Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 23:
Chương 23:
Sau khi Tần Khả ngồi xuống, tiếng vỗ tay kéo dài thêm một lúc lâu nữa mới ngừng lại.
Trong thời gian này, Hoắc Cảnh Ngôn đứng phía sau bục nhỏ cùng đã hoàn hồn. Anh nhìn Tần Khả đầy thâm ý, sau đó mới mỉm cười thu hồi tầm mắt.
“Xem ra, người đại diện cho lớp các em đã thay tôi chọn xong rồi?”
“Vâng——”
Các học sinh trong phòng đa năng đồng loạt bật cười.
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười, “Nếu đã thế, theo nguyện vọng chung của mọi người, Tần Khả phải không, vai trò đại diện cho lớp ‘thưởng thức nghệ thuật’ học kỳ này, giao cho em nhé.”
Tần Khả không hề bất ngờ. Đây cũng chính là mục đích khi cô nói ra ngụ ý sáng tác của bức họa kia.
Dưới ánh mắt đố kỵ không cam lòng của Tần Yên từ bên cạnh phóng tới, Tần Khả đứng dậy, giọng nói khẽ mà an tĩnh, “Cảm ơn thầy.”
Hoắc Cảnh Ngôn ở phía sau bục không ngẩng lên, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra được ý cười dịu dàng.
“Đừng khách khí, bạn học Tần Khả, sau này chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau.”
“…”
Tần Khả nhịn không được cười khẽ.
Gần như cùng lúc, cô chợt nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt so với Tần Yên càng thêm mãnh liệt, cũng tồn tại cảm giác không dễ dàng bỏ qua đang dán chặt lên người mình.
Tần Khả ngoảnh đầu nhìn theo hướng đó.
Vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen sẫm khuất dưới vành mũ lưỡi chai.
Một khắc khi hai mắt chạm nhau, nụ cười trên mặt cô thoáng sựng lại.
Giống như phát giác biến hóa rất nhỏ trong cảm xúc của cô, người con trai trong tầm mắt bỗng nở nụ cười. Cùng lúc, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo đan chéo nhau, đưa lên, chầm chậm đặt lên trước cổ mình.
Thân người Tần Khả cứng ngắc thấy rõ.
“Tan học.”
Hoắc Cảnh Ngôn vừa lên tiếng, các học sinh bèn lục tục đứng dậy, có nữ sinh nhịn không được bèn lên trước tìm Hoắc Cảnh Ngôn, lấy cớ ‘hỏi bài’ để lại gần làm quen, cả phòng đa năng bắt đầu sôi nổi huyên náo hẳn lên.
Trong tầm mắt Tần Khả, bóng dáng Hoắc Tuấn cũng dần bị vô số học sinh khác chồng chéo lên nuốt chửng.
Dứt khỏi nụ cười cùng cảm giác áp bách kia, Tần Khả rốt cuộc mới thả lỏng, vẻ mặt bất lực thu hồi tầm mắt.
“Khả Khả,” Cố Tâm Tình tò mò từ hàng sau đi lên cạnh Tần Khả, “Vừa nãy anh Tuấn nhìn cậu hả?”
“… Ừ.”
“Thế động tác kia,” Nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, Cố Tâm Tình khó hiểu học theo bắt chéo hai tay đè lên xương quai xanh, làm xong càng thêm nghi hoặc, “Động tác kia của anh ấy là có ý gì?”
Mặt Tần Khả không rõ lý do từ từ nóng lên.
Cô dời mắt, đưa tay kéo hai bàn tay của Cố Tâm Tình ra, trả lời có lệ: “Không có gì.”
“… Rõ ràng nhất định là có gì đó.”
Cố Tâm Tình cười hì hì dán tới, “Chẳng lẽ mới chưa được bao lâu mà hai người đã có ám hiệu riêng? Động tác tay ban nãy có ý nghĩa gì thế, tỏ tình hả??”
