Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 44


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 44:

 
Chương 44:
 
Sáng sớm thứ Bảy, Tần Khả được tài xế của Hoắc Tuấn chở tới sân bay Càn Thành.
 

Tối qua Tần Khả hao hết tâm tư mới thuyết phục được Hoắc Tuấn đồng ý cho mình đi quay chương trình. Đến khi cô dọn hành lý cho ngày mai cùng tắm táp xong thì cũng đã quá nửa đêm, cho nên hiện tại Tần Khả phải mang đầu óc nhập nhằng mệt mỏi mà bắt đầu chuyến đi.
 
Vé khoang hạng thường mà tổ chương trình đặt sẵn cho cô bị Hoắc Tuấn khăng khăng đổi thành vé khoang hạng nhất, cô đành đi qua trạm kiểm an chuyên dụng để vào sân bay, sau đó lại từ lối đi chuyên dụng dành cho khoang hạng nhất để lên máy bay.
 
Trước khi máy bay cất cánh, cô nhận được tin nhắn từ đồng chí Hoắc Tuấn – khăng khăng muốn đi theo nhưng không được – ‘khi nào hạ cánh nhớ báo tin cho anh’. Nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi, Tần Khả thật bất lực mà nhắn trả lời ‘Được’, sau đó bật chế độ máy bay.
 
Sau khi máy bay cất cánh, Tần Khả lịch sự từ chối đồ uống của chị tiếp viên thân thiện, chỉ xin một tấm chăn mỏng, kéo tấm chắn sáng, sau đó yên ổn đi vào giấc ngủ.
 

 
Có lẽ do kỹ thuật lái cao siêu của cơ trưởng, Tần Khả không hề cảm thấy rung lắc khi máy bay hạ cánh hay tiếp đất. Cô được giọng nói nhẹ nhàng của chị tiếp viên gọi dậy.
 
Day day cái đầu ngủ một giấc dậy không những không đỡ buồn ngủ tí nào, trái lại càng thêm nhằng nhặng choáng váng, Tần Khả chậm chạp ngồi thẳng dậy.
 
Cô nhìn di động đang ở trạng thái máy bay.

 
——
 
Mặc dù không dám tin, nhưng cô thật sự đã ngủ suốt ba tiếng đồng hồ.
 
Tần Khả cười khổ.
 
Khoang hạng nhất được phục vụ đưa đón tận nơi. Lúc ở Càn Thành có Hoắc Tuấn nên được miễn khoản đón tới sân bay, nhưng sau khi hạ cánh, vốn tổ chương trình có sắp xếp xe riêng tới đón Tần Khả, nhưng do chịu sự ‘điều khiển từ xa’ của Hoắc Tuấn, cuối cùng Tần Khả đành ngoan ngoãn ngồi vào xe đưa đón chuyên dụng, đi về khách sạn đã đặt sẵn cho các khách mời tới tham gia chương trình.
 
Sau khi xuống máy bay, Tần Khả thông báo với người phụ trách của tổ chương trình một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Tuấn.
 
Đầu kia bắt máy.
 
Hô hấp của thiếu niên dường như có chút dồn dập, “Em đến rồi?” âm cuối còn mang chút thở dốc nặng nề.
 
“…”
 
Nhớ lại hai tiếng ‘Tần Tần’ khàn thấp bên tai tối qua, hai má Tần Khả vô thức nóng lên, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài xe vụt nhanh qua rồi biến mất nơi góc mắt, đáp ‘ừ’ một tiếng thật khẽ.
 
“Vừa đến. Anh đang làm gì?”
 
“Tập quyền anh.”
 
Qua một lúc, hô hấp của Hoắc Tuấn ở đầu bên kia dần ổn định lại.
 
Tần Khả loáng thoáng nghe thấy hắn nói với người bên cạnh một tiếng ‘tạm dừng’, sau đó đi qua một bên lấy bình nước uống mấy ngụm.
 
Tần Khả hơi ngạc nhiên, “Sao tự dưng lại tập cái này?”
 
“Vẫn luôn tập, chỉ là tránh mặt em thôi.”
 
“?”
 
“Không phải môn nghệ thuật đẹp đẽ đáng thưởng thức gì, chắc em sẽ không thích.”
 
“…”
 
Nhớ lại đời trước, bắt gặp thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy vết máu như cánh hoa mai tại con hẻm sau trường học, sườn mặt hắn ngước về phía cô, nhớ lại nhiệt độ không khí nóng hầm hập lúc đó, Tần Khả thấp giọng nói:
 
“Không phải.”
 
“Hả?”
 
“Không phải không thích.” Trong mắt cô nhẹ nhàng lướt qua một tia sáng, “Rất… rất ngầu.”
 
“…”
 
Người đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, chợt khẽ bật ra tiếng cười vui vẻ.
 
Nghe tiếng cười trong điện thoại truyền đến, hai má Tần Khả đỏ bừng, trong lòng thầm buồn bực. Vì sao mình lại nhanh mồm như vậy, lỡ nói hết suy nghĩ trong lòng ra mất rồi.
 
