Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 21


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 21:

 
 
Chương 21:
 
“Khả Khả? Cậu sao thế?”

 
“… Hả?” Tần Khả hoàn hồn, nhìn sang Cố Tâm Tình ngồi kế bên vừa lên tiếng hỏi, “Cái gì?”
 
Cố Tâm Tình khó hiểu nhìn cô, “Sau khi thầy giáo mới bước vào, trông vẻ mặt cậu cứ kỳ kỳ thế nào ấy? Y như gặp quỷ.” Nói rồi, Cố Tâm Tình nhìn lên phía bục giảng phòng đa năng, đánh giá Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng trên bục một lượt, sau đó cô càng thêm hoài nghi mà quay đầu trở về, “Tớ thấy thầy Hoắc cũng khá đẹp trai đấy, khi còn trẻ chắc chắn cũng là soái ca, sao cậu lại trông như bị dáng vẻ thầy dọa cho chết khiếp thế?”
 
Tần Khả chậm rãi hoàn hồn, nhịp tim gia tốc do bị kinh ngạc cũng dần ổn định lại.
 
Cô rũ mắt, lặng lẽ thở dài.
 
“Tớ chỉ là không ngờ, anh ta lại là giáo viên dạy chúng ta.”
 
“Í?” Cố Tâm Tình sửng sốt, “Cậu quen biết giáo viên mới hả?”
 
“…”
 

Tần Khả trầm mặc.
 
Cô không nên quen biết.
 
Ít nhất, ở đời này, cô vốn dĩ không nên có bất kỳ qua lại gì với Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Dù rằng đời trước, Hoắc Cảnh Ngôn từng đối xử với cô như đối xử với chính bản thân mình.
 
Ở Hoắc gia rộng lớn mà lạnh lẽo, ngoại trừ Hoắc Trọng Lâu thi thoảng sẽ tới thăm cô, đa số thời gian còn lại, người có thể và dám trò chuyện với cô cũng chỉ có mình Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn giống như cha như anh trong nhà, trấn an cô, khai thông tư tưởng cho cô; đời trước, khi cô gần như tuyệt vọng muốn tự sát để kết thúc sinh mệnh, chính anh là người đã dạy cho cô phải sống tiếp như thế nào.
 
Đến giờ cô vẫn ghi nhớ một câu anh từng nói với mình:
 
[Đời người không phải cứ dẫm nát bụi gai sẽ thấy hoa hồng, cũng không phải trải qua bão tố phong ba sẽ thấy cầu vồng, rất nhiều người cuộc sống của họ đầy rẫy những bụi gai những phong ba mưa gió, cái em cần học không phải đau khổ tìm kiếm những thứ hoa hồng cầu vồng không chút vết tích, mà phải học được cách nhảy múa trên bụi gai, cất cao giọng hát trong bão tố.]
 
Chính nhờ câu nói này đã giúp cô chống đỡ được tới cuối cùng. Dầu cho kết cục vẫn là không thể vãn hồi, nhưng cô vẫn thật lòng cảm kích vô cùng, cảm kích vì trong cuộc đời của mình có một như anh xuất hiện, cô coi anh như thầy của mình.
 
Chỉ là Tần Khả chưa từng nghĩ rằng… đời này, Hoắc Cảnh Ngôn lại thật sự trở thành thầy của mình.
 

Theo hiểu biết của cô về Hoắc gia, Hoắc Cảnh Ngôn có bằng đại học, lý lịch sáng sủa, còn từng làm giáo viên danh dự cho một số trường đại học ở nước ngoài. Nhưng anh là đứa con nuôi được cha Hoắc Trọng Lâu là  Hoắc Thịnh Phong thu dưỡng, việc xuất ngoại du học năm đó cũng là do Hoắc Thịnh Phong đứng ra ủng hộ giúp đỡ, vì thế sau này khi Hoắc Thịnh Phong tuổi tác đã cao, đưa ra yêu cầu muốn Hoắc Cảnh Ngôn về nước phò tá đứa con độc nhất của mình, Hoắc Cảnh Ngôn đã không hề do dự buông bỏ tiền đồ rộng lớn của mình mà thu xếp về nước lo liệu cáng đáng Hoắc gia.
 
