Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 22


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 22:

 
Chương 22:
 
Hoắc Tuấn ngay khi vừa trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn, ánh mắt đã tối hẳn đi.
 

Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du ngồi sau thì trợn mắt há mồm, ngây người một lúc mới ghé tới thấp giọng nói với Hoắc Tuấn ngồi phía trước.
 
Kiều Cẩn: “Tuấn ca… người này chẳng phải con nuôi được ông già nhà cậu nhận nuôi à? Sao anh ta tự dưng lại tới, đã thế lại còn làm thầy giáo dạy chúng ta?”
 
Kiều Du chậc một tiếng, “Này rõ ràng là chơi âm mưu trong tối không được, muốn chơi âm mưu ngoài sáng với Tuấn ca đây mà.”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt, kéo thấp chiếc mũ lưỡi chai xuống, vành mũ che khuất khuôn mặt tuấn tú.
 
Dù ngồi ngay tại vị trí hàng đầu cực kỳ bắt mắt, Hoắc Tuấn cũng không hề định che giấu ý muốn ‘ngủ ngay tại trận’ của mình.
 
Kiều Cẩn Kiều Du hai mặt nhìn nhau, âm thầm líu lưỡi…
 
Nhìn kiểu gì cũng thấy gợn đòn.

 
Có điều sự việc phát triển phía sau lại khiến hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du rất bất ngờ. Cả hai đều chắc chắn Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm trông thấy Hoắc Tuấn ngủ, thế nhưng lại không tỏ thái độ gì hết.
 
Hoàn toàn không giống với người con nuôi thủ đoạn ghê gớm của nhà họ Hoắc mà bọn họ nghe nói.
 
Cho đến khi…
 
“Vậy, lớp trưởng ba lớp có thể đứng lên cho tôi làm quen chút không?”
 
“…”
 
Trong khi các nữ sinh bị giọng nói dịu dàng kia làm cho ngây ngất, Kiều Cẩn Kiều Du mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn nhau.
 
Kiều Du làm một cái khẩu hình miệng không tiếng động: Tới rồi.
 
Kiều Cẩn thở dài, mặt mày sầu khổ nhìn Hoắc Tuấn ở hàng trước: mũ lưỡi chai đen che khuất khuôn mặt, mấy người ngồi ở vị trí cách gần nhất là bọn họ đây cũng chỉ thấy được đường cong sắc lạnh của khuôn cằm.
 
——
 
Hoắc Tuấn ngủ rất yên ổn, hoàn toàn không bị câu nói của Hoắc Cảnh Ngôn làm ảnh hưởng.
 
Cùng lúc đó.
 
Ở hai khu vực còn lại của phòng học đa năng, Tần Yên vừa nghe Hoắc Cảnh Ngôn nói vậy thì sốt sắng đứng bật dậy. Mà dãy bên phải, Tần Khả thì lại có chút bất ngờ.
 
Được Cố Tâm Tình ngồi sau nhỏ giọng thúc giục, cô mới hoàn hồn, đứng dậy đi lên bục giảng.
 
Thấy lớp trưởng hai lớp tinh anh khối 10 và 11 đều đã tới, duy chỉ có lớp tinh anh khối 12 ở dãy trái căn phòng là vẫn chưa có động tĩnh gì.
 
Vị trí hàng đầu tiên của dãy trái, Hoắc Tuấn đang ngủ đến là trắng trợn.
 
Bầu không khí vừa náo nhiệt lên một chút trong nháy mắt lại lạnh xuống tới điểm đóng băng.
 
Nhất là mấy nữ sinh khối 10 11, đa số đều hốt hoảng lo lắng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn. Tới giờ bọn họ mới nhớ ra, trong căn phòng này vẫn còn một sự tồn tại chẳng khác gì ma quỷ.
 
Những người còn lại thì đều tò mò muốn xem Hoắc Cảnh Ngôn sẽ xử trí ra sao.
 
Đứng dưới trung tâm ánh nhìn của mọi người, Hoắc Cảnh Ngôn không sốt ruột cũng không hoảng loạn. Đợi Tần Yên và Tần Khả đều lên tới nơi, anh mới bình tĩnh nở nụ cười.
 
