi:
 
“Tần Khả tiểu thư, cô định ngồi đây đợi sao?”
 
“Ừm.” Tần Khả gật đầu, sau đó ngẩng lên, khóe mắt gợn lên ý cười nhàn nhạt, “Sao vậy, vị khách kia tôi không tiện gặp ư?”
 
“…”
 
Tần Khả chỉ muốn đùa một chút, nhưng thấy vẻ lúng túng trong giây lát của người giúp việc, cô cũng có chút sửng sốt.
 
Dư vị vương vấn của cốc Latte như nhạt đi vài phần, ý cười bên khóe mắt cũng biến mất.
 
“Vị khách kia là ai?”
 
“Tần tiểu thư, tôi không thể nói… hơn nữa tôi cũng không rõ lắm.” Người giúp việc chần chừ nhìn Tần Khả, xác định cô không có dấu hiệu nổi bão, người nọ mới do dự mà mở miệng: “Chỉ là, mỗi lần sau khi vị khách kia rời đi, tâm trạng của thiếu gia luôn không được tốt lắm… Chúng tôi không ai dám quấy rầy.”
 
Nghe vậy, mí mắt Tần Khả khẽ nâng.
 
“Ý cô là, vị khách kia rất hay tới?”
 
“…”
 
Người giúp việc luống cuống, lúc này mới nhận ra mình đã vô tình lộ ra thông tin mất rồi.
 
Cô chột dạ lo lắng nhìn lên tầng hai.
 
Tần Khả đương nhiên biết đối phương đang lo sợ điều gì.
 
“Cô yên tâm,” Tần Khả buông mắt, nhẹ giọng trấn an, “Tôi sẽ không nói với Hoắc Tuấn chuyện này là do cô nói đâu.”
 
“Cảm ơn… cảm ơn cô, Tần tiểu thư.”
 
Tần Khả: “Vậy giờ cô có thể cho tôi biết, vị khách kia rốt cuộc là ai được không?”
 
“…”
 
Do dự hồi lâu, người giúp việc mới chậm rì rì thấp giọng nói: “Vị khách kia là nữ, tuổi khoảng hai mươi ba mươi. Hoắc thiếu gia nói, sau này người nọ vào chiều mỗi ngày đều sẽ tới đây một chuyến, thứ ba và thứ sáu là tới lâu nhất.”
 
“Mỗi ngày?” Tần Khả khẽ nhíu mày, “Bắt đầu từ khi nào?”
 
“Mới thôi, từ thứ Hai tuần này.”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
——
 
Bắt đầu từ khi mình vào biệt thự ở?
 
“Vì sao tôi chưa gặp lần nào?” Tần Khả lại hỏi.
 
Người giúp việc: “Ừm… thường thì vị khách kia sẽ rời đi vào nửa tiếng trước khi Tần tiểu thư trở về.”
 
“Ngày nào cũng như thế?”
 
“Vâng.”
 
“Vậy là cố tình… giấu tôi?” Trong giọng nói cô thấp thoáng mang ý cười, nhưng không rõ vì sao lại khiến người giúp việc lạnh run.
 
Người giúp việc không tiếp lời, cúi đầu.
 
Bầu không khí yên tĩnh lại.
 
Tần Khả không nói gì nữa. Trầm mặc một lúc lâu, cô mới lại khẽ cất tiếng: “Tôi biết rồi, làm phiền cô.”
 
Người giúp việc hiểu ý, khẽ gật đầu với cô, sau đó vội vàng rời đi.
 
Tần Khả im lặng ngồi trên sopha.
 
Kim giây của chiếc đồng hồ đối diện huyền quan chậm chạp nhích từng chút một, hết một vòng lại thêm một vòng. Tần Khả lặng lẽ ngồi đợi hơn hai mươi phút, lúc bấy giờ mới thấy một người phụ nữ tuổi trạc hai lăm đang từ cầu thang tầng hai đi xuống.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau.
 
Tần Khả đứng dậy.
 
“Chào chị.”
 
Ánh mắt cô quét qua người đối phương.
 
Một người phụ nữ rất tri thức, mái tóc nâu dài mềm mại, đuôi tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt trắng trẻo không tính là quá xinh đẹp, chỉ trên mức trung bình, đường nét ngũ quan hiền hòa, ẩn sau cặp kính không gọng là đôi mắt dịu dàng bình thản, không hề có tính công kích. Một diện mạo khiến người ta nhìn vào rất có cảm giác yên lòng.
 
Đối phương thấy Tần Khả thì khá bất ngờ, thân người thoáng sững lại.
 
