Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 10


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 10:

 
Chương 10: Giao lưu văn nghệ (6)
 
Đối diện với Hoắc Tuấn không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào, Tần Khả thầm buông một tiếng thở dài bất lực.
 

“Học trưởng Hoắc…”
 
Chữ cuối cùng kịp thời thu lại, nghĩ đến lời uy hiếp của người nào đó, cô tự động bỏ qua xưng hô.
 
“Chuyện này đâu có liên quan tới anh?”
 
Hoắc Tuấn nheo mắt, vẻ mặt trông khá nguy hiểm.
 
Nhìn chằm chằm Tần Khả mấy giây, thấy cô không hề có chút dấu hiệu thẳng thắn sợ sệt, Hoắc Tuấn kiềm chế tâm tình cùng cảm giác bực tội, nhếch môi.
 
“Vậy em nói cho tôi biết, có phải vì tên bạn trai hồi đó của em không?”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả: “?”

 
Này không còn là đầu óc có bệnh bình thường nữa.
 
Nhưng hiện giờ Tần Khả không dám chỉ trích hắn, chỉ đành nén xuống tiếng thở dài, khẽ đáp: “Trường học không có phép yêu sớm đâu, học trưởng.”
 
Trong đôi đồng tử đen sẫm của Hoắc Tuấn chợt lóe lên ánh lửa.
 
Lát sau, hắn cười khàn.
 
“Em chưa yêu ai?”
 
“…”
 
Tần Khả cố gắng lắm mới không ném câu ‘năm nay tôi 16’ lên cái bản mặt đẹp đẽ của hắn.
 
Mà thực tế là, nhìn người nọ không rõ vì sao đáy mắt chợt nổi lên chút hưng phấn biến thái, trực giác mách bảo cô không nên làm thế.
 
Sẽ chết rất thảm.
 
Vì vậy, Tần Khả ngoan ngoãn gật đầu.

 
“Chưa.”
 
“… Rất tốt.”
 
Hoắc Tuấn đứng thẳng người.
 
Tần Khả: “?”
 
Tốt gì?
 
Thế nhưng hắn không đáp lại, chỉ rũ mắt liếc nhìn cô, trong đôi đồng tử đen sẫm ánh lên tia lửa.
 
Lát sau, hắn khẽ liếm khóe môi.
 
Một tay đút túi quần, Hoắc Tuấn xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng tiếng cười biếng nhác mà ngang ngược.
 
“Gọi học trưởng cũng không được.”
 
Tần Khả: “…”
 
Hoắc điên.
 
*
 
Mấy phút trước.
 
Tần Yên nắm chặt nắm đấm, cứng ngắc đứng cạnh lối cầu thang dành cho người biểu diễn bước xuống sau khi tiết mục hạ màn. Nhìn đăm đăm về phía cánh cửa phòng thay đồ chếch hướng đối diện với màn che.
 
“Yên Yên, cậu đứng đây làm gì thế?”
 
Giọng một thành viên trong ban từ phía sau vang lên, Tần Yên vội vàng thu lại sắc mặt, “… Không có gì.”
 
Thế nhưng đối phương đã hướng theo tầm mắt cô nhìn về phía ngoài phòng thay đồ, người con trai cao lớn lợi dụng ưu thế chiều cao vượt mực nước biển của mình, chắn cô gái vẫn còn đang mặc bộ váy trắng biểu diễn ở cửa phòng.
 
Hắn gập người xuống, hình như đang nói gì đó với cô. Từ góc độ này nhìn sang, tư thế hai người không thể ám muội hơn được nữa.
 
Người nọ thoáng sửng sốt, thấp giọng kinh ngạc hỏi: “Đó là Hoắc Tuấn với Tần Khả phải không? Hai người đó làm sao thế? Còn có chuyện lúc trước Hoắc Tuấn chịu đồng ý tới đệm đàn nữa… chẳng lẽ Hoắc Tuấn thích Tần Khả?”
 
“Tất nhiên là không!”
 
Tần Yên nghĩ cũng không nghĩ đã buột miệng nói, nói xong mới thấy mình phản ứng hơi quá, vội dùng khuôn mặt cười để che giấu.

