Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 11


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 11:

 
Chương 11: Em gái?
 
Ngày đầu tiên của tháng huấn luyện quân sự, trung học Càn Đức đã ra oai phủ đầu với các tân sinh.
 

Năm rưỡi sáng, Tần Khả mở mắt thức dậy.
 
Cả kí túc yên lặng như tờ, thấp thoáng nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của mấy nữ sinh trong phòng.
 
Tần Khả vén chăn, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, lấy chậu rửa mặt và dụng cụ đánh răng rửa mặt được nhà trường phát, đi ra hướng cửa kí túc.
 
Cửa bị mở ra.
 
Trời vẫn chưa sáng hẳn, mười mấy giáo viên huấn luyện xếp thành một hàng ở bên ngoài, nghe thấy có tiếng mở cửa rất khẽ thì nhất loạt ngẩng đầu nhìn sang.
 
Tần Khả: “…”
 
Cảm giác bị mười mấy con mắt của các giáo viên cùng lúc nhìn thật chẳng thể gọi là thoải mái.
 
Bầu không khí lúng túng mất mấy giây, Tần Khả lẳng lặng đi ra, đóng cửa lại, sau đó bình tĩnh đi về phía bể nước gần kí túc nhất.

 
Đi được vài bước, cô còn nghe tiếng một thầy giáo đã hoàn hồn lại, nhỏ giọng lầm bầm.
 
“Học sinh mới mà cũng có đứa dậy sớm thế à?… Hay là đám ma cũ lộ tin tình báo cho tụi nó?”
 
“Không thể nào.”
 
“Đúng, có mỗi mình em ấy dậy thôi.”
 
Mà mấy chục giây sau, Tần Khả rốt cuộc cũng biết mình vừa tránh được khỏi một ‘kiếp nạn’ thế nào.
 
Chỉ thấy các thầy giáo đang xếp thành hàng bất ngờ giải tán, mỗi người ai nấy tự chạy tới trước cửa một lớp tương ứng.
 
Lại qua thêm vài giây, tiếng còi đinh tai nhức óc đột ngột vang vọng khắp khu kí túc.
 
Lăn lộn vật vã suốt hai phút đồng hồ mới có tân sinh gào khóc vội vã hốt hoảng ‘bò’ ra.
 
Mà khi tốp đại quân đầu tiên ùn ùn chạy tới trước bể nước cướp đoạt mấy vòi nước lẻ tẻ đáng thương, Tần Khả đã ung dung khoan khoái ôm chậu rửa mặt trở về.
 
Đến giờ tập hợp, vẫn còn có người ‘quân trang không ngay ngắn’, áo quần xốc xếch chật vật đứng trong hàng ngũ.
 
Tần Khả đứng đầu hàng, các thầy vừa liếc mắt đã nhận ra.
 
Nhất là ông thầy họ Hách phụ trách lớp tinh anh, càng được thể mà chỉ vào Tần Khả để dạy dỗ những người khác:
 
“Sao người ta có thể gọn gàng chỉn chu, năm rưỡi đã dậy đánh răng rửa mặt, còn các cô các cậu thì vẫn cứ vắt lưỡi lên mà ng, người với người sao lại cách biệt lớn thế vậy, hả?!”
 
“…”
 
Cảm giác có nữ sinh bất mãn liếc mắt qua, Tần Khả thầm than một tiếng họa từ trên trời rơi xuống.
 
Ngập ngừng một lát, cô lên tiếng: “Báo cáo.”
 
Giọng cô vang lên khiến thầy huấn luyện sửng sốt.
 
——
 
Không chỉ vì giọng nói này nhẹ nhàng trong trẻo, lại không hề ê a dài dòng, thêm nữa đây là lần đầu tiên tập hợp, các thầy đã quen với việc đám nhóc tân sinh tùy tiện mở miệng nói chuyện vô tổ chức vô kỷ luật. Cô nhóc này chính là người đầu tiên không cần bọn họ dạy đã biết hô báo cáo.
 