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nhẹ.
 
“Em là Tần Khả phải không?”
 
Nụ cười ấy không hề mang địch ý, Tần Khả gật đầu đáp:
 
“Vâng, là em.” Cô ngừng một lát, rồi nói: “Dường như chị đã biết em là ai, nhưng em thì không biết gì về chị cả?”
 
Người phụ nữ trẻ lộ ra vẻ mặt khó xử.
 
Mặc dù cùng là nữ, nhưng Tần Khả cũng phải công nhận, dù biết rõ biểu cảm này là người nọ cố tình làm ra, nhưng lại không hề mang cho cô cảm giác chán ghét.
 

Sau đó cô nghe đối phương khẽ giọng xin lỗi.
 
“Thực xin lỗi em, Tần Khả, nhưng chuyện này chị không thể nói được.”
 
“…”
 
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy chị xin phép.”
 
Nói xong, không cho Tần Khả cơ hội kịp phản ứng, người phụ nữ trẻ đã khẽ gật đầu với cô một cái, đoạn xoay người đi về phía huyền quan.
 
Mãi đến khi chỗ huyền quan truyền tới tiếng cửa mật mã tự động khóa lại, Tần Khả mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
 
Cô khẽ chau mày một cái thực nhẹ.
 
Thì ra đây chính là… cảm giác ghen. Suốt hai đời, dường như đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
 
Mặc dù lý trí mách bảo rõ với mình rằng, tất cả dấu hiệu đều chứng tỏ người phụ nữ kia và Hoắc Tuấn không có bất cứ quan hệ ái muội nào, nhưng đại não vẫn không ngừng suy nghĩ miên man, rốt cuộc trong lúc cô không có nhà, hai người kia đã đơn độc ở chung với nhau thế nào?
 
Một người luôn tự xưng là lý trí như cô đã vậy…
 
Chẳng trách một kẻ với tính cách cố chấp như Hoắc Trọng Lâu, đời trước chẳng khác nào một kẻ điên, một tên thần kinh.
 
Tần Khả ngừng lại suy nghĩ lung tung trong đầu, ổn định lại cảm xúc, sau đó xoay người lên lầu.
 
——
 
Cô không thích hiểu lầm.
 
Nhất là hiểu lầm với Hoắc Tuấn, hay Hoắc Trọng Lâu.
 
Cho nên, cô hi vọng bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết rõ ràng ngay lập tức.
 
Ôm suy nghĩ như vậy, Tần Khả đứng bên ngoài cánh cửa thư phòng ở tầng ba.
 
Cánh cửa dày nặng mang hơi hướng cổ xưa đóng chặt.
 
Do dự giây lát, Tần Khả nhấc tay, khẽ gõ lên cánh cửa.
 
Qua ba giây.
 
 Trong phòng im phăng phắc.
 
Tần Khả lại gõ thêm lần nữa.
 
Lần này, ngón tay cô vừa rời khỏi cửa phòng, bên trong chợt truyền ra giọng nói trầm thấp bực dọc.
 
“Tôi đã nói không ai được phép quấy rầy!”
 
Tần Khả ngây người.
 
Lát sau cô rũ mắt, khẽ nói: “Là tôi.”
 
Giọng nói trong phòng bất chợt dừng lại.
 
Tần Khả kiên nhẫn đứng đợi nửa phút đồng hồ.
 
Qủa không khiến cô thất vọng, nửa phút sau, cánh cửa nặng nề đột nhiên bị kéo ra, thiếu niên thân người cao gầy chỉ mặc bộ đồ ngủ đứng đó, một tay kéo cánh cửa, đôi mắt đen sậm mang theo tơ máu, giọng nói trầm mà hơi khàn nhẹ:
 
“Sao em lại về vào giờ này?”
 
“…”
 
Tần Khả không nói gì.
 
Tầm mắt khẽ lướt qua đường cong khuôn mặt sắc bén lạnh lùng của người con trai, sau đó dừng lại ở bóng tối sau lưng hắn.
 
Lát sau, cô thu hồi tầm mắt.
 
“Tôi có thể vào không?”
 
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không nhìn ra cảm xúc gì.
 
“…”
 
Đôi đồng tử trong mắt Hoắc Tuấn càng thêm thâm trầm.
 
Một lát sau, hầu kết hắn lăn nhẹ, khi mở miệng thanh âm càng thêm khàn đặc.
 
Hắn nhìn sang chỗ khác.
 
“Nếu tôi là em… lúc này tôi nhất định sẽ tránh xa khỏi căn phòng này.”
 