“Chỉ có hai em thôi à?”
 
“…”
 
Ánh mắt Tần Yên lóe sáng, lộ ra nụ cười áy náy ngại ngùng.
 
“Thầy Hoắc, thầy đừng tức giận, tính tình anh Hoắc Tuấn là như vậy, dù có là thầy hiệu trưởng tới anh ấy cũng vẫn thế.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
 
Ánh nhìn này tựa hồ có thâm ý, trong nháy mắt khiến Tần Yên có cảm giác tất cả những suy tính xấu xa không thể cho người ngoài biết của mình đều bị một ánh mắt của anh nhìn thấu hết thảy.
 
Trong lòng cô run rẩy, nhưng đợi khi bình tĩnh nhìn lại, chợt nhận ra ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn vẫn là biểu tình dịu dàng hòa nhã như cũ.
 
Tần Khả căng thẳng nuốt nước miếng, rũ mắt, nắm chặt bàn tay.
 
Nhất định là ảo giác, nhất định…
 
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cơ hội tốt thế này vuột mất ngay trước mặt nữa.

 
Nói tới việc lấy lòng người khác, một đứa đầu gỗ như Tần Khả sao ứng biến linh hoạt được như cô?
 
Tự an ủi bản thân như vậy, nụ cười trên mặt Tần Yên cũng tươi lên mấy phần.
 
Cô ngước mắt lên lần nữa, nụ cười với Hoắc Cảnh Ngôn càng thêm rõ ràng.
 
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, “Xem ra em ấy không muốn làm đại diện cho môn này?”
 
Tần Yên: “Anh Hoắc Tuấn trước giờ đều không có hứng thú với những việc thế này đâu ạ.”
 
“Ồ, không sao, vậy thì cắt quyền của em ấy đi vậy.”
 
Nghe thế, Tần Yên thầm mừng rỡ.
 
Thế nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến nụ cười của cô ta cứng ngắc treo trên mặt…
 
“Vậy đi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cúi đầu mỉm cười nhìn hai nữ sinh biểu hiện hoàn toàn khác biệt phía dưới.
 
“Làm đại diện lớp, việc liên kết ba khối và xử lý ổn thỏa các mối quan hệ là rất quan trọng. Hai người các em ai có thể đưa Hoắc Tuấn tới trước mặt tôi, người đó sẽ làm đại diện lớp, thế nào?”
 
“…”
 
Tần Yên sốt ruột, lòng bàn tay túa mồ hôi, qua mấy giây ánh mắt chợt sáng lên.
 
Tần Yên thu lại nụ cười, vén tóc mái rơi trước trán ra sau tai, quay sang nhìn Tần Khả một cái, sau đó quay lại nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, ôn hòa mở miệng:
 
“Nếu thầy Hoắc muốn chọn như vậy, vậy thì chọn Tần Khả đi, các mối quan hệ trước giờ em ấy luôn xử lý rất tốt, giao tình với anh Hoắc Tuấn cũng không tệ.”
 
“…”
 
Tần Khả đứng cạnh chợt sững người.
 
Có lẽ do hiện tại đang đứng trước mặt Hoắc Cảnh Ngôn – người mà cô coi như cha như anh, vì thế khi nghe lời châm chọc có ý ám chỉ lấy lùi để tiến rõ ràng của Tần Yên, Tần Khả hoàn toàn bị chọc giận.
 
Đã lâu cô không có cảm giác bực bội thế này.
 
Tần Khả quay sang, nhìn nụ cười giả tạo trên mặt Tần Yên, cô tức đến bật cười.
 
“Lần đầu được nghe chị khen như vậy, cảm ơn.”
 
“…”
 
Nụ cười Tần Yên cứng ngắc.
 
Cô ta hiển nhiên không ngờ một người xưa nay luôn kiệm lời ít nói như Tần Khả thế mà trong thời gian ngắn lại trả đòn mình nhanh, gọn, chuẩn tới vậy, cô ta vừa ngạc nhiên xen lẫn cảm giác không cam lòng, quay sang nhìn đứa em gái đứng cạnh.
 