Thầy Hách vui vẻ bật cười, còn đánh mắt đắc ý nhìn sang giáo viên phụ trách hai lớp kế bên.
 
“Nói.”
 
Tần Khả hơi ưỡn ngực.
 
“Không phải em dậy sớm, mà là lạ giường, không ngủ được.”
 
Thầy Hách ngớ người.
 
Học sinh của lớp tinh anh cũng hoàn hồn, ồn ào cười lớn.
 
Ngay cả lớp kế bên lúc trước đều đang yên lặng lắng nghe cả quá trình cũng bật cười theo.
 
Thầy Hách nghiêm mặt.

 
“Cười cái gì mà cười! Hôm nay, tất cả các học sinh hành quân dã ngoại 30km. Bây giờ, tập hợp cả đội, đi nhà ăn ăn sáng!”
 
“…”
 
Thấy thầy Hách không giận chó đành mèo lên mình, Tần Khả thầm thở phào một hơi.
 
So với việc đắc tội với các học sinh cùng lớp sẽ chung sống với nhau trong ba năm, chi bằng mạo hiểm đắc tội thầy phụ trách.
 
May mà kết quả cũng không tệ lắm…
 
Thế nhưng mười phút sau, Tần Khả mới biết bản thân suy nghĩ quá đơn giản.
 
Bên ngoài nhà ăn.
 
Sau khi giới thiệu quy định với các lớp xong, ánh mắt thầy Hách lại dán lên người Tần Khả.
 
“Mỗi lớp cần có một lớp trưởng phụ trách việc giao nhận một số công việc vặt giữa giáo viên với lớp, tôi biết lớp các bạn vẫn chưa kịp bầu ai, cho nên lớp trưởng sẽ do giáo viên phụ trách tạm thời chỉ định.”
 
Tần Khả: “…”
 
“Cái cô khi nãy bảo lạ giường ấy, tôi thấy em không tệ, sau này lớp tinh anh khối 10 sẽ do em quản.”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả: “Vâng, thưa thầy.”
 
Thầy Hách khẽ mỉm cười, “Xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ tìm em. Cả lớp, đứng nghiêm.”
 
“…”
 
Học sinh toàn trường xếp hàng theo lớp, cảnh tượng tụ tập ngoài nhà ăn có thể nói là hoành tráng.
 
Các thầy phụ trách mặt mũi nghiêm túc lạnh tanh đứng trước, không ai dám nhúc nhích.
 
Càng không ai dám ho he.
 
Dưới bầu không khí tĩnh lặng như vậy, ba bóng người lắc lư đủng đỉnh đi tới từ phía cầu thang bên phải trở nên vô cùng chói mắt.
 
Trước ánh mắt của hàng loạt học sinh, Kiều Cẩn đi trước ngáp dài một cái.
 
“Tuấn ca, hình như vẫn chưa bắt đầu ăn, còn đang đứng phạt bên ngoài.”
 
“…”
 
Không có tiếng đáp lại.
 
Theo thứ tự kí túc xá, lớp Tần Khả xếp gần phía cầu thang nhất.
 
Vừa thấy Hoắc Tuấn, thầy Hách lại nhức cả đầu.
 
Mà ba người lúc này đã đi tới cạnh lớp tinh anh khối 10, coi bộ như tính đi vòng ra trước.
 
Thầy Hách hết cách, “Lớp trưởng ra khỏi hàng. Lát nữa các em chỉ huy lớp mình đi theo hàng vào trong.”
 
“… Rõ.”
 
Tần Khả vừa nói xong, ngay lập tức chợt cảm thấy có ánh mắt rơi lên người mình.
 
Mà thầy Hách đã nhanh chân bước đến, ngăn ba người Hoắc Tuấn lại ngay cạnh lớp tinh anh.
 
“Giờ là giờ tập trung xếp hàng, ba cậu không được nghênh ngang đi lại như thế.”
 
Kiều Cẩn cười sởi lởi, “Thầy Hách, ăn bữa cơm thôi mà cũng phải phạt đứng? Còn có nhân quyền không?”
 