Sợ Cố Tâm Tình đoán mò, chần chừ một lát, Tần Khả mới lúng búng nói thật.
“Không phải, có thể xem như một kiểu… cảnh cáo đi.”
“Cảnh cáo?”
Cố Tâm Tình ngớ người.
“Ừ.”
“Anh Tuấn cảnh cáo cậu á? Cảnh cáo gì cơ?”
“…”
Trầm mặc hai giây, Tần Khả thở dài, nói đùa:
“Trong phòng có chó dữ, buộc chặt dây xích, tránh để nó đi cắn người.”
Cố Tâm Tình: “?”
Cố Tâm Tình: “Hahahahahaha… Khả Khả, cậu hài quá! Nếu để anh Tuấn biết cậu bịa chuyện sau lưng ảnh, thể nào cũng nổi trận lôi đình cho xem!”
Tần Khả: “…”
——
Thế mới nói, thích truy cứu căn nguyên, nhưng lại cố tình cứ đến cuối cùng lại tuyệt không tin lời nói thật, đây đúng là tật xấu của người nào đó mà.
Điểm cười của Cố Tâm Tình rất đặc biệt, bị một câu nói của Tần Khả chọc cho cười nghiêng ngả, Tần Khả cũng hết cách tiếp tục giải thích, chỉ đành mặc kệ cô bạn coi nó thành câu chuyện cười.
Đợi đến khi trong phòng đa năng chẳng còn mấy người, Tần Khả lại đánh mắt nhìn sang vị trí của Hoắc Tuấn, thế nhưng nơi đó đã không còn ai nữa.
Lại nhìn lên Hoắc Cảnh Ngôn trên bục giảng bị đám nữ sinh vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài, Tần Khả chỉ có thể âm thầm thở dài, đè lại nỗi bất an vô thức dâng lên trong lòng, sau đó cùng Cố Tâm Tình rời khỏi phòng học.
…
Hoắc Cảnh Ngôn bị các nữ sinh quấn lấy gần mười lăm phút mới miễn cưỡng thoát thân được.
Anh một mình đứng trên bục giảng, thu màn, rũ mắt nhìn khán đài phía dưới. Học sinh đã đi hết, dưới ánh đèn mờ tối, căn phòng trống rỗng không một bóng người.
Hoắc Cảnh Ngôn đứng lặng hai giây, sau đó lấy ra chiếc di động trong túi áo, ấn xuống dãy số mặc định hàng đầu tiên.
Lát sau, điện thoại kết nối.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trung niên trầm ổn, mang theo sự uy nghiêm được tháng năm lắng đọng mài giũa, chính là người mà Hoắc Cảnh Ngôn quen thuộc nhất, cũng kính ngưỡng nhất.
Ngay khi đầu kia bắt máy, Hoắc Cảnh Ngôn bèn chủ động lên tiếng: “Chú, con thấy Tiểu Tuấn rồi.”
“Ừ.” Giọng nam trung niên đầu bên kia không nghe ra quá nhiều thay đổi, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn trước khi xuất ngoại đã đi theo Hoắc Thịnh Phong nhiều năm, chỉ một chút xíu thay đổi trong cảm xúc của đối phương, thậm chí không cần đợi Hoắc Thịnh Phong thể hiện ra, anh đều có thể đoán trước được, càng không cần nói hiện tại.
Sự quan tâm trong đó, há chỉ có mấy phần?
“Con vừa tới Càn thành, cứ tự thu xếp ổn thỏa cho mình trước đã, chuyện của nó không cần gấp.”
“Không sao.” Hoắc Cảnh Ngôn hạ tầm mắt, “Ngoại trừ hơi bài xích việc con tới đây, Tiểu Tuấn thoạt nhìn hết thảy đều rất tốt.”
Hoắc Thịnh Phong thấp giọng, “Đứa nhỏ đó bị mẹ nó chiều hư… Từ khi biết thân thế của mình, nó luôn không có thiện ý đối với Hoắc gia và ta, lần này cực cho con rồi.”
