Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 42:
Chương 42:
Nhìn Hoắc Tuấn nghiễm nhiên tỏ vẻ ‘không trả lời em đừng hòng rời đi’, Tần Khả đành bất đắc dĩ mà nói:
“Anh để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Hoắc Tuấn không hề ngập ngừng: “Có thể, bao lâu?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Một tháng?”
Hắn cong khóe môi, gật đầu.
Tần Khả vừa định thở phào, chợt lại nghe thiếu niên vừa mới gật đầu nói: “Thời gian ăn một bữa trưa, không thể nhiều hơn.”
Tần Khả: “…”
Cô nghĩ, một bữa trưa thì một bữa trưa, ít nhất cô có thể suy nghĩ trên đường về nhà. Nhưng sau đó cô chợt nhận ra, bữa trưa này đã được chuẩn bị sẵn trong biệt thự rồi.
“…”
Hai phút sau, Tần Khả dở khóc dở cười ngồi ở phòng ăn dưới tầng một biệt thự.
Đối diện với cô là Hoắc Tuấn đã thay sang bộ đồ thoải mái.
“Bữa trưa là cơm Tây.” Người phụ nữ trung niên, cũng chính là quản gia của ngôi biệt thự – Cố Cầm ôn hòa giới thiệu với Tần Khả: “Lần trước thiếu gia Trọng Lâu nghe nói cô Tần Khả thích ăn đồ Pháp, đã cố ý mời đầu bếp từ biệt thự ở Tứ Cửu thành tới. Cô Tần Khả nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
“…”
Tần Khả hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Hoắc Tuấn.
Qua cách xưng hô của Cố Cầm với Hoắc Tuấn, cô lại nhớ đến đời trước, khi đó cô sống trong ngôi biệt thự ở Tứ Cửu thành, nhưng Hoắc Trọng Lâu chưa từng ngồi ăn cùng với cô.
Hơn nữa hắn cũng không cho phép người khác ở cùng cô.
Tần Khả còn nhớ rất rõ, cô từng mời trợ lý sinh hoạt mà Hoắc Trọng Lâu sắp xếp cho mình cùng ngồi ăn cơm, nhưng ngày hôm sau, cô bé đáng yêu mới tốt nghiệp đã bật khóc nức nở vì bị Hoắc Trọng Lâu đuổi ra khỏi biệt thự…
Tần Khả lấy lại tinh thần, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Cô chợt nghĩ, so với đời trước, có thể cùng ngồi với nhau vui vẻ ăn một bữa cơm, dường như cũng không đến mức nào.
Trong lúc cô mải suy nghĩ bâng quơ, món ăn khai vị đầu tiên đã được người hầu trong biệt thự bưng lên.
Món khai vị là gan ngỗng chiên thường thấy, mùi vị của gan ngỗng cùng độ lửa rất vừa vặn, lượng cũng rất ít.
Thấy món khai vị của Hoắc Tuấn cũng giống mình, cô không khỏi ngạc nhiên.
“Không phải anh không thích ăn gan ngỗng sao…?”
“.”
Bàn ăn phía đối diện, Hoắc Tuấn mới vừa nhíu mày nghe thế thì nhìn cô, thấp giọng cười hỏi: “Làm sao em biết?”
“…”
Tần Khả nói xong thì đã hối hận.
Nhất định là do cô bị Cố Cầm khơi dậy hồi ức đời trước, nên mới vô thức gắn thói quen cùng sở thích của Hoắc Trọng Lâu lên người Hoắc Tuấn.
—–
Cô ấn tượng rất rõ, hồi đầu Hoắc Cảnh Ngôn từng nói cho cô biết, gan ngỗng là một trong những món mà Hoắc Trọng Lâu ghét cay ghét đắng, nhưng nó lại là món khai vị mà Tần Khả yêu thích nhất.
Trong lòng cô thoáng chột dạ, ngoài mặt thì không có quá nhiều biến hóa, cô cầm lên dao nĩa đã được lau cẩn thận, cắt một miếng gan ngỗng, đồng thời đáp lời một cách vô cùng tự nhiên.