Cô kiếm một cái cớ để cúp máy, mất một lúc lâu mới chậm rãi đè cái cảm giác thẹn thùng kia xuống.
 
Sau khi lấy lại tinh thần thì cũng đã tới chân khách sạn.
 
Vì chỉ quay hai ngày nên Tần Khả không mang đồ đạc dư thừa gì, chỉ đeo một túi hành lý đáy gập, bên trong đựng ít đồ để thay, sau đó xuống xe.
 
Vừa tới ngoài khách sạn, Tần Khả đã bị một cô gái trẻ thoạt nhìn khoảng hai ba hai tư tuổi kéo lại.
 
“Em là Tần Khả phải không?”
 
“?”
 
Tần Khả giật mình theo bản năng, cô dừng bước, “Chị là…?”
 
“Chị là nhân viên công tác của tổ chương trình ‘show học bá’,” Cô vẫy vẫy tấm ảnh trong tay, cười nói: “Chị nghe nói em không ngồi xe tổ sắp xếp tới đón mà tự đi đến, cho nên chị chỉ đành dựa vào cái này mà đứng đây đợi em.”
 
“Dạ, vậy…”
 
Thấy Tần Khả vẫn ngơ ngác nhìn mình, nữ sinh kia chớp chớp mắt, chợt hiểu ra, vỗ một cái vào sau đầu, “Ấy chết, chị quên chưa giới thiệu. Chị tên Kiều Nam, em cứ gọi chị Nam là được. Người phụ trách liên hệ với em chắc đã nhắc em rồi nhỉ? Em là người ‘thuần’ bình thường duy nhất trong số các khách mời, các khách mời khác đều có người đại diện hoặc quản lý đi theo để sắp xếp hoặc ứng phó với các loại tình huống, còn em thì có chị. Trong quá trình quay các tập của mùa này, nếu có vấn đề gì xảy ra, em nhớ báo với chị ngay lập tức nhé.”
 
“…”
 
Tần Khả bị ngữ khí khôi hài của đối phương chọc cười, cô gật đầu đáp:
 
“Vậy sau này phải làm phiền chị Nam rồi.”
 
“Hì, phiền gì chứ, đây là công việc của chị mà.”
 
Hai người vừa trò chuyện vừa tiến vào khách sạn.
 
Kiều Nam dẫn Tần Khả làm thủ tục thuê phòng xong thì dẫn cô lên thẳng phòng, dọc đường nhắc nhở cô một số chuyện cần chú ý.
 
Vào phòng rồi, trước khi rời đi, Kiều Nam bất ngờ kéo cửa nói, “Suýt thì chị quên mất.”
 

“…” Tần Khả vừa xoay người định đặt balo hành lý xuống thấy vậy thì không thể không quay lại, nhìn người phụ trách có vẻ mắc bệnh mau quên của mình, “Sao vậy chị Nam?”
 
Kiều Nam: “Vì khách mời lần này toàn là người mới, không ai quen nhau cả, cho nên tổ chương trình đã sắp xếp cho mọi người trưa nay gặp nhau cùng ăn bữa cơm, tiện làm quen nhau trước, như vậy đến chiều bắt đầu quay sẽ không đến nỗi ngượng ngùng quá.”
 
Tần Khả nhìn đồng hồ đeo tay, “Trưa nay ấy ạ?”
 
“Ừ, em cứ nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đi chị qua đón em. Còn nếu bận không qua được, chị sẽ gửi thời gian và địa điểm qua di động cho em.”
 
“Vâng. Cảm ơn chị Nam.”
 
“Đừng khách sáo, tranh thủ vẫn còn thời gian, mau đi nghỉ đi.”
 
“…”
 
Hai người nói xong, Kiều Nam bèn xoay người ra cửa.
 
Vốn dĩ Tần Khả định tắm một cái, nhưng nghĩ có ít thời gian sợ không đủ nên chỉ đành thôi. Cô quăng mình nằm lên sopha, day day huyệt thái dương vang váng, bắt đầu nằm nghỉ.
 
Nửa tỉnh nửa mê nằm hơn nửa tiếng đồng hồ, Tần Khả bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh dậy.
 
Sau khi lấy lại thần trí, cô vội vàng đứng lên ra mở cửa.
 
Người đứng ngoài cửa là Kiều Nam.
 
“Chị nhận được thông báo bên tổ đạo diễn, kêu mọi người xuống phòng ăn thuê ở nhà ăn dưới lầu, em…” Lúc này Kiều Nam mới chú ý thấy đôi mắt mông lung của Tần Khả, cô sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Em vừa mới tỉnh ngủ hả?”
 
Tần Khả hơi ngượng ngùng.
 
“Chị Nam vào trong này ngồi đợi em một lát, em rửa mặt cái rồi ra.”
 
“Ừ, cũng không cần vội đâu em.”
 
Tần Khả ợm ờ đáp lại, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh.
 
Dùng nước nóng lạnh của khách sạn rửa mặt rồi lấy chiếc khăn bông mình mang theo lau sạch, Tần Khả treo khăn lên rồi ra ngoài.
 
