Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 12


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 12:

 
Chương 12: Trúng tà
 
Tại nhà ăn của khu huấn luyện, ba bữa cơm đều là đứng ăn.
 

Lớp Tần Khả toàn là học sinh mới, không ai biết ai, cả bàn ăn hai mươi người mà lặng ngắt y như chỉ có một người.
 
Cố Tâm Tình coi như ngoại lệ.
 
“Khả Khả,” Nhân lúc không ai chú ý, cô ghé lại cạnh tai Tần Khả, nhỏ giọng thì thầm: “Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh mà xem, Hoắc Tuấn nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu đấy.”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả: “Không nhìn.”
 
Cố Tâm Tình: “Vì sao không nhìn?”
 
Tần Khả: “Nhìn xong không muốn ăn nữa.”
 
Cố Tâm Tình: “???”

 
Cố Tâm Tình: “Nói bậy. Luận về khuôn mặt, Hoắc Tuấn chí ít cũng thuộc loại kích thích cảm giác thèm ăn!”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả không thể hiểu nổi, cô ngẩng đầu nhìn.
 
Qủa nhiên ngay lập tức đã lọt vào trong một đôi đồng tử đem sậm.
 
Đối mắt nhìn nhau hai giây, Tần Khả lần nữa mặt không cảm xúc cúi đầu.
 
 ——
 
Một con thỏ bị con sói nhìn chòng chọc, cho dù con sói kia có khuôn mặt kích thích cảm giác thèm ăn, con thỏ còn có thể thèm ăn cho được?
 
Tần Khả thầm than một tiếng.
 
“Tớ ăn xong rồi, tới điểm tập trung trước đây.”
 
“Ế? Nhưng Khả Khả, cậu còn chưa ăn được mấy miếng mà.”
 

“Không ăn nữa.”
 
Tần Khả xoay người, vừa định cất bước rời đi thì chợt khựng lại.
 
Cô ngước mắt nhìn về phía trước.
 
“Tần Khả, ăn ít như thế không được đâu, buổi huấn luyện dã ngoại hôm nay cực lắm đó.”
 
Đứng trước mặt cô chính là Cao Hạo, anh ta đang trưng ra vẻ mặt chân thành dịu dàng ga lăng nhìn cô.
 
Anh ta chìa tay ra, đưa hộp sữa ăn sáng tới trước mặt Tần Khả.
 
“Em cầm lấy đi, lúc đói có thể mang ra uống.”
 
“…”
 
Cảm nhận được ánh mắt của các đàn anh đàn chị lớp tinh anh bắt đầu nhìn sang phía này, Tần Khả phiền muốn chết. Cô không muốn dây dưa với Cao Hạo ở chỗ này, chỉ đành nhận lấy.
 
“Cảm ơn anh.”
 
“Đừng khách sáo.”
 
Cao Hạo cũng coi như biết nhìn sắc mặt mà đoán ý người khác, nhất là trong mối quan hệ nam nữ càng biết giữ chừng mực. Thấy Tần Khả không mấy nhiệt tình, anh ta bèn gật đầu rồi bỏ đi.
 
Đợi Cao Hạo đi rồi, Tần Khả không cảm xúc rũ mắt nhìn hộp sữa trên tay.
 
Cố Tâm Tình vẻ mặt hâm mộ ghé tới.
 
“Thật tốt, đàn anh Cao Hạo còn tặng sữa cho cậu nữa, anh ấy là một trong số những soái ca được bầu ra trong trường đấy. Sao nào, kiểu này chắc cậu thích nhỉ?”
 
Tần Khả không đáp lời, trong mắt thoáng qua một tia trào phúng.
 
Đối với loại đàn ông cặn bã đã có bạn gái còn nhớ nhung em gái của bạn gái, cô không có chút xíu hứng thú nào.
 
Chỉ là không đợi cô nói gì, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt.
 
——
 
Hoắc Tuấn hai tay đút túi quần, nghiêng người đứng trước mặt cô, đôi mắt đen sẫm âm trầm.
 
Hai người nhìn nhau mấy giây.
 
Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, trong mắt lại không hề có ý cười.

 
Hoắc Tuấn không nói gì.
 
Chỉ rút tay trái ra, xòe bàn tay trắng trẻo thon dài trước mặt cô.
 
Hắn rũ mắt nhìn cô.
 
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
 
Cố Tâm Tình ở bên cạnh và những học sinh đang liếc trộm sang phía này cũng không hiểu đầu cua tai nheo, cả đám không dám thở mạnh, thầm suy đoán xem đây rốt cuộc là cái tình huống gì.
 
Tần Khả thì không thể rõ hơn được nữa.
 
Cô bất đắc dĩ thở dài, thân thể đã tự giác cử động, đặt hộp sữa mới nhận được từ chỗ Cao Hạo vào tay người con trai.
 
Hoắc Tuấn nhướn mày, lập tức rụt tay lại.
 
Nhưng cô rất cảnh giác, tay bắt so với thỏ còn nhanh hơn.
 
——
 
Trốn không thoát.
 
Hoắc Tuấn nhìn hộp sữa trong tay, bỗng dưng thấp giọng cười.
 
“Thằng đó không phải người tốt.” Hoắc Tuấn ngẩng lên nhìn Tần Khả, “Biết không?”
 
Tần Khả không đáp, chỉ khẽ lên tiếng hỏi ngược lại: “Anh thì tốt sao?”
 
“…”
 
Đôi đồng tử trong mắt Hoắc Tuấn trầm xuống.
 
Chỉ là dường như Tần Khả không hề có ý đợi hắn trả lời. Cô siết chặt đầu ngón tay tê dại, khẽ gật đầu với Hoắc Tuấn, sau đó quay người rời đi.
 
Đợi bóng lưng Tần Khả biến mất sau cánh cửa nhà ăn, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du mới một trái một phải tiến tới. Kiều Cẩn dừng cạnh Hoắc Tuấn trước, liếc mắt nhìn thoáng qua hộp sữa bị Hoắc Tuấn siết trong tay.
 
“Tuấn ca này,” Cậu ta ngẩng đầu, chép chép miệng, vẻ mặt phức tạp, “Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, tôi đã không còn đi giành đồ của tụi con gái nữa rồi.”
 
“…”

 
Hoắc Tuấn cúi xuống, nhìn hai giây, cười lạnh.
 
Hắn vung tay.
 
‘Bộp’ một tiếng.
 
Hộp sữa bị trực tiếp ném vào thùng rác to bên cạnh. Nó đập vào vách thùng rác, lăn hai vòng rồi mới rơi xuống.
 
Học sinh mấy bàn xung quanh im như ve sầu mùa đông.
 
Mà Hoắc Tuấn lại trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, không cảm xúc đút tay túi quần đi ra khỏi cửa.
 
*
 
Buổi sáng vì chuyện ở nhà ăn mà đám tân sinh lớp tinh anh được một phen hú vía, nghĩ lại còn sợ.
 
Tình trạng này vẫn tiếp tục kéo dài đến nửa buổi sáng.
 
Trên đường huấn luyện dã ngoại, các học sinh luôn ôm một loại ánh mắt kính sợ ‘không biết khi nào cậu ta sẽ bị Hoắc Tuấn bóp chết cho nên nhất định phải cách xa một chút’ dành cho Tần Khả – người được bổ nhiệm làm lớp trưởng tạm thời.
 
Thế nhưng thầy Hách lại hoàn toàn hiểu sai, lúc nghỉ ngơi còn có lời khen ngợi Tần Khả:
 
“Em lập uy nhanh lắm, xem ra tôi đã không chọn sai người.”
 
“…”
 
Tần Khả chán chẳng buồn nói.
 
Ba lớp tinh anh vẫn theo lệ cũ, làm quân danh dự dẫn đầu đội ngũ học sinh toàn trường. Mà lớp tinh anh khối 10 đi ở hàng trước nhất.
 
Tần Khả lúc này đã cảm nhận những ánh mắt như có như không nhìn mình suốt nửa buổi sáng, hiện giờ chỉ muốn thu mình lại nhỏ nhất có thể, để không ai thấy mình nữa.
 