Bất kể là nội vụ trong nhà họ Hoắc hay gia nghiệp hùng hậu, anh đều xử lý gọn gàng ổn thỏa. Đời trước, sau khi thay chị gái Tần Yên gả vào nhà họ Hoắc, Tần Khả đã được chứng kiến lòng trung thành tận tâm của anh đối với Hoắc gia và Hoắc Trọng Lâu, cũng như năng lực và trình độ của người quản gia này.
 
Cũng chính vì thế, Tần Khả mới có cảm giác như đang nằm mơ khi thấy anh xuất hiện tại trung học Càn Đức.
 
Có điều…
 
Như nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô khẽ rục rịch.
 
——
 
Đời trước, trong những lúc rảnh rỗi ngồi tâm sự, cô nhớ anh từng nói rằng, mục tiêu đời này của mình là trở thành một người dạy học, giúp cho những đứa trẻ chưa kịp hiểu đời sẽ hiểu hơn về bộ mặt thật của thế giới này, cho dù chỉ là một chút.
 
Vậy ở đời này, anh đã và đang được sống cuộc sống như thế rồi sao?
 
Tâm tình Tần Khả vô cùng phức tạp.
 
Cô ngẩng lên nhìn lên phía bục cao của phòng đa năng, phía sau bục giảng nhỏ nơi Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng.
 
Xét về ngoại hình Hoắc Cảnh Ngôn hiện tại cũng không khác biệt lắm so với Hoắc Cảnh Ngôn của đời trước. Người này giống như trời sinh có năng lực làm ngưng tuổi tác, khiến người khác không thể đoán được tuổi tác hiện tại của mình.
 
Điểm này hiển nhiên cũng hấp dẫn chú ý của các học sinh khác.
 
Một nữ sinh khối 12 không nhịn được mà cất tiếng cười hỏi: “Thưa thầy Hoắc, năm nay thầy bao nhiêu tuổi ạ?”
 
“…”
 
Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng trên bục giảng sửa sang lại áo khoác gió thong thả ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn qua một cái, sau đó mới khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
 
“Tuổi của tôi chắc cũng phải hơn gấp đôi số tuổi của phần lớn các bạn ở đây.”
 
“Hả…?”
 
Các nữ sinh kinh ngạc kéo dài giọng.
 
Hơn gấp đôi tuổi của bọn họ, vậy chắc khoảng 36 rồi, nhưng anh trông như cũng mới chỉ đầu 30.
 
“Đúng là quá nghịch thiên.” Cố Tâm Tình cũng nhịn không được xuýt xoa. “Cậu nói có đúng không, Khả Khả? Thầy ấy trông đâu giống người 36 tuổi?”
 
“Ừ.” Tần Khả bất đắc dĩ cười cười.

 
Nếu trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn hơn 40 tuổi, bọn họ sẽ nhận ra vẻ bề ngoài của anh vẫn chỉ trông như mới ngoài 30.
 
Vừa đáp xong một tiếng, ánh mắt cô chợt sững lại.
 
Hô hấp ngưng trệ.
 
——
 
Năm 36 tuổi.
 
Nếu cô nhớ không nhầm, Hoắc Cảnh Ngôn từng nói với cô, vào đúng ngày sinh nhật của anh năm 36 tuổi, anh đã đưa ra một quyết định khiến anh hối hận suốt một đời. Cũng vì quyết định đó, một trận tai nạn xe cộ đã xảy ra đã khiến anh mãi mãi mất đi người phụ nữ mà anh thương yêu nhất.
 
Tần Khả hốt hoảng nhìn sang Cố Tâm Tình ngồi kế bên.
 
“Tâm Tình, hôm nay là ngày mấy?”
 
“Hả?”
 
“Hôm nay ngày mấy!”
 
“Để… để tớ xem lịch,” Cố Tâm Tình bị Tần Khả dọa cho ngơ ngác, vội lấy di động ra xem thời gian, lôi ra được một nửa mới chợt hoàn hồn lại, “Chúng ta mới khai giảng một tuần mà, hôm nay là mùng 7 tháng 9.”
 
“…”
 
Nghe vậy thân người căng cứng của Tần Khả mới dần thả lỏng.
 
Chỉ vài giây ngắn ngủi, sau lưng cô đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng. Mùng 7 tháng 9. Sinh nhật Hoắc Cảnh Ngôn là vào cuối tháng 10, vậy vẫn còn kịp.
 