Tần Yên còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã kịp cảnh giác lại. Từ lý lịch của Hoắc Cảnh Ngôn có thể thấy anh ta không phải kẻ ngốc, nếu địch ý của mình đối với Tần Khả biểu lộ quá rõ ràng, nhất định anh ta sẽ phát hiện.
 
Như vậy với mục đích của cô chỉ có hại chứ không có lợi, cô nhất định phải tránh cho điều này xảy ra.
 
Nghĩ thế, Tần Yên lại mong mỏi nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, hi vọng anh có thể hiểu được ý lùi để tiến trong lời cô, hiểu được Tần Khả và Hoắc Tuấn có giao tình cũ mà thay đổi điều kiện chọn.
 
Thế nhưng anh ta cũng thật khiến Tần Yên mở rộng tầm mắt. Sau khi suy nghĩ vài giây, Hoắc Cảnh Ngôn thế mà lại cười nhạt, vui vẻ đồng ý.
 

“Được, vậy cứ làm như em nói đi.”
 
Anh nhìn Tần Khả, mỉm cười.
 
“Chỉ cần em có thể đưa Hoắc Tuấn tới đây, vậy vai trò đại diện lớp, tôi sẽ giao cho em.”
 
Tần Yên: “??!!”
 
Đây vốn đâu phải mục đích của cô.
 
Tần Yên không dám tin nhìn Hoắc Cảnh Ngôn. Nhưng khi đối diện với nụ cười mỉm bất biến kia, nhất thời chính cô cũng không phân biệt được anh ta đến tột cùng là thật sự không hiểu, hay nghe hiểu nhưng lại cố tình giả ngốc.
 
Tần Yên đố kỵ, không cam lòng nhìn sang Tần Khả.
 
Chính Tần Khả cũng rất bất ngờ với cách xử lý này của Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Cô kinh ngạc nhìn anh, mà người trước mắt vẫn chỉ khẽ cười mỉm, mặt mày ôn nhu hòa ái.
 
“Sao vậy, em cũng có khó khăn?”
 
Tần Khả âm thầm thả lỏng.

 
——
 
Cũng đúng, đây mới chính là vị quản gia lúc nào cũng dịu dàng lại cơ trí của nhà họ Hoắc mà đời trước cô quen biết.
 
Mấy chiêu trò của Tần Yên lừa được ai chứ chắc chắn không thể lừa được Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Chỉ là…
 
Tần Khả quay đầu, do dự nhìn về phía lớp tinh anh khối 12. Nếu vì để được chọn làm đại diện cho lớp thưởng thức nghệ thuật mà kêu cô đi gọi Hoắc Tuấn dậy… loại chuyện chó cậy gần nhà thế này, cô không làm được.
 
Trong lúc Tần Khả đang tiến thoái lưỡng nan trầm mặc đứng tại chỗ, sau lưng cô và Tần Yên chợt vang lên tiếng cười lạnh:
 
“Vậy giờ thì sao?”
 
“…”
 
Tần Khả sửng sốt, quay đầu lại, bất ngờ trông thấy Hoắc Tuấn đã tháo mũ lưỡi chai, đứng dậy. Tới bên cạnh cô, hắn dừng bước, ánh mắt vừa biếng nhác vừa sắc bén như dao.
 
“ ‘Thầy Hoắc’, giờ ‘thầy’ định chọn thế nào?”
 
Phần đuôi đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Ngôn. Rõ ràng là từ dưới nhìn lên, thế nhưng lại mang theo một loại cảm giác bễ nghễ trào phúng.
 
Tần Khả khó hiểu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Người này mắc bệnh dại thành tính, cô đã sớm quen, nhưng đa số những lúc bình thường, bất kể là ai, thái độ của hắn đều là lười tiếp chuyện, lười giả bộ. Vậy mà lúc này, Hoắc Tuấn lại lộ ra khiêu khích rõ ràng với Hoắc Cảnh Ngôn, lại còn là chủ động đi khiêu khích. Chuyện này có vẻ không phù hợp với tính cách của Hoắc Tuấn hắn.
 
Giải thích hợp lý cũng như có khả năng nhất chính là… hai người này quen biết nhau, hơn nữa còn có thù oán cũ.
 
Ánh mắt Tần Khả chợt lóe.
 
Chẳng lẽ Hoắc Tuấn thật sự có liên quan tới nhà họ Hoắc?
 