“Em xong rồi chị Nam, chúng ta đi thôi.”
 
“…”
 
Kiều Nam đứng ngoài cửa vừa mới lấy di động ra nghe tiếng cô thì ngây người, hai mắt trừng lớn nhìn Tần Khả, qua vài giây mới kinh ngạc thốt lên: “Em, em không trang điểm hay dưỡng da gì à?”
 
Tần Khả ù ù cạc cạc nhìn cô.
 
Hai người nhìn nhau vài giây, Tần Khả lắc đầu.
 
Nhìn làn da mặt mịn màng trắng nõn của cô, Kiều Nam dài giọng than thở.
 
“Cũng đúng, chị suýt quên mất, trên tư liệu em mới hơn mười sáu tuổi thôi nhỉ? Tuổi trẻ thật tốt…”
 
Tần Khả dở khóc dở cười, ngại ngùng không tiếp lời.
 
Kiều Nam dẫn Tần Khả xuống nhà ăn dưới lầu, đến cửa phòng, cô dừng lại: “Chỉ là buổi gặp mặt đơn giản rồi ăn bữa cơm thôi, em không cần căng thẳng.” Kiều Nam nói rồi nhìn kỹ sắc mặt Tần Khả đang đứng sau mình, thấy cô hoàn toàn bình thản, ánh mắt cũng an tĩnh ngoan ngoãn, không hề có vẻ gì là lo lắng.
 
Lòng thầm nghĩ ‘trụ cột’ được giới thiệu tới quả nhiên khác biệt, tố chất tâm lý cũng khác hẳn người thường…
 
Nhưng ngoài mặt cô cũng không thể hiện gì, chỉ khẽ mỉm cười.
 
“Chị thấy có lẽ em rất hợp với giới giải trí đấy, cố gắng ghi hình nhé.”
 
Cảm nhận được thiện ý của đối phương, Tần Khả gật đầu.
 
Kiều Nam lại nói: “Bên tổ đạo diễn còn giao việc cho bọn chị, bữa ăn này chị không ngồi cùng em được, chỉ có mấy khách mời thường trú thôi, em vào rồi làm quen với từng người nhé.”
 
“Vâng.”
 
Chào tạm biệt Kiều Nam lần nữa, Tần Khả bước vào căn phòng được tổ chương trình thuê sẵn.
 
Trong phòng có một người khác đang ngồi, là nữ, khuôn mặt tự nhiên dù không tính là tinh xảo nhưng rất dễ nhìn, tỉ lệ dáng người cực kỳ cân xứng đẹp mắt, đang ngồi trên sopha đơn cúi đầu chơi điện thoại.
 
Nghe có tiếng, người nọ ngẩng đầu, trông thấy Tần Khả thì ngẩn người.
 
“Em vào nhầm phòng hay là…?”
 
Tần Khả vừa định lên tiếng chào hỏi nghe vậy thì thoáng bất ngờ, cô chớp mắt đáp, “Đây không phải phòng của chương trình ‘Show học bá’ ạ…”
 
“Đúng là phòng này,” Cô chưa nói xong, người nọ đã ngắt lời, “Em cũng là khách mời tới ghi hình à?”
 
“Vâng.” Tần Khả gật đầu.
 
“Chả trách, sao chị không thấy tên em trong danh sách nhỉ…” Đối phương tự lẩm bẩm hai câu, sau đó hỏi thẳng: “Hay em là khách mời mới thêm vào tuần này?”
 
“…”
 
Nghĩ cách nói này cũng không có gì sai, cô bèn thuận thế gật đầu.
 
——
 
Đầu cô hiện tại vẫn hơi choáng, thật sự không có tinh thần để đi giải thích rõ sự tình cho đối phương.
 
Tần Khả đi tới sopha cạnh chị gái xinh đẹp ngồi xuống.
 
Tần Khả là người không thích nói nhiều. Nhưng chị gái thoạt nhìn hơi lạnh lùng này vậy mà lại sở hữu thuộc tính nói tào lao, trái ngược hẳn với bề ngoài của mình.
 
Gần như ngay khi Tần Khả vừa ngồi xuống, chị gái nọ đã chìa bàn tay với những ngón tay dài ra trước mặt cô:
 
“Chị là Lăng Sương, em tên gì?”
 
“Tần Khả ạ.” Tần Khả lễ phép khẽ nắm lấy bàn tay đối phương, cười đáp.
 
“Í, là người mới thật kìa, chị chưa nghe thấy tên em bao giờ luôn.” Chị gái tên Lăng Sương nói, “Đến tuần cuối cùng mới được nhét vào chương trình, hiệu suất làm việc của công ty bên em chán thật.”
 
“…”
 
Tần Khả ngẩn người, không ngờ đối phương lại hiểu lầm mình cũng là người mới cùng trong giới.
 

Tần Khả đang định giải thích. Nhưng hai giây cô im lặng khiến Lăng Sương tưởng rằng cô bị mình nói trúng chỗ đau, khẽ nhíu mày nói: “Chị xin lỗi nhé, chị nói chuyện thẳng thắn, em đừng để bụng.”
 