“Là thầy Hoắc nói với tôi.”
“Anh ta quan sát cũng cẩn thận quá nhỉ.”
Hoắc Tuấn cười nhạt, không nghi ngờ gì thêm.
Tần Khả: “…”
Em xin lỗi, thầy Hoắc.
“Bởi vì em thích.”
“?” Tần Khả sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn, “Cái gì…”
Hoắc Tuấn dùng nĩa nhẹ nhàng cắt một miếng gan ngỗng nhỏ.
“Thứ mà em thích, tôi cũng muốn thử thích xem sao.”
Tần Khả ngây người.
Qua một lúc lâu, cô cúi đầu, yên lặng dùng bữa, không nói thêm một câu nào nữa.
Dùng xong món khai vị, người hầu lại thay một bộ dao nĩa mới, món canh thứ hai được bưng lên.
Khi điền phiếu trắc nghiệm lần trước, Tần Khả nói rằng mình không thích bơ, vì thế trước mặt Tần Khả không phải canh nấm bơ giống như của Hoắc Tuấn, mà là món canh hải sản Provence. Những con tôm đỏ bóng mướt chín vừa phải xếp đầy trong phần lõm chiếc đĩa mũ được chan đầy canh. Đầu bếp hẳn phải rất chuyên nghiệp và có phong cách riêng, bên viền hoa văn chiếc đĩa cũng điểm xuyết thêm hiệu quả trang trí món ăn tinh tế.
Giữa bàn ăn cũng bày một đĩa bánh mỳ cắt lát dành cho trước bữa ăn.
“Canh hải sản là món sở trường của đầu bếp này, em ăn thử xem, không thích có thể đổi món khác.” Hoắc Tuấn nói.
Tần Khả gật đầu, “Nhìn cũng không tệ.”
“…”
Món chính ăn xong, người hầu bước lên thu dọn bộ đồ ăn, Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn Tần Khả.
Giống như tiện tay ngắt một câu hỏi từ không trung:
“Em suy nghĩ đến đâu rồi?”
“…”
Tần Khả suýt thì bị sặc.
Qua mười mấy giây, cô mới bỏ khăn lau miệng xuống, an tĩnh mở miệng:
“Tôi có thể ở lại biệt thự.”
Đôi mắt Hoắc Tuấn lóe lên tia sáng, đủ loại cảm xúc vụt qua đáy mắt.
Lát sau, rốt cuộc hắn vẫn không thể ngăn được mà cười ra tiếng: “Mặc dù biết em chắc hẳn vẫn còn một câu ‘nhưng’ ở phía sau, nhưng tôi vẫn rất vui.”
“…” Tần Khả nhìn hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng, số tiền quy định trong hợp đồng lúc sau, tôi không thể nhận.”
Hoắc Tuấn: “Vì sao?”
“Linh Linh căn bản không cần phụ đạo, nền tảng và thành tích của cậu ấy đều không có vấn đề gì. Điểm này hẳn là anh biết rõ hơn tôi.”
Hoắc Tuấn không phủ nhận, chỉ khẽ nhướn mày.
“Tốt rồi nhưng vẫn muốn tốt hơn thì sao?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Dù là thế, nhưng những gì tôi làm được cũng rất nhỏ nhặt, cho nên tôi không thể an lòng mà nhận số tiền thù lao ấy. Rõ ràng anh chỉ là muốn tìm một cái cớ để số tiền đó đưa cho tôi thôi.”
Hoắc Tuấn khẽ nhíu mày.
“Hiện giờ em đã chuyển ra khỏi nhà, tôi đoán nhà họ Tần sẽ không cho chi phí sinh hoạt, vậy em định làm thế nào?”
Tần Khả thầm than khẽ trong lòng.
Lát sau, cô ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc mà trong suốt, “Hoắc Tuấn, tôi thừa nhận tôi đã bị anh làm động tâm, đã bắt đầu thích anh, nhưng dù cho tôi thật sự yêu anh, tôi vẫn hi vọng mình sẽ không mất đi tự do.”
“…”
Hoắc Tuấn không lên tiếng, rũ mắt nhìn cô.