 Giọng nói trầm đến mức tưởng chừng có thể ngâm ra tiếng sấm rền, hơi thở dữ dằn càng tỏa ra nồng nặc.
 
Tần Khả không lùi bước.
 
Cô ngẩng mặt nhìn Hoắc Tuấn, “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao.”
 
“…”
 
Đôi đồng tử thâm trầm nhìn cô chăm chú.
 
Hai giây sau, làn môi mỏng khẽ nhếch, thậm chí Tần Khả không thể xác định, khuôn mặt với độ cong nguy hiểm cùng lạnh lẽo ấy liệu có thể coi là đang cười hay không.
 
Cô chỉ chú ý thấy, gân xanh khẽ dằn lên dưới lớp da trắng của mu bàn tay đang đè lên cánh cửa.
 
Lát sau, nó chợt thả lỏng.
 
Người con trai xoay người vào phòng, giọng nói trầm lạnh.
 

“… Nếu em muốn.”
 
Cánh cửa khép hờ một nửa, Hoắc Tuấn quay người vào thư phòng.
 
Tần Khả đứng trước cánh cửa nhìn vào khoảng không tối đen phía sau đúng nửa giây, sau đó chân không chùn bước tiến vào trong.
 
Căn phòng tối tăm y như Tần Khả dự đoán.
 
Tấm rèm chắn sáng dày nặng, rèm chống nắng, rèm lông thiên nga chất liệu thượng hạng đều bị kéo kín, giống như sợ có một tia sáng lọt vào.
 
Tần Khả sực nhớ lại cuối tuần trước, khi vào đây gia sư cho Linh Linh – con gái quản gia Cố Cầm, cô đã vô tình hỏi cô bé vì sao lại muốn kéo rèm.
 
Cô bé giống như đang đọc thuộc lại câu trả lời cho cô nghe:
 
[Bởi vì mình không thích ánh sáng.]
 
[Mình thích bóng tối, bóng tối đem lại cho mình cảm giác an toàn.]
 
Khi đó cô đã cảm thấy kỳ lạ.
 
Một cô bé ngoan ngoãn chăm chỉ như vậy, dù là nhìn về ánh mắt lúc trước hay phản ứng lúc sau đều không giống như người che giấu một mặt tính cách tối tăm.
 
Mà hôm nay xem ra…
 
Qủa nhiên đó chỉ là một ‘câu trả lời’ đã soạn sẵn.
 
Tâm tình Tần Khả phức tạp, cô dời mắt đi.
 
Nhìn người tiến vào trước mình, thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế nằm không biết được đặt tại góc thư phòng từ khi nào.
 
Với thời tiết bên ngoài cùng nhiệt độ trong phòng, chiếc chăn dày đắp trên người hắn có vẻ hơi quá mức.
 
Cây đèn đồng cổ sát đất đặt cạnh đó đang chiếu sáng.
 
Ánh đèn vàng say nồng mà dịu dàng.
 
Cũng nhờ ánh đèn gần ngay gang tấc, cô mới chú ý thấy, trên thái dương người con trai phía trước dường như có chút mồ hôi.
 
——
 
Phải đắp chăn cùng mồ hôi trên trán.
 
Khuôn mặt hơi tái nhợt…
 
Tần Khả nhíu mày, tiến lại gần…
 
“Anh bị bệnh?”
 
Cô theo bản năng vươn tay muốn thử nhiệt độ trên trán Hoắc Tuấn, nhưng khi khoảng cách chỉ còn một quãng ngắn, chợt bị hắn cách lớp vải áo mỏng manh tóm lấy cổ tay.
 
Tần Khả giật mình, rũ mi mắt.
 
Người đang nửa ngồi trên ghế nằm khép hờ mắt, giọng nói khàn đặc giống như đang cố gắng đè nén thứ gì.
 
“Tần Khả, lúc này em đừng quan tâm tôi.”
 
“…”
 
 Tần Khả không cố thử rút tay mình lại, chỉ lặng lẽ hỏi:
 
“Vì sao?”
 
Hoắc Tuấn không trả lời.
 
Qua một lúc lâu, hắn buông lỏng tay cô ra, “Em về sớm là vì có chuyện gì xảy ra sao?”
 
Tần Khả cũng trầm mặc vài giây.
 
Nếu Hoắc Tuấn đã không muốn nói, vậy cô chỉ đành tìm một điểm đột phá khác, vừa hay chuyện mà cô định nói lúc này trở thành điểm đột phá tốt nhất – một điểm đột phá khiến Hoắc Tuấn không cách nào che dấu cảm xúc.
 