 
“Tiểu Khả là em gái tớ, giữa em ấy với Hoắc Tuấn mà có gì, sao tớ lại không biết được?”
 
“Cũng đúng nhỉ.”
 
Người nọ ừ một tiếng, sau đó lại bị người khác gọi đi.
 
Tần Yên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Tần Khả, đến tận khi hai người tách nhau ra.
 
Lúc này Tần Yên mới xoay người, định quay trở về.
 
Vừa đi được hai bước, ngẩng mặt lại bắt gặp một phó trưởng ban khác trong ban, Cao Hạo.
 
Cao Hạo đồng thời cũng là soái ca của lớp Tần Yên, hai người từ khi lên lớp 10 đã có chút mập mờ với nhau. Nếu không phải vì Tần Yên vẫn mãi nhớ thương tới Hoắc Tuấn, hai người có lẽ từ học kỳ trước đã thành một đôi.
 
“Cậu tới tìm mình à?”
 
Thấy Cao Hạo đứng cách mình vài mét nhìn mình, trái tim tràn đầy phức tạp cùng đố kỵ vì cảnh tượng ban nãy của Tần Yên dần bình tĩnh lại.
 
Cô nở một nụ cười thật tươi với Cao Hạo.
 
Nếu là trước kia, Cao Hạo đã sớm bị cô làm cho mê mẩn không phân biệt được đông tây nam bắc.
 
Nhưng giờ, Cao Hạo chỉ quét mắt nhìn Tần Yên một cái, sau đó liền dời ánh mắt ra sau lưng cô, tìm kiếm một vòng rồi mới thất vọng thu hồi tầm mắt.
 
“Ừ, tớ tới tìm cậu.”
 
“…”
 
Nụ cười trên mặt Tần Yên cứng đờ.
 
Trực giác cảm thấy Cao Hạo hơi bất thường, không đợi cô chủ động kiểm chứng, Cao Hạo đã mở miệng cẩn thận dè dặt hỏi: “Tớ nghe trong ban nói, Tần Khả là em gái cậu?”
 
Tần Yên cứng người.
 
Mấy giây sau, cô rũ mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Ừ, sao vậy, cậu tìm em ấy có việc gì à?”
 
Cao Hạo không nhận ra cảm xúc của Tần Yên đã thay đổi, hô hấp trong nhất thời hơi dồn dập.
 
Cậu ta vội kiềm chế lại.

 
“Em ấy nhảy rất đẹp, lại cũng xinh xắn, tôi muốn làm bạn với em ấy, cậu giới thiệu hai đứa tôi cho nhau được không?”
 
“…!”
 
Ánh mắt Tần Yên đanh lại.
 
——
 
Ngay đến Cao Hạo theo đuổi cô suốt từ năm nhất cũng có cảm tình với Tần Khả.
 
“Tớ với em ấy không thân lắm.”
 
Cô lạnh giọng, lập tức muốn mở miệng từ chối. Nhưng nói được một nửa, như chợt nghĩ ra điều gì, vẻ mặt Tần Yên thay đổi.
 
Nghĩ đến cảnh tượng ám muội vừa thấy bên ngoài phòng thay đồ, Tần Yên siết chặt ngón tay.
 
Lát sau, cô ngẩng đầu, cười thật tươi với Cao Hạo.
 
“Có điều chúng ta dù sao cũng là bạn bè hơn một năm, tớ sẽ cố gắng giúp cậu.”
 
“Thật sao?”
 
Cao Hạo không phát giác thái độ Tần Yên trước sau thay đổi, cậu ta mừng rỡ nắm chặt tay.
 
“Vậy chuyện này nhờ cậu nhé, tôi đợi tin từ cậu, Tần Yên!”
 
“Ừ.” Tần Yên mỉm cười, “Yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
 
“…”
 
Nhìn bóng lưng Cao Hạo hưng phấn rời đi, Tần Yên chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên âm trầm.
 
——
 
Qủa nhiên đúng như cô lo lắng, Tần Khả vừa vào hệ cấp ba Càn Đức đã cướp đi tất cả mọi sự nổi bật của cô.
 