Tần Khả bất đắc dĩ: “Không đâu ạ.”
 
“Em là người mới, có phải cái gì cũng không biết không?”
 
“… Ừm, em không rõ lắm.” Tần Khả thành thật lắc đầu.
 
“Vậy coi như lời xin lỗi cho câu vừa rồi của chị, chị nhắc em cái này nhé,” Lăng Sương nghiêng sang phía Tần Khả, âm lượng cũng hơi hạ thấp, “Trong nhóm khách mời chúng ta có một người tên Tề Điềm, em đã nghe nói tới cô ta chưa?”
 
“…”
 
Tần Khả tiếp tục thành thật lắc đầu.
 
Lăng Sương nhìn Tần Khả bằng ánh mắt thương hại, “Đại diện của chị nói loại người trong giới như chị đã ngốc lắm rồi, sao em còn ngốc hơn cả chị thế?”
 
Tần Khả: “…”
 
Cũng may Lăng Sương không để tình trạng im lặng lúng túng này tiếp tục kéo dài, cô nhảy sang chủ đề khác, nói: “Cô ta chính là người không thể đắc tội nhất trong tổ chương trình, sau lưng có chỗ dựa lớn đấy.”
 
“…”
 
“…”
 
“…”
 
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, rốt cuộc Lăng Sương không chịu nổi khuôn mặt xinh xắn không một chút biểu cảm của cô bé đối diện nữa, cô bày ra vẻ mặt như đưa đám, hỏi: “Sao em không hỏi tiếp?”
 
Tần Khả thật thà nghi hoặc: “Hỏi gì ạ?”
 
Lăng Sương: “…”
 
Lăng Sương vuốt mặt, dùng ánh mắt ‘chị đây chịu rồi’ mà liếc nhìn Tần Khả, rồi lại ra vẻ thâm sâu mà nói: “Biết tại sao không?”
 
Lần này không cho Tần Khả có cơ hội tiếp lời, Lăng Sương đã tự tiếp tục nói, “Bởi vì kim chủ của cô ta là người đầu tư cho chương trình của chúng ta, hơn nữa còn là người đầu tư duy nhất. Là người từ Tứ Cửu Thành đến đấy, nhị thiếu gia nhà họ Tống – Tống Thanh Trác, kim chủ hàng đầu showbiz.”
 
Tần Khả: “.”
 
Cái tên này hình như đời trước cô có chút ấn tượng…
 
“Thực ra nếu đổi cách nói khác, cái chương trình này chỉ là món quà mà Tống nhị thiếu gia dùng để dỗ con chim hoàng yến của mình vui vẻ thôi, vung tiền ra chơi chơi thôi. Người ta mới là nhân vật chính, chúng ta chỉ làm nền thôi.”
 
Nói xong câu này, Lăng Sương cũng ngồi thẳng lại, khôi phục lại nét mặt xinh đẹp lãnh đạm ban đầu.
 
… Đây nào có giống vẻ mặt làm nền.
 
Rõ ràng so với nhân vật chính còn chính hơn.
 
Tần Khả nhìn người kia giây lát, trong lòng thầm cảm thán.
 
Qủa nhiên, khuôn mặt luôn là công cụ để lừa gạt người khác.
 
Khoảng mười phút sau, các khách mời khác cũng lục tục tiến vào.
 
Tính cả Tần Khả, tổng cộng có năm vị khách mời, ba nữ hai nam. Trong hai khách mời nam một người tên Cố Vân Thành, tướng mạo dáng người thuộc kiểu rất men, trầm mặc ít nói, là người thứ ba bước vào phòng. Đến tận khi mọi người đã đến đông đủ, người này cũng chẳng nói quá ba câu. Người còn lại có cái tên tiếng Anh, July, khi cười lên rạng rỡ chói mắt như mặt trời tháng Bảy, sở hữu khuôn mặt baby như em trai nhà bên, khóe miệng có cái răng hổ nhỏ.
 
Còn về nhóm nữ, chị gái Lăng Sương thì không cần nói nữa, người cuối cùng xuất hiện chính là Tề Điềm, hơn nữa còn muộn ít nhất 10 phút sau khi mọi người đã tới đông đủ.
 
Có thể thấy rõ địa vị của ‘nhân vật chính’.
 
Có điều vừa vào phòng Tề Điềm đã mang khuôn mặt cười xinh đẹp mềm giọng nói xin lỗi mọi người, đôi mắt to tròn, vẻ mặt nhí nhảnh mà vô tội.
 
Vẻ mặt ấy lúc quét tới người Tần Khả thì thoáng sửng sốt, suýt thì không giữ được nét mặt nữa.
 
——
 
Không khác phản ứng của những người khác là bao.
 
Rõ ràng việc một người bình thường như Tần Khả tham gia, tổ chương trình hoặc cố ý hoặc vô ý, vẫn chưa báo cho bốn nghệ sĩ mới này.
 
Tần Khả vừa nghĩ vậy xong, chợt nghe Tề Điềm cười nói.
 