Hoắc Cảnh Ngôn là người từng cứu vớt cuộc đời cô một lần. Cô nghĩ, có lẽ ông trời muốn cô sống lại một lần là cho cô cơ hội đi báo đáp những người từng giúp đỡ cô…
 
Cô nhất định sẽ giúp đỡ ngăn cản Hoắc Cảnh Ngôn đưa ra quyết định sai lầm khiến tai nạn kia xảy ra.
 
Cố Tâm Tình còn đang ngơ ngác ngồi tại chỗ, “Khả Khả, hôm nay cậu làm sao thế? Cứ là lạ thế nào ấy?”
 
“… Xin lỗi.” Tần Khả áy náy nhìn sang Cố Tâm Tình, “Vừa rồi dọa cậu sợ hả?”
 
“Tớ thì không sao. Nhưng mà cậu không có việc gì chứ?”
 

Trầm mặc hai giây, Tần Khả mập mờ nói: “Thực ra ban nãy cậu đoán không sai, tớ có quen biết thầy Hoắc Cảnh Ngôn.”
 
“Hả??” Cố Tâm Tình kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy hai người…”
 
“Đừng hiểu lầm, chỉ là tớ đơn phương quen biết thầy ấy thôi.” Nghĩ một chút, Tần Khả dựa vào những hiểu biết của mình ở đời trước đối với Hoắc Cảnh Ngôn, tìm một lý do. “Mấy môn nghệ thuật vẫn luôn là sở thích của tớ, bất kể âm nhạc, khiêu vũ, hay hội họa… Thầy Hoắc Cảnh Ngôn chính là họa sĩ mà tớ thích nhất.”
 
Cố Tâm Tình trợn tròn mắt, “Thầy ấy còn là họa sĩ??”
 
Ngẫm một chút Cố Tâm Tình liền hiểu, “Vậy chả trách nhà trường lại sắp xếp cho một thầy giáo vừa trẻ vừa đẹp trai như thầy ấy dạy chúng ta.”
 
Trong lúc hai người trò chuyện, thầy Hoắc Cảnh Ngôn đứng sau bục giảng đã tải xong PPT dùng cho bài giảng lên, anh ngước mắt nhìn quét qua các học sinh một lượt.
 
“Tôi rất vui vì được tới trung học Càn Đức làm giáo viên, càng vui hơn khi được gặp gỡ các em. Từ giờ chúng ta sẽ có khoảng một học kỳ học tập cùng nhau, mong rằng cả tôi và các bạn đều vui vẻ và đạt được chút gì đó từ môn học này.”
 
Các học sinh tự giác vỗ tay, Hoắc Trọng Ngôn hơi giơ tay lên tỏ ý mọi người dừng lại.
 
“Tiết này tôi sẽ giảng cho các em một số nội dung cơ bản của môn học…”
 
Vừa nói, thầy vừa mở PPT lên.
 
Ngay slide đầu tiên là bốn chữ lớn《Thưởng thức nghệ thuật》, phông nền là một bức tranh sơn dầu phương Tây, các học sinh phần lớn đều không am hiểu về mấy kiểu tác phẩm hội họa với phong cách thế này cho nên đều không chú ý tới.
 
Slide kế tiếp chính là giới thiệu các thông tin về Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Anh không dừng lại mà trực tiếp lướt qua, đồng thời bình tĩnh mỉm cười, “Tự giới thiệu là phần vô dụng nhất, tôi trực tiếp bỏ qua vậy… Nhưng các em không được báo với chủ nhiệm đâu đấy.”
 
Cả phòng học cười rộ lên.
 
Nhưng có vài nam sinh tinh mắt đã sớm liếc thấy tên trường học tự mang ánh hào quang trên slide vừa bị bỏ qua, có người nhịn không được còn khẽ tiếng hô lên kinh ngạc.
 
“Thầy Hoắc, chúng em muốn xem thông tin giới thiệu của thầy!”
 
“Đúng đó thầy ơi, thầy cũng phải cho tụi em cơ hội hiểu rõ thầy hơn, như vậy chúng ta mới có thể vui vẻ ở chung được chứ ạ?”
 