Kiều Du hùa theo: “Hay là thôi đừng phạt đứng nữa, phạt huấn luyện thể lực đi. Thầy Hách, trận năm kia thầy đấu với Tuấn ca không phải vẫn còn dư lại vài mục chưa đấu à? Hay sáng nay đấu luôn đi?”
 
“…”
 
Cậu ta vừa nói xong, thầy phụ trách liền đen mặt.
 
Thế mà lớp bên cạnh còn có học sinh cười rộ lên.
 
Cố Tâm Tình cũng nằm trong số đó.
 

Thấy Tần Khả nhìn mình khó hiểu, Cố Tâm Tình bèn lặng lẽ ghé lại, thấp giọng giải thích cho cô:
 
“Khả Khả, cậu chưa nghe nói à? Năm kia Hoắc Tuấn tới tham gia huấn luyện quân sự với tư cách tân sinh lớp tinh anh khối 10, vì quá kiêu căng vô kỷ luật nên bị thầy Hách phụ trách khi đó xách ra định ‘giáo huấn’ cho một trận. Hai người giao hẹn thi đấu huấn luyện thể lực, tớ nghe bảo lượt đầu là thi hít đất, Hoắc Tuấn thế mà hạ thầy Hách đo ván luôn!”
 
Tần Khả nghe xong cũng thấy kinh ngạc.
 
Trong quân đội huấn luyện thể lực chính là những bài cơ bản nhất, nhặt bừa một thầy phụ trách trong đây ra, xét về mặt thể lực hẳn là dư sức đè bẹp mấy người trưởng thành.
 
Thầy Hách hàng năm phụ trách lớp tinh anh lại càng xuất sắc.
 
Thế mà Hoắc Tuấn so thể lực với thầy còn…
 
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn người con trai đứng trước mặt thầy Hách, cùng lúc đụng phải ánh mắt thâm sâu của hắn.
 
Trái tim Tần Khả giật thót.
 
Nhưng rồi cô lại hơi bình tâm lại, dù sao đây cũng là thời gian tập trung xếp hàng, Hoắc Tuấn chắc sẽ không vào lúc này…
 
Không đợi cô kịp thở phào xong, cô đã nghe một giọng nói quen thuộc cất lên.
 
“Lớp trưởng?”
 
Hoắc Tuấn đủng đỉnh bước lên trước, sau hai bước thì dừng lại ngay bên người Tần Khả.
 
Tay hắn đút túi quần, hơi nghiêng người về trước.
 
Đôi mắt đen sậm buông hờ.
 
“Thăng chức rồi.”
 
Tần Khả: “…”
 
Vẻ mặt nhóm học sinh lớp tinh anh vô cùng quái dị.
 
Thầy Hách cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Hai em quen nhau?”
 
Hoắc Tuấn không đáp, không chớp mắt nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả cũng không lên tiếng.
 
Cuối cùng vẫn là Kiều Cẩn bật cười đáp lại, “Tất nhiên là quen, thầy Hách không biết chứ, đây là em gái Tuấn ca đó, Tuấn ca thương ẻm lắm nha!”
 
Tần Khả: “…?”
 
Hoắc Tuấn khựng người.
 
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Kiều Cẩn một cái, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, rốt cuộc vẫn không phủ nhận.
 
Đến tận khi các thầy phụ trách đi tới nhà ăn cho giáo viên, cả sân mới bắt đầu rục rịch.
 
Tần Khả nhíu mày nhìn Hoắc Tuấn.
 
“ ‘Em gái’ ?”
 
Kiều Cẩn vội lên trước hòa giải: “Hi, cô bé Tần Khả, hôm qua xem em với Tuấn ca hợp tác biểu diễn trên sân khấu thân mật khăng khít như vậy, này là coi như kết nghĩa kim lan rồi!”
 
Lần này không cần Tần Khả nói gì.
 
Hoắc Tuấn đã lạnh mặt liếc sang, chân dài đạp cậu ta một cú.
 
“Kim lan cái đầu mày.”
 