Không đợi Tần Khả nghĩ xong, Hoắc Cảnh Ngôn đứng trên bục nhỏ bật cười.
 
“Vậy thì làm khó tôi quá.” Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn đối mắt nhìn nhau hai giây, sau đó anh dời tầm mắt, cười nói: “Xem biểu hiện của các em trong tiết này vậy. Sau giờ học, tôi sẽ quyết định xem bổ nhiệm ai.”
 
Anh vừa nói xong, các nữ sinh phía dưới cũng lộ vẻ hào hứng.
 
Có người hơi lớn gan, giơ tay cười hỏi, “Thầy ơi, nếu biểu hiện của chúng em tốt, có phải cũng có thể được bổ nhiệm làm đại diện lớp không ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười.
 
“Tất nhiên.” Anh cúi xuống nhìn lớp trưởng ba lớp, “Vậy các em về chỗ trước đi.”
 
Vẻ mặt Tần Yên cứng đờ.
 
Mà Tần Khả thì lập tức gật đầu, xoay người về chỗ.
 
Cả tiết học sau đó, tinh thần hăng hái của các học sinh quả nhiên tăng cao chưa từng thấy.
 
Có thể thấy rõ, PPT đúng thật không phải do Hoắc Cảnh Ngôn làm, vài chỗ trên slide soạn vẫn có lỗ hổng hoặc sai sót, đều được anh mỉm cười chỉ ra sửa lại.
 
Đến khi giới thiệu sơ lược về các trường phái phong cách lớn của tranh sơn dầu phương Tây, mặc dù hình minh họa của mỗi trường phái ngoài cái tên ra thì không còn chú thích gì thêm, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn vẫn có thể lần lượt kể ra tác giả, linh cảm sáng tác, bối cảnh thời kỳ sáng tác cùng với điểm nổi bật trong các bức tranh, giống như đã thuộc nằm lòng.
 
Qua hơn nửa tiết học, trong phòng học đã có quá nửa nữ sinh thành fan của Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Học tới giữa chừng, Kiều Cẩn tức đến nghiến răng: “Tuấn ca này, tôi thấy anh ta không phải tới bắt cậu về mà tới để giành các em gái với chúng ta thì đúng hơn.”
 
“Người khác thì không biết thế nào,” Kiều Du cũng cười cợt trêu chọc, “Cơ mà, em thấy ánh mắt học muội Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đúng là có xu hướng sắp phát triển thành fan rồi đấy.”
 
Kiều Cẩn: “Hả? Không phải đâu, tao thấy Tần Yên với mấy đứa con gái kia đều sôi nổi giành trả lời câu hỏi, mà Tần Khả thì hình như chả ho he gì.”
 
“Không tin anh tự nhìn đi.”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn vốn mặt không cảm xúc ngồi im nghe thế chợt ngẩng lên, tầm mắt vượt qua hơn nửa phòng đa năng, trực tiếp hướng tới dãy đầu khu lớp tinh anh khối 10.
 
Sự thật đúng như lời Kiều Du nói.
 
Lớp trưởng ngồi một mình trên hàng đầu tiên, Tần Khả dù không sôi nổi tranh giành trả lời câu hỏi của Hoắc Cảnh Ngôn như những người khác, nhưng cũng tập trung chăm chú nhìn về phía bục giảng, thậm chí hai tay còn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, eo nhỏ thẳng tắp, đôi mắt hạnh xinh đẹp đen tuyền cũng sắp phát sáng tới nơi.
 
Chăm chú không dời, mắt cũng không chớp.
 

Này không phải ‘có xu hướng sắp phát triển thành fan’ mà là đã thành fan cmn luôn rồi.
 
Hoắc Tuấn đen mặt.
 
Kiều Cẩn ngồi sau thấy vậy, cố gắng nhịn cười.
 
“Nhịn nào, Tuấn ca, còn hai phút nữa là hết tiết rồi.”
 
“…”
 
Mà trên bục giảng.
 
Hoắc Cảnh Ngôn cũng đã giảng xong về trường phái cuối cùng.
 