Nghĩ vậy, Tần Khả rút phong thư trong túi áo khoác ngoài ra.
 
Cô đưa nó tới trước mặt Hoắc Tuấn.
 
“Tôi đã tìm được việc part-time rồi, theo quy ước lúc trước đã giao hẹn, hôm nay tôi nói chuyện này với anh, sáng mai tôi sẽ bắt đầu chuyến công tác đầu tiên.”
 
“…”
 
Thân người Hoắc Tuấn cứng đờ.
 
Lát sau, hắn im lặng không lên tiếng mà giơ tay cầm lấy lá thư.
 
Mới đầu bóc có chút khó khăn.
 
Qua vài giây, giống như không thể kiềm nén được nữa, hắn trực tiếp xé rách phong bì.
 
Lá thư bên trong bị giật tung ra, Hoắc Tuấn nhìn lướt nhanh dòng chữ đen bên trên.
 
Đọc được một nửa, lá thư đã bị hắn siết nhăn nhúm.
 
Đọc xong, Hoắc Tuấn bật thẳng dậy khỏi chiếc ghế nằm. Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến hung tàn…
 
“Em muốn tham gia chương trình giải trí?”
 
“…”
 
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tần Khả vẫn phải thừa nhận, phản ứng của hắn còn quá khích hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
 
Im lặng hai giây, Tần Khả gật đầu.
 
“Ừm, thầy Ngô Thanh Việt giới thiệu cho tôi, tôi nghĩ nó là cơ hội không tồi. Cho nên…”
 
“Em muốn tiến vào giới giải trí?”
 
Từng câu từng chữ như nghiến qua kẽ răng.
 
Tần Khả bất đắc dĩ.
 
“Ít nhất bây giờ tôi vẫn chưa có ý định này. Tham gia chương trình này chỉ là một lựa chọn cùng trải nghiệm ngoài lề, nó sẽ giúp tôi đạt được một số lợi ích trên mạng, quan trọng nhất là, nó có thể giải quyết vấn đề khó khăn tài chính của tôi trong thời gian ngắn.”
 
Nhưng Hoắc Tuấn hoàn toàn không bị những lời này của cô dỗ yên.
 
“Nếu tôi không đồng ý để em tham gia thì sao?”
 
“…”
 
Lần này Tần Khả trầm mặc rất lâu.
 
Lúc sau cô ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Hoắc Tuấn.
 

“Hoắc Tuấn, tôi không biết anh thích một ‘tôi’ như thế nào, nhưng tôi cho anh biết, một phần mãi mãi không thay đổi trong ‘tôi’, đó chính là tôi chỉ muốn một mối quan hệ lưỡng tính bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau. Nếu không được tôn trọng, chỉ như một con rối gỗ bị trói buộc, sắp xếp, thậm chí bị điều khiển, vậy tôi thà không có mối quan hệ này.”
 
Ngừng một lát, dù bị đôi đồng tử đen sậm nhìn chằm chằm, cô vẫn không hề trốn tránh lùi bước mà nói ra những lời trong lòng mình.
 
“Nếu anh chỉ muốn một thứ công cụ hoặc một con chim vàng anh, vậy anh tìm sai người rồi.”
 
“…!”
 
Đôi đồng tử trong mắt hắn chợt co rút.
 
Nửa ngày sau, hắn bật cười, thanh âm trầm thấp khàn đặc đầy dữ tợn.
 
“Công cụ? Chim vàng anh? Nếu chỉ coi em như những thứ đó, tôi tìm bừa ả đàn bà nào mà không được?”
 
Sắc mặt Tần Khả khẽ biến.
 
——
 
Đến lúc này, cô chợt hiểu ra lý do vì sao đời trước mình không thể yêu Hoắc Trọng Lâu.
 
Bởi vì sự cách biệt.
 
Trong mắt cô, mặc dù đã hủy dung nhưng hắn thô bạo cố chấp thành tính, mãi mãi là kẻ mà cô không thể chạm vào.
 
Quan trọng nhất là, trong mối quan hệ không hề bình đẳng đó, hắn có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào. Còn cô, nếu đến thời điểm đó thật, cô chỉ có thể đáng thương mà chấp nhận số mệnh.
 
Đến tận lúc này cô mới hiểu ra, thì ra cả đời trước lẫn đời này, ở nơi sâu nhất trong trái tim cô vẫn luôn chôn giấu một hạt giống của sự tự ti và cách biệt thân phận.
 