 
Bữa trưa của các học sinh giải quyết trên núi.
 
Nghỉ ngơi tại chỗ, ven đường bóng mát không nhiều, phía đội ngũ lớp tinh anh đi trước chỉ có đúng một cái cây cao cỡ trung bình.
 
Dưới tàng cây mát mẻ, Hoắc Tuấn ngồi trên một mỏm đá lởm chởm.
 
Bên cạnh hắn vẫn có chỗ trống, thế nhưng không ai dám tới ngồi.
 
Ngay cả những chỗ gần đó cũng không có ai, những người khác thà rằng đứng phơi nắng dưới ánh mắt trời gay gắt còn hơn tới ngồi cạnh Hoắc Tuấn.
 
Kiều Cẩn Kiều Du một người dựa cây, một người dứt khoát nửa nằm nửa ngồi dựa lên mặt đất cạnh tảng đá.
 
“Tuấn ca này, lần sau có đánh chết tôi cũng không theo cậu tới nơi quái quỷ này nữa đâu.”
 

Kiều Cẩn dựa lưng lên đá, mũ quân sự chụp lên mặt, tiếng rên rỉ hừ hừ từ phía dưới truyền tới.
 
“Này cmn nào có phải cuộc sống của con người, đây là coi chúng ta như chó nhà binh mà dùng thì có?”
 
“…”
 
Kiều Cẩn chán nản bất lực rên rỉ nửa ngày trời, thế nhưng không nghe được tiếng đáp lại.
 
Cậu ta không nhịn được, lấy mũ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nam sinh đang ngồi trên tảng đá.
 
Cả cái trường này cũng chỉ có mình hắn ngang ngược như vậy, trong khi tất cả mọi người đều mặc đồng phục quân sự, một mình Hoắc Tuấn lại mặc một thân áo phông trắng quần dài sẫm màu gọn gàng sạch sẽ, chiếc mũ lưỡi chai bị hắn kéo xuống một nửa, vành mũ lười biếng vắt ngang trên mấy sợi tóc vụn.
 
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng giấu dưới vành mũ, đôi mắt sẫm màu không chớp nhìn về một phía nào đó.
 
Kiều Cẩn nhìn theo ánh mắt hắn.
 
Cho dù lẫn trong đám học sinh mặc đồng phục quân sự rộng thùng thình không ra dáng dấp gì, nhưng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn của cô vẫn vô cùng nổi bật.
 
Khuôn mặt bị ánh mặt trời nung đến đỏ bừng, đang trò chuyện cùng nữ sinh bên cạnh, tóc đuôi ngựa đen nhánh khẽ đung đưa theo cử động của thân thể.
 
Dưới tiết trời oi bức ngày hè càng khiến lòng người nhộn nhạo không yên.
 
Thu hồi tầm mắt.
 
Kiều Cẩn liếc trộm Hoắc Tuấn, không tiếng động làm một cái khẩu hình miệng với Kiều Du: “Trúng tà à?”
 
Kiều Du đang dựa lưng lên cây nhún nhún vai, hiển nhiên cũng không biết làm sao.
 
Không đợi hai người tiếp tục trao đổi ngầm với nhau.
 
Hoắc Tuấn đã đứng dậy, không chút do dự cất bước về phía Tần Khả.
 
Kiều Cẩn sửng sốt, ngồi thẳng người.
 
“Tuấn ca, đi đâu đấy? Tìm Tần Khả à?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn nghiêng người về sau nhìn cậu ta, nhướn mày.
 
Kiều Cẩn cười: “Tuấn ca này, hồi sáng cậu bảo, không động vào gái ngoan là giới hạn làm người của cậu mà.”
 
Hoắc Tuấn trầm mặc giây lát, cười nhạt.
 
“Không phải mấy cậu nói cô ấy là em gái tôi à?”
 
Hắn quay người, khóe môi khẽ nhếch, thấp giọng cười:
 
“Ông đây thương em gái, không được hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.