“Bức tranh ‘Tiếng thét’ của Munch là một trong số các tác phẩm thể hiện thể hiện rõ nét nhất cho chủ nghĩa hiện thực đồng thời cũng được lưu truyền rộng rãi nhất. Buổi sau chúng ta sẽ lấy nó làm ví dụ để giảng về bước phát triển của chủ nghĩa hiện thực trong lịch sử phát triển tranh sơn dầu phương Tây.”
 
Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn chuyển tới slide cuối cùng.
 
Một bức tranh sơn dầu mới xuất hiện trên màn hình.
 
Trải qua quá trình ‘hun đúc’ của ‘đại sư’ tranh sơn dầu về chủ nghĩa ấn tượng, chủ nghĩa hậu ấn tượng, chủ nghĩa trừu tượng và chủ nghĩa hiện thực – những thứ vượt xa trình độ thẩm mỹ người bình thường, đột nhiên xuất hiện một bức tranh sơn dầu theo phong cách đặc biệt tả thực, mắt đám học sinh sáng ngời.
 
Trên màn hình là một bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh, con người. Xa xa mây đen dày đặc, mưa dông vần vũ, cảnh gần là từng bụi gai mọc dày thành cụm.
 
Giữa hai khung cảnh xa gần mơ hồ có bóng một người phụ nữ tóc dài, vạt váy tán loạn, giống như đang cất lên điệu múa giữa mưa dông cùng gai nhọn.
 
“Đẹp quá.”
 
Có nữ sinh cầm lòng không đậu thốt ra tiếng cảm thán.
 
“Ấy? Nhưng mà bức tranh này sao không đề tên?”
 
“Ừ nhỉ.”
 
“Chắc lúc làm PPT giáo viên quên mất rồi hê hê…”
 
“Thầy Hoắc, bức tranh này tên là gì ạ?”
 
“Phải đó thầy, tranh này vẽ đẹp ghê, là do họa sĩ của trường phái nào vẽ vậy ạ?”
 
“…”
 
Giữa những tiếng hỏi của học sinh, Hoắc Cảnh Ngôn nhìn màn hình bất đắc dĩ cười khổ.
 
——
 
Vừa rồi khi mới nhảy tới trang slide cuối cùng anh đã thoáng sững sờ, rõ ràng chính anh cũng không ngờ sẽ trông thấy bức tranh này trên PPT.
 
Lúc này nghe thấy câu hỏi của các nữ sinh, anh cũng chỉ bất đắc dĩ nâng tầm mắt, giống như đang do dự không biết có nên đáp lại hay không.
 
Chỉ vài giây im lặng ngắn ngủi, một giọng nữ sinh nhẹ nhàng giống như khẽ thì thầm vang lên…
 
“Giông bão bụi gai.”
 
“…”
 
Căn phòng đang yên tĩnh chợt cất lên giọng nói khẽ khàng, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, Tần Yên cũng ở trong số những người này, vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
 
Người vừa nói thế mà lại là Tần Khả từ đầu tới cuối luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
 
Ngay đến Cố Tâm Tình ngồi ngay sau cô cũng bất ngờ, cô đè thấp giọng hỏi, “Khả Khả, cậu vừa nói gì cơ?”
 
Ánh mắt Tần Khả gắt gao dán chặt lên bức tranh quen thuộc, khẽ đáp: “Tên của bức tranh này, là ‘Giông bão bụi gai.”
 
“Hả? Cậu biết à?”
 
“…”
 
Ngồi ở khu giữa, vẻ mặt Tần Yên thoáng vặn vẹo.
 
Cô ta nhíu mày nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng trên bục, vô cùng hi vọng anh nói đáp án của Tần Khả là sai. Biểu hiện của cô ta trong tiết này rất tốt, cô không mong bị Tần Khả cướp mất sự nổi bật tại ngay trang slide cuối cùng.
 
Mà ở trên bục giảng, Hoắc Cảnh Ngôn dường như cũng ngây người mất một lúc mới hoàn hồn.
 
Anh cười, “Các em giỏi thật, ngay cả bức tranh này cũng biết?”
 
“…” Tần Yên biến sắc.
 