Cho nên cô từ chối việc bị đối phương không tôn trọng, càng không thể chấp nhận vấn đề bất bình đẳng.
 
Tận sâu trong tiềm thức, cô không muốn trở thành thứ sâu rệp đáng thương bị vứt bỏ.
 
Mà lúc này, lòng tự ti chôn giấu đã lâu bị chọc tới, Tần Khả sắp không giữ nét mặt bình tĩnh thản nhiên được nữa.
 
Cô siết chặt ngón tay.
 
“Tìm bừa… một ả đàn bà?” Tần Khả nghe thấy tiếng cười mơ hồ của chính mình, giọng nói mang chút đáng thương cùng trống rỗng, “Ví dụ như, người vừa rời khỏi sao?”
 
“…!”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn trầm xuống.
 
“Em thấy cô ấy rồi?”
 
“Phải, tôi thấy rồi. Chúng tôi còn chào nhau nữa,” Tại quãng ngừng của lời nói, Tần Khả hít sâu một hơi, “Đồng thời tôi còn trùng hợp biết được, mỗi buổi chiều chị ấy đều sẽ tới biệt thự, hơn nữa còn ‘tình cờ’ rời khỏi nửa tiếng trước khi tôi trở về.”
 
Nắm chặt điểm đột phá này, Tần Khả tiến lên trước một bước.
 
“Vậy, Hoắc Tuấn, chị ấy chính là ‘ả đàn bà’ mà anh ‘tìm bừa’ tới sao?”
 
“…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn thâm trầm tối đen như mực.
 
Đôi mắt âm trầm ấy nhìn người con gái trước mặt vài giây, sau đó Hoắc Tuấn bất chợt bật cười, âm sắc nghiến răng nghiến lợi mang theo chút tàn ác.
 
“Cho dù là thế thật thì sao? Tần Khả, em quan tâm à?”
 
“…”
 
“Có phải em cảm thấy mình xui mấy đời nên mới bị kẻ điên như tôi thích, cho nên hận không thể móc nối tôi có quan hệ với người đàn bà khác, sau đó thì đá văng tôi đi để bỏ trốn, có phải không?”
 
“…”
 
“Tôi cho em biết: Em, nằm, mơ!”
 
Hoắc Tuấn buông lời tàn nhẫn, đồng thời vươn tay trực tiếp kéo cô lại, xoay người đè cô xuống chiếc ghế nằm sau lưng.
 
Chiếc ghế bị đè phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, cùng tiếng động rất khẽ khi ma sát với sàn nhà.
 
Hoắc Tuấn hung hăng hôn cắn hai cánh môi non mềm, sau đó ác độc nói:
 
“Tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội cùng cái cớ để em rời khỏi tôi! Cho dù có chết, tôi cũng…”
 
“Tôi ghen.”
 
“…”
 
Thư phòng chợt rơi vào yên tĩnh.
 
Ngay đến hơi thở đang giao hòa với cô cũng ngừng lại.
 
Không biết qua bao lâu, người con trai mới cứng ngắc nhấc người dậy, “Em… nói gì?”
 
Đôi đồng tử của thiếu nữ đang nằm đen láy trong vắt như hai viên bảo thạch. Cô lặng lẽ nhìn hắn, tựa như vẫn có một chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
 
“Tôi đang ghen.”
 
Cô khẽ nói.
 
Lúc bấy giờ Hoắc Tuấn mới dám xác định, lời mình nghe được ban nãy không phải ảo giác.
 
Đôi đồng tử hắn mãnh liệt co rút.
 
Tần Khả mềm giọng nói, “Vậy Hoắc Tuấn, anh có thể cho tôi biết, người đó là ai không?”
 
“…”
 
Thư phòng yên tĩnh hồi lâu.
 
Hoắc Tuấn chậm rãi buông lỏng thân mình, vùi đầu vào mái tóc mềm mại thoang thoảng hương thơm.
 
Hắn nghiêng mặt qua, khẽ hôn lên cổ cô.
 
“Bác sĩ tâm lý.”
 
“…!” Tần Khả sững người.
 
Giọng Hoắc Tuấn thấp mà rời rạc: “Tôi gặp một cảnh tượng trong ảo giác.”
 
“Ảo giác? Anh vì muốn xóa bỏ nó đi cho nên mới…”
 
“Không phải.”
 
“?”
 
“Tôi không muốn nó trở thành sự thật.”
 
“…”
 
“Tôi sẽ chữa bệnh. Vậy nên… đừng rời khỏi tôi được không, Tần Tần?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.