“Chú, đây là chức trách của con.” Hoắc Cảnh Ngôn thu lại chồng tài liệu cuối cùng, “Con sẽ đưa cậu ấy về Hoắc gia, đây là việc con nên làm.”
Ngừng một chút, do dự chốc lát, cuối cùng Hoắc Cảnh Ngôn vẫn mở miệng hỏi: “Chỉ là, chú nhất định muốn cậu ấy dùng thân phận Hoắc Trọng Lâu sao?”
“Thế nào, con cũng cảm thấy quyết định của ta sai?” Giọng Hoắc Thịnh Phong thoáng trầm xuống, “Hoắc Tuấn tuổi còn nhỏ, không biết tầm quan trọng của xuất thân, chẳng lẽ đến con cũng không hiểu?”
“Không phải, chỉ là…”
Hoắc Thịnh Phong ngắt lời Hoắc Cảnh Ngôn, “Nếu nó không có thân phận đại thiếu gia nhà họ Hoắc mà chỉ là một đứa con riêng, đời này nó ở giới thượng lưu sẽ bị người ta xem thường. Để cho nó cái thân phận người thừa kế chính thống hợp lý hợp pháp của Hoắc gia, ta đã chuẩn bị hết thảy ngay từ giây phút đầu tiên nó ra đời. Vậy mà giờ, chỉ vì chuyện của mẹ ruột nó mà nó muốn vứt bỏ không màng tới cố gắng bao năm nay của ta, khăng khăng cố chấp lựa chọn tuyệt lộ khó khăn trùng trùng?”
Ở đầu bên kia Hoắc Thịnh Phong nặng nề hừ một tiếng, ném ra câu tổng kết.
“Ta tuyệt đối không cho phép nó tự hủy đi tiền đồ của mình.”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc vài giây, sau đó thấp giọng đáp:
“Con biết rồi, thưa chú. Con sẽ cố gắng giúp Tiểu Tuấn hiểu được nỗi khổ trong lòng chú.”
Đầu dây bên kia, Hoắc Thịnh Phong trầm ngâm giây lát, ngữ khí thoáng mềm xuống.
“Nếu Tiểu Tuấn có thể hiểu chuyện như con, ta đây cũng không cần phải nhọc tâm như vậy.”
Hoắc Cảnh Ngôn: “Sẽ có một ngày, Tiểu Tuấn sẽ hiểu được thôi.”
“Mong là vậy.” Hoắc Thịnh Phong thở dài, đổi chủ đề: “Vậy chuyện ta kêu con điều tra thì sao?”
“…”
Nhớ tới cô gái tên Tần Khả trong buổi học hôm nay, ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn thoáng dao động.
Có lẽ vì cô là người đầu tiên có thể nhìn thấu ngụ ý bức tranh kia của mình… Hoắc Cảnh Ngôn lần đầu tiên trong đời nói dối Hoắc Thịnh Phong.
“Theo như tình hình trước mắt con quan sát thấy, Tiểu Tuấn không hề có hành vi quá mức thân cận với nữ sinh nào cả… con sẽ tiếp tục tra thêm.”
“Tốt, vậy chuyện của Tiểu Tuấn, ta giao cho con.”
“Vâng, chú yên tâm.”
“…”
Một hai phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Hoắc Cảnh Ngôn cất di động, cầm lên mấy cuốn giáo trình tài liệu linh tinh mình mang tới, anh men theo lối đi sau màn bước xuống bục cao dùng để diễn thuyết.
Phòng học lúc này ngoại trừ bục giảng vẫn được ánh đèn led sáng trắng chiếu sáng thì những chỗ khác đều đã bị bóng tối bao phủ. Chỉ là, ngay khi Hoắc Cảnh Ngôn bức xuống bậc thang cuối cùng, cửa chính căn phòng đột ngột bị mở ra.
Ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, người mở cửa tay đút túi quần đứng dựa người lên cửa, làn môi mỏng khiêu nhẹ, độ cong khóe mắt tỏa ra hơi lạnh.
“Với lý lịch chói ngời rạng rỡ thế kia mà chỉ dùng để làm mấy việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi trong nhà, anh không thấy nghẹn uất à?”
Hoắc Cảnh Ngôn chỉ thoáng giật mình sững người hai giây, rất mau đã sực tỉnh, lập tức đeo lên nụ cười giả dối.
“Đây là chức trách tôi nên làm.”
“Chức trách?” Hoắc Tuấn cười lạnh, “Sao không nói luôn, ông già đã hứa cho anh bao nhiêu lợi lộc mới dỗ được anh về khăng khăng một mực bán mạng cho ông ta?”
“Trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể dùng lợi lộc thu mua sai sử.”
Hoắc Cảnh Ngôn im lặng giây lát, vẻ sắc bén nơi đáy mắt tan đi, lần nữa treo lên nụ cười…
“Chỉ là tôi cũng không ngờ, thiếu gia Trọng Lâu thì ra cũng sẽ làm loại chuyện ‘nhỏ nhặt’ như nghe lén người khác nói điện thoại.”
Vừa nghe thấy xưng hô này, Hoắc Tuấn liền lạnh mặt, ánh mắt cũng lạnh đi.
Có điều, Hoắc Cảnh Ngôn vốn tưởng Hoắc Tuấn sẽ lập tức bật lại mình hoặc trực tiếp xoay người rời đi. Nhưng không, khác với dự đoán của anh, ánh mắt hắn trầm xuống vài giây, sau đó không những nổi giận cũng không bỏ đi, trái lại rõ ràng áp chế xuống cơn bực bội nơi đáy mắt.
Hoắc Tuấn đứng trước cửa, dẫm lên giao điểm bóng sáng giữa trong và ngoài phòng học đa năng, hắn hừ lạnh, “Tôi không có cái hứng thú cóc khô gì với cuộc nói chuyện của mấy người, anh không cần lo lắng.”
“Ồ, vậy thiếu gia Trọng Lâu đây là…?”
“…”
Hoắc Tuấn dời tầm mắt.
Lát sau, hắn phát ra tiếng cười nhạo cực nhẹ.
Nụ cười đó mang chút vẻ ngang ngược, nhưng càng nhiều hơn là một loại cảm xúc nào đó mà Hoắc Cảnh Ngôn nghe không hiểu.
——
“Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện với anh.”
“Hử?” Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lóe lên, “Thiếu gia Trọng Lâu muốn biết chuyện gì, nếu biết tôi nhất định sẽ nói, tuyệt không giấu giếm.”
Hoắc Tuấn trước giờ chưa từng thấy anh ta như vậy.
Vì thế sau khi nghe anh ta nói, ánh mắt hắn vẫn mang vẻ trào phúng như cũ, có một loại cảm xúc không rõ từ nơi sâu nhất chầm chậm trào dâng, “Tần Khả, anh sẽ thích cô ấy sao?”
Hoắc Cảnh Ngôn ngẩn người.
Ngây người qua đi, anh ta không khỏi bật cười, “Đây chính là điều cậu muốn hỏi?”
“…” Cơ hồ Hoắc Tuấn cũng biết câu hỏi này của mình cực kỳ ấu trĩ, ngay trước khi mở miệng ánh mắt hắn đã lộ ra vẻ lúng túng hiếm hoi, nhưng lời đã nói khỏi miệng, hắn cũng không định thu về, “Là tôi hỏi anh, chứ không phải anh hỏi tôi.”
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn chưa dứt cười: “Mặc dù trên lý thuyết tôi và thiếu gia Trọng Lâu là cùng thế hệ, nhưng nếu tính theo tuổi tác, tôi cũng đủ làm bậc cha chú của đám học sinh các cậu. Thích một cô bé ít hơn mình gần hai mươi tuổi… Trong lòng thiếu gia Trọng Lâu, tôi là kẻ như vậy sao?”