Bị Kiều Cẩn nhắc đến màn phối hợp tối qua, Tần Khả rốt cuộc cũng nhớ ra mình còn một vấn đề vẫn chưa kịp hỏi.
 
Do dự một lát, cô thấp giọng hỏi.
 
“Cái đoạn đàn cuối cùng tối qua ấy,” Cô nhìn Hoắc Tuấn, “Vì sao anh đột nhiên dừng lại?”
 
Hoắc Tuấn bỗng trầm mặt.
 
Khi cô nói câu này, bóng dáng mảnh khảnh hàng đêm quấn lấy trong giấc mơ hắn như lại hiện ra trước mắt.

 
——
 
Ánh đèn chiếu rọi, vòng eo lay động.
 
Xinh đẹp, yêu kiều, đẹp đến kinh tâm động phách.
 
Hắn nghĩ có lẽ ngay từ nốt nặng cuối cùng hắn đã mất kiểm soát.
 
Thậm chí trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên hốt hoảng, có cảm giác như mình đã âm thầm dõi theo điệu nhảy của cô rất nhiều năm.
 
Khiến hắn chỉ muốn hoàn toàn xâm chiếm cô.
 
“…”
 
Hoắc Tuấn ngước mắt, trong đôi đồng tử là bóng tối sâu thẳm.
 
Hai giây sau, hắn cười nhạt.
 
“Quên rồi.”
 
“?”
 
Tần Khả chưa kịp hỏi thêm thì đã tới lượt hàng lớp cô đi vào nhà ăn, cô chỉ đành chỉ huy các học sinh trong lớp, dẫn đầu di chuyển theo hàng.
 
Nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa nhà ăn, Hoắc Tuấn hơi nhướn mày.
 
Lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.
 
Sau lưng hắn, Kiểu Cẩn Kiều Du hai mặt nhìn nhau.
 
Kiều Cẩn dè dặt thăm dò: “Tuấn ca, cậu không phải thật sự đối với Tần Khả…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn quét qua.
 
“Đối với Tần Khả làm sao?”
 
“…” Kiều Cẩn bị ánh mắt kia nhìn cho lạnh sống lưng, không dám nói gì.
 
Hoắc Tuấn xoay người.
 
Đôi đồng tử âm u thâm trầm.
 
Nửa ngày sau, hắn mới cười xùy một tiếng.
 
“Không phải cậu từng nói sao? Cô ấy là học sinh ba tốt, là rường cột tương lai à.”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn liếm khóe môi khô ráp, đôi mắt đen trầm rũ xuống.
 
“Không chạm vào kiểu gái ngoan này, đây coi như đã là giới hạn cuối cùng của ông đây rồi.”
 
“…”
 
*
 
Trong nhà ăn.
 
Khu huấn luyện quân sự cái gì khác trường thì khác, chứ đãi ngộ đặc biệt dành cho lớp tinh anh thì vẫn không hề thay đổi.
 
Dựa theo số thứ tự thầy phụ trách cấp cho, lớp Tần Khả đã nhanh chóng tìm được mấy chiếc bàn tròn dành cho lớp mình ở phía Đông nhà ăn.
 
Mà kế đó đã xếp đầy bàn của các lớp khác, hiển nhiên là lớp tinh anh khối 11 12.
 
Còn cách mấy mét, Tần Khả đang đi đầu bỗng dưng dừng bước.
 
Cô nhìn về phía trước, Tần Yên đang đứng cạnh bàn, mỉm cười vẫy tay với mình.
 
“Tiểu Khả!”
 
Không biết cố ý hay vô tình, giọng Tần Yên vừa hay đủ cho mọi học sinh của lớp tinh anh đều nghe được.
 
Lát sau, Tần Khả nghe thấy phía sau truyền tới tiếng học sinh thấp giọng bàn tán:
 
“Tần Khả thế mà lại quen với chị Tần Yên khối 11?”
 
“Hai người họ có quan hệ gì thế?”
 
“Chịu…”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, ngước mắt, Tần Yên đã nở nụ cười tiến tới trước mặt cô.
 