“…”
 
Hoắc Cảnh Ngôn bị sự ‘không khách khí’ của đám học sinh làm cho bất ngờ, nghe thế thì động tác thoáng ngừng lại, đứng thẳng người, nói: “Tự giới thiệu sẽ chỉ lưu lại ấn tượng rập khuôn cứng nhắc, cho nên không có tác dụng gì với việc ở chung sau này.” Quét mắt thấy vẻ thất vọng hiện lên rõ mồn một trên mặt đám học trò, anh bật cười, “Các em thật sự muốn xem?”
 
Đám nhỏ lập tức sáng ngời hai mắt.
 
“Vâng, thầy cho chúng em xem đi!”
 
“… Được rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn hết cách, chỉ đành lùi lại một slide.
 
Tần Khả đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Những người khác thì không. Rất nhiều người bị ánh hào quang lấp lánh từ bản lý lịch làm chói mù mắt.
 

Vì thế trong vài giây tiếp theo, trong khán phòng đa năng chỉ nghe thấy từng đợt tiếng xuýt xoa tán thưởng, kế đó là vô số ánh mắt sùng bái tới tấp bắn tới trên người Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ lấy ngón trỏ gãi gãi thái dương. Anh nói đùa:
 
“PPT này là giáo viên của các em làm, dùng rất nhiều lời tán dương hoa mỹ, các em xem mười phần tin ba phần thôi, đừng nghĩ nhiều.”
 
Các học sinh đương nhiên không tin.
 
Cho dù là tán dương hoa mỹ nhưng những lý lịch phía trên cũng là thực lực của thầy, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến bất kỳ một giáo viên nào của trung học Càn Đức cảm thấy hổ thẹn không bằng rồi.
 
“Đúng là không biết nhà trường mời đâu được một ‘đại thần’ như thế này về dạy.”
 
“Ừ đó, thầy ưu tú thế này mà cũng đồng ý tới trường cấp ba giảng dạy, chúng ta may mắn thật.”
 
“Thầy ấy còn là thành viên của Hiệp hội các nhà nghệ thuật nữa kìa, nhà tớ có người làm trong đó, cái hiệp hội đó khắc nghiệt cực kỳ luôn, thế mà lại có thành viên trẻ tuổi thế này.”
 
“Tớ muốn đổi nam thần aaa!”
 
“…”
 
Trong tiếng các nữ sinh tràn đầy kinh ngạc bàn tán với nhau, Tần Yên ngồi hàng đầu tiên phía trước ánh mắt cũng thoáng rục rịch.
 
Đúng là cơ hội tốt trời cho.
 
Lúc trước cô hao tâm tổn trí nghĩ cách tiếp cận Ngô Thanh Việt chẳng qua chỉ vì nhân mạch, mạng lưới quan hệ cũng như địa vị và trọng lượng lời nói của thầy trong làng nghệ thuật.
 
Chỉ vì Tần Khả mà ấn tượng của thầy Ngô Thanh Việt đối với cô đã bị hủy đi sạch sẽ, những nỗ lực trước kia của cô đều trở thành phí công vô ích. Mà lúc này đây, Hoắc Cảnh Ngôn – một người luận về năng lực tư lịch nếu so sánh với Ngô Thanh Việt chỉ có hơn chứ không kém – lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
 
Tần Yên âm thầm cắn răng, gắt gao siết chặt đầu ngón tay.
 
Cô tin đây nhất định là cơ hội mới trời cao cho mình, chỉ cần nắm chặt được con bài tẩy mang tên Hoắc Cảnh Ngôn này, cô sẽ có tương lai còn tươi sáng vô hạn hơn trong kế hoạch của mình.
 
Vừa nghĩ tới đây, trái tim Tần Yên đã kích động tới mức đập bình bịch liên hồi.
 
Đè lại ánh mắt quá mức nóng bỏng của chính mình, cô ta ngước lên bục giảng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn không chớp mắt.
 
Đúng lúc này.
 
Sau khi lật qua trang PPT giới thiệu tư lịch, Hoắc Cảnh Ngôn lên tiếng.
 
“Đúng rồi, tôi định chọn một trong ba lớp trưởng của ba lớp làm đại diện cho môn này, phụ trách các vấn đề liên quan tới môn học.”
 
Ngừng một lát, thầy mỉm cười.
 
Đáy mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
 
“Vì thế, lớp trưởng ba lớp có thể đứng lên cho tôi làm quen một chút không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.