Tần Khả: “Tôi muốn có không gian của mình, muốn có quyền suy xét và quyền tự quyết. Hi vọng anh có thể cho tôi những điều này.”
Hoắc Tuấn vẫn không mở miệng.
Tần Khả đành thỏa hiệp mà lùi ‘nửa bước’.
“Sau khi quyết định được, tôi sẽ nói với anh.”
“…”
“Hoắc Tuấn.”
“…” Hắn vẫn có chút không cam lòng nhưng lại không biết làm sao mà dời tầm mắt, lặp lại lời của cô, “Sau khi quyết định thì nói với tôi.”
Khóe mắt Tần Khả nhẹ cong lên.
“Ừm, tôi đã hứa với anh rồi mà.”
*
Thứ Ba, tiết thể dục.
Cố Tâm Tình và Tần Khả đi bộ ven theo đường chạy ngoài cùng của sân thể dục, nghe Tần Khả nói xong, Cố Tâm Tình kinh ngạc dừng bước:
“Hả? Khả Khả, cậu định liên hệ với người kia thật á?”
Tần Khả gật đầu: “Đúng là tớ đang có ý định này.”
Cố Tâm Tình: “… Nhưng mà vì sao? Không phải cậu đã kiếm được công việc gia sư rồi sao, hơn nữa thù lao còn cao như vậy, phải nói là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống ấy!”
Tần Khả bất đắc dĩ, “Phải, bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, thế sao không rơi trúng ai khác, mà lại rơi trúng người tớ?”
“…”
Cố Tâm Tình chớp chớp mắt, nhạy cảm hiểu ra ý tứ trong lời Tần Khả, ngẫm nghĩ hai giây cô không nhịn được mà hỏi thẳng: “Sao vậy, công việc có vấn đề gì à? Nhưng hôm tớ đi cùng cậu, có vẻ không giống như có vấn đề mà.”
Tần Khả trầm mặc vài giây.
Lát sau cô khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Cố Tâm Tình, trả lời thực lòng: “Chủ thuê gia sư, thực ra là Hoắc Tuấn.”
Cố Tâm Tình: “??”
Cố Tâm Tình: “…”
Giữa hai người duy trì một sự im lặng quỷ dị, mãi lâu sau, Cố Tâm Tình rốt cuộc mới tìm lại được giọng nói của mình: “Đàn anh Hoắc Tuấn đối với cậu thật đúng là… một mảnh tình thâm. Nói ra thì chuyện này cũng là do tớ ở giữa giật dây, nhưng Khả Khả, hãy tin tớ, tớ hoàn toàn không biết tí gì về việc này!”
“Tớ biết.”
Tần Khả cười nhẹ với cô bạn, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện mà anh ta muốn làm, kiểu gì rồi cũng sẽ làm được, cho dù không có cậu thì cũng thế thôi.”
“…”
Thấy Tần Khả không có ý trách móc mình, Cố Tâm Tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vậy Khả Khả, cậu định làm thế nào? Công việc gia sư kia, không làm nữa hả?”
Tần Khả: “Biết rõ anh ấy đang lấy cớ để cho mình tiền mà vẫn thoải mái mà xòe tay nhận… chuyện này tớ thực sự không làm được. Hiện tại xem ra, nếu tiếp tục tìm công việc gia sư quả thực rất khó, cho nên tớ vừa nói với cậu đó, hôm qua tớ đã bắt đầu có suy nghĩ liên hệ với công ty quản lý kia xem sao.”
“Có vẻ cũng chỉ có cách này thôi.” Cố Tâm Tình gật đầu, lại cười bảo: “Nhưng mà Khả Khả này, cậu đừng nản lỏng, tuy công việc gia sư không thành, nhưng biết đâu cậu đi theo công ty quản lý, sau này lại trở thành đại minh tinh thì sao!”
Cố Tâm Tình kiêu ngạo ưỡn ngực:
“Đến lúc đó, tớ sẽ là bạn thân của đại minh tinh đấy nhé!”
“Nào có đơn giản như thế?”
Tần Khả buồn cười nhìn cô bạn.