“Chị biết rồi, em chính là cô bé học bá hàng thật chất lượng cao mà tổ chương trình kiếm được từ một trường trung học trọng điểm ở Càn Thành phải không?”
 
Lời này vừa thốt ra, bao gồm cả Tần Khả, tất cả mọi người đều sửng sốt.
 
Những người khác vốn rất tự nhiên mà cho rằng Tần Khả là nghệ sĩ mới, giờ nghe nói cô chỉ là người thường thì không khỏi kinh ngạc.
 
Mà Tần Khả thì lần thứ hai chứng nhận đặc quyền của nhân vật khoan thai tới muộn này: Ba khách mời còn lại hoàn toàn không biết gì, mà Tề Điềm lại rõ như lòng bàn tay.
 
Qủa nhiên, trong cái giới này, sức mạnh của tài nguyên là vô cùng to lớn.
 
“Chuyện này… tổ đạo diễn xếp học sinh cấp ba vào thật à?” Lăng Sương nghĩ sao nói vậy, là người thốt ra tiếng kinh ngạc đầu tiên.
 
Mà quan sát từ vẻ mặt, hai khách mời nam còn lại hiển nhiên phản ứng trong lòng cũng chẳng khác là bao. Suy cho cùng bốn nghệ sĩ mới bọn họ, tính cả người nhỏ tuổi nhất là July cách đây không lâu cũng đã qua tuổi 18. ‘Show học bá’ cho lên một học bá hàng thật giá thật, bọn họ nhất thời không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
 
Mà Tề Điềm nhận được tin tức sớm, phản ứng cũng nhanh nhất.
 
Chị ta cười rộ lên với Tần Khả: “Ôi chao, lúc nghe tổ đạo diễn nói, người mới là cô bé lớp 10 có thành tích vô cùng tốt, là người đứng đầu kì thi đầu vào, đợt thi cuối kỳ I cũng là người có thành tích cao nhất khối, chị còn nghĩ sẽ trông thấy một cô bé đeo đôi mắt kính gọng đen cơ. Thật không ngờ, trông em chẳng khác gì so với người trong giới bọn chị cả.”
 
“…”
 
Những lời này không có câu nào nói đến diện mạo của Tần Khả, nhưng mỗi một chữ đều nhắm đến mặt của cô mà nói.
 
Mà cái giật mình của Tề Điềm lúc trước, rõ ràng vì cô ta nghĩ rằng cô là một đứa học bá dung mạo bình thường thậm chí là xấu, lại được báo trước Lăng Sương là nữ khách mời hoàn toàn không có tính uy hiếp, cho nên cô ta đã chuẩn bị sẵn tư thái ngồi vào cái ghế mỹ nhân tiêu điểm. Kết quả không ngờ, vừa mở cửa mới nhận ra, còn có một người bình thường có dung mạo không hề thua kém gì mình nữa…
 
Ý cười trong mắt Tề Điềm méo mó trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn che dấu đi, nhiệt tình thân thiết chào hỏi rồi ngồi vào giữa bốn người.
 
Ngắm nhìn ngũ quan tinh xảo cùng gương mặt xinh đẹp của Tần Khả ở khoảng cách gần, Tề Điềm khó chịu trong lòng một lúc lâu. Sớm biết vậy cô đã thổi gió bên gối Tống Thanh Trác nhiều hơn, để học bá được chọn còn phải ‘qua cửa’ của mình nữa mới đúng.
 

Dù trong lòng có hối, nhưng giờ cũng chẳng làm gì được nữa. Tề Điềm chỉ đành kiềm lại mà bày ra nụ cười, mềm giọng cùng mọi người nói chuyện phiếm.
 
Tần Khả tỉnh rụi từ đầu tới cuối, rất ít khi đáp lại nhiệt tình của cô ta.
 
Không phải vì những lời của Lăng Sương. Mà có lẽ vì… cô có cảm giác nhìn khuôn mặt Tề Điềm cười rộ lên như đeo mặt nạ, thật giống với Tần Yên.
 
Trong phòng mọi người trò chuyện với nhau, không còn quá ngượng ngùng nữa, đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra.
 
Một người của tổ đạo diễn cùng mấy anh trai camera tiến vào.
 
Cả đám ngây người.
 
Không ai nghĩ đến tình huống bất ngờ này.
 
Tại vì, trong kịch bản mà bên chương trình giao cho họ… không hề có viết!
 
Lúc này, người phát ngôn đi đầu của tổ đạo diễn nở nụ cười cực kỳ thiếu đánh, lên tiếng:
 
“Bất ngờ chưa, bất ngờ chưa, nhưng mọi người đừng kích động. Là thế này, buổi chiều chúng ta sẽ quay tập đầu tiên của ‘show học bá’, trước lúc đó, chúng tôi sẽ giúp mọi người làm nóng một chút.”
 
July thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, nhưng lại phản ứng nhanh nhất. Cậu ta ôm ngực ra vẻ bị giật mình: “Cái này mà là bất ngờ hả, rõ ràng là dọa chết người ta! Nào có chuyện không báo một tiếng đã nhảy ra yêu cầu chúng tôi làm nóng người?”
 