Hoắc Tuấn không hề để ý lời trêu chọc của anh ta, “Đây là anh nói đó.”
Xác nhận xong, hắn không chút lưu luyến tính toán xoay người rời đi.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn rục rịch, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi hắn lại.
“Chắc cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi với cha cậu?”
“…”
Hoắc Tuấn vừa quay đi thân người chợt khựng lại.
Hắn không quay lại, chỉ nghiêng mặt qua, độ cong chiếc cằm vốn đã sắc nay lại lại càng thêm sắc bén, đôi đồng tử đen triệt để lạnh xuống không còn chút độ ấm.
“Ông ta không phải cha tôi. Tôi không có cha.”
Hoắc Cảnh Ngôn không cố tranh chấp với Hoắc Tuấn về việc này, anh rất lý trí lựa chọn bỏ qua.
“Ý của ông ấy, tôi nghĩ cậu cũng đoán được.”
“Cho nên?”
“Cho nên,” Hoắc Cảnh Ngôn hơi nheo mắt lại, “Tôi nghĩ nếu thiếu gia Trọng Lâu thật sự thích cô gái đó, vậy thời điểm hiện tại, việc cậu nên làm nhất chính là tránh xa cô ấy ra.”
“Nên làm?”
Nghe anh ta nói vậy, từ cổ họng Hoắc Tuấn bật ra tiếng cười gằn hung ác.
“Nên cái rắm chó! Trong từ điển của ông đây không có ‘nên hay không nên’, chỉ có muốn hay không muốn!”
Hoắc Cảnh Ngôn hiếm thấy cũng nhíu mày.
“Cậu coi cô ấy là vật phụ thuộc sao?”
“…”
Hoắc Tuấn mất kiên nhẫn, quay hẳn người lại.
Sườn nghiêng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên lúc này bị bóng sáng ngoài cửa chồng lên, bóng dài lộn xộn đan xen, khiến đường cong khuôn mặt như điêu khắc càng thêm sắc bén.
Hắn nhướn mắt, ý cười vừa biếng nhác vừa lạnh lẽo.
“Đừng có nói mấy thứ triết lý học tình cảm với tôi, ông đây không hứng thú.”
Hắn ngừng lại, trợn mắt, đôi đồng tử đen sậm tối tăm không lọt nổi lấy một tia ánh sáng.
“Hoắc Cảnh Ngôn, anh biết điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi với anh, với các người, thậm chí với ông già kia và cả cái Hoắc gia của ông ta là gì không?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lóe sáng: “Xin nghe.”
“Họ của ông già kia và anh, đều là ‘Hoắc’ trong ‘Hoắc gia’. Cho dù ông ta coi anh là con chó nuôi dưỡng dưới cái danh con nuôi, thì anh cũng là con chó thuộc chủng loại quý tộc.”
Hoắc Tuấn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đâm chọc khiến người ta đau đớn.
“Nhưng tôi thì khác. Mặc kệ các người gọi tôi thế nào, tôi từ lúc sinh ra đã không phải thứ rắm chó ‘Trọng Lâu thiếu gia’ gì gì đó, mà chỉ là một con chó hoang bên đường ai ai cũng có thể đá cho một cước.”
“…”
“Anh biết chó hoang có tập tính gì không, chó quý tộc?”
Hoắc Tuấn ngẩng đầu, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đứng trên bậc thềm.
Hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng tuyết, đôi đồng tử đen sẫm như bóng đêm…
“Rất đơn giản.”
“Ai dám động vào đồ của tôi, tôi sẽ đích thân xé xác kẻ đó, rồi nuốt xuống từng ngụm từng ngụm.”
“… Cho dù là anh, hay nhà họ Hoắc.”