Cố Tâm Tình không để ý, vừa hi hi cười ngây ngô với Tần Khả, vừa miêu tả cho cô nghe về ‘đại minh tinh’ tương lai mà mình tưởng tượng ra.
Vốn dĩ Tần Khả định cuối tuần sẽ liên hệ với bên công ty quản lý kia, chỉ là cô không nghĩ tới, trước lúc đó, một việc trùng hợp xảy ra đã làm đảo lộn kế hoạch của cô.
Hôm đó là buổi chiều thứ Sáu, hai tiết cuối cùng là tiết tự học, Tần Khả thân là lớp trưởng lớp tinh anh khối 10 phải ôm trách nhiệm quản lý giờ tự học của lớp.
Bình thường học sinh của lớp tinh anh luôn rất có tính tự giác, nhưng chiều hôm đó là một ngoại lệ. Không biết ai từ đâu nghe ngóng được một thông tin, mãi đến lúc gần vào học các học sinh vẫn bàn tán sôi nổi không ngừng.
“Các cậu nghe tin gì chưa, đài truyền hình tỉnh có chương trình, muốn tới trường ta chọn người đấy.”
“Thật hay giả thế?”
“Không phải chứ, trường mình chỉ là một trường cấp ba tư thục bình thường, chưa nói đến các thành phố khác, riêng trong Càn Thành cũng có một học viện nghệ thuật, bọn họ muốn tuyển người cũng phải tới đó chứ.”
“Đúng mà! Dượng tớ làm trong đài truyền hình, tớ còn hỏi kỹ lại dượng mà.”
“Thế sao lại đến trường mình chọn?”
“Dù sao thì trường mình cũng là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, dù chỉ xếp sau, nhưng họ đến trường mình tuyển người cũng chẳng phải chuyện gì khó hiểu lắm, phải không?”
“Người ta là quay chương trình, cũng chẳng phải tổ chức thi.”
“Sai rồi, tớ nghe nói chương trình này tập trung xoay quanh nhóm học thần học bá đấy.”
“… Cậu nói vậy, tớ chợt nghĩ đến một người vô cùng phù hợp.”
“… Tớ cũng vậy.”
“Hai cậu là đang nói đến lớp trưởng hả? Luận thành tích cậu ấy đúng thật là không tồi, nhưng… nhưng cũng chưa chắc chắn sẽ chọn các học thần học bá mà, biết đâu lại chọn người theo tiêu chí khác?”
“Được rồi, cậu đố kỵ chứ gì. Đáng tiếc, dù là tài năng hay diện mạo, khả năng trúng tuyển của lớp trưởng Tần Khả cũng rất lớn.”
“…”
Lời thật ấy vừa thốt ra, cả lớp đang sôi nổi thảo luận nhất thời như bị dội gáo nước lạnh, xấu hổ mà lục tục cắm mặt xuống bàn tiếp tục học bài.
Tại bàn đầu tiên.
Cố Tâm Tình dựng tai ‘nghe lỏm’ bọn họ nói chuyện xong thì bụm miệng quay lên cười, hạ thấp giọng nói:
“Tiểu Khả, bọn họ vừa nói gì, cậu nghe thấy không?”
Tần Khả liếc nhìn cô bạn, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Mấy tin đồn trong trường mười cái thì có chín cái rưỡi là giả. Thế mà cậu cũng tin?”
“Thà tin là có, còn hơn tin là không mà.”
Cố Tâm Tình cười tươi như hoa, cứ như người được chọn tham gia chương trình là mình không bằng.
“…”
Tần Khả đang định khuyên Cố Tâm Tình có thời gian suy nghĩ viển vông thì thà đọc sách nhiều thêm một chút, đúng lúc này chợt nghe cửa lớp bị ai đó gõ nhẹ.
Một khuôn mặt lạ lẫm thò vào, giữa lớp học yên tĩnh, người nọ lên tiếng: “Xin hỏi, lớp này có ai tên Tần Khả không?”
“…”
Nhóm học sinh vừa xì xầm với nhau xong, đánh ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía dãy bàn đầu tiên.