 Tề Điềm hoàn hồn, cũng không chịu yếu thế.
 
Chẳng qua cô ta không giả vờ bị giật mình mà quay sang chớp chớp mắt hỏi anh chàng của tổ đạo diễn, “Nhưng mà em hơi tò mò, ‘làm nóng’ gì ạ?”
 
“Thực ra rất đơn giản.” Anh trai trong tổ đạo diễn cười hì hì.
 
“.”
 
Tần Khả thầm bổ sung trong lòng, càng nói vậy càng chứng tỏ không đơn giản.
 
Như chứng thực cho cách nói của Tần Khả, anh giai kia mở miệng:
 
“Buổi chiều trong lúc ghi hình, mỗi một khách mời sẽ được giao cho một thân phận mới. Đây là tuần đầu tiên ghi hình, vì vậy tổ đạo diễn quyết định cho một đặc quyền.”
 
“Đặc quyền gì?”
 
Hiếm thấy Lăng Sương mở miệng.
 
“Đặc quyền ưu tiên chọn thẻ thân phận. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ, sau đó người thắng cuộc trong trò chơi này sẽ có quyền lựa chọn thân phận dựa trên manh mối về thân phận mà chúng tôi cung cấp.”
 
Lăng Sương liếc nhanh về phía Tề Điềm, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Vậy những người khác thì sao?”
 
Anh giai tổ đạo diễn gãi đầu, “Những người khác sẽ theo kế hoạch ban đầu, xào loạn thẻ thân phận, sau đó rút bừa một cái.”
 
“…”
 
Trong phòng yên tĩnh vài giây, Tề Điềm vỗ tay một cái, “Em thích trò này rồi đấy. Thế, chúng ta chơi gì ạ?”
 
Anh giai tổ đạo diễn nghe câu hỏi thì mỉm cười thần bí.
 
“Tất nhiên là chơi trò chơi cực kỳ phù hợp với cái tên chương trình của chúng ta rồi.”
 
Cả căn phòng lại lặng im phăng phắc.
 
Tên chương trình là gì?
 
‘Show học bá’.
 
Nhóm bốn nghệ sĩ mới chợt nổi lên dự cảm không lành.
 
Ánh mắt mọi người thống nhất nhìn về phía Tần Khả.
 
Tần Khả là tiêu điểm mọi ánh nhìn lúc này đang hồn lìa khỏi xác. Đầu cô choáng váng nặng nề, huyệt thái dương giật giật đau đớn, cô có cảm giác mình sắp bước vào trạng thái siêu sinh vật rồi.
 
Dù sao kết thúc ghi hình cô cũng sẽ được nhận thù lao.
 
Còn về biểu hiện…
 
Cô hiện tại ngay cả ống kính ở đâu cũng không có sức tìm.
 
Thôi, vạn sự tùy duyên vậy.
 
Năm khách mời mỗi người một phản ứng. Lúc này cửa phòng lại được mở ra lần nữa, một tấm bảng có gắn bánh lăn được đẩy vào.
 
Sau khi dừng lại, anh giai tổ đạo diễn mỉm cười đi qua.
 
“Trò chơi này thật sự rất đơn giản.”
 
Nói rồi, anh giơ tay lật tấm bảng lại.
 
Một đống chữ Hán lộn xộn xuất hiện trước mắt mọi người.
 
[Sa thạch gia ma hồ an vĩnh như tịnh tạ thị loạn tiếu sơn bôn lỗ đông đàm nam bắc quân dụng hải xuyên vi đãn tứ tam]
 
Jully gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đây là yêu cầu bọn em điền phiên âm chữ Hán ạ?”
 
“…”
 
Anh chàng tổ đạo diễn vừa định mở miệng lập tức nghẹn họng.
 
Qua vài giây, anh mới bày ra một nét mặt tươi cười cứng ngắc.
 
“Không phải, đây là một bài thơ, mời mọi người khôi phục nó lại như cũ. Người đầu tiên làm xong sẽ có được đặc quyền lựa chọn thân phận.”
 
Vừa nghe lời này, các khách mời đều trầm mặc, vội vàng nhìn chằm chằm lên tấm bảng. Nếu trò chơi này đã không có trong kịch bản nhắc sẵn của chương trình, vậy tức là bọn họ phải tự phát huy hoàn toàn.
 
Bốn người họ lên chương trình này đều vì một mục đích, tất nhiên không thể dễ dàng buông tha cơ hội chứng tỏ bản thân.
 
Thế nhưng, hai phút sau, cả bốn nghệ sĩ mới đều kịch liệt yêu cầu đánh thêm dấu ngoặc kép vào hai từ ‘đơn giản’ này.
 
July là người đầu tiên bày ra khuôn mặt đưa đám, nhìn ống kính nói: “Em xin lỗi, giáo viên dạy văn cấp 1, giáo viên dạy văn cấp 2, cả giáo viên dạy ăn cấp 3 nữa, em quên sạch bách những thứ các thầy cô dạy em rồi.”
 