Dưới ánh mắt tò mò của các tân sinh, Tần Yên cười đến là dịu dàng.
 
“Tiểu Khả là em gái chị, tính cách hơi chút hướng nội, không thích nói chuyện, sau này các em cùng lớp, mong là có thể chú ý em ấy nhiều hơn, làm phiền các em rồi.”
 

“Dạ… nên ạ nên ạ.”
 
“Đàn chị đừng khách khí.”
 
Nghe mấy nam sinh đáp lời, nụ cười trên mặt Tần Yên càng sâu hơn.
 
Sau đó cô mới quay đầu nhìn sang Tần Khả.
 
“Tiểu Khả, em…”
 
Tần Yên vừa mới cất lời, cách hai người không xa chợt vang lên một giọng con trai.
 
“Tần Yên?”
 
“…”
 
Nụ cười trên mặt Tần Yên cứng lại, mà Cao Hạo, người vừa lên tiếng đã từ dãy bàn lớp cô chạy lại.
 
Cao Hạo từ đầu tới cuối chỉ nhìn Tần Khả.
 
Dừng bước, cậu ta nháy mắt ra hiệu với Tần Yên, sau đó nói với Tần Khả:
 
“Em là em gái Tần Yên phải không? Anh từng nghe Tần Yên nhắc đến em mấy lần.”
 
Cậu ta sờ sờ gáy, tựa hồ thấy hơi ngại ngùng.
 
“Tiết mục nhảy đơn của em tối qua anh cũng xem rồi, đúng là rất xuất sắc.”
 
Tần Yên ở bên cạnh rốt cuộc cũng điều chỉnh lại sắc mặt thoáng chút mất tự nhiên của mình. Cô nở nụ cười:
 
“Tiểu Khả, chị giới thiệu với em, đây là Cao Hạo lớp chị, cũng là phó trưởng ban văn nghệ.”
 
Cao Hạo lập tức chìa tay ra.
 
“Chào em, Tần Khả, rất vui được gặp em.”
 
“…”
 
Nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, Tần Khả thoáng rũ mắt, không phản ứng gì.
 
Cao Hạo.
 
… Cô tất nhiên biết người này.
 
Đời trước, anh ta là bạn trai của Tần Yên sau khi chị ta lên lớp 11.
 
Lại còn là tên cặn bã có ý đồ muốn động tay động chân với cô.
 
Cảnh tượng này, cùng với cảnh tượng ở nhà mình đời trước, Tần Yên lần đầu dẫn Cao Hạo về nhà chơi giới thiệu cậu ta với cô, gần như cũng chẳng khác là bao.
 
Tần Yên, chị lại muốn ‘chơi lại trò cũ’ sao?
 
Chỉ đáng tiếc…
 
Kết quả lần này, tôi sẽ khiến chị phải thất vọng.
 
Đáy mắt Tần Khả lướt qua một tia trào phúng lạnh lẽo.
 
Nhưng cảm xúc đó nhạt đi rất nhanh. Cô vươn tay, chỉ lễ phép mà chạm tay một cái với Cao Hạo.
 
Không đợi người ta bất ngờ nắm chặt như đời trước, cô đã trực tiếp rút tay lại.
 
——
 
“Chào anh.”
 
“…”
 
Cùng lúc đó.
 
Tại cửa nhà ăn.
 
Hoắc Tuấn dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn về phía Đông phòng.
 
Kiều Cẩn đứng cạnh hắn ngó đầu lên: “Ố, kia không phải Cao Hạo khối 11 à? Tao nghe nói nó đang theo đuổi Tần Yên mà, này là sao, lại nhìn trúng Tần Khả rồi?”
 
“Mấy trò dỗ gái của Cao Hạo khá là cao tay đấy.”
 
Kiều Du cũng cười bổ thêm một đao.
 
“Tuấn ca, cứ đà này, cẩn thận ngày mai lại có thêm một ông ‘em rể’ đấy.”
 
Hoắc Tuấn cười lạnh.
 
Trong đôi mắt đen sẫm như rắc lên một tầng sương mỏng.
 
“Nó dám.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.