Thế nhưng Hoắc Cảnh Ngôn chỉ nhìn về phía Tần Khả, “Tôi hơi tò mò, làm sao em biết tới bức tranh này? Không giống với những bức họa của các họa sĩ nổi tiếng phía trước, bức tranh này chỉ là tác phẩm của một tiểu bối vô danh, độ lưu truyền cũng thấp, ngay đến trong số các họa sĩ chuyên nghiệp, người biết tới bức tranh này cũng không nhiều.”
 
“…”
 
Tần Khả trầm mặc.
 
Tất nhiên cô biết chuyện này.
 
Bức họa này, đời trước, Hoắc Cảnh Ngôn từng tự tay vẽ lại đem tặng cho cô, câu nói mà cô ấn tượng sâu sắc nhất cũng chính được anh tặng cho cùng với bức tranh này.
 
——
 
Cũng chính vào khi đó cô mới biết, họa sĩ hắc mã ‘Nhất Ngôn’ từng vụt sáng sau đó bặt vô âm tín trong giới hội họa chính là tên giả của Hoắc Cảnh Ngôn.
 

Nhưng hiện tại, cô đương nhiên không thể nói như vậy.
 
Yên lặng một lúc, cô đứng lên, bình thản đáp: “Bức họa này là tác phẩm tiêu biểu của một họa sĩ mà em thích nhất.《Giông bão bụi gai》từng gây nên xôn xao cùng thảo luận trên rất nhiều tạp chí, họa sĩ kia cũng không tính là tiểu bối vô danh.”
 
Ý cười trong mắt Hoắc Cảnh Ngôn càng đậm hơn.
 
“Nếu em đã biết tới tên bức họa, ban nãy tôi cũng đã nói tới rất nhiều cách giải thích cho ý tưởng sáng tác của các tác phẩm hội họa, em không ngại nói ra cách hiểu của mình về ngụ ý sáng tác của bức họa này chứ?”
 
Ánh mắt Tần Khả thoáng động.
 
——
 
Cuối tháng sau chính là sinh nhật Hoắc Cảnh Ngôn, dựa theo tần suất mỗi tuần một tiết như hiện tại, nếu muốn kéo gần khoảng cách với Hoắc Cảnh Ngôn, tiếp đó thay đổi quyết định khiến anh mất đi người yêu, vậy cô cũng chỉ còn một con đường này để đi.
 
Sau khi thông suốt điểm này, Tần Khả ngước mắt lên nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, bình tĩnh mở miệng.
 
“Em…”
 
Lời còn chưa buông, chợt có một giọng nữ sinh mang theo chút nôn nóng nói xen vào…
 
“Thưa thầy, em cũng muốn thử.”
 
Tần Khả sững người.
 
Sau giây lát, cô đánh mắt nhìn về phía bên cạnh. Ở vị trí hàng đầu khu giữa, Tần Yên giơ tay đứng dậy.
 
Hoắc Cảnh Ngôn cũng ngừng lại hai giây, sau đó nhẹ mỉm cười.
 
“Được, em nói trước đi.”
 
Tần Yên mừng thầm, trên mặt lại không hề để lộ. Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu.
 
“Màu sắc chủ đạo cho cả bức tranh thiên về tối, hơn nữa bất kể là giông tố hay bụi gai, bút pháp miêu tả đều vô cùng mạnh bạo, vì thế em cho rằng người họa sĩ đang muốn thể hiện một loại bất mãn cùng phản kháng đối với hiện thực thất bại, đồng thời dùng toàn lực phá vỡ nhữug rào cản để nghênh đón niềm hy vọng về ánh dương cùng tương lai tốt đẹp.”
 
Nói xong, Tần Yên trong lòng tràn đầy mong đợi nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn, giống như đang chờ đợi lời khẳng định hoặc biểu dương của anh.
 
Nhưng khiến cô thất vọng chính là, Hoắc Cảnh Ngôn không phản ứng nhiều lắm đối với câu trả lời của cô, anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó cười nhạt nói: “Không tồi.”
 
Tiếp theo, anh quay sang nhìn Tần Khả.
 
“Em thì sao, có đồng ý với ý kiến của em ấy không?”
 
“Ý kiến của em với chị ấy không giống nhau.”
 
Tần Khả nhàn nhạt đáp.
 
Cô thoáng liếc mắt nhìn sang Tần Yên, sau đó lại chuyển tầm mắt về.
 