Cố Vân Thành im lặng ngồi kế bên, nhìn đống hình thù loạn cào cào trải đầy trang giấy của mình mà thở dài thườn thượt.
 
Rõ ràng cũng tán đồng anh chàng July.
 
Phía còn lại, Lăng Sương nét mặt vốn đã không chút cảm xúc lúc này càng thêm lạnh tanh. Nhưng sau khi liếc thấy Tề Việt ngồi cạnh mình cũng chưa tìm ra đáp án thì trong lòng chợt thấy hả hê hơn rất nhiều.
 
Hy vọng duy nhất chỉ có thể nhờ cậy vào…
 
Lăng Sương quay sang, tràn ngập mong đợi mà nhìn về phía ngoài cùng, người duy nhất không cố ra vẻ trước ống kính như bốn người họ.
 
Mặt giấy trắng tinh.
 
Lăng Sương: “?”
 
Lăng Sương thấy lạ, ngẩng đầu lên nhìn, nhờ vị trí địa lý thuận lợi vô đối của mình, cô thấy…
 
Cô bé với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đang mượn điểm mù của máy quay mà… ngủ gà ngủ gật.
 
Lăng Sương: “…”

 
Lăng Sương: tối qua chị đây 4 giờ sáng mới ngủ cũng chẳng buồn ngủ thành cái dáng vẻ ngốc nghếch thế này!
 
Không may chính là, không chỉ có một mình Lăng Sương trông thấy dáng vẻ trông như sắp ngủ của Tần Khả.
 
Tề Điềm từ đầu tới cuối luôn quan sát phản ứng của từng người cũng chú ý thấy.
 
Vốn vì lo lắng Tần Khả sẽ cướp mất sự nổi bật của mình mà trong lòng có khúc mắc với cô, giờ thấy đối phương trắng trợn ngủ gật ngay dưới mí mắt tổ chương trình, cô ta thầm cười lạnh, ngoài mặt thì khẽ bật cười nói:
 
“Yo, bắt được cô bé tính làm biếng nhé. Tần Khả, có phải em đã tìm ra đáp án rồi không, trông em như sắp ngủ gục tới nơi vậy!”
 
“…”
 
Tất nhiên Tần Khả sẽ không lăn ra ngủ khi đang ghi hình một chương trình quan trọng thế này, chỉ là đầu cô thật sự càng lúc càng nặng, thêm cả không khí yên tĩnh trong phòng, đoán chắc đoạn này tổ đạo diễn cũng sẽ cut đi, vì thế cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
 
Nhưng khi nghe thấy giọng nữ ngọt ngào kia, Tần Khả biết, mình nghỉ không được rồi.
 
——
 
Không chỉ hiện tại, có thể là tập này… thậm chí là suốt mùa quay.
 
Vì sao cô luôn bị thứ ‘côn trùng có hại’ kiểu này cắn thế nhỉ?
 
Tần Khả gần như bắt đầu tự cảnh tỉnh bản thân, rốt cuộc mình đã làm gì đến mức thu hút đám côn trùng có hại này?
 
Suy nghĩ đảo nhanh trong đầu, Tần Khả mở mắt.
 
Thấy ống kính cũng vì lời Tề Điềm mà chĩa về phía này, Tần Khả mỉm cười nhàn nhạt.
 
“Không ạ. Chỉ là em không quen viết lên giấy, em có thói quen suy nghĩ trong đầu.”
 
Nghe vậy, trong mắt Tề Điềm xẹt qua chút khinh thường.
 
Nghĩ trong đầu cái gì, rõ ràng là đang lấy cớ.
 
Từ khi bảng câu hỏi được đưa ra, Tần Khả nhìn chưa tới mười giây đã nhắm mắt!
 
Nghĩ vậy, Tề Điềm nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Vậy sao? Nghe có vẻ rất ghê gớm, thế em đã tìm ra đáp án chưa?”
 
 
“…”
 
Tần Khả hiểu rất rõ những kẻ lòng dạ hẹp hòi như Tề Điềm, cũng giống như cô hiểu rõ Tần Yên. Cô biết, nếu hôm nay không chỉnh đối phương một chút, chắc chắn cô ta sẽ không biết hai chữ ‘ngoan ngoãn’ viết thế nào.
 
Nghĩ rồi, Tần Khả nhìn lên bảng đen hai giây, sau đó quay sang nói với anh trai tổ đạo diễn đứng bên cạnh.
 
“Câu hỏi này thực ra có hai cách giải đúng không ạ?”
 
Anh chàng sửng sốt, có vẻ rất bất ngờ.
 
“Em nhìn ra rồi hả?”
 
Tần Khả thẳng thắn đứng lên, đi tới trước bảng đen mới dừng lại.
 
Cô dựng một ngón tay, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt bảng.
 
“Cách dễ nhất là phương pháp toán học, nếu đã là một bài thơ, vậy rất có thể là một bài ngũ ngôn hoặc thất tuyệt, dựa trên số chữ, có thể thấy, đây rõ ràng là một bài thơ thất tuyệt.”
 
Tần Khả lấy phấn đánh số trên mỗi con chữ.
 