Cố Tâm Tình sửng sốt một hồi xong thì hưng phấn liên tục thúc khuỷu tay Tần Khả.
“Kìa kìa! Khả Khả mau đứng lên! Khả Khả cố lên!”
Tần Khả bất lực mà rút tay về, đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi lớp học, tiện tay đóng lại cửa lớp phía sau, rồi mới hỏi người đang đứng trước cửa: “Chào bạn, tôi là Tần Khả.”
“Bạn học Tần Khả, thầy Ngô kêu tiết này cậu đến văn phòng gặp thầy, thầy ấy có chuyện tìm cậu.”
“…”
Nói xong, người nọ lập tức rời đi.
Tần Khả thì đứng lặng tại chỗ mất một lúc.
Vốn cô không hề tin mấy lời nhóm học sinh bàn tán với nhau.
Nhưng từ sau tháng huấn luyện quân sự cô đã không còn tiếp xúc gì với thầy Ngô Thanh Việt, bây giờ thầy lại nhờ người khác gọi cô lên văn phòng, chẳng lẽ thật sự là…
Trong lòng Tần Khả thoáng rục rịch.
Nếu có thể thông qua trường học tham gia vào chương trình, vậy so với việc cô chủ động liên hệ với bên công ty quản lý thì đã giảm bớt mạo hiểm đi rất nhiều.
Hơn nữa, dù đi đường này không được cũng không ảnh hưởng chút nào nếu cô muốn quay lại tìm công ty quản lý.
Suy nghĩ ngắn gọn trong giây lát, Tần Khả cũng không tiếp tục do dự nữa, bước nhanh xuống lầu.
……
Khi Tần Khả đến văn phòng của thầy Ngô Thanh Việt, thầy đã chờ cô được một lúc.
“Em chào thầy Ngô.”
Trước khi vào cửa, Tần Khả không hề do dự mà lễ phép cất tiếng chào.
Ngô Thanh Việt nghe tiếng thì lập tức ngẩng lên, thấy Tần Khả, anh nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tần Khả đến rồi đấy à? Vào đi em.”
Tần Khả vâng lời bước vào.
Ngô Thanh Việt: “Ngồi xuống đi.”
“… Cảm ơn thầy.” Do dự một lát, Tần Khả ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của thầy.
“Tôi tìm em tới là vì có chuyện muốn hỏi ý kiến em.”
Trong tay Ngô Thanh Việt cầm một tờ giấy mỏng, ở trên không trung khẽ vẫy cho thẳng lại, sau đó nâng mắt nhìn Tần Khả, vừa định nói, chợt anh lại cười hỏi:
“Có phải em đã đoán được?”
“…”
Tần Khả đang tò mò về tờ giấy A4 kia, nghe anh nói vậy thì sửng sốt, sau đó lại ngượng ngùng nói: “Trên đường em có nghĩ linh tinh một chút.”
“Ừ, em đoán được gì rồi?”
“…” Tần Khả ngập ngừng, dứt khoát nói thẳng: “Trước khi tới đây em có nghe các bạn trong lớp thảo luận, nói rằng đài tuyền hình đang có một chương trình, hình như tới trường ta chọn học sinh.”
Ý cười trên mặt Ngô Thanh Việt càng sâu sắc: “Mấy khóa học sinh này thành tích học tập chưa chắc đã giỏi hơn ai, nhưng luận về năng lực tình báo, không cho các em sinh vào thời trước mà gia nhập mấy cơ quan tình báo, đúng thật là phí phạm nhân tài.”
Tần Khả mỉm cười phụ họa.
Đồng thời ánh mắt cô cũng khẽ động. Từ câu bông đùa hiếm hoi này, có thể thấy tâm trạng của Ngô Thanh Việt chắc hẳn rất tốt.
Ngô Thanh Việt lại hỏi: “Em có nghe thêm được gì nữa không?”
Tần Khả lắc đầu.
“Không ạ, em chỉ nghe được một phần nhỏ.” Ngừng một lát, cô lại thành thực đáp: “Thực ra vốn dĩ em không tin, cho đến khi thầy nhờ người đến gọi.”
“Em vẫn luôn rất lanh lợi.” Tâm tình Ngô Thanh Việt rất tốt, anh bật cười, đặt tờ giấy trong tay xuống trước mặt Tần Khả, “Các em ấy nói không sai, đài truyền hình tỉnh chuẩn bị làm một chương trình mới. Tên tạm thời của chương trình này là [Show học bá], tất nhiên đây chỉ là mánh lới của họ thôi, bản chất thì đây vẫn là một gameshow mang tính giải trí, địa vị của khách mời hay chủ đề chương trình đều không cao lắm, thầy hỏi qua bạn trong ngành, hình như bọn họ đang chuẩn bị nâng đỡ mấy người mới của các công ty.”
Tần Khả cầm lấy tờ giấy, còn chưa kịp xem, nghe anh nói vậy thì cô nghi hoặc ngẩng đầu.
“Chuyện này hình như đâu liên quan gì đến học sinh cấp ba bình thường chúng em?”
“Không.”
Ngô Thanh Việt lắc đầu, cười nói:
“Em còn quá nhỏ. Tần Khả, em phải biết rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện đi được đường ngang ngõ tắt, cho dù những thứ này thường luôn dành cho những kẻ thậm chí chẳng có tài cán gì, nhưng nhất định vẫn có ngoại lệ.”
“?”
Tần Khả không hiểu, nghi hoặc mà nhìn Ngô Thanh Việt: “Ý của thầy là…?”
Ngô Thanh Việt trực tiếp nói thẳng:
“Nếu trong mười chức vụ, có tám thậm chí là chín người vào được nhờ quan hệ hoặc tài nguyên cùng lối tắt, vậy ít nhất vẫn có một người thậm chí là nhiều hơn, vào được hoàn toàn là nhờ thực lực.”
Tần Khả như có điều suy ngẫm.
Ngô Thanh Việt: “Vì dù là chương trình này hay bất cứ cơ quan, tổ chức nào khác, họ đều phải duy trì hoạt động. Muốn cho những tên ‘bao cỏ’ dựa vào tài nguyên và đường ngang ngõ tắt này tiến vào mà không làm tâm huyết của họ suy yếu hay sụp đổ, họ cần người có năng lực thực sự vào để chống đỡ.”
Tần Khả bừng tỉnh.
“Cho nên họ mới…”
Ngô Thanh Việt gật đầu, “Cho nên họ cần tới những học sinh có thực lực… chẳng hạn như em.”
Tần Khả ngẩn người, sau đó lại ngượng ngùng nói: “Thầy đừng tâng bốc em như vậy, em làm gì có năng lực lấy một địch mười.”
“Tất nhiên là em có, đừng tự coi thường bản thân.” Ngô Thanh Việt cười nói, “Trong chương trình này, cái họ cần là năng lực tổng hợp. Em có thành tích cùng lượng tri thức khiến đám người mới của các công ty không tài nào bì kịp, càng không kém cạnh bất cứ ai về diện mạo, lại thêm sở trường nghệ thuật về vũ đạo. Năng lực tổng hợp của em, ít nhất trong những yêu cầu của tổ chương trình, em đã có thể lấy một địch mười được rồi.”
“…”
“Hơn nữa, còn một điều rất quan trọng.” Ngô Thanh Việt lại bật cười, nụ cười lần này trở nên kiêu ngạo hơn: “Em biết những người thực sự thành công là nhóm người nào không?”
Tần Khả: “Không phải là những người có năng lực nhất mà thầy nói ạ?”
“Phải, nhưng là trong số họ.” Ngô Thanh Việt không vòng vo, “Chính là nhóm người, cá nhân ai nấy đều ưu tú tài giỏi, lại có một chút mạng lưới nhân mạch cùng quan hệ bên người.”
“…”
Ánh mắt Tần Khả lóe sáng, “Thầy đang nói…”
Ngô Thanh Việt bật cười, ngón tay gõ lên mặt bàn.
“Vừa hay, một trong số những người ra sách lược cho chương trình này là bạn cũ lâu năm của thầy, cũng nhờ mối quan hệ này mà cậu ấy mới tìm đến trường của chúng ta.”
Tần Khả bừng tỉnh đại ngộ.
——
Chẳng trách, tổ chương trình của đài truyền hình tỉnh lại chạy tới một trường cấp ba tư thục nhỏ bé để tuyển người. Đời trước Tần Yên vô cùng xem trọng mạng lưới quan hệ của thầy Ngô Thanh Việt, chị ta quả nhiên rất có mắt nhìn.
Ngô Thanh Việt: “Ông bạn cũ của thầy gần đây cũng vì chuyện tìm người này mà sứt đầu mẻ trán, thầy bèn xin lấy một suất từ chỗ cậu ta. Thầy định đề cử em, cho nên hôm nay mới gọi em tới, muốn hỏi ý kiến em.”
Ngừng một lát, anh lại nói: “Tất nhiên, việc học hành em không cần lo lắng, thầy đã hỏi hộ giúp em rồi. Chương trình chỉ ghi hình vào cuối tuần, chắc chắn sẽ không làm lỡ thời gian lên lớp và học tập của em.”
“Tình hình cụ thể trong nhà em thầy cũng hiểu đôi chút, chương trình sẽ trả cho khách mời một khoản thù lao không ít. Em không phải chỉ được nhận ‘tiền tiêu vặt’ như những nghệ sĩ mới debut đã kí hợp đồng với công ty quản lý, số tiền này tất cả là của em, thầy sẽ không động vào dù chỉ một xu.”
“Vậy Tần Khả, ý của em là gì?”
Tần Khả nở nụ cười.
“Cơ hội thế này dĩ nhiên em rất muốn thử, cảm ơn thầy Ngô!”
Ngừng một lát, cô lại ngần ngừ hỏi: “Chỉ là, liệu có vì chuyện này mà khiến thầy nợ người bạn kia một cái nhân tình không ạ?”
“Em yên tâm.”
Ngô Thanh Việt bật cười.
“Chuyện này dù nói là cậu ta cho thầy một suất lúc thầy chủ động xin xỏ, nhưng suy cho cùng thì đây là giúp đỡ lẫn nhau. Em không giống với những nghệ sĩ mới kia, Tần Khả, điều quyết định giúp em lên chương trình chính là thực lực của em, như thầy vừa nói. Sự đề cử của thầy chỉ là thứ yếu thôi. Cậu ta cho thầy một suất, thầy lại chọn cho cậu ta một người xuất sắc, đôi bên cùng có lợi, chuyện tốt như vậy vì sao không làm? Cũng nào có chuyện ai thiếu nợ ai?”
Tần Khả nghe xong thì gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu: “Thầy Ngô, em biết cơ hội lần này rất khó có được. Việc thầy đề cử em mới là quan trọng nhất, nếu không có thầy ở giữa làm mối, cho dù em có năng lực đi nữa, họ chưa chắc đã nhìn đến. Em biết thầy đã làm rất nhiều, em mãi khắc ghi trong lòng.”
Ngô Thanh Việt hiếm thấy mà ngây người một thoáng, sau đó mỉm cười gật đầu: “Tần Khả, em là cô bé vừa thông minh, vừa ưu tú, lại rất có tâm. Mai này nhất định em sẽ có thành tựu.”
Thầy nói rồi lại chỉ vào tờ giấy A4 vừa đưa cho Tần Khả.
“Đó là đơn báo danh của tổ chương trình, trong nội bộ chỉ có vài tờ, họ sẽ tiến hành sàng chọn các em, nhưng em rất ổn, cái này chỉ là thủ tục, không cần lo lắng quá. Điền xong cái này rồi dựa theo yêu cầu trên đó mà gửi đi, nhớ kỹ bản giấy và bản điện tử đều cần nhé.”
“Vâng ạ.”
Tần Khả hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.
“Cảm ơn thầy Ngô, em nhất định sẽ trân trọng cơ hội lần này, sẽ không để thầy phải thất vọng đâu ạ.”
Ngô Thanh Việt cũng mỉm cười gật đầu.
“Tôi rất mong đợi biểu hiện của em, càng mong đợi tương lai của em hơn, Tần Khả.”