Xinh đẹp, biết nhảy múa, học tập tốt… Những thứ này thì có ích gì? Sống chung với một con ngốc suốt bao nhiêu năm dưới cùng một mái nhà, cô không tin mình chơi không lại Tần Khả!
 
Tần Yên cúi đầu, biểu cảm trên mặt dần thay đổi. Cô vừa đi vừa suy nghĩ kế sách trong đầu.
 
*
 
Cả ngày bận rộn tập luyện, Tần Khả không kịp về kí túc xá của lớp. Giờ tiết mục của mình đã kết thúc, cô bèn tính toán tranh thủ lúc rảnh về kí túc trước.
 
Tần Khả thay bộ đồ diễn ra, vòng qua cánh gà đi về phía kí túc xá, kết quả lại bắt gặp một giáo viên đang đứng cạnh cửa cánh gà.
 
“Em chào thầy.”

 
Tần Khả theo thói quen lễ phép chào một câu, chuẩn bị đi vòng qua.
 
Trông thấy Tần Khả, thầy giáo đang định gật đầu bất chợt khựng lại, “Em là Tần Khả, người ban nãy múa bài《Trụy quang》phải không?”
 
Tần Khả dừng bước, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn đối phương.
 
Thầy sực hiểu ra, mỉm cười, “Thầy là Ngô Thanh Việt, giáo viên tổng phụ trách tiết mục lần này. Phần nhảy《Trụy quang》là do thầy đích thân lựa chọn. Em thật sự khiến tôi rất kinh ngạc, không ngờ trong tốp học sinh mới lại có người có thể hoàn thành điệu nhảy này xuất sắc tới vậy.”
 
“…”
 
Nghe những lời tán thưởng của Ngô Thanh Việt, Tần Khả lại như đi vào cõi thần tiên.
 
Cô vẫn còn nhớ Ngô Thanh Việt, thậm chí có thể nói có ấn tượng rất sâu sắc.
 
Bề ngoài Ngô Thanh Việt chỉ là giáo viên hành chính bình thường của Càn Đức, nhưng trên thực tế lại có bối cảnh lai lịch cực kỳ ghê gớm.
 
Đời trước, chị gái Tần Yên của cô sau khi biết được chuyện này thì luôn quấn lấy Ngô Thanh Việt giả bộ thiện lương lấy lòng, đến cuối cùng chị ta thật sự thực hiện được mục đích. Về sau dù là chỉ đạo tự chủ tuyển sinh hay thư đề cử, Ngô Thanh Việt đều giúp đỡ Tần Yên rất nhiều.
 
Ánh mắt Tần Khả chợt lóe, cô lấy lại tinh thần.
 
Ngô Thanh Việt cũng đã kết thúc màn tán thưởng dành cho cô, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Nếu em chuyên tâm vào mảng vũ đạo, sau này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu lớn. Chỉ là thầy cũng biết tình huống hiện giờ của em, thành tích học văn hóa của em so với vũ đạo còn xuất sắc hơn nhiều, thầy cũng không muốn ảnh hưởng tới quyết định của em.”
 
Ngừng một lát, thầy lại vui vẻ mỉm cười.
 
“Thầy còn là tổng phụ trách đợt huấn luyện quân sự này của các em nữa. Sau này trong tháng huấn luyện nếu có vấn đề gì, em có thể tới văn phòng đoàn tìm thầy bất cứ lúc nào.”
 
“Em sẽ suy nghĩ kỹ.” Tần Khả gật đầu, “Cảm ơn thầy Ngô.”
 
Ngô Thanh Việt mỉm cười vẫy tay.
 
“Ừ, em về đi.”
 
“…”
 
Tần Khả vâng dạ, xoay người đi ra cửa cánh gà.
 
Một bước cuối cùng trước khi bước vào bóng đêm, Tần Khả dừng lại, quay người, nhìn về phía khán đài.
 
Sau đó mới lần nữa quay người rời đi.
 
Ánh mắt lạnh nhạt.
 
——
 
Tần Yên, tốt nhất chị đừng chọc vào tôi.
 
Bằng không, đừng trách tôi đem tất cả những thứ chị muốn tranh giành, nghiền thành bột phấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.