“Từ 1 đến 28, giả thiết đặt ra là chúng ta không thể đảo lộn vị trí các con chữ, vậy sẽ có một quy luật, cách đơn giản nhất chính là nhặt từng chữ ra.”
 
Tần Khả vừa nói, vừa lần lượt chia các con chữ thành 7 nhóm nhỏ.
 
Cô giải thích xong, bốn người phía sau có người thốt lên kinh ngạc.
 
“A, hình như có thể nhìn ra gì đó.” Người lên tiếng là Jully, nhưng vừa nói xong cậu ta lại nghi hoặc mà ‘í’ một tiếng, “Không đúng. ‘Sa hồ tịnh tiếu đàm quân vị’? Đâu có thành câu.”
 
Tần Khả bật cười bất đắc dĩ, quay người lại nói:
 
“Đọc ngược lại, vị quân đàm tiếu tĩnh hồ sa. Đây là bài thơ ‘Vĩnh Vương Đông tuần ca (kỳ 2)’.”
 
Anh giai tổ đạo diễn ở kế bên nhắc nhở: Người đầu tiên viết ra bài thơ hoặc đọc ra hoàn chỉnh bài thơ mới tính là người thắng cuộc nhé.”
 
Tần Khả gật đầu, đi tới chỗ trống trên bảng, không nhìn hàng chữ đã bị xáo trộn lấy một cái, trực tiếp viết ra trọn vẹn bài thơ:
 
Vĩnh Vương Đông tuần ca (kỳ 2)
 
Lý Bạch (Đường).
 
Tam xuyên Bắc Lỗ loạn như ma, tứ hải nam bôn tự Vĩnh Gia.
 
Đãn dụng Đông Sơn Tạ An Thạch, vị quân đàm tiếu tĩnh Hồ sa.
 
(*) Dịch nghĩa:
Bài ca Vĩnh Vương đi tuần Phương Đông (kỳ 2):
Giặc Bắc tràn vào Tam Xuyên (Lạc Dương) loạn như gai mọc,
Khắp chốn bỏ cửa thành Nam chạy giặc giống thời Vĩnh Gia.
Giá (như ta) được dùng như Tạ An Thạch ở Đông Sơn,
Vì Vua dẹp loạn cát bụi giặc Hồ.
 
Trong số bốn khách mời, ngoại trừ Tề Điềm thì ba người còn lại đã trực tiếp bỏ cuộc, chỉ duy nhất mình Tề Điềm vẫn cố gắng dựa theo cách Tần Khả nói mà ghép các chữ với nhau. Thế nhưng cô ta hoàn toàn không biết đến bài thơ này, tất nhiên không thể so được với sự thành thục của Tần Khả.
 
Đến khi Tần Khả đã viết xong cả bài, cô ta ngay cả câu thứ hai đảo ngược vẫn chưa viết hoàn chỉnh.
 
Trong lòng Tề Điềm giận đến nghiến răng, lén lấy di động giấu dưới bàn, gõ tin nhắn gửi đi.
 
Mà lúc này, những người còn lại.
 
July nhìn bóng lưng Tần Khả, nói: “Lúc nãy tôi cũng đã để ý ‘an’ với ‘thạch’ rồi, còn tưởng là ‘Vương An Thạch’, nhưng tìm mãi mà không thấy chữ ‘Vương’, chậc.”
 
Tần Khả nghe vậy thì hơi chần chừ, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích:
 
“Bài thơ này không phải nói tới Vương An Thạch của nhà họ Vương, mà là Tạ An Thạch của nhà họ Tạ. Đông Sơn Tạ An Thạch, bài thơ kể về điển cố nổi danh năm đó Tạ An Thạch tái khởi tại Đông Sơn. Câu chuyện của vị tể tướng này rất ly kỳ, thành tựu trong lịch sử cũng không kém cạnh Vương An Thạch.”
 
Lăng Sương im lặng một lúc lâu lúc này chợt sâu xa lên tiếng: “Tần Khả, cách thứ hai mà em nói, có phải dựa vào vốn kiến thức tích lũy, vừa nhìn cái đã biết đáp án không?”
 
“…”
 
Tần Khả mỉm cười, lấy sự im lặng khiêm tốn coi như câu trả lời.
 
Anh trai tổ đạo diễn rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, lòng thầm nghĩ quả không hổ là học bá được đặc biệt mời tới chống đỡ chương trình, nếu không chương trình sợ là lạnh tanh lạnh ngắt, chỉ đành dựa vào cắt nối cùng biên tập mất…
 
Nghĩ vậy, nụ cười anh dành cho Tần Khả trở nên chân thành hơn: “Vậy người nhận được đặc quyền sẽ là Tần…”
 
Chưa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên hai giọng nói hỗn tạp:
 
“Tống nhị thiếu, Tống nhị thiếu, cậu không thể vào được, bên trong đang ghi hình mà!”
 
“Chậc, chương trình tôi tự đầu tư, vì sao tôi không thể vào?”
 
Lời còn chưa nói hết, đã có người đẩy cửa ra, nửa câu sau trực tiếp truyền vào tai những người trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.