“Bối cảnh bức họa ghìm nén mà nặng nề, bụi gai mọc thành cụm cùng giông tố đan xen, đây đều là đại diện và cách biểu đạt cho mặt trái cảm xúc.”
 
Tần Yên ngồi ở khán đài trung tâm nghe thế thì sắc mặt thoáng thả lỏng, ngay sau đó đáy mắt nổi lên ý mỉa mai.
 
Vừa rồi cô còn bị câu nói ‘ý kiến không giống nhau’ tựa như có thâm ý của Tần Khả làm cho trong lòng thoáng hoảng hốt, nhưng giờ nghe ra, Tần Khả rõ ràng là đang thuật lại ý biểu đạt của cô mà…
 
Đúng lúc này, Tần Khả chợt thay đổi vấn đề.
 
“Nhưng em cho rằng, trung tâm của bức họa không phải phong cảnh, mà là người con gái đang nhảy múa ca hát kia. Trong phong cách hội họa truyền thống, rất nhiều họa sĩ có thói quen dùng sự vật mâu thuẫn đối lập theo cặp để làm nổi bật chủ đề. Ví như bụi gai với hoa, giông bão với ánh sáng. Nhưng trong bức tranh này, chúng ta có thể thấy, người họa sĩ đã tận lực cố gắng tránh đi những yếu tố tương quan với hoa và ánh sáng.”
 
Theo lời Tần Khả, các học sinh cũng sôi nổi chú mục, sau đó có người gật gù đồng ý.
 
Tần Yên chau mày, nhịn không được lên tiếng phản bác: “Vậy chẳng phải hoàn toàn là thể hiện uất ức cùng trầm trọng sao?”
 
Tần Khả không nhìn cô ta, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
 
“Không thể hiện chưa chắc đã là một loại khát cầu. Bản thân bức tranh này thuộc về phong cách chủ nghĩa tả thực, sao chúng ta không nhìn nó từ cơ sở phong cách, bức vẽ biểu đạt một hiện thực thuần túy nhất – không hề có hoa và ánh sáng, tất cả chỉ có bụi gai cùng giông tố.”
 
Ánh mắt Tần Khả rời khỏi bức tranh, đối diện với ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn đứng sau bục giảng.
 
Ánh mắt hơi lóe sáng.
 
“Vì thế em cho rằng, điều mà họa sĩ muốn nói thông qua bức tranh không phải mặt trái cùng tiêu cực, mà là muốn nói với chúng ta rằng, đây chính là cuộc sống. Đời người không phải cứ dẫm nát bụi gai là sẽ thấy hoa hồng, cũng không phải trải qua giông tố sẽ thấy cầu vồng. Rất nhiều người cuộc sống của họ luôn đầy rẫy những gai góc cùng sóng gió, thay vì đi mong ngóng hoa hồng và ánh sáng hư vô mờ mịt, chi bằng hãy làm những việc thực tế hơn – học được cách nhảy múa trên bụi gai, cất cao giọng hát giữa mây giông vần vũ.”
 
Tần Khả nói xong, rũ mắt.
 
“Đây là ý hiểu của em, cảm ơn… thầy.”
 
Nói xong cô im lặng, ngồi xuống.
 
Bốn năm giây sau, phía góc phòng đa năng yên tĩnh mới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.
 
Tần Yên sắc mặt khó coi ngồi xuống, hiển nhiên ngay chính cô ta cũng bị lời nói Tần Khả thuyết phục. Mà phía trên bục giảng, Hoắc Cảnh Ngôn lần đầu tiên nụ cười mỉm đẹp như chính lớp mặt nạ trên mặt mình.
 
Anh ta sững sờ nhìn Tần Khả ngồi ở dãy đầu phía dưới, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
 
Khu trái phòng đa năng, hàng thứ nhất.
 
Hoắc Tuấn hơi nhướn mắt. Hắn nhìn Hoắc Cảnh Ngôn trên bục, lại theo tầm mắt anh ta rơi trên người Tần Khả.
 
Nhìn chằm chằm hai giây.
 
Cảm xúc trong đôi đồng tử đen sậm, triệt để trở